Trans: Zard
Phát thứ 2!
Chúc các bạn buổi chiều tốt lành.
----------------
Mỏng như một mảnh giấy.
Dày như một miếng vải.
Sâu như một lớp da.
Đó là khoảng cách mà thanh kiếm đã gần chạm đến tôi trong những giây phút cuối cùng.
Thế nhưng, nó không bao giờ có thể làm vậy
Tôi vẫn chưa bị trúng phát nào.
Tôi không chỉ thấy mọi thứ, nhưng tôi còn có thể canh thời gian thích hợp để tránh.
“Ha.... Earth… cậu…”
Vừa vung kiếm, Rebal bắt đầu tỏ vẻ hoang mang.
Quả thật, đường kiếm của Rebal có lẽ rất nhanh.
Thế nhưng, khi một thanh kiếm được nắm trên một cánh tay dài, thì nó sẽ không có khớp nối, nên sẽ không thể có bất cứ đường kiếm nào thay đổi bất ngờ được.
Bằng cách nhìn vào góc giữa vai và tay, thì dù cho có vung bằng hai tay đi nữa thì bạn vẫn có thể dự đoán đường kiếm ngay cả trước khi bạn kịp nhìn thấy.
“Wow, tôi, mới nãy, có phải nó vừa sượt qua cậu ta không vậy!?”
“Rebal thậm chí còn nhanh hơn trước!”
“Nếu cứ như vậy thì sớm muộn gì cậu ta cũng bị đánh trúng thôi!”
“Earth không thể làm gì khác ngoài phòng thủ cả!”
Tôi không hề bị sượt qua. Tôi chỉ đang để bọn họ đánh giá thấp mình thôi.
Tôi đảm bảo là dù tìm có mỏi mắt cũng sẽ không thấy bất cứ vết xước nào trên người tôi đâu.
“Tch, đã vậy thì… Kiếm Kĩ Đế Quốc!”
Nhưng, Rebal thì lại không như vậy.
Cậu ta cố tăng tốc đòn đánh của mình và định hạ gục tôi bằng xung lực đó.
Hai chân của cậu ta đang lao đến, mọi thứ đang dần mạnh lên và nguy hiểm hơn trước, Rebal đang thực sự rất nghiêm túc.
“【Thiên Luân Hoa Vạn Vũ】”
“Haha! “
Thanh kiếm tách ra thành vô số chùm tia lao đến tôi với tốc độ ánh sáng.
“Cái gì, Rebal đã học được cả kiếm kĩ đó rồi sao!?”
“Dù có là kiếm sĩ lão luyện cũng chưa chắc đã dùng được nó đâu…”
“Thứ đó sẽ giết cậu ấy mất!”
Bình thường thì chắc chắn khán giả ai nấy cũng sẽ nghĩ ‘đây là kết thúc’.
Lúc này đây, tôi không hề có lớp chắn ma lực nào quanh cơ thể cả.
Chỉ cần tôi né trượt một đòn thôi là xong.
Vậy nên tôi sẽ né… bằng tất cả sức lực của mình!
“Chậm quá đấy.”
“Heh!?”
Tất cả đòn đánh, đều bị né từ khoảng cách nhỏ nhất, tối thiểu nhất, và nhanh nhất.
Bàn chân tôi di chuyển nhẹ nhàng như đang biểu lộ thành quả của bài tập bằng thang, và chuyển động mượt mà hệt như những gì tôi tưởng tượng.
Mệnh lệnh truyền từ não xuống cơ thể với tốc độ ánh sáng và tất cả đều lập tức được thực hiện.
Chuyển động chân tia chớp.
“…… N-này… Rebal đã, bao nhiêu thanh kiếm rồi vậy…”
“Tsu… n-này, nãy giờ…”
“…… Chờ đã?”
“Um, này? Kiếm của ngài Rebal… lâu lắm rồi đấy.”
“Hả-, này, nó… có lẽ nào….”
Ồ, có vẻ như khán giả đã nhận ra điều bất thường ở đây dù cho ban nãy họ chỉ nói vu vơ về nó.
“T-tại sao… cậu chủ… Những chuyển động đó…?”
Ồ, cô còn ngạc nhiên hơn luôn sao Sadiz!
“Thiên kiếm… trong toàn bộ kiếm kĩ… Kiếm thuật của Rebal thật khủng khiếp. Ý ta là, có thể nhìn thấy tất cả…. Earth nhìn thấy tất cả luôn sao!?”
“Đùa à? Tốc độ phản xạ của Earth… cứ như… đang bay vậy… làm sao thằng bé có thể di chuyển vậy cơ chứ?”
“…… Hiro, a-anh đã dạy nó sao!?”
Mọi người có đang xem không? Hỡi cha, mẹ, hoàng đế!
