“Chị lấy bằng lái ô tô khi nào?”
“Khoảng năm hai đại học, lúc chị mười chín tuổi, hồi còn ở Shizuoka ấy.”
Dù là chị ruột nhưng tôi vẫn thấy chị thật gợi cảm khi lái xe – đôi bàn tay búp măng điều khiển vô lăng, tóc đen huyền, suôn dài, hửng sáng dưới ánh mặt trời buổi sớm, rồi cách chị liếc nhìn gương chiếu hậu và cách chị gạt cần số. Nước hoa của chị thoảng về phía tôi mỗi lần gió lùa qua cửa sổ. Hai chị em dùng chung dầu gội đầu nhưng mùi hương trên tóc chị có vẻ hấp dẫn hơn tôi nhiều. Tôi bất giác đưa tay túm nhẹ váy.
“Chị này,” từ bên ghế cạnh tay lái, tôi bảo. Lông mi chị dài thật! “Đã bao lâu rồi chị chưa dẫn anh chàng nào về nhà? Hình như tên anh ấy là Kibayashi thì phải?”
“Ý em là Kobayashi-kun?”
“Anh ấy giờ sao rồi? Hai người không hẹn hò nữa à?”
“Sao tự dưng em hỏi vậy?” Chị đáp, giọng ngạc nhiên. “Bọn chị chia tay lâu rồi.”
“Chẳng phải chị đã định cưới anh Kobayashi sao?”
“Chị từng muốn thế. Sau đó, chị nghĩ lại.” Chị mỉm cười, ánh mắt bỗng trở nên xa xăm.
“Ồ vậy ạ…”
Sao chị ấy đổi ý nhỉ? Dù rất tò mò nhưng rốt cuộc, tôi hỏi câu khác.
“Chị có buồn không?”
“Buồn chứ. Nói gì thì nói, bọn chị cũng yêu nhau nhiều năm. Thậm chí còn sống chung với nhau.”
Ánh bình minh rọi thẳng vào xe khi chúng tôi cua trái vào con đường mòn dẫn ra biển. Trời trong xanh không một gợn mây. Chị nheo mắt và kéo nhẹ mũ lưỡi trai xuống. Cử chỉ nhỏ ấy cũng thật gợi cảm.
“Em biết không, giờ nhìn lại, chị nghĩ hai người bọn chị đều không có ý định tiến tới hôn nhân. Mối quan hệ như thế sẽ không đi đến đâu cả. Ý chị là… hai người không có chung mục tiêu.”
“Ra vậy.” Tôi gật đầu dù không hiểu lắm.
“Ai cũng có mong ước riêng nhưng một cặp đôi cần có điểm chung. Chị nghĩ lúc đó, mình đã quá mệt mỏi để cố hướng cả hai về cùng một đích đến.”
“Ồ…”
Đích đến… Tôi nhẩm đi nhẩm lại từ đó trong đầu. Ở cuối đường, tôi thấy nhiều đóa bách hợp và cúc vạn thọ đang đua nhau nở rộ. Màu trắng và vàng đan xen giống như đồ bơi của tôi. Hoa đẹp quá. Ngay cả hoa cũng thật tuyệt diệu.
“Sao tự dưng em hỏi chị những chuyện này?” Chị quay sang hỏi.
“Hmm… Không có gì ạ.” Tôi đáp.
Rồi tôi hỏi điều mình muốn biết nhất. “Hồi học phổ thông, chị có bạn trai không?”
Chị mỉm cười như kiểu câu hỏi của tôi buồn cười lắm. “Em giống hệt chị hồi cấp ba, Kanae.”
Hai tuần trôi qua từ hôm cùng về nhà với Tohno-kun trong mưa và lúc này, cơn bão đã quét qua hòn đảo. Gió thổi trên các cánh đồng mía lạnh hơn, trời trông cao hơn, mây thưa đi và học sinh bắt đầu mặc áo len mỏng khi lái xe Cub đến trường. Trong hai tuần đó, tôi chưa có cơ hội về cùng đường với Tohno-kun và như thường lệ, vẫn chưa cưỡi được sóng. Kể cả thế, có vẻ tôi còn ham lướt sóng hơn trước đây.
“Chị ơi,” tôi gọi khi đang đánh bóng ván lướt còn chị đang đọc sách ở ghế lái ô tô. Chị đỗ ở bãi xe thường ngày. Tôi đang thay đồ bơi. Mới 6h30 sáng, một giờ nữa mới vào học nên tôi vẫn đủ thời gian ra biển.
