Trans: Zard
----------------------
“Phian… se…”
“Tớ… thực sự… hức… tớ, rất… xin lỗi cậu…”
Tôi đã quen Phianse suốt hơn một thập kỉ, thế nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy xin lỗi.
“Thôi, thôi đi… sao cậu… lại như vậy…”
“Tớ rất, xin lỗi… Earth…… uh…”
“Ể, cả tớ nữa!”
Thế nên từ “tớ xin lỗi” lại nghe nặng nề đến thế với tôi.
“…… Tớ nữa…”
Miệng tôi cũng tự nhiên cử động.
Tớ cũng xin lỗi.
Nhưng tôi xin lỗi vì cái gì?
Tại sao tôi lại xin lỗi?
Là vì không nhận ra cảm xúc của Phianse?
Là vì không thể được như kì vọng của nhỏ?
Là vì đã làm nhỏ khóc?
Tôi không tài nghĩ ra lí do tại sao mình lại cần phải xin lỗi. Nhưng nhìn Phianse bây giờ, có phải tất cả là do tôi, còn nhỏ chỉ là nạn nhân không?
Tôi không nghĩ vậy.
Và câu trả lời cũng sớm được nói ra.
“Tớ… có lẽ tớ cũng chỉ nghĩ cho riêng mình…”
Đó là điều tôi nghĩ.
Nếu Phianse làm vì lợi ích của nhỏ, thì tôi cũng chỉ nghĩ cho bản thân mình, tôi đã tự bịt tai lại cho rằng mọi lời nói xung quanh mình đều là những âm thanh phiền phức.
“Cho nên… tớ cũng… có lỗi… tớ xin lỗi.”
“…… Earth…”
Trước đây tôi đã từng xin lỗi Phians.
Nhưng lời xin lỗi ấy…
―― Cứ kiểu này thì cậu sẽ làm một người anh hùng như cha cậu thất vọng đó Earth.
―― Tớ, tớ thật không phải, công chúa…
Nó chỉ là những lời sáo rỗng, chẳng hề có chút thành tâm.
Thế nên có thể nói đây cũng là lần đầu của tôi.
“Không, tớ mới là người có lỗi…”
“Không, không, là tớ… đã chế nhạo tình cảm của cậu…”
“Là do tớ cứ cằn nhằn mà không để ý đến cậu…”
“À thì, đó chẳng qua chỉ là cách cậu nhìn nhận tớ… tớ xin lỗi vì đã không để ý… xin lỗi vì không được như kì vọng của cậu…”
“Đừng, đừng nói vậy! Là tại tớ và mọi người đã áp đặt lên cậu!”
Tôi xin lỗi Phianse vì tôi cảm thấy mình có lỗi.
Nhưng lời xin lỗi của tôi lại khiến Phianse hoảng lên.
“Với lại, tớ không chỉ hành động theo hướng có lợi cho mình… um… tớ còn kể cho mấy đứa con gái thích cậu trong lớp nhiều chuyện khác… chuyện tớ làm thực sự không phải! Tớ xin lỗi!”
“Không, không, chuyện đó… chẳng có gì to tát đâu… huh?”
Đáp lại lời xin lỗi của tôi, Phianse kiểu như “Tớ mới là người có lỗi”, còn tôi cũng “Không, là tớ”, chúng tôi cứ xin lỗi qua lại, nhưng lần này tôi không thể kiềm lòng nói ra.
“Không…. Không phải…”
“Earth?”
“Phải… đúng rồi…… là nó…”
“…… Hở?”
Tôi nhớ rồi. Nhỏ nói tôi mới để ý, lần nào cũng vậy cả.
“Khoan, này… đó là thứ mà mọi người xung quanh tớ hay nói mà, ‘Con trai anh hùng mà thế sao?’. Nhưng đôi lúc có cậu ở đó, bọn con gái trong lớp sẽ…”
Ví dụ…
――Nhưng… công chúa thì không nói, nhưng… Earth cũng mạnh lắm chứ.
――Phải, dù trông có hơi thụ động một chút, nhưng cậu ấy trông cũng khá hoang dã với ngầu lắm nhỉ….
――Và nhà cậu ấy cũng giàu nữa.…
Bọn con gái trong lớp luôn xì xầm. Họ đều đỏ mặt khen ngợi tôi.
Dù bản thân chỉ hứng thú với Sadiz, nhưng tôi cũng thực sự hạnh phúc và xấu hổ.
Tôi không thể thắng nhỏ công chúa, nhưng tôi vẫn là hạng hai toàn khối, đồng nghĩa với việc tôi cũng là học sinh danh dự trong lớp.
Chưa kể gia cảnh nhà tôi cũng không phải dạng vừa, thế nên bọn con gái thường sẽ không dễ gì để yên.
Nhưng…
――Hình như các cậu đang nhầm lẫn gì đó rồi đấy. Quả thật cậu ấy là một người tài năng, khuôn mặt cậu ta cũng không tệ, và gia đình cậu ta cũng giàu nữa. Nhưng cậu ta cũng tệ lắm đấy nhé. Tính cách cậu ta thì ngỗ nghịch và đôi lúc còn ngang bướng nữa. Không những vậy thôi đâu nhe, hồi tớ còn nhỏ, cậu ta đã vô liêm sỉ lén nhìn quần lót của tớ, và cậu ta giờ vẫn còn giấu sách đen trong phòng mình đấy. Hôm trước tớ từng nghe hầu gái của cậu ta kể rằng cậu ta đang cài một cái bẫy ma thuật hai tầng đấy. Không, nó không tốt cho mấy đứa con trai ở tuổi cậu ta chút nào, nhưng cậu ta chắc chắn đang giấu thứ gì đó dâm tục. Ngoại hình của cậu ta không tệ, nhưng đôi mắt thì lại nhìn khá tệ, nó chẳng có vẻ gì là hoang dã hay đàn ông cả, chỉ tệ không thôi. Gia đình cậu ta cũng khá giả, và cha mẹ cậu ta cũng là hai vị anh hùng đáng kính. Nhưng họ đã quá nuông chiều nên cậu ta đã bị làm hư mất rồi. Mấy cậu hẳn không muốn vậy đâu đúng không? Mà nhé, tuy là vậy chứ cậu ta không hề lười biếng đâu. Cậu ta đã học tập và rèn luyện rất chăm chỉ để đánh bại tớ. Dù cậu ta không hề quan tâm đến chuyện thua cuộc nhưng tớ đã lén lút quan sát sự chăm chỉ của cậu ấy mà không ai hay biết cả, và, p-phải, đúng rồi đó. Cậu ta chẳng hiểu con gái chút nào cả. Phải, đó là lí do các cậu nên thôi ngay việc mơ tưởng về cậu ta đi!.
Nhỏ nói liền một mạch và kể rất nhiều chuyện xấu về tôi cho đám con gái.
Và khi nghe vậy, đám đó đều cười…
――Ufufufu, chúng thần hiểu mà công chúa.
――Chúng thần á… không, thần còn không nghĩ có ai trong Đế Đô muốn trở thành bạn gái Earth đâu.
――Đúng vậy~♪
Nói vậy để biết tôi không có mấy kỉ niệm vui vẻ ở học viện.
“Phải, nhìn sao cũng thấy không ổn! Không ai chịu chấp nhận tớ… rồi như đổ thêm dầu vào lửa, cậu còn giận dữ sỉ nhục tớ trước đám con gái có lẽ thích tớ!”
“À, ừm, ừ, chuyện đó…”
“Đúng rồi! Càng nghĩ tớ càng thấy tức! Nếu như tớ có dù chỉ một kỉ niệm tốt đẹp ở học viện thì có lẽ chuyện đã khác!”
“Là, là tại tớ thấy vui vì Earth được khen… nhưng khi Earth trở nên nổi tiếng hay bị một đứa con gái nào đó ngoài tớ ra đeo bám… tớ, tớ không muốn như vậy…”
“Nuwha, đồ, đồ ích kỉ! Dù cậu có ăn năn thì chuyện đó cũng thật tệ hại!”
“Um, um, tớ, tớ rất xin lỗi. Tớ, tớ biết nó không thể tha thứ chỉ bằng cách xin lỗi… nhưng, cậu nói là tớ ác á…? Chẳng phải chính cậu cũng bảo là mình chỉ để ý đến Sadiz lúc đó sao?!”
“Chuyện đó thì liên quan gì! Tớ đang nói chuyện này kia mà!”
“Nuwha?! Cái kiểu suy nghĩ vô lí gì vậy! Hay nói cách khác là cậu muốn đi tình tứ với mấy đứa con gái khác trong khi mình đã thích người khác đúng không!”
“Tớ không định đi xa đến vậy, nhưng ai biết chuyện gì sẽ xảy ra…”
“Cái đồồồồ! Cậu không thèm để ý đến cảm xúc của tớ dù chỉ một xíu! À không, đó là lỗi của tớ vì đã không nói ra, nhưng… Nhưng! Tớ biết mình tệ rồi nhưng cậu làm vậy mà coi được à?!”
“Tớ cũng chỉ là con người mà thôi! Dù họ có không phải gu tớ thì khi thấy con gái muốn mình để ý đến… ai mà chẳng thích! Cậu có biết nhắc tới Rebal với Fu là họ sẽ hét ầm lên, chỉ có tớ bị cho ra rìa!”
“Cái, cái gì vậy hả!? Nghe đáng thương thật đấy!”
Chẳng hiểu sao, sau một hồi cãi vã kịch liệt, nhỏ đã xin lỗi vì hành động tai quái của mình… nhưng rồi chúng tôi lại tiếp tục cãi nhau.
Tôi tự hỏi tại sao…
“Nói, nói chung cậu từ đầu đã là tên biến thái rồi! Cả thể loại trong mấy cuốn truyện của cậu cũng nguy hiểm không kém! Gì mà [Tuyển Tập Đồ Lót Trường Ma Pháp], [Ta Đã Khiến Một Nữ Chiến Binh Dự Bị Nói ‘Kư, Giết Ta đI’] hay [Bị Hớp Hồn Trong Lễ Tốt Nghiệp, Cỗ Xe Gương Ma Thuật] rồi một đống thứ nữa, nó làm xấu mặt những học viên như chúng ta đấy!”
“Là Ouna đã đưa đống đó cho tớ làm kỉ vật tình bạn sau khi chuyển trường… bọn tớ chưa từng gặp lại nhau kể từ khi ấy đấy! Tớ nói rồi, đó không phải do tớ chọn!”
“Nhưng cậu chắc chắn đã đọc chúng! Bởi mấy cuốn sách đó có nếp gấp!”
“Đã nhận rồi thì phải xem qua chứ! Dĩ nhiên là tớ đã đọc rồi!”
“Cậu còn dám kể nó một cách tự hào như vậy sao?!”
“Đàn ông là vậy đấy! Còn cậu thì sao, cậu chôm truyện 18+ trong phòng của người khác mà còn dám nói à! Cậu bị cái gì vậy?!”
“Cái gì cơ~!?”
“Sao hả?!”
Bầu không khí nặng nề đã biến mất từ lúc nào…
“”Fu~, fu~, fu~……………… puh…””
Dù chúng tôi đang trừng mắt hét lên với nhau…
“Pupu, thiệt là… thôi nào…… hehe… Earth…”
“Kuhaha… trời ạ, tha cho tớ đi Phianse…”
Sao nhỉ? Tôi tự hỏi.
Chúng tôi……
“Fu… aha.”
“Kuhahahaha.”
Chúng tôi đều đang cười.
“Fufu…tại sao… tớ… sớm hơn…”
“Huh?”
“Sao trước đó tớ lại không nói ra… mọi thứ như này… cả phần ghen tuông vô cớ… tớ cũng cần cho cậu thấy cả những phần xấu xí của bản thân… nếu cậu không chịu chấp nhận con người thật của tớ thì sẽ chẳng có ý nghĩa gì…”
Phianse cười và nằm dài lên trên đám mây.
Tôi cũng ngồi xuống kế bên và cười khi thấy Phianse đang vui vẻ cười như những cô gái khác bằng tuổi nhỏ.
“Phải… chúng ta đã ở bên nhau suốt hơn mười năm… có nhiều thứ ta không thể hiểu chỉ bởi ở bên nhau… sau cùng, chính tớ cũng không thể nói ra rồi lại còn hiểu lầm… dù là bạn thuở nhỏ… hay là cha mẹ với con cái.”
“…… Hmm…”
“Coman hẳn cũng như vậy.”
“…… Oh.”
Gật đầu trước lời của Phianse, một bầu không khí mang chút ảm đạm thoảng qua chúng tôi.
Và Phianse…
“Earth… cậu sẽ không trở về Đế Đô sao? Không nói không rằng, bất kể thế nào…”
“Không nói không rằng, bất kể thế nào là vì tớ không hề hối hận về hành động và sức mạnh của mình, thứ sức mạnh do chính tớ đạt được.”
“Cậu nói mới nhớ… phải rồi, chuyện đó… cậu có muốn kể tớ nghe không?”
“Hmm… Hmm~…”
Câu hỏi của Phianse là về “khi ấy”.
Là lúc tôi sử dụng Xoắn Ốc Đại Thuật trong trận đấu ở Đế Đô.
Nhưng giờ là lúc để kể về nó à? Phianse chua chát cười khi thấy vẻ do dự của tôi…
“Ra vậy. Không phải bây giờ nhỉ.”
“…… Huh?”
“Tớ không định ngó lơ cảm xúc của cậu và ép cậu phải nói về chuyện rắc rối như vậy. Khi nào cậu muốn thì hãy nói tớ nhé.”
Phianse nhìn thấy vẻ do dự của tôi và từ bỏ.
Tôi có phần ngạc nhiên. Bởi ngay từ đầu nhỏ hẳn đã đuổi theo tôi cũng vì nó.
Nhưng ngoài ra…
“À mà, Kron với Shinobu… họ có biết không?”
“Không, tớ chưa kể với họ.”
“Ra vậy, um… thế…”
Nhỏ không gặng hỏi về sự thật. Ngược lại chỉ xem xem liệu có ai biết nữa không.
Kron và Shinobu không biết. Lúc đó, Phianse hơi nắm chặt tay rồi lập tức nhìn thẳng vào mặt tôi…
“Vậy Sadiz có biết không?”
“Ừ, tớ có kể cho Sadiz.”
“Nu, mu… uh, tớ hiểu rồi.”
Tôi gật đầu trước câu hỏi.
Phianse phồng má, nhưng cũng nhanh chóng thở ra và cười.
“Earth, bây giờ tớ yếu hơn Sadiz.”
“Thì cũng đành chịu thôi. Rebal và Fu vẫn chưa là gì so với Sadiz mà.”
“Phải, và… tớ… tớ tuy chưa từng thua cậu, nhưng giờ tớ cảm giác mình không thể thắng được cậu. Với tớ cậu bây giờ đã mạnh hơn Sadiz…”
“Tớ chịu, tớ chưa từng đánh với Sadiz, tớ chắc chúng tớ có cùng suy nghĩ…”
“Tốt thôi… vậy đó.”
“?”
“Điều đó chỉ càng cho thấy sự khác biệt giữa câu và tớ.”
Ý tôi là, tôi không phải đánh nhau với Sadiz như với Paripi và Jamdi’el.
Nhưng đó không phải điều nhỏ muốn nói…
“Tớ vẫn còn thiếu kinh nghiệm. Tớ cần phải cải thiện bản thân. Có nhiều điều tớ cần phải làm trước khi nói sẽ mang cậu trở lại hoặc lấy cậu. Tớ, cũng vậy, chỉ biết đến một thế giới nhỏ bé, bản thân tớ đã không nhận ra mình chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng.”
“Phianse…”
Với tông giọng mạnh mẽ, quyết đoán, Phianse nói. Nhỏ đứng dậy rồi nhìn về phía đường chân trời xa thăm thẳm…
“Đã đến lúc bắt đầu lại. Tớ sẽ không thua cậu, cậu muốn được bước ra thế giới và sống một cuộc đời tự do… nhưng là công chúa, là một chiến binh và là một người phụ nữ… tớ… tớ sẽ đặt mục tiêu cao hơn cả cậu. Tại đây, ngay chính lúc này.”
“Vậy sao.”
“Phải, thế nên… cậu hãy cứ thoải mái làm những gì mình muốn đi. Tớ bây giờ không thể bắt được cậu.”
Không chút ngần ngại, tôi gật đầu đáp lại ánh mắt đang hướng thẳng vào tôi và cười, một cảm giác thật sảng khoái.
Và…..
“Earth, bây giờ tớ không cần cái ôm tạm biệt của cậu. Không cần hôn, không cần quan hệ tạm biệt.”
“Này này, ai đời lại làm vậy chứ?!”
“Fufufufu, nhưng… thay vào đó…”
Công chúa đưa tay về phía tôi…
“Bắt tay thì sao?”
Chia tay? Gặp lại? Tình bạn? Hay lời hứa? Nó có thể mang nhiều ý nghĩa, nhưng…
“Ờ, tớ sẽ cố hết sức, cậu cũng phải cố lên đấy.”
“Hmm.”
Ít nhất hôm nay, chúng tôi có thể quay lại như hai người bạn thuở nhỏ, với cảm giác như một lần nữa lại trở thành bạn, tôi nắm lấy bàn tay trước mặt mình.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage