1
Một lần nữa tôi trở về năm 2007.
Sau cùng thì tôi vẫn không thể tìm ra được lý do tại sao mình lại có thể vượt thời gian đến năm 2018. Ranh giới với thế giới này vẫn mơ hồ đến mức tôi tự hỏi liệu đó có phải mình đang mơ một giấc mơ dài không nữa. Sau cuộc trò chuyện với Tsurayuki và ngất ở lối vào của ngôi nhà chung, tôi không thể nhớ bất kỳ điều gì diễn ra giữa hai sự kiện đó.
Nhưng tôi đoán đó không phải là một giấc mơ. Bởi vì thế giới của năm 2018 đã dạy tôi rất nhiều. Tôi đã bị tát những cú tát đau điếng và được cổ vũ phải mạnh mẽ lên.
Tôi không nghĩ rằng có một giấc mơ thuận lợi như vậy, và nếu có, tôi nghĩ vị thần đã cho tôi thấy giấc mơ đó phải là một người vô cùng tốt bụng.
Ngày sau khi trở về, tôi lập tức bị thế giới của mười năm trước làm cho mê muội.
Tôi đột nhiên cảm thấy muốn khóc khi nghe bài hát của Nanako, và bất cứ khi nào tôi chạm mắt với Shinoaki, mặt tôi bắt đầu đỏ bừng. Tôi nhất định sẽ không quên, nhất định sẽ trân trọng những gì mình có được trong lần quay về 10 năm trước này
Dù sao tôi cũng đã quyết định sẽ làm lại cuộc đời mình một lần nữa. Những thứ ở tương kể từ bây giờ sẽ hoàn toàn bị thay đổi và biến mất. Tôi gần như đã sẵn sàng sống cuộc sống mới của mình và cảm thấy biết ơn vì điều đó.
Sau Tuần lễ vàng, tôi bắt đầu quay lại trường đại học.
"Gahahahaha, sao thế, Hashiba? Sao nhìn cậu thiếu sức sống thế? Bộ bị say nắng à?"
Cậu ta vẫn luôn như vậy, lúc nào cũng hoạt ngôn.
"Không, không có gì đâu."
"Oh, ra vậy! Khi nào thấy chán thì cứ alo cho mình một tiếng. Mình sẽ giới thiệu cho cậu mấy trò thú vị để lấy lại tinh thần!"
Có vẻ như Hikawa đã được chọn làm phó hội trưởng nhòm nghiên cứ Ninjutsu, vậy nên cậu ấy đã quyết tâm dành nhiều thời gian luyện tập. Nếu cậu ta bớt làm mấy trò cười đó lại thì nhất định sẽ có được những bước tiến lớn. ...... Đó là lời nhận xét của một senpai mà tôi nghe được.
Ngoài ra cũng không có gì thay đổi kể từ khi tôi từ năm nhất lên năm 2
Bấu không khi của câu lạc bộ Mỹ thuật vẫn như cũ. Kakihara-san đang nhảy trước phòng câu lạc bộ, nói rằng là luyện tập trước khi kiểm tra, và Sugimoto-san đang hát một vở opera với chất giọng có thể vang tới tận bên kia ngọn núi.
Ah, nếu có một chuyện để nói thì đó là một senpai nào đó từng đối xử với tôi như một học sinh mới đến mức quá đáng lại đột nhiên không còn đối xử với tôi như vậy nữa
"Có sao không đó, sao đột nhiên lại già đi vậy hả?"
"Biết rồi! Tôi biết ai cũng nói tôi như vậy cả nhưng mà có vẻ cậu cùng không nhận ra mình cũng như vậy nhỉ, Hiyama-chan."
"Hai tháng qua đúng là đã xảy ra quá nhiều chuyện."
Một senpai khác lại nhìn vào trong gường để xem có tóc bạc không.
"Hashiba, bộ em không đi học tiết triết học à?"
Tôi thật sự bối rồi trước câu hỏi này.
"Ah, y-yeah, phải nhỉ"
Nhìn thấy khuôn mặt của chị ấy, tôi không thể không tỏ ra nghi ngờ,
"Trông cậu có vẻ rầu ha? Nếu có chuyện gì thì mau nhanh chóng giải quyết đi."
Bỗng nhiên có một người xuất hiện.
Kawasegawa cũng giống vẫn là Kawasegawa trước đây. Nhưng theo một cách nào đó thì đây không phải là người đã mang lại cho tôi dũng khi.
Đây vẫn là một Kawasegawa Eiko cứng đầu, mạnh mẽ và không ngại đối đầu với người khác
Nghĩ lại chuyện ở sân bay thì tôi không thể ngăn tò mò và hỏi Kawasegawa
"Ne~e, Kawasegawa, mình muốn hỏi cái này."
"Cái gì"
"Cậu biết đó, ...... Nếu mình gặp rắc rồi và muốn có sự giúp đỡ của cậu. Liệu cậu có thể bỏ qua mọi thứ và ...... giúp mình chứ?"
Kawasegawa nghe xong thì càng nhìn tôi với vẻ hoài nghi hơn,
"... Hashiba này, cậu có cần đến bệnh viện để kiểm tra không?"
"Ah, không có gì đâu... Xin lỗi."
Kawasegawa của 10 năm sau không phải đã thích nghi một chút với ký ức của quá khứ sao?
Rokuonji Tsurayuki biến mất khỏi trường đại học một cách nhanh chóng.
Ngay sau kỳ nghỉ, Kanou-sensei là giáo viên phụ trách lớp, đã thông báo chuyện này. Mọi người trong lớp cũng không có gì là bất ngờ cả. Không phải là họ vô cảm hay gì cả, chỉ là tỉ lệ bỏ học ở mấy trường nghê thuật khá là cao nên họ mới không mấy có hứng thú.
"Dù cậu ấy nói rằng là việc gia đình. Nhưng mà Hashiba này, cậu ta không nói gì thêm với cậu sao?"
Trong giờ giải lao, sensei đột nhiên hỏi tôi về điều đó.
"Không, không có gì..."
Tôi không thể nói sự thật với sensei được dù đáng lẽ đây là điều tôi phải làm
"Ra vậy... Dù vấn đề học phí đã được giải quyết nhưng như vậy thật sự quá tệ."
"Dù gì đó cũng là lựa chọn của cậu ấy."
Sensei có một chút ngạc nhiên nhưng rồi mới quay lại bộ mặt dịu dàng thường ngày
"...Tôi hiểu rồi."
Với vài câu ngắn gọn, cuộc trò chuyện đã kết thúc
Nếu cậu ấy vẫn là Kawagoe Kyoichi mà tôi biết. Nếu tôi có thể sống tương lai của mình theo một cách khác. Tôi tin rằng chúng tôi sẽ gặp nhau ở đâu đó.
Và…
Có một sự thay đổi dần dần ở các cô gái.
"Kyouya, chuyện ngày hôm đó... Cậu nghĩ thế nào?"
Nanako hỏi tôi khi đang cắn một miếng bánh mì cà ri trong căng tin của trường.
"Có phải mấy thứ liên quan đến đám fan cuồng nam không? ."
"Không phải chuyện đó! Mà thật ra đúng là mình cũng định nói nói với Kyouya!"
Nanako đáp lại với khuôn mặt đỏ bừng.
"Thế thì là chuyện gì? Có phải cậu muốn tạo giúp một trang web cá nhân không?"
"Uu... Đúng là mình cũng muốn nói chuyện này với cậu nhưng không phải nó, etto!"
Câu ấy lắc đầu rồi hít một hơi
"Anou…Là một lời mời! Mình nhận được lời mời từ một công ty game Doujin."
Cô ấy dùng hết sức để nói ra.
"Ý cậu là yêu câu cầu viết bài hát chủ đề và thể hiện nó đúng không? Mình nghĩ cũng đáng thử đó"
"Hmm... Hiểu rồi"
"Từ nhiên nhận được yêu cầu từ những người không quan biết…khiến cho mình thấy hơi lo lắng."
Ngay cả khi cô ấy thậm chí đã quảng bá tác phẩm của mình ra toàn thế giới, Nanako vẫn là một người dễ lo lắng.
"Cứ tiếp tục chiến đấu đi. Hãy hát như đây là là lần cuối cậu được hát"
"Nhưng mà nếu không có Kyouya..."
Nói rồi cô ấy liếc sang tôi
Mọi thứ có thể dễ dàng hơn nếu tôi nói rằng mình sẽ giúp Nanako một tay, sau đó sẽ lo việc upload và thương lượng với những người yêu cầu.
Nhưng tôi tự hỏi liệu nó có thực sự tốt cho cô ấy không. Tôi không thể nói, và đó không phải là điều có thể dễ dàng trả lời.
"Thôi nào, hãy tự một mình làm hết nhé!"
"Uwaan, Kyouya đúng là!"
Tôi đã bị gõ vào đầu nhưng ý định của tôi vẫn không đổi.
Cô ấy phải tự làm bằng chính sức của mình
Điều quan trọng ở đây phải là tự lực gánh sinh, cho dù có khó khăn thế nào
Nếu cô nàng yêu cầu tôi điều gì đó sau đó ...... thì chúng tôi có thể làm điều đó cùng nhau.
Không phải vì tôi muốn làm điều gì đó với cô ấy, mà vì chúng tôi muốn cùng chạy hết tốc lực.
―― Chỉ có vậy tôi mới có thể gặp được N@na trong tương lai.
Sự thay đổi ở Shinoaki rõ ràng hơn nhiều so với Nanako.
"Kyouya-kun, cậu không định làm game khác à?"
Trên đường từ trường đại học về nhà, cô ấy không ngờ lại hỏi tôi một câu như vậy.
"À không ... mình thực sự không có bất kỳ kế hoạch nào vào lúc này."
Tôi đáp lại
"Ra thế......"
Shinoaki thất vọng
Sau khi sự thành công của game Doujin mà cả bọn làm ra, mọi người bắt đầu mong đợi "tác phẩm tiếp theo" của chúng tôi, mà thật ra vốn ban đầu tôi cũng chưa có ý định đó.
Chưa kể, tôi bị mọi người của Hallucigenia Soft ghẻ lạnh như thể chúng tôi chưa bao giờ làm game cùng nhau và tôi chỉ có thể nhớ mơ hồ về cách chúng tôi làm game cùng nhau ngày trước.
(Không biết có phải vì lịch trình sản xuất quá chặt chẽ không nữa ...)
Đó là một quá trình sản xuất dày đặc đến nỗi bây giờ khi nhìn lại, tôi rất ấn tượng với việc nó đã được hoàn thành tốt như thế nào.
Tuy nhiên, Tsurayuki không còn ở bên chúng tôi nữa, và mối liên hệ với Hallucigenia cũng không còn thân thiết nữa đi.
Đó là một trở ngại lớn đối với tôi khi thực hiện cái gọi là sản phẩm tiếp theo.
"Mình không cảm thấy thích vẽ nữa."
Cô nàng nghiêng đầu tòm mò khi đang ăn dở ramen
Cả hai cùng quan sát bầy quạ từ hiên trên tầng hai của ngôi nhà chung.
Cô ấy đang ngủ trên tấm nệm đã phơi khô.
Shinoaki nói với giọng thoải mái như thường lệ.
Cô ấy chỉ nói như vậy thôi, nhưng tôi không chắc về ý của nó lắm.
(Có thể đây là lúc Shinoaki bỏ vẽ)
Tôi đã không hỏi cô ấy chính xác khi nào cô ấy gác bút, có thể là ngày mai nhưng có thể là ngày hôm nay.
"Tại sao cậu không thích vẽ nữa?"
Tôi nắm lấy cơ hội và hỏi Shinoaki.
"Hmm..."
Shinoaki suy nghĩ một lúc
"Mình thật sự hết cảm hứng rồi."
Shinoaki không biét tại sao mình muốn vẽ.
Ban đầu, cô ấy đã thể hiện sự tồn tại của mình bằng cách vẽ. Nhưng khi gặp gỡ những người bạn tại ngôi nhà chung, cô nàng đã tìm ra một lý do khác để tồn tại.
"Kiểu nó giống như là kiệt sức ấy "
Khi tôi nói chuyện với Kawasegawa qua điện thoại về tình hình, cô ấy đã cho tôi một câu trả lời như vậy.
Có lẽ việc cô ấy vẽ quá nhiều bức tranh trong giới hạn của khâu sản xuất game đã khiến cô nàng choáng váng không biết phải làm gì sau khi nó kết thúc.
Lời nói của tôi với cô ấy rất đáng tin cậy
"Nếu thật sự như vậy thì phải làm sao đây..."
Cách rõ ràng nhất là tạo ra một game khác.
Tuy nhiên, tôi không có mục tiêu và lý do rõ ràng như lần trước. Tôi không nghĩ bất cứ ai, kể cả bản thân Shinoaki, sẽ đồng ý với ý tưởng làm game để giữ động lực cho cô ấy.
Vả lại, nếu tôi cứ tiếp tục chăm sóc cô ấy quá cẩn thận thì chẳng khác gì những việc tôi đã làm trước đây. Tôi cần mang cho cô ấy thứ gì đó có thể thúc đẩy niềm cảm hứng đang dần tắng, cũng lúc đó phải hướng cô ấy độc lập hơn.
Chắc chắn sẽ có cách nào đó, đúng không?
" ―― Nghĩ đi, chắc chắn sẽ có gì đó."
Tôi một lần nữa nhớ lại những lời của Kawasegawa. Không có thứ gọi là vô ích trên thế giới này. Đã vậy thì phải có lý do gì mà tôi bị đẩy tới tương lai, trải qua nhiều chuyện rồi mới quay lại đây.
Đó là một cuộc hành trình dài.
Shinoaki luôn yêu thích mỹ thuật. Vì yêu thích nó mà cô ấy đã bỏ vẽ khi không còn gì để vẽ, và chính vì muốn vẽ nên cô ấy sẵn sàng cầm cọ vẽ ngay khi có cảm hứng.
Chỉ cần tôi có thể đưa ngọn lửa đam mê bên trong cô nàng một lần nữa cháy lại, mọi thứ rồi sẽ đâu vào đó
Giá mà tôi có thể đẩy cô ấy ra khỏi con tuyệt vọng này một chút.
Ngày hôm sau. Tôi phải đến trường cho một lớp học bắt buộc.
Tôi đang đi xuống một con dốc dài một mình khi người đẫm mồ hôi.
Trong khi khoanh tay, nhìn lên xuống.
Những gì tôi đang nghĩ, như thường lệ là về Shinoaki.
Tôi đang dần mất kiên nhẫn. Tôi đã suy nghĩ về điều đó trong vài ngày qua kể từ khi tôi trở lại, mong muốn làm được điều gì đó trước sự nhiệt tình đó của tôi dần lụi tắt khi về đây từ năm 2018.
Nhưng bây giờ tôi vẫn chưa thể làm được gì. Bất kể tôi nhìn bầu trời hay những đám mây như thế nào thì vẫn chẳng nạn ra được ý tưởng nào.
"Hmm..."
Vì là thứ bảy nên ít người trên đường phố. Vì vậy, tôi mất cảnh giác và thoải mái bước đi.
Sau đó, một cô gái chạy về phía tôi một cách vội vã bất thường trong khi cúi mặt xuống
"Waa!"
"Kyaa!"
Việc va chạm như thế này không phải là chuyện thường ngày xảy ra
"Ouch ~ ……"
Tôi bị một cú đâm mạnh vào vùng bụng, và không thở được trong giây lát.
Khi tôi nhìn cô ấy, tôi thấy cô gái cũng đang ôm đầu và rên rỉ.
"Cô có sao không?"
Dù tôi rất đau sau cú va chạm đó nhưng vì người tôi va phải là nữ nên tôi nghĩ mình cũng nên là người mở lời trước
Tóc cô nàng dài và đen, và đeo một cặp kính lớn. Quần áo cũng khá giản dị, hay nói đúng hơn, chúng trông rất cổ điển.
"Ah, aah, xin lỗi, xin lỗi, anh không sao chứ?."
Cô gái vừa nói vừa thu dọn những thứ bị rơi ra xung quanh
"Ah, không sao đâu."
Tôi nhìn qua những thứ đã bị rơi ra lúc va chạm
Thẻ học sinh, đĩa DVD, tập vẽ.
Tôi nhặt tập vẽ lên
(...Cũng có nghề đó chứ)
Trang tôi vừa lật ra có hình một cô gái trên đó.
Các thiết kế này trông rất thức, dù không thể nói là dân chuyên nhưng nhìn qua thì tôi cũng thấy được quyết tâm muốn phát triển của chủ nhân tập vẽ này
Sau đó tôi cầm lấy bìa đĩa DVD.
(Chắc là cô ấy thích xem phim nhỉ?)
Với ý nghĩ đó, tôi nhặt nó lên và quay ra mặt trước…
"Eh?!"
Tôi bất ngờ đến mức làm rơi nó lần nữa
"Ah!"
Cô gái cũng rất ngạc nhiên và giật chiếc cặp và nhanh chóng giấu nó vào túi của.
"Đây là..."
"Không, không có gì đâu!"
Mặt cô ấy đỏ bừng lên và cô ấy nhấn mạnh rằng không có chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên, tôi không thể quên những gì tôi đã thấy một lần.
Vì cái bìa DVD đó.
(Đó là bìa của "Haru Sora" ...)
Đó chính là game mà tôi đã làm.
"Ah, thẻ học sinh này..."
Cô ấy vẫn cứng đờ vì xấu hổ, nhưng tôi nhặt cái thẻ và đưa cho cô ấy.
Mã số học sinh 07, sinh viên năm nhất.
Tôi hiểu rồi, cô nàng này là tân sinh viên sao ...?
"......"
Vậy ra mọi thứ là vậy.
Đúng rồi, có lẽ tôi phải nói điều này mới được,
"Oh, không ngờ là mấy đứa năm nhất lại thích game tôi làm đó".
Cái tên trên thẻ sinh viên đó…
Tôi đứng hình, thời gian như ngừng trôi
Không thể nào, đây là…
"Aaaa, tôi xin lỗi!"
Cô nàng vôi vàng giật lấy tấm thẻ trên tay tôi
"Xin lỗi, tôi bị trễ lớp học rồi. Xin phép!"
Cô ấy vội vàng chạy đi hết tốc lực
Tôi bàng hoàng nhìn cô ấy hối hả đi lên con dốc, tôi đứng đó ngẩng ngơ chẳng hiểu gì.
"Haha... hahaha..."
Nhìn từ xung quanh, tôi hẳn là một người khá kỳ lạ.
Sau khi đụng phải một cô gái, tôi cứng người và chỉ biết cười.
"Ra thế... Ý trời…Đúng là ý trời"
Tôi thật sự vô cùng phần khởi, đây là lần đầu từ khi trở về quá khứ tôi mới phẩn khởi như vậy
Tôi đã biết trước tương lai và tôi biết mình cần phải làm gì tiếp theo. Tất nhiên, tôi không biết mình sẽ làm như thế nào hoặc theo cách nào, nhưng tôi cảm thấy như thể các mảnh ghép được ghép lại với nhau một cách hoàn hảo nhất.
Khi tôi nghĩ về tương lai, tôi lo lắng, nhưng tôi vui mừng hơn nhiều về những gì sắp xảy ra.
"...Hay thật đó"
Tôi đứng lên. Tim tôi đập thình thịch, và cơ thể tôi đang run rẩy vì phấn khích. Đỉnh đồi mà tôi nhìn lên dường như ngập tràn ánh sáng le lói.
2
Shinoaki thường suy nghĩ rất nhiều. Đó không phải là điều cô ấy làm khi ở một mình trong phòng, nhưng cô ấy luôn làm điều đó bên ngoài phòng của mình.
Một trong những điều mà cô nàng hay làm là cuộn mình trong futon vừa phơi xong rồi suy nghĩ. Dù không biết tại sao mình lại làm vậy, nhưng rõ ràng nó khiến cô ấy suy nghĩ bình tĩnh hơn.
"Mình thật sự nghiện nó mất rồi."
Hôm nay một lần nữa, Shinoaki tự nói với bản thân khi nằm trên nệm.
" Khi nhìn chằm chằm vào bầu trời trong trạng thái thư giãn, yên bình này, một ý tưởng nào đó thú vị sẽ tự nhiên xuất hiện trong tâm trí mình ~"
Nếu mọi người nghĩ vậy thôi cũng không phàn nàn làm gì
Thật ra, cá nhân tôi thích xem Shinoaki trong trạng thái này. Tôi muốn tạo một video về cô gái nhỏ nhắn này đăng lăn qua lăn lại rồi lắc chân và lưu nó mãi mãi.
"Fufufuunfun, fufufuufu, fūfufufuufun ~♪"
Tôi tự hỏi bài hát nói về điều gì. Đó là một giai điệu mà tôi chưa từng nghe trước đây.
"Bài gì vậy?"
"Một bài hát về Niwaka Okaki . Dù chỉ là một bài hát quảng cáo thôi nhưng mà nó nghe rất hay đó."
Tôi cũng không hiểu lắm, liệu đây có phải giọng Kyushu không?
"Shinoaki có vẻ yêu thích nơi mình sinh ra nhỉ?"
"Hmm"
Shinoaki ngừng di chuyển, nghiêng đầu và có vẻ đang suy nghĩ.
"Mình thích lắm. Thật là thư giãn, có biển và núi, mình muốn quay lại đó vào một ngày nào đó ~"
Shinoaki đã cho tôi một câu trả lời đơn giản như vậy.
“Kyouya-kun cũng thử đến đó đi ~"
Tôi tự hỏi nơi nào đã sinh ra một cô gái điềm đạm và dịu dàng như vậy.
Theo những gì tôi đọc trên internet, Fukuoka trông hơi đáng sợ, nhưng từ những gì tôi thấy ở Shinoaki thì có vẻ cũng nên thử nhìn theo một hướng khác. Một thành phố là như vậy, nó có thể là một nơi tốt lành hoặc một nơi tồi tệ tùy thuộc vào cách con người nhìn nhận nó. Tôi muốn được tận mắt chứng kiến một ngày nào đó.
Sau đó tôi mở miệng nói.
"Mà Shinoaki... Mình sẽ rất khó để tưởng tượng ra nếu cậu không miêu tả rõ hơn bằng cách nào đó."
"Uu... mình hiểu mà. Đợi mình chút nha..."
Bầu không khí ấm áp bị xé toạc bởi vài lời buồn rầu