Bứt Phá Với Đại Ma Vương

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

74 103

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

362 1754

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

588 2265

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

289 1090

Vì tôi cực kỳ yêu cô senpai nhỏ nhắn và dễ thương, nên mỗi ngày tôi muốn chọc cô ấy đỏ mặt ba lần!

(Đang ra)

Vì tôi cực kỳ yêu cô senpai nhỏ nhắn và dễ thương, nên mỗi ngày tôi muốn chọc cô ấy đỏ mặt ba lần!

Yusaku Igarashi

Tiền bối đang xấu hổ đơn giản là quá dễ thương, một câu chuyện tình yêu hài hước đầy sự bối rối và đỏ mặt đến 120%!

7 32

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

89 1954

Web Novel - Chương 315 – Hãy Cố Gắng Mở Lòng

Bộ tiểu thuyết huyền thoại mà ngay cả Đại Ma Vương Tre’ainar cũng say mê đọc… chỉ nói đến đây thôi đã thấy kinh khủng rồi. Mà kinh khủng đến mức nào ư? Đến mức Tre’ainar phấn khích đến nỗi ông ấy không thể duy trì hình tượng luôn ấy.

『Nh,nh,nh,nh,nhóc có nghe thấy không…』

「Ờm ừ… Tôi nghe mà…」

Trước mặt chúng tôi là những tộc nhân elf. Trong số đó, người mang khí chất hoàn toàn khác biệt được gọi là tộc trưởng.

Người đó… lại chính là tác giả của cuốn sách mà Tre’ainar đã đọc, và tôi cũng bị ép phải đọc theo… mặc dù nó rất hay… nhưng thật sự là ông ấy sao!?

“…À thì…”

“A, vâng, quý vị có chuyện gì vậy! À không, cho ta xin lỗi tí, chúng ta vừa có chút tranh cãi! Ta sẽ nhanh chóng giải quyết xong, nên các vị xin hãy kiên nhẫn một chút…”

“Không… ý tôi là… ông có phải là tác giả của Destiny Series không?”

“…Hả?”

Tộc trưởng ngớ người ra… nhưng ngay sau đó, mặt ông ấy đỏ bừng lên…

“Hả?! C, cậu… hả? Ối, tiểu thuyết của ta… hả? Hảaa? Sao cơ!? Eeeeeh!?”

Phản ứng này… là thật sao!?

『K-không thể nào! Chẳng phải tác giả của bộ tiểu thuyết đó là con người sao!? Ta vẫn luôn nghĩ ông ta là người mà…』

Hóa ra ngay cả Tre’ainar cũng không biết… mà tôi cũng vậy… Ở Đế đô tương lai, bộ truyện này bán chạy khủng khiếp đến nỗi nó trở thành cơn sốt. Mỗi quyển sách còn được phát ngẫu nhiên một thẻ bài minh họa nhân vật, đã có vô số người phải mua hàng đống quyển chỉ để săn nhân vật yêu thích… Một chiêu trò thương mại đáng sợ. Nhưng không ngờ, tác giả lại là một elf sao…!?

“Uwaaa! Nhục nhã quáaaaaa!!”

Vị tác giả vĩ đại ấy ôm mặt và ngồi sụp xuống đất.

“Gặp độc giả ngoài đời ư!? Ta xấu hổ chết mất! Aaa, xin cậu đừng nhìn ta mà! Đừng có nhìn ta với ánh mắt thất vọng chứ! Làm ơn đừng nghĩ rằng người đã viết ra những câu thoại cảm động ấy, hay những lời thoại ngầu lòi ấy, lại là một kẻ như ta!!”

“Tôi không nghĩ vậy đâu, ừm… thưa sensei?”

“Gyaaaa! Đừng gọi ta là sensei!! Tuyệt đối đừng nhắc đến bút danh của ta!!! Làm ơn, tha cho ta đi!!!”

“…Hả? Hảaaaa!?”

Rồi cuối cùng, ông ấy ôm đầu, lăn lộn trên mặt đất. Chuyện gì đây!? Một người có thể viết ra những tác phẩm tuyệt vời như vậy… hóa ra lại là một kẻ siêu nhút nhát sao!?

“Tộc trưởng…”

“Onii - chan, anh quen ông ấy à?”

“Destiny Series là gì thế?”

Những elf khác trông ngơ ngác, Espie và Slayer thì nghiêng đầu bối rối.

Gì đây? Hai đứa không biết bộ truyện này sao? Hay là trong thời đại này nó vẫn chưa nổi tiếng?

“Khoan đã! Không đúng!”

“Hả?”

Tộc trưởng đột nhiên đứng phắt dậy, nhìn tôi bằng ánh mắt sắc bén.

“Cậu là con người đúng không? Bao nhiêu tuổi?”

“…Mười lăm…”

“Như ta nghĩ… Tiểu thuyết của ta có cảnh người lớn, mười lăm tuổi chưa được phép mua trong hiệu sách đâu!!”

…À, giờ nghĩ lại thì…

“Ư-ừm, đúng là vậy… Loài người các ngươi luôn lo lắng về tác động tiêu cực đến trẻ con hơn là tự do ngôn luận… Vì thế, Destiny Series trong thời đại này bị giới hạn độ tuổi…”

Phải rồi… Những quyển tôi từng mua là phiên bản dành cho mọi lứa tuổi, được phát hành về sau… tức là…

“Này, onii - chan, chuyện gì thế? Desteni? Đó là cuốn sách anh thích à? Em cũng muốn đọc!”

“Onii - chan, em cũng có hứng thú.”

Rõ ràng là tôi không thể để hai đứa này đọc được…

“Thật sự là cậu đã đọc tiểu thuyết của ta sao~?”

Tộc trưởng nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Không còn cách nào khác… nếu phải mang danh thằng nhóc mê truyện người lớn, thì cũng đành chịu thôi…

“Khụ… à~… thì, hình như anh trai bạn tôi có một bản, tôi đọc nhờ từ anh ấy… Ouna Nyst thì phải… À~, cuốn về nữ hiệp sĩ và pháp sư ấy, thực sự rất tuyệt!”

“Hả!?”

“Đặc biệt là cảnh chia ly với nữ hiệp sĩ…”

“…… hỡi đồng chí… không, độc giả thần thánh.”

“Hể?!”

“Cảm ơn cậu.”

Chỉ bịa mỗi đoạn đầu, còn lại tôi nói thật. Vì bản thân cũng thấy cuốn sách rất hay, tôi nói ra cảm nghĩ của mình. Vậy là tộc trưởng nắm chặt tay tôi, vẻ mặt nghiêm túc…

“Quả nhiên, quả nhiên, gặp được cậu thật ấm lòng. Dù hơi xấu hổ, nhưng có người đọc tác phẩm của mình và chia sẻ cảm nhận… ta đã sai lầm, đây là lần đầu tiên ta có cảm giác vui sướng và hào hứng như thế này…”

“Ha ha… không những, người đọc còn là một hậu bối nữa chứ…” - Tộc trưởng

“Mm-hmm, mm-hmm, hừm!” - Tộc trưởng

Có vẻ tâm trạng ông ấy rất tốt. Khuôn mặt tràn đầy thỏa mãn…

『Nwaah, bất công! Quá bất công rồi, nhóc! Để ta nói chuyện nữa chứ!』

「Nào nào~, ông đừng có mà kích động quá!”」

『Ta có điều muốn hỏi! Một câu hỏi mà ngay cả khi đọc phần tiếp theo ta vẫn không tìm được lời giải đáp!』

「A~, hiểu rồi, hiểu rồi」

Khi tôi đang trò chuyện vui vẻ với tộc trưởng, Tre’ainar bám chặt lấy tôi với vẻ mặt mặt mếu máo. Nhìn Tre’ainar say mê vì quyển sách đến mức quên cả bản thân, tôi chỉ có thể cười khổ…

“Trong phân đoạn đó, với tính cách vốn có của ●●●●, ta không nghĩ hắn lại hành động như vậy… có vẻ hơi mâu thuẫn…”

“………………”

Nhưng, khi tôi hỏi câu của Tre’ainar, tộc trưởng bỗng im bặt…

“… đừng soi mói quá… bản thân ta sau này cũng nhận ra, nhưng lúc đó không thể thay đổi được… a~, vậy mà giờ vẫn bị đào bới lại thế này…”

“À, ừm…”

『“Ôi trời, nhóc! Xin lỗi hộ ta đi! Không, ta không có ý chỉ trích đâu, ta chỉ tò mò thôi… A~, nhóc, cái cảnh 〇〇〇 đó ấy!』

“À, um, chuyện đó thì bỏ qua đi, Tộc trưởng! À, tôi cũng thích cảnh 〇〇〇 nữa!”

“Hả!? Ooooh, cảnh đó ta đã dốc hết tâm huyết mà viết nên… Ooooh, cậu thích đoạn đó sao!”

Có vẻ tôi đã chạm vào vết thương lòng của ông ấy, nhưng may là nhờ chuyển chủ đề mà tộc trưởng lập tức phấn chấn trở lại.

Tre’ainar thì vừa cuống quýt vừa nhẹ nhõm, đúng là đủ mọi cung bậc cảm xúc…

“Cảnh đó là một đoạn spoile trước cho những gì sắp xảy ra, đúng không?”

“Oooooh, không ngờ cậu lại nhận ra dụng ý của ta… ta cảm động đến rơi nước mắt mất thôi…”

“Với lại, ●● và ●●● thực ra là ●●…”

“Đúng vậy! Ta thấy tuyến truyện đó hấp dẫn hơn hẳn!”

Từ lúc nào không hay, tộc trưởng đã hoàn toàn mở lòng với tôi…

“Ê, tộc trưởng! Sao ngài lại thân thiết với con người—” 

“Chúng ta đang nói chuyện, im lặng nào!”

“Ơ, hả, eh…” 

“A, đủ rồi! Ta muốn trò chuyện thêm… trò chuyện thêm nữa! Được rồi, mọi người cứ về trước đi! Ta sẽ ở lại đây đêm nay và tiếp tục bàn luận với cậu ấy.”

“Haaaaaaaaaaaaaaahh!?”

Ông ấy không những mở lòng với tôi… mà rào cản chủng tộc cũng không còn luôn thì phải…

“Khoan đã, tộc trưởng! Ngài đang nói gì vậy!?”

“Dù sao ta cũng không thể mời họ vào làng… nhìn phản ứng của các ngươi là biết dân làng sẽ đón tiếp thế nào, chắc chắn sẽ bất lịch sự và khó chịu… Thế nên, ta sẽ tự mình thương lượng, đồng thời đưa họ một ít bảo vật làm lời xin lỗi…”

“Ng-ngài không thể tự ý quyết định như vậy! Không thể nào để ngài ở lại một mình! Nếu phu nhân mà biết thì…”

“Dù cô ấy có biết thì cũng chẳng quan trọng. Thành thật mà nói, có lẽ không về nhà lại là một điều may mắn.”

“Không, không, không, nhưng mà—”

Và rồi, lại một lần nữa, đám elf bắt đầu tranh cãi theo một hướng khác.

Kết quả là, sau một hồi tranh luận, chúng tôi được phép lưu lại, với điều kiện không phải kẻ tình nghi, không phải bọn bắt cóc, và tuyệt đối không được tiết lộ thông tin về làng elf ra bên ngoài.