1
Cuộc họp diễn ra vào buổi tối, nhưng mọi người đã tập trung từ sớm.
"Hashiba-san, chào mừng về nhà. Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ."
Lời chào của Saikawa cuối cùng cũng mất đi phần nào sự ngượng ngùng.
"Are? Hôm nay cậu không có tiết à? Tí nữa thì quên, giờ đang là nghỉ hè mà, gahaha!"
Hikawa đùa vu vơ.
Vì đó là ngày sau khi chúng tôi trở về từ chuyến đi của mình, chúng tôi đều cảm thấy có phần mệt mỏi.
"Fuwaah ... Kyouya, vậy cuộc nói chuyện quan trọng này là gì ..."
Nanako trông vẫn còn buồn ngủ.
"Một thành viên mới sẽ tham gia chăng! Nếu là như vậy thì mình sẽ không thể nào nhịn cười được mất!"
Hikawa nói đùa,
" Thật không? Nếu vậy, hy vọng đó là nữ."
Saikawa rất nghiêm túc và nắm chặt lấy cánh tay của Nanako, người đang ở bên cạnh cô.
"Hashiba, đừng lãng phí thời gian nữa và hãy nói ngay bây giờ."
Kawasegawa vẫn bình tĩnh như thường lệ.
Nhưng chỉ hôm nay, có vẻ như cô ấy đã chống lưng cho tôi
"Okay, mình nói đây."
Tôi gằng giọng
"Mình đã quyết định concept của video ―― mà chúng ta sẽ làm."
Sau một hồi tạm dừng, ‘tất cả mọi người đều ồ lên kinh ngạc.
"Yatta~! Giờ thì mình cũng có thể biết phải viết gì rồi~!"
Nanako vui mừng và giơ tay.
"Em cũng đã biết phải vẽ Meku-chan thế nào rồi!"
Saikawa siết chặt tay thành nắm đấm và gật đầu lia lịa.
"Thế là concept là gì vậy?"
Hikawa có vẻ tò mò và đang chờ đợi những lời nói của tôi.
Nơi đây im ắng dần. Tôi nhìn Kawasegawa. Cô ấy vẫn im lặng và khẽ gật đầu.
"Vậy thì mình sẽ nói đây."
Tôi hít một hơi sâu.
Những lời của Kuroda cứ gợi lên trong đầu tôi.
Mày là một thằng tiếu lý tàng đao, bề ngoài thì mày tỏ ra ta đây tri thức thanh cao lắm, luôn ân cần giúp đỡ chỉ bảo người khác nhưng thật ra bản chất sau cùng của mày là lợi dụng, vắt kiệt đến tận cùng sự sáng tạo của những người khác để đưa mình lên cao hơn
Cậu ấy đã nói đúng, rất đúng.
Tôi cảm thấy buồn nôn mỗi khi tôi nhớ lại những gì mình đã mất. Tôi đã khiến những người vô tội phải rơi vào cảnh khó khăn rồi cố gắng tìm cách che gấu sự dằn vặt của bản thân.
Khi nhận ra điều này cách nhìn của tôi đã thay đổi
Việc lựa chọn trong cuộc sống luôn là điều phải xảy ra
Tôi nhận ra điều điều đó trong chuyến trở lại quá khứ lần này. Vì vậy, tôi quyết định đặt mình vào giữa nó và xem thế giới thay đổi như thế nào trong sự đan xen của những người là một phần của nó.
Đống giấy ghi chú trong tủ quần áo là biểu hiên cho chính cái tôi của bản thân tôi. Tôi coi mọi người như những con cờ, thao túng họ và cố gắng dẫn họ đến "thế giới lý tưởng" mà tôi muốn.
Nhưng đó không phải là hạnh phúc đối với tôi. Tôi đã từ bỏ nó trong tương lai và quay lại đây.
Kuroda cũng đã từng nói rồi. Cậu ta sẵn sàng hy sinh mọi thứ để tạo ra một tác phẩm hoàn hảo nhất có thể. Và nếu như có có đủ nguồn lực thì có có khi cậu ta còn tham vọng làm một kiệt tác cũng nên.
Tôi nghĩ rằng đó là một trong những giải pháp. Nhưng tôi không nghĩ đó là một giải pháp tuyệt đối.
(Đây là sự khởi đầu của tôi, Kuroda)
Tôi quyết định sẽ mở ra một con đường mới.
Một lộ trình sẽ hạnh phúc cho tất cả mọi người và tôi sẽ là ác quỷ.
"Mình đã được nhắc lại một lần nữa về những gì quan trọng nhất đối với một video."
Nói chính xác, nó không chỉ là video.
Đối với tất cả mọi thứ trên thế giới này đều có khái niệm về thời gian.
"Đây chính là concept mà video của chúng ta."
Tôi nghĩ đây là điều cần thiết.
Thời gian tuy vô tâm và tàn nhẫn nhưng chí ít đó sẽ thứ để chúng tôi thể hiện khả năng và sự tiến bộ của mình
"Thứ chúng ta cần ―― là một câu chuyện."
2
Mùa hè, nhiệt độ vô cùng nóng.
Ở đây đặc biệt nóng. Điều này có thể là do nó là một khu vực lưu vực, nhưng cũng có thể là do khu vực này bao gồm một loạt các đòng bằng.
Trời đã nắng và nóng từ sáng.
Thời tiết hôm qua cũng vậy. Những người giúp việc đang làm cỏ khu vườn và thậm chí phải nghỉ ngơi vì họ bị cháy nắng một chút Tôi không nghĩ họ phải làm việc bên ngoài vào một ngày như thế này, nhưng rõ ràng mấy người đó không có lựa chọn nào khác vì đó là điều khoản bắt buộc trong hợp đồng.
Tại sao mình không tự mình làm cỏ cho khu vườn? Đó là những gì tôi đang nghĩ, và tôi đã nhổ cỏ từ sáng nay.
Dù sao tôi dạo này cũng không có gì làm. Trước đây, khi tôi có một chút thời gian rảnh rỗi, tôi đã sử dụng thời gian của mình vào việc khác, nhưng bây giờ không còn như vậy nữa.
Đến giữa buổi chiều, chúng tôi đã nhổ hết cỏ và tôi nhét nó vào một túi, sau đó tôi đã mang nó ra một bãi rác gần đó.
"Ara, con về rồi sao?"
Từ sau nhà, tôi nghe thấy tiếng mẹ.
"Con về rồi đây. Có chuyện gì sao?"
"Bố nói với mẹ rằng ông ấy có một cuộc họp với sensei vào ngày mai và con cũng nên nên đến chào họ càng sớm càng tốt. Ông ấy bảo mẹ cũng nói với con điều đó."
"...Vâng, hiểu rồi."
Tôi đáp, hít một hơi và lắc đầu.
Mặt trời giờ đã lên tới đỉnh.
Mùa hè ở Osaka rất nóng, nhưng mùa hè ở Saitama cũng nóng không kém. Và nó thật khó chịu. Nhiệt độ không quá chênh lệch, nhưng tôi nghĩ ở đây độ ẩm cao hơn.
"...Mình lại nhớ đến chuyện đó nữa"
Tôi cứ lắc đầu liên tục.
Tôi đã quyết định không nhớ những ngày đó nữa, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ. Nó chỉ mới được khoảng ba tháng, vậy nên muốn quên cũng khó.
"Mẹ à, con ra ngoài một chút. Tối con về."
Tôi nói to hơn để cả nhà có thể nghe thấy tôi và đi về hướng nhà để xe.
Tôi leo lên chiếc xe máy đã mua ở Osaka và nổ máy.
Tôi cũng đang nghĩ đến việc bỏ lại cái xe máy. Tôi muốn làm điều đó để quên đi, bởi vì nói gợi lại cho tôi quá nhiều kỷ niệm, và những ký ức vu vẻ nhiều hơn là những kỷ niệm đau khổ.
"... Cuối cùng thì mình vẫn giữ lại nó."
Tôi thật sự là một tên thất bại khi không thể nào rũ bỏ sạch sẽ được quá khứ của mình.
Tôi đã bỏ lại một núi công việc kinh doanh còn dang dở. Tôi nhận ra rằng mình là một thằng vô vọng.
"Mình nên đi đâu đây ... Chà, chẳng có nơi nào để đi cả"
Hiện tại, tôi đang hướng về trường cao trung.
Khu vực xung quanh công trình là ruộng lúa. Đúng như tên gọi, phong cảnh của Kawagoe thay đổi khi người ta băng qua sông. Bên này là cảnh quan nông thôn, còn bên kia là khu dân cư và thương mại.
Khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi ghét trường học vì nó nằm ở xa nhà. Trên tất cả, tôi cảm thấy không thoải mái khi cứ phải nhìn sắc mặt người khác để sống. Tôi thậm chí không có tự do để chơi với bạn bè của mình.
Cả sơ trung và cao trung đều là những trường tốt nhất thành phố..
Tôi không nhớ nhiều về trường sơ trung. Tôi cũng hầu như không nhớ những gì xảy ra ở cao trung. Senpai duy nhất mà tôi thân thiết đã rời xa tôi vì nhiều lý do.
"Em phải làm sao đây? ...... senpai"
Tôi đã được giới thiệu đến quán bar này thông qua anh ấy. Tôi đã gặp nhiều người thú vị ở đây.
Một người đã tốt nghiệp một trường đại học quốc gia nổi tiếng nhưng lại quanh quẩn với lối sống kiểu hippie.
Ngược lại, một vị chủ tịch chỉ mới tốt nghiệp sơ trung nhưng có hơn 200 nhân viên với khả năng quản lý xuất sắc.
Một người phụ nữ say mê một tên host và tiêu tiền như điên vì tin rằng đây là một điều cần làm để có thể hanh thông trong vệc kinh doanh của mình.
Nhìn những người lớn đến nơi này, tôi không thể không nghĩ rằng những người giúp việc ở nhà của bố mẹ mình có thể đáng kính, nhưng họ có vẻ rất nhàm chán.
Vì vậy, tôi rời nhà, từ mặt bố mẹ và tìm kiếm con đường đến Geidai, nơi sẽ có những kẻ ngốc khác giống như tôi.
Nhưng giờ mọi thứ đã kết thúc. Kết thúc rồi
Đừng nghĩ về những gì bỏ lại phía sau nữa.
Tôi đến một không gian rộng mở. Mặt trời vẫn còn chói chang, tôi cởi mũ bảo hiểm và hít một hơi dài.
Mồ hôi túa ra lần lượt trên mặt. Nó dính vào mắt tôi và rất cay.
Ngay cả khi tôi đã lau sạch nó bằng cánh tay, nó vẫn còn đọng lại trên má, xuống cổ và ướt đẫm cả áo sơ mi của tôi.
Dù cơ thể tôi vẫn còn đây nhưng tâm hồn tôi đã chết từ lâu.
Thật mỉa mai làm sao. Khi tôi muốn cơ thể mình di chuyển, nó sụp đổ và dừng lại, nhưng do tôi quá rãnh vì không có việc gì phải làm, sức lực và phản ứng của tôi trở lại như hồi cao trung.
Bây giờ tôi giống như một con robot thức dậy vào buổi sáng, dọn dẹp nhà cửa và làm việc nhà. Những phần con người duy nhất trong tôi chỉ có lấy xe máy và chạy vòng vòng như thế này mà không có chỗ để đi và đổ mồ hôi như một phả ứng với nhiệt độ nóng.
Ngay cả bây giờ, tôi vẫn nhạy cảm với nhiệt độ. Tôi tiếp tục tự hỏi mình với bộ não thối rữa rằng tất cả nghĩa là gì.
Rồi mọi thứ vấn tiếp tục như vậy. Giống như một lời nói sáo rỗng, kể từ khi mùa hè đến. Như để khẳng định lại rằng địa ngục trần gian này sẽ còn tiếp diễn.
Không biết là lần thứ mấy trong ngày, mồ hôi lấm tấm trên trán tôi. Tôi lau sạch nó bằng lòng bàn tay và hít một hơi.
"–Hôm nay lại là một ngày nóng đỏ lửa"
3
Tôi đã làm nó một cách bất cẩn và nó tạo ra kết quả tốt, vì vậy tôi đã xử lý cùng một nguyên liệu với sự cẩn thận ngu ngốc và lần này nó đã thất bại.
Đây là một câu chuyện phổ biến bất kể hoàn cảnh và thời đại. Khi bị ảnh hưởng bởi những thứ như kinh nghiệm hay những thứ liên quan khác dẫn đến suy nghĩ quá nhiều đôi lúc khiến cho mọi thứ rắc rối hơn và dẫn đến những kết quả tệ hại.
Giống như trong " Meguro no Sanma" vậy, lãnh chúa rất thích cá thu đao ở Meguro, nhưng vì chính người đầu bếp đã suy nghĩ quá nhiều mà sau cùng thì chỉ khiến cho mọi thứ trở nên rối rắm hơn và chẳng đâu vào đâu. Rakugo chứa đầy những bài học và câu chuyện về thế giới, và tôi đã sử dụng chúng nhiều lần.
Vì vậy, ngày hôm đó tôi đã gặp Shinoaki, và chúng tôi cũng sử dụng rakugo như một cách để nói ẩn dụ. Và chúng tôi đang nói về trẻ em.
" Kyouya-kun có thích trẻ con không?"
Đột nhiên, Shinoaki hỏi tôi một câu hỏi như vậy.
"Eh, mình cũng khá thích."
Tôi có một cô em gái ở nhà và việc chăm sóc con bé không khó đối với tôi khi chúng tôi còn nhỏ. Vì vậy, tôi chỉ trả lời thành thật, nhưng khi Shinoaki nói điều đó với tôi, tôi không thể không nghĩ đến cảnh tượng tương lai đó.
"Vậy sao, mình cũng thích trẻ con lắm~"
Nếu đây là sự kết thúc của cuộc trò chuyện, đó sẽ là một cuộc trò chuyện ấbình thường, nhưng chủ đề của cuộc trò chuyện ngày hôm nay thậm chí còn được quan tâm nhiều hơn kể từ thời điểm này.
“Nếu như cậu có con thì cậu muốn đặt tên là gì?"
Tự nhiên hỏi câu đó làm gì, Shinoaki-san.
"Etto, chuyện này... Mình thì không chắc nữa. Mình nghĩ có lẽ nên xem ý kiến của vợ sau đó cả hai sẽ cũng nhau đưa ra quyết định."
Nhắc mới nhớ, trong tương lai tôi đã quyết định đặt tên cho con mình với Shinoaki như thế nào? Nó sẽ là con trai hay con gái, và người nào sẽ đặt tên cho nó.
"Fuhn. Vậy mới giống Kyouya-kun~ ... Fuwaah."
Đó dường như không phải là một chủ đề thú vị để trò chuyện và sau khi bày tỏ ấn tượng của mình, đầu của Shinoaki ngửa ra bàn cùng với một cái ngáp. Ngay sau khi tôi đắp chăn qua vai cô ấy, tôi thấy cô ấy thì thầm, "Cảm ơn ~", và sau đó chìm vào giấc ngủ.
Shinoaki trước mắt tôi bây giờ là Shinoaki nguyên bản nhất mà tôi biết. Cô ấy có thể là một nhà sáng tạo hàng đầu trong thế hệ của mình và sau này trở thành một họa sĩ minh họa hàng đầu. Tôi nghĩ bản thân đã phạm sai lầm khi quyết định bỏ đi phần xương và mỡ.
Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng tôi hy vọng sau này tôi sẽ không bị nói rằng "sau cùng thì cá thu đao ở Meguro vẫn là tốt nhất".
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
Lưu vực là phần diện tích bề mặt đất trong tự nhiên mà mọi lượng nước mưa khi rơi xuống sẽ tập trung lại và thoát vào một lối thoát thông thường, chẳng hạn như vào sông, vịnh hoặc các phần nước khác Nói cho dễ hiểu là bất cần Câu chuyện này kể về một shogun thời Edo, người đang đi săn ở Meguro và tình cờ ăn cá thu đao ở một quán trà gần đó và thấy rất ngon. Trở lại lâu đài của mình, shogun ra lệnh cho thuộc hạ chuẩn bị cá thu đao vì không thể quên được hương vị ở Meguro. Người đầu bếp nghĩ rằng sẽ không tốt nếu phục vụ cá theo cách thường dân ăn cho tướng quân, vì vậy anh ta đã loại bỏ mỡ và xương của con cá, hấp thay vì nướng, và trình bày tcầu kỳ. Tuy nhiên, shogun nghĩ rằng nó có vị rất khủng khiếp và nói rằng "Không có cá thu đao nào ngon hơn ở Meguro".