Boukensha License o Hakudatsu Sareta Ossan Dakedo, Manamusume ga Dekita no de Nonbiri Jinsei o Oka Suru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3470

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1286

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 302

Vol 1. - Chương 02 : Cuộc đụng độ với con Fenrir bị nguyền rủa

Chap 2: Cuộc đụng độ với con Fenrir bị nguyền rủa

[Hà...]

Tôi thở dài một hơi sau khi bước ra khỏi hội.

Sức nặng của đôi chân như đang phản đối việc rời đi của tôi.

(...Không, không thể thế này mãi được, tôi nên thay đổi góc nhìn để đối diện với sự thật.)

[Mình nên về và chuẩn bị rời đi thôi.]

Tôi cố tình nói to để đánh lạc hướng bản thân .

Đồ đạc của tôi cũng không có nhiều, với cả ở đây vẫn đang là buổi sáng.

Tôi có thể rời khỏi thành phố trước trưa nay nếu tôi khẩn trương.

Nếu bây giờ mọi chuyện đã thành thế này rồi thì có ở lại thêm cũng không có ích gì.

Căn phòng tôi đang thuê là nhà trọ của hội dành cho những nhà mạo hiểm solo.

Và giờ tôi đã mất quyền để sống ở trong căn phòng đó.

Dù sao thì, tôi cũng phải rời đi sớm thôi.

Vì dân số ở Balzac khá đông nên tiền thuê nhà ở đây không hề rẻ.

Từ khi tôi đã mất giấy phép, sẽ rất khó để tôi ở lại thành phố này.

Thôi cứ quay về ký túc xá đã.

trong khi tôi đang điều chỉnh lại chiếc balo trước khi khởi hành... Từ con đường chính dẫn đến hầm ngục, tôi nhận ra một tổ đội quen thuộc đang bước tới chỗ tôi.

(Đó là...)

Tổ đội anh hùng mà tôi đã bị đuổi khỏi nửa năm trước.

(Nghe nói họ ở trong hầm ngục để tập trung tăng cấp, phải chăng họ đi ra để bổ sung nhu yếu phẩm...?)

Họ phát triển nhanh thật, trông họ trẻ hơn tôi hai chục năm lận.

Khi tôi vẫn còn trong tổ đội, tôi luôn ngạc nhiên vì điều đó.

Nhìn họ mà tôi thấy hoài niệm.

Có lẽ tôi sẽ không bao giờ gặp lại họ sau khi rời khỏi thành phố này.

Sẽ khá ngại ngùng khi đối diện với họ.

Nhưng có lẽ gặp lại bọn họ là số phấn sắp đặt, tôi giơ một tay lên vẫy chào họ.

[Nè, cũng khá lâu rồi nhỉ.]

[Ông già Douglas...]

Người anh hùng, Alan tỏ vẻ nghiêm túc và gọi tên tôi.

Tôi chào hỏi một cách ngại ngùng với hiền nhân - Edmond và kẻ tiên phong - Dario bên cạnh Alan.

Pháp sư - Fanny, người phụ nữ duy nhất trong tổ đội và cũng là người duy nhất thấy vui khi gặp tôi.

[Đã lâu lắm rồi, Douglas-san. Gặp ông trong thành phố như này, thật là trùng hợp!]

ngay khi tôi chuẩn bị trả lời,Edmond đi lên như đang che chở Fanny khỏi tôi vậy.

[Không trùng hợp chút nào, có phải anh đang định mai phục chúng tôi phải không?]

[Eh?...]

[Douglas-san, câu trả lời sẽ luôn như vậy. Chúng tôi sẽ không để anh vào lại tổ đội. Đến lúc anh từ bỏ đi rồi. Lạy chúa, anh cần phải nghĩ đến người anh yêu cầu nữa chứ...]

[À, không, không phải điều đó. Hôm nay tôi không có ý định đó.]

Edmond gãi cổ một cách ngượng ngùng khi nhận ra sai lầm của cậu ta.

[Người mình yêu cầu ư...]

Đương nhiên là có lần tôi yêu cầu suy nghĩ lại ngay sau khi bị đá khỏi tổ đội.

Chắc lúc đó tôi quá tuyệt vọng nên khiến họ có cái nhìn về tôi như vậy.

Gặp họ bây giờ chắc không phải là ý hay...

Trong khi nghĩ vậy, tôi dặn ra một nự cười to nhất có thể.

[Tôi đã quyết định rời khỏi thành phố này, nhưng khi thấy mọi người, tôi quyết định muốn nói lời từ biệt.]

[Rời khỏi thành phố?]

Edmond liếc nhìn tôi.

Tôi có thể thấy trong ánh mắt của cậu ta vè phiền muộn mất dần.

Có thể thấy cả một nụ cười mỉm đang ló dần ra.

Vì lý do nào đó tôi cảm thấy Edmond thật xa lạ

Nụ cười của cậu ta khiến tôi lạnh cả sống lưng.

[Tôi không thấy thành phố nào hợp hơn với các mạo hiểm giả hơn chỗ này. Có phải ông có việc khẩn cấp gì à?]

[À ừm, thì...]

[Ra vậy. Cơ mà, có chuyện gì xảy ra với vũ khí của ông rồi?]

[Vũ khí của tôi đã...]

[À, xin lõi vì đã hỏi một câu hỏi nhạy cảm vậy]

Edmond che miệng lại và bắt đầu cười ra tiếng.

[Pu-hahaha, cậu đúng là xấu tính mà, Edmond, đừng có có hỏi quá như vậy nếu biết câu trả lời rồi chứ. Giấy phép của ông đã bị tịch thu rồi phải vậy không?? Ông già.]

Dario, kẻ tiên phong lớn giọng hỏi.

Edmond người không thể nhịn được nữa bật cười, trong khi Fanny nhìn như không biết phải làm gì.

Alan đang nhìn ra chỗ khác, lảng tránh tôi.

Điều duy nhất tôi có thể làm là cười một cách cay đắng.

[ Cơ mà ông có thể làm gì khi không thể mạo hiểm được nữa cơ chứ?]

[Nhìn cái balo của ông ta đi, không phải nó toàn là bình thuốc hồi phục sao?]

Dario và Edmond tiếp tục cuộc trò chuyện.

Những người trẻ tuổi nói chuyện đúng là nhanh thật.

Tôi vẫn không thể làm gì khác ngoài vừa nghe vừa cười cay đăng.

Vẫn như hồi tôi ở trong tổ đội.

[Uwaah, thật không vậy? Thế không phải ông thành người bán hàng rồi sao?! Ông già, ông thật sự kém cỏi lắm rồi đó!]

[À... đúng rồi, mọi người cần thuốc hồi phục không? tôi lỡ tay mua quá nhiều rồi, mọi người cứ lấy mà dùng...]

cuối cùng tôi cũng nói được gì đó.

Nhưng họ chỉ thở dài với vẻ mặt ngại ngùng.

[không- không, máu của chúng tôi không thể hồi phục bằng thuốc được]

[Đó là vật phẩm rác, Phải không?]

[À, đúng vậy.]

[ Nghĩ lại thì máu của Doulass-san vẫn tụt dần ngay cả sau đó phải không?]

[Ông ta sẽ chết chắc nếu nó tiếp tục giảm...]

[Nè, đủ rồi đó]

Một giọng lớn vang lên từ Alan

Mọi người nhạc nhiên đến nỗi tự nuốt xuống lời của mình một cách vô thức.

Ngay cả tôi cũng run vai một chút.

Dù Alan là người nắm giữ danh hiệu anh hùng nhưng cậu ta là người ít nói và rất ít khi để lộ cảm xúc.

Rất không bình thường khi cậu ta cao giọng như vậy

Phải chăng cậu ta đang cố bảo vệ tôi?

Có phải đó là sự quan tâm từ trái tim giá băng của cậu ta?

[Chúng tôi không có thời gian bàn luận những vấn đề vô dụng. Ông già Douglas, xin lõi nhưng chúng tôi đang vội.]

[À vậy sao, xin lỗi]i vì đã làm phí thời gian của mọi người, mọi người đi an toàn nhé.]

Alan giơ tay lên một chút rồi đi qua tôi.

Và tổ đội của cậu ta theo sau.

Tôi nhìn theo bóng hình của họ khi họ rời đi.

Nhưng họ không một lần nhìn lại.

Đã được hơn nửa tháng kể từ khi tôi rời khỏi Balzac rồi.

Tôi vẫn tiếp tục chuyến hành trình không điểm đến của mình.

Đầu tiên tôi nghĩ về việc về quê nhà.

Nhưng người mẹ đơn côi của tôi đã mất từ ba năm trước rồi.

Không còn ai ở đấy chờ tôi về cả.

Nghĩ lại thì, cuốn theo chiều gió thế này cũng không tệ lắm.

Tôi tự nhủ.

Tôi làm những việc kỳ lạ để trả phí đi lại ở những ngồi làng, những thành phố tôi đi qua.

Đó sớm thành 'phong cách' của tôi rồi.

Nhưng có vài lần tôi bị lừa và mất sạch tiền thưởng.

Nghĩ lại thì khi tôi còn trong nhóm anh hùng, tôi luôn được bảo là có tính cách dễ bị lừa gạt.

Rằng tôi quá tin người và tôi quá ngây thơ khi luôn rộng mở đối với người khác.

Cũng chịu thôi.

Thật thà cũng là điều xấu sao?

Không, không thể như vậy được...

tôi tin rằng thật thà là thứ duy nhất tôi còn có.

Những công việc tôi nhận luôn có tiền thưởng thấp, bẩn thỉu, khó khăn và nguy hiểm.

Nhưng tôi nào dám phàn nàn.

Kể cả lão già vô dụng cho hội trong một thành phố tấp nập người, vẫn có những yêu cầu ở thành phố nhỏ mà lão gì đó có thể hoàn thành, nên tôi rất biết ơn.

đã ba năm rồi kể từ khi vua quỷ được hồi sinh.

Sự tồn tại ác quỷ đã bằng cách nào đó lấy thêm sức mạnh và trở thành mối nguy hại cho loài người.

11:13

Bời vì bọn quỷ càng ngày càng nổi nên những công việc liên quan đến việc khuất phục những sinh vật quỷ dữ nổi lên như nấm.

Nhưng khi tôi nhắc tới việc không thể dùng kỹ năng, người giao việc nay lập tức đổi thái độ.

[Nếu vậy thì tôi không có việc gì khác cho ông ngoài nhặt cỏ Totten và xử lý đống xác của bọn quỷ.] 

Sau khi được bảo như vậy tôi không còn cách nào khác ngoài chấp nhận.

Cỏ totten khi chúng bắt đầu khô đi có thể gây ảo giác, tôi nhặt chúng như cuộc sống của tôi phụ thuộc vào chúng trong khi nhận thức của tôi mờ dần đi.

Tệ nhất là, những gì tôi thấy do ảo giác là những vết thương đau đớn nhất.

Giấy phép của tôi bị tước đi bởi chính đồng đội cũ, trong khi bị chửi là một gánh nặng là những gì tôi nhìn thấy lặp đi lặp lại khi tôi thu thập cỏ Totten.

Và tôi nhận ra rằng, nỗi sợ lớn nhất của tôi là trở nên vô dụng.

Xử lý xác của quỷ là một vấn đề khá khó khăn.

sau khi xử lý xong , cả người tôi bám đầy chất nhờn dinh dính.

Hơn nữa, mùi tanh không mất đi kể cả sau khi tôi tắm.

Nên bị đuổi khỏi nhà nghỉ và buộc phải nghỉ ngơi ở bên ngoài là chuyện bình thường đối với tôi.

Có lẽ tôi sẽ kiếm được nhiều tiền hơn nếu tôi dùng kỹ năng nhưng trong trường hợp của tôi dùng kỹ năng không khác gì tự rút tuổi thọ.

Khi tôi còn là nhà mạo hiểm, tôi thực sự nghĩ là chết khi chiến đấu là vinh quang, tôi vẫn tiếp tục dùng kỹ năng bất kể máu.

Một nhà mạo hiểm không thể dùng kỹ năng chắc chắn sẽ bị đuổi đi sớm hay muộn ở một thành phố như Balzac, điều đó tôi hiểu,

Nhưng giờ tôi rõ ràng đang sợ chết.

Với một người đã mất mọi thứu có ý nghĩa trong đời, tôi chọn cách níu kéo lấy cuộc sống.

tôi nghĩ về điều đó hằng đêm khi tôi đi ngủ ở một nhà trọ rẻ tiền.

Dường như tôi mất cả lòng tự kiêu và sự tự tin cùng với giấy phép mất rồi.

Từng đêm từng đêm càng ngày càng trống rỗng và đau khổ

Một vài lần tôi không nhịn được nữa và lặng lẽ cắn tay và than thóc không thể đếm xuể.

Khi tôi mười lăm, tôi rời nhà đi cho dù mẹ tôi có níu kéo vì tôi muốn có ích với nhiều người hơn nữa.

Tôi chỉ muốn làm điều mà tôi thấy là đúng.

Cho dù tôi trở nhành nhà mạo hiềm là vì vậy,

Nhưng giờ đây trái tim tôi không còn gì ngoài sự cô đơn.

Cuối cùng thì, tôi sống vì cái gì vậy.

Cuộc sống trước khi giấy phép bị tịch thu lướt qua trước mắt tôi.

Con người xưa của tôi cảm thấy cái chết chả là gì cả miễn là tôi còn có ích và hạnh phúc.

Kể là khi là vì lòng tự cao vớ vẩn của tôi...

Khi tôi tới khu rùng trải dài quanh biên giới đất nước thì tôi đã lang thang khắp nói được ba tháng rồi.

[Chắc là đã quá muộn rồi...]

tính ra tôi đáng lẽ nên đến đây sớm hơn. 

Nhưng vì tôi giúp một bà cụ tôi tình cờ gắp sáng nay khiến tôi rời khỏi ngôi làng muộn hơn dự tính.

tôi không thể cứ mặc kệ bà lão còng lưng vác một thùng đầy nước thế được.

Ngay sau khu rừng này có điểm kiểm soát biên giới.

tôi cần phải đến đó trước khi họ đóng cửa.

cắm trại trong rừng rất nguy hiểm và mệt mỏi.

Với một người không thể hồi phục đầy đủ sức khỏe kể cả sau khi nghỉ ngơi ở nhà nghỉ thì sẽ rất khó khăn.

[Được rồi cố thêm một chút nữa nào...]

tôi khẩn trương bước trên con đường mòn trong khi tự cổ vũ bản thân.

Đến đoạn giữa khu rừng tôi nhận ra một mùi lạ.

[Mùi này...]

Mùi của máu và dã thú.

tôi nhìn sâu hơn vào trong khu rừng. 

tôi có thể thấy bóng dáng của con thú.

Tôi cố găng tập trung đi lại vào con đường mòn.

Nhưng...

(tôi không thể quên đi những gì tôi thấy được...)

tôi từ bỏ giường êm đệm ấm ở trạm kiểm soát và bước sâu vào khu rừng.

Bước lên cành cây khô và đất khi tôi đi.

[Kuu...u......Gu-...]

(Phía bên kia)

tôi cẩn thận lắng nghe.

Dường nó con thú yếu đi rất nhiều.

Có lẽ nó đã bị thương.

Khi tôi gạt cành lá trên đường đi trong khi nín thở.

[...!]

Bao quanh bởi cây cối, một con thú khổng lồ với bộ lông vàng óng nằm ở chỗ trống.

Chiếc mõm đang thở 'haa-haa' với một đôi răng nanh sắc nhọn.

Nó nhìn giống một con sói nhưng cơ thể nó quá to.

Hơn nữa, máu tím tràn ra từ vết thương chứng tỏ đó là một loài quỷ.

[Một con Fenrir ư?]

Tôi nuốt nước bọt.

tôi đã nghe kể về nó trong những câu truyện rồi nhưng nhìn tự mình chứng kiến thì là lần đầu tiên.

Nhưng tôi nghe nói fenrir là một loài hiếm ngay cả trong thế giới quỷ, và chúng rất ít khi xuất hiện trong lãnh thổ loài người....

(Không, giờ không phải lúc suy tính linh tinh)

Một con fenrir thương tích đầy mình.

Bộ lông vàng nhuộm với máu tím.

Phải chăng là do một thợ săn? một mũi tên có thể thấy thò ra từ lưng con thú.

nhìn thôi tôi cũng thấy đau.

[tệ thật đấy...]

con fenrir đang co mình thở dài và ngẩng đầu lên

[Uuu---]

Nó đang cố đe dọa tôi, nhưng tôi có thể thấy bọt máu đang dần hình thành bên mép miệng của nó.

[À, ra vậy, mày đang sợ phải không?. Tao sẽ không làm gì đâu, nên bình tĩnh]

tôi để lộ ra hai tay không và ngồi xổm xuống.

[Thấy không? tao không có vũ khí nhé]

Điều này để chứng tỏ tôi không có ác ý.

kể cả vậy con Fenrir vẫn không ngừng gầm gừ với tôi,

[Tao pphải ngừng máu cho màu nhưng không thể làm vậy mà cứ để cái tên ở đó được.]

tôi từ từ bước lại gần từng bước từng bước một.

tiếng gầm gừ bé dần đi.

Tôi nắm lấy mũi tên và luôn miệng bảo sẽ ổn thôi.

[Xin lỗi nhưng sẽ khá là đau đấy. Cố chịu nhé.]

sau khi nói vậy tôi dùng cả hai tay để cố kéo cái cung tên ra.

[Gyaauugyaaa--!!]

Con Fenrir hú lên trong đau đớn trong khi đuôi của nó vẫy loạn lên.

Đầu của mũi tên đâm vào da thịt của nó khá sâu

[xin lỗi, chắc đau lắm nhỉ...tsu]

tôi cổ vũ con fenrir nhưng tự dưng bị mất cân bằng.

Và ngay khi tôi đứng dậy

[Uguu--!]

Chiếc đuôi đập thẳng vào bụng tôi.

Cơn đau khiến tôi phun ra vài tiếng khác người.

Có lẽ cú đập khiến tôi bay mất hai chiếc xương sườn rồi.

tôi hít sâu vào cố gắng chịu đựng cơn đau.

Đó là lúc tôi nhận ra da ở hai lòng bàn tay của tôi đã bị xé rách.

tôi cũng đang chảy máu.

(Nó trơn tuột là do vậy ư..)

tôi lôi chiếc dao từ balo ra và cắt tay áo. Với nó tôi bọc tay lại.

(thế chắc được rồi. Lại nào.)

[Fu-,guu--!!]

Tôi nghiến răng nghiến lợi, nín thở trong khi dồn mọi thớ cơ vào việc kéo.

Có cảm gíac da thịt rách.

Nhìn trông có vẻ đau lắm.

[Một chút nữa thôi, chút nữa thôi...]

Là con Fenrir hay là tôi nói vậy ta?

Tôi không phân biệt được nữa rồi.

mồ hôi chảy ra từ trán tôi như ống nước bị rò rỉ vậy.

Thấy đầu mũi tên rồi.

Với cảm giác nhầy nhầy, cuối cùng tôi cũng có thẻ rút mũi tên ra.

[...,...tốt... Chịu đựng tốt lắm.]

tôi nói với con Fenrir trong khi thở hết cả hơi.

Đó là hậu quả khi tôi dùng quá sức khi kéo mũi tên ra.

Con Fenrir bắt đầu liếm láp miệng vết thương do mũi tên gây ra.

[...Nn?... Có vết gì ở trên bụng thế kia?]

Tôi nhận ra khi con Fenrir thay đổi vị trí

Khi tôi nhìn kỹ hơn, tôi hít sâu vào vì ngạc nhiên.

...Không.

đó không phải chỉ là vết bớt.

Trên bụng nóp nó là một lời nguyền màu tím--..

(Phép thuật Hex)

[tại sao trên người một con Fenrir lại có Hex nhỉ.]

trong khi tôi đang tự độc thoại, con Fenrir ngẳng đầu lên

Cứ như nó hiểu những gì tôi nói vậy

[Để cho tao xem chút được không?]

Con Fenrir nhắm mắt lại như đang cho phép vậy.

Phép thuật Hex là một trong những kỹ năng cấm có mục đích duy nhất là để khiến cho đối thủ phải chịu đau khổ.

Có rất nhiều loại ma pháp Hex và có nhiều tác dụng khác nhau nhưng chúng đều có một điểm chung đó là chúng mang lại sự đau đớn 

Ngay từ đầu Hex dùng để khiến cho đối thủ phải khổ sở trước khi bị giết.

Dùng phép thuật hex là rất tàn nhẫn kể cả khi không dùng trên con người.

[Thật đáng thương...]

[tôi quỳ xuống trong khi ôm lấy ngực vì 2 chiếc xương sườn gãy.

con Fenrir vẫn nằm yên và không gây thêm rắc rồi nào.

[Sẽ nhanh thôi.]

Khi tôi nói vậy tôi đẩy đám lông đẫm máu khỏi tầm nhìn.

cái bụng lộ ra.

[...không thể nào!, Một thứ như vậy...]

Tôi bối rối đến nỗi giọng tôi trở nên run rẩy.

Tôi đứng hình khi hiểu được nghĩ nghĩa của biểu tượng hex được khắc lên.

Đó là bởi vì...

[Hex chuyển hóa]

Con Fenrir này bị nguyền bởi phép Hex chuyển hóa từ người thành thú

Nói cách khác thì con Fenrir trước mặt tôi là người.

********************************************************

Trans : MeowKing

Edit: Reset Kalar