Căn phòng tanh mùi máu.
Có những người đang khóc.
Những người đàn ông thô lộ gầm lên những tiếng cười.
Từ tuyền tiến, tôi vô cảm quan sát, như trái tim tôi không hiện hữu trong lồng ngực.
“Ahhhhhhhhhhhhhhh”
“Woahhhhhhhhhhhhhhhhhh”
Không giống như thanh trừng rác rưởi với lửa.
Việc này không phải là để thanh trừng những thứ dơ bẩn bằng lửa.
Đúng hơn, việc này là để sát trùng những vết thương cho những người lính bị thương.
…..Haha. Nó có thể là gì khác được nữa chứ?
“Ta có một người bị thương nè-!”
“Kyaaaa~ “
Nhìn như là hình nhân gỗ…. Không phải, Nopo-san không có nhặt được cái hình nhân, đó là một người bị thương.
Anh ta không phải tên trộm; cũng không phải là anh buôn người hay muốn làm hại họ.
Tôi bối rối không biết tại sao người lính nữ này lại đang rên rỉ trong đau đớn.
“Thôi nào, đưa tôi xem cái tay đấy đi! Đừng có giấu nó nữa, thằng bẩn! Để đấy tôi lo cho nó !!”
“Tôi xin lỗi”
Mọi chuyện đã quá đỗi bình thường rồi.
Các loại bệnh kì quái dễ dàng xâm nhập vào nếu để bỏ bê các vết thương.
Đây không phải tống tiền hay gì tương tự đúng không?
Không đâu, những thằng tùy tùng của tôi rất là gương mẫu… Đến cả một đứa trẻ đang quằn quặn đau đớn cũng sẽ nín thít.
Thực ra là bởi vì chúng đang rất sợ.
Khi vẫn còn nghĩ quẩn, một thằng tùy tùng tiến tới tôi, biểu cảm rõ là đang sợ.
“Đại ca, tôi đã đặt bệnh nhân lên trên giường rồi! Đừng khắt khe với tôi quá!”
Này! Đừng có ném bệnh nhân chứ.
“Nhẹ tay thôi….” Khi nói ra, lại có nghĩa hoàn toàn khác.
Trong những tình huống như này, yếu tố quan trọng là sự chính xác.
“Còn phải nhắc chúng mày bao nhiêu lần nữa là phải chữa cho bệnh nhân với sự tôn kính cao nhất” Và mấy thằng kia nữa, đừng có vô dụng nữa!!
“Chúng tôi xin lỗi, phó đoàn trưởng!!”
À, tôi đã quên không giới thiệu bản thân.
Tên tôi là Ken Usato, nhưng mọi người gọi tôi là Usato hoặc phó đoàn trưởng.
Được triệu hồi sang thế giới khác làm anh hùng, giờ tôi là phó đoàn trưởng của tổ chức được biết qua cái tên đội cứu sinh.
Ma pháp chuyên dụng? Ma pháp hồi phục, loại ma pháp đáng gờm có thể làm lành bất cứ vết thương nào.
Được làm việc trong một môi trường tràn ngập những nụ cười tiếp diễn thật là tuyệt.
“Huh…. ”
Khi còn ở thế giới trước, tôi đã sống một cuộc sống học sinh bình thường, vậy sao tôi lại đang ở một nơi làm việc dễ chịu như này? Mọi chuyện bắt đầu chỉ từ một chuỗi những sự kiện chẳng may xảy ra.
Hôm đó là một ngày mưa tầm tã.
Khi tan trường, tôi đang thư thái hướng về nhà, nhưng một cơn mưa bất chợt đổ xuống thay đổi kế hoạch của tôi.
Vì quên ô hôm đó, tôi chỉ có thể nhìn những học sinh khác dùng ô của họ để tự tin đi về trong mưa.
Làm gì có chuyện ai đó “thuận tiện” có một cái ô thừa cho tôi.
Nhưng mà cái viễn cảnh mình ướt sũng quần áo vì lội mưa không có làm tôi thoải mái lắm.
“Chắc mình sẽ đợi mưa tạnh rồi hẵng về.”
Lúc đó tôi cũng không vội và cũng không phải là quá ghét khi trời mưa
Tuy nhiên, đến 30 phút sau, cơn mưa này vẫn không có giấu hiệu ngớt. Đang trú ở gần cửa vào, tôi bất giác thở một hơi thật dài. Cơn mưa này, mày sẽ khiến tao phải ghét mày cay đắng đấy
Rồi, sau một tiếng nữa, quang cảnh xung quanh tối xầm xuống, có vẻ do nhiều đám mây mưa nữa.
“Vậy trời nó đang tối hơn à?....Hmmm….”
Một cặp đôi, nam và nữ, tiến từ hành lang tới giá giày.
Hai người này… Họ là người từ hội đồng học sinh.
Bạn trai là Kazuki Ryusen. Cao ráo, với cái hào quang nổi trội và phong thái như bước ra từ game mỹ nữ- cái tên và ngoại hình khiến bạn nhìn thấy vầng hào quang nhân vật chính từ anh ấy. Thêm nữa, anh ta còn là hội phó hội học sinh và bạn cùng lớp tôi. Trong mắt mọi người, anh ta là một cá thể vượt trội quá mức.
Ken Usato. Như đối lập, tôi còn không có gì quá nổi bật trừ cái tên họ mình, không thể nào khác xa anh ấy hơn được nữa.
“….Oh, wow.”
“Có chuyện gì vậy, Inukami-senpai?”
“Bạn học này…. Từ lớp của em mà.”
Suzune Inukami, hội trưởng hội học sinh, là tiền bối đĩnh đạc, rất được trau chuốt với mái tóc đen. Được nhiều người ngưỡng mộ, trong đó có cả nhóm nhỏ các bạn nữ.
Còn cả những tin đồn về cô hội trưởng với Ryusen đang yêu có thể đang hẹn họ.
Cô ấy để ý thấy rằng tôi đang kẹt cứng ở giá giày.
“Em không có đem ô à?”
“À, dạ,… Có ạ.”
“Chị hiểu rồi, em đang đợi cho cơn mưa tạnh chứ gì, nhưng sắp tới giờ trường đóng cửa rồi…”
Đã muộn như vậy rồi ư?
Kiểm tra giờ trên điện thoại rồi nhìn ra ngoài, cơn mưa vẫn rất cứng đầu.
Trông không giống như nó sẽ ngớt sớm…
Mình đang cân nhắc có nên gọi điện cho bố hoặc mẹ không, nhưng vì cả hai đều đang làm việc, mình không thể làm gánh nặng cho họ.
Inukami, vắt chéo tay, trong giống đang vướng mắc gì trong suy nghĩ.
“Hmmm… trách nghiệm của hội học sinh là để đảm bảo em về nhà mà không có bị ướt sũng”
“Vậy, senpai, mình chia sẻ ô với Usato-kun nhé?”
Ryusen, tinh tế như mọi khi, giơ ô ra để đưa cho tôi.
Rõ ràng, độ nổi tiếng đối với phái nữ của ryu không phải vô căn cứ.
Cho tới khi mình được xếp chung lớp, tôi không có giao tiếp nhiều với cậu ta, hóa ra cậu ta thực sự rất thoải mái và tự nhiên. Nhớ tới tên mình để lại ấn tượng tốt với mình.
“Cảm ơn nhiều, Ryusen-kun.”
“Chỉ cần gọi mình là Kazuki thôi. Còn cậu…”
“Gọi tôi là Usato.”
Kazuki và mình học chung trường.
Ấy vậy, mình không ngờ mình lại trở thành bạn của nam thần của trường, thu hút những ánh mắt lạnh gáy( có thể là ghen tị) của các nữ hâm mộ cậu ta.
“Vậy, tôi có thể gọi cậu là Usato-kun không?”
“Được chứ, sao không?”
Trong thâm tâm, thì mình rất phấn khởi, không còn lo sợ chuyện nay sẽ là nguyên do mình chết khi được cả nữ thần của trường gọi tên.
Tưởng rằng ngày hôm nay bỏ đi rồi chứ, thực tế bây giờ thì lại khác hoàn toàn. Thân thiết với giới quý tộc của trường là một chiến thắng không lường trước được.
Cơn mưa à, mày là số một. Mưa rầm rã đi!
Kazuki, trông khá hài long với cuộc trao đổi nhỏ, phấn khởi thúc chúng ta đi về cùng nhau.
Trong thoáng chốc, mình cảm thấy một lực hút khó tả tới cậu ấy, nhưng đã chỉ coi là nó như chỉ là tham vọng có thêm tình huynh đệ này. Trong thâm tâm mình đã xin lỗi vì đã từng nghi ngờ cậu, và đồng ý tham gia cùng.
“Cậu có kế hoạch gì cho tương lại chưa?”
“Mình chỉ mới lớp 10 thôi.”
“Có tiền bối nào hỏi bạn chuyện đấy à?”
“Hehe, mình chỉ tò mò những người khác thôi.”
Đi trên con đường đẫm nước mưa, sự thiếu vắng xe khiến mình cảm thấy kì lạ. Nhưng mà, nghĩ thì ai lại ra đường trong thời tiết này chứ?
Âm thanh hạt mưa tầm tã, lạ là rất yên lòng, nó khiến cho tâm trí mình thư thái.
Có lẽ nào là cả hai người họ cũng tỏa ra cả những hào quang thư giãn?
Vì tò mò, mình hỏi thêm về định hướng của Inukami’s.
“Chị đã quyết định được hướng nghề nghiệp của mình khi mình sắp tốt nghiệp chưa?”
“Chưa đâu.”
“Như vậy có đáng lo ngại không?”
Sự tọc máy của mình có thể không đúng lắm, nhưng mình đã chia sẻ ý kiến thật của mình. Dù gì, là học sinh năm 3, chị ấy phải có một vài hướng đi rồi chứ….
Nụ cười đắng cay của Inugami trông rất không phù hợp với một người có vị thế tầm cỡ chị.
“Đúng là vậy, nhưng tìm ra được con đường của chị… kể cả nếu giờ chị tìm được, thì đạt được nó sẽ vẫn chớp nhoáng. Nhiều khi, chị cảm thấy mình mới là một người khác biệt ở đây”
“Chị đúng là một tiền bối đáng kinh ngạc.”
“Đúng thật.”
“Chết! Em không có nói mỉa mai gì đâu đó”
“ Tớ biết.” cậu ta đáp, rồi mình và cậu ta nhìn nhau cùng mỉm cười.
Inukami, giờ hai má đã đỏ ứng, quay mặt đi, trông rất ấp úng.
“Nhân tiện đây, có phải Kazuki và chị Inukami đang hẹn hò không?”
Mình tự chủ động mò tới mối bận tâm đang có trong đầu.
Với vẻ mặt không phản ứng gì với câu hỏi của mình họ trả lời…
“Huh? Không, làm gì có chuyện đó chứ”
“Phải rồi, đó là sự hiểu nhầm dễ có do thời gian cùng nhau trong hội học sinh.”
Điều này làm mình bất ngờ, họ không phải là một cặp…
“Không có điêu đấy ư?”
“Haha, tại sao bọn tớ lại phải điêu chứ?”
Kazuki thể hiện sự thân thiện ngoài dự đoán của tôi.
Khi mình nói ra ấn tượng đầu đối với cậu ta là như một người khá khép kín, cậu ta chỉ cười nhe, “Mình sẽ thích hơn nếu Usato đừng nói vậy… chứ.”
Phải thừa nhận, mình cũng chỉ có một nhóm bạn khép kín, nên hai họ nói vậy cũng rất đúng ý.
“… Tiếng gì vậy?”
“Hmm?”
Hai người họ dừng lại, họ đang đề phòng. Quay về phía mình, mình thấy cả hai đều đang úp tay lên tai như thể đang bịt đi âm thanh nào.
