Bữa tối của Valhalla

Truyện tương tự

Dungeon Farm: Ie wo Oidasareta node, Dungeon no Noujou wo Tsukutte Kurasou to Omoimasu

(Đang ra)

Dungeon Farm: Ie wo Oidasareta node, Dungeon no Noujou wo Tsukutte Kurasou to Omoimasu

Suzuki Ryuuichi

Thoát khỏi xiềng xích của những kỳ vọng nghiêm khắc từ gia đình, Bale quyết định sử dụng kiến thức từ kiếp trước để sống tự do như một nông dân. Cậu tận dụng sức mạnh của Dragon Tree Sword để tạo ra m

17 25

Kẹo giả kim của Gisele

(Đang ra)

Kẹo giả kim của Gisele

Shiba

Một câu chuyện fantasy về việc chế tác tự do và vui vẻ của Giselle, một nhà giả kim thuật vô cùng tài năng mà không hề hay biết, cùng với Tinh linh mềm mại Taa-chan, xin được phép bắt đầu

36 87

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

(Đang ra)

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

小v希

Thế nên với Tần Liễu mà nói, "nhập gia tùy tục", làm nữ quỷ thêm một kiếp nữa cũng không phải lựa chọn quá tệ.

515 2351

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

139 1788

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

102 1234

Tập 01:Món Xiên Thịt Lợn Rừng và Rồng - Chương 1

Khi hoàng hôn buông xuống, ngay trước khoảnh khắc mặt trăng thay thế vai trò của mặt trời trên bầu trời, tôi đã được hồi sinh như chưa có chuyện gì xảy ra và trở lại ‘Nhà bếp Valhalla’.

“A, Sei-kun, vất vả cho cậu rồi. Nhiệt độ nước hôm nay thế nào?”

“Ồ, Bếp trưởng, ngài không cần phải ý tứ quá đâu? Mặc dù tôi rất cảm kích sự quan tâm của ngài nhưng cái kiểu nhiệt độ nửa vời đó mới là tệ nhất. Việc không thể chết ngay lập tức chỉ khiến tôi thêm đau khổ mà thôi.”

“Trời ơi, thất bại rồi! Ta đã định căn nhiệt độ nước phù hợp để cậu có thể “po-ku” một phát và chết ngay lập tức trước khi chất lượng và hương vị của thịt bị ảnh hưởng. Xem ra ta vẫn cần phải nghiên cứu thêm, haha!”

“Ngài cười cái gì chứ? Chuyện này không có gì đáng cười cả!!”

“Không, thật ra khá là vui đấy chứ. Thử nghĩ lại đoạn đối thoại vừa rồi xem, nếu cậu ‘po-ku’ và chết, cậu sẽ trở thành… một miếng thịt lợn ‘po-ku’, rồi thịt lợn ‘po-ku’, hahahaha! Chẳng phải tuyệt vời sao?”

“Tôi là lợn rừng, không phải lợn nhà…” Nếu cứ tiếp tục tán gẫu ở đây, nó sẽ chỉ khiến tôi nghĩ lại về nồi nước nóng kia mà thôi.

Mặc kệ vị Bếp trưởng đang vui vẻ, tôi ngước nhìn chiếc nồi trên bếp. Hơi nước đang bốc lên làm nắp nồi rung lên bần bật, cùng với đó là hương thơm ngọt ngào tỏa ra kích thích cơn đói của tôi.

“Khoan đã, tại sao mình lại thấy đói cồn cào khi ngửi thấy mùi thơm của chính mình chứ?” Câu nói này vừa hợp lý lại vừa phi lý. Đó là bởi vì miếng thịt bên trong nồi chính là tôi của vài khoảnh khắc trước khi qua đời. Khoan, bạn vẫn chưa hiểu ư? Thật ra là khá đơn giản. Cứ để tôi giải thích những gì vừa xảy ra vì có vẻ nó hơi khó hiểu.

Tôi, con lợn rừng màu nâu sẫm tên là “Sæhrímnir”, được sinh ra với một đặc tính bí ẩn là bất tử. Vì điều này có thể gây ra một số hiểu lầm, hãy để tôi diễn đạt lại: mặc dù tôi có thể chết một cách bình thường, tôi vẫn có thể hồi sinh mà không gặp bất kỳ vấn đề gì, đó chính là đặc tính bí ẩn này. Nhưng nó không chỉ đơn giản là hồi sinh, năng lực của tôi là: sau khi nó được kích hoạt, một cơ thể mới sẽ được sinh ra với tất cả ký ức và kinh nghiệm của tôi ngay bên cạnh cái xác cũ.

Chúa tể Odin đã rất ngạc nhiên khi lần đầu nghe về khả năng này. Ngài thậm chí còn nói, “Điều này làm ta nhớ đến Gullveig.”

Sau đó, vì tò mò, tôi đã quay về nhà và tìm kiếm một số tài liệu có thể cho tôi manh mối về Gullveig. Từ tài liệu, tôi phát hiện ra rằng Gullveig còn được biết đến là nữ thần vàng của tộc Vanir, người sở hữu năng lực cho phép bà hồi sinh dù có chết bao nhiêu lần đi chăng nữa.

Điều này có nghĩa là bà ấy cũng đã chết rất nhiều lần rồi sao? Dù không rõ hoàn cảnh thế nào nhưng với tình cảnh của tôi, kẻ phải làm “bữa ăn” mỗi tối, thì thằng này chẳng có thời gian đâu mà lo chuyện bao đồng. Kể từ giờ, tôi sẽ gọi năng lực hồi sinh của mình là ‘Gullveig’ vì đều có chung cảnh ngộ.

Tôi có thể làm việc trong nhà bếp này là nhờ được ban cho năng lực đó. Nhưng nó cũng không tuyệt vời đến thế, bởi vì “Gullveig” của tôi có một điều kiện là: tôi chỉ có thể hồi sinh một lần mỗi ngày. Đây cũng là lý do vì sao có một “tôi” khác đang ở trong nồi hầm.

Thực ra, thứ bên trong nồi là một sáng tạo đặc biệt của tôi có tên gọi ‘Eldhrimnir’. Nó được tạo ra bằng cách cho những nguyên liệu cần thiết vào nồi, và sau khi trăng lên, nó sẽ tự động được nấu chín – một năng lực vô cùng tiện lợi.

Đó không phải là điểm đặc biệt duy nhất của chiếc nồi. Cái nồi này đã được ban cho một ma thuật bí ẩn: chừng nào mặt trăng còn trên bầu trời, thức ăn trong nồi sẽ không bao giờ vơi đi. Bạn có thể ăn bao nhiêu tùy thích cho đến trước bình minh.

Bình thường, tôi chỉ có thể phục vụ bữa tối cho một vài người, nhưng nhờ có ma thuật này, tôi có thể phục vụ cho một lượng lớn thực khách. Cộng thêm với năng lực ‘Gullveig’ của mình, mọi bữa tối đều có thể diễn ra suôn sẻ mà không gặp bất kỳ vấn đề nào.

Trước khi tôi đến ‘Valhalla’, đã có rất nhiều gia súc bị hiến tế mỗi tối. Điều này khiến tôi cảm thấy mình như một nguyên liệu vô hạn hoàn hảo. Có thể nói rằng, phần thịt thăn vai của tôi chịu trách nhiệm giải quyết mọi vấn đề thiếu hụt lương thực mà ‘Valhalla’ phải đối mặt, hoặc ít nhất đó là những gì tôi đã nghĩ.

“Thẳng thắn mà nói, Sei-kun, hôm nay cậu thấy trong người thế nào? Nếu không khỏe thì cứ đi nghỉ đi nhé. Còn nếu không có vấn đề gì, tôi có thể nhờ cậu giúp một việc được không?”

“Tôi ổn ạ, tôi sẽ đi làm ngay đây. Tôi mới chuyển được nửa số đồ tráng miệng, tôi cần phải làm cho xong.”

“Không sao đâu. Việc đó tôi sẽ nhờ người khác xử lý. Thật ra, tôi muốn cậu đi tìm Heizu. Rượu mật ong vẫn chưa được giao tới.”

“Hiểu rồi. Tôi sẽ đi tìm cô ấy ngay.” Đối với tôi, người đang hấp hối, à không, người đã chết một lần, tôi còn có một nhiệm vụ khác là phải đảm bảo bữa tối không xảy ra bất cứ trục trặc nào.

Ngoài đồ ăn, còn có một thứ nữa mà bữa tiệc không bao giờ được phép thiếu – đồ uống, hay chính là rượu. Đặc biệt trong bữa tiệc này, loại rượu phải được phục vụ là rượu mật ong của Heizu, thứ được công nhận là rượu mật ong ngon nhất trong tất cả các thế giới thuộc Cây Thế Giới Yggdrasil.

Để miêu tả nó ngon đến mức nào thì, ngoài Bowenwang ra, Lãnh chúa Odin, khách hàng số một trong giới thần linh, sẽ không đụng đến bất kỳ loại rượu nào khác. Nhưng sau khi nếm thử rượu mật ong, nó đã khiến ngài uống thứ này còn nhiều hơn cả Bowenwang, và thế là đủ biết nó ngon đến mức nào rồi.

So với Bowenwang, loại rượu mật ong tuyệt hảo này không cần tốn nhiều thời gian để tạo ra, ấy là vì nó thực chất đến từ một cô gái trẻ, tuôn chảy không ngừng như một dòng suối. Khoan đã, nói thế này không hoàn toàn đúng. Ở Asgard, có một vài loài động vật, bao gồm cả tôi, có thể dùng sức mạnh của cổ ngữ rune để biến thành hình người. Tương tự như tôi vốn là một con lợn lòi, cô ấy thực chất cũng được sinh ra là một con vật. Cô ấy, Heizu, thực ra là một con dê.

Hình như tôi vừa đến xưởng của cô ấy thì phải.

*Kính coong* 

*Cạch*

“Heizu, tình hình rượu mật oooooong sao rồi!!!!??”

“Ai đấy? À, Sei-kun, là cậu à, có chuyện gì không?”

“Câu đó phải để tôi hỏi chứ!!! Sao cô lại khoả thân thế kia, mà còn ở trong hình người nữa?”

“Heizu cũng biến thành hình người được à?”

“Tôi không có hỏi chuyện đó! Sẽ có rất nhiều vấn đề phát sinh đấy, vì cô biết đấy, rượu mật ong là từ… ng… ngự… ngực của cô mà ra!!”

10.jpg

Thứ chất lỏng màu trắng bí ẩn được vắt ra từ đầu ngực chính là danh tính thật sự của rượu mật ong. Trước đây, tôi nhớ là cô ấy vắt sữa trong hình dạng dê, nhưng nếu làm việc đó trong hình dạng người… Chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy biến thái rồi. Tôi tự hỏi có phải là do tâm lý của tôi, một con lợn lòi, lại tương tự như con người không.

“Tôi vắt sữa theo cách này thì có vấn đề gì sao?”

“Không phải là có vấn đề hay không. Đầu tiên là nó trông rất biến thái… *khụ* Thôi bỏ qua đi! Vậy hiệu quả của việc vắt sữa trong hình người thế nào?”

“À… Có vẻ như trong hình người thì vắt sữa hơi chậm hơn một chút và không hiệu quả lắm. Nhưng dạo gần đây Heizu toàn làm theo cách này.”

“Ếế!! Đây là lần đầu tôi nghe chuyện này đấy! Tại sao cô lại làm thế?”

“Mấy gã thuộc hạ bảo rằng làm theo cách này thì rượu mật ong sẽ ngon hơn. Về mặt ‘cảm giác’ ấy.”

“Thuộc hạ mà cô nói là các Einherjar? Bọn họ nói thế á? Lũ khốn đó! Heizu, cô không được dễ dàng tin lời họ nói như vậy!”

“Thực ra… Chúa tể Odin cũng yêu cầu làm theo cách này.”

“Lão già BIẾN THÁI đó!!” Thôi xong rồi, dù ngài ấy không có ở đây, tôi không thể tin mình vừa buông lời xúc phạm Chúa tể Odin. Ôi… Chúa tể Odin, xin hãy tha thứ cho con…

“Tôi không quan tâm! Xin cô đừng làm theo cái cách biến thái này nữa! Vì ‘cảm giác’ của tôi!”

"Lại là vấn đề tâm trạng à?" Heizu trông có vẻ bối rối, trĩu vai xuống và thở dài. Mà kể cả cô ấy có bối rối thì cũng chẳng sao cả. Bởi vì trong hình dạng con người, cô ấy có mái tóc dài màu hồng nhạt và thân hình của một bé gái. Thêm vào đó, cô ấy còn có bộ ngực khủng nữa! Bạn có hiểu điều đó nghĩa là gì không? Đây chính là cái gọi là loli ngực bự. Thực ra, chỉ riêng việc cô ấy đứng ở đây thôi đã là một tội ác rồi, nếu có ai đó nhìn thấy cô ấy đang lén lút làm những chuyện thế này, khả năng cao là cô ấy sẽ bị bọn biến thái bắt và giam giữ mãi mãi. Chính vì vậy, phải có một quý ông thực thụ như tôi ở đây để bảo vệ cô ấy.

"Sei-tan, cảm ơn cậu đã lo lắng cho tôi."

"Đó là chuyện hiển nhiên mà. Trông tôi không giống một quý ông sao?"

"Để cảm ơn, tớ sẽ mời cậu một ít rượu mật ong tươi nhé."

"Thật sao? Tôi vui quá; tôi mới chỉ được nếm thử vài giọt thôi. Có thể uống được mẻ rượu mật ong tươi đầu tiên thật cứ như một giấc mơ vậy."

"Tuyệt quá, cậu cứ tự nhiên nhé." Nói xong, để phù hợp với chiều cao 60 centimet của tôi, Heizu quỳ xuống và đưa bộ ngực ra ngay trước mắt tôi.

"Ừm... Tớ phải làm gì đây?"

"Cậu hãy uống trực tiếp từ đầu ti nhé. Bởi vì một khi đã đổ vào thùng, mùi của thùng gỗ sẽ lẫn vào rượu, nên đây là cách tốt nhất để thưởng thức rượu mật ong... Chúa tể Odin đã nói vậy."

"CÁI LÃO GIÀ SIÊU BIẾN THÁI ĐÓ!!" A, không ổn rồi, mình lại buông lời tục tĩu nữa rồi... Chúa tể Odin, con lại xin Ngài tha thứ, nhưng từ giờ con sẽ không thể kính trọng Ngài được nữa.

Sau khi nhận được mẻ rượu mật ong quý giá một cách thành công, tôi mang thùng rượu đến nhà bếp. "Cảm ơn cậu đã vất vả! Khoan đã, Sei-kun, sao lại là cậu đi giao hàng vậy! Ta chỉ nhờ cậu đi kiểm tra tình hình của cô ấy thôi mà, việc giao hàng cứ để người khác làm là được."

"Không sao đâu, tôi cũng quen làm việc này rồi."

"Cậu chắc là không phiền chứ? Vì cậu đã nhiệt tình như vậy... Cứ để thùng rượu ở phía đó nhé... Nhân tiện, Sei-kun, có chuyện gì xảy ra à? Dạo này tốc độ vắt sữa có vẻ chậm lắm."

"À... đó là vì... có một chút vấn đề về tâm trạng, tôi đoán vậy. Chắc là từ ngày mai sẽ ổn lại thôi."

"Cậu chắc chứ? Vậy thì tốt... Ể? *Hít* *Hít* Sei-kun, sao trên người cậu lại có mùi rượu mật ong thế này. Đừng nói là cậu đã lén uống một ít trong lúc giao hàng đấy?"

“Không đời nào! Ngài biết đây là rượu mật ong quý giá mà? Làm sao tôi có thể làm cái chuyện thô lỗ như uống thẳng từ thùng rượu được chứ?”

Đúng vậy, tôi xin thề đó là sự thật. Chuyện này… có lẽ cũng không hại gì nếu mình tỏ ra kính trọng Chúa tể Odin hơn một chút nhỉ… tôi đã nghĩ như vậy.

“Thực ra, Bếp trưởng à, có một chuyện quan trọng hơn thế này. Bữa ăn sao rồi ạ?”

“Hử? Ha ha, cậu sẽ thấy ngay thôi. Như cậu thấy đấy, tất cả các món đã được chuẩn bị xong xuôi rồi. Giờ chỉ còn việc chào đón các Einherjar và những lời chúc tụng của họ bằng những ly rượu mật ong này thôi.”

“Dao và nĩa được sắp xếp ngay ngắn quá.”

“Hiển nhiên rồi. Hôm nay chúng ta đã thay đổi thực đơn thành một kiểu gọi là bữa ăn tối kiểu Tây đầy đủ. Nhưng có vẻ như nó hơi quá trang nhã nếu so với những vị anh hùng trong não chỉ toàn là cơ bắp.”

Đúng như vậy, so với kiểu Viking (ăn tự chọn) trước đây, thực đơn hôm nay có vẻ không hấp dẫn bằng. Chà, cũng có những ngày mà vị bếp trưởng khá là tâm huyết với việc nấu nướng của mình... Còn tôi thì chỉ là một thực tập sinh.

“Có vẻ như họ đã đến trong lúc chúng ta đang tán gẫu rồi kìa. Sei-kun, cậu không định đi tìm Brynhildr-sama sao? Đây là cơ hội duy nhất để cậu có thể nói chuyện với cô ấy đấy.”

“Ha ha! Sao tôi lại có thể là người chủ động đi tìm cô ấy được chứ?”

“Sao cậu lại nói vậy? Tôi không nghĩ cô ấy sẽ để tâm đến những chuyện như thế đâu. Sao cậu không nhanh chân lên và ra nói chuyện với cô ấy trước khi họ bắt đầu rót rượu mật ong đi?”

“Phải rồi ạ… Vậy tôi sẽ đi tìm cô ấy.”

Tôi ném lại một cái nhìn đầy chán ghét về phía Bếp trưởng, người đang nhìn chằm chằm vào mông tôi, rồi vội vã đi về phía phòng đựng thức ăn ngay cạnh nhà bếp. Bên trong đó có chín người phụ nữ, đang quây quần bên thùng rượu mật ong đặt trên chiếc xe đẩy mà tôi vừa mới giao tới.

Họ là những nữ thần, những Valkyrie giáng xuống trần gian và tung hoành khắp chiến trường, với nhiệm vụ dẫn dắt linh hồn của những anh hùng đã khuất về với Valhalla. Nếu Lãnh chúa Odin ra lệnh, họ được phép tham gia vào trận chiến để can thiệp vào số phận của các anh hùng, tức là trực tiếp giết chết người anh hùng mà họ mong muốn. Đó là những công việc mờ ám mà họ vẫn làm.

Dù đã gánh vác một nhiệm vụ vô cùng quan trọng và nguy hiểm, nhưng vào ban đêm, họ lại có một công việc khác. Đó là phục vụ rượu mật ong cho các Einherjar.

Cái gọi là Einherjar chính là những anh linh được các nữ thần triệu tập. Mỗi một Einherjar đều là những người có võ nghệ cao cường, đã lập được vô số chiến công hiển hách trong các trận chiến ở trần gian. Vì vậy, hầu hết bọn họ đều vô cùng kiêu hãnh. Hơn nữa, lòng kiêu hãnh của họ giờ đây còn lớn hơn cả khi còn sống, bởi họ đã được mời đến Valhalla. Thậm chí có kẻ còn coi các nữ thần như người hầu kẻ hạ.

“Thật không biết các người có còn nhớ ai đã đưa mình lên đây không nữa. Bữa tiệc này là do lòng tốt của mọi người ở đây chuẩn bị đấy.” tôi bất giác buột miệng nói ra sự bất mãn của mình.

Ngay lúc đó, tất cả các nữ thần đều quay lại khi nghe thấy giọng tôi.

“Kẻ nào đó?” Người đầu tiên lên tiếng với giọng nghiêm nghị là chị cả trong chín Valkyrie, Brynhild, người đang mặc một bộ giáp màu xanh lam. A, hôm nay cô ấy vẫn xinh đẹp và đáng yêu như mọi khi… Khoan, không phải lúc này, mình phải trả lời ngay lập tức!

“Khoan đã! Là tôi, Sæhrímnir đây!”

“Sæ? À, Sei-kun. Xin lỗi đã làm cậu giật mình nhé.”

Sau khi biết giọng nói của kẻ đáng ngờ là tôi, Brynhild-sama tra gươm vào vỏ và gương mặt cô trở lại với nụ cười dịu dàng. Những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm và vẻ mặt họ cũng giãn ra.

“Mọi người đang chuẩn bị cho buổi nâng cốc chúc mừng ạ?” Tôi hỏi một cách đơn giản. Dĩ nhiên, tôi chỉ muốn nói chuyện riêng với một mình Brynhild-sama nhưng ở một nơi đông đúc thế này thì điều đó là không thể.

“Chuẩn bị gần xong cả rồi. Ha ha, tuy lần nào cũng nói nhưng ta vẫn thấy việc này phiền phức thật…”

Người trả lời tôi là người thứ sáu trong số các chị em, Helmwige-sama, người mặc một bộ giáp màu nâu và có mái tóc tím dài ngang vai cùng ngoại hình của một cô gái trẻ. Dù trông cô ấy có vẻ trẻ con nhất trong chín chị em nhưng cách nói chuyện lại giống như một bậc trưởng bối. Và điều đáng kinh ngạc nhất là dù trông như một thiếu nữ nhưng chị lại là người mạnh nhất trong số các chị em.

“Sei-kun, khoan hãy nói chuyện đó. Sao ta lại cảm thấy thực đơn hôm nay có gì đó khác với mọi khi vậy? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”

Người đang nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt không vui là người thứ bảy, Siegrune-sama. Cô khoác trên mình bộ giáp đen, mái tóc vàng được buộc thành hai bím và đôi mắt xếch dài để lại ấn tượng sâu sắc cho người đối diện. Dù trước đây tôi chưa nói chuyện nhiều nhưng rất dễ nhận ra cô là một tsundere.