“Không thể nào… làm sao?! Kiếm kĩ của Rebal… thậm chí có thể hạ gục cả một con rồng lửa kia mà, vậy sao kiếm của Rebal… lại không trúng cơ chứ!? Dù cho Rebal vẫn chưa sử dụng ‘nó’ nhưng, thế này là sao?”
Ồ, nếu cậu không hiểu thì cũng có lí đấy Fu!
“Đồ ngốc… cậu, tớ không biết…. Tớ không quen Earth này! Có chuyện gì vậy? Chuyện gì đang diễn ra ở kia vậy!?”
Công chúa à, cô là người tuyệt nhất luôn đấy, vì cô nắm rất rõ năng lực của tôi nên mới có thể phản ứng như vậy!
“Earth! Cậu, thế bất nào cậu có thể mạnh như vậy được!?”
Và, vào khoảnh khắc Rebal hỏi tôi câu đó khi đang vung kiếm với tốc độ ánh sáng và cố giấu đi vẻ hoang mang của mình, tôi cảm thấy tất cả đã kết thúc.
Và rồi……
『Kukuko, nào… hãy cho tên đần này… và thằng cha ngu ngốc, yêu hòa bình của ngươi, và tất cả lũ anh hùng, hãy cho chúng thấy đi!』
「Vâng!」
Tôi sẽ chứng tỏ bản thân mình.
“Buha!?”
Lần đầu tiên từ lúc bắt đầu, tôi đã tấn công.
“”””Earth đã đánh trúng Rebal sao!?””””
Từ phía cánh trái, cảm giác như tôi đang đấm thủng mặt Rebal theo hướng từ dưới lên. Đó là một tràn liên hoàn những cú đấm.
“Buha, Gu, Na, Gu!?”
【Quỷ Vương Đấm Chớp Thẳng】!
Tấn công bằng cú đấm thẳng thật nhanh từ dưới lên.
Vẫn chưa xong đâu.
Ngay khi Rebal cố tiến tới, vào khoảnh khắc cơ thể cậu ta hơi chùng xuống khi đang đi lên, tôi liền hạ thấp phần hông và đấm thẳng lên từ bên dưới.
Kết quả là, với những cú đấm chưa được cường hóa bởi Đột Phá, tôi liên tục đấm vào mũi và cằm của Rebal, khiến máu tung tóe khắp nơi.
“Khônggggg! Khuôn mặt của Rebal đang bị...ah, ah!?”
“Nhanh quá!? Khoan đã, cú đấm đó là sao vậy!?”
“Làm sao Earth có thể tấn công như vậy cơ chứ?”
“Rebal có kiếm cơ mà, làm sao cậu ta có thể đấm được cậu ấy một cách dễ dàng như vậy chứ?”
Thông thường, bạn sẽ không dùng tay không để chiến đấu với một đối thủ được trang bị vũ khí.
Và lỡ nếu cái sự kiện gần như chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra đó có thực, thì bạn sẽ phải tiến lại thật gần đối phương để có thể giết họ ngay trong khoảng nghỉ.
Nhưng giờ, với tôi khoảng cách như này là quá đủ…. Vậy nên tôi tấn công!
“Guh… Nhanh quá…… Ga Guh….. khốn nạn!? Gu… Guh…! “
Thế nhưng, đây không phải là kĩ thuật để giết người.
Nắm đấm của tôi liên tục chạm đến Rebal, nhưng nếu cậu ta không thể tránh nó, cậu ta sẽ cố liều mạng chịu đựng và xông lên tấn công lại tôi.
“Kiếm Kĩ Đế Quốc… Bu, ha, gah”
Thế nhưng, ngay khi cậu ta định sử dụng kiếm kĩ, tôi liền lập tức dừng nó bằng một tràn cú đấm.
Cằm, rồi mũi Rebal, chấn động lên đến tai và khoảnh khắc cậu ta choáng váng, tôi sẽ lại tấn công vào cằm lần nữa.
『Kuku, fuhahahahaha, không thể sử dụng kĩ năng luôn sao? Với thằng nhóc hôm nay thì lối di chuyển dạo đầu của Kẻ Kế Thừa Kiếm Thánh đã quá rõ ràng rồi.』
Phải, tôi sẽ không để cho đối phương có cơ hội sử dụng kĩ năng.
Hay nói cách khác, tôi sẽ nghiền nát lối di chuyển dạo đầu của cậu ta.
Vận dụng khả năng quan sát của mình, tôi đã nắm được hết tất cả lối di chuyển dạo đầu của Rebal trước khi sử dụng kĩ năng và đều đã hiểu rõ chúng.
Hay nói cách khác, tôi hơi lắc nhẹ vai và chân của mình rồi bằng cách vung cánh tay trái như một con lắc, tôi không để tín hiệu của lối di chuyển dạo đầu của cậu ta được truyền đi rồi dùng tay trái tấn công vào giữa chuyển động đó.