“Cậu nghe thấy gì không?” mình thì đang chẳng nghe thấy gì.
“Hai người sao vậy?”
“… Usato, cậu không nghe thấy ư?”
“Tai mình không có bắt được tín hiệu nào.”
“Tớ nghe thấy tiếng chuông…”
Âm thanh đó, chỉ có họ nghe thấy, làm mình hoang mang.
“Không có tòa nhà nào quanh đây có thể phát ra tiếng ngân chuông mà hai người đang nghe thấy… Và với cơn mưa này, khả năng là còn chẳng nghe được đâu ý.”
Dù vậy, khi hai người họ đã kiểm chứng rằng mình đều nghe thấy, bỏ lơ nó như là tưởng tượng mà ra là không thể.
“Hai người không sao chứ?”
Khi tiến tới họ, dưới chân xuất hiện một vòng tròn với họa tiết hình học.
Bản năng game thủ của mình phản ứng và nhận dạng nó là một vòng tròn pháp thuật.
“Một vòng tròn pháp thuật?”
Trong these giới cả khoa học và pháp thuật tồn tại, vai trò của vòng tròn ma pháp này là gì?
Còn choáng ngợp, mình cố gắng làm hợp lý tình huống này bằng lý lẽ. Một vòng tròn ma pháp xuất hiện trên mặt đất là đang muốn mở một cánh cổng sang thế giới khác. Dù đang trong tình huống này, nhưng mình lại cảm thấy có phần hứng thú.
“Kazuki, cậu suy nghĩ sao về một thế giới khác?!”
“Cậu đang nói gì vậy, Usato!? Bây giờ á?!”
Ừ, mình đã chọn thời điểm tồi nhất để hỏi. Hãy để mình xin lỗi việc đó!
“Usato-kun, em có tin vào pháp thuật và quái vật trong một thế giới khác? Và liệu có thứ như là Anh hùng?”
Mình cảm thấy một liên kết sâu sắc với chị Inukami.
Inukami ở cạnh, có vẻ đang rất thích thú với những suy nghĩ đó, chắc hẳn là hâm mộ tiểu thuyết và những câu truyện.
Rồi sự rực rỡ của vòng tròn ma pháp tăng lên, đến mức làm mình mù lóa, sau đó mình đã bất tình bởi cảm giác mất phương hướng ập đến liên tục.
Tỉnh dậy trên sàn nhà lạnh lẽo, mình sờ lên đầu và cảm nhận cả mặt đất dưới chân mình, cảm giác trơn mượt hơn với nền gạch xi mạng mình nhớ.
“… đây là đâu?”
Mắt mình đang phân tích xung quanh và nhận ra được hành lang lộng lẫy.
Trước mặt mình là một người đàn ông đang ngồi trên ngai vàng, đứng gác hai bên là vài những bô lão khác.
Cố gắng sâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau mà không hoảng loạn, mình để ý thấy trang phục lộng lẫy và cái vương miệng. Những bô lão thì trông như nhưng nhân vật game RPG thông thường.
Nhìn sang chỗ khác, mình theo dõi những hàng hiệp sĩ trong bộ giáp xám, kiếm ở hông.
“Cậu không sao chứ, Usato?”
“Kazuki, chúng mình đang ở nơi quỷ gió gì vậy?”
Kazuki, ngay bên mình, nói ra những quan ngại cậu ta có.
Tốt là chúng mình không bị chia cắt. Nếu Kazuki ở đây thì hẳn là tiền bối cũng vậy.
Quay sang cậu ta, mình thấy chị Inukami, đã tỉnh sẵn ở ngay cạnh.
“Mình không chắc, nhưng ngay từ lúc tỉnh dậy, chúng ta đã bị bao vây bới những người ăn mặc kì lạ này… Chị không sao chứ, Inumaki-senpai?”
“Ồ, không phải lo lắng nữa đâu. Không ai bị thương gì cả.”
Khi cả 3 đứa đều hết choáng ngợp, người đàn ông đội vương miệng trước tôi dõi nhìn với ánh mắt uy quyền.
