Hai người, một nam một nữ, mỗi bên cầm chắc trong tay thanh kiếm chẳng màng đến những lời xì xào bàn tán xung quanh. Giáo sư Derek chấp thuận lời thách đấu bất ngờ này với nụ cười lớn nở trên môi.
Cả hai không được dùng kiếm thật, nhưng chỉ có vậy là quá đủ để chứng tỏ sự khác biệt về kĩ năng giữa hai bên. Không có vũ khí nào dởm, chỉ có người đánh không đủ trình.
Mọi chuyện đáng lẽ đều rất thuận lợi, cho đến khi có một cô gái xinh đẹp với mái tóc đen dài cột đuôi ngựa đột nhiên xông vào làm gián đoạn.
Cô nàng nhanh chóng chạy tới vỗ vào lưng Ian một cái. Cô vừa văng tục, khuôn mặt vừa tỏ rõ sự tức giận.
“Nè, nè, nè! Mẹ nó, anh bị điên hả?! Đây là tiểu thư Yurdina đó? Anh Ian à, em nghĩ là anh điên rồi mới…”
“Celine, đừng lo. Rồi anh sẽ ổn thôi.”
“Ổn cái cc, anh bị cái đéo gì thế?!”
Tuy bị cô gái tóc đen hét vào mặt nhưng biểu cảm trên mặt hắn vẫn không đổi. Seria có hơi ghen tị với người này.
Được ai đó thật sự quan tâm chắc phải là chuyện may mắn lắm. Nếu hắn ta chịu nghe theo lời khuyên của người bạn tuyệt vời đó thì sẽ tốt hơn nhiều.
Nhưng ngặt nỗi, Ian trông có vẻ như sẽ không làm theo lời khuyên từ người bạn thân của hắn ta. Nên giờ đây chỉ còn lại hắn và Seria, mặt đối mặt, kiếm đối kiếm.
Mình rất tự tin. Seria vì kiếm mà từ bỏ mọi thứ. Thế nên cô mới đạt được những thành tựu lừng lẫy về mình.
Sự siêng năng đó khác hoàn toàn so với một tên chỉ đi vung kiếm lung tung lúc say xỉn. Đó là lẽ dĩ nhiên. Đối với cô, thanh kiếm chính là sợi nguồn sự sống.
Nên không nghi ngờ chiến thắng sẽ thuộc về cô. Nhưng lại có một thứ khiến cô bận tâm.
Là đường kiếm kì lạ cô đã thấy sáng nay.
Nhớ lại khoảnh khắc đó, Seria vô thức siết chặt chiếc cán gỗ của thanh kiếm trên tay. Sự căng thẳng loé lên trong đôi mắt điềm tĩnh của cô.
Lẽ nào là mình nhìn nhầm thật? Lúc đó Seria đã thật sự bị áp đảo bởi đường kiếm của hắn ta. Dù Ian trông giống như một tên tiền bối thảm hại chỉ biết uống rượu đi chăng nữa thì đây vẫn là “Học viện Jereep”.
Ai ở đây cũng có ít nhất một con át chủ bài cho riêng mình. Nếu không họ sẽ không thể tồn tại trong học viện này.
Đôi mắt xanh ngọc của Seria ánh lên tia thận trọng. Cô quan sát nhất cử nhất động của Ian.
Thái độ của hắn ta rất điềm tĩnh. Tư thế đứng rất thong thả, thoải mái, đến cả kiếm trong vỏ hắn cũng chưa thèm rút ra. Trông như hắn sắp ngáp vì chán vậy.
Seria nghiến răng ken két, cô phải kiềm nén cơn giận của mình lại.
Dù sao đây cũng là trận chiến giữa hai kiếm sĩ. Cô ít ra cũng phải tỏ ra chút lễ nghĩa đối với đối thủ của mình. Dù trước đó cô có lỡ nói ra những lời xúc phạm với hắn ta, nhưng cô không hề nhớ là mình đã tỏ thái độ bỏ lơ đối thủ trong một trận đấu như hắn.
Đôi mắt cô trở nên lạnh lẽo. Cô siết chặt chuôi kiếm và thủ thế như thể chuẩn bị vồ tới hắn.
Nếu đối phương có át chủ bài, cách xử lý chỉ có một.
Tiêu diệt đối thủ trước khi hắn kịp dùng đến là được.
Seria có lực chân rất đáng kinh ngạc, chỉ cần cường hoá bằng mana là có thể áp đảo đối thủ chỉ với một đòn bộc phá tốc độ bất ngờ ngay khi trận đấu vừa mới bắt đầu.
Kinh nghiệm trường kì đánh nhau với lũ quái vật đã giúp cô có được câu trả lời. Cơ bắp cô thắt chặt lại.
Giáo sư Derek liếc nhìn Ian – người còn chưa thèm rút kiếm ra khỏi bao – và thở dài. Đó là cái nhìn cho biết kết cuộc đã định.
Ông nghĩ Ian trước đó chỉ đang cố lên mặt để vớt vát lại cái danh tiền bối. Nhưng ông không nhân hậu đến mức đi khuyên nhủ một tên học viên đến hai từ dũng cảm và kiêu ngạo cũng không phân biệt được.
Đi một ngày đàng học một sàng khôn. Với lòng tin đó, ông nhanh chóng tuyên bố bắt đầu trận đấu.
“Được rồi, khai chiến!”
Và chỉ sau đó một khoảnh khắc, thứ âm thanh nặng nề bùng lên, vọng khắp khuôn viên sân tập.
Không gian bị nén lại kêu lên răng rắc. Cảnh vật chảy xiết như đê vỡ, xung quanh bị cuốn lại với nhau cuồn cuộn thành những quỹ đạo sống động.
“Đoàng!”
Tiếng nổ xé toạc cả rào cản âm thanh.
Cơ bắp của Seria vốn căng chặt giờ chẳng khác nào mũi tên lao khỏi dây cung, cơ thể cô lao lên vun vút. Chỉ trong một tích tắc, cô xuất hiện ngay trước mũi Ian. Cái chém sắc lẹm từ một thanh gỗ cùn nhằm vào cổ hắn mà vụt xuống.
Tuy lưỡi kiếm không bén, nhưng chỉ cần một cú đủ mạnh đánh vào trọng điểm vẫn có thể để lại vết thương nghiêm trọng. Vào phút cuối, Seria định sẽ xoay chuyển đường kiếm về phía bụng của hắn.
Hắn ta tặc lưỡi một cái rõ khó chịu, âm thanh tuy nhỏ nhưng chói tai đến lạ kì đi vào màng nhĩ cô.
Chỉ một cái chớp nhoáng. Thanh kiếm gỗ mới nãy còn ở trong bao chợt vung ra khiến đường kiếm của Seria đi chệch hướng.
Bị chùn bước, Seria suýt tí thì mất trọng tâm.
Chộp-
Cả cơ thể cô bị kéo lùi.
Không lấy một giây ngần ngại, hắn nắm lấy lưỡi kiếm của cô bằng tay không.
Nếu làm vậy tay của hắn ta có thể sẽ bị rách. Nhưng vì đã điều khiển dòng chảy sức mạnh trong người nên thứ này chẳng để lại cho hắn chút hề hấn gì. Ngay sau đó hắn ta liền ném phăng cô đi.
Bị quăng ngã lăn quay trên đất. Cô nàng nhìn thấy rõ ràng những gì mới diễn ra, nhưng lại chẳng hiểu lấy một thứ gì.
Seria nằm ngửa trên đất, đôi mắt cô song song với bầu trời, chớp chớp mắt.
Đáng lẽ ra hắn ta không thể có cơ hội thắng mới phải.
Cả về sức mạnh lẫn ma thuật cô đều vượt trội hơn. Cô thậm chí còn chủ động ra đòn trước. Nhưng không hiểu vì lí do gì, người nằm đo sàn lại là cô.
Trước cảnh tượng khác với lẽ thường như vậy, những tiếng xì xầm và cười cợt xung quanh bắt đầu ồ lên.
Kẻ thì bất ngờ, kẻ lại trông rất thích thú, và cũng có những kẻ cười nhạo cô.
Ai cũng nghĩ rằng đây là do cô bất cẩn. Đến mức, cả Seria cũng dần nghĩ như vậy.
Không lẽ nào. Làm sao mà thanh kiếm của mình lại có thể bị đánh bại dễ dàng như vậy được?
Cô đã dâng hiến cả đời mình trên con đường kiếm thuật. Cô không bao giờ động đến rượu chè. Đến cả khi đã là thiên tài, cô vẫn luyện tập không ngừng nghỉ.
Chỉ có vậy, cô mới có thể đánh bại cái bóng của cả cuộc đời mình. “Minh Quang của Yurdina”, Kim Sư – thủ vệ phía Bắc, chính là kẻ thù, và cũng là người chị kế của cô.
“Có muốn đánh tiếp không?”
Giọng nói thờ ơ đánh vào tai Seria như tiếng sấm. Nghe vậy, Seria ngay lập tức tỉnh lại, cô đứng dậy, răng lợi nghiến chặt vào nhau.
Dáng vẻ của cô có hơi loạng choạng một chút, có lẽ là do chấn động vì mới bị quăng ngã lăn quay trên đất, nhưng tính ra vẫn ổn. Vì trên tay cô còn kiếm.
Đôi mắt xanh thẳm lần nữa hướng về phía Ian. Trong vô thức, cô lùi về vị trí đối diện hắn.
“… Vâng, tiếp chứ.”
Giọng nói quyết tâm thốt ra qua đôi hàm răng đang nghiến chặt. Mọi người xung quanh đều nghĩ rằng bây giờ Seria mới thật sự nghiêm túc
Nhưng Ian chỉ gật đầu như chẳng quan tâm mấy.
Thái độ đó nói lên rằng mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát. Seria không thể chịu được nữa.
Nhảy vọt một cái nữa. Chỉ vậy là quá đủ để thu hẹp khoảng cách giữa cả hai. Nhưng Seria không ngu ngốc đến mức lặp lại chiến thuật đã bể trước đó.
Đường kiếm lúc đầu quá dễ đoán vì cô chỉ chú tâm vào tốc độ. Nhưng đối phương lại không đơn giản như vậy, hắn là một tên cáo già. Một đối thủ nguy hiểm biết vận dụng chính sức mạnh của đối phương để gậy ông đập lưng ông, vậy nên hắn mới có thể dễ dàng chộp lấy kiếm của cô bằng tay không.
Vì vậy cô cần phải thận trọng. Cú nhảy lần này cách xa hắn ta hơn. Theo đó là một phát chém.
Cô đã cố giấu đi thanh kiếm đến phút cuối. Có lẽ vì không đoán trước đường kiếm nên hắn chỉ đáp trả lại với một cú vung lên.
Một đường kiếm hợp tình hợp lí và rất đúng lúc. Nó sẽ hiệu quả, nếu đối thủ của hắn không phải là Seria Yurdina.
Đoàng!
Một làn sóng xung kích phản lại vang lên như tiếng nổ. Cú chém đó đã được cường hoá với nồng độ ma thuật cao, sức mạnh vẫn quá khủng khiếp dù chưa dùng tới aura.
Thanh kiếm gỗ của hắn hướng lên trời, và cả người mở toang đầy sơ hở. Minh chứng cho thấy sự trên cơ của Seria về lượng mana.
Không may là cô không đánh bay kiếm ra khỏi tay hắn được, nhưng đối thủ của cô hiện đang không phòng bị. Seria cảm nhận được chiến thắng của cô đang đến rất gần.
Đúng, phải vậy, đáng lẽ phải như thế. Cô đã dâng hiến cả đời mình cho kiếm. Chính những nỗ lực đó đã cho cô cái danh thiên tài. Tất cả những thứ đó không thể bị bác bỏ chỉ trong một sớm một chiều được.
Và thế, Seria chém thanh kiếm gỗ của mình thêm phát nữa, chuyển động liền mạch với nhau như dòng nước uyển chuyển.
Phăng-
Thanh kiếm của cô chém toạc cả không khí.
“Bốp!”, thanh kiếm gỗ của người kia đánh thẳng vào hông cô. Miệng của Seria không ngừng phát ra những tiếng thở hồng hộc vì cơn đau dữ dội ập đến.
Cô bị đánh một cú bất ngờ vào yếu điểm và lăn quay nhiều vòng trên mặt đất. Đó là một phát chém được cường hoá bởi ma thuật. Nếu tính về sức mạnh, cô vượt trội hơn hẳn, nhưng đối thủ của cô là học viên năm ba của học viện.
Người đàn anh này đủ sức để đánh bay cơ thể mảnh khảnh của một cô gái đi như đánh một quả bóng. Seria rên lên thành tiếng sau khi chịu một cú đó.
Cô thở dốc và cố lấy lại nhịp thở.
Cô thậm chí còn không biết bản thân đang hứng chịu bao nhiêu đau đớn. Nó đau đến mức nước mắt cô vô thức chảy ra. Cô không thể nào thở bình thường được nữa, cơn đau nhói ăn sâu vào từng tế bào thần kinh cảm giác của cô nơi đốt sống.
Nỗi đau râm ran chạy khắp người. Cô chợt nhận ra mình đã không may để tuột thanh kiếm gỗ khỏi tay. Cô không thể để chuyện đó xảy ra được.
Trong cơn đau đớn dữ dội, Seria mò mẫm nắm lấy thanh kiếm của mình lần nữa. Tiếng xì xầm to nhỏ xung quanh như đàn kiến lửa hành quân vào tai cô.
Nếu như nói vừa nãy là phản ứng do cô bị mất mặt, thì lần này lại là sự pha trộn với vẻ bối rối.
Một kết quả mà chẳng ai ngờ đến.
Ngạc nhiên là cũng phải. Họ dần dần để ý ra có cái gì đó không đúng đang diễn ra.
Mà cũng chẳng phải chuyện của cô. Dù sao Seria đã sống cả đời mà chẳng quan tâm đến ánh mắt của người đời rồi.
Nhưng giờ đây não bộ cố đang cố tái hiện lại những gì mới diễn ra.
Làm thế quái nào mà hắn ta đỡ được?
Không hợp lí chút nào. Cô đã phá vỡ thế đứng của hắn. Nhưng kiểu dáng sau đó lại tự nhiên cứ như không, hắn né được cú chém đó chỉ với một khoảng cách nhỏ, tránh ngay đúng vị trí mà thanh kiếm của Seria đang nhắm tới, và găm vào phần bụng dưới.
Mình không hề hay biết. Và bản năng của con người là sợ hãi những gì chúng không hiểu rõ. Thêm cả những vết thương âm ỉ mà Seria nãy giờ đã phải hứng chịu, ánh mắt cô hướng về phía Ian trong một nỗi sợ kinh hoàng.
Không nói lấy một lời, hắn quay lại khu vực đối diện với Seria. Sừng sững ngay đó, và nhìn xuống Seria lần nữa.
Đôi mắt hắn dò hỏi xem cô muốn làm gì tiếp theo. Seria nghiến răng và gượng dậy.
Cô thở phì phò. Nhưng Seria vẫn lần nữa giương kiếm.
“… Lần nữa đi ạ.”
Nhưng dù có đánh bao nhiêu lần, kết quả vẫn không thay đổi.
Seria luôn nghĩ rằng rồi mình sẽ thắng hết lần này đến lần khác, và rồi kẻ lăn lông lốc trên đất vào giây tiếp theo vẫn là cô. Nếu chỉ dừng lại ở việc ngã trên đất thôi thì đã tốt.
Thái dương của cô bị cạnh kiếm đánh vào, bụng thì bị đá, cả tay chân của cô cũng bị đâm hết lần này đến lần khác, nên rõ ràng là cô không ổn chút nào.
Sau rất nhiều lần giao đấu, Seria bắt đầu hộc máu mồm. Lợi của cô bị tác động mạnh nhiều đến mức vỡ ra.
Rồi sau vài cú đánh nữa, Seria bắt đầu ói ra thứ dịch vàng.
Đến khi trận đấu đã kết thúc, Seria còn không thể gượng dậy nổi. Toàn thân cô đều là vết thương.
Xương của cô bị gãy ở nhiều nơi. Cơn đau dữ dội khiến vùng cảm giác ở tứ chi cô bị tê liệt. Cả tầm nhìn cũng mờ đi và cô không thể thở bình thường được nữa. Cô không biết rằng phổi của mình có bị thương ở đâu hay không.
Trận đấu cứ lặp đi lặp lại liên tục như vậy khiến cho tiếng ồn xung quanh dần im bặt.
Họ bị choáng ngợp bởi thứ bạo lực tàn nhẫn ngay trước mắt, vô số vết thương khủng khiếp giáng xuống cơ thể mỏng manh của cô gái nhỏ một cách không thương tiếc, đến nỗi cô không thể gượng dậy chống lại tên bạo chúa trước mặt.
Bị đánh đến gãy vụn, nát bươm và chảy máu. Ian như chẳng quan tâm mà cứ vung thanh kiếm gỗ xuống như lẽ dĩ nhiên.
Mỗi lần như vậy, lại có tiếng kêu gào thảm thiết, máu thịt bắn tung toé. Cơ thể của Seria ngã rạp sau đòn cuối, nằm đó và co giật.
Đến cả Giáo sư Derek – người đã chuẩn bị trước tinh thần để kiểm soát những tình huống như thế này –cũng phải tái mặt không hé miệng được nửa câu. Việc một con người giáng xuống những đòn tàn bạo lên chính đồng loại của mình như vậy đến cả một thợ săn quái vật khét tiếng, kiêm nhà thám hiểm già đời như ông cũng hiếm khi được chứng kiến.
Chỉ có Ian là bình tĩnh. Hắn tiến về phía Seria đang tắm mình trong máu và không thể nói được một câu rõ ràng. Chỉ nhiêu đó đã khiến bản năng của Seria kêu gào.
Chạy, mình phải chạy.
Cơ thể đã phải hứng chịu những đòn tàn độc của Seria giờ đây còn chẳng thể tạo ra chút phản kháng nào, nó chỉ biết run rẩy mặc cho ý chí của cô đang gào thét.
Thấy Seria tội nghiệp như vậy, Ian chỉ nhẹ nhàng nói.
“Đứng dậy đi, Seria Yurdina.”
Nghe vậy, cơ thể Seria cứng đờ.
Còn chưa đủ nữa sao? Mình đã cố hết sức rồi. Nhưng đây là đối thủ mà mình không thể nào thắng được.
Cơ thể của cô đang gào khóc. Làm ơn dừng lại đi. Người đàn ông đó là một con quái vật không thể đối chọi. Nếu cứ tiếp tục, mình sẽ chết.
Đôi mắt Seria run rẩy ngước nhìn Ian. Hắn vẫn thản nhiên như lúc mới đầu.
“Sau này, đây sẽ là thứ nỗi đau mà em phải nếm trải vô số lần. Không lẽ cứ mỗi lần như vậy là em lại bỏ cuộc sao?”
Cô thậm chí còn không dám nhìn vào đôi mắt hắn, chỉ biết trốn tránh. Đôi con ngươi cô run rẩy chẳng khác nào cơ thể tả tơi của cô. Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má.
Cô quá sợ để đứng dậy. Quyết tâm cũng có giới hạn của nó. Nếu giờ cô có đứng dậy đi chăng nữa, rồi cũng sẽ ngã xuống mà thôi. Cho dù cô có tự hào về khả năng kiếm thuật của mình bao nhiêu đi chăng nữa thì cô cũng chỉ là một thiếu nữ mới bước sang tuổi 20.
Cuối cùng Giáo sư Derek mới lên tiếng. Ông bàng hoàng quan sát cả trận đấu từ đầu đến cuối, và nhanh chóng hét lên.
“Dừng! Trận đấu kết thúc! Seria đã thương tích nặng lắm rồi. Trận đấu kết thúc tại đây!”
Giáo sư Derek bắt đầu bước về phía Ian và Seria. Tuy sự can thiệp của ông có hơi muộn, nhưng ít ra vẫn chưa đến mức tạo thành vấn đề gì lớn, cũng may là ở học viện có một pháp sư bậc cao có thể chữa lành mọi vết thương nghiên trọng trong vòng một tuần.
Nếu giao lại cho Thánh nữ – hiện vẫn đang học năm 3 – thì số thương tích này của Seria vẫn có thể hồi phục trong vài ngày. Nhưng vết sẹo tâm lí để lại về sau thì không nói được.
Ian nhìn chằm chằm Giáo sư Derek, đến khi ông đến gần mới chuyển tầm mắt về lại Seria.
Hắn hỏi lại lần nữa.
“Em định làm thế nào đây?”
Nghe những lời đó, Seria suýt nữa thì bật khóc. Mình định sẽ làm gì cơ chứ? Đương nhiên rồi.
Đương nhiên là mình muốn từ bỏ rồi.
Sợ hãi, cơ thể không theo ý cô mà run lên bần bật. Từng thớ cơ đang kêu lên âm ỉ. Một cơ thể gần như đã chẳng còn chút ma thuật nào. Đến cả xương cũng đau nhức dữ dội.
Rất nhiều lần cô không thể điều khiển được cơ thể mà ngã nhào.
Dù thân thể này có ở trong trạng thái tốt nhất đi nữa thì mình vẫn không có cơ hội thắng. Không thể nào thắng được. Biết là vậy, Seria vẫn gắng gượng dậy bằng thanh kiếm gỗ giờ đây chẳng khác nào cây gậy chống.
Cánh tay đang nắm lấy thanh kiếm run lên lẩy bẩy. Giờ dù có nhìn lại ánh mắt của người đàn ông kia, cô vẫn thấy lạnh cả người. Nhưng, cô không thể bỏ cuộc được.
Vì thanh kiếm chính là sự sống của cô. Nếu lại từ bỏ thêm lần nữa.
Đây sẽ trở thành một cái bóng khác mà cả đời cô không thể nào thoát ra được. Cô không thể đứng yên chịu chết.
Trước tinh thần ý chí của cô, Giáo sư Derek đang tiến đến phân xử trận đấu phải chợt dừng lại. Ai cũng sững sờ.
Ai thấy được đôi mắt xanh đang bùng cháy ý chí lạnh lẽo của Seria đều sẽ có cùng phản ứng như vậy.
“Nữa, hộc… Nữa đi ạ.”
Đối diện với thứ ý chí kiên cường đó của Seria, người đàn ông kia lại chẳng mảy may hay bất ngờ. Hắn chỉ gật đầu vài cái như thể đã biết trước chuyện này.
“… Phải thế chứ. Đã là Seria Yurdina thì phải như vậy.”
Và thanh kiếm không chút nhân từ nào của hắn lại lần nữa giáng xuống cơ thể của Seria.
Cô bị đánh bay và quay tròn trên đất. Chuyện này đã xảy ra mấy lần trong suốt trận đấu rồi. Nhưng cú đánh lần này lại khác, nó đã tích luỹ lại thành một cú chí mạng.
Tầm nhìn của cô mờ đi chẳng khác nào ngọn đèn trước gió. Seria hít vào một hơi thông qua tầm nhìn đã thu hẹp và mò mẫm tay cố gắng với lấy cán kiếm.
Nhưng thanh kiếm lại bị đánh bay quá xa, và cơn buồn ngủ thì lại đang ập đến rất gần.
Trước khi bất tỉnh, cô nghe được một câu cuối từ người đàn ông kia.
“Vì chỉ đánh nhau với bọn ma thú nên cơ bắp của em mới dễ đoán thế đấy.”
Thế nghĩa là sao?
Ý thức của cô chìm vào bóng tối.
Và đó là kết thúc của toàn cảnh vụ việc chấn động mang tên “Thanh kiếm gãy của nhà Yurdina” từ tuần trước.
**
Sau khi nghe xong những gì Celine nói, tôi chỉ biết câm nín.
Ý chính của cả câu chuyện là tôi tránh được mọi đòn tấn công của Seria và còn phản ngược lại đòn đánh của cô ta đến mức biến Seria thành cái xác bẹp dí. Quao, bất ngờ thật đó.
Cô ta ói đầy ra nhưng vẫn đứng dậy hết lần này đến lần khác sau khi đổ gục á?
“… Giỡn chơi hả em?”
“Em mà nói giỡn thì đã tốt. Lúc đó anh trông không khác gì tên khủng bố.”
Tôi giật nảy người trước lời đáp lại của Celine. Phản ứng của tôi mạnh đến mức tôi quên mất rằng mọi người đều đang nhìn mình.
“Không, không phải khủng bố, mà là giống cặn bã xã hội thì đúng hơn! Ai đời lại đi đánh đứa nhỏ đã gục ra đó tới mức không động đậy được chứ!?”
“Ừ, vậy nên mấy tên như Thean mới mò tới làm quen anh đấy.”
Celine khoanh tay nhìn tôi với ánh mắt thương hại. Một cái nhìn thấu cảm sâu sắc như thể đang nhìn một con mèo chết trên đường lòi cả gan phòi phèo ra ngoài.
Con bé gật đầu.
“Giờ anh thấy sao? Mà anh đã làm nên tội thì phải trả giá cho sạch sẽ đi. Để em tính coi không biết anh phải trả bao nhiêu cái mạng mới đền được tội cho tội ác của anh đây?”
“Nhưng lúc đó có phải là do anh đâu?!”
Tôi bối rối biện hộ cho bản thân, nhưng cả tôi và Celine đều biết lời bào chữa đó sẽ không bao giờ linh nghiệm. Đương nhiên là với Seria thì lại càng không.
Tình hình còn kinh khủng hơn tôi tưởng. Cứ cái đà này, nếu có bị Seria giết tôi cũng không có quyền lên tiếng.
Tôi rên rỉ trong tuyệt vọng, chẳng biết có thứ gì hữu ích so ra những gì mình mới nghe được hay không.
Nhưng rồi đột nhiên, có thứ gì đó đột nhiên loé lên trong đầu tôi.
“… Khoan đã, lúc đó anh nói cái gì?”
“Hả?”
Celine đang đứng chắp tay cầu nguyện cho tôi bình an, đột nhiên bị hỏi phải một câu bất chợt khiến con bé giật bắn mình. Nhưng đây là tình huống khẩn cấp, tôi đặt tay lên vai Celine và kéo về phía mình, nâng cằm con bé lên.
Đó là thể hiện cho ý nguyện mạnh mẽ trong tôi. Celine cứng đơ người, khuôn mặt chợt đỏ tránh đi tầm mắt tôi.
“Sa- Sao tự nhiên anh làm cái gì vậy…”
“Lúc cuối ấy. Lúc Seria bất tỉnh, anh đã nói cái gì?”
“Hả?”
Celine hỏi ngược lại tôi, không biết là bối rối do câu hỏi hay là do hành động ngược ngạo của tôi và ngay lập tức đau khổ suy nghĩ. Sau một khoảng thời gian cân nhắc, cuối cùng con bé cũng nhớ ra câu trả lời bằng khả năng ghi nhớ phi thường của mình.
“Là gì ta? Hình như anh nói là: “Vì chỉ đánh nhau với bọn ma thú nên cơ bắp của em mới dễ đoán thế đấy.”... thì phải?”
“Phải, chính là nó!”
Tôi mừng rỡ bỏ tay ra khỏi vai Celine. Celine đỏ mặt và lườm nguýt tôi với ánh mắt bất mãn vì tôi bất ngờ đẩy con bé ra.
Con bé nhếch mép hỏi cứ như trò đùa.
“Anh biết thế có nghĩa là gì không?”
“… Không, sao anh mày biết được?”
Như thể đã đoán trước câu trả lời của tôi, Celine lắc đầu. Nhưng ngược lại với những gì con bé nghĩ, tôi chỉ đang nói sự thật mà thôi.
“Nhưng rồi sẽ hiểu được thôi…”
Nếu không thì tôi chết là cái chắc.
Khả năng rất cao hôm nay cô ta sẽ đề nghị tôi đấu thêm trận nữa. Đây là cơ hội để cô ta vượt qua bóng ma tâm lí và phục hồi lòng tự tôn đã bị nghiền nát thành từng mảnh trước đó của mình.
Nên giờ tôi không có thời gian. Tôi phải chuẩn bị cho trận đấu với cô ta.
Để chịu trách nhiệm cho chuyện mà đến mình còn chẳng nhớ, tôi phải vắt óc suy nghĩ mới hòng sống sót.
Sáng nay vẫn cứ tưởng đâu vẫn là ngày bình thường như mọi khi, ai mà biết được sẽ thành ra thế này đâu?
Tôi thở dài trong lòng, nhưng cũng chẳng thể tránh được.
Đôi mắt xanh ngọc sâu thẳm kia vẫn đang nhìn tôi chằm chằm kia mà.