“Tuyệt vời... Tất cả đều do Bếp trưởng quyết định cả. Hôm nay, chúng ta sẽ phục vụ món nổi tiếng là một bữa ăn kiểu Tây đầy đủ các món. Vì vậy, mọi người đều bận rộn hơn thường lệ, nếu được, liệu tôi có thể giúp cô một tay với rượu mật ong không?”

“Hả? Chúng tôi không cần cậu giúp, và vì cậu đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi, cậu cứ nghỉ ngơi đi, đừng làm thêm việc gì nữa.”

“Vậy sao? Xin lỗi vì đã khiến cô phải lo lắng.”

“Sao cậu lại nghĩ thế? Ai thèm lo cho cậu chứ! Ta chỉ nghĩ là cậu có thể đã mệt sau khi được giao phó một nhiệm vụ vừa đơn giản lại vừa quan trọng như vậy mà thôi… Khoan đã… Ta nói vậy là vì tôi không muốn cậu gây ra rắc rối nào khi đang mệt mỏi thôi! Nói cho rõ nhé, ta không có lo lắng cho cậu hay gì đâu, hiểu chưa!”

Siegrune-sama vừa nói vừa đỏ mặt, rồi nhanh chóng rót đầy rượu mật ong vào bình. A, đúng là kiểu tsundere điển hình mà.

Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, chẳng có lý do gì để tôi ở lại đây nếu họ không cần tôi giúp. Tốt hơn là nên rời đi thay vì làm phiền họ làm việc. Ngay khoảnh khắc tôi quay người định rời đi…

“A, Sei-kun. Xin hãy đợi một chút.”

Có ai đó ở phía sau đã gọi tôi ở lại. Chủ nhân của giọng nói đó không ai khác chính là thần tượng của tôi, Brynhild-sama.

“Vâng, có chuyện gì không ạ?” Tim tôi đập thình thịch khi tôi hỏi.

Brynhild-sama bước về phía tôi và cúi người xuống, rồi đỏ mặt, cô ấy thì thầm vào tai tôi: “Ừm... ta muốn hỏi là, tối nay cậu có rảnh không?”

“Tất nhiên là tôi rảnh rồi ạ!” Đây là thật sao, một lời mời vào buổi tối! Thật là TUYỆT VỜI!

Mỗi ngày, tôi đều luyện tập cách trả lời cho đủ mọi loại tình huống chỉ để hy vọng rằng một ngày nào đó sẽ có một lời mời như thế này. Cuối cùng, sau bao ngày chờ đợi, mình cũng có cơ hội để nói câu đó rồi!

“Tối nay cậu rảnh thật chứ? Trông cậu có vẻ trả lời nhanh quá.”

“Tôi thực sự rảnh mà! Kể cả không rảnh tôi cũng sẽ làm cho mình rảnh! Ngay cả khi Chúa tể Odin muốn tổ chức một cuộc họp khẩn tối nay, tôi cũng sẽ làm cho mình rảnh!”

“Cậu không thể vắng mặt một cuộc họp như vậy được, đó là chuyện nghiêm túc đấy.”

“A, vâng.” Cô ấy nghiêm túc như vậy cũng là một trong những điểm đáng quý của cô ấy.

“Vậy thì, Sei-kun, sau khi bữa tiệc kết thúc, cậu có thể đến phòng của tôi được không?”

“Phòng của Brynhild-sama ư?”

Wow, chuyện này thật khó tin. Ai mà ngờ được mình lại được mời đến thánh địa, cung điện Vingólf của các nữ thần chứ!

“Tôi sẽ báo trước cho chú ngựa yêu quý, Grani-kun, biết. Cậu hãy tìm nó để nó dẫn cậu đến phòng tôi nhé. Vậy hẹn gặp lại cậu sau nhé.”

Nói xong, Brynhild-sama xoa đầu tôi rồi rời đi. Cô ấy nhận lấy vò rượu từ tay người em út, Rossweisse-sama, rồi vẫy tay với tôi trước khi hướng về phía nhà ăn lớn.

“Không không không, chuyện này thật sự quá tuyệt vời….”

Vì quá sốc và phấn khích, tôi có cảm giác như đang lơ lửng, và cứ thế, tôi trôi về lại nhà bếp. Thấy bộ dạng này của tôi, Bếp trưởng lộ vẻ mặt lo lắng một cách khó hiểu.

“Có chuyện gì vậy, Sei-kun? Đừng nói là cậu thất tình rồi nhé?”

“Ông nói gì vậy, Bếp trưởng? Mặt tôi đang vui vẻ lắm mà, còn cười toe toét nữa!”

“Làm sao ta biết được biểu cảm của một con lợn rừng chứ? Nhưng nếu cậu cười được, tức là có chuyện tốt vừa xảy ra đúng không? Tốt lắm, cứ vui đi. Tất cả là nhờ ta đã thúc đẩy cậu một cú cuối cùng để nói chuyện với cô ấy đấy.”

“Đúng như ông nói. Cảm ơn ông rất nhiều, Bếp trưởng. Sau này nếu ông cần giúp đỡ gì, cứ nói với tôi nhé. Tôi sẽ rất sẵn lòng thúc đẩy cho ông một cú cần thiết.”

“Ý ta không phải vậy nhưng mà… thôi được rồi, nếu cậu đã nói vậy thì ta sẽ rất biết ơn cú thúc đẩy đó.”

Miễn là có thể trả được món nợ này thì tôi không phiền đâu. Nhìn chung, công việc của nhân viên nhà bếp chúng tôi tối nay đã xong. Để bổ mắt, tôi đã đi ngắm nhìn các Valkyrie-sama đáng yêu làm việc một lúc. Sau đó, tôi về phòng riêng của mình nghỉ ngơi một lát trong khi chờ đến giờ hẹn với Brynhildr-sama.

Dù đã quen rồi, nhưng việc được hồi sinh vẫn làm tôi kiệt sức.

Vài giờ sau, khi trời đã gần về khuya, tôi bật dậy khỏi giường. Ngay cả tiếng ồn ào không ngớt từ bữa tiệc cũng đã im bặt trong lúc tôi chợp mắt.

“Để xem nào. A, sắp đến lúc trăng tròn rồi.”

Nhìn lên bầu trời đêm qua cửa sổ, mặt trăng – thứ thay thế cho hệ thống thời gian ở Asgard – sắp tròn. Giờ này chắc Brynhildr-sama đang trên đường về phòng rồi.

Tôi nghe Bếp trưởng, người được sinh ra ở nhân giới Miðgarðr, kể rằng mặt trăng ở Asgard rất đặc biệt. Đó là vì ở Miðgarðr, mặt trăng phải mất cả tháng để đi hết một chu kỳ, trong khi ở Asgard thì chỉ mất một đêm.

Cái gọi là hoàng hôn lúc sáu giờ tối ở nhân gian được đảm nhiệm bởi Nguyệt Thần, Mani-sama. Ngài bắt đầu từ trạng thái trăng non, bằng cách đưa tay lên trời, mặt trăng sẽ bắt đầu thay đổi. Đầu tiên là trăng lưỡi liềm đầu tháng, trăng thượng huyền, rồi sẽ trở thành trăng tròn, trăng hạ huyền, trăng lưỡi liềm cuối tháng và cuối cùng biến mất dưới dạng trăng non. Khi gần đến sáu giờ sáng, sẽ đến lượt Nữ Thần Mặt Trời, Sola-sama, người sẽ mang mặt trời đến để tiếp quản vai trò của mặt trăng.

Cứ tuân theo một bộ quy tắc cố định và chính xác như vậy, một chu kỳ ngày đêm không ngừng nghỉ được tạo ra. Đây là thông lệ của một thế giới không có bốn mùa.

"Được rồi. Đi thôi!"

Đối với tôi, người vừa mới tái sinh, việc kiểm tra ngoại hình là không cần thiết. Hơn nữa, tôi còn chẳng thể tự mình chải tóc được.

Sau khi ra khỏi phòng, tôi đi về phía đỉnh của 'Valhalla' trên Cây Thế Giới, Yggdrasil. Điểm đến của tôi là 'Vingólf' nhưng đi bộ đến đó quả là một hành động ngu ngốc.

Phải biết rằng, Valhalla thực ra là một nơi rất rộng lớn, sẽ mất khoảng hai tiếng để chạy một vòng bên ngoài dù cho tôi có cố gắng hết sức. Kể cả khi tôi xoay sở đi ra khỏi Valhalla, vẫn còn vùng đất của cung điện, Gladsheim. Hơn nữa, Vingólf lại nằm bên ngoài Gladsheim....

Nếu chỉ dựa vào đôi chân của mình, tôi sẽ mất hơn một đêm mới đến nơi. Mặc dù nó khá lớn và phong cách cũng đẹp, nhưng quy mô quá vĩ đại khiến nó rất bất tiện. Sự bất tiện này có thể được giải quyết dễ dàng bằng cách sử dụng Yggdrasil. Chính xác hơn thì đó là “khoảng không” có thể tìm thấy trên thân cây Yggdrasil.

Bên trong khoảng không của Cây Thế Giới, có một luồng sáng màu cầu vồng và nó được biết đến với cái tên “Khoảng không Cầu Vồng”. Nó là phiên bản thu nhỏ của cây cầu nối liền nhân gian với thần giới, Bifröst. Vậy nên, điều đó có nghĩa là chỉ cần bước vào luồng sáng này, tôi có thể dịch chuyển đến những nơi khác trong thần giới.

Nhưng... sử dụng “Khoảng không Cầu Vồng” cũng giống như một tấm vé một chiều, vì tôi không thể dùng phương pháp này để quay về. Vậy nên nếu muốn sử dụng nó, bạn phải tự chịu trách nhiệm, đừng quên điều này.

"Không sao cả, miễn là đến được đó thì thế nào cũng được. Biết đâu mình lại được ở lại đó luôn thì sao... Hehehe." Không thể tin được đầu óc mình đã bị tha hóa đến mức này.

Tất cả những gì tôi cần làm là nghĩ đến tên của nơi mình muốn đến trong đầu và bước vào trong 'Khoảng không Cầu Vồng'.

“………!? Phải rồi, mình đã đến được nơi này! Dù là lần đầu tiên sử dụng nhưng đã thành công mỹ mãn.”

Tôi nhắm nghiền mắt lại vì choáng váng do dịch chuyển tức thời, đến khi mở chúng ra, cảnh tượng hiện ra trước mắt là một cung điện vàng son còn lộng lẫy và thiêng liêng hơn cả Gladsheim. Nhớ lại lần đầu tiên đến Gladsheim, tôi thực sự đã từng trông thấy nơi này – khu vườn bí mật trong nơi ở của các nữ thần, Vingólf.

“Bên... Bên trong này là nơi có thể tìm thấy Brynhildr-sama. Không chỉ Brynhildr-sama, mà các nữ thần khác cũng vậy. Còn có cả nữ thần siêu idol, Freya-sama, người đang làm những chuyện ấy ấy nữa….!!”

Nơi này thực chất là một khu vực cấm đàn ông bén mảng tới, một cấm địa không thể tự tiện xâm phạm. Ngay khoảnh khắc đặt chân vào đây, tôi cảm thấy những ý nghĩ đen tối và sự phấn khích đang giày vò nội tâm. Đừng cười nữa, Sæhrímnir, đây là lúc để thể hiện tinh thần lịch lãm của mày. Bình tĩnh nào, hít một hơi thật sâu.... Không thể nào! Có một mùi hương ngọt ngào đang từ bên ngoài tòa nhà bay về phía này! Argh, tôi phải bình tĩnh, tim đang đập nhanh quá. Sau khi đã trấn tĩnh lại, ngay lúc tôi định lén lút lẻn vào trong,

“Này, ngươi đang làm gì ở đây thế!”

“A! Xin lỗi, xin lỗi ngài, tôi chỉ bị tà tâm lấn át thôi ạ!”

“Hả? Một con lợn rừng xám... vậy ngươi là ‘Sei-kun’ à?”

“Vâng.... ngài biết tôi sao?”

“Ta đã nghe Brynhildr-sama kể rất nhiều về cậu rồi.”

Nghe thấy cái tên mà mình đang bận tâm, mình mở to mắt nhìn cậu ấy. Thân hình màu xám với bộ bờm vàng óng, cùng bốn chiếc chân khỏe khoắn và cường tráng. Giờ thì mình đã hiểu, đối phương là....

“Grani-kun?”

“Cái đuôi ‘-kun’ có thực sự cần thiết không? Mà, thôi ta cũng chẳng bận tâm đâu.”

Grani-kun có vẻ hơi ngượng ngùng và quay mặt đi. Cậu ấy là con tuấn mã yêu quý của Brynhildr-sama, có cha là chiến mã lừng danh bậc nhất thế giới, ‘Sleipnir’. Mình không thể tin được là lại có thể gặp một con tuấn mã tuyệt vời như vậy ở khoảng cách gần đến thế.

“Sei-kun, hôm nay cậu đến đây để gặp chủ nhân của ta, phải không? Để ta dẫn đường cho, đừng có đứng đực ra đó như một tên ngốc nữa.”

“A, cảm ơn và xin lỗi vì đã làm phiền.”

Tôi phải chạy lon ton mới theo kịp được Grani-kun, người chỉ đang đi bộ một cách bình thường. Vì sải chân của chúng tôi quá chênh lệch, nên chỉ việc cố theo kịp cậu ấy thôi cũng đủ khiến mình mệt bở hơi tai.

“Mà này Grani-kun, tôi rất ngạc nhiên là cậu lại có thể cảm nhận được sự hiện diện của tôi ở đó.”

“Hả? Tất nhiên là ta cảm nhận được rồi, vì cậu đứng lù lù ngay trước cổng vào còn gì.”

"Đúng là vậy, nhưng tôi đã cố hết sức đi thật nhẹ nhàng để không phát ra tiếng bước chân rồi đó! Giống như mấy tay thích khách ấy."

"Đúng là cậu đã khử được tiếng bước chân rồi, nhưng nếu cứ thở hổn hển như thế thì chẳng thể nào trở thành thích khách được đâu. Thay vào đó, trông cậu giống một tên biến thái thì đúng hơn."

Sao tôi lại không nhận ra là bản thân đang có bộ dạng khó coi như vậy nhỉ? A, phong thái lịch lãm của tôi đâu mất rồi...

"Ban đầu ta còn tưởng có kẻ khả nghi xuất hiện nên đã đề cao cảnh giác. Lần sau cậu cứ thở bình thường thôi nhé? Được rồi, Sei-kun, chúng ta tới nơi rồi. Đây là phòng của chủ nhân."

"Cảm ơn cậu, Grani-kun! Ừm... nếu được thì cậu cứ gọi thẳng tên tôi thôi, không cần thêm hậu tố gì đâu."

"Nếu cậu không thích thì ta có thể đổi. Ta gọi vậy là vì chủ nhân cũng gọi cậu như thế, nên tôi cũng quen miệng gọi theo thôi."

"Cũng không hẳn là không thích. Chỉ là tôi thấy cậu gọi thẳng tên sẽ tiện hơn thôi."

"Vậy thì cứ để ta gọi theo ý mình nhé. Sei-kun, thật ra ta đã nghe chủ nhân nhắc về cậu đến phát chán rồi. Cậu có hiểu điều đó nghĩa là gì không?"

"Ừm... không hẳn ạ?"

"Vậy để tôi nói thẳng nhé, tôi nghĩ người ấy có ý với cậu. Sự thật này khiến ta có chút ghen tị với cậu đấy."

"À, cậu không cần phải khen tôi nhiều thế đâu, mọi người cũng nói là tôi 'mọng nước' lắm."

"Ta đang nói là tôi GHEN TỊ! Ai đời lại đi khen người khác như thế chứ! Thôi bỏ đi, điều ta muốn nói là, tốt nhất cậu đừng phụ lòng tin của chủ nhân vào nhiệm vụ mà cô ấy giao phó. Vậy nhé, ta giao lại cho cậu."

Grani-kun mang vẻ mặt vô cùng nghiêm túc khi cảnh báo tôi. Tôi chân thành đáp lại, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, đôi mắt đang cố nhìn thấu sự thành thật và quyết tâm trong ánh mắt của tôi:

"Nếu có ai đó sẵn lòng đặt niềm tin vào tôi, tôi thà chết chứ không bao giờ phụ sự tin tưởng đó. Thẳng thắn mà nói, đêm nào tôi cũng mất mạng một lần, nên có thể nói đó là một cái giá quá hời."

"Quyết tâm không tồi. Ban đầu ta chỉ nghĩ cậu là một tên biến thái, nhưng giờ thì ta cũng hiểu tại sao chủ nhân lại hứng thú với cậu đến vậy."

"Giờ thì cậu hiểu rồi chứ? Phong thái lịch lãm toát ra từ người tôi chính là bí quyết tạo nên sức hấp dẫn này đấy."

“Ha, là do ta tưởng tượng sao? Mà, một kẻ ngốc như ngươi cũng vô hại thôi. Sức hấp dẫn của ngươi không phải là tinh thần hiệp sĩ, mà là lòng dũng cảm dâng hiến chính mình mỗi đêm. Ta tin rằng ngươi rất đáng kinh ngạc, bởi vì loại dũng khí đó không phải ai cũng học được đâu.”

Grani-kun nói bằng giọng đều đều rồi lạnh lùng bỏ đi. Tuyệt vời! Có vẻ như mình đã được con ngựa yêu quý của Brynhildr-sama chấp nhận. Điều này khiến tôi cảm thấy thật tự hào về bản thân. Giờ thì mình đã có thể bình tĩnh hơn nhiều so với lúc mới đặt chân đến Vingólf này.

Tôi tin rằng từ giờ sẽ không có vấn đề gì nữa, và tôi cũng có… tinh thần hiệp sĩ! Không, hình như lúc nãy nó chưa xuất hiện, nhưng bây giờ thì có rồi! Chắc chắn là vậy!

*Kính coong*

“Brynhildr-sama, xin lỗi vì đã làm phiền người vào giờ này, là Sei đây ạ.”

“Ồ, Sei-kun. Cậu đợi một chút nhé.”

Tiếng bước chân từ phía bên kia tiến lại gần và rồi cánh cửa từ từ mở ra. Từ khe cửa hé mở, Brynhildr-sama xuất hiện. Nàng là một thiên thần với mái tóc vàng óng, đã trút bỏ bộ giáp màu xanh lam và giờ đây chỉ khoác trên mình một chiếc áo choàng tắm trắng muốt.

“Chào mừng đến Vingólf. Cậu đừng ngại, cứ vào đi.”

“...”

Tôi bước vào phòng như một chú nai con mới tập đi. A, không ổn rồi, mau quay lại đây, tinh thần hiệp sĩ của ta! Đừng nói là nó lại đi mất rồi chứ?

“Bry… Brynhildr-sama, tại sao… tại sao người lại chỉ mặc mỗi áo choàng tắm vậy ạ?”

“A, xin hãy thứ lỗi cho bộ dạng khó coi này của ta. Ta vừa mới tắm xong và nghĩ sẽ thật bất lịch sự nếu để Sei-kun phải chờ đợi nên ta cứ thế này mà ra mở cửa.”

“Tôi rất cảm kích vì người đã quan tâm. Người chỉ mặc áo choàng tắm là vì tôi sao?”

“A? Ừm, ta chỉ mặc áo choàng tắm là vì cậu…..Ể? Sao nghe nó cứ kỳ quặc thế nào ấy nhỉ……”

Dù có hơi muộn màng, Brynhildr-sama bắt đầu cảm thấy xấu hổ, khuôn mặt nàng dần đỏ bừng lên.

“Th..thôi bỏ qua chuyện đó đi, Sei-kun, cảm ơn cậu đã đến đây dù được báo gấp.”

“Không có gì đâu ạ, tôi thấy bộ ngực!! Không! Ý tôi là dù sao bản thân cũng đang rảnh! Vậy không biết hôm nay người tìm tôi có việc gì ạ?”

“…..Việc tôi mời cậu đến đây như thế này... là sai sao?”

Brynhildr-sama nói bằng giọng buồn bã, đôi mắt màu tím nhạt của nàng đã ngấn lệ. Chết rồi, không thể tin được là mình lại nói ra một câu gây hiểu lầm tai hại như vậy.

“Không phải vậy đâu ạ! Bất cứ lúc nào, vì bất cứ chuyện gì, người cứ gọi tôi. Đối với kẻ này, chỉ cần được ở bên cạnh Brynhildr-sama đã là điều tuyệt vời nhất mà tôi có thể tưởng tượng rồi.”

“Nếu cậu nói vậy thì ta sẽ thật sự mời cậu ra ngoài mỗi đêm đấy, biết không? Đó là bởi vì Sei-kun…”

Nói đến đây, Brynhildr-sama ôm chặt lấy tôi từ phía sau và vùi đầu vào lưng tôi. Nàng ấy còn nói một điều rất bất ngờ:

“A, người Sei-kun thật sự có một mùi hương trái cây rất ngọt ngào. Vừa giống mùi táo, lại vừa giống mùi nho.”

“Ể, thật sự có mùi hương đó sao ạ?”

Chính tôi cũng không nhận ra nữa… Mùi hương này từ đâu ra nhỉ? Là do mình có cơ thể mới mỗi khi chết đi sao? Hay là do rượu mật ong mình vừa uống? Hay là kết quả của việc luyện tập để được các cô gái yêu thích? Không, nghĩ lại thì chắc là do thể chất bẩm sinh của tôi rồi… bởi vì ngay cả các Einherjar cũng khen thịt của tôi rất ngon, chắc là do thể chất rồi.

“Haha, có vẻ như ta đã quá tận hưởng tình hình hiện tại rồi. Ừm… nếu lần sau ta lại muốn ngửi mùi hương ngọt ngào này, ta có thể tìm cậu nữa không?”

“Chắc chắn rồi ạ, tôi cũng rất thích thú với chuyện vừa rồi.”

“Cậu đã thích thú điều gì thế?”

“Chuyện đó thì… hahaha, chúng ta cứ bỏ qua đi ạ.”

Tôi quyết định sẽ mãi mãi giữ kín bí mật về khoảnh khắc mặt mình được vùi vào ngực của Brynhildr-sama.

“Thật ra thì, Brynhildr-sama, cho em hỏi có phải hôm nay người gọi tôi đến chỉ để ngửi mùi hương không ạ? Nếu chỉ là một việc đơn giản như vậy, tôi sẽ rất vui lòng đến đây mỗi ngày. Nếu được thì tôi cũng mong là như vậy.”

“Không, thật ra không phải vậy.”

“Vậy thì mục đích thật sự là…”

Dường như ước muốn đen tối của tôi đã bị nụ cười trong sáng và ngây thơ của nàng ấy dập tắt khiến tôi phải xấu hổ cúi đầu. Thấy tôi ủ rũ, Brynhildr-sama vội vàng xua tay và giải thích:

“Ừm… Ý ta không phải vậy, câu trả lời ‘không’ là dành cho câu hỏi trước đó. Lý do ta mời cậu đến đây thật ra là… Sau khi nghe Bếp trưởng And-san nói rằng Sei-kun có thể biến thành hình dạng con người. Chuyện đó có thật không?”

“A, vâng. Tôi biết cách sử dụng cổ tự Mannaz.”

“Mannaz sao? Thật ấn tượng, cậu thật sự có thể sử dụng ma thuật của cổ tự à!”

“Hahaha, tôi chỉ biết mỗi Mannaz thôi ạ.”

“Chỉ vậy thôi đã rất đáng nể rồi. Ừm… nói thật thì, ta có một chuyện muốn thảo luận với cậu.”

Brynhildr-sama lại một lần nữa chỉnh lại tư thế ngồi, tôi cũng bắt chước và sửa lại tư thế của mình để không còn quá căng thẳng nữa.

“Chuyện mà ta muốn bàn với cậu là về em gái ta, Gerhilde.”

“À, Gerhilde-sama là vị tiểu thư kiêu ngạo, à không, ý tôi là vị tiểu thư dùng thương có cử chỉ vô cùng tao nhã đó phải không ạ?”

Thôi chết, tôi đã cố sửa lại lời nói hớ hênh của mình sau khi nhận ra nhưng có vẻ đã quá muộn. Nghe xong câu đó, Brynhildr-sama liền lườm tôi sắc lẹm.

“Hả... Sei-kun, thế là bất lịch sự lắm đấy. Cậu nghĩ về những đứa em gái đáng yêu của ta như vậy sao?”

“Ặc! Không, tôi không có ý đó. Tôi vô cùng xin lỗi!”

Tôi rạp cả người xuống đất để bày tỏ lời xin lỗi chân thành của mình. A, cái cơ thể đi bằng bốn chân này thật là phiền phức chết đi được! Nó khiến cho tư thế dập đầu xin lỗi này với tôi cũng chẳng khác gì nằm bò ra đất cả!

Tôi sợ sệt liếc trộm lên, nhưng có vẻ như Brynhildr-sama đang nhìn xuống tôi đã nở một nụ cười tinh nghịch.

Chẳng lẽ mình bị trêu rồi sao! Nhưng tôi không phiền chút nào, vì cái lườm sắc lẹm của Brynhildr-sama thật sự rất ấn tượng!

“Hihi, ta xin lỗi nhé, ta không cố ý chơi xấu cậu đâu.”

“Thần không phiền chút nào đâu ạ! *khụ* Nhưng đúng là thần đã có lời xúc phạm đến Gerhilde-sama.”

“Chuyện đó không sao đâu. Con bé đúng là rất kiêu ngạo, nhưng nó lại rất tài năng về võ thuật, chỉ là hơi yếu về ma thuật cổ ngữ. Có vẻ như nhiệm vụ được giao riêng cho nó chẳng có tiến triển gì cả, vì con bé phải biến thành chim bồ câu... đó là ta nghe từ Waltraute kể lại. Giá như con bé chịu nói chuyện với ta thì tốt biết mấy, nhưng mà… ta tự hỏi tại sao nó lại có thái độ chống đối với ta như thế.”

Dường như Brynhildr-sama đang nhìn về phía xa xăm và khẽ thở dài một hơi thật sâu. Vẻ mặt đó cũng rất đẹp, nhưng nụ cười mới là thứ hợp với một quý cô nhất.

“Chống đối... Có lẽ không phải vậy đâu ạ.”

“Thật vậy sao?”

Dù tôi chỉ mới đến Valhalla gần đây nhưng hành vi của cô ấy khá rõ ràng. Thực ra đó là sự ganh đua như là đối thủ, chứ không phải hành động thù địch.

Cảm giác như cô ấy biết rằng mình chỉ cách có một bước chân, nhưng lại luôn có một bóng hình khác mãi mãi đứng chắn phía trước. Cũng chính vì không thể thẳng thắn thừa nhận sự kính trọng dành cho chị gái mình, nên cô ấy mới có thái độ gay gắt như vậy.

Sở dĩ Gerhilde-sama không bao giờ dựa dẫm vào Brynhildr-sama không phải vì cô ấy muốn bắt kịp hình bóng đó, mà là vì cô ấy muốn được mãi mãi đuổi theo nó.

Tôi cố tỏ vẻ mặt như đã thông tỏ tất cả để giải thích, nhưng có vẻ như tôi sẽ hối hận ngay lập tức vì sự lắm lời của mình. Nhưng dường như Brynhildr-sama đã bình tĩnh lại và mỉm cười:

“Sei à, cảm ơn cậu. Tôi thấy khá hơn nhiều rồi. Nhưng dù vậy đi nữa, con bé vẫn sẽ không chịu nghe lời khuyên của tôi đâu. Vì vậy, tôi muốn nhờ cậu Sei đây, liệu cậu có thể thay tôi dạy con bé cách sử dụng rune biến hình được không?”

“Tôi ư? Nhưng tôi nhớ là người thứ bảy, Siegrune-sama, rất giỏi về ma thuật rune mà? Tôi nghĩ kiến thức về rune của người ấy còn ngang ngửa Chúa tể Odin nữa. Hay là chúng ta thử nhờ người giúp trước xem sao?”

“Ừm, ta cũng đã nghĩ đến chuyện đó nhưng khi ta đến nhờ thì em ấy đã từ chối.”

“Tại sao vậy?”

“Em ấy nói, ‘Tại sao em phải đi dạy cho người khác thứ duy nhất mà mình có thể đem đi khoe với các chị em chứ?’”

“Lòng dạ hẹp hòi thật!” Xin người đừng lo, Siegrune-sama, vì lòng dạ hẹp hòi cũng là một trong những đặc điểm của người mà. Chỉ là tôi không chắc nó có đáng để đem đi khoe với người khác hay không thôi. “Tôi hiểu rồi, xin hãy cho phép tôi nhận nhiệm vụ này.”

“Thật tuyệt quá! Ừm... Xin hãy giữ bí mật chuyện này với những người khác nhé...”

“Tất nhiên rồi, nếu biết là người đã nhờ tôi giúp, chắc chắn cô ấy sẽ từ chối học.”

Brynhildr-sama lại một lần nữa cúi đầu với nụ cười thanh lịch. Đúng là một người lịch sự... sự lịch thiệp của nàng thực sự khiến tôi thấy khó xử. Một tên tép riu như tôi thì chỉ cần bị đá một phát để tỏ lòng biết ơn là đủ rồi. Nếu nói muốn bị đá, liệu nàng có chịu không nhỉ. Hay là thử xem sao? Dù gì kẻ hèn này cũng đã nhận lời mà không đòi hỏi gì cả.

“Thật ra thì...”

“Vâng? À không, vừa rồi chỉ là đùa thôi, không đời nào tôi lại muốn một hành động thô thiển như vậy làm phần thưởng đâu.”

“Ể? Ý ta không phải vậy, thực ra... ta có thể nhờ cậu giúp một chuyện khác nữa được không?”

Brynhildr-sama trông có chút ngạc nhiên khi nhìn tôi. Không biết có chuyện gì nhỉ. Lẽ nào nàng ấy nghe được suy nghĩ của tôi sao?

“Không vấn đề gì ạ, dù Brynhildr-sama có nhờ bao nhiêu việc, tôi cũng sẽ sẵn lòng dốc hết sức mình để hoàn thành tất cả.”

“Oa, Sei-kun tốt bụng thật. Vậy thì... cậu có thể chỉ cho tôi cách sử dụng rune Mannaz được không?”

“À, không vấn đề gì ạ.”

Chắc chắn là tôi không thể nào từ chối lời thỉnh cầu khi vị tiểu thư xinh đẹp ấy đang nhìn tôi với đôi mắt ngập tràn vẻ phấn khích. Tôi phải dốc hết sức mình bởi vì đây chính là lúc để phô diễn ma thuật biến hình xuất chúng của mình.

“Hỡi chiếc đầu lâu của Ymir, ta tôn thờ người, hôn lên thân thể người. Giờ đây, ta cầu xin được phép phơi bày Thánh vật Toàn Tri. Hãy đổi thay sắc màu, hãy để gặp gỡ, biệt ly, kết giao và cô độc trở thành hiện thực! Cổ tự thứ hai mươi của Futhark, mannaz!”

Ma thuật trong tôi bùng lên một luồng sáng chói lòa, thắp sáng cả căn phòng. Chỉ một thoáng sau, hiện ra trước mắt tôi là Brynhildr-sama, cô ấy đang tròn xoe mắt và run rẩy không ngừng.

Dựa vào phản ứng của cô ấy… xem ra cổ tự đã được kích hoạt thành công. Tôi lấy một chiếc gương từ trong túi ra để kiểm tra lại.

Mái tóc nâu cùng màu với bộ lông khi tôi ở dạng lợn rừng, dáng vẻ của một cậu thiếu niên mười lăm tuổi ngây thơ, một chiếc áo sơ mi và quần dài đơn giản không có trang trí gì thêm... Hoàn hảo, đây chính là hình dạng con người của tôi.

“Người thấy thế nào, Brynhildr-sama? Đây là cách mà cổ tự mannaz của tôi hoạt động... Ể?”

“A, cái đó, ưm... không có gì đâu...”

Có chuyện gì vậy nhỉ. Brynhildr-sama trông hơi lạ, cô ấy đang giữ chặt áo choàng tắm của mình, hai tai thì đỏ bừng lên.

11.jpg

“Ừm, người ổn chứ?”

“Xin đừng nhìn qua đây! Ta xin lỗi vì...”

Thật tình, không biết có chuyện gì nữa. Tóc tôi không rối, mắt không có ghèn, lông mũi cũng không chìa ra ngoài, miệng cũng chẳng dính gì cả. Phải hoàn hảo lắm rồi chứ, trông y hệt một quý ông lịch lãm mà. A, đừng nói là tôi thực ra là một kẻ tự luyến nhé?

“Chà, tuy không rõ đã có chuyện gì nhưng tôi xin lỗi trước. Giờ tôi xin phép rời đi.”

“Vâng… Ta xin lỗi, đột nhiên ta cảm thấy xấu hổ quá...”

“Người không cần bận tâm về tôi đâu, xin đừng gắng sức quá! Vậy thì... chúc người ngủ ngon.” 

*Cạch* *Rầm*

Hừm… Không biết Brynhildr-sama bị sao vậy nhỉ. Mặt nàng ấy đỏ bừng như thể sắp bốc hơi đến nơi...

Chẳng lẽ là vì chuyện đó sao? Có phải vì hình dạng con người của tôi quá hấp dẫn, khiến nàng đột nhiên thấy ngượng vì bộ đồ ngủ của mình... Không thể nào...

“Ồ, Sei-kun đó à? Sao cậu lại ở trong hình dạng con người thế? Cậu định về bây giờ à?”

Sau khi tôi bước ra khỏi cửa, Grani-kun từ đâu xuất hiện, cứ như thể cậu ta đã lén lút nấp ở đâu đó để nhìn trộm vậy.

"Ừm, tiếc thật, vì tôi đã nghĩ mình có cơ hội ở lại qua đêm."

"Tội nghiệp cậu thật. Cậu định đi đâu? Lên đi, ta sẽ đưa cậu về Valhalla."

"Thật sao?"

"Ừm thì.... Dù gì chúng ta cũng là bạn mà."

Grani-kun là bạn của mình ư? Bạn của một đứa tép riu như mình sao? Chuyện này là thật ư?

Vừa như mơ lại vừa như thật. Đây là lần đầu tiên tôi có một người bạn! Kể từ lúc rời quê nhà, tôi chưa từng có lấy một người bạn nào.

Lý do tôi rời khỏi khu rừng là vì thần tượng Brynhildr-sama, nhưng cuối cùng tôi lại trở thành một thứ nguyên liệu phải chết đi mỗi ngày. Dù đã hạ quyết tâm rồi, nhưng chuyện đó vẫn rất khó khăn. Ngay cả những may mắn hiếm hoi cũng không thể xoa dịu được nỗi đau từ cái chết mà mình phải gánh chịu.

Nhưng tôi tin chắc rằng hôm nay là ngày tuyệt vời nhất trong đời. Thật may mắn khi mình đã đến Valhalla…

"Grani-kun, tôi vui lắm."

".....Hả?"

"Thật tốt quá. Tôi ước gì một ngày nào đó chúng ta có thể còn hơn cả bạn bè."

".....! Không, cái đó thì hơi...."

Phải, không chỉ là bạn bè, tôi muốn chúng ta trở thành tri kỷ.

Thôi được, có vẻ tôi lại hăng hái quá rồi. Bắt đầu từ hôm nay phải cố gắng hết sức, phải nỗ lực để có thể dạy cho Gerhilde-sama nhiều hơn về ma thuật cổ ngữ!

Ể? Mà khoan đã, nghĩ lại thì tại sao tôi lại được giao một nhiệm vụ quan trọng như vậy nhỉ? Giao phó một việc hệ trọng thế này cho một đứa tép riu như tôi liệu có ổn không? Tự nhiên tôi thấy lo quá.

Mà thôi kệ đi. Nếu đây là việc chỉ mình tôi làm được, tôi sẽ dốc toàn lực để hoàn thành nó!

Trong tiếng Nhật, phát âm của từ "juicy" (mọng nước) và "jealous" (ghen tị) rất giống nhau. Heiðrún Liếm liếm liếm