“Có vẻ như mọi người đều tỉnh dậy rồi.”
Chỉ với phong thái thôi cũng có thể hiểu là người quan trọng rồi, nhưng tại sao bọn mình lại ở đây?
Trong khi mình còn đang cố làm rõ mọi chuyện, Kazuki dò hỏi người đàn ông đội vương miệng một cách cẩn thận.
“Ông là ai?”
“Sao ngươi dám nói với ngài Lloyd một cách vô lễ vậy.”
Một trong những kẻ có mặt cạnh người rõ ràng là vị vua, đã trách tội câu hỏi thẳng thắn của Kazuki.
Vị vua đó, không mấy để ý sự hoang mang của chúng tôi, gia hiệu mọi người bình tĩnh lại.
“Chuyện đó ổn mà. Được triệu hồi tới đây đột ngột như vậy thì hẳn là sẽ sinh ra những câu hỏi như vậy rồi. Đừng phản ứng thái quá, Sergio.”
“Đúng vậy, nhưng…”
“Thứ lỗi cho sự cứng nhắc từ chư hầu của ta.”
“Ừm, được rồi…”
“Ta tên là Lloyd Bluegust Ringle, vua tại vị của vương quốc Lingle.”
Vương quốc Lingle, nơi mình chưa từng nghe tới.
“Các vị trông vẫn còn hoang mang, nên ta sẽ giải thích ngắn gọn thôi. Các vị đã được triệu hồi đến đây, tới vương quốc Lingle, với danh nghĩa là những anh hùng.”
“Ông nói là… Những anh hùng?”
Cạnh mình, thì thầm trong nghi hoặc, chắc không phải của Inukami, phá vỡ sự im lặng.
Tiền bối, làm ơn, đừng phá vỡ hình tượng của một nữ thần điềm tĩnh. Em ngưỡng mộ chị ở điều đó đấy.
Và Kazuki, luôn luôn nghiêm túc, lựa chọn lời của mình một cách cẩn thận.
“Đúng rồi, những anh hung. Vài năm trước đây, ma vương đã tái xuất, dẫn theo một đội quân đang ngày một lớn mạnh. Mặc những nỗ lực tối đa của chúng tôi, thì lực lượng của vương quốc Lingle không thể đối chọi với đội quân của ma vương. Chúng tôi đã chống đỡ được những đợt tấn công trước, nhưng không thể nói trước được những trận đánh tương lai… Thế nên, chúng ta đành phải dùng đến hạ sách triệu hồi những anh hùng từ thế giới khác, sử dụng chiêu thức cấm kị để gọi tới những người có khả năng giúp đỡ chúng tôi.”
Chị Inukami, đã có chê đi sự phấn khích, làm hình tượng của chị bị lún sâu hơn trước nữa.
“Tiêu chí tuyển chọn là gì?”
“Triệu hồi từ thế giới khác không hề tự tiện được. Vòng ma pháp sử dụng một kỹ thuật tuyển chọn những người có những tiêu chuẩn phù hợp. Các vị có nghe thấy tiếng chuông vang lên khi được triệu hồi không?”
“… Vậy thôi ư? Thế thì, Usato thì sao….”
Kazuki liếc sang mình, ánh mắt như nghĩ rằng đó là lỗi của mình cậu.
Tiếng chuông ngân, chỉ có những người đạt chuẩn mới nghe thấy được, nghĩa rằng mình, người mà đã không nghe thấy, thiếu những yếu tố cần thiết.
“Mình chỉ là dính vào vụ việc này thôi á?”
Đó là kết luận duy nhất mình rút ra được.
… Việc này có liên quan tới mình không nữa? Dù mình đã thiếu tiêu chuẩn, phải có gì đó cho mình ở thế giới này chứ. Mình từ chối chấp nhận thất bại!
Cái ánh nhìn khó hoang mang của họ… Rồi, mình đã hiểu vai trò của mình ở đây.