Một kĩ thuật dùng để tung cú đấm, không phải để tăng sức mạnh cú đấm.
『Phải, trong một trận chiến, vũ khí lợi hại nhất chính là… cú đấm trái, được tung ra khi cánh trái cơ thể đang hướng về trước. Một vũ khí gần đối phương nhất và vào đầu chúng trong khoảng thời gian ngắn nhất. Rồi, theo hướng đấm, thứ nằm hơi thấp bên trái, nó sẽ như một cây roi đang vung chéo lên từ bên dưới, một đòn đánh vô hình.』
Võ Kĩ Đế Quốc cũng bao gồm cả võ thuật. Nhưng nó chỉ đáng nằm ngoài bãi rác khi đấu tập với Tre’ainar.
『Dù cho ngươi có học được những cú đá ảo hay những cú đấm cực mạnh đi chăng nữa mà nếu không trúng thì cũng chẳng để làm gì. Thế nên, đấm thẳng trái là một phương pháp rất hiệu quả về mọi mặt trong tấn công, cả về cơ bản. Ngoài ra…… bằng cách liên tục tấn công từ bên trái, nó sẽ trở thành….. một vũ khí giết người.』
Nửa thân trên của Rebal lắc lư khi quá trình khai triển kĩ năng của cậu ta bị gián đoạn.
Màn mở đầu quá thú vị đến nỗi tôi đã không chút chần chừ nhảy vào đó.
『Và giờ, từ cánh trái, hãy hủy diệt đối thủ của ngươi, nghiền nát hắn bằng một phát thật mạnh đi! 』
Bước nhanh về phía trước, đấm tay phải về phía Rebal. Không…… chờ đã.
“Hmm?”
Rebal sắp nổi điên rồi sao? Cậu ta sắp sửa để lộ ra một phần bản thân mà cậu ta luôn giấu bấy lâu nay.
Tôi lập tức đoán trước được điều đó.
“Ku, Gah….. tch tch, Cú…… Cút điiiiiii!!”
“…… Oh.”
Đúng như tôi nghĩ, tôi không thể kết thúc mà không có nó được.
Có lẽ không phải lúc nào chuyện cũng dễ dàng.
Mà, cậu ta cũng sắp sửa nổi điên lên rồi.
“Oh, Rebal đã gầm lên rồi!”
“Thật tuyệt vời, tôi cảm thấy cứ như cậu ta đang thổi bay cả đấu trường này vậy… quả là một luồng khí khủng khiếp!?”
“Earth hẳn đã bị cậu ta thổi bay đi với luồng khí đó…. Không thể nào…”
Trước khi tôi bị thổi bay, tôi đã lập tức lùi lại.
Thế nên, tôi không hề nhận chút sát thương nào.
“Haa, ha… Earth…… cậu…”
“Yo. Nhìn cậu thế này cũng không tệ nhỉ?”
Và, màn tấn công-phòng thủ giữa chúng tôi đã ngưng lại, và Rebal đang đứng đó, thở nặng nhọc với khuôn mặt sưng vù đầy máu và vết thâm, còn tôi thì lại không chút xây xác.
Trước cảnh tượng này, không còn bất cứ lời cổ vũ hay ngạc nhiên nào vang lên.
Tất cả đều im lặng, đều trở nên lặng thinh như thể họ vừa nhìn thấy gì đó bất thường.
『Fufu… Được rồi…… Ngươi thấy sao hả? Hiro. Con trai ngươi đang dần bị tha hóa rồi đấy. Mà, ngươi và ta dù sao cũng chưa từng chiến đấu với nhau thế này nên chắc ngươi cũng sẽ không nhận ra ta đâu…. Nhưng ngươi nghĩ sao về thằng con đang không hề phô diễn chút gì là tài năng của ngươi hay Mamu? Huh-ha-ha! 』
Và, có lẽ vì quá vui trước những gì tôi làm từ nãy đến giờ, Tre’ainar đang cất giọng cười và ngước mặt nhìn cha mẹ tôi.
Phải, dù có nghĩ thế nào đi nữa thì đây quả thực là ‘tạm dừng’. Cảnh vật xung quanh như thể đang đứng yên
Nhưng bạn sẽ làm gì khi đối thủ của bạn đang tức giận?
“Vậy… mới đó mà đã muốn nghỉ rồi sao? Rebal!”
“Gu, Earth!”
Tôi dậm thật mạnh xuống đất và lần này, đến lượt tôi nhảy thẳng đến chỗ Rebal.
Nhưng, tôi không dùng bước nhảy để khiến đối phương choáng váng, tôi hoàn toàn nhảy theo một đường thẳng.
“Trực tiếp luôn sao… Đừng có mà xem thường tôi, Earth! Dù tôi không thể bắt được cú đấm trái và chuyển động chân của cậu, nhưng….”
Tất nhiên, Rebal đã phản ứng.
“Bắt được rồi! Chết đi!”
Cậu ta cố tóm lấy tôi đang bay thẳng đến bằng một đòn phản công, và vung thanh kiếm của mình xuống giữa đầu tôi.
Cùng lúc đó, tôi thầm cười nhạo và lập tức dừng lại.
Một trong những bước nhảy đã học bằng thang.
“Ah…”
“Hehe”
Một khi đối phương đã định tung ra một cú đánh không thể né, một tên như Rebal chắc chắn sẽ không bao giờ ‘chạy trốn’.
Cậu ta sẽ cố cản đòn tấn công trực diện của tôi bằng thanh kiếm của cậu.
Vậy nên, tôi đã lừa cậu ta.
Rebal đã cắn câu, phần đầu của cậu ta hoàn toàn trống không khi bắt đầu tấn công theo cảm tính của cậu, và đường kiếm cậu ta đã bị nhử thành công.
Rebal đã sụp bẫy.
“Chết tiệt!? Kiếm của mình…. đang vung sao!?”
Phải, tôi đã canh thời gian khiến cậu ta phải vung kiếm.
Nếu như bạn biết trước vị trí và thời điểm mà đối phương vung kiếm thì sao?
Một khi thanh kiếm cậu ta đánh trượt, khuôn mặt Rebal sẽ đầy rẫy sơ hở… mà, chiến này này là do Tre’ainar đã dạy tôi…. Và cả nắm đấm này nữa…
“Phá vỡ giới hạn!”
“Heh!?”
Đã để cánh phải phải đợi lâu rồi. Một cú đấm sử dụng vai, khủy tay, và cổ tay để đấm về phía trước như một mũi khoan.
【Quỷ Vương Đấm Xoáy】.
Tất cả những điều này thật khiến tôi phấn khích.
Mà, chỉ có cái khiếu đặt tên của ổng là không thể chấp nhận được thôi, thế nên tôi phải kiếm cái tên nào đó hay hơn mới được.
Phải, đây chính là…
“Võ Kĩ Đặc Biệt, 【Hào Quang Nanh Vuốt Thiên Đường • Tia Sáng Sao Băng Xoắ- uh… Uh, uh… lên điiiiiiii!”
“Guha!”
Bà má nó! Thôi xong rồi, tôi lỡ nói vấp cái tên rồi! Aaaaaaaaaahh!
Grah! Khốn nạn!
Tôi đã chờ nãy giờ chỉ để ra mắt 【Hào Quang Nanh Vuốt Thiên Đường • Tia Sáng Sao Băng Xoáy Ốc 】thôi đấy!
『…… Này…… ngươi, ngươi có biết mình vừa làm gì không? Cái tên kiểu gì mà ngu dữ vậy…… Ngươi có biết là sau một hai năm nữa cái biệt danh này sẽ khiến ngươi phải chui đầu xuống đất mỗi khi thốt ra không hả!? Cái gì mà hào quang rồi lại tia sáng? Về cơ bản ngươi vừa dùng lặp lại một thứ tận hai lần đấy? Bộ nó quan trọng lắm à? 』
Như vậy, Tre’ainar đã thầm thì với tôi bằng giọng lạnh lẽo, bất thường.
Không không, dù nghĩ thế nào đi nữa thì tôi đặt tên cũng hay hơn ổng đúng không?
Và, lúc này đây, tôi đấm vào thái dương của Rebal và khiến cậu ta lăn vòng dưới đất.
-----------------------------
Lời tác giả:
Chúng ta vẫn chưa xong đâu các bạn, Rebal ở đây là để phô diễn bản chất thực của mình. Thế nên giờ mà tôi cho cậu ta ăn phải một đòn kết liễu thì sẽ xấu hổ lắm!
À, số lượng đánh giá đã vượt mốc 40,000 điểm rồi đấy . .Tôi cũng đang tự hỏi mình là tác giả mà lại đi nói điểm thì có ổn không? Nếu các bạn không thích thì tôi sẽ làm lại vậy
Ồ, số lượng đánh giá đã vượt mốc 40,000 cái khoan rồi này! Cảm ơn vì sức mạnh xoắn ốc của các bạn nhé. À, mà, tôi đã khỏa thân nguyên một tuần đấy. Mới nãy khi tôi thấy nó, hạng của chúng ta hôm nay lại ở mốc một con số nên tôi rất biết ơn. Kích hoạt siêu cấp ma thuật ‘Up truyện’ nào!
Chúng ta đang ngày càng gần hơn với mục tiêu 1 triệu mũi khoan.
Cảm ơn các bạn vì đã giúp đỡ tôi.