Breakthrough with the Forbidden Master

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ariel Dalton muốn được tốt nghiệp!

(Đang ra)

Ariel Dalton muốn được tốt nghiệp!

람쥐썬더z

Năm học thứ 5 cứ thế lại bắt đầu, nhưng cuộc sống của Ariel người chỉ muốn tốt nghiệp lại từng chút một thay đổi.

18 277

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

7 30

Cơ thể nhân vật chính đã bị chiếm hữu bởi ác nữ

(Đang ra)

Cơ thể nhân vật chính đã bị chiếm hữu bởi ác nữ

우리게임은망했어

Tớ là nhân vật chính.Trả lại cơ thể cho tớ...!Tớ là nhân vật chính mà...!

43 231

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

(Đang ra)

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Phấn Đấu Lão Cửu

Đây là tương lai của một cặp thanh mai trúc mã sau rất nhiều khó khăn gian khổ ...

168 927

Dear Self-styled F rank bro' says, he's gonna rule a game-oriented school.

(Đang ra)

Dear Self-styled F rank bro' says, he's gonna rule a game-oriented school.

Mikawa Ghost

Học viện Shishou là nơi mà mọi thứ được quyết định bởi kết quả trò chơi. Trong kỳ thi tuyển sinh, Guren đã hoàn thành nó với thứ hạng thấp nhất : F Rank, đúng như kế hoạch của anh.

3 18

Tập 07 - Chương 308: Giao đoạn - Long Vương yếu đuối

Trans: Zard

—-------------

――Ngươi muốn ta thành của ngươi ư? Hay là để ta chặt cái đuôi dơ bẩn đó của ngươi đi nhé?

Rất lâu trước đây. Khi ta còn trong độ tuổi thanh xuân, người phụ nữ đó đã nói vậy.

――Shiznautmy sẽ bị phá hủy. Ta sẽ không đổi ý… đổi lại, cho dù trận chiến với nhân loại có thế nào, ta cũng sẽ không triệu hồi ông. Tạm biệt nhé bạn của ta.

Người bạn thân duy nhất của ta, mạnh hơn ta và là người duy nhất ta công nhận.

――Kiếm đàn ông á? Hmph, chiến tranh đã kết thúc rồi, nên là ấy, ta không thể làm mấy chuyện trẻ con đó nữa. Chơi cửa hậu giờ là mốt rồi… ấy không phải, ahem, ta giờ chỉ muốn một thứ thôi. Được chơi từ phía sau với kĩ năng của anh ta… á không phải, nói chung là ta sẽ bắt tên đó chịu trách nhiệm vì đã làm nhục ta!

Một người bạn thú vị nhưng bệnh hoạn. Cô ta vẫn còn sống nhưng chục năm rồi bọn ta đã không liên lạc gì với nhau.

――Liệu ngươi sẽ cho ta mượn sức mạnh của mình chứ Minh Ngục Long Vương? Giờ ta sẽ không bắt buộc ngươi. Nhưng chiến tranh giữa chúng ta còn lâu mới kết thúc. Chúng ta sẽ gặp lại nhau khi đến lúc.

Tên ma tộc đó, kẻ từng là kẻ địch của ta, hắn vẫn muốn chống lại sự thay đổi của thời đại, ta đã không gặp hắn suốt nhiều năm.

Nhưng có lẽ ta mới là kẻ đã bị bỏ lại, không thể chấp nhận sự thay đổi.

Ta không thể cười nhạo Hakuki.

Bởi tất cả chúng đều đã bỏ ta lại mà đi…

“Fuwaaaa~ah…”

Ta hẳn đã ngủ quên.

Có vẻ ta đã vô tình nhớ lại những kí ức đau buồn.

Khi nhìn những kẻ của thời đại mới, ta không thể không nhớ lại ngày tháng huy hoàng của mình, cố so sánh chúng với quá khứ và thậm chí cảm thấy hoài niệm.

“Có vẻ không có tác dụng rồi. Nuwahahahahaha, đến giờ rồi… anh về nhé?”

Ta mở mắt ra và thấy chúng, những kẻ nhỏ bé đang kiệt sức khụy gối.

Có vẻ chúng đã rất cố gắng trong lúc ta ngủ.

“Haa, haa, trời ạ,…”

“Không thể tin được… tất cả đòn của chúng ta…”

“Thật luôn đấy à… dù chúng ta đã dồn hết sức tấn công, ngài ấy vẫn cứ ngủ…”

“Không một đòn nào… có hiệu quả…”

“Tớ không biết là có một sinh vật như vậy trên thế giới đấy…”

“Vậy ra đây… là Cấp Mạnh Nhất… trong truyền thuyết à.”

Ta nghe nói tên nhóc và con vợ của hắn đã rời đi với Hilua, ta đã định sẽ quay lại Ma Giới nhưng rồi lại gặp đám nhóc này.

Trong số chúng có cả hậu duệ của Kaguya. Mà, chuyện đó không quan trọng, sau một hồi nói chuyện, chúng đã nhờ ta huấn luyện cho.

Thật phiền phức, ta đã chần chừ nhưng rồi chợt quyết định sẽ dành ít thời gian cho chúng.

Tất cả những gì chúng phải làm là “Làm đau ta bằng mọi giá”.

Ta hoàn toàn ở thế bị động, dồn ma lực vào lớp vảy trên người và dùng cánh che lấy cơ thể.

Trong trạng thái này, ta còn cứng hơn cả “Sơn” trong Fūrinkazan của Norja, thậm chí ma thuật cấp Terra cũng không thể khiến ta bị thương.

Hay nói cách khác, ta thừa biết ở cấp độ của chúng bây giờ sẽ chẳng làm gì được.

Và quả nhiên, chúng đều không thể đáp lại kì vọng của ta.

“Chết tiệt… Chưa xong đâu… chưa đâu, làm ơn! Chúng tôi vẫn còn di chuyển được! Phải chứ? Rebal, Fu, Sadiz, Machio, Shinobu!?”

Thật quyết tâm.

Con bé đó có vẻ là bạn thuở nhỏ của tên nhóc và có tình cảm với nó… dù thế chúng lại đang nghiến răng cố dùng ta nhằm theo kịp thằng nhóc ấy, một tên đã nằm ở một cảnh giác khác để không bị bỏ lại phía sau.

Chúng có tài.

Nhưng……

“Chà~, ta không ngại chơi với đám các ngươi thêm chút nữa… nhưng cứ tiếp tục cũng vô nghĩa thôi nhỉ? Các ngươi thậm chí còn chưa đạt tới mức tối thiểu để ta nói chuyện. Ta chán quá nên mới ngủ gật đấy.”

Tất cả chúng đều chỉ loanh quanh trong giới hạn của người khác đặt ra cho chúng.

“Ít nhất thì đây không phải chuyện có thể thay đổi trong một sớm một chiều. Việc tên bạn của các ngươi, thằng nhóc ấy có thể vượt qua kì vọng của ta không phải là do bộc phát sức mạnh tiềm ẩn hay gì cả đâu. Hẳn đó là kết quả của quá trình khổ luyện thường xuyên và đều đặn. Các ngươi bây giờ không như vậy nhỉ? Các ngươi trông có vẻ chỉ tập luyện ở mức đại trà thôi.”

Cứ cái đà này thì chúng sẽ chẳng bao giờ có thể làm gì được ta, chưa kể máu thịt ta không cảm thấy hưng phấn. Linh hồn ta không run rẩy. Ta không thấy vui.

Cuối cùng ta vẫn chỉ nằm lười ra.

Nhưng kể cả thế……

“Dù vậy… chúng tôi cũng không chấp nhận thất bại.”

“Ít nhất… chúng tôi cần hiểu rõ về điểm yếu của mình.”

“Chúng tôi không thể cứ tiếp tục như này.”

“Đây không phải tìm cách để có thể leo được một ngọn núi dốc… đầu tiên chúng tôi muốn học các bước để leo. Chúng tôi vẫn còn ở mức ấy.”

“Tôi sẽ không để Kron-san làm vợ của chồng yêu mãi đâu. Thế nên…”

“Thế nên Minh Ngục Long Vương… xin hãy giúp chúng tôi thêm một chút nữa.”

Chúng vẫn chưa gục ngã.

Việc chúng vẫn còn quyết tâm như vậy là sự cứu rỗi duy nhất mà chúng có.

“Rồi~, rồi rồi, hãy tiếp tục thêm ít lâu nữa vậy. Nhưng, các ngươi biết không? Có mỗi quyết tâm thôi thì ta không nghĩ các ngươi sẽ làm được gì đâu. Các ngươi chỉ toàn dồn sức lung tung. Không có sự thẳng thắn, hay phép thử và sai. Vậy ta chỉ cần dùng nhiều sức hơn để cường hóa bản thân là xong.”

Trời ạ, sao ta lại bận tâm đến đám người nhỏ bé này… chỉ có một lí do.

Dù bản thân đã nói không quan tâm cha mẹ chúng là ai, nhưng ta vẫn có chút…

“Huh… đành chịu vậy.”

Tuy là nổi hứng nhất thời nhưng… dù là thế, con cháu của Kaguya… và con cái của đám anh hùng đã đánh bại Tre’ainar… ta không thích nghĩ bọn chúng là đám yếu ớt…

Trời ạ, ta đúng là mềm lòng mà.

“Theo những gì ta thấy… các ngươi thiếu kinh nghiệm thực chiến. Một trận chiến sống còn, chiến đấu bằng cả mạng sống với kẻ ngang hàng hoặc hơn một chút… các ngươi hẳn chưa biết gì về chuyện đó nhỉ? Bình thường phải trải qua rồi thì mới biết mình gặp vấn đề ở đâu. Và các ngươi sẽ không thể có được trải nghiệm ấy khi đánh tập với một kẻ cực mạnh như ta đâu.”

“Chúng tôi hiểu ngài đang nói gì. Chúng tôi chưa từng đánh thật với ai ngang hàng, lần duy nhất chúng tôi trải nghiệm điều đó là khi đánh với Lục Tướng Paripi… không, nó thậm chí còn không đáng gọi là trận chiến. Nó giống như bị xé thành từng mảnh hơn…”

“Hẳn là vậy. Nhưng trừ khi làm thế, các ngươi sẽ không bao giờ phá được lớp vỏ của mình.”

“Vậy… chúng tôi sẽ đấu tập với nhau…”

“Không không, đấu tập không có tác dụng gì cả. Các ngươi cần đấu thật cơ.”

“Nhưng…”

“Ta biết, nên ta sẽ dạy các ngươi một ma thuật rất thú vị. Dùng nó để ‘tạo ra’ một kẻ định ngang bằng với bản thân trong trí tưởng tượng của mình và tự trải nghiệm một trận chiến thực thụ.”

“?”

Thế nên ta quyết định sẽ dạy các ngươi.

Trong một lần đi uống với Tre’ainar… khi ta say và khóc lóc về Kaguya… hắn đã dạy ta thứ ma thuật duy nhất hắn biết có thể an ủi sự yếu đuối của ta…

“Nó gọi là Ma Thuật Huyễn Ảo, 【Vier】. Ta không phiền nếu các ngươi lạm dụng nó cho việc khác ngoài tập luyện, đó mới là cái hay của nó, nhưng nhớ đừng dùng quá nhiều ♪”