Nhận ra nỗi bất an trong lòng mình, vua Lloyd cố khẽ khàng giải quyết vấn đề của mình.
“Vậy là, cậu đã dính vào việc này… Ta ước rằng ta có thể gửi khanh về, nhưng triệu hồi từ thế giới khác là một quá trình một chiều. Ta chỉ có thể đưa người đến chứ không thể gửi lại. Đối với hai người kia cũng thế… ta thực sự xin lỗi… ngươi cứ tự nhiên bày tỏ bực bội ra.”
… Vị vua này, sau tất cả, có thành ý thực sự tốt.
Nhưng, gọi tới những người không liên quan tới thế giới này qua triệu hồi anh hung không có khiến họ về bản chất không có tốt.
“Không-”
“Ông đừng có đùa về chuyện này!”
Trước khi mình có thể đáp lại, Kazuki, cạnh mình, đã không còn chịu được nữa.
Những vệ sĩ của nhà vua đã vào thế gồng, tay đặt lên kiếm.
Kazuki nổi giận, khi vẫn còn trong giới hạn, nên được tiết chế.
“Vậy, ông định làm gì tiếp? Chúng tôi có gia đình ở thế giới gốc! Và cả tiền bối với Usato nữa…”
“Chúng tôi xin lỗi, nhưng hãy hiểu rằng chúng tôi tuyệt vọng rồi.”
Quyết tâm của Kazuki hiện rõ khi cậu ta bước lên.
Tình bạn của tôi tuy chỉ mới vài giờ, sự gán bó của cậu rất là an ủi. Mình cảm giác lạc lõng. Quá là đắm chìm trong những suy nghĩ…
“Bình tĩnh đi Kazuki. Tôi cảm kích cậu đang giận giữ cho phần chúng tôi, nhưng bạo lực thì có ích gì ở đây?”
“Shh… Nếu đó là điều Usato muốn nói.”
Kazuki có vẻ tôn trọng lời mình nói hơn là mình nghĩ.
“Tôi hiểu là nó là ước muốn ích kỉ, và sẽ không có đảm bảo gì là sẽ có những phần thưởng xứng đáng vì lôi các cậu đến với thế giới này ngoài ý muốn. Nhưng chúng tôi sẽ tìm cách đưa các cậu về. Cho đến lúc đấy… làm ơn, hãy giúp chúng tôi.”
“Ngài Lloyd!?”
Câu chuyện tiếp diễn trong khi tôi vẫn giúp ổn định lại Kazuki.
Đây không phải những cốt truyện thường gặp mà mình hay đọc trong tiểu thuyết.
“Ta là một vị vua với trách nghiệm bảo vệ người dân của mình. Ta sẽ cúi đầu thấp đủ thấp để làm được điều đó!”
Vua Lloyd, đứng dậy từ ngai vàng của mình, cúi thấp mình xuống trước chúng tôi, một điều chưa có tiền lệ từ những lãnh đạo cho đến như học sinh.
Trong giây phút nửa ảo nửa thật này, Kazuki, đã bình tĩnh lại, đành phải chấp nhận.
“Tôi xin lỗi vì sự thô lỗ trước đó của tôi. Làm ơn, hãy ngẩng đầu lên, thưa Bệ hạ. Tôi cũng đã quá khích… Hãy bắt đầu kể ra câu truyện của ngài.”
“… Cảm ơn vì đã thấu hiểu.”
Kazuki gật đầu ám hiếu cho vua Lloyd, sau đó mình và chị Inukami, đều ra hiệu tán thành với nụ cười mà mình chưa hề gặp ở trong trường, cho thấy rằng cậu là người hả hê nhất với thế kẹt của chúng tôi.
Một bước ngoặt hài hước trong câu truyện chuyển sinh… Nhỉ?
Mình sẽ để là 'tôi' khi nói chuyện mà 'mình' khi tự sự nhé Mình sẽ để ý ngôn thoại từ địa vị, tính cách, cho đến tình huống để lời văn phù hợp và nhập vai hơn. Nên truyện ra sẽ hơi lâu vì brain storm mãi XD