Cách đi trên con đường hoa của nhân vật chính

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3512

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1290

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 310

Web Novel - Tập 3

Đúng vậy, nếu bạn chỉ tìm hiểu sơ sài về xã hội thức tỉnh thì bạn sẽ không biết điều này.

“Đấy là Na Yuhan ư…?”

"Tại sao lại rủ cậu ta qua chứ?" 

"Đừng mà." 

“Khôn lỏi" tiến lại gần bọn tôi và mỉm cười.

Cậu thích những thứ tôi bày ra cho cậu chứ? Tất nhiên là có rồi. Đây chỉ là mới là món khai vị thôi.

“Chào, tớ tên là Na Yuhan. Xin mọi người hãy chiếu cố.”

Cậu khoác lên mình bộ đồng phục gọn gàng và tươm tất đã được cài nút kín cổ, phơi ra vẻ ngoài chỉn chu cùng giọng nói nhẹ nhàng.

Giờ đây, hình ảnh của cậu hoàn toàn khác so với cái danh xưng không mấy tốt đẹp của mình - "gã khốn".

Nếu phải tranh luận thì tôi có được nói giờ cậu trông giống như một chàng quý tộc điển hình trong mấy bộ truyện cổ tích không nhỉ?

Dù sao thì có vài người đã tỏ ra vô cùng ngạc nhiên khi thấy vẻ ngoài hiện tại của cậu, trông tử tế hơn mong đợi và có chút khác so với những lời đồn thổi mà mọi người thường truyền tai nhau.

"Yuhan đến từ xã hội thức tỉnh đấy!"

"Thật ư? Vậy hẳn cậu biết nhiều thứ hay ho lắm nhỉ?”

"Tất nhiên rồi. Nếu có điều gì cậu không biết, cứ thoải mái hỏi tớ.”

"Thật á? Vậy thì… tớ có nghe một tin đồn rằng có một cách để lên cấp rất nhanh, cậu biết cái đó không?”

“Này, vậy cho tớ hỏi làm thế nào để kiểm soát kỹ năng…”

“Khôn lỏi" trả lời từng câu hỏi một và cư xử thật điềm đạm.

Hãy nhìn cậu ta xem, giả vờ làm người tốt chỉ để lấy chút tiếng tăm, cố gắng đập bỏ hình ảnh không mấy tốt đẹp của mình trong mắt người khác từ những ngày đầu.

Quả thực, nhờ hiểu biết nhiều về trò chơi, cậu cũng biết rất rõ thế giới này sẽ sụp đổ như thế nào.

Cậu ta cũng biết mình sở hữu một cơ thể kém cỏi và thậm chí đến cả tính cách cũng thối tha nốt, nhưng nếu muốn sống, cậu ta phải tự mình nỗ lực. 

Rõ ràng cậu ta chỉ coi "nhân vật chính trong trò chơi" là quan trọng, vì vậy cách cậu ta đối xử "tốt" với mấy người trong lớp cũng trông không mấy thật thà gì, ít nhất đối với tôi là vậy.

Tôi chắc chắn rằng cậu sẽ coi tôi và mấy người trong lớp F như những nhân vật phụ để nâng cao danh tiếng của mình.

Na Yuhan luôn treo một nụ cười giả tạo trên môi, cố gắng điều chỉnh mạch trò chuyện để có thể hòa nhập vào cuộc hội thoại một cách tự nhiên nhất, thì giáo viên chủ nhiệm bước vào, dường như đã đến giờ vào tiết.

“Chào mừng các em đã đến với Học Viện Hộ Vệ!”

Thầy chủ nhiệm trông thật nổi bật với thân hình vạm vỡ, thầy nói với nụ cười nhếch rộng khoe hàm răng khỏe mạnh.

“Như các em đã biết, những gì các em học được ở đây sẽ chủ yếu là về cách tiêu diệt quái vật.”

Lúc đó, một học sinh đã hét lên bỡn cợt.

“Em muốn học phần lí thuyết thôi, không muốn học thực hành đâu ạ!”

Mọi người trong lớp cười phá lên. Tôi cũng không phải ngoại lệ. Thầy chủ nhiệm cũng cười khoái chí, có vẻ thầy rất hài lòng với bầu không khí của lớp.

Không khí trong lớp trở nên vui vẻ hơn. Tôi liếc nhìn sang "Khôn lỏi" ngồi bên cạnh, thấy cậu ta cũng đang nhếch môi một cách lúng túng, nhưng sau đó lại hướng ánh nhìn về phía trước. Dường như cậu thấy có chút ngộp trước bầu không khí mới này.

"Được thôi. Hôm nay, các em sẽ học những kiến thức cơ bản về cách đối phó với quái vật, vì vậy hãy nhớ kỹ nhé!"

"Tuân lệnh!"

Phản ứng tích cực từ học sinh khiến thầy chủ nhiệm nở một nụ cười hân hoan. Công nhận thầy đúng là người tràn đầy năng lượng…

"Trước hết, thầy có một câu hỏi dành cho các em."

Rầm! Tay thầy chủ nhiệm đập xuống bục giảng.

“Tại sao các em lại ghét quái vật?”

Thầy chủ nhiệm hỏi chúng tôi với vẻ mặt nghiêm túc như thể những nụ cười lúc trước chỉ là giả vậy.

“Nói một cách đơn giản, việc chúng ta sẽ làm là giết chóc. Ngay cả quái vật cũng có tri giác. Chúng ta vẫn có thể làm bạn với chúng."

Cả lớp xôn xao trước lời nói của thầy chủ nhiệm.

Sao thầy có thể nói như vậy chứ? Quái vật phải bị tiêu diệt! Một loạt các phản ứng bất bình hiện lên trên khuôn mặt mọi người.

Và tôi…

“Tuy nhiên, chúng ta phải chống lại lũ quái vật. Bởi vì hầu hết bọn chúng đều ủ mưu giết chết nhân loại.”

Tôi không nghĩ nhiều đến thế khi phát biểu.

“Đó là câu trả lời của em.”

Điều quan trọng với tôi là gia đình. Và cái mà gia đình tôi cần là tiền.

Nếu bảo tôi giết quái vật để có tiền đó thì tôi sẽ giết chúng!

Không chỉ riêng việc tiêu diệt quái vật, tôi có thể làm bất cứ điều gì để bảo vệ những điều quý giá với tôi.

Đó là câu trả lời mà không gì có thể lay chuyển của tôi.

“Thầy hy vọng tất cả các em cũng tìm được câu trả lời cho riêng mình! Thế thôi!"

Vừa dứt lời, thầy chủ nhiệm kết thúc bài giảng rồi dặn dò bọn tôi về những thông báo của trường cũng như thời khóa biểu.

Tôi kiểm tra các cập nhật trên ứng dụng của thiết bị trong khi nhìn bóng lưng của thầy nhiệm dần khuất đi khỏi lớp học.

Buổi học hôm nay đã kết thúc ở đây. Tôi đứng dậy, sửa sang lại chiếc vali mà tôi đã kéo lê suốt chặng đường.

Tôi có thể nghe thấy tiếng trò chuyện ríu rít của bọn người tôi vừa mới kết bạn ở đầu tiết, chắc bọn họ đang bàn kế hoạch đi chơi đây đó đây mà.

“Khôn lỏi" thì từ chối mọi lời mời của mọi người và lủi thủi rời khỏi lớp. Chắc hẳn cậu ta chuẩn bị đi tập luyện.

Hừm, tôi nhớ là có một sự kiện mà cậu ta sẽ gặp được các nhân vật chính khác.

Các nhân vật chính chắc chắn sẽ là mối quan hệ có lợi nên tôi cũng cần xã giao với họ. Nhưng chắc hẳn sẽ hơi kỳ lạ nếu tôi, người chỉ mới quen biết “Khôn lỏi" cách đây không lâu, lại cứ luôn theo đuôi cậu ta.

Đành từ bỏ cơ hội này vậy.

….Ước gì mình biết được số phòng tập luyện mà “Khôn lỏi" đến.

Ngôi trường này quá rộng nên đương nhiên phòng tập luyện cũng nhiều vô kể nốt.

“Nahyeon, hôm nay không còn lớp nữa nên cậu có muốn đi uống cà phê cùng nhau không?”

“Xin lỗi nha, hôm nay tớ phải sắp xếp đồ đạc của tớ nữa. Ngày mai chúng ta cùng đi nhé!”

Chịu thôi. Hãy nhắm đến cơ hội tiếp theo nào.

Tôi nhẹ nhàng từ chối lời rủ rê ra ngoài chơi với những người hợp cạ trong lớp và quyết định dọn dẹp đồ đạc trong ký túc xá.

Những học viên có điều kiện thì cử người tới thay họ xử lí hết mọi việc nhưng tôi thì không có tiền cho việc đó nên đành phải tự mình làm tất cả.

Học Viện Hộ Vệ phân biệt việc hỗ trợ học sinh theo khẩu hiệu “có tài mua tiên còn được". Tất nhiên, chỗ ở cũng được chia theo lớp.

Nhưng…

Tôi ngồi xuống chiếc giường êm ái và nhìn xung quanh phòng.

Căn phòng này tốt hơn tôi nghĩ nhiều ấy chứ nhỉ?

Căn phòng tôi được cấp là một dạng phòng studio khá ổn với nội thất cơ bản, sạch sẽ và rộng rãi. Dù là phòng chất lượng thấp nhất cho lớp F nhưng đúng như mong đợi từ Học Viện Hộ Vệ.

Tôi nghĩ tôi hài lòng với căn phòng này vì đây là căn phòng đầu tiên ra dáng một phòng ngủ thực thụ sau khi tôi tái sinh.

Tôi ngồi vào bàn làm việc.

Chà, bây giờ khi hồi tưởng lại, tôi lại nhớ về thời điểm khi còn ở trại mồ côi, từ lúc đang vắt óc suy nghĩ xem nên sử dụng thiết lập tính cách như thế nào…cho đến ánh mắt của bọn nhóc cứ kì quái nhìn tôi… Sao lại hiểu lầm tôi như vậy nhỉ, phải làm gì đây…?

Có lẽ ta nên cho mỗi đứa ở trại trẻ mồ côi một căn phòng riêng…

Nhưng giá nhà ở thế giới này cũng chẳng phải chuyện đùa gì cho kham. Dù ở kiếp trước hay hiện tại, việc sở hữu cho mình một ngôi nhà quả là khó như lên trời mà. 

Không được, đây không phải lúc để mình nhạy cảm như vậy được. Tốt hơn hết mình vẫn nên tận dụng thời điểm này để lập kế hoạch cho tương lai.

Cửa sổ trạng thái! 

[Trạng thái]

– Tên: Kang Nahyeon

– Công việc: Bắn tỉa

- Cấp độ: 1 

– Thể lực : F

– Tốc độ : E

– Sức chịu đựng :D

– Phép thuật : E 

– Thuộc tính Mana: Không có

Nhìn đi nhìn lại thì mình cũng nể thông số của mình thật, thấp một cách đáng sợ. Có mỗi sức chịu đựng là nhỉnh hơn những thuộc tính khác đôi chút?

Còn cách nào khác ngoài việc trông cậy vào việc thăng cấp để kéo chỉ số lên đây?

Việc thăng cấp ở thế giới này cũng rất ngẫu hứng, vì thế tôi không muốn chỉ dựa vào việc thăng cấp để đổi vận.

Nhìn vào những thông tin trước mắt, dường như có làm gì cũng bất di bất dịch thì tôi chợt nhận ra có những chữ cái lạ đang trôi nổi ở cuối cửa sổ trạng thái.

[…Đang cập nhật hệ thống (99%)]

 Cập nhật? Cái quái gì nữa đây?

Hơn nữa, tại sao nó lại tự tiến hành nhỉ, tôi có thao tác bậy bạ gì đâu?

Ngay lúc câu hỏi ấy hiện lên trong đầu tôi thì…

[Quá trình cập nhật hệ thống hoàn tất (100%)]

Ánh sáng phát ra từ cửa sổ trạng thái.

Đây là cái gì đây?!

[Cập nhật hoàn tất!]

[Hệ thống toàn năng đã được kích hoạt.]

[Tìm kiếm ‘nữ chính’… Xác nhận nhận thức của người dùng.]

[Xác nhận mối quan hệ với nhân vật chính.]

[Chúc mừng! Bạn đã được đưa vào câu chuyện của ‘Na Yuhan’ một cách an toàn!]

[‘Kang Nahyeon xuất hiện trong tiểu thuyết <Chỉ huy cấp F của Học viện>.]

[Bạn giờ là nhân vật cũng như độc giả của câu chuyện này.]

…Cái gì cơ?

Trong khi tôi đang hoang mang thì cửa sổ trạng thái bắt đầu phun ra thông tin không biết từ đâu mà có.

[Đã cập nhật phản ứng của độc giả!]

Cái quái gì nữa đây?

Tôi há hốc mồm nhìn nhìn lượng thông tin mới đang lấp đầy tầm nhìn của mình.

Thông tin cứ thế phun ra một cách ngẫu nhiên và sau đó biến mất.

Tôi tự hỏi liệu mình có đang mơ hay không, nhưng cửa sổ trạng thái vẫn hiện ra trước mắt tôi như đang nói rằng đây là sự thật.

…Bình tĩnh lại nào.

Cập nhật này là cái quái gì thế?

Đây thực sự không phải là lỗi hay thứ gì đó đáng sợ phải không? Thế giới này chê tôi chưa đủ thảm hay sao đây?

Sư phụ ơi giúp em với!

Tôi dùng trí tưởng tượng triệu hồi viện trưởng ra trong đầu để trấn an bản thân.

Sau khi đuổi gã viện trưởng bạo lực đi, trại trẻ mồ côi bị cắt toàn bộ số tiền mà chúng tôi hầu như không thể kiếm lại liền được, và rồi một cuộc khủng hoảng tài chính nghiêm trọng xảy ra…

[Hả? Tiền bạc ư? Đừng lo, sư phụ sẽ xử lí ổn thoả thôi.]

Tôi mỉm cười yếu ớt và nhanh chóng giấu nhẹm tấm áp phích buôn bán nội tạng đi… Ôi thật tội nghiệp viện trưởng, thầy giống như chú cún con đang giương đôi mắt tròn xoe long lanh ra với chúng tôi vậy.

Chứng kiến cảnh tượng đó, tôi biết đâu là nỗi sợ hãi lớn nhất trong cuộc đời mình…

Không có gì đáng sợ với tôi hơn lúc đó nữa! Tốt thôi. Bây giờ tôi chẳng còn sợ gì. Cố lên nào tôi ơi!

Sau khi hít một hơi thật sâu, tôi bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cửa sổ trạng thái.

[Hệ thống toàn năng]

* Một hệ thống dành riêng cho bạn với tư cách là độc giả!

* Những nhân vật trong truyện không thể nhìn thấy hệ thống toàn năng.

* Điểm meta được hệ thống cung cấp tùy theo tần suất và tầm quan trọng của sự xuất hiện của nhân vật ‘Kang Nahyeon’ trong câu chuyện.

* Điểm meta được cung cấp tùy theo phản ứng và sự quan tâm của độc giả đối với nhân vật ‘Kang Nahyeon’.

* Tăng cường sức mạnh bản thân theo nhiều cách khác nhau với điểm meta!

[Điểm hiện tại: 11]

[ > Cửa hàng Meta Point]

[ > Xem phần ngoại hình]

[ > Xem phản ứng của độc giả]

Hừm… Vậy ra đây là quà đền bù cho việc tái sinh à?

Một hệ thống chuyên dụng như cái này?

Tuy là trong lòng tôi biết ơn muôn phần, nhưng… Tại sao bây giờ thứ này mới xuất hiện cơ chứ?