Breakthrough with the Forbidden Master

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 5 - Chương 240: Đáng đời

Trans: Zard

-------------------

“Hãy bay lên nào hỡi những cánh hoa!”

Một cánh đồng hoa trải dài đến khuất tầm mắt, đột nhiên những cánh hoa bay lên, che khuất tầm nhìn của cha mẹ tôi.

Đây không phải một đòn tấn công. Thế nhưng với sự nghiêm túc của cha mẹ tôi bây giờ, họ sẽ không dễ gì bị lay động.

“Dereaaaaahh!!!!”

Cha tôi la lên, chỉ bằng một tiếng gầm……

“Huh!? Ah… o, oooh!”

“Nếu muốn che mắt ta thì con nên dùng phép cấp Terra thì ít còn cơ may!”

Cơn lốc tạo ra bởi ma thuật của tên hoàng tử. Ông ta thổi bay tất cả chỉ bằng một tiếng gầm.

Ngay cả tên hoàng tử cũng giật mình bởi sức mạnh của nó.

Nhưng……

“Fufu, hay đấy, nhưng… cấp terra làm gì? Đây đâu phải trận chiến đâu chứ.”

“…… Hah?”

“Với lại, không phải vườn hoa vẫn đang tiếp tục phát triển sao?”

“…… Hmm? …… huh!?”

Sau khi phá tan bức tường hoa, cha mẹ tôi ngó sang tên hoàng tử và liền lập tức giật mình.

Bởi đôi mắt của tên hoàng tử đang phát sáng…

“Là, là nó!”

“Là Văn Chương Nhãn giống Jamdi’el sao!?”

Trong quá khứ cha mẹ tôi đã từng đánh nhau với Jamdi’el không ít lần nên họ hẳn cũng rất quen với ma nhãn của bà ta.

Nhưng mắt tên hoàng tử chỉ mới nháy lên…

“Thật đấy à… là vì cậu ta cùng tộc với Jamdi’el sao? Nhưng…”

“Nếu chúng ta để thứ này cản trở thì Earth sẽ lại chạy trốn mất… không còn cách nào khác! Hiro, nhờ anh đấy!”

“Mamu!?”

“Em sẽ đi bắt Earth! Thế nên ba người đó, kể cả Jamdi’el——”

Hiện giờ cha mẹ đang đứng ngay trước mặt chúng tôi.

Và nếu họ đã quyết định không bỏ qua bất cứ ai thì chúng tôi không còn cách nào khác ngoài chia nhau ra.

Nhưng……

“Một bông hồng rực rỡ… khi ta bẻ gai đi thì sẽ chỉ còn lại một bông hoa xinh đẹp! Phong Hoa Nồng Vụ!”

Thay vì tấn công, tên hoàng tử chỉ tiếp tục tạo ra những cơn lốc cánh hoa.

“Nè, bọn cô vẫn còn đang nói chuyện đấy!”

“Chết tiệt! Thậm chí còn dày đặc hơn trước… được, đã vậy ta sẽ dùng tất cả ma lực của mình và… mình không thể thổi bay chúng đi được…”

“Dĩ nhiên là không rồi! Nếu anh mà nghiêm túc thì cả hòn đảo này cũng chẳng còn đâu! Không chỉ Earth mà cả cô bé Amae đó nữa đấy!”

“Em nói phải, nói chung chúng ta chỉ cần tập trung vào cậu thanh niên đẹp mã kia mà thôi!”

“Hiro!?”

“Đống hoa này sẽ không gây hại cho chúng ta, thế nên anh có thể phóng thẳng đến tấn công…”

“Nè, anh đơn giản quá rồi đó…”

“Mamu, để mắt đến Earth! Nếu thằng bé lợi dụng cơn lốc này để chạy trốn như khi nãy thì sẽ rắc rối lắm! Hãy chú ý thằng bé!”

“Geez…”

Chiến đấu… nếu chúng tôi tấn công, cha mẹ sẽ không còn suy nghĩ gì nữa và chỉ hành động theo cảm tính, nếu chuyện đó xảy ra chúng tôi chắc chắn sẽ thua.

Tre’ainar đã khẳng định.

Nếu vậy, chiến thuật không chiến đấu vẫn phải tiếp tục.

Chúng tôi không được để cặp cha mẹ mất não này vào trạng thái chiến đấu, khiến họ suy nghĩ hay chọc giận họ, cũng không được cho họ thời gian lập kế hoạch.

Bản thân họ cũng không thể dùng những cách đơn giản như “cứ thổi bay tất cả” vì lo cho tôi và Amae.

Vậy liệu họ có dồn sức tấn công tên hoàng tử để vô hiệu hóa hắn trước không?

Nhưng trước khi họ kịp làm thế thì…

“Fufufu, đâu mới là người thật đây?”

“Huh!?”

“Nào, để xem cô chú có tìm được hoàng tử thật không nhé♪.”

Hiển Quang Nhãn của Kron ánh lên.

“Cái, khoan, cái gì, cô bé đó cũng có ma nhãn ư!? Nhưng đó… hả?”

“Lục Môn Nhãn sao? Không… nó là… ể!?”

Trong thoáng chốc cha mẹ đều tròn mắt khi thấy ma nhãn của Kron, sau đó họ…

“Thế, hai người định làm gì ta nào?”

“”….. Hả!?””

Hàng trăm tên hoàng tử đang nhẹ cười xuất hiện.

“Đây… không thể nào!”

“Kĩ Năng Ảo Giác sao!?”

Về cơ bản mà nói cha mẹ tôi hiện đang nương tay.

Nếu đây là trận chiến thật sự, ông ta đã thổi bay cả khu vực này mặc kệ đó là hoa hay ảo ảnh hoặc dùng trực giác để tìm ra bản thể thật trong chớp mắt.

Nhưng vì tên hoàng tử và Kron không hề tấn công nên cha mẹ tôi vẫn chưa quyết định có nên nghiêm túc đánh hay không.

Ra vậy. Nếu đặt mình vào vị trí của họ thì đây là cách duy nhất.

Và nếu đã vậy…

“Thật tình… ngay trước mặt kẻ thù truyền kiếp của ta mà chỉ cho ta có một vai như này… Earth Lagann… trừ khi ngươi kết hôn với tiểu thư Kron, còn không đừng hòng ta tha thứ.”

Bà ta không thể dùng ma thuật, thậm chí cả ma nhãn cũng đã bị phong ấn. Thế nhưng……

“Nhưng cũng lâu rồi… ta mới được cưỡi Pegasus. Chà~…… Hiho!”

Là một Seraph, chỉ mỗi kĩ năng cưỡi Pegasus của bà ta vẫn rất mạnh mẽ.

Trong khi cha mẹ tôi đang phải đứng lại để tìm tên hoàng tử đã phân thân ra thành vô số người nhờ những cánh hoa và ma thuật ảo giác của Kron, Jamdi’el đã ngồi xổm lên con pegasus của tên hoàng tử và một mình phóng tới.

“Huh!? Whoa…”

“Jamdi’el… cô ta đang tới kìa!”

Jamdi’el phóng qua trên lưng ngựa.

Quả nhiên, ánh mắt của cha mẹ đã thay đổi ngay khi họ để ý đến hành động của Jamdi’el… nhưng…

“Thật không may… vẫn chưa tới lúc ta xử các ngươi.”

“Huh!?”

Dù là kẻ thù nhưng ngày cả Jamdi’el cũng không tấn công họ.

“Ha, nhanh quá!”

“Jamdi’el!?”

Có vẻ cha mẹ đang phản ứng theo chuyển động của Jamdi’el và tính chặn bà ta, nhưng Jamdi’el…

“Wow…”

“Tư thế cưỡi ngựa đẹp quá…”

Kron và tên hoàng tử như bị hút hồn…

『Hoh~, Jamdi’el… có vẻ ngươi cũng đang theo đuổi thế cưỡi của ta đấy nhỉ?』

Một tư thế cưỡi ngựa đẹp đến mức được Tre’ainar công nhận, bà ta đang dùng hết tiềm năng của con ngựa ấy, chạy nhanh hơn cả tốc độ phản ứng của cha mẹ tôi rồi phóng về phía tôi và Amae…

“Khoan đã… mới, mới nãy, dù có cơ hội nhưng ả không tấn công chúng ta sao!?”

“Nè, lúc… lúc nãy… cách cưỡi đó… em đã từng thấy ở đâu rồi…”

“Ừ, anh cũng nhớ… lâu lắm rồi…”

“A! Phải rồi! Là ở cuộc đua ngựa! Một tuyển thủ cùng một con ngựa bí ẩn đã trở thành quán quân giải Derby Đế Quốc với chiến thắng áp đảo… tuyển thủ bí ẩn đeo mặt nạ với con ngựa tên Fuka Impact…em nhớ tên của người đó Taketoyo!”

“Đúng rồi! Họ đã giành được chiến thắng cùng tấm vé có tỉ lệ cược cao nhất lịch sử… nhưng tại sao lại là Jamdi’el!?”

Cha mẹ đều rất hoang mang.

Còn tôi thì chẳng ngạc nhiên mất…

『À, vô tình cái tên Taketoyo là ta đó♪.』

“………………”

Tôi không có ngạc nhiên nữa đâu! Dù đó có là chuyện gây sốc hay dâm dục gì.

Tôi vẫn giữ chặt lấy Amae mà không hề ngạc nhiên…

“Earth Lagann! Amae! Lên đi!”

“Bà làm tốt lắm!”

“A! Ngài Đại Tư Tế!”

Tôi nắm lấy tay Jamdi’el khi bà ta đang phóng đến rồi nhảy ra sau lưng bà.

“Hả!? Earth! N, này!”

“Khoan đã! Tại, tại sao, con lại ngồi sau lưng một kẻ…!”

Nghe thấy tiếng hét của cha mẹ tôi, Jamdi’el cũng cưỡi con Pegasus bay lên bầu trời…

“Peeeeeee!!!!

“Eehh!?”

Đồng thời, một trong những phân thân của tên hoàng tử huýt sáo.

Đáp lại âm thanh ấy, con Pegasus đã đưa cha mẹ tôi tới đây liền chạy đến chỗ hắn.

“Fufufu, vốn dĩ bé cưng này là Pegasus của tộc Seraph… phải!”

Nói rồi, tên hoàng tử nhảy lên lưng con Pegasus vừa chạy đến.

“Nào, chúng ta cũng đi thôi!”

“Vâng, Hilly!”

“Để tớ!”

Liền lập tức, Hilua với Kron ở trên lưng cũng bay lên cùng với tên hoàng tử và con Pegasus.

“Khoan đã! Con đang đi đâu…”

“…… Ah!? Hiro! Chúng ta…”

“Huh? …… ah!!”

Chính xác, cha mẹ tôi cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Họ không biết bay. Họ đã bắt một con Pegasus để đưa họ đến đây, nhưng giờ tên hoàng tử lại đang cưỡi nó.

Tóm lại……

“Này, khoan đã! Con lại muốn chạy nữa sao!”

“Jamdi’el! Ngươi, có giỏi thì xuống đây đấu một trận công bằng đi! Tại sao con lại chạy chứ, Earth!”

Phải, họ không còn phương tiện bay nữa, cũng có nghĩa họ không còn cách nào để đuổi theo chúng tôi nữa.

Trong trường hợp này thì hoặc là có người tới hòn đảo hoang này để đón họ, hoặc họ phải tự bơi về.

“Chết tiệtttt! Dù thế nào thì ta cũng không để con đi đâu! Cho dù có phải bơi qua biển đi chăng nữa!”

“Phải, chúng ta sẽ làm vậy!”

Và dĩ nhiên cặp đôi não cơ bắp này sẽ chọn cách bơi để đuổi theo chúng tôi.

Nếu đó là cha mẹ thì khả năng cao họ có thể đuổi kịp.

Nhưng……

“Ngay bây giờ Kron! Nhờ cô cả đấy!”

“Vâng!”

Giả sử họ có thể bơi hàng trăm cây số một giờ để đuổi theo chúng tôi… nhưng ‘ai’ mới là người họ phải đuổi?

Khoảnh khắc tôi ra hiệu cho Kron, cô ấy liền giơ tay lên và tạo một vòng phép ở trên đầu…

“Nào, cha mẹ Earth… liệu đôi mắt của hai người… có thể phân biệt được chuyện gì đang xảy ra không? Điiiiii~ nàoooo~♪!”

“”Huh!?””

Đôi mắt của Kron sáng lên. Ngay chính lúc đó, tôi, Amae, Jamdi’el và con Pegasus… tên hoàng tử và Pegasus của hắn… Kron và Hilua…

“Geh… chuyện quái gì thế này!?”

“Không, thể nào…”

Nó cũng hệt như phép ảo ảnh đã tạo ra phân thân của tên hoàng tử khi nãy.

Nhưng thứ ảo ảnh đó lại phức tạp mà mạnh đến mức khó lòng phân biệt giữa thực và ảo chỉ qua một cái nhìn.

Hàng trăm ảo ảnh giống hệt chúng tôi xuất hiện khắp nơi trên bầu trời và tách ra mọi hướng.

“Ah… oh, ah… aaaaaahh!!”

“Kuh, không ổn rồi! Ảo ảnh này… mạnh quá!”

“Trò gì thế này… chết tiệt… em đã quá bất cẩn, phải mất tận vài giây để hủy nó sao!?”

“Uh… ah… thằng bé đã đi xa quá rồi… không! Anh đang làm gì thế này! Chẳng phải không nhìn vào mắt của kẻ sở hữu ma nhãn và Ảo Ảnh Giả trong một trận chiến là kiến thức cơ bản sao… vậy mà…”

Họ không thể tập trung vào mục tiêu.

Nhờ vậy mà chúng tôi đã có thể chạy thoát không chút xây xát, đồng thời không chỉ cướp được Amae từ tay cha mẹ mà còn lấy đi cả phương tiện di chuyển của họ.

Phải, hoàn toàn giống như kế hoạch của Tre’ainar, từ đầu đến cuối chúng tôi không hề để cha mẹ “chiến đấu”.

Tôi đã dồn hai người được bảo rằng họ sẽ chuẩn bị nghiêm túc để họ không thể nghiêm túc.

Kết quả chúng tôi đã có thể giam họ lại bằng ảo ảnh, khiến họ trông như lũ ngốc và chơi đùa với họ.

『Fufufufufu, fuhahahahahahaha! Đúng là vui mà! Đáng thương thật đấy, Hiro! Mamu! Fuhahaha, sao? Thấy sao hả?』

Bên cạnh tôi, Tre’ainar cười như thể được mùa.

Nhưng tôi hiểu.

Tôi đã có thể hành động chính xác theo những gì được bảo từ đầu đến cuối và lần đầu tiên trong đời, tôi đã có thể chơi đùa với họ sau khi cho họ nhìn thấy một phần sức mạnh của mình.

Cảm giác thật tuyệt vời.

Thật lòng mà nói, chuyện này có thể gây ảnh hưởng xấu với một cô bé ngây thơ như Amae đang ở trong tay tôi… nhưng… xin lỗi… tôi hết nhịn được rồi.

“Kuhaha, thấy sao hả! Hai người thấy sao hả! Đáng đời~~~!!!!”

Tôi không thể nhịn cười khi thấy họ đứng đó với khuôn mặt như thể vừa nhai phải bọ trên hòn đảo hoang ấy.

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage