Đã năm ngày trôi qua kể từ khi chúng tôi rời khỏi làng McFadden. Chúng tôi đã tới Addinton sau khi nghỉ ngơi ở những ngôi làng nhỏ mà chúng tôi gặp được qua đêm trong khi hướng về phía nam.
Addinton được xây dựng trong lòng thung lũng và những ngọn núi phía nam có những ngôi nhà cổ cũng là một phần của thành phố. Và ở trong thành phố này có một nơi rất nổi tiếng, đó là [Cô nhi viên Mattroc].
Khi chúng tôi đang đi trên đường chính, chúng tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy một cô nhi viện lớn đến vậy. Những thành phố mọi kích cỡ thường đều sẽ có cô nhi viện. Nhưng tất cả đều thiếu tiền quỹ, và hầu hết đều dùng những biệt thự bị bỏ trống.
Vậy thì, sao Cô nhi viện Mattroc có thể duy trì nơi họ ở được? Tôi nhớ lại cuộc nói chuyện ở quán bar lần trước.
(Mình khá chắc là có một người rất thành công trong việc làm ăn bắt đầu quản lý cô nhi viện. Người đó tự bỏ tiền túi để đảm bảo những đứa trẻ được nuôi dạy cẩn thận.)
Trên đời này vẫn còn nhiều người tốt. Và bởi vì người đó tốt đến vậy nên đã được tin tưởng bởi mọi người trong thành phố.
Ngay cả trong một quan bar toàn những kẻ bợm rượu thì vẫn không có một lời xàm xí nào về người đó.
(…Vậy thì, việc đầu tiên là…)
Tôi luôn tìm chỗ ở trước khi đi bất cứ đâu, đương nhiên là ở Addinton cũng không khác gì.
(Đi đến chỗ lúc trước mình dừng chân thôi, chỗ đó phục vụ đồ ăn rất ngon, có lẽ Ravi sẽ thích.)
Tôi nhớ lại vị trí của nhà trọ đó và đưa theo Ravi hướng về trung tâm thành phố. Những con phố đầy ắp người và ngựa đi lại, tràn đầy sự sống.
[Waa…]
Con bé há hốc mồm khi nhìn xung quanh, dường như con bé đang choáng vì không khí của thành phố đông vui này. Có lẽ vì từ trước đến giờ bọn tôi mới chỉ dừng chân ở những ngôi làng quê nên con bé dường như rất hứng thú với những cỗ xe ngựa. Ravi khi nhìn chằm chằm vào chúng mãi không rời.
[Con đã đi trên xe ngựa bao giờ chưa?]
[U-nn…]
[Sẽ có thêm nhiều xe ngựa hướng về phía nam, chúng ta đi đến đó bằng xe ngựa nhé.]
[….!]
Con bé nhìn tôi với cặp mắt phát sáng. Tôi có thể cảm thấy rõ ràng sự hạnh phúc của con bé dù con bé không nói một lời nào.
(Đó cũng là nhờ vào tóc mái được cắt ngắn.)
Trong lúc tôi nghĩ vậy và mỉm cười với Ravi, người ra vào cửa hàng đối diện bắt đầu trở nên ồn ào.
[Con rất hạnh phúc khi được mua kẹo ngon như vậy!]
[Con cảm ơn, Director-sensei!]
[Nhìn kìa, những miếng bánh quy gừng trông thật đáng yêu!]
[Nếu đọ đáng yêu thì kẹo của mình cũng không thua đâu nhé.]
[Hahaha, đừng chạy khắp nơi như vậy chứ, nguy hiểm lắm.]
Những người đi ra khỏi cửa hàng đồ ngọt là một người đàn ông tóc trắng với khoảng mười đứa trẻ đang bám theo cậu ta. Cơ thể mũm mĩm của cậu ta có vẻ giống một con gấu ôm. Hơn nữa, nụ cười nhẹ nhàng của cậu ta dường như tràn đầy nhân hậu và những đứa trẻ gọi cậu ta là Director-sensei.
(Chả nhẽ đó là người quản lý trại trẻ mồ côi?)
Nghĩ lại thì những đứa trẻ được cậu ta mang theo trông có vẻ rất khỏe mạnh. Có một cậu bé mặc một chiếc áo có chất lượng rất tốt và một cô bé mặc bộ váy rất lộng lẫy. Nhìn chúng như những đứa trẻ xuất thân từ quý tộc vậy.
Tôi rất ngạc nhiên khi tự so sánh những gì mình mua cho Ravi với những đứa trẻ.
[….]
Dù tôi không có vấn đề gì khi mua, nhưng những gì tôi mua vẫn chỉ là bộ đồ một mảnh giản dị và một đôi giày gỗ. Sau khi liếc nhìn Ravi, tôi càng thấy xấu hổ. Ravi đang nhìn những đứa trẻ với ánh mắt ngưỡng mộ, rất khác với lúc con bé nhìn chăm chú những chiếc xe ngựa. Đó là ánh mắt mong muốn có gì đó một cách mãnh liệt.
(Chắc con bé đang ghen tỵ.)
Con bé nhìn thấy ánh mắt của tôi và quay đi vì xấu hổ. Trong khi tôi vẫn đang tìm từ để nói, những đứa trẻ bắt đầu đùa giỡn nhau. Một đứa không để ý và va vào người Ravi.
(Ah…!)
Tôi ngay lập tức đỡ Ravi để con bé không bị ngã nhưng người đàn ông tóc trắng đã di chuyển đầu tiên.
[Xin lỗi nhé, cháu có sao không?]
Ravi gật đầu.
[Thật tốt quá, để ta cho cháu cái này để xin lỗi nhé!]
Thứ mà cậu ta đưa cho Ravi là nhiều miếng kẹo đa màu sắc. Mắt của Ravi càng ngày càng ngại ngùng. Tôi gật đầu đồng ý khi con bé nhìn lên tôi như đang muốn hỏi sự cho phép. Khi Ravi cố lấy một cái, người đàn ông cười và đưa tất cả những gì trong tay có cho Ravi. Tôi rất ngạc nhiên trước sự hào phóng của cậu ta. Ravi nhận lấy và lắp bắp cảm ơn sau đó chạy ra trốn sau lưng tôi.
[Thật xin lỗi… Con bé lại nhận kẹo của mọi người…]
[Không, không, là lỗi của tôi Papa-san. Nhanh lên mọi người, xin lỗi cô bé đi chứ.]
[V-Vâng, cho bọn mình xin lỗi.]
Bọn trẻ xin lỗi một cách ngượng ngùng. Tôi có thể thấy mối quan hệ của họ không tệ qua cuộc trao đổi ngắn này.
[Những đứa trẻ này năng động quá mức nên chúng hay vướng vào rắc rối.]
Cậu ta cười trong khi so sánh với Ravi. Nhưng ngay sau đó, gương mặt của cậu ta lại lộ ra vẻ ngạc nhiên.
[Ồ, tôi xin lỗi vì đã đoán rằng hai người là cha con nhé.]
Tôi lại một lần nữa bất ngờ khi cậu ta nhận ra dễ dàng đến vậy. Đúng là mái tóc của chúng tôi khác màu và gương mặt cũng không có điểm nào giống luôn, nhưng cũng có những người như vậy mà. Tôi nên hỏi lý do sao cậu ta biết để lần sau không bị phát hiện nữa.
[Chỉ là có cảm giác có khoảng cách giữa hai người mà thôi. Dù con bé trốn sau lưng ngài nhưng lại sợ không dám bám vào. Cha mẹ với con cái như vậy thì không thể nào rồi, phải không?]
(Ra vậy…)
[Vậy mối quan hệ giữa hai người là sao vậy?]
Cậu ta hỏi có phần lo lắng khiến tôi giật mình. Dường như cậu ta đang lo lắng về một vụ bắt cóc.
[Con bé là con nuôi của tôi, chỉ mới gần đây thôi.]
Tôi cố hết sức để che dấu nhịp tim đang tăng nhanh.
[Vậy sao, nếu thế thì cuộc sống của ngài đã thay đổi một cách đột ngột nhỉ. Bỗng dưng có một đứa trẻ ở độ tuổi như vậy thì ai cũng sẽ gặp rắc rối thôi.]
[Ừm, thì….!]
Tôi không biết nên trả lời cậu ta như thế nào cho phải, mồ hôi bắt đầu chảy dài trên trán và mắt tôi bắt đầu nhìn ra chỗ khác.
[Hahaha. Cũng có nhiều người như ngài không rõ ràng lắm về việc nuôi dạy một đứa trẻ mà nên ngài cũng không cần phải lo sợ đến vậy đâu.]
[À, không…]
[Vợ ngài chắc chắn sẽ ủng hộ ngài thôi.]
[Điều đó… tôi không có vợ.]
[Eh? Vậy ngài đang nuôi nấng một đứa trẻ không cùng huyết thống một mình ư?]
Chết thật, mình nói nhiều quá rồi! Khi tôi nhận ra thì mọi thứ đã quá muộn rồi.
Người đàn ông đó dường như đang thương hại tôi khi thấy tôi hoảng loạn.
[…Dù tôi chỉ có một mình nhưng ngài có vẻ như cũng đang trong trường hợp khó khăn. Tôi đang quản lý một trại trẻ mồ côi ở một thành phố tên Mattroc, ngài có thể đến để hỏi về bất cứ chuyện gì nếu ngài muốn.]
[Không, điều đó…]
[Sẽ rất khó nếu ngài nuôi dạy đứa trẻ một mình mà phải không? Và đi du hành cũng sẽ bị giới hạn khi có một đứa trẻ bên cạnh nữa. Ngài cũng không thể bỏ mặc đứa trẻ và ngủ một mình được và phải canh gác vào ban đêm nữa. Với cả chi phí để đi du hành cũng sẽ đắt hơn nhiều việc ngài đi một mình.]
Người đàn ông mang phong phạm của một vị thánh trong khi bắt đầu gật đầu cười, một nụ cười mà sẽ khiến cho người khác muốn dựa vào ông.
[Hỏi tư vấn ư…?]
[Tôi cũng đang nuôi nấng nhiều đứa trẻ vì rất nhiều lý do khác nhau.]
[…!]
(Cậu ta muốn Ravi vào trại trẻ phải không…? Không không không, sao câu chuyện lại đến mức này chứ.)
Những đứa trẻ đứng sau lưng Quản lý Mattroc đang hào hứng lắng nghe theo cuộc trò chuyện và thì thầm với nhau chuyện gì đó. [Cô ấy cũng sẽ gia nhập bọn mình ư?] Tôi cảm thấy nguy cơ hiểm hiện dần khi câu chuyện càng ngày càng hướng về việc tôi rời xa Ravi.
[Cảm ơn cậu đã lo lắng cho chúng tôi nhưng hiện giờ thì vẫn chưa có vấn đề gì cả…! Đ- được rồi Ravi, ta đi thôi.]
Bọn tôi rời đi như đang chạy trốn vậy, chỉ để lại một lời tạm biệt mơ hồ.
Khi chúng tôi bước vào nhà trọ, Ravi trông rất kỳ lạ. Có quá ít lời. Dường như con bé cũng không ăn được, tôi hỏi xem Ravi có bị ốm không thì con bé lắc đầu.
(Đúng là con bé không có vẻ gì là bị ốm….)
Tôi nghĩ về điều đó và nhận ra, con bé luôn nắm góc váy và nhìn vào nó. Bộ váy một mảnh giản dị, cũ kỹ.
[Cái này…]
[Nn?]
[Có đắt không ạ…?]
Ravi hỏi với giọng như chỉ thoáng qua.
Mồm tôi cứng lại và không thể trả lời lập tức.
[…Không. Nó rất rẻ, ta xin lỗi…]
Khi tôi cố gắng ngỏ lời xin lỗi, Ravi lại nói một thứ rất bất ngờ.
[May quá…]
(May ư?)
Sao con bé lại mừng khi nó rẻ cơ chứ? Đầu tôi nghiêng sang một bên vì bối rối. Hình ảnh những đứa trẻ ăn mặc đồ hiệu cứ luẩn quẩn mãi trong đầu tôi.
(…Có lẽ Ravi không vui vì điều đó.)
Tôi cảm thấy cơn đau trong ngực, chắc chắn Ravi sẽ cảm thấy ghen tị khi thấy vậy rồi.
(Tôi từ chối lời mời của người quản lý, nhưng có lẽ con bé lại muốn nhận lời…)
Ở đó có những đứa trẻ cùng tuổi cô bé, và hơn nữa chúng cũng có vẻ có cuộc sống không tệ. Lúc đầu, tôi muốn giao con bé cho người mà tôi tin tưởng. Tôi không biết được như thế nào sẽ tốt hơn cho con bé.
[Nếu ta để lại con cùng với người quản lý đó có tốt hơn không?]
Khi tôi hỏi vậy, vai con bé run lên.
[Có lẽ ta tự từ chối là sai rồi.]
Ravi bơ phờ lắc đầu.
[Thế ngày mai thì sao, ta sẽ hỏi họ xem…]
Ravi đóng băng lại nhìn chằm vào chiếc giường, dù không có phản ứng gì nhưng tôi cũng biết điều mà tôi cần phải làm, tôi thở dài thườn thượt.
[Ta không dựa vào trại trẻ có được không vậy?]
Tôi có thể thấy một cái gật nhỏ…
(Ít nhất thì, tôi cũng muốn con bé mặc thứ gì đó giống như những đứa trẻ ở cô nhi viện.)
Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi và con bé sẽ trông rất khổ cực
(Đúng rồi, tôi nên chọn món quà nào đó khiến con bé vui mừng…!)
Với cái đó, tôi có thể phá tan cái không khí ngại ngùng này.
[Ravi, ta đi ra ngoài một chút. Con đợi ta ở phòng trọ một lúc nhé.]
[Ah…]
Ravi nhìn tôi như muốn nói gì. Con bé sẽ rất ngại nếu tôi mang theo để mua quà nên tôi phải đi một mình bằng bất cứ giá nào. Tôi gật đầu với Ravi [Ta sẽ quay về sớm thôi.]
Tôi rời khỏi nhà trọ và hướng tới khu thương mại một mình.
(Có nên đi đến cửa hàng tiện lợi như mọi khi không nhỉ…?)
Tôi nhìn vào cửa tiệm đối diện đường cái. Khi tôi tiến tới khu vực đông nhất của thành phố, tôi cuối cùng cũng tìm được một cửa hàng phù hợp. Một cửa hàng có biển: [Quần áo cho phụ nữ - thợ may Allman]. Tôi xốc lại tinh thần và dũng cảm bước vào.
Trong cửa tiệm đã có vài người đang mua sắm. Khi tôi nhìn qua cửa sổ, dường như rất nhiều khách hàng là phụ nữ trẻ. Cửa hàng dường như đang làm ăn rất tốt. Tim tôi đập thình thịch khi bước qua cánh cửa đó. Thường thì, tôi sẽ không bao giờ nghĩ tới việc bước vào một cửa hiệu như vậy. Tôi đã đến nơi rồi, không được lùi bước nữa. Tất cả là vì Ravi.
Có rất nhiều bộ váy khác nhau với nhiều màu sắc xếp thành hàng trong cửa hiệu,
(Thật tuyệt vời…)
Những chiếc váy được thêu tay với những hạt sáng lấp lánh, tôi tự hỏi rằng chúng đáng giá bao nhiêu. Tôi rất sốc khi thấy mọi người trong cửa hàng ai cũng mặc những bộ như vậy như không có gì. So với những cửa hàng tiện lợi tôi hay đến, khách hàng và không khí ở đây khác hẳn hoàn toàn. Tôi là người duy nhất ở đây khác biệt.
(…Sao ở đây lại có mùi thơm đến vậy dù đây chỉ là cửa hàng quần áo mà thôi?)
Tôi chần chừ kiểm tra giá của những chiếc váy.
[……!]
(10 đồng bạc ư…)
Cả gia tài của tôi bây giờ vẫn không đủ để trả cho chiếc váy này. Khá là thất vọng khi tôi không thể mua nó, quần áo có khi sẽ phải đợi đến khi tôi kiếm được việc làm rồi. Có lẽ tôi đành phải bảo con bé cố chịu thêm một khoảng thời gian vậy.
(Tôi nhớ rằng những cô bé hồi trước có rải ruy băng trên đầu như để trang trí thêm cho tóc mà nhỉ.)
Chắc chắn cái đó sẽ phù hợp với Ravi, chắc chắn là vậy.
(Giá là…30 đồng à?)
Không phải là rẻ nhưng vẫn mua được. Tôi đang nghĩ về việc kiếm việc làm thêm để khi tiêu tiền nó không xót như bây giờ.
Tôi muốn nhặt nó lên nhưng tôi chần chừ với đôi tay già của mình. Tôi cảm thấy buồn khi nhìn những chiếc ruy băng mỏng manh đáng yêu này. Tôi đã đúng khi rửa tay sạch sẽ trước khi đến đây. Khi tôi nghĩ vậy…
[Uầy thật là…]
[…Ông ta đang chần trừ trước đống ruy băng kìa.]
[Chắc là đang chọn quà cho ai đó chăng?]
[Ara, đúng là đầu đất mà.]
Những quý cô tụ tập lại và bắt đầu cười.
Tôi trốn sâu vào trong cửa hàng vì xấu hổ.
(Mình chạy trốn vì cái gì vậy nhỉ?)
Tôi tự trách nhưng tôi không thể tự di chuyển. Cuối cùng thì, tôi đứng trong một góc chờ những quý cô đó rời khỏi cửa hàng.
(Giờ thì…)
Tôi cuối cùng cũng trở lại góc bán ruy băng nhưng tôi vẫn chần chừ xem nên mua cái nào. Cuối cùng thì người bán hàng đến và hỏi thăm tôi. Sẽ rất ngại ngùng nhưng tôi cần sự giúp đỡ của cô ấy thật. Khi tôi hỏi cái nào sẽ hợp với một cô bé tầm 10 tuổi ít nói, cô ta gợi ý màu vàng của những bông hoa mùa hè và một chiếc màu xanh trông sẽ rất mềm mại.
(Cái sẽ hợp Ravi nhất là…)
Tôi bảo với người bán hàng rằng tôi sẽ mua một chiếc màu xanh nước biển.
[Ngài có cần gói nó lại không ạ?]
Người bán hàng hỏi sau khi tôi trả tiền và một lần nữa tôi lại chần chừ.
(Sao một đoạn ruy băng lại cần bọc lại vậy nhỉ…?)
Không phải thế hơi quá hay sao? Thật khó để quyết định vì tôi cũng không quen việc tặng quà cho lắm.
Tôi tự tưởng tượng về việc tôi tặng cho Ravi chiếc ruy băng được gói thật đẹp. Không được rồi, tôi cố gắng thế nào cũng không nặn ra được hình ảnh đó.
(…Sẽ dễ hơn nếu cứ đưa cho con bé một cách bình thường thôi nhỉ?)
Tôi nhận lấy chiếc ruy băng sau khi trả tiền. Tôi cất kỹ nó vào trong túi áo khoác vì tôi không muốn làm bẩn nó với mồ hôi của tôi.
Trên đường về nhà trọ, sao tôi có cảm giác nó càng ngày càng nhẹ nhỉ?
(Mong rằng con bé sẽ thích…)
Tôi tăng tốc dần khi nghĩ về gương mặt hạnh phúc của Ravi lúc con bé nhận được món quà.
Tôi nên nói gì khi tôi tặng nó đây ta? Như ta vô tình tìm được chăng? Không, như thế thì lộ liễu quá.
Hay là [Đây là món quà cho Ravi.]?
…Umu-
Nhưng món quà này cũng đâu đến mức đó đâu…
Hay là [Nếu con thích thì con có thể dùng nó.] nhỉ?
…Umu-.
Thế thì cũng hợp với mình bình thường. Cứ thế mà triển thôi!
Tôi càng lo lắng hơn khi tiến lại gần nhà trọ.
(Sẽ rất tệ nếu con bé không thích…)
Tôi dừng lại vì nghĩ vậy. Khi tôi mua nó tôi thấy nó rất đáng yêu nhưng giờ thì sự tự tin đó của tôi bay sạch rồi.
[Haa…]
Thật tệ hại mà. Những người qua đường nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. Cứ đứng yên đây thì cũng không làm được gì cả, tôi tự cổ vũ và mở cửa nhà trọ. Sảnh ăn bắt đầu đông người lên, tôi lướt qua đám đông và leo lên cầu thang phía bên trái.
(Cố lên nào tôi ơi. Ta phải đánh bại cái không khí ngại ngùng đấy bằng mọi giá.)
Hơn nữa, Ravi là một đứa trẻ rất vị tha. Nếu tôi xin lỗi tử tế, chắc mọi chuyện sẽ bình thường lại thôi. Tôi tin vậy trong khi nắm chặt chiếc ruy băng trong túi.
(Được rồi…)
Tôi hít sâu và mở cánh cửa phòng.
Nhưng….
[….Ravi?]
Căn phòng trống rỗng, và không thể thấy Ravi đâu cả.
(Con bé đi vào phòng vệ sinh rồi sao?)
Tôi tự hỏi khi bước vào và nhìn xung quanh căn phòng trống…
(Nn?)
Có một mẩu giấy ở trên bàn, lúc trước làm gì có đâu nhỉ. Tôi nhặt tờ giấy lên và đọc nó. Nội dung của nó khiến tôi phải ngạc nhiên.
[Cảm ơn ngài vì tất cả.
Ở với ngài con rất vui.
Con sẽ đến trại trẻ mồ coi.
-Ravi]
Bức thư được viết bằng tay.
[…..]
Nó được viết ở mặt sau tờ giấy gọi đồ. Chắc con bé có được từ sảnh ăn. Tôi ngồi ở mép giường nghĩ về những thứ không quan trọng một chút nào. Chiếc ruy băng đã mất người được tăng rơi xuống mặt đất.
(Ra vậy…trại trẻ mồ côi…)
Đương nhiên, tôi thấy những đứa trẻ ở đấy rất hạnh phúc, chúng mặc những bộ đồ mà tôi không thể mua.
Tôi mừng vì con bé giờ không phải chịu khổ nữa, dù con bé đến trại trẻ mồ côi hay đến với người mà tôi tin tưởng đều không quan trọng nếu con bé hạnh phúc.
Dù trong đầu tôi hiểu như vậy nhưng thật lạ khi tôi cảm thấy nỗi buồn dâng lên.
Tôi chưa bao giờ nghĩ chúng tôi sẽ từ biệt đột ngột như vậy, tôi sẽ lại tiếp tục còn một mình. Tôi cố tự nhủ với bản than, nhưng có thật là bọn tôi tách ra như vậy sẽ ổn không? Thế giới này rất rộng lớn, chia tay một lần và không bao giờ gặp lại là chuyện rất hay xảy ra. Phải chăng tôi nên tự mình nói lời từ biệt sao? Tôi cố đựng khi nghĩ như vậy nhưng…
(…Có lẽ tôi không nên.)
Con bé viết lại thư rồi rời đi, tôi có thể thấy rằng con bé không muốn nói chuyện với tôi.
Tiếng thở dài của tôi vang vọng khắp căn phòng chống vắng. Con bé luôn yên lặng khi chúng tôi ở bên nhau vì đó nên tôi cũng hay tự độc thoại. Nhưng giờ thì khác, không khí giờ không còn một chút hạnh phúc nào.
Tôi mới chỉ dành vài ngày cùng với con bé. Nhưng trong quãng thời gian đấy, tôi không hề cảm thấy cô đơn. Sau khi con bé rời đi, tôi mới nhận ra sự thật đó.
Sáng hôm sau khi tôi đang thay quần áo, tôi nhận ra tôi vẫn chưa trả lại chiếc vòng cổ cho Ravi.
(Chết thật, phải mang cái này theo thôi.)
Dù con bé tránh mặt tôi và rời đi nhưng tôi vẫn phải trả nó lại cho con bé.
Và cả lời hứa gặp Theo-jiiisan sáng nay nữa, tôi nên đến đó và bảo rằng tôi sẽ không bán chiếc vòng cổ nữa sau đó thì đến trại trẻ mồ côi. Cảm xúc của tôi không còn quan trọng nữa rồi nhưng tôi không thể nhịn được cảm thấy vui khi biết rằng sẽ gặp Ravi một lần nữa.
Tôi đi theo hướng tây từ khu vực thương mại như được chỉ dẫn, tới cửa hàng có biển [ Cửa hàng tiện lợi Theo]. Nó cũng khá lớn so với những cửa hàng tiện lợi bình thường. Như dự đoán, ông già đó đúng là chuyên gia.
[Xin chào.]
Tôi chào hỏi và bước vào cửa hang. Theo-jiisan và một người trẻ hơn nhưng có vài nét giống ông ta đang cãi vã về một thứ gì đó.
[Con nói rồi, để con lấy hàng trong kho cho. Không phải cha đã già rồi sao? Con không muốn cha đau lưng vì vậy đâu.]
[Han-, ta vẫn khỏe hơn đứa ẻo lả như mày nhiều lắm!]
Có vẻ như họ đang ở giữa một cuộc cãi vã. Khi tôi bước vào, cả hai đều qua về phía tôi.
[[Chào mừng]]
Dù họ đang cãi vã, việc tiếp khách vẫn hoàn hảo.
(Tôi không thể biết được mối quan hệ giữa hai người là tốt hay xấu nữa.)
Tôi chỉ biết đáp lại bằng nụ cười cay đắng.
[Nn? Cậu hôm nay không đến cùng đứa trẻ à?]
Tôi thả lỏng vai và giải thích mọi chuyện, hai cha con họ phản ứng hoàn toàn khác nhau.
[Vậy cũng tốt cho đứa trẻ thôi, chắc là con bé sẽ hạnh phúc.]
[Ta vẫn nghi ngờ người đàn ông đó. Ta chưa bao giờ thấy người thương nhân nào không quý trọng đồng tiền họ làm ra cả.]
[Cha lại như vậy rồi, người quản lý trại trẻ đó đã từ bỏ khỏi nghề thương nhân rồi. Xin ngài đừng để ý, trong cả thành phố này có mỗi cha tôi là nói xấu ngài quản lý ấy mà thôi.]
Người con trai cười cay đắng với tôi.
[Nếu ngài để lại con bé cho ngài quản lý Mattroc thì sẽ không có vấn đề gì đâu. Kể cả khi có người muốn nhận nuôi con bé thì cũng chỉ có những quý tộc muốn làm vậy thôi. Ở cô nhi viện, họ dạy bọn trẻ để chúng có thể tự sống độc lập khi lớn lên. Đã có vài đứa trẻ rời khỏi vòng bảo vệ của ngài quản lý và tự đi trên con đường của chúng rồi đó.]
(Sao họ lại rời đi khi có thể ở thành phố rộng lớn như thế này chứ?)
Những người ở phía nam sẽ thường không rời khỏi nơi họ lớn lên bởi vì phương tiện giao thông ở khu vực này không được phát triển cho lắm…
Khi nghe tôi hỏi vậy, người con trai trả lời.
[Ngài có biết là về phía đông nam của nơi này có biển không?]
[Ý cậu là Làng cảng Shipton ư? Nhưng Shipton chỉ dùng cho thuyền đánh cá gần bờ và thuyền chở hàng thôi mà. Hội đã từ bỏ nơi đó lâu rồi mà. Với cả những thuyền chở khách đã ngừng hoạt động lâu rồi mà, phải không?]
Tôi nhớ rõ ràng vì tôi phải từ bỏ việc đi qua biển vì điều đó mà. Đó là câu chuyện nhiều năm trước, lúc tôi còn ở trong tổ đội Anh hùng…
Lục địa phía tây đã bị xâm chiếm nặng nề bởi Vua Quỷ và bên đó luôn chịu sự tàn phá của quỷ. Vì muốn giải quyết vấn đề đó nên chúng tôi mới muốn đến nơi đó, nhưng…
(Giờ thì nghĩ về việc đó kết thúc như thế nào vẫn hơn.)
[Shipton bắt đầu nhận chở khách rồi sao?]
[Không nhưng ngài quản lý có vài mối quan hệ bên thuyền chở hàng nên có thuyền đi rất thường xuyên. Dù đây là thành phố lớn nhưng họ đồn là còn có thành phố lớn hơn ở bên kia. Tôi cũng khá là ghen tỵ về điều đó đấy, chắc là ngài quản lý nghĩ rằng thành phố lớn sẽ phù hợp với bọn trẻ hơn.]
[….!?]
Mắt tôi tròn vo trong ngạc nhiên. Điều này là không thể nào. Đương nhiên là nhờ Anh hùng Alan lục địa phía tây đã an toàn để sống nhưng ở đó vẫn chịu sự cai trị của Tứ đại thiên vương. Ở đó thì không thể nào hạnh phúc được.
(Phải chăng người quản lý gửi bọn trẻ đến đó mà không biết gì?)
Người thương nhân trước mặt tôi có vẻ như không biết gì về việc xâm chiếm của Vua Quỷ. Vì những người phía nam không du hành nhiều nên việc tắc nghẽn thông tin cũng rất hay xảy ra.
(Dù vậy, như vậy cũng rất kỳ lạ.)
Người đưa đón bọn trẻ sẽ phải bước vào địa lục phía tây và thông tin chắc chắn sẽ được lan đi chứ. Nếu người quản lý không biết thì người vận chuyển là người giấu thông tin.
(Nhưng sao lại phải giấu đi chứ?)
Tôi cảm thấy có gì đó không đúng.
(Dù sao thì tôi không thể để Ravi đến một nơi như vậy được!)
[Eh!? Sao đột ngột vậy?]
[Tôi sẽ đi tìm Ravi về.]
Sau khi tôi nói vậy, Theo-jiisan chỉ cười.
[Umu. Đi bình an nhé.]
[Tôi sẽ sớm quay lại!]
Sau khi nói vậy, tôi nhảy ra khỏi cửa hàng.
[Nè, chàng trai! Dùng ngựa đi nếu vội!]
(Chàng trai?! Chắc là tôi trẻ hơn ông ấy nhưng…!)
[Không sao đâu, tôi nhanh hơn ngựa mà!!]
Tôi hét lên mà không nhìn ngược lại.
[Sục sôi lên sức mạnh của ta – Gia tốc!!!]
Tôi vừa chạy vừa niệm phép Gia tốc lên chính bản thân.
(Không được! Phải nhanh hơn! Gia tốc --!!!)
Cơ thể tôi được trùng điệp Gia tốc và phóng qua thành phố như một cơn gió.
Đến thẳng chỗ của Ravi---…!
******************************************
Trans: MeowKing
Edit: EvilKeniviel