Breakthrough with the Forbidden Master

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 3 - Chương 76: Ông lão tóc trắng bí ẩn

Trans: Zard

Chúc các bạn buổi tối tốt lành.

------------------------------

『…… Bầu không khí thô tục chứa đầy sự tham lam và ích kỉ…. chúng không thể bị che đi bởi lớp mặt nạ đó…. May mắn vì được sinh ra trong một gia đình danh tiếng, chưa từng phải cố gắng vì bất cứ thứ gì, toàn là một lũ lợn cặn bã….』

Mọi người đều khoác lên người những bộ cánh đắt tiền và ai nấy cũng đeo những chiếc mặt nạ độc nhất trên khắp con đường.

Mọi người ăn vận như thể sắp đi dạ hội và đều hướng về cùng một hướng.

“Nhưng ở đây cũng đông thật đấy… Rồi nhìn đống quần áo đó đi, tôi không nghĩ chỉ có mỗi dân Đế Quốc ở đây thôi đâu…. Một số đại gia tộc…… Kimono của vương quốc Japone…… trang phục của vương quốc Uragile…… có lẽ họ đến từ những quốc gia lân cận Đế Quốc…”

Con phố chính của Cantidan, nơi từng đầy ắp những sạp hàng và thương nhân, giờ đây lại chật kín người trông như quý tộc lảng vảng khắp nơi.

Xung quanh họ là những người thuộc băng Kamikaze Gang đang cẩn trọng canh chừng…… chuyện quái gì vậy?

『Đi theo chúng…』

“Yeah.”

Vì lí do đó, tôi cũng giấu mặt mình.

May mắn thay, các thương nhân trên phố cũng đang bày bán mặt nạ, kính, và những vật dùng để giấu mặt, có lẽ là ‘cho những người quên mặt nạ’.

Đúng là tinh thần thương nhân mà, nể thật đấy.

Thế nên sau một hồi mò mẫm giữa đống mặt nạ xấu xí, tôi cuối cùng cũng tìm được một cái phù hợp.

Đó là một cặp kính mà các thợ mỏ thường dùng để bảo vệ mắt mình……chúng còn được gọi là ‘kính goggles’.

Một cặp kính gọng đỏ với dây đeo màu vàng. Tôi thấy nó trông khá ngầu và đã mua nó với giá 10,000, thực sự có hơi mắc.

Giờ tôi chỉ còn mỗi 20,000 trong túi….thôi thì…… giờ hãy nghiêm túc nghĩ về chuyện tiền bạc vậy.

“Dù sao đi nữa, mình phải đi coi thử cái đã.”

Bây giờ tôi cần phải ưu tiên thứ khiến tôi tò mò nhất. Tôi mang chiếc kính goggle và nhập vào dòng người quý tộc.

“Anh à…… anh chắc chứ? Anh đã tham gia cái này hồi nào chưa vậy…. Hơn nữa, đây lại là sự kiện của bọn dân đen thôi mà…”

“Gufufu, em chớ lo. Mọi sự kiện trong thị trấn này đều do bộ trưởng Chitsue chống lựng hết, vậy nên nó rất an toàn.”

“Nhưng…… trước đó, em thấy chỉ toàn mấy đứa nhóc đảm nhiệm việc an ninh và quản lí không thôi… như vậy có sao không anh?”

“Sẽ ổn mà. Đúng hơn là sẽ rất rắc rối nếu có mafia vào đây, như là cưỡng ép hay đe dọa tống tiền em, vậy nên sẽ thực sự là một vấn đề lớn nếu không có lũ nhóc đó đấy.”

Một cặp đôi quý tộc đang trò chuyện bên cạnh tôi khi tôi vừa hòa vào giữa dòng người.

Sự kiện…… ý họ là buổi đấu giá sao?

Mà dù gì đi nữa……

“Bộ trưởng Chitsue…… ông ta cũng có dính líu vào chuyện này sao…”

Ông ta từng tham gia vào việc luật pháp ở Đế Quốc hồi trước, và tôi cũng đã từng gặp ông ta vài lần ở những buổi tiệc lúc còn nhỏ.

Mà, dù cho ngoài mặt thì ông ta lúc nào cũng cười, nhưng tôi vẫn luôn nghĩ rằng ông ta có gì đó mờ ám….

“Nhưng thứ mà em lo là… về thị trấn này này. Khi trước anh có nói rồi đúng không? Ngài Hiro không có ấn tượng tốt về nơi này… như lúc ngài ấy phá hủy tổ chức đó ấy….”

“Hmm, nhưng hôm nay sẽ không sao đâu. Em biết đó, tên Hiro…… đang bận tìm kiếm thằng con trai bất tài đã chạy trốn khỏi nhà và chối bỏ trách nhiệm của nó rồi!”

…… Tôi không cố tình nghe, nhưng tôi đã nghe thấy một cuộc trò chuyện như vậy giữa hai người họ.

Và, khi cặp đôi ấy nói về chủ đề đó, những quý tộc xung quanh cũng phản ứng.

“Oh, em cũng định hỏi anh về điều đó đấy. Theo em nhớ thì hình như có chuyện gì đó xảy ra ở Giải Đấu Tốt Nghiệp ở học viện Đế Quốc thì phải.”

“Theo như những gì tôi nghe thì thằng nhóc ngu đần đó đã trát bùn lên mặt ngài anh hùng ngay giữa đám đông và chạy đi mất…”

“Fufu. Dù cho hắn đã từng đánh bại Đại Quỷ Vương, nhưng hắn không có dòng máu quý tộc như chúng ta, hắn chỉ là một thằng dân đen mà thôi.”

“Mamu cũng vậy đúng không? Cha mẹ vốn đã là dân đen thì thằng con cũng chỉ là dân đen mà thôi. Chả trách nó đáng thất vọng đến vậy.”

“Chưa hết đâu, khi thấy thằng con trai đó bỏ nhà đi, chúng đều vứt hết trách nhiệm của mình ở Đế Quốc và tập trung cho mấy chuyện cá nhân của chúng…. Tôi đoán thể nào chúng cũng sẽ bị cách chức cho mà xem.”

“Các Kị Sĩ Đế Quốc rất khắt khe về luật pháp…. Tôi tự hỏi tôi sẽ làm gì nếu hắn cố nghiền nát nơi này để làm thú vui cho chúng ta đây.”

“Ừ, mà chúng ta vẫn an toàn mà đúng không? Hiro và Mamu sẽ mất đi quyền lợi của chúng và Bộ Trưởng Chitsue sẽ lên thay sau đó.”

Hả….. gì thế này…… ah…… tôi đập các người được không?

『Bình tĩnh đi nhóc.』

“Eh…… nhưng…”

『Không có gì đáng bận tâm cả.』

Họ không biết gì về tôi, vậy mà lại cứ thích nói bất cứ thứ gì họ muốn bên cạnh tôi.

Tôi thật sự muốn làm gì đó với lũ lợn già nua này.

Nhưng Tre’ainar đã thuyết phục tôi.

『Ngươi không phải lũ bất lương…… đây thậm chí còn không phải một trận đấu hay đối đầu, ngươi chỉ đơn giản đánh bọn chúng vì tức giận… những gì ta dạy ngươi không phải để ngươi đi vung những nắm đấm rẻ tiền như vậy..』

“Tôi…… nhưng……”

『Giá trị của ngươi đang dần bị hạ thấp…… giờ, hãy chấp nhận nó và chịu đựng đi….』

Thằng con trai ngu ngốc đã trát bùn lên mặt cha mẹ mình rồi chạy trốn khỏi nhà…. Đó chính là Earth Lagann bây giờ.

Đó chính là giá trị của tôi sau vô số những bài học cùng với Tre’ainar.

Chó chết….

“Hohohohohoh… thật là một vị khách trẻ tuổi nhỉ? Cậu đã tham gia những sự kiện như thế này lần nào chưa?”

“Huh!?”

Tôi giật mình quay người lại.

Tôi không nghĩ là mình sẽ bị gọi, thế nên tôi đã giật mình quay đầu lại, và ở đó là một ông lão tóc trắng và ông ấy cũng mang một chiếc mặt nạ bươm bướm.

Ông mặc một bộ kimono kiểu Japone và mang theo một cây gậy, và ông ta đang cười rất thân thiện với tôi.

“Oh, uh, không, tôi…”

“Ồ ta xin lỗi. Ta cũng lần đầu tham dự loại sự kiện này… ‘Mitsuēmon’, hay đó là cách họ thường gọi.”

Nếu tôi nói gì đó tệ hại thì sẽ rất rắc rối, thế nên chỉ được nói vài lời rồi đi nhanh…. Tôi thầm nghĩ……

“Ah… um… ừ, đó, tôi…”

“Hoho, ôi, ta xin lỗi. Đây là lần đầu tiên ta tham gia một sự kiện xã hội thế này, thế nhưng ta gặp khó khăn khi bắt chuyện với những quý tộc khác nên ta đã không kìm được khi thấy cậu.”

Nói rồi, ông ấy lại mỉm cười dịu dàng, và dù cho ông ấy cũng là một khách mời nhưng bầu không khí xung quanh ông lại khác hẳn.

Đôi mắt phía sau tấm mặt nạ đó khác với những ánh mắt ngập tràn sự tham lam kia.

『Hmm……?』

Rồi, Tre’ainar đột nhiên nhìn vào ông lão và phản ứng.

『Ông lão tóc trắng này…… ở đâu rồi thì phải……?』

Ông biết đó là ai sao, Tre’ainar? Đây không phải là một ông già bình thường đúng không?

Nhưng quả nhiên, bầu không khí xung quanh ông, nó rất khó để diễn tả… dù trông như là một ông lão nhỏ nhắn yếu ớt, ông có cảm giác ấm áp và dịu dàng, nhưng cũng rất vĩ đại và oai vệ… nói đúng hơn thì… dày dặn kinh nghiệm…

“Ông lão…… ông là ai?”

“Thật kém khôn ngoan khi đi hỏi danh tính của người khác ở nơi này phải không? Đó là những gì ta định nói nhưng…. Ta không phải người đáng ngờ gì đâu… chỉ là một ông lão bán bánh crepe ở Japone mà thôi.”

Bánh crepe……? Đó là cái gì?

“Còn cậu… đây cũng là lần đầu tiên của cậu sao? Cậu có vẻ không quen cho lắm nhỉ… đôi mắt tỏa sáng đằng sau chiếc kính goggle đó…… có triển vọng lắm.”

Nói rồi, ông lão nhìn vào mặt tôi.

“Oh, ta xin lỗi, cậu hẳn không muốn nghe gì từ một ông lão kì lạ đâu nhỉ? Ta sợ là khi đã đến tuổi này rồi……ta không còn nhiều cơ hội để mà nói chuyện với những lớp trẻ đầy tiềm năng của thời đại mới nữa…. Những người tỏa sáng hơn bao giờ hết khiến ta không thể kìm được mà phải nhìn họ.”

“Ông à…”

“Những thanh niên ở thị trấn này… ta không nghĩ họ là người xấu, nhưng… ánh mắt của họ trông hơi đượm buồn vì họ đã từ bỏ… nhưng cậu thì không. Cậu vẫn còn rất tỏa sáng và cậu đang bị lạc lối. Việc cậu biết mình đang bị lạc nghĩa là cậu vẫn đang cố tìm kiếm con đường đúng đắn của mình… cậu có thể trở thành bất cứ ai kể từ giờ.”

Sau Bro, tôi không nghĩ sẽ có người tôi mới vừa gặp lên tiếng khen ngợi tôi, nó thực sự xấu hổ.

Câu nói ‘tôi có thể trở thành bất cứ gì’ đã khích lệ tôi rất nhiều.

“Nhưng một thanh niên như vậy…… cậu đang làm gì ở đây? Cậu không có vẻ gì là bị hứng thú cả nhưng…”

Tại sao nhỉ?

Vì chuyện xảy ra với ả đó ban sáng, tôi nhận ra ‘mắt nhìn người’ của tôi không thực sự tốt cho lắm.

“Ông à…… cháu không phải người của thị trấn này…. Cháu chỉ…… tò mò muốn biết chuyện gì xảy ra ở đây mà thôi… cháu….. Cháu cũng không biết mình đang làm gì ở đây…. Cháu có nghe về buổi đấu giá nhưng…”

“Eh?”

“Thế nên, cháu không biết…. Tất cả những gì cháu làm là nhảy vào và quan sát…. Cháu tự hỏi liệu mình có thể làm gì đó không.”

Tôi không biết vì sao. Dù không phải là tôi tin ông lão này hay gì cả…. Nhưng tôi lại không thể nói dối vì lí do nào đó…. Tôi đang nói thật với ông ấy……

“Lạ thật nhỉ… nếu cậu không phải là người của thị trấn này… nếu cậu không biết mình đang làm gì, thì tại sao cậu lại đến đây?”

Tại sao nhỉ? Phải rồi. Ngay từ đầu tôi đã không có việc gì với thị trấn này cả.

Mục đích tôi đến đây là để dừng lại nghỉ ngơi và dự định đi mua đồ và làm gì đó về tiền bạc.

Thế nên tôi không có lí do gì để đào sâu vào chuyện này.

Vậy thì tại sao?

Vì Tre’ainar bảo vậy sao?

Không, không chỉ có vậy, bây giờ tôi cũng đang thực sự hứng thú với buổi tụ tập này.

Dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì sự kiện này cũng không có vẻ gì là tốt cả.

Mà, tôi cũng mường tượng được đây là buổi đấu giá bất hợp pháp và tôi không có lí do gì để can dự vào.

Nhưng giờ tôi đã ở đây rồi.

Vì……

“Bạn của tôi đang ở đây… vậy nên tôi muốn biết.”

Những lời nói ấy tự nhiên tuôn ra từ miệng tôi.

Bạn? Với ai? Bro sao? Chúng tôi đã đánh nhau, chúng tôi đã uống với nhau, chúng tôi đã nhảy cùng nhau, chúng tôi đã vui vẻ cùng nhau, chúng tôi đã cười đùa với nhau…. Và đó chính là ý nghĩa của bạn bè….

“Hoho…… thì ra là vậy… nhưng mà, nếu cậu xếp hàng thì sẽ bị kiểm tra ở cổng vào và còn phải trả tiền đặt cọc nữa đấy?”

“Uuugh…… thật sao?”

“Hufufun, vậy… được rồi. Cậu có muốn trở thành người đồng hành của lão già này và cùng đi với ta không?”

“Huh, errrr?”

Dù thấy tôi lên tiếng hoang mang, nhưng ông lão, người mà tôi chưa từng gặp trước đây, chỉ cười và nói điều đó với vẻ rất thuyết phục và ông ta trông rất vui.

Không, tôi rất cảm kích nếu ông có thể cho tôi vào nhưng …

“O-Inkyo! Ngài ấy ở đây này?”

Rồi đột nhiên, hàng đối diện bỗng bị cắt ra và hai người đàn ông đeo mặt nạ chạy về phía chúng tôi.

Ý họ là ông lão này sao?

Nhưng…… hmmm?

“O-Inkyo…… thần sẽ rất cảm kích nếu ngài không đi lung tung nữa đấy.”

“Ngài làm chúng thần lo lắm đấy.”

Hai người họ…… hai người đàn ông vừa xuất hiện. Họ cũng đang mặc bộ kimono đặc trưng của Japone, nhưng…. dáng vẻ và bầu không khí của họ…… tôi cũng không biết…. họ là thế nào....

“Hoho, cho ta xin lỗi nhé.”

“Không sao đâu ạ……. Mà, thần muốn báo cáo về một chuyện.”

“Hmm?”

“Mới nãy, tuy là thần chỉ mới nhìn thoáng qua nhưng… chuyện là…… *lầm bầm lầm bầm*, gia tộc Stoke…… con gái, Shinobu, *lầm bầm lầm bầm*.”

“Hả!? Tại sao con bé lại ở đây? …… Không, liệu…… đám anh trai cũng theo sau luôn sao?”

“Thần không biết. Nhưng để đề phòng, O-Inkyo xin đừng rời khỏi chúng tôi.”

Người đàn ông thì thầm với ông lão gì đó và ông ta không khá ngạc nhiên.

Có chuyện gì vậy?

Và…..

“Mà thưa ngài Go-Inkyo. Cậu thanh niên này là ai vậy?”

Một người đàn ông khác nhìn tôi và hỏi ông lão.

Rồi, ông lão……

“Hohoho. Phải rồi ‘Ashisotu-san’, ‘Kesu-san’. Trước khi vào, cậu thanh niên này sẽ là bạn đồng hành của chúng ta.”

“”…Eh??”

Nói rồi, ông ấy mỉm cười.