Buta no Liver wa Kanetsu Shiro

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3435

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Tập 01 - Chương 01 (part 0)

Xuyên suốt câu chuyện này, tôi chỉ muốn nhắn nhủ với anh em một điều, đó là hãy nấu chín gan heo. Đây là lời khuyên chân thành tôi dành cho anh em, đừng có mà ăn gan lợn sống.

…Nếu đọc đến đây rồi mà vẫn còn thòm thèm thì sao ấy hả? Cứng đầu quá nha, không còn cách nào khác. Vì nói mãi mà vẫn có những vị huynh đài không hiểu, nên tôi sẽ phác họa đại khái tình hình cho chống mắt lên xem. Tôi, ngay bây giờ, đang phải co ro trên mặt nền của một cái chuồng u ám, cả người lấm lem bùn đất. Tại sao lại bị lấm lem bùn đất ấy à? Vì mặt nền là bùn chứ còn sao. Xung quanh thì toàn là lợn. Có vẻ như đây là một cái chuồng heo thì phải.

Theo những ký ức còn đọng lại, đáng ra tôi phải đang quằn quại ở trên thềm sân ga mới đúng. Lúc đó, bụng tôi đột nhiên đau đớn dữ dội, tới nỗi không đứng nổi luôn ấy. Nguyên nhân thì tôi cũng đã đoán được ra rồi.

Do ăn gan lợn sống.

Bị mấy thằng bạn trẻ trâu dụ dỗ, tôi chấm gan lợn vào nước tương dầu mè rồi cứ thế ăn sống. Miếng gan nó mềm mịn, nảy nảy trong miệng làm tôi cứ ngỡ bản thân có khi lại chiến tốt cái món này. Pudding, đúng rồi, cứ như pudding ấy, pudding gan. Giờ ngẫm lại mới thấy cái suy nghĩ ấy thật ngớ ngẩn. Tại thềm sân ga, khi vùng bụng đau đớn như thể đang bị cắn xé làm ngàn mảnh, tôi chỉ còn biết cầu chúa tha thứ cho mình và thề không bao giờ ăn gan lợn sống nữa.

Đến đây thì vẫn không có vấn đề gì nhỉ. Đúng, nếu là chỉ đến đây thôi.

Những lúc như thế này, bình thường thì sẽ tỉnh dậy trong bệnh viện, phải chứ? Nhưng không, tôi hiện tại lại đang ở trong chuồng lợn. Có vẻ như chỉ đau bụng thôi là không đủ để được tha thứ, chúa còn đày đọa kẻ tội nhân khốn khổ này vào cả cái chuồng lợn nữa. Nếu không muốn rơi vào nghịch cảnh như thế thì đừng có bao giờ tơ tưởng đến vụ ăn sống gan lợn nhé.

Cơ thể thì nặng trĩu, có muốn cũng không di chuyển chân tay được. Cơn đau bụng có vẻ đã dứt, nhưng toàn thân lại cảm thấy vô cùng kỳ cục. Không thể cử động dù chỉ là một múi cơ, tôi đành phải nằm vật vã trên mặt bùn cùng lũ lợn.

Đôi mắt cũng trở nên lạ kỳ. Tầm nhìn bị mờ thì chắc là do thiếu mắt kính rồi. Nhưng lượng thông tin về những thứ tôi có thể quan sát được lại tăng lên trông thấy. Bùn, lợn, cỏ chăn nuôi, và cả bức tường tả tơi của cái chuồng heo đang bị những tia sáng chiếu xuyên qua nữa, tất cả đều gói gọn trong tầm mắt. Tuy vậy thì thế giới xung quanh lại âm u, mờ ảo, cứ như thể nó đang từ chối truyền tải cho tôi dù chỉ một chút sắc màu. Mùi đất, mùi phân, mùi cỏ chăn nuôi, mùi gỉ sét. Cái hỗn hợp mùi hương nồng nặc của một cái chuồng lợn đang xộc thẳng vào các mô khứu giác của tôi.

Con biết lỗi rồi ạ. Từ giờ nhất định con sẽ chỉ ăn gan lợn được nấu chín. Thực lòng đấy ạ. Vậy nên con thành khẩn cầu xin người, hãy tha thứ cho con. Xin người đưa con ra khỏi cái địa ngục này. Vào khoảnh khắc tôi hiến dâng những lời cầu nguyện đó lên chúa, căn buồng bỗng bừng sáng.

Ụt ịt , bọn lợn bắt đầu nhổm người dậy trong khi cất lên những tiếng kêu như thế, trông chúng cứ thể tụi Otaku vậy. Dừng lại, đừng có dẵm lên tao nữa.

Bọn lợn chỉ khụt khịt ngửi người tôi một chút rồi chạy lại gần phía ánh sáng.

Tôi nghe thấy giọng của con người, hay chính xác hơn là giọng của con gái. Hình bóng cô hiện lên từ phía của luồng ánh sáng.

Được cứu rồi!

Tuy nhiên. Cô gái lại không nhìn về phía tôi. Có vẻ như cô đang cho tụi heo ăn, còn cậu sinh viên đại học đáng thương đang phải nằm lăn lóc trên mặt bùn thì chẳng được cô đoái hoài đến.

Tôi định cất giọng lên gọi nhưng cái cổ họng lại không chịu tuân lời. Mà đúng hơn là, thật kỳ cục, cái lỗ mũi tôi, nó lại──

Ngay khi tôi chuẩn bị nhận ra một sự thật vô lý đến chí mạng, người con gái đó tiến đến gần tôi.

“──,────?”

Cô gái khom người xuống rồi cất lên những âm tiết mơ hồ, khó hiểu.

Cứu tôi với. Thành thực xin lỗi cô vì câu chuyện không đầu không đuôi, nhưng cơ thể tôi đang bị bất động ở trong cái chuồng heo này.

Tôi cố gắng dùng mắt để truyền tải lời nói cũng như nguyện vọng của bản thân. Rồi sau đó, một âm thanh phát ra từ cuống họng của tôi.

“Ừn gôồ!”

Ừn gôồ. Dù chỉ là một gã Otaku khoa tự nhiên, bản tỉnh hèn mọn, tẻ nhạt nhưng tôi cũng chưa từng sử dụng câu từ này bao giờ. Từng có đôi ba lần tôi thêm vĩ tố “ưn gô” vào cuối câu, tuy vậy, tất cả đều là có chủ ý. Thôi thì hãy coi cái lần tôi bất giác kêu lên âm thanh lạ hoắc này như là bước đầu tiên trên con đường vinh quang đi. Mọi người cùng mở đại tiệc ăn mừng nào, hu hu.

[Ôi, tội nghiệp quá, anh thực ra không phải là heo, đúng chứ ạ!]

Đúng rồi, không phải sinh vật nào ở trong chuồng lợn cũng là lợn đâu. Thật là nguy hiểm quá đi, chỉ vì cái nhận định sai lầm đó mà xíu chút nữa một sinh mệnh đáng trân trọng lại──

Tôi ngưng dòng suy nghĩ của mình lại rồi dỏng tai lên nghe. Nãy giờ, cô gái có đang nói gì không nhể?

[Em sẽ đưa anh heo ra khỏi chuồng ngay bây giờ đây ạ. Anh chờ em chút nhé.]

Tôi không nghe thấy âm thanh nào cả. Cứ như thế thông tin của cuộc trò chuyện đã chuyển biến sang một trạng thái ở chiều không gian khác, rồi xuyên thẳng qua vỏ sọ của tôi để tiếp xúc trực tiếp với não bộ. Sự thật thì đúng là tôi có hiểu được những gì cô gái nghĩ.

Đến khi tâm trí tôi quay trở lại thực tại, cô gái đã mang theo thứ gì đó trông như một tấm ván gỗ. Cô lăn tôi lên trên đó, rồi kéo đi tấm ván đi. Có vẻ như thứ này cũng khá tương đồng với ván trượt tuyết.

Lúc này, tôi lại một lần nữa nhận ra sự thật vô lý đến chí mạng. Người tôi, không có tròn trịa thế này. Chiều cao 1m74, thể trọng 53 Kg, dáng người gầy điển hình của một nam sinh khoa tự nhiên. Cái cảm giác khi bị ấn vào người, hay ngay như bây giờ, khi lăn tròn bên trên tấm ván── như thể đang được tấm thảm tập gym cuộn tròn quanh người, khiến tôi thấy mình giống như một con lợn.

Tôi, một mầm non ưu tú của giới nghiên cứu, kẻ thậm chí có thể nhìn nhận cơ thể bản thân một cách khách quan, nhanh chóng thừa nhận thực tế này.

Tôi đã trở thành lợn.

Gì chứ, ra vậy ra vậy, tôi là lợn à. Thế có nghĩa đây chỉ là một giấc mơ thôi. Nhất định khi tỉnh dậy, tôi sẽ ở trên giường bệnh. Không còn nghi ngờ gì nữa, mọi thứ đều đã được lý giải.

Thú vị thật đấy. Đằng nào thì cũng là trong mơ, ông đây có thứ muốn thử để xem các tế bào não của bản thân ưu việt đến đâu.

Lợn là sinh vật chỉ có hai tế bào hình nón để phân biệt màu sắc. Trong khi đó, một người bình thường có 3 loại tế bào hình nón cho màu đỏ, xanh lục và xanh lam. Đó là lý do mà khả năng phân biệt màu sắc của loài lợn thấp hơn con người. Điều đó có nghĩa là, nếu bây giờ ra bên ngoài và nhìn những cảnh vật thường ngày, trạng thái vô thức của tôi sẽ không thể định nghĩa môi trường xung quanh một cách chặt chẽ được. Vậy là thắng rồi nhỉ. Dù cho có là trạng thái vô thức của bản thân thì cũng không thể chiến thắng được trạng thái có ý thức của chính tôi được.

Nở một nụ cười đắc ý khi tiến sát đến cửa chuồng, chú lợn căng mắt nhìn quanh!

Kết cục, thất bại mất rồi! Cái thế giới đang trải rộng trước mắt lại thật nhợt nhạt, thiếu tự nhiên. Dưới bầu trời ảm đạm đến kỳ cục là một thảo nguyên bát ngát màu xanh rêu như thể vừa mới bị tẩy bằng thuốc. Tuy nhiên, tin tốt là não bộ của tôi trong vô thức đã tái hiện lại được cảm giác về màu sắc của loài lợn. Chủ nhân của cái bộ não tuyệt vời này, nhất định cũng là người tương đối ưu tú ha.

Tôi bị lăn trên cỏ rồi nằm bất động tại chỗ như một miếng giăm bông. Cô gái tiến đến phía trước, rối từ phía đối diện, hình như cô đang quan sát cái mũi của tôi thì phải.

Tóc vàng…? Đúng không nhể. Một người vẫn chưa thể thích ứng được với cảm quan của loài lợn như tôi, đang phải dùng cặp mắt mờ để quan sát cô gái. Mái tóc cô có gang màu sáng tươi, bồng bềnh trong gió.

Nếu là mĩ nữ thì tốt. Được gái xinh cọ rửa cái cơ thể bẩn thỉu này thì có mà hết nước chấm. Ước gì cô ấy mặc váy nhỉ. Từ điểm nhìn của heo, nhất định lúc nào mình cũng có thể dòm lên từ phía dưới. Không biết cô ấy khoảng bao nhiêu tuổi nhỉ. Nữ sinh cao trung? Có phải là nữ sinh cao trung không thế? Phải chăng từ đây, bộ não ưu việt của tôi sẽ tái hiện lại hình ảnh của một mĩ nữ cao trung trong bộ váy ngắn sao.

[Em xin lỗi ạ… ừm…]

Thông tin trong não bộ được chuyển hóa thành giọng nói của một cô nữ sinh cao trung thuần khiết với cặp mắt xanh dương, và rồi mang theo cảm xúc bối rối của cô gái tới tôi.

Không biết có phải là do sự kỳ cục, lạ lẫm của cảm quan không, mà tôi bị một cơn buồn ngủ mãnh liệt kéo ập đến.

Tôi chìm vào trong giấc mộng trong khi vẫn chưa nhận thức được những thử thách nào đang đón chờ mình ở phía trước.

***

Khi tỉnh mắt, tôi đang nằm cuộn tròn ở trên giường.

Tôi dần nhớ lại giấc mơ kỳ quái bản thân đã gặp phải. Trong đó, tôi đã trở thành heo, và rồi được một cô nữ sinh cao trung tuyệt đẹp mang dáng vẻ của người phương Tây cứu giúp. Có vẻ như là, nếu ăn phải gan heo thì khi mơ sẽ thấy bản thân trở thành heo.

Hm?

Ngôi giường này thật lạ lẫm. Trùm lên ngôi giường ấy là tấm màn dạng vòm được trang trí bởi những làn ren. Sắc màu tỏa ra từ họa tiết bông hoa tô điểm trên đó đem lại cho con người ta cảm giác khoan khoái, dễ chịu.

Hình như cảm quan về màu sắc của tôi đã phục hồi. Tôi đã trở lại thành con người rồi sao. Tuy vậy, có vẻ như vấn đề vẫn còn đó. Nơi đây, rõ ràng là không phải bệnh viện.

Tôi định nhổm người dậy, nhưng cái vai tôi lại cảm thấy thật kỳ lạ. Tại sao lại không thể dang tay sang ngang? Gãy xương rồi chăng…?

“Anh tỉnh rồi ạ?”

Tôi đảo mắt về phía mà giọng nói vang lên, đứng ở đó là một cô thiếu nữ.

“À nô… anh cảm thấy hiện trạng của bản thân thế nào rồi ạ?”

Mái tóc vàng óng, mượt mà của cô ấy được trải dài đến ngang vai.

Cô thiếu nữ với vóc dáng mong manh đang diện lên người bộ áo cánh màu trắng đi kèm với chiếc váy xanh navy. Tuổi đời tầm 16, 17 chăng. Tuy diện mạo có dáng nét của người phương Tây, nhưng mũi cô lại gọn gàng hơn và mang đến cho đối phương cảm giác truyền thống tới từ Nhật Bản. Điểm dị thường duy nhất trên người cô là chiếc vòng cổ dày màu đen được làm bằng bạc.

Tuy tôi không có cảm giác đau đớn hay khó chịu, nhưng cơ thể lại gặp khó khăn khi di chuyển. Rốt cuộc, đây là chốn nào nhể?── Ngay khi tôi vừa định nói vậy thì…

“Ụt!”

Một âm thanh đặc trưng của Otaku lại phát ra.

“Aa… Anh không cần gượng ép bản thân phải nói chuyện đâu ạ. Thật ra, em… hiểu được mà.”

Hm?... Tức là tôi vẫn chưa trở lại làm người à? Giấc mơ này vẫn còn tiếp diễn hả?

Chứng kiến tôi rơi vào cơn bối rối, cô thiếu nữ cười gượng.

“Em xin lỗi… Em đã tìm mọi cách, nhưng không thể đưa hình dạng con người của anh trở lại được.”

Chả còn hiểu gì nữa. Thôi thì cứ nhấc cái người dậy để xác định tình thế hiện tại đã.

Lúc tôi nghĩ về việc xoay người để nhổm dậy, thì ngay vào khoảnh khắc tiếp theo, tôi đã đứng vững bằng tứ chi. Bốn chân tiến bước một cách tự nhiên, rồi khi chạm đến mép giường, tôi nhảy tót xuống đất.

Ở ngay cạnh bên là một tấm gương toàn thân viền bạc. Tôi vội vã bước lon ton lại gần đó.

Phản chiếu lại từ tấm gương, là bộ dạng sạch sẽ của một chú heo. Người chú chắc to cỡ một tấm futon khi được cuộn tròn. Những thớ thịt béo mẫm trông thật ngon mắt ấy được bao phủ bởi một lớp lông màu hồng nhẹ, cộng thêm đôi mắt đen ngấn nước đang nhìn lại về phía tôi. Cái mũi ướt át của chú cũng khẽ giật giật theo nhịp thở của tôi.

Tôi nâng tay phải lên, chú heo cũng nâng chân trước. Tôi ngả đầu sang một bên, chú heo cũng đồng thời nghiêng cổ. Tôi và chú lợn chằm chằm nhìn nhau. Tôi là lợn.

Ế, cái gì thế này.

Tôi bình thản, từ tốn quay mặt về phía cô thiếu nữ.

Tại sao tôi lại là lợn? Tôi muốn một lời giải thích cho cái sự tình này.

Tuy lời chất vấn không cất lên thành tiếng, nhưng tôi lại nhận được câu hồi đáp từ cô thiếu nữ.

“Lý do anh bị hóa thân thành heo thì… cho em xin lỗi, em cũng không biết nữa. Em chỉ biết là anh đã lạc vào trong khu chuồng heo mà em quản lý.”

Ra vậy. Cơ mà nếu đúng là vậy, thì tại sao cô thiếu nữ này chỉ cần nhìn thoáng qua một lần đã biết rõ mình, người hiện tại đang hoàn toàn manh hình hài của một chú heo, lại từng là con người?…. Trong lúc tôi đang định suy ngẫm lại sự việc, cô thiếu nữ lên giọng cắt ngang.

“Cái này, anh có nhìn được không ạ?”

Có đôi chút ngượng ngùng, cô thiếu nữ vén mái tóc lên, để lộ ra chiếc vòng cổ bằng bạc.

Có lẽ chiếc vòng cổ đang toát ra vẻ uy nghiêm này được sử dụng để thể hiện một tín ngưỡng nào đó. Không rõ có phải chiếc vòng đã được ngâm tẩm trong một thời gian dài hay không mà lại sở hữu màu đen như thế, nhưng trông nó chẳng hợp gì với cô thiếu nữ nết na này cả.

“Đúng là… không hợp ạ.”

Tới ngưỡng này thì có thể khẳng định được rồi. Cô mỹ nữ này đang đọc được những suy nghĩ trong đầu của tôi.

“À nô…Em, là một Yesma ạ. Xin lỗi anh vì lời giới thiệu muộn màng, em là Jess, một Yesma hiện đang phục vụ cho nhà Kirtlin.”

Vậy à. Tuy không hiểu lắm, cơ mà… Mình là heo, mong được bạn chiếu cố nhé.

“À nô, Buta-san , anh xuất thân từ nơi nào vậy ạ?”

Pha chút âm hưởng của sự bối rối, cô thiếu nữ đặt câu hỏi cho tôi.

I am from Tokyo, Japan. Nice to meet you, Jess!

“À ừm… Tô ky yô… Em xin lỗi, do không chuyên tâm học hành, nên em không hiểu rõ về những quốc gia bên ngoài lắm. Nhưng mà, nếu không có kiến thức về Yesma, thì chắc hẳn anh không phải là cư dân của Mesteria nhỉ.”

Chắc là vậy.

Mà khoan, Mesteria là gì thế? Nơi đây là đâu? Tôi lon ton bước chân đi tìm cửa sổ. Tuy có một cánh ở ngay kế bên, nhưng với tầm mắt hiện tại thì tôi không thể ngước lên nhìn ra bên ngoài được.

Bất chợt, cô thiếu nữ──Jess dựng một chiếc ghế cỡ lớn vào sát cửa sổ. Tôi cảm tạ lòng tốt của cô rồi leo lên trên đó, phóng ánh mắt của mình ra bên ngoài.

Thảo nguyên. Đằng sau đó là lác đác những dinh thự ngói đỏ đang khoác lên mình lớp thạch cao. Và xa hơn nữa là những ngọn núi đá trùng điệp được phủ trắng bởi làn tuyết mỏng. Tựa như những khu vực Nam Âu mát mẻ vào mùa hè, phong cảnh thanh bình nơi đây trải dài cho tới tận giới hạn của tầm mắt.

“Xin để em giải thích ạ… Mesteria, là thuật ngữ để nói về bản thân lục địa này, một vùng đất được hợp nhất từ tất cả những khu vực lãnh thổ tiếp giáp nhau trong đó. Toàn bộ Mesteria được cai trị bởi một vị vua vĩ đại. Nơi đây nằm ở phía Nam của Mesteria, ngoại ô của Kirtli. Còn chốn này là dinh cơ của nhà Kirtlin, gia tộc hiện đang cai trị Kirtli.”

Ra là vậy…? Thế, Yesma là…?

“A, phải rồi nhỉ, Yesma là… chủng tộc mà mỗi thành viên đều mang trong mình bổn phận của một người hầu nữ. Đặc trưng của Yesma là chiếc vòng cổ bằng bạc… nên nói tiếp thế nào đây ta, họ không dựa vào miệng hay tai, mà có thể giao tiếp với nhau qua tâm trí. Ở nơi đây, em là chính là Yesma của nhà Kirtlin ạ.”

Không dựa vào miệng hay tai, mà có thể giao tiếp với nhau qua tâm trí── Hóa ra là vậy, đây là lý do tại sao cô ấy lại trả lời hết cả những câu hỏi được viết trong đoạn tường thuật.

Cô thiếu nữ đang cùng tôi ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài bất giác ngó về phía này.

“À nô… Anh có gặp vấn đề gì không ạ? Em thấy anh vẫn chưa dùng bữa. Tuy không rõ có hợp khẩu vị với anh hay không, nhưng em đã chuẩn bị sẵn hoa quả ở bên cạnh giường rồi đấy ạ?”

Đảo mắt ra hướng khác, tôi nhận thấy được đặt trên chiếc bàn đơn sơ là những trái hoa quả thuộc đủ loại sắc màu.

Ừm… kể ra tôi cũng không đói lắm. Mà thật ra thì lúc này, không hiểu tại sao tôi lại muốn được vuốt ve khủng khiếp.

Tay của cô thiếu nữ bắt đầu xoa lên cái đầu heo của tôi. Theo phản xạ, tôi vẫy vẫy chiếc đuôi của mình.

Chỉ cần ước là sẽ được chiều theo.

Cuối cùng thì tôi cũng đã giác ngộ. Cái giấc mơ này của tôi, đã chuyển sang phân cảnh dị giới Fantasy. Nhân vật chính là một chú lợn, còn nữ chính sở hữu năng lực đọc tâm trí người khác. Sau khi bị chuyển sinh đến một vương quốc hoàn toàn xa lạ, cậu đã phải tranh đấu trong cái thế giới của kiếm và ma pháp này nhằm lấy lại hình dáng con người!

──?

Hm? Từ từ. Từ từ đã, tạm thời thì cứ bình tĩnh đi, các vị huynh đài. Trước khi đến với những màn gạ tình trong mộng tưởng, thì có một điều tôi muốn xác nhận. Cô thiếu nữ tên Jess này đọc được tâm trí đối phương phải không nhỉ? Đó là lý do tại sao lúc ở chuồng heo, Jess lại nhận ra tôi không phải là lợn. Đến đây chắc là vẫn ngon lành nhỉ. Ừm, nếu là đến đây.

Nhưng giả như, bây giờ tôi nhìn vào làn da thanh khiết ấy mà nghĩ [Ụt ụt! Tui muốn bổ nhào vào, ụt! Tui muốn làn da ấy nhớp nháp trong nước dãi của loài heo, ụt!] thì chắc em ấy cũng hiểu được đúng không nhỉ?

Tay của cô thiếu nữ, ngừng việc vuốt ve.

“…À, vâng, đúng là vậy ạ.”

Chết thật! Nếu thế thì chẳng khác gì cái dục vọng con lợn của tôi đang tuôn trào ra cả!

Gương mặt của Jess không giấu nổi vẻ hối lỗi.

“À nô… Vì anh có vẻ như muốn được kì cọ, nên nhân lúc anh đang ngủ, em đã lau rửa cơ thể anh ạ. Cả trang phục… do cũng có sẵn cho mình vài bộ, nên em đã thay sang một chiếc váy ngắn hơn. Xin lỗi ạ, em đã tự tiện tìm hiểu ý định của anh… Với những vị tới từ ngoại quốc như anh, không chừng sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu. Vậy nên, em thành thực xin lỗi ạ.”

Trái với kỳ vọng, tôi lại còn được người ta tạ lỗi. Lúc này, tôi đã nghĩ. Cô thiếu nữ này, chẳng phải đang thùy mị quá mức sao. Ghế ngồi. Thức ăn. Cưng nựng. Thậm chí, nếu tôi muốn ngắm cảnh khỏa thân, chắc cô ấy cũng sẵn sàng trút bỏ lớp quần áo trên người.

Vẻ ngượng ngùng hiện lên trên gương mặt của cô thiếu nữ, cô chắp tay lên trước ngực.

“Thân hình khiêm tốn của em tuy không đáng để được người khác chiêm ngưỡng… Nhưng nếu anh thực sự mong muốn thì.”

Ấy.

Tôi hoảng hốt trèo xuống ghế, rồi đứng đối diện với cô thiếu nữ sau khi đã tạo một khoảng cách nhỏ với cô. Mặt đối mặt với một con heo ắt hẳn phải cảm thấy kỳ cục lắm.

“Dạ không, chuyện đó…”

Có ba điều tôi muốn nói. Hãy nghe đây, hỡi cô thiếu nữ.

Điều thứ nhất. Dù mới chỉ nhìn qua lớp quần áo bên ngoài nhưng cũng đủ để hiểu rồi, bộ dạng của em không hề thấp kém chút nào. Trái lại, trong số những gã Otaku, có một lượng đáng kể những kẻ yêu thích độ lớn vừa tầm đó. Vậy nên, anh mong em hãy an tâm đi.

“Ê tô… Xin cảm ơn ạ…?”

Tiếp đến, điều thứ hai.

<Trừ khi anh sử dụng dấu ngoặc như thế này, còn lại thì em hãy làm bộ như thể không biết gì cho anh nhé.>

“Dấu ngoặc… ấy ạ.”

<Đúng. Những lời mà anh muốn truyền tải đến em, về cơ bản sẽ là những suy nghĩ được gói gọn trong dấu ngoặc này. Nếu lỡ đọc phải những suy nghĩ khác, thì anh mong em hãy vờ như không nghe thấy gì.>

Nếu không làm vậy, có khi tôi lại bị xem như lão già quấy rối tình dục, chuyên pha tạp mấy câu từ dung tục vào cuộc hội thoại mất.

“Dạ không… Em không để bụng mấy chuyện đó đâu ạ.”

<Vừa nãy là những câu không trong ngoặc, nên đừng trả lời lại chứ.>

“A, phải vậy nhỉ! Em xin lỗi…”

Cô thiếu nữ lấy tay che miệng rồi vội vã xin thứ lỗi. Ây dà, thật áy náy quá, lỗi thuộc về ông chú này mới đúng ^_^;

Trong căn phòng tĩnh lặng, cô thiếu nữ tóc vàng kim đang đối mặt với một chú lợn. Bữa tối hôm nay nhất định sẽ là món Schweinshaxe.

<Rồi, bây giờ là điều thứ ba. Từ một con lợn thì nghe có vẻ trịch thượng, nhưng anh có đôi lời muốn nói, được chứ.>

“À vâng… Không sao ạ.”

<Những điều em làm cho anh, tất cả đều thật tuyệt vời. Được em tắm rửa cho làm anh rất vui, cả bộ váy hợp mắt ấy nữa, anh hoàn toàn không có lời chê bai nào về độ dài của tà váy. Nói gì thì nói, loại vải mỏng màu trắng mang lại cảm giác ngây thơ, trong sáng này mới là tương thích với tính cách của em. Bản thân anh cũng nghĩ như vầy là tuyệt nhất. Với cả, đằng nào thì cũng sẽ bị lộ, nên anh thú nhận luôn, ngay trước khi bị biến thành lợn, anh đã ước được một mỹ nữ tóc vàng trong bộ váy ngắn cọ người cho đấy. Vì thế, anh đã nhận được sự đón tiếp nồng hậu nhất có thể từ em rồi.>

Có vẻ như ở đây không có khái niệm ‘Nữ sinh cao trung’ thì phải.

“Jya…Dạ không, thật vinh hạnh quá.”

<Ừm. Đúng, em rất tuyệt vời. Nhưng mà nhé, nếu em định hiện thực hóa mọi mong ước của anh thì, nói sao nhỉ, ừm, không thực tế lắm. Em, cũng đâu phải nàng tiên để đáp ứng mọi nguyện vọng của anh, đúng không? Không có cớ gì em lại phải đáp lại tất cả những mong muốn của anh cả.>

<Nhưng mà… Nếu là trong khả năng, thì em muốn được thực hiện cho anh.>

Chà, em ấy vẫn không hiểu. Cái đuôi của tôi rủ sụp xuống.

<Thế anh nói thẳng này.>

Cô thiếu nữ đặt tay trái lên khung cửa sổ, còn tay phải nắm chặt lại đặt lên trước ngực. Em làm vậy thì anh khó nói quá── Nhưng mà, đây chỉ là yêu cầu mình đặt ra trong giấc mơ của bản thân thôi.

Những vị huynh đài sáng suốt ắt hẳn cũng nhận ra rồi nhỉ. Một bên là người em gái mỗi ngày đều nguyện hy sinh thân mình để chuẩn bị Bentou cho anh em, còn một bên là người em gái thường ngày đối đãi như thể anh em là một con lợn, bất chợt lại… Lần này là đặc biệt thôi đấy nhé!, đó, ẻm nói như thế rồi chuẩn bị Bentou cho anh em vì hôm qua đã được người anh trai hướng dẫn làm bài tập. Rốt cuộc, bên nào mới là mỹ vị đây! Đừng hiểu nhầm nhé, đương nhiên là cả hai đều ngon lành, nhưng tôi tuyệt đối sẽ chọn vế sau! Mọi lời biện luận đều sẽ bị bác bỏ!

…Với chủ trương là thế, tôi cố gắng xâu chuỗi mạch suy nghĩ của mình vào trong ngoặc rồi phát biểu.

<Trên phương diện cá nhân, tuy rất lấy làm tiếc, nhưng mà anh không muốn đơn phương nhận được sự tử tế. Phận làm heo, những điều anh có thể báo đáp cho em gần như không đáng kể. Em càng đối xử tốt với anh thì món nợ đó lại càng lớn. Khi ấy, biết phải nói sao đây, cảm giác nó không hay cho lắm. Nếu em thực sự muốn giúp đỡ anh, thì hãy chỉ đáp lại những nguyện vọng mà anh nói ra, có như thế anh mới thấy vui lòng. Và về những ân huệ đó, anh sẽ cố hết sức để báo ơn em trong khả năng của một chú lợn. Anh mong em đừng quá chú tâm đến anh. Xét cho cùng, em không phải là người phục vụ của anh.>

Trước độc chiêu nói nhanh của Otaku, cô thiếu nữ không khỏi lộ ra gương mặt bối rối.

“… Như vậy có ổn không ạ?”

<Ổn chứ. Mà đúng hơn, dù bình thường bị cư xử như một con lợn, nhưng đến lúc gặp rắc rối lại được em ra tay cứu giúp mới khiến anh rạo rực hết cả lên ấy.>

Cả vụ khỏa thân nữa, có lẽ mình sẽ để dành đến dịp thuận lợi nào đấy.

“A… Vậy là không phải anh không muốn ngắm nhỉ.”

À nô, câu vừa rồi đâu có trong ngoặc.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại

Theo quan niệm của Otaku Nhật, tường lợn kêu nếu dùng cho con người thường để ám chỉ sự dâm tục, thấp kém. Có lẽ những câu vừa rồi không có nhiều ý nghĩa với người Việt. “ンゴ” được thêm vào cuối câu mang để mang thái độ chế diễu. Anh lợn nhà ta đã thêm “ンゴ” vào cuối câu vừa rồi để tự chế diễu rằng, mọi người cứ ăn mừng cái âm thanh đáng xấu hổ của anh lợn đi. Đoạn này có thể hơi khó hiểu nên mình sẽ giải thích lại theo ý hiểu của mình. Ở đây, Buta-san cho rằng thế giới này chỉ là thế giới trong mơ được tạo nên trong vô thức, vì là thế giới trong mơ nên sẽ có những lỗ hổng. Theo Buta-san, anh ko thể định nghĩa thế giới một cách chặt chẽ được dưới con mắt của loài lợn vì tất cả đều là do vô thức anh tưởng tượng ra. Nhưng rốt cuộc, mọi sự biến đổi của thế giới xung quanh lại diễn ra đúng theo nguyên lý, tức là Buta-san tưởng nhầm rằng trạng thái vô thức của mình đã tái hiện thế giới một cách vô cùng logic. Đây chỉ là ý hiểu do mình tự chém ra, nếu ai biết một cách hiểu hay hơn thì mong các bạn góp ý. 像を結ばない: là thuật ngữ được sử dụng để chỉ việc camera chưa thể lấy nét được. futon là tấm nệm truyền thống của Nhật Bản. Lý do mình không dịch thẳng “Buta-san” thành “anh lợn” là để hạn chế lặp từ, ngoài ra mình sẽ xem như đây là cách Jess gọi tên nhân vật chính. Vì nhân vật chính này không có tên xuyên suốt tập 1. Mình tới từ Tokyo, Nhật Bản. Rất vui khi được gặp bạn, Jess. Một món ăn xuất xứ từ nước Đức. Nguyên liệu chủ yếu là phần dưới của chân heo. Bentou là cơm hộp theo phong cách Nhật Bản.