“Hmm?”
“Về kế hoạch tương lai của em…”
“Ừ.”
Cửa hậu xe mở ra và tôi ngồi quay lưng lại với chị. Từ đây có thể thấy một vật dài màu xám trông như một chiến thuyền đậu ngoài khơi xa. Đó là tàu của NASDA.
“Em vẫn chưa biết mình muốn làm gì bây giờ. Nhưng không sao cả.” Đánh bóng xong, đặt miếng xốp xuống cạnh eo và nói tiếp.
“Em sẽ cố gắng làm mọi điều có thể, giờ nào việc ấy. Giờ em đi đây!”
Tôi xách ván lên và chạy về phía biển, đầu óc hoàn toàn sảng khoái khi nhớ về lời Tohno-kun hôm nọ, rằng anh sẽ làm bất cứ điều gì trong khả năng của mình. Đó là điều duy nhất tôi làm được bây giờ và tin rằng, đó cũng là sự lựa chọn tốt nhất.
Trời và biển đều tuyền một màu xanh ngăn ngắt khiến tôi cứ ngỡ mình đang lơ lửng trong vũ trụ. Khi chèo và lặn dưới sóng liên tục ra mãi ngoài khơi, ranh giới giữa cơ thể và suy nghĩ mỏng dần đi. Trong khi chèo, một cách vô thức, tôi nhận ra ngọn sóng tiếp theo còn cách bao xa và nếu con sóng đó vượt quá khả năng, tôi sẽ lặn dưới sóng. Khi một con sóng vừa tầm xuất hiện, tôi xoay người lại và chờ đợi. Không lâu trước khi sóng nâng ván lên và cùng lúc đó, tôi đứng dậy. Khi trượt xuống được lưng sóng, tôi đã đứng được non nửa, cố gắng giữ thăng bằng và đứng hẳn lên. Trong thoáng chốc, tôi ngước nhìn lên, cứ như thể vừa chớp được một tích tắc của thế giới đại dương đầy bí ẩn.
Ngay sau đó, tôi biết thừa mình sẽ bị sóng biển lật nhào.
Dù thế, tôi biết thế giới rộng lớn ấy sẽ không khước từ mình. Chỉ là nếu nhìn từ xa, tôi trông như bị nuốt chửng bở biển cả bao la, kể cả từ chỗ của chị. Tôi tiếp tục chống chọi với biển. Cố nữa, cố thêm nữa. Chẳng bao lâu sau, tôi quên mất rằng mình đang cố.
Buổi sáng hôm ấy, cuối cùng tôi cũng cưỡi được sóng, đột ngột ngỡ như mơ, hoàn hảo tưởng như không thể xảy ra nổi.
Cho đến giờ phút này, đây là giây phút đáng sống nhất suốt mười bảy năm cuộc đời tôi.
***
Tôi biết bản nhạc này, một trong các Dạ khúc của Mozart. Nhạc phẩm này được chúng tôi biểu diễn trong một buổi hòa nhạc năm đầu cấp hai, trong đó, tôi là người thổi kèn ác-mô-ni-ca. Tôi thích nhạc cụ dùng đến hơi thở, giống như chính cơ thể mình tạo nên âm nhạc. Lúc đó, Tohno-kun vẫn chưa bước vào thế giới của tôi. Tôi cũng chưa lướt sóng và giờ nghĩ lại, thế giới khi ấy quả là nhỏ bé.
Tên bài nhạc là “Tiểu dạ khúc”, tiếng Đức là Eine kleine Nachtmusik. Tôi tự hỏi cái tên đó mang ý nghĩa gì? Mỗi lần cùng về nhà với Tohno-kun, thời gian có vẻ trôi nhanh hơn. Cứ như bản nhạc này được bật riêng cho hai chúng tôi hôm nay. Mình hạnh phúc lắm, Tohno-kun. Hôm nay mình nhất định phải về chung đường. Có thể tôi sẽ hoãn ra biển để đợi anh. Đằng nào tôi cũng phải học hết tiết sáu và miễn là bài kiểm tra ở câu lạc bộ không kéo dài quá lâu.
“…nae.”
Hử?
“Kanae. Cậu có nghe mình nói không?”
