Trans: Zard
Chúc các bạn buổi tối tốt lành.
------------------
[Giờ chúng ta sẽ đi đến trận thứ ba! Tôi chắc chắn đây cũng sẽ là một trận nảy lửa không thua kém gì! Anh đã luyện tập chỉ với một món vũ khí duy nhất, đó chính là nắm đấm uy lực của mình. Anh đã liên tục đánh và đánh, đánh đến mức tan xương nát thịt, đến mức nắm đấm lộ cả khớp xương! Ngày qua ngày anh chỉ theo đuổi một thứ và cuối cùng nắm đấm của anh đã biến thành một cây chùy, một lưỡi kiếm, một món vũ khí! Hãy cho chúng tôi được chiêm ngưỡng sức mạnh hủy diệt ấy! Krouby, Tay Đấm Hủy Diệt!]
Khi tôi vừa đi lên khán đài thì trận thứ ba đã sắp sửa bắt đầu.
[Đối thủ của anh thì ngược lại. Không gì là anh không biết. Ném. Nắm. Đấm. Đá. Thay vì tập trung mài dũa một lĩnh vực thì anh lại mài dũa bản thân để có thể thích nghi với mọi hoàn cảnh chiến trận! Anh nói rằng ‘Krouby, không phải ngươi đang theo đuổi một thứ, ngươi chỉ đang lảng tránh những thứ khác! Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ! Chào mừng Chiến Binh Đa Tài Juju]!
Hai người cùng bước ra sau lời giới thiệu của ban tổ chức.
Hai người họ trông rất tuyệt. Juju nhìn mạnh hơn nhờ cơ thể kết hợp với tư thế và bầu không khí khi bước đi.
Nhưng trước hết tôi phải tìm chỗ ngồi đã.
“Để coi~, chỗ ngồi, chỗ ngồi…”
“Ở đây nè anh trai.”
“Hmm? Ồ tới rồi. Em lại đây nào.”
Chỗ đó chính là nơi mà mọi người cổ vũ tôi.
Amae đã quay lại chỗ ngồi của mình.
“Nè Amae~. Sao em lại chạy thế?”
“Huh!?”
Thấy tôi cười lại gần, Amae đột nhiên giật mình.
“Ah… Fumyu… U…”.
“Cho anh ngồi chỗ này nhé? Em chịu không?”
“Hafu?!”
Nhìn vẻ lúng túng của Amae khiến tôi cảm thấy rất thú vị, tôi liền ngồi xuống cạnh em ấy.
“Nè~, anh trai~. Chỗ em mà~.”
“Hmm? À. Anh lỡ ngồi đây rồi… hmm~, giờ sao ta~?”
“Ừm~, làm sao đây nhỉ~?”
Tôi đang ngồi chỗ của Karui.
Thế nhưng vì sự có mặt của tôi nên giờ đã thiếu mất một ghế.
Chúng tôi phải làm gì đây?
Nhưng đây là kế hoạch mà tôi và Karui đã bàn từ trước nên chúng tôi cùng nhìn nhau nhăn răng cười.
Và…..
“Đành vậy~. Để em qua chỗ Amae.”
“…… Ể?”
“Amae không ngồi trên đùi anh trai nữa sao? Không phải tối nào em cũng làm vậy à?”
“Ể?!”
Phải, Amae luôn ngồi trên đùi tôi mỗi khi đi ăn.
Thế nên giờ cũng như vậy.
Nhưng Amae vẫn còn ngại vì chuyện “oniichan” ban nãy nên em ấy không dám làm thế.
“Nào Amae. Hay là em muốn Karui ngồi đây.”
Để động viên tôi vỗ đùi mình mời Amae đến.
Amae hoang mang ngước lên nhìn tôi.
“Được không ạ? O…… o…… nii….. chan….. uh…”
Có vẻ như từ “Oniichan” thực sự khá xấu hổ để nói ra, dù rằng em ấy thường leo trên vai, ôm và ngồi trên đùi người đó.
Có lẽ là vì em ấy sợ.
Nỗi sợ ấy hẳn đến từ việc Amae không còn máu mủ nào bên mình.
Thế nên…
“Không sao đâu.”
“Hể?”
“Em muốn gọi anh sao cũng được.”
Nói rồi, tôi nhẹ đặt tay lên đầu em ấy.
Amae thoáng giật mình, đồng thời bắt đầu thu lấy quyết tâm….
“O….. onii-chan…”
“Ou.”
“…… Onii-chan.”
“Ừ.”
“Onii-chan”
“Sao thế, Amae”
“Ể!?”
Ban đầu em ấy còn sợ. Nhưng rồi dần lên tiếng kiểm tra và cuối cùng cũng đã gọi rõ ràng, và khoảnh khắc tiếp theo…
“Onii-chan!”
“Ah.”
“~~~~~~~,yaayyy!”
“Nowa!?”
Thay vì leo lên đùi, em ấy lại đưa người phi thẳng vào bụng tôi.
“Mufu! Onii-chan của Amae!”
“Ah.”
Em ấy đã tặng tôi một nụ cười đẹp đẽ nhất.
Em ấy chà đôi má phúng phính, mềm mại của mình lên má tôi.
Đúng là một thiên thần mà.
“Ahhhhhh Chị mừng quá đi thôi! Amae. Sau chú thì giờ em đã có anh trai rồi!”
“Anh tốt đến không tưởng đó anh trai à.”
“Muh, tớ cũng muốn được bé Amae gọi là onii-chan!”
Chị Tsukshi trông có vẻ rất vui. Mà, chắc là tôi có hơi kì lạ một chút, nhưng giờ tôi cũng không bận tâm về nó.
『Oi, giờ đang chỉ mới vòng loại thôi đấy, ngươi có thấy mình thảnh thơi quá không?』
“Oh, Osu”
Nhưng hẳn khuôn mặt tôi trông quá thư thái nên Tre’ainar liền lên tiếng cảnh cáo.
Quả thật tôi đã mất tập trung.
Thế nên phải coi trận này nghiêm túc mới được ….
[Ooohh, ngay đầu gối! Không thể chịu nổi cú đó, Krouby đã gục!]
Ah…
“Tte, xong rồi ááá!!??”
Một lần nữa tôi lại chẳng xem được gì…
[Không thể tin được, nắm đấm của Krouby đã đánh trúng mặt của Juju, nhưng rồi lập tức Juju đã chụp lấy tay Krouby và kẹp cứng lại! Thế nhưng đó cũng là một đòn suýt soát. Hãy nhìn gân xanh nổi đầy trên mặt Juju xem! Thật là một cú đấm chết người. Juju có thể đứng vững cũng thật đáng ngưỡng mộ! Oh uh, cả hai bắt tay với nhau rồi! Xin mọi người hãy cho bọn họ một tràn pháo tay!]
Xong rồi… tôi lỡ mất hai trận liên tiếp của đối thủ mà tôi có thể sẽ gặp trong các vòng tới.
『Thô bỉ, nhu ngược.』
「Tôi biết rồi…」
Ông ấy nói đúng, tôi đã quá lơ là.
Quả nhiên thất bại nhỉ?
Chính là vì có một cô bé tên Amae đang vui vẻ ngâm nga ngồi trên đùi tôi.
Việc này không chỉ là để thăm dò đối thủ, mà còn là cơ hội tốt để học nhiều loại võ thuật khác nhau…
「Xin lỗi, tôi sẽ tập trung hơn.」
『Bình thường thôi, ngay từ đầu ta―――― Hmm?』
「…… Hở?」
Ngay khi ấy, cả Tre’ainar và tôi đều cảm nhận được một sự hiện diện.
Một sự hiện diện rất kì lạ bên cạnh tôi.
Tôi nhìn qua và…
“Chà~…… hạ gục một đứa cùng thế hệ mình như vậy, trông vui mắt thật… tôi tự hỏi đâu mới thực sự là cậu.”
Một người đàn ông kì lạ vừa cười vừa trồng cây chuối bằng một tay trên lan can khán đài gần chỗ tôi.
Những khán giả khác đều cười cổ vũ và chị Tsukshi cũng lớn tiếng giật mình.
“Whoa!? Nè anh Wacha!? Anh làm tôi hết hồn đấy!”
“Hmmm~, cô vẫn như vậy nhỉ, dạo này sao rồi ~?”
Wacha. Tôi biết người này.
Anh ta là một trong các đấu sĩ.
Anh ta trông rất đáng nghi khi cả thân trên cởi trần và phần dưới chỉ mặc mỗi chiếc quần cộc màu đen.
Tuy sở hữu dáng vẻ thanh mảnh không chút nặng nề, nhưng nếu nhìn kĩ ta sẽ thấy khả năng thăng bằng của anh ta khá tốt và cơ bắp trên người thực sự rắn chắc.
Chung quy thì…… tôi sẽ nói là ổn…
“Chà~, tôi đến để xem chàng trai vừa có một trận đấu tuyệt vời ban nãy thôi, mong cậu có thể đến võ đường của chúng tôi tập luyện, aye.”
“Hở… tôi á?”
Có vẻ mục tiêu của anh ta là tôi. Hoặc, nghĩ lại thì ban nãy khi tôi vừa kết thúc trận đấu với José thì anh ta cũng nói như vậy.
“Nếu được thì tôi sẽ ghé qua. Mà nói trước là tôi không phải môn sinh của võ đường Chân Ác Ma Zenith đâu đó.”
“Không sao, aye. Nếu ổn thì cậu tham gia luôn nhé, aye.”
“Ể? Này này, đây là anh đang gạ gẫm tôi chứ có phải là mời đến tập luyện đâu?”
Tôi có hơi bất ngờ vì không nghĩ mình sẽ bị thăm dò như vậy.
Thế nhưng, Amae lại là người đầu tiên phản ứng, em ấy đột nhiên nhảy khỏi người tôi và dang hai tay ra lườm Wacha.
“U~~~…… không cho đâu.”
Thấy cảnh tượng đó, chúng tôi ai nấy đều phá lên cười.
“Oops, cho ta xin lỗi nhé, aye. Ta không định cướp bạn trai của cô nhóc đâu, aye.”
“Sai. Onii-chan.”
“Ồ, lần tới ta sẽ nhớ, aye.”
Wacha cười khi thấy dáng vẻ của Amae và xin lỗi.
Mà, dù nói là chiêu mộ nhưng anh cũng trông chẳng mấy nghiêm túc.
“Tôi có thắc mắc… cậu nói mình không phải là môn sinh võ đường Chân Zenith… theo như Machio thì cậu là kiểu người tự tập luyện không cần sư phụ. Có thật vậy không?”
“Hmm … à … thì…”
Tôi có thầy chứ.
Nhưng sao tôi có thể nói ra được.
“Hmm… tuyệt thật ấy nhỉ aye… vậy là cậu có thể đánh một cú tay trái đẹp đến vậy sao? Không cần ai hướng dẫn luôn à?”
Khuôn mặt Wacha lộ vẻ bí ẩn đứng bằng một tay ngạc nhiên hỏi.
Cũng đúng nhỉ?
Mọi người đều thấy tôi không có thầy, thế mà đột nhiên lại trở nên mạnh hơn và sử dụng những kĩ thuật không ai hay biết, cũng vì vậy nên mọi người mới giật mình xôn xao trong trận đấu tốt nghiệp ở Đế Đô.
Đến tận bây giờ tôi đã luôn che đậy việc đó, Jamdi’el cũng không nhắc gì tới, nhưng nếu chuyện cứ tiếp tục bị đào sâu thì tôi không chắc mình có thể trả lời.
Vì tôi đã biết những gì mình không nên biết.
『Quả nhiên trong tương lai chúng ta cần bàn bạc thêm về chuyện này』
Tre’ainar cũng vậy.
“Vậy ra cậu là thiên tài được sinh ra với giác quan và kiến thức về cơ thể con người tuyệt vời, aye.”
“Hả, à, ừ, chắc vậy? Tôi cũng không biết nữa, nhưng…”
“Uh huh uh huh, bằng mọi giá cậu phải đánh với tôi một trận đấy… ồ, đúng rồi… nếu tôi thắng thì chuyện này có lẽ được. Đã vậy tôi phải cố hết sức mới được, aye.”
Vừa nói anh ta vừa cười, có vẻ rất tự tin vào bản thân.
Mà do vừa có mấy ví dụ như José với Gran Chario rồi nên tôi cũng không mấy tin vào nó.
“Rồi, vậy là xong. Trận tới tôi tin chắc mình sẽ thắng. Còn lại là ở anh thôi. Anh có thấy tôi ngạo mạn quá không?”
Khoảnh khắc tiếp theo Wacha liền nhảy ngược lại từ thế đứng bằng một tay sang đứng bằng hai chân trên lan can và nhìn tôi.
“Tốt. Tôi thích đó. Một chàng trai mới đầu vô danh lại đột nhiên chuyển mình, viết nên huyền thoại về bản thân và dũng mãnh gào thét. Cứ như thiên long giáng thế vậy, aye.”
“Kuhaha, tâng bốc vậy là hơi quá rồi đó.”
“Tôi chỉ đang khen cậu thôi, aye. Để xem con rồng ấy có thể vượt lên bầu trời và xé tan thiên đường không nào. Quả nhiên…. mắt nhìn người của thầy không sao, aye.”
“Ha… hả? Ừ, chắc vậy?”
Anh ta có hơi phóng đại, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa…
『…… Hmm? …… tên này… hắn…』
Hmm? Tre’ainar.
“Ok, tiếp theo là trận của tôi rồi aye. Xong rồi có gì nói tiếp nhé, aye~.”
“O, oh.”
Wacha nhảy xuống từ lan can thẳng xuống võ đài.
Tôi không hiểu gì cả.
Nhưng Tre’ainar có vẻ đã nhận ra gì đó khi quan sát Wacha.
Chuyện gì thế này?
『Hắn… có lẽ không đơn giản đâu.』
Ể? Hả? Không hiểu sao khi nghe Tre’ainar nói vậy, tôi liền suy nghĩ rằng Wacha thực sự khá mạnh.
--------------------
Zard: Chap này mọi người: tên này có vẻ đáng nghi.
Trans: Bé Amae bé Amae bé Amae bé Amae bé Amae x3.14