1
Tháng 4 đưa chúng tôi bước vào giai đoạn của năm học mới với một số thay đổi.
Nhóm sản xuất anime của Kuroda đã bắt đầu thực hiện một dự án có quy mô lớn. Saikawa Minori đã được chọn là một trong các thành viên tham gia, đã quyết định rời khỏi ngôi nhà chung.
"Thực xin lỗi, em vẫn muốn ở lại đây lâu hơn cơ."
Con bé không thể làm gì được, nhưng hứa sẽ quay lại mỗi tuần một lần để lấy quần áo và thời gian còn lại cô ở khách sạn hoặc studio. Việc cân nhắc chuyển đi là điều đương nhiên.
“Việc cậu chọn chuyển đi có nghĩa là em đã trưởng thành rồi, Saikawa.”
Theo một nghĩa nào đó, bước chân vào lĩnh vực anime cũng là là chia tay người mà em ấy ngưỡng mộ, Shinoaki. Kết quả của sự nghiêm túc đó là quyết định tìm một ngôi nhà mới.
"Em có thể đến chơi bất cứ lúc nào. Mọi người luôn chào đón em."
"Nếu senpai nói vậy thì em sẽ không muốn chuyển ra ngoài đâu."
Tôi nghĩ em ấy vẫn còn rất trẻ con khi con bé khóc trong vòng tay ôm lấy Shinoaki.
Nhưng tôi nghe Kuroda nói rằng Saikawa đang trưởng thành đáng kinh ngạc. Trong một thời gian ngắn, em ấy chắc chắn sẽ có thể trở thành một nhà sáng tạo tuyệt vời.
Tôi hy vọng rằng đến lúc đó, Shinoaki-người truyền cảm hứng cho Saikawa cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi điều này...... Đây là điều tốt nhất.
(Hy vọng khoảnh khắc đó sẽ đến với em, Saikawa.)
Và thế là, vào cuối tháng 3, tức là sắp hết năm học cũ, Saikawa dọn ra khỏi nhà chung.
Vào thời điểm đó, tôi cảm thấy ngôi nhà chung bỗng trở nên lạnh lẽo.
"Mình muốn chuyển vào căn phòng này và dùng nó để viết lách."
Có vẻ như tôi đã nhìn thấy đúng thời điểm và Tsurayuki, người vốn sống ở đây, đã tiếp cận tôi để thảo luận về vấn đề đó.
“Về nguyên tắc thì buổi sáng mình sẽ đến đây làm việc, cuối tuần thì mình sẽ về lại chổ của mình. Mình muốn bàn bạc với chủ nhà, nếu không có ai muốn dọn vào thì mình ký hợp đồng nhé. ...... ngay lập tức luôn, được chứ?"
Tôi chắc chắn không có lý do gì để từ chối.
"Nhưng tại sao lại có yêu cầu đột ngột như vậy? Trước đây cậu cũng đâu có gặp khó khăn gì trong quá trình sáng tác ở nhà mình chứ."
Tsurayuki gãi đầu bối rối trước câu hỏi của tôi.
"Không, nếu mình cứ ở mãi trong phòng, Sayuri-nee sẽ nói rất nhiều. Điều đó khiến mình khó có thời gian tập trung vào việc viết lách. Mình đã cố gắng ở lại quán cà phê hoặc quán ăn nhưng chưa bao giờ thành công."
Đó là một lý do rất hợp lý.
"Nhưng như vậy có ổn không? Chị ấy sẽ không bám riết mình như trước nữa phải không?"
"Ừ, không sao đâu. Mình sẽ nhắn tin để nói chuyện với chị ấy."
Mặc dù nói không sao nhưng cậu ấy cảm thấy như mình đang bị trói buộc.
Vầy là 4 người chúng tôi đã một lần nữa tụ họp lại với nhau
2
Không ai trong chúng tôi ở Khoa Điện ảnh bị ở lại lớp cả, tất cả chúng tôi đã lên năm ba. Theo thông báo đăng trên khoa, mỗi năm có hai hoặc ba người chúng tôi học lại năm thứ hai, điều đó có nghĩa là chúng tôi đã có một năm khá tốt.
"Nhưng nó thực sự rất sít sao, phải không? Thật may là mình đã vượt qua được nhờ điểm số xuất sắc của mình."
Nhân dịp ăn sáng, Tsurayuki nói.
"Đúng vậy. Xét về mặt kết quả thì nó giống như khoản 'tiết kiệm' trước khi bắt đầu chuẩn bị làm gì đó vậy."
Tôi gật đầu đồng ý, đồng thời nhớ lại lời Kanou-sensei.
Không cần phải nói, Tsurayuki đã vắng mặt trong một khoảng thời gian và không nộp bất kỳ bài tập nào.
Thông thường, sẽ khó để có thể có được sự tin tưởng khi trở lại sau một thời gian im ắng. Tuy nhiên, thành tích và điểm số trước đây của Tsurayuki rất xuất sắc, và cậu đã được trao cơ hội để ôn lại hầu hết các môn học của mình.
Kết quả của việc nộp báo cáo và bài tập đầy đủ
"Cậu ấy thật sự đã rất cô gắng để có thể được lên năm 3."
Shinoaki nói với vẻ ngưỡng mộ.
"Đó là nhờ sự giúp đỡ của mọi người. Nói sao nhỉ, thật sự đã làm phiền các cậu nhiều rồi."
Tsurayuki gãi đầu xấu hổ.
“Thật sự cậu cũng đã thay đổi nhiều lắm đó, Tsurayuki… Tôi không thể tin được là cậu lại có thể nói được lời cảm ơn một cách thành thật đó.”
Nanako nhìn Tsurayuki với một nụ cười.
"Mọi người thay đổi, nhưng chỉ có cậu là không chịu thay đổi thôi."
"Tôi cũng đang dần thay đổi mà! Ngày càng có nhiều người mời tôi đi hát!"
Bàn ăn hôm nay vẫn sôi động như thường lệ.
Nanako trêu chọc Tsurayuki. Mặt khác, Shinoaki mỉm cười nhìn hai người đấu khẩu lẫn nhau, và tôi đã làm họ nản lòng ngay sau đó.
Nhưng mọi người đều đã khác trước rồi.
"No rồi ~ Quay lại làm việc thôi."
"Chà, mình cũng phải chuẩn bị bản thảo."
"Mình cũng phải đi trả lời thư của khách hàng!"
Mọi người thu dọn đồ ăn và trở về phòng riêng của mình.
"Vậy mình…."
Tôi là người duy nhất đi học. Với sự cổ vũ của mọi người với câu “Đi đường cẩn thận nhé~”, tôi quay trở lại cuộc sống sinh viên hàng ngày của mình
Shinoaki đã chính thức nhận lời làm họa sĩ minh họa cho một cuốn tiểu thuyết nhẹ nhàng và hiện đang thiết kế nhân vật. Nanako nhận được lời mời cho một dự án hợp tác quy mô lớn và đang bận liên lạc với bên kia và sáng tác một bài hát. Tsurayuki đang tập trung vào việc sửa lại bản thảo gốc cho tác phẩm đầu tay của mình với tư cách là một nhà văn light novel.
Tất nhiên là họ vẫn đến lớp. Tuy nhiên, xét đến tiến độ sáng tạo của chính họ, số ngày họ có thể tham dự là rất ít. Kết quả là chúng tôi không đến trường cùng nhau nhiều như trước và ngày càng chia tay nhau nhiều hơn.
Vậy ít nhất hãy cùng nhau ăn sáng nhé. Tôi không biết ai là người đưa ra quyết định này trước, nhưng điều đó cho thấy mọi người ngày càng khó đoàn kết với nhau hơn.
3
"Có vẻ như chúng ta không phải là gia đình, đó không phải là điều hiển nhiên sao?"
Kawasegawa Eiko-một người phụ nữ thẳng thắn gạt bỏ những lời đa cảm của tôi chỉ bằng một câu.
“Không, về mặt lý thuyết thì đúng là vậy nhưng mà cậu không cảm thấy cô đơn sao?”
"Thôi nào, chúng ta đến đây để học. Nếu muốn xây dựng một tập thể gắn bó, lẽ ra ngay từ đầu cậu nên chọn câu lạc bộ nào đó ở trường đại học này. Thay vào đó, chúng ta đều đi theo con đường riêng của mình, và điều đó không phải một dấu hiệu tốt."
Thực ra thì cô ấy đúng. Nhưng sau giờ học chúng tôi chỉ ghé qua căng tin để ăn uống và trò chuyện thôi, vậy tại sao lại nghiêm túc như vậy.
(Nói mới nhớ, những lời đó khá phù hợp với tính cách của cô ấy.)
Kawasegawa thực sự hiểu tâm trạng của tôi đối với mọi người trong ngôi nhà chung.
Đó là lý do tại sao cô ấy không hề tỏ ra thương xót phần sự yếu đuối của tôi.
"Hashiba, nếu cậu muốn mọi người gắn bó với nhau thì mình có cách đó!"
Hikawa, người đang ăn tối cùng chúng tôi, đột nhiên lên tiếng.
"Cách nào thế?"
"Cứ đi chơi với Nanako hoặc Shinoaki là được."
"Pfft!"
Kawasegawa và tôi cạn lời.
"Ồ, hai người có chuyện gì thế?"
"Vì cậu xàm quá chứ sao nữa!"
"Tốt! Thẳng thắng đấy, Kawasegawa!"
Mặc dù tất cả chúng tôi đều nói những điều giống nhau để bác bỏ chủ đề mà Hikawa đã bắt đầu.
"Thật sao? Nhưng chúng ta đã đi được nửa chặng đường đại học rồi phải không? Đã đến lúc bắt đầu nghĩ về những điều này, cân nhắc về tương lai của mỗi người, phải không?"
"Đúng vậy ......"
Lần này, Kawasegawa và tôi đều cùng lúc không nói nên lời.
Cả hai chúng tôi đều đã trưởng thành và sắp phải đối mặt với thời gian để suy nghĩ về tương lai của mình. Trong trường hợp đó, dù sao thì chúng ta cũng sẽ suy nghĩ về kế hoạch cuộc sống tương lai của bản thân.
Trước đây tôi chưa từng nghĩ đến điều đó vì tôi quá tập trung vào việc tạo ra thứ gì đó. Nhưng trong tương lai, chúng ta sẽ phải giải quyết những vấn đề như hẹn hò và kết hôn.
Những gì Hikawa vừa nói thực ra không phải đột ngột như vậy.
"Nghe này…Cái trò hẹn hò mà cậu nói thật sự nó quá sức là lỗi thời rồi, tôi không thể nào chấp nhận chuyện đó được."
"Haha, Kawasegawa nghĩ như vậy sao! Dù sao thì cậu cũng là con người của công việc mà!"
“Bớt nới mấy thứ nhảm nhí đi được không?”
Trong khi Hikawa đang trêu chọc với Kawasegawa, tôi nghĩ về mọi người trong ngôi nhà chung.
Bỏ qua Tsurayuki-người có hôn ước với Sayuri-san sang một bên, Nanako đã bày tỏ rõ ràng tình cảm của mình với tôi. Tôi nghĩ chưa đến lúc và Nanako có vẻ cũng đã nói điều gì đó tương tự. Nhưng cụ thể là vẫn chưa quyết định chính xác khi nào mới là thời điểm thích hợp.
Về phần Shinoaki, kể từ lễ hội trường năm ngoái, mối quan hệ của chúng tôi không có nhiều tiến triển. Cô ấy đang nói về bản thân mình và tôi đang dần thu hẹp khoảng cách nhau. Tuy nhiên, đây không phải là mối quan hệ dựa trên tình yêu mà dựa trên sự tin tưởng cá nhân và các mối quan hệ khác.
Hiện tại, mọi người đều đang giải quyết vấn đề trong công việc sáng tạo của mình. Tuy nhiên, nếu bạn đã đạt được điều gì đó hoặc đang mắc kẹt trong tình trạng bế tắc, không có gì lạ khi bạn đột nhiên nói về điều gì đó liên quan đến tâm trạng của mình.
Dù là Nanako hay Shinoaki, mối quan hệ của tôi với họ có thể sẽ thay đổi nhanh chóng vào ngày hôm sau.
"Tại sao cậu nhìn chằm chằm vào tôi thế?"
"Ồ không, không có gì đâu. Mình chỉ đang nghĩ về một chuyện thôi."
"Hừm......"
Kawasegawa nhìn tôi rõ ràng là lạnh lùng.
Đúng vậy, khi tôi nghĩ về những gì sẽ xảy ra trong mười năm tới, rất có thể mối quan hệ hiện tại giữa tôi và cô ấy sẽ thay đổi mạnh mẽ. Nhưng hiện tại, ý chí mạnh mẽ của cô ấy không tạo nên sự thay đổi nào ở bề ngoài.
Nói chung, hiện tại tôi đang ở trong tình thế không thể bất cẩn được. Tôi không nghĩ mình nên có bạn gái vào thời điểm này
"Dù sao thì hiện tại cũng không có chuyện gì xảy ra nhỉ?"
Sau đó tôi trả lời có chút bối rối, hay đúng hơn là lo lắng.
"Thật sao? Dù sao thì mối quan hệ nam nữ cũng thật tuyệt phải không? Hy vọng các cậu sớm tìm được người trong mộng của mình!"
Như thường lệ, Hikawa vừa nói vừa cười.
Có lý do tại sao cậu ta lại nói nhiều về mấy thứ đó như vậy. Gần đây cậu ấy đã bắt đầu hẹn hò với một thành viên nhóm nghiên cứu và mỗi khi có cơ hội, tên này đều nói chuyện với bạn bè về đời sống tình cảm của mình.
(Mọi người đang dần thay đổi.)
Kawasegawa hiện đang làm việc bán thời gian với vai trò trợ lý giám đốc tại một công ty sản xuất. Đối với hoạt động của Miss geidai mà cô nàng đã miễn cưỡng tham gia trước đó, nó cũng đang diễn ra (tất nhiên cô ấy vẫn liên tục phàn nàn về nó).
Có vẻ như Kasegawa cũng đã bắt đầu đi đến trường quay mà bản thân hằng mong ước. Hãng phim đó chuyên xử lý các hiệu ứng đặc biệt và các khía cạnh khác của phim hành động.
Mọi người đều bắt đầu tiến về phía trước trên con đường riêng của mình.
Bao gồm cả Kuroda và Saikawa, những người đã bước lên sân khấu lớn trước đó, mọi người ở Geidai cũng dần dần hành động.
"Hashiba, cậu định vào công ty game sao?"
Kawasegawa hỏi tôi lần nữa. Tôi đã đề cập điều này với cô ấy qua điện thoại trước đó.
"À, Succed Soft đó hả. Sensei đã giới thiệu mình với họ và mình sẽ bắt đầu vào tuần sau."
"Ồ, ghê thật! Mình nghe nói rằng công ty bắt đầu chuyển từ Gal-game chuyển sang thị trường Console game và họ rõ ràng có rất nhiều tham vọng với điều đó!"
Hikawa rất ngạc nhiên. Đúng vậy, vào thời điểm này Succed Soft đang dần phát triển từ một công ty cỡ trung bình thành một doanh nghiệp lớn.
"Tôi chưa bao giờ tìm hiểu về quá trình sản xuất game cả. Tôi gần như không chạm vào một game trước đây vậy nên hy vọng cậu có thể cho tôi biết được nhiều thông tin hữu ích nếu có cơ hội."
Tôi gật đầu đồng tình với đề nghị của Kawasegawa.
“Chà, mình cũng muốn biết thêm nhiều về quá trình tạo ra một bộ phim, vậy nên hãy trao đổi thông tin nhé.”
Tất cả chúng ta sẽ có sự phát triển như thế nào trong tương lai. Với sự mong đợi và không chắc chắn trong lòng, chúng tôi bắt đầu chuyển sang giai đoạn tiếp theo.
4
Sáng thứ 2, tôi bắt tàu tới khu vực trung tâm thành phố Osaka.
Trung tâm Osaka tương đối xa lạ với một sinh viên đại .ọc như tôi. Vì đi vui chơi chủ yếu là Shinsaibashi hoặc Namba, khu vực từ Higashi-Umeda về phía nam đến Yodoyabashi hay Honmachi là khu thương mại rõ ràng. Nếu bạn không tìm việc làm thì không có lý do gì phải đến đây cả.
Vì vậy, lần thứ hai tôi đến đây kể từ cuộc phỏng vấn xin việc lần trước, tôi hoàn toàn lạc lối.
"Chổ lần trước mình đến....... Chính là nơi này."
Tôi phải mất một lúc lâu mới tìm được tòa nhà mà lần trước tôi đã đến. Tổng cộng có mười tầng và năm tầng trong số đó là của Succed Soft.
Tôi đi thang máy lên quầy ở tầng ba. Vừa mở cửa, tôi nhận ra trước mặt mình là một cánh cửa kính lớn, trên đó có sơn logo của Succed Soft.
Kể từ khi công ty được thành lập, trụ sở chính được đặt tại Osaka. Tuy nhiên, vào năm 2012, để mở rộng kinh doanh, công ty đã xây dựng tòa nhà riêng ở Tokyo và chuyển trụ sở chính đến đó. Tại Osaka, bộ phận R&D đã bị đóng cửa và được thay thế bằng chi nhánh chuyên về bán hàng.
Theo các tạp chí trò chơi và internet, công ty được chia thành "Kỷ nguyên Osaka" và "Kỷ nguyên Tokyo". Phong cách của công ty đã thay đổi rất nhiều giữa hai thời đại. Vào kỷ nguyênTokyo, có tới 2.500 nhân viên nên không còn nghi ngờ gì nữa đây là một công ty lớn. Ngược lại, kỷ nguyên Osaka chỉ có khoảng 300 nhân viên. Hầu hết các tác phẩm được sản xuất đều ở quy mô xưởng nhỏ hoặc câu lạc bộ ở trường đại học.
Ban đầu, công ty khởi nghiệp với tư cách là nhà sản xuất trò chơi Gal-game và thường giao tiếp với các game thủ. Thật khó để tưởng tượng ngày nay do vấn đề bảo mật, nhưng công ty vẫn tổ chức những người chơi truy cập trực tiếp vào bộ phận R&D và tải các trận chiến trong trò chơi đối kháng lên trang web chính thức và các nền tảng khác.
Tuy nhiên, vẫn có sự đồng thuận giữa các người chơi. Công ty lúc còn ở kỷ nguyên Osaka có nhiều nhiệt huyết hơn trong việc phát triển trò chơi và có cảm giác mong đợi về sự ra đời của các tựa game mới.
Và bây giờ tôi sắp bước vào nơi huyền thoại này.
(Thậm chí còn hồi hộp hơn lần trước......)
Tôi hít thở sâu liên tục, tập trung sức lực để nói “OK” rồi mở cửa.
Tại quầy không có ai nên tôi phải sử dụng điện thoại nội bộ đã thiết lập sẵn để kết nối.
"Xem nào, 2-2-0-0."
Tôi bấm số có chữ "Phòng R&D" và áp micro vào tai.
Một giọng nói phát ra.
"Alo, đây là phòng R&D......."
"Huh?"
Một giọng nói ngái ngủ phát ra từ micro.
"Xin lỗi, từ hôm nay em sẽ làm việc bán thời gian, tên em là Hashiba."
Dù sao thì tôi cũng nên chào hỏi trước.
“Bán thời gian? À, tôi hiểu rồi. Rẽ phải ở lối vào và đi thẳng ra phía sau tòa nhà để đến bộ phận R&D."
"Em hiểu rồi."
Khi tôi trả lời, người ở đầu dây bên kia lập tức cúp máy.
"Vừa rồi là chuyện gì thế?......”
Hôm nay là thứ 2 và trời đang là buổi sáng. Bình thường là ngày làm việc sau kỳ nghỉ nên chắc lúc này sẽ bận rộn.
Nhưng người vừa trả lời điện thoại hiển nhiên vẫn còn thức. Có thể đó chỉ là một thói quen xấu, nhưng nhiều khả năng là...
“Hôm qua người đó cũng đi làm rồi qua đêm ở công ty à?…… Dù sao thì đó cũng là một công ty game.”
Trong lúc cảm nhận bầu không khí của một công ty đen, tôi chậm rãi bước vào khu vực làm việc.
Máy lạnh trong nhà mạnh và hơi mát nên mình không thấy khó chịu. Khu vực cách lối vào không xa hẳn là bộ phận bán hàng, hầu hết nhân viên đều nói chuyện điện thoại hoặc gõ bàn phím. Khu vực này đơn giản và rõ ràng, rất giống một văn phòng.
Tiếp theo là bộ phận quảng cáo. Không khí ở đây không căng thẳng như bộ phận bán hàng mà có vẻ phụ trách các kênh bán hàng, ngoài ra còn có đống giấy tờ đính chính cho các tạp chí. Nó khiến tôi có cảm giác như mình đang ở giữa ngành.
Tôi nhanh chóng đi ngang qua những nhân viên đang bận rộn với công việc của họ để không cản đường người khác. Chẳng mấy chốc tôi đã đến một nơi có bầu không khí hoàn toàn khác.
"Đây có phải là bộ phận R&D không?
Phòng được ngăn cách bằng một vách ngăn lớn và dài nằm ở phía sau. Khu vực này là bộ phận R&D.
Bầu không khí có cảm giác kỳ lạ. Những cuộn giấy vẽ ký tự ngăn cách từng bàn và không có vách ngăn thông thường nào cả. Túi ngủ được đặt trên sàn, khắp nơi đều nghe thấy tiếng thở khi ngủ. Một số người trong số họ không hề bối rối trước tình huống này, im lặng tập trung vào công việc của mình.
(Tốt nhất là không nên làm phiền họ.)
Rõ ràng là tôi sẽ làm gián đoạn sự tập trung của họ nếu tôi mở miệng, nên tôi cố gắng ngăn mình không nói.
Nhưng nếu tôi tiếp tục lãng phí thời gian thì sẽ không có ai giao việc cho tôi cả.
"Đã vậy thì ......"
Vì vậy, tôi đã quyết định và nói chuyện với người bên cạnh đang vẽ trên 3DCG.
"Eh......!"
Đột nhiên có thứ gì đó lạnh lạnh áp vào lưng tôi.
"Mày mà chửi thế là tao bắn mày liền đó."
Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng tôi.
Ủa, chuyện gì đang xảy ra vậy? Ngày nay vẫn còn cái kiểu tấn công khủng bố kiểu này sao? Không, sao tôi không nhớ là có chuyện bọn khủng bố dùng súng tấn công một công ty sản xuất game ở Osaka vậy nhỉ.
Khi tôi đang loay hoay lục tìm ký ức trong đầu, người đứng sau tôi tiếp tục nói.
"Mày có 2 sự lựa chọn. Một là đầu hàng ngay lập tức còn không thì ngày này năm sau là ngày giỗ của mày."
Đó chắc chắn không phải là một sự lựa chọn. Nếu tôi là một cao thủ võ thuật, có lẽ tôi có thể nhanh chóng chộp lấy khẩu súng sau lưng và vặn tay đối phương. Nhưng buồn thay, cả quá khứ lẫn tương lai tôi đều chưa từng học được những kỹ thuật như vậy.
"Tôi…tôi đầu hàng."
Khoảnh khắc tôi từ bỏ sự phản kháng và mở miệng.
"Được rồi, đùa nãy giờ đủ rồi."
Một bóng người đến trước mặt tôi từ phía sau một cây cột.
Người còn lại để tóc bob ngắn rất phù hợp, dáng người mảnh khảnh và thanh lịch. Trong một khoảnh khắc tôi tưởng là nữ... nhưng với chiếc áo khoác trên người thì rõ ràng là nam giới.
"Nào, Horii-san. Đừng có đe dọa người mới chứ."
Anh ta mỉm cười nói.
"Xin lỗi, xin lỗi, có người mới vui quá nên không nhịn được ấy mà."
Giọng nói lạnh lùng phía sau tôi chợt trở nên vui vẻ và thoải mái. Tôi ngạc nhiên quay lại và nhận ra.
"Ah, anh là người lần trước. . . "
Người của bộ phận R&D mỉm cười và đưa tay về phía tôi
"Ừm, tôi là Horii Kazuhisa, trưởng bộ phận R&D. Từ giờ hãy giúp đỡ nhau nhé, Hashiba-kun."
Trong lúc đang bắt tay, tôi chợt bị nấc lên một tiếng.
5
Sau vài câu nói vui vẻ ngắn gọn, chúng tôi đi đến phòng họp.
“Đây là lễ chào mừng cho người mới phải không?”
“Đúng vậy, chuyện này đã diễn ra được một thời gian dài rồi.”
Bộ phận R&D của Succed Soft ban đầu khởi nghiệp là một nhóm làm game tự do, vậy nên họ có thể có một số nghi thức lạ lùng. Trò đùa hù dọa vừa rồi của tôi hình như đã là thói quen từ xưa rồi.
"Trước kia bọn tôi còn chơi lớn làm nguyên một cái lễ chào đón người mới theo kiểu nghi thức của một đám tang. Nhưng mà ai ngờ người đó sợ hãi rồi khóc bù lu bù loa cả lên, vậy nên bây giờ thì bọn này cũng giảm bớt độ lố xuống mức nhẹ nhàng hơn rồi."
“Thật sao……”
Cảm ơn nạn nhân đi trước, ít nhật thì tôi cũng nhờ đó mà không bị đưa vào hoàn cảnh tồi tệ hơn.
"Bởi vì Horii-san rất thích chơi khăm. Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, anh sẽ khiến tất cả những người đến làm việc bán thời gian bỏ chạy trong sợ hãi đó."
"Đúng vậy. Chúng ta dừng ở đây thôi."
Horii-san nở một nụ cười dịu dàng và gãi đầu.
"Nhân tiện, em có thể hỏi người này là ai không?"
"À, tôi vẫn chưa giới thiệu nhỉ. Cậu ấy cũng là người làm việc bán thời gian như cậu, Matsuhira Koh."
Sau khi Horii-san giới thiệu, Matsuhira -san cúi đầu chào.
"Cậu chắc chắn là Hashiba nhỉ. Tôi là Matsuhira, từ giờ hãy giúp đỡ nhau nhé."
"Vâng, hân hạn được gặp."
Sau khi tôi làm theo và cúi đầu chào, Matsuhira-san cũng gật đầu lịch sự.
"Cậu ta phụ trách tất cả những người làm việc bán thời gian ở đây. Nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi cậu ấy."
Sau khi tôi đưa ra câu trả lời khẳng định, Matsuhira cũng mỉm cười.
"Hashiba, cậu là sinh viên năm ba phải không?"
"Vâng, Matsuhira-san có khi nào......?"
“Tôi đang học năm 4 và sắp tới tốt nghiệp. Vì vậy hầu như tôi không có việc gì để làm.”
Theo Matsuhira-san, đây là năm thứ 4 anh ta làm việc bán thời gian tại Succed Soft. Vì anh ấy bắt đầu từ năm nhất nên cũng có thể xem là có thâm niên.
Sau khi nhìn lại, tôi nhận ra rằng vẻ ngoài của Matsuhira thực sự rất giống phụ nữ. Dù tỉnh táo nhưng ánh mắt ân cần chu đáo đến mức không hề cảm thấy lạnh lùng.
Có vẻ như anh ấy rất nổi tiếng. Có hơi sáo rỗng nhưng đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về anh ấy.
Như thể nhớ ra điều gì đó, Horii-san xen vào
“Tôi đã xem tác phẩm của Hashiba tại lễ hội trường và phải công nhận các cậu đã bỏ ra rất nhiều công sức cho đứa con tinh thần này. Sử dụng thông điệp như một hiệu ứng trình diễn hoạt hình, nó được gọi là kỹ thuật bí mật của hệ thống sống. "
Điều đó thực sự chỉ bởi vì trong thời đại ngày nay, cửa sổ bật lên vẫn có thể có tác dụng như vũ khí. May mắn là nó kết thúc tốt đẹp.
"Cảm ơn vì lời khen. Nhưng sensei cũng nói rằng cô ấy không nghĩ cách tiếp cận đó sẽ là một cuộc chiến công bằng."
"Đúng vậy. Nếu đánh giá tổng thể các tác phẩm, tôi cũng nghĩ rằng Kuroda và những người khác nhỉnh hơn một chút."
Nói rồi, Horii-san gật đầu.
"Nhưng thứ tôi muốn nói ở đây là sự sáng tạo của cậu. Việc sử dụng nguồn lực có hạn để xoay sở để chuyển bại thành thắng là rất táo bạo. Chúng tôi cần những người như vậy."
"Là vậy sao ......."
"Chà, đó là lý do tại sao tôi nhờ cô ấy giới thiệu cậu. Tôi nghĩ những người đủ dũng cảm dám nghĩ dám làm có thể mang lại những thay đổi thú vị nhất định cho R&D."
Khi Horii nhắc về cô ấy, ý anh ta là Kanou-sensei phải không?
Tôi không biết mối quan hệ của Horii-san với Kanou-sensei là gì. Tôi biết họ từng là đối tác cùng nhau làm game, nhưng có vẻ như họ rất tin tưởng lẫn nhau.
"Dù sao thì cảm ơn đã tuyển dụng em. Dù vẫn còn nhiều thiếu sót nhưng em vẫn sẽ cố gắng hết sức"
Horii-san mỉm cười nhẹ.
"Lúc đầu ai cũng vậy, cứ dần dần quen dần sẽ không phải lo lắng nữa."
"Vâng, em sẽ cố hết sức."
Thật tốt là đối phương đã không tung ra mấy skill đa cấp. Tất nhiên tôi nghĩ điều quan trọng là phải duy trì động lực, nhưng nếu cứ cố gắng ép phải duy trì điều đó cũng không phải tốt lành gì.
(May mắn thay, