Khi kim giây trên đồng hồ không biết bao nhiêu lần chính xác chỉ vào số mười hai, sinh viên trong lớp học cũng bắt đầu có mức độ xao động khác nhau.
Người gập sách lại là Diệp Khanh Thường.
Người thở phào nhẹ nhõm là trưởng phòng loli Dương Thư Lễ.
Người tát mạnh vào gáy Cẩu Du là Chu Niểu.
Và người đang chat với đồng đội game là Liễu Giải, rằng tan học rồi không chơi nữa.
Muôn hình vạn trạng, tuyệt vời khôn tả.
"Sắp phải nộp bài tập rồi à?" Cẩu Du mặt mày ngơ ngác bò dậy, ánh mắt đờ đẫn nhìn Chu Niểu đang đứng trước mặt.
"Đây không phải cấp ba." Chu Niểu liếc qua một cái nhìn khinh bỉ.
"Có gì khác biệt sao? Chẳng phải vẫn là cậu làm hộ tớ mà?"
"Mơ đi nhé."
Liễu Giải phía sau Chu Niểu nhìn hai người một cái thật sâu, ánh mắt có chút kỳ lạ ấy luôn khiến Chu Niểu cảm thấy hơi rờn rợn trong lòng.
Sau đó Liễu Giải với nụ cười nham hiểm đẩy Dương Thư Lễ và Diệp Khanh Thường đang không rõ tình hình, dường như muốn rời khỏi lớp học về ký túc xá trước.
"Đi mau đi mau, không thì lát nữa sẽ biến thành người thừa đấy."
"Hả?"
Diệp Khanh Thường và Dương Thư Lễ càng mơ hồ hơn khi bị đẩy vào dòng người rời khỏi lớp học, không lâu sau liền biến mất khỏi tầm mắt Chu Niểu.
Chu Niểu không biết bây giờ những người bạn cùng phòng của mình ở ký túc xá nữ nào, e rằng còn cần những người bạn cùng phòng của mình dẫn đường.
Nhưng người quá đông, với chiều cao của nàng căn bản không biết những người bạn cùng phòng của mình đã rời khỏi giảng đường lớn bằng cửa nào.
"Sao thế?" Cẩu Du dường như đã tỉnh táo lại, dụi mắt.
"Tớ không tìm thấy bạn cùng phòng của mình." Nét mặt lo lắng của Chu Niểu không phải giả vờ.
"Có thế thôi à?" Cẩu Du nở nụ cười tà mị, "Tớ có cách."
Chu Niểu theo bản năng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng đã quá muộn rồi.
Đôi tay Cẩu Du nâng nách nàng lên, nhấc bổng cả người nàng lên không trung.
Trong lúc Chu Niểu vẫn còn đang thích nghi với cảm giác mất trọng lượng, hắn liền lét lớn: "Những người bạn cùng phòng của Chu Niểu ơi, những người bạn cùng phòng của Chu Niểu ơi, Tiểu Niểu đáng thương bị các người bỏ lại đang ở đây chờ đợi, sau khi nghe thông báo xin hãy nhanh chóng đến nhận lại."
Các bạn học đang rời khỏi lớp và giáo viên đang dọn dẹp đồ đạc đều sững sờ.
Ánh mắt của họ tập trung vào khuôn mặt tuyệt đẹp, dần đỏ bừng như sôi gấc của Chu Niểu đang bị nhấc bổng lên.
"Con mẹ nhà ngươi làm trò gì vậy?!"
"Giúp em nhỏ bị lạc tìm cha mẹ."
"Mau thả ta xuống!"
"Vậy lỡ cha mẹ em không tìm thấy thì sao?"
Chu Niểu hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra sát khí: "Cha mẹ của ta thì ta không rõ, nhưng nếu ngươi không thả ta xuống thì mẹ của ngươi sắp bị ta giấu đi rồi đấy."
"Tiểu Niểu." Cẩu Du nghiêm mặt lại, "Cậu bây giờ ra nông nỗi này, không thể vô duyên vô cớ như trước nữa được."
"Phẩm chất của ta luôn là gặp mạnh thì mạnh."
Nắm bắt được cơ hội, Chu Niểu tung một cú đá vào đầu gối Cẩu Du, sau đó hạ cánh vững vàng.
Nàng quét mắt một vòng qua đám đông trước mặt, nhưng những người vừa nãy còn đang xem náo nhiệt sau khi nàng hạ cánh đều lần lượt quay đi, lại bắt đầu ồn ào đi về phía lối ra khỏi lớp học.
"Haiz Tiểu Niểu, cha con vừa nãy không thấy con, tưởng con bị lạc nên đi trước rồi." Liễu Giải từ trong đám đông chen chúc trở lại, vươn tay dường như muốn ôm Chu Niểu.
"Không sao, ta bây giờ vẫn chưa bị lạc, nhưng mẹ ngươi lát nữa thì chưa chắc đâu."
Sau đó Chu Niểu nhìn về phía lão tam Diệp Khanh Thường phía sau Liễu Giải.
"Tớ định mượn lão tam vài bộ quần áo để mặc, tớ không có mấy bộ đồ có thể mặc được."
Liễu Giải nhìn Chu Niểu trước mặt, rồi lại nhìn Diệp Khanh Thường phía sau, đương nhiên là nhìn vào ngực.
"Không sợ mặc vào bị bó ngực à?" Liễu Giải ưỡn ngực lên.
"Mặc dù cậu hình như đang nói xấu tớ, nhưng cái loại chuyện này thì chỉ có trong đầu cậu thôi, muốn nói thì cứ nói đi." Diệp Khanh Thường liếc Liễu Giải một cái, sau đó đáp lời Chu Niểu: "Tủ quần áo của mấy đứa chúng tớ đều đầy ắp, chắc cả đời cũng không mặc hết, cậu ưng bộ nào thì lấy bộ đó đi."
Phía sau, Dương Thư Lễ với tư cách là trưởng phòng giơ tay lên: "Của tớ cũng có thể."
Chu Niểu nhìn Dương Thư Lễ một cái: "Không mặc đồ trẻ em."
Sau khi nói xong, Chu Niểu kéo Cẩu Du đang ngáp ngắn ngáp dài bên cạnh, theo chân những người bạn cùng phòng của mình rời khỏi lớp học.
Ký túc xá nữ luôn là nơi đáng mơ ước, nhưng khi thứ này thực sự bày ra trước mắt mình thì người ta lại luôn cảm thấy bối rối.
Cẩu Du được Chu Niểu để lại đợi dưới lầu ký túc xá nữ, còn bản thân Chu Niểu thì đang cùng ba người bạn cùng phòng đi vào trong tòa nhà ký túc xá nữ.
Chu Niểu thậm chí không biết nên đặt ánh mắt vào đâu.
"Đừng có cái dáng vẻ lén lút như vậy, nhìn vào chỉ khiến người khác thấy kỳ lạ thôi." Liễu Giải thấy bộ dạng của Chu Niểu thì lên tiếng nhắc.
"Cậu dám nói lần đầu của cậu không như thế à?"
"Thì vì từng như vậy nên mới nói cho cậu biết phải làm thế nào chứ." Liễu Giải thở dài một tiếng, "Tiểu Niểu nhà chúng ta vẫn còn ngây thơ lắm, đến mức xấu hổ chẳng dám ngẩng đầu nhìn người ta."
"Không, ta là nhìn quá nhiều nên… hoa mắt luôn rồi."
"Ê cái này tớ hiểu, tớ cũng vậy!" Dương Thư Lễ lập tức giơ ngón trỏ hưởng ứng.
Liễu Giải nhất thời nghẹn lời, im lặng mở cửa phòng ký túc xá.
Không biết có phải là trường hợp đặc biệt hay không, phòng ký túc xá của những người bạn cùng phòng tốt của nàng không ẩm ướt như trong trí nhớ của nàng, mà lại có chút hương thơm mộng mơ.
"Lão tam đi chọn vài bộ quần áo cho Tiểu Niểu đi, để tớ hỏi Tiểu Niểu chút chuyện."
Liễu Giải nói sau khi đóng cửa phòng ký túc xá.
Diệp Khanh Thường nghe xong chỉ im lặng gật đầu, rất tự nhiên chấp nhận lời dặn dò của Liễu Giải.
"Tiểu Niểu, tớ hỏi nè." Liễu Giải kéo Chu Niểu ra ban công ký túc xá, đối mặt với ánh nắng mà hỏi Tiểu Niểu: "Cậu đã bắt đầu tỏ tình với cậu ta chưa?"
Chu Niểu đương nhiên biết Liễu Giải nói là ai.
"Chưa."
"Cậu thật sự định làm vậy sao?" Liễu Giải nói.
"Bây giờ hai người thân thiết như vậy, nhưng thứ cậu muốn… lại phải đánh đổi bằng cách phá vỡ mối quan hệ hiện tại. Cậu thực sự nhẫn tâm sao?"
Chu Niểu không hiểu sao cảm thấy cổ họng hơi khô: "Tớ... tớ vẫn chưa sẵn sàng."
Giấc mơ có chút đáng sợ kia dường như đã giúp nàng nhận ra một chút thực tế.
Đôi mắt phượng của Liễu Giải, luôn mang theo vẻ quyến rũ, bất động nhìn Tiểu Niểu.
"Tớ biết cậu có rất ít bạn bè có thể thân thiết đến mức này, độ sâu tình cảm giữa chúng ta chắc chắn cũng không bằng cậu với hắn, việc mất đi mối liên kết ở mức độ này sẽ rất đau khổ."
"Nhưng nếu cậu đã thực sự quyết định làm như vậy, thì hãy làm đi, ít nhất chúng ta vẫn sẽ ở bên cạnh cậu, mối quan hệ của chúng ta sẽ không bị phá vỡ."
Một tia cảm động dâng lên từ tận đáy lòng.
Rồi nàng thấy Liễu Giải vươn tay chỉ trỏ vào Diệp Khanh Thường trước tủ quần áo: "Chiếc váy này dài đến đầu gối rồi? Cậu nhét vào làm gì? Sao không lấy cái nào ngắn hơn một chút đi?"
"Mẹ kiếp, đây đã là chiếc váy ngắn nhất trong tủ quần áo của tới rồi." Đó là lời phản bác của Diệp Khanh Thường.
"Cậu cũng có thể lấy ra hai cái quần dài mà."
"Lấy cho cậu rồi thì tớ mặc gì?" Diệp Khanh Thường hỏi lại.
"Thế còn tớ?" Chu Niểu chỉ vào mình.
"Cậu... ừm... mùa hè rồi, ấy đừng nóng."
Đúng lúc Chu Niểu định nổi đóa, trưởng phòng đang khịt mũi mà ăn vặt bỗng nhiên mở lời.
Trưởng phòng loli Dương Thư Lễ cầm điện thoại lên.
"Ê, có người rủ tớ đi ăn cơm này."
Trong miệng chỉ có niềm vui sướng về bữa cơm miễn phí.
Giọng điệu giống như một cô gái ngây thơ sắp bị dụ dỗ.
"Nam hay nữ?"
Liễu Giải nheo mắt, hỏi một cách có vẻ thờ ơ.
"Nam, cậu ấy còn nói ăn xong sẽ đưa tớ đi uống trà sữa, tối nay còn có thể bao tiền net đêm nữa kìa."
Chu Niểu, Diệp Khanh Thường và Liễu Giải trao đổi ánh mắt đầy sát khí.
"Sướng thế này sao có thể ăn mảnh được, dẫn mấy huynh đệ này đi cùng chắc không vấn đề gì nhỉ?"
"Không được." Dương Thư Lễ lắc đầu, "Cậu ấy nói chỉ có hai chúng tớ thôi."
Sát khí trong mắt ba người càng nồng đậm thêm.