Saki-chan đang trò chuyện với tôi. Giờ 12h15, đang giờ nghỉ trưa. Vài bản nhạc cổ điển được phát trên loa trường trong lúc Saki-chan, Yukko và tôi ngồi ăn trưa với nhau như thường lệ.
“Ồ, mình xin lỗi. Cậu vừa nói gì thế?”
“Bọn tớ không phiền khi cậu ngẩn ra mãi thế, nhưng cậu mới bỏ được chút thức ăn vào miệng đã ngồi ngây ra luôn rồi.” Saki-chan bảo.
“Trông cậu có vẻ khoái chí lắm.” Yukko tiếp lời.
Tôi bắt đầu nhai phần trứng trong mồm. Chẹp, chẹp. Ngon tuyệt! Ực.
“Xin lỗi nhé! Hai người đang bàn chuyện gì rồi?”
“Bọn mình đang kể chuyện một chàng trai vừa tỏ tình với Sasaki-san.”
“Thế à? Cũng phải thôi, cậu ấy xinh lắm mà.” Tôi vừa nói vừa gắp một miếng măng tây cuộn thịt xông khói. Cơm hộp mẹ làm là tuyệt nhất.
“Mà thôi, bỏ qua việc đó đi. Hôm nay trông cậu vui vẻ hơn hẳn ngày thường, Kanae.” Saki-chan nói.
“Ừ. Trông kỳ cục thế nào ấy. Tohno-kun mà thấy sẽ tránh xa cậu cả thước.” Yukko bảo.
Mấy lời trêu chọc của hai cô bạn chẳng mảy may tác động được đến tôi. “Thế à?” Tôi đáp gọn lỏn.
“Con bé này hôm nay kì ghê ha.”
“Ừm…Hay cậu và Tohno-kun có gì với nhau rồi?”
Tôi mỉm cười ậm ừ. Cứ nghĩ đến điều sắp xảy ra, tôi lại thấy vui mừng hết biết.
“Không thể nào!” Hai cô bạn kêu lên kinh ngạc. Liệu họ có cần ngạc nhiên đến thế không?
Tôi không muốn quan hệ giữa mình và Tohno-kun mãi là tình đơn phương. Ngày lướt được sóng sẽ là ngày tôi thổ lộ lòng mình.
Đúng. Nếu không nói được hôm nay, tôi sẽ không bao giờ làm được nữa.
4h40 chiều.Tôi ngắm lại mình trong gương nhà vệ sinh ở dọc hành lang. Sau khi tiết sáu kết thúc lúc 3h30 chiều, tôi không ra biển mà ở lại thư viện. Tất nhiên, tôi không có ý định học hành gì. Thay vào đó, tôi chống tay lên cằm và nhìn ra ngoài cửa sổ. Mùi nhà vệ sinh bốc lên nhanh chóng đưa tôi quay lại hiện thực. Phần tóc phía sau đã chạm ngang vai một chút. Hồi cấp hai, tóc tôi dài hơn nhiều nhưng từ lúc tập lướt sóng năm cấp ba, tôi quyết định cắt ngắn đi. Có thể, bởi chị sắp dạy ở ngôi trường tôi đang theo học và tôi thấy xấu hổ nếu bị đem ra so sánh với mái tóc đẹp, suôn dài của chị. Rốt cuộc, tôi vẫn để tóc mọc dài tự nhiên.
Trong gương, tôi thấy khuôn mặt rám nắng với hai gò má ửng hồng. Không biết Tohno-kun nhìn mình thế nào nhỉ? Một cảm giác thất vọng quen thuộc dâng trào trong tôi, nhưng rồi tôi cố gắng xem kỹ lại bản thân mình, từng điểm một – từ kích cỡ mắt, dáng lông mày, chiều dài sống mũi, độ bóng của bờ môi, đến chiều cao, tóc và vòng một nữa. Tôi còn kiểm tra cả răng và móng tay, hy vọng rằng ít nhất một phần nào đó của tôi làm anh hứng thú.
5h30 chiều. Tôi nấp ở chỗ quen thuộc sau sân trường, cạnh bãi đỗ xe. Nắng hầu như đã chuyển hẳn về phía tây, bóng trường đổ dài xuống mặt đất, như một ranh giới rõ ràng giữa ánh sáng và bóng tối. Tôi đứng gần lằn ranh ấy và ở gọn trong phần bóng râm. Trời vẫn xanh nhưng đã ngả màu tối hơn so với ban ngày. Tiếng ve kêu trên cây đã lặng, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích dưới chân. Tim tôi đập mạnh, có khi ngang với tiếng côn trùng cũng nên. Máu cứ chảy rần rật khắp người. Tôi cố hít sâu để giữ bình tĩnh nhưng nhiều lúc hồi hộp đến quên cả thở. Lúc nhận ra điều đó, tôi thở dài thườn thượt, nhưng vô tình còn làm tim tôi đập mạnh gấp bội. Hôm nay, mình phải thổ lộ với anh. Mình phải làm được. Không thể nhớ nổi bao nhiêu lần tôi thập thò nhìn về bãi đỗ xe.
Khi nghe tiếng Tohno-kun gọi “Kanae”, tôi hoảng hốt nhiều hơn là hạnh phúc và thấy không thoải mái lắm. Tôi cố ghìm để khỏi hét lên vì giật mình.
“Cậu chuẩn bị về à?” Anh hỏi với giọng bình thản thường ngày khi tiến lại gần từ chỗ đậu xe, kể cả khi anh vừa nhìn thấy tôi ngó trộm anh từ sau tường. Tôi trả lời “Ừ” với giọng điệu như thể làm chuyện xấu bị bắt quả tang. Giọng nói anh vẫn trầm ấm như ngày thường. Nào, ta cùng về.
6h chiều. Ánh hoàng hôn rọi qua cửa sổ phía tây lúc bọn tôi đứng trong cửa hàng tạp hóa. Hôm nay tối hơn hẳn thường lệ khiến lòng tôi bất an, cứ như đang ở một cửa hiệu hoàn toàn khác. Tôi cảm nhận được sức nóng của nắng hoàng hôn chiếu lên má bên trái và thầm nghĩ giờ vẫn chưa đến lúc chơi “Tiểu dạ khúc”. Trời hãy còn sáng. Như đã định từ trước, tôi sẽ mua loại cà phê sữa giống Tohno-kun. Tôi với tay lấy hộp cà phê không chút ngần ngừ, ngay cả Tohno-kun cũng ngạc nhiên hỏi, cậu đã chọn xong rồi à, Kanae? Tôi trả lời “Ừ” nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Tôi phải thổ lộ được tôi thích anh đến nhường nào. Trước khi về đến nhà. Tim tôi đập thình thịch mãi không thôi. Cầu mong bản nhạc pop trong tiệm giúp tôi giấu đi tiếng đập dữ dội ấy.
Ngoài cửa hàng, mặt trời hoàng hôn đang phân thế giới thành hai miền sáng – tối. Cánh cửa tự động lúc chúng tôi bước qua vẫn còn trong phần sáng, bãi đậu xe nho nhỏ với hai chiếc xe dựng ở góc nằm bên phần bóng râm. Tôi dõi theo Tohno-kun lúc anh tiến vào bóng tối, bàn tay cầm hộp cà phê nhúng vào bóng đêm trước. Tròng vào chiếc áo trắng đồng phục, lưng anh trông thật to và rộng. Nhìn lưng anh không thôi đã đủ làm tim tôi thêm đau nhói. Tôi lo sợ, hồi hộp lắm lắm. Đứng cách anh bốn mươi centimet, bất thần, tôi bước vội và chỉ còn cách anh năm centimet. Nỗi cô đơn đột ngột dâng đầy trái tim tôi. Gượm đã, tôi nghĩ. Ngay tức thì, tôi nắm lấy vạt áo anh. Ôi không. Bây giờ tôi phải nói với anh.
Anh dừng lại, chầm rãi quay về phía tôi… “Không phải nơi này”, tôi thầm nhủ và rụt tay lại.
“…Có chuyện gì thế?”
Sâu thẳm trong tâm khảm, yêu thương trong tôi dần co lại, run rẩy. Giọng anh nhẹ nhàng, tử tế nhưng lạnh lẽo. Tôi đứng ngây ra, chăm chăm nhìn vào khuôn mặt anh. Anh không cười, dù chỉ một chút. Mắt anh lặng, như chất chứa một sức mạnh vô hình bên trong.
Cuối cùng, tôi không thể nói lời yêu anh.
Vì anh từ chối tôi qua ánh mắt. Sức mạnh từ ánh mắt ấy đã ngăn tôi khỏi mở lời.
***
Tiếng ve kêu râm ran khắp đảo. Từ khu rừng phía xa, tiếng chim thánh thót vang lên chào mừng đêm xuống. Mặt trời sắp lặn rắc trên đường về của chúng tôi vô vàn sắc tím.
Tohno-kun và tôi đi dọc con đường có trồng mía và khoai lang ở hai bên. Suốt từ nãy đến giờ, chúng tôi chưa nói lời nào với nhau. Mỗi tiếng giày là nghe rõ mồn một. Tôi đi sau độ nửa bước chân và cố gắng không đi quá gần. Sải chân anh dài thiệt. Tưởng anh giận, tôi liếc thoáng anh nhưng anh vẫn mải ngắm mây trờivới vẻ mặt ngày thường. Tôi cúi xuống nhìn bóng giày chuyển động khi bước trên đường nhựa. Chợt tôi nhớ lại lý do chúng tôi gửi xe tại cửa hàng tạp hóa. Không phải tôi muốn vứt xe ở đó, chỉ là tôi hối hận về điều tồi tệ mình đã làm.
Sau khi từ bỏ việc tỏ tình với Tohno-kun, chiếc Cub của tôi không khởi động nổi, như đồng cảm với tâm trạng của chủ nhân. Bất kể tôi vặn ga thế nào, chiếc xe vẫn ì ra đó. Tohno-kun là một chàng trai tốt bụng. Thấy tôi gặp khó khăn, anh liền ngồi xuống giúp một tay. Như thể gương mặt lạnh lẽo tôi nhìn thấy lúc trước hoàn toàn là giả dối. Lòng tôi băn khoăn quá.
“Bộ phận đánh lửa không sử dụng được nữa,” anh nói sau khi kiểm tra chiếc Cub, “Có người nào sử dụng xe trước cậu không?”
“Có, chị ruột mình.”
“Xe có kêu lục cục khi cậu tăng tốc không?”
“Hinh như có…” Tôi đáp. Giờ nghĩ lại, thỉnh thoảng xe tôi khó khởi động thiệt.
“Mình gửi xe ở đây hôm nay, mai nhờ người nhà cậu đến lấy. Giờ đi bộ về cùng mình nhé.”
“Ồ không! Mình tự về được mà! Cậu cứ đi trước đi, Tohno-kun.” Tôi nói nhanh. Tôi không muốn làm phiền anh, nhưng thật tình, anh tử tế ghê.
“Nhà tớ không xa đây lắm. Với lại, tớ cũng thích đi dạo một lát.”
Không biết sao nhưng tôi xúc động muốn khóc. Nhìn hai hộp cà phê sữa đặt cạnh nhau trên băng ghế trước cửa hàng, tôi nghĩ có lẽ cảm giác bị từ chối khi nãy do tôi tưởng tượng quá thôi.
Nhưng cảm xúc đó không thể chỉ là ảo giác được. Tôi tự hỏi sao chúng tôi đi bên nhau lặng lẽ thế. Tohno-kun có vẻ vẫn bình thường khi đề nghị đi bộ cùng tôi. Sao anh không nói gì cả? Sao anh luôn đối xử tốt với em? Sao anh xuất hiện trong cuộc đời em? Sao em yêu anh nhiều đến thế? Tại sao… Tại sao…?
Bước chân tôi dần trở nên nặng nề hơn. Làm ơn, làm ơn đi mà, Tohno-kun. Em không thể kìm nén lâu hơn nữa. Em không thể. Nước mắt tôi rơi lã chã. Bất kể bao nhiêu lần tôi gạt đi, nước mắt vẫn tuôn rơi. Tôi phải ngừng khóc trước khi anh phát hiện. Tôi cố ghìm sự nức nở lại nhưng biết anh sẽ để ý. Và anh sẽ quay lại, ân cần hỏi.
“…Sumida! Cậu làm sao thế?”
Em xin lỗi. Không phải lỗi của anh. Tôi cố tìm từ đáp lại.
“Mình xin lỗi… Không có gì… Mình xin lỗi.”
Tôi lấy tay che mặt, tiếp tục khóc. Tôi không thể dừng lại được nữa. Giọng Tohno-kun khi gọi tên tôi thật ấm áp, ngày thường nghe thân thương là thế, giờ chỉ khiến lòng tôi càng buồn bã. Tiếng ve xung quanh kêu to hơn hẳn. Trái tim tôi không ngừng thổn thức. Tohno-kun… Tohno-kun… Em xin anh…
Đừng quan tâm đến em thêm nữa…
Đúng lúc ấy, tiếng ve bỗng im bặt như sóng rút ra khơi. Tôi như cảm thấy sự tĩnh lặng đến cô quạnh của hòn đảo đang vây bọc lấy mình.
Ngay giây sau, một tiếng động ầm ầm vang lên, rung chuyển cả không gian. Kinh ngạc, tôi nhìn lên và thấy một quả cầu lửa khổng lồ phóng thẳng lên trời từ ngọn đồi đằng xa.
Phóng tên lửa. Khi hỏa tiễn bắt đầu bay lên, ánh sáng từ phía đuôi làm chúng tôi lóa mắt. Toàn bộ bầu không khí xung quanh hòn đảo rung chuyển khi động cơ tên lửa bắn thẳng lên cao, làm rực sáng các tầng mây hơn cả mặt trời. Đằng sau nó là một cột khói trắng khổng lồ dài tít tắp, che cả ánh mặt trời và chia thế giới thành hai miền sáng – tối. Quả tên lửa phát ra ánh sáng rực rỡ khắp mọi nơi. Tiếng hỏa tiễn rền vang suốt lúc phóng xuyên bầu khí quyển, như tiếng kêu thét của bầu trời khi bị xé toạc.
Chúng tôi mất độ nửa phút đứng xem phóng tên lửa đến khi nó biến mất hút sau các tầng mây.
Cả Tohno-kun lẫn tôi đều không nói với nhau lời nào cho đến khi gió xóa hoàn toàn mọi vết tích của cột khói. Một lát sau, tiếng chim hót, côn trùng kêu cùng tiếng gió thổi lại lao xao bên tai và mặt trời đã khuất hẳn sau đường chân trời. Màu xanh của nển trời ngả sang màu đậm hơn, các ngôi sao lấp lánh dần xuất hiện và khí lạnh bắt đầu mơn man da thịt. Tôi chợt nhận ra một điều.
Mặc dù hai chúng tôi cùng nhìn lên bầu trời, mỗi người để ý đến một thứ khác nhau. Tôi nhận ra Tohno-kun không hề nhìn tôi một lần.
Tohno-kun là một chàng trai tốt. Anh luôn ân cần và đi bên tôi, nhưng ánh mắt anh luôn hướng về nơi xa xăm nào đó. Và tôi không thể đáp ứng điều anh hằng mong. Như có siêu năng lực mách bảo, mọi thứ trở nên hoàn toàn rõ ràng trước mắt tôi. Rõ rồi, sau này, ta không thể ở bên nhau được.
***
Lúc chúng tôi về đến nhà, trăng đã tròn vành vạnh trên đầu, quét một thứ ánh sáng trắng mờ ảo lên những đám mây đang được gió đẩy đưa. Độc bóng hai chúng tôi trên đường nhựa. Tôi nhìn lên và thấy một sợi dây điện cắt ngang qua, chia mặt trăng làm đôi, như ngày hôm nay của tôi. Tôi trước và sau khi cưỡi được sóng. Tôi trước và sau khi biết suy nghĩ của Tohno-kun. Thế giới hôm nay và ngày mai không còn giống nhau nữa. Ngày mai, cuộc sống của tôi sẽ hoàn toàn đổi khác.
Sau khi tắt hết đèn và nằm cuộn tròn trong Futon, tôi chăm chăm nhìn trăng lúc này đang tuôn chảy ánh sáng vào phòng như nước. Nước mắt tôi dần đong đầy và nhỏ xuống ánh trăng, từng giọt, từng giọt một. Tôi bắt đầu khóc thành tiếng, càng lúc càng lớn, mũi thì sụt sịt, nhưng tôi không có ý định kềm giữ lại. Tôi để mặc bản thân mình khóc thật to.
Tôi biết tình yêu của mình sẽ mãi dành cho Tohno-kun bất kể bao nhiêu thời gian trôi qua chăng nữa. Em không thể ngăn trái tim này ngừng yêu anh được. Tohno-kun, Tohno-kun… Em yêu anh.
Tôi khóc, khóc mãi, mang theo hình bóng anh vào trong giấc ngủ.
Nguyên tác: “Serenade”, một loại nhạc phẩm nhẹ nhàng, hay được hát vào buổi tối, thường cho giọng nữ.
Link nhạc:
Chi tiết về định nghĩa và cách sử dụng Futon: