Trans: Zard
Mấy bạn bữa giờ học off vui hem :))
------------------------------
“Nuwahahahahaha, lâu lắm rồi ta mới được chơi lại với con người… từ hồi Kaguya rồi nhỉ? Mà, cái cô nàng đó mà được coi là con người thì cũng là dấu hỏi lớn đấy… giờ thì…”
Vasalar đứng dậy đưa ngực ra trước như muốn nói “đến đi” khi tôi kích hoạt Đột Phá và bước vào thế thủ.
Theo góc nhìn của đối phương, đây không phải một trận chiến, hắn chỉ đang đánh giá tôi.
『Lần này sẽ không như trận Jamdi’el đâu, không có chiến thuật nào cả. Đừng suy nghĩ gì, cứ lên mà đánh thôi.』
「Osu!」
Trong trận chiến với Jamdi’el, tôi chỉ tìm cách để thắng.
Chính vì vậy nên chúng tôi đã lập ra kế hoạch và sử dụng rất nhiều chiêu trò.
Nhưng lần này thì khác.
Đây là trận giới thiệu.
Nói cách khác, không cần nương tay gì xấc.
“【Xoắn Ốc Đại Thuật】!!”
“Hou~”
Cách hiệu quả nhất để cho người ta biết mình là tung hết sức ngay từ đầu.
Một xoắn ốc gầm gú, một lốc xoáy dữ tợn.
Khi tôi chuẩn bị lao đến, Vasalar hơi nheo mắt lại.
“Hiểu rồi. Sau đột phá… không chỉ ‘biết’... mà còn thực sự được tận mắt nhìn thấy nó… không, cứ như ngươi đã được trải nghiệm nó chứ không phải chỉ bắt chước… thật hoài niệm làm sao…”
Nghe những lời ấy, tôi thầm bảo “chính xác”.
Phải, hết lần này đến lần khác… liệu có phải là giấc mơ? Không hề, tôi đã bị chiêu thức này xé xác trong một thế giới tuy ảo nhưng thật.
Tôi không phải chỉ bắt chước.
Tôi sẽ cho ngài thấy!
“【Xoắn Ốc Địa Cầu】!!”
Tấn công, xuyên thủng! Minh Ngục Long Vương huyền thoại.
Không việc gì phải lo cả.
“Lênnnnnnnnnnnnn!”
“Nuuuuuuuuuuuuuunh!!!!”
Như Tre’ainar đã nói, đừng nghĩ gì cả, chỉ cần đánh thô–
“Nuwahahahahahahaha…… dũng cảm đấy. Tinh thần cũng tốt nữa. Nhưng…… sức mạnh vẫn quá yếu, so với hắn… đây chẳng khác gì trò đùa.”
“Eh!?”
Cứng quá! Khoảnh khắc vừa lao đến và tung đòn xoắn ốc, cảm giác ấy truyền thẳng qua người tôi.
Ngay vào lúc xoắn ốc của tôi tiếp xúc với vảy của Vasalar, cảm giác khác hẳn những lần trước.
Và nó không chỉ cứng.
“Cái, ngừng, ngừng xoay rồi… tại sao!?”
Ngay cả vòng xoáy của xoắn ốc cũng bị chặn lại.
“Xoắn ốc của hắn, chỉ bằng lực xoáy, nó đã tạo nên một cơn lốc xoáy xuyên thủng tầng mây và tiếng gầm của nó thậm chí vang vọng khắp thiên đường, bản thân nó chính là một thảm họa theo đúng nghĩa đen.”
Nó vừa cứng, dày, lại chắc, đấy không phải là vảy hay độ cứng của da thịt.
Ý tôi…tôi chỉ biết nói rằng “Nó cực kì khác”.
Về cơ bản hắn đã rất khác với những đối thủ từ trước đến giờ của tôi đến nỗi tôi không biết phải giải thích khác thế nào.
“Nhưng cũng ấn tượng đấy. Giờ…đến lượt ta nhé.”
“Eh!?
“Sức mạnh đó… Gaeh―――――!!!!”
Trong thoáng chốc, tôi đã tưởng Vasalar chỉ hít sâu và thở dài một hơi… nhưng rồi cả cơ thể tôi bị quất ngược ra sau như thể đang bị một đám ngựa chạy loạn đâm vào và liên tục bị ép mạnh xuống đất.
“Gah, tsu, gah!”.
“Earth!?”
Nó không hề liên quan gì đến sức chịu đựng.
“Vừa nhỏ lại vừa nhẹ~ …… mà, nhìn thôi cũng đủ thấy rồi. Giờ…… ngươi định làm gì đây?”
Tôi cảm nhận được một lực mạnh đến mức không con người bình thường nào có thể chịu được nó.
Một đòn tấn công sao? Dù rằng không bị ảnh hưởng trực tiếp, nhưng nó lại chạm vào sâu trong xương tủy tôi.
“Ts, gah… cái… thứ…”
Sức mạnh quái gì vậy?
Trong trạng thái đột phá, tốc độ phản xạ của tôi đã tăng lên, nhưng cảm tưởng như niềm kiêu hãnh vì thấy bản thân mình ngày một mạnh mẽ hơn qua biết bao trận chiến dữ dội đã tan thành từng mảnh…
『Nhưng ngươi vẫn còn sống. Đừng quên điều đó. Nhiệm vụ của ngươi không phải là đánh bại hắn. Hắn hiểu rất rõ sự cách biệt giữa hắn với ngươi và không hề có ý định giết ngươi đâu.』
“Eh!?”
Rồi, trước cú đánh khiến tôi nhận ra sự khác biệt về sức mạnh, Tre’ainar lên tiếng.
『Thứ Vasalar muốn xem là hơn thế nữa cơ. Ngươi sẽ làm gì trong tình huống này… dựa vào nó mà Vasalar sẽ đánh giá bản chất con người ngươi.』
Ngay từ đầu tôi đã biết mình không thể thắng.
Nhưng nếu tôi đủ ngu thì có thể tôi đã đối đầu với hắn ngay từ lần đầu.
Ước gì tôi được thoáng trở thành một thằng ngu…
“Earth, cậu hãy cố lên, Earth!”
“Tte~… nhưng…”
“?”
Nhưng, nếu ta đã được trải nghiệm sức mạnh của đối phương và nhận ra rằng sự cách biệt đó là không thể đo đếm được thì sao?
Chỉ đứng dậy để tiếp tục thôi đã đủ khó.
Nhưng tôi lại cảm tưởng rằng Tre’ainar đang muốn nói, “Ta muốn xem ngươi có làm được không”.
“Lúc này đây…… tôi…”
Và rồi……
『Đúng vậy.』
“Nu…”
Như thể hắn nhìn thấu được tâm can tôi, Vasalar gật đầu mỉm cười.
“Chỉ cần đủ ngu ngốc, ai cũng có thể dũng cảm đối đầu với kẻ mạnh một vài lần. Nhưng khi đã biết đến nỗi sợ, thì liệu ngươi còn dám ra sức vì một thứ mà ngươi không thể từ bỏ không? Hãy cho ta thấy đi. Và ta sẽ quan sát con người người.”
Thật đáng sợ…
“Jeez… ông nói đúng…”
Long Vương… không đáng sợ … bằng Tre’ainar.
『Nuh? Gì vậy hả?』
Đúng như Tre’ainar nói, đây chính là con người của Vasalar.
Ông ta đã nhìn thấu mọi thứ ngay từ đầu.
Và tôi tự hỏi tại sao.
Khi nghĩ về nó……
“Ngài rất mạnh… nhưng…”
Tre’ainar đã từng đấu với hắn và đã giành chiến thắng.
Tôi mỗi ngày đều tập luyện với Tre’ainar, ông ấy vẫn tin ở tôi và động viên tôi.
Vậy thì tôi nên đáp lại điều đó.
“Hơn cả nỗi sợ về thứ trước mặt… tôi càng sợ mình là một kẻ thất bại và bị bỏ rơi hơn.””
Không phải với Long Vương… tuyệt đối không. Mà là với Tre’ainar.
“Earth…”
“Một lần nữa… mạnh hơn trước… tôi sẽ đục thủng ngài!”
Khoảng cách sức mạnh vẫn hiện hữu rất rõ trong tâm trí tôi, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại không hề sợ.
“Su~… hah~…”
Nhờ vậy mà tôi đã có thể bình tĩnh lại và thủ thế.
“Nuwahahahaha, ngươi quả là một tên nhóc ngông cuồng nhỉ? Và cũng rất tài năng. Có lẽ nào ngươi đang dùng Nhịp Thở Ma Thuật chăng?”
“【Xoắn Ốc Đại Thuật, Xoắn Ốc Địa Cầu】!”
“Có lẽ ngươi thật sự là học trò tên đó, nhưng…”
Hít thở, thu lấy ma tố, và dùng toàn lực đâm tới —
“Chiêu của ngươi vẫn vậy. Ngươi đừng mong gãi ngứa được ta bằng thứ mà ngươi đã từng dùng.”
“Blah blah blah, nói đủ rồi! Ruaaaaaaaaaaaaaaaaeehh!!!
“Không có kết quả thì có la hét vô nghĩa ta cũng chẳng khen đâu.”
Dù chỉ một chút, tôi muốn tạo nên một dấu tích lên người hắn ta.
Thế nhưng chỉ “muốn” thôi sẽ không mang lại kết quả gì.
Nếu sức mạnh của chiêu thức vẫn không đổi, thì có lẽ sẽ vô dụng… không chỉ cảm xúc… để làm được, tôi cần thêm sức mạnh…
『Đừng suy nghĩ tiêu cực nữa. Nghĩ đơn giản thôi.』
“Eh!?”
『Thêm sức mạnh? Ta nhớ đã gợi ý cho ngươi rồi kia mà. Ngươi đáng ra phải làm được rồi chứ.』
Ông đang dạy tôi sao? Hả? Thêm nữa ư? Làm sao?
『Này… ngươi đang làm gì vậy? Ngươi có cùng tế bào với ta kia mà…』
“Earth…”
『Thằng nhóc đã phủ nhận, nhưng… nếu ngươi cứ đứng đó thì ngươi sẽ thực sự chỉ là một con búp bê không hơn không kém. Mà, chỉ cần ngươi còn góp sức trong việc triệu hồi Vasalar… ta không quan tâm nữa…』
Khi ấy tâm trí tôi đang trở nên rối bời, thế nên tôi không biết chắc lắm, nhưng những lời của Tre’ainar như đang hướng đến Kron, người không thể nghe hay thấy ông.