Breakthrough with the Forbidden Master

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Masho no Otoko wo Mezashimasu

(Đang ra)

Masho no Otoko wo Mezashimasu

立花

Dù cho Kohaku chỉ hành động thật bình thường, những người xung quanh vẫn bị anh quyến rũ!? Một câu chuyện hài học đường sẽ được kể bởi một kẻ chuyển sinh!

89 6014

Amagi Brilliant Park

(Đang ra)

Amagi Brilliant Park

Gatou Shouji

Cô gái đó nói với cậu rằng: "Em muốn anh trở thành người quản lý của Amagi Brilliant Park này."

4 48

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

4 103

Khát Vọng Trỗi Dậy

(Đang ra)

Khát Vọng Trỗi Dậy

Ro Yu Jin (로유진)

Kết quả là chết một cách thảm bại - nhưng một vị nữ thần đã gửi đi hình ảnh của tương lai khủng khiếp này cho chính anh trong quá khứ, có được kiến thức rằng mình sẽ trở nên như nào, liệu cậu ta có th

9 362

Tập 6 - Chương 247: Khi ấy... kể từ giờ

Trans: Zard

Chúc các bạn năm mới tốt lành.

------------------

— Hẹn gặp lại!

Sau khi nói lời tạm biệt với những người bạn đã cùng hẹn sẽ gặp lại một lần nữa của tôi, Tre’ainar và tôi lại tiếp tục chuyến du hành của mình.

Đã bao lâu rồi nhỉ?

『Sao?』

“Không, chỉ là… tôi tự hỏi đã bao lâu rồi từ khi chúng ta bắt đầu lại cuộc hành trình mới ấy…”

Tre’ainar, là thầy, là bạn, và là người mà tôi cùng chung sống.

Nghe lời tôi, ông ta cười như có hơi bất ngờ…

『Erm… cũng như lần trước thôi, mới có 3 tiếng chứ mấy.』

“Ubeyeee, xin lỗi mààà~, xa quáááá… uubey…”

『Thằng yếu đuối…』

A…… vẫn cũng chỉ mới chừng đó.

Mặt trời đã lặn và mặt trăng đang tỏa sáng trên bầu trời, nhưng vẫn chỉ mới “hôm nay”.

Mặt biển yên ắng tĩnh lặng, bốn phía xung quanh chỉ toàn một màu đen nghịt.

“Tôi đâu biết thuyền nó lắc cỡ này đâu cơ chứ…”

Cách duy nhất để đi tới lục địa khác là vượt biển.

Chuyện đã đơn giản hơn nếu tên hoàng tử đưa tôi đi bằng Pegasus, nhưng cuối cùng thì tôi chẳng còn cách nào khác ngoài mua vé tàu từ thị trấn cảng đó.

Có vài người khác cũng lên chung tàu với tôi, có thương gia, du khách và những người ăn mặc như đang trở về nhà.

Tôi hoàn toàn bị đánh gục bởi cơn say sóng và nằm dài ra đất cả tối.

Tôi vẫn ổn hồi lên thuyền tấn công Thiên Giới ở Cacretale… ờ mà cái đó là bay mà nhỉ…

Nhưng, mệt thật đó…

“Chết tiệt… hồi nhỏ tôi đi tàu nó có lắc thế này đâu… hay là do thuyền này dởm?”

『Không đến mức đó đâu, đây là bình thường, rất bình thường luôn đấy.』

Con thuyền đủ lớn để di chuyển sang một vùng đất khác, nó không phải kiểu du thuyền sang trọng cho hoàng gia hoặc quý tộc dùng ở Đế Đô, nó chỉ là một con thuyền đơn giản mang cảm giác cũ kĩ.

Mà, chỗ cảng đó cũng không phải lớn nên điều này là hợp lí thôi nhưng…

“Nè, anh trai, trong bụng còn gì không thế?”

“Dahahahaha, cẩn thận đấy nhé! Người đàn ông có thể sống trên biển chính là đàn ông của đàn ông đấy!”

“Cho cá ăn xong rồi thì về phòng và nghỉ đi nhé ông tướng!”

Những thủy thủ đầy cơ bắp không biết tôi lên tiếng trêu ghẹo và cười tôi.

Trên con thuyền hồi tôi đi với gia đình, thủy thủy ai nấy đều ăn mặc gọn gàng như các kỵ sĩ, có cả một đầu bếp lừng danh và họ đều rất lịch sự, ngay cả khi tôi chỉ là một đứa nhóc thì họ cũng ăn nói từ tốn, kính trọng và cúi đầu với tôi. Nhưng giờ… không, tôi đi là để mong chờ điều này, nên không sao hết.

“Đó còn chưa nói đến~…… chúng ta phải ngủ chung với nhau… biết là tôi không có tiền rồi… nhưng có phong riêng thì tốt quá~……”

『Cái thằng công tử bột…』

“Ugh, lâu lắm rồi tôi mới bị gọi lại như vậy đấy… ugh…”

Tôi đã từng đi thuyền khi còn nhỏ, nhưng tôi chưa từng lên một chuyến tàu xuyên đại dương như này.

Tôi đã hoàn toàn gục ngã chỉ sau vài giờ khởi hành, cả đống thức ăn của tôi cũng đi tong.

『Ống bán khuyên của ngươi quá yếu… với một người dùng võ thuật thì đó là điểm yếu chí mạng đấy.』

“Thật, thật sao…?”

『Khả năng giữ thăng bằng của ngươi không tệ, nhưng kiểu lắc lư không quen thuộc này lại ảnh hưởng đến cơ thể ngươi… trời ạ, ngươi đã mạnh hơn sau khi rời Cacretale nhưng… kiểu này là phải tập luyện thêm đây.』

“Xin lỗi…”

Tôi xả hết những gì có trong bụng xuống biển, cảm giác yếu ớt khi rỗng bụng bao lấy cơ thể tôi.

“Fuh~……”

『Trời ạ, lại nôn nữa rồi… ngay cả khi có sự trợ giúp của ta và đã đánh bại hai Lục Tướng, Jamdi’el và Paripi… nói thế nào nhỉ…』

“Tôi biếc gồi…”

『Ngươi chả biết cái quái gì cả! Thằng nhãi này, ngươi đã phải cố gắng để khỏi mất mặt trước đám con gái kia, nhưng nghĩ nếu chúng thấy ngươi bây giờ thì sao, Kron, Shinobu, cô hầu và con nhóc công chúa đó sẽ rất thất vọng đấy.』

“Uh~…… tôi hiểu… hả?”

Trong tình trạng uể oải, tôi thử hình dung cái “nếu như” mà Tre’ainar nói.

――Earth… cậu ổn chứ?

――Anh yêu, để em xoa lưng anh nhé.

―― Đây cậu chủ. Em hãy đi nghỉ đi cho khỏe.

―― Thật khó coi làm sao Earth! Ha, vậy mà nói là con trai anh hùng…

Trừ một người ra thì tôi có cảm giác mọi người đều sẽ chăm lo cho tôi… chết, không được không được. Chuyện của Phianse thì đã xong xuôi rồi.

Nhưng……

『Cái thằng này… mà thôi, ta cũng quá rõ cảm xúc của ngươi rồi… thế… còn cô bé ấy… Amae thì sao?』

“Huh!?”

Tôi lại tưởng tượng một lần nữa.

Amae sẽ cảm thấy như thế nào khi thấy tôi bây giờ?

Amae sẽ thẳng thừng nói …

―― Onii-chan … nôn…… tệ

“K-không có!?”

『Thế thì ráng mà nhịn đi! Hiểu chưa? Đúng là đi biển có thể sẽ khó khăn cho người không quen nhưng đây cũng là một cách hay để luyện tập cảm giác thăng bằng! Và cái khiến ta điên nhất là tên nhóc đang phát triển nhà ngươi lại nôn hết sạch thức ăn của mình ra! Ăn uống cho đàng hoàng vào!』

“O, Osu!”

『Mai chúng ta sẽ bắt đầu tập luyện trên tàu. Ta thì muốn làm bây giờ luôn nhưng… hôm nay ngươi hẳn đã mệt rồi.』

“Oh…”

Chẳng hiểu sao nhìn biểu cảm của Tre’ainar tôi có cảm giác ông ta sẽ nói “làm ngay” hoặc “đừng có mà yếu đuối”, nhưng có vẻ không phải.

Ông ta lo lắng và bảo tôi hãy đi nghỉ.

『Ta không ác tới mức đó.』

“Kuhahaha, không ác, ông là Đại Quỷ Vương đấy…”

『…… Oi… giờ lại lôi chuyện đó ra à?』

“Tôi yêu lão thầy tốt bụng này quá.”

『Y, yêu… cái, cái tên này… nói chung, hôm nay đi nghỉ đi! Ngươi, ngươi có hiểu không! Nghỉ ngơi cũng là một phần tập luyện! Tập quá sức chỉ phản tác dụng! Hôm nay, quả nhiên, ngươi đã quá giới hạn sau những trận chiến liên tiếp. Không nghỉ ngơi đàng hoàng thì sẽ chỉ khiến việc tập luyện của ngươi kém hiệu quả đi. Đây không phải là tốt bụng. Đừng có mà hiểu nhầm!』

“Rồi rồi”

Nói vậy nhưng tôi cũng thực sự tới giới hạn, tôi nằm xuống boong tàu và nhìn lên bầu trời sao.

Vào khoảnh khắc ấy, mọi sự căng thẳng đều như biến mất, tâm trí tôi dần trở nên mơ màng.

“Ờ… tôi quả thật…… mệt quá…”

Tôi biết cảm giác này. Chỉ vài giây nữa tôi sẽ chìm vào cơn mê… và……

Cho dù dưới bầu trời sao đẹp đến vậy, tôi lại không thể ngắm nhìn nó…

“Nhưng… luyện tập trên tàu… là… làm gì?”

『Hmm… để xem, chuyến đi sẽ mất vài ngày… nên chắc… chúng ta đi câu cá nhỉ?』

“Huh? Câu cá? Ông…… cũng biết câu cá à?”

『Đừng có mà xem thường ta. Hồi trước khi đi cắm trại một mình ta đã câu cả đống cá rô, rồi khi ra biển ta đã giương cần câu và câu sạch mọi thứ. Đúng vậy, ta thậm chí đã từng bắt được một con “Cá Ngừ Quỷ Vương”…』

Câu cá? Hồi còn nhỏ tôi…cũng…

『Hmm~? Oi, nhóc! Ngươi ngủ đấy à? Oi, nghe chuyện của ta đã……………… fuh~…………』

Xin lỗi…… Tre’ainar, mệt quá… ngủ đây…

『Ba ngày đi thuyền… đi tiếp qua lục địa… cũng không còn lâu nữa… Shiznautmy…… Paripi, hắn thực sự có chìa khóa chủ… mà cũng nói…… Shiznautmy… là quê nhà của cô hầu mà ta đã hủy diệt, nhưng thằng nhóc lại không tra hỏi gì… kể cả sau khi biết về điểm đến tiếp theo…』

Ừm… giờ tôi chịu rồi… gió đêm thật mát làm sao… sàn thuyền tuy cứng, nhưng nó lại thoải mái đến mức tôi không muốn ngồi dậy…

『Hmm… nhóc…… hôm nay, quả thực… ngươi đã cố hết sức rồi. Nghỉ ngơi đi nhé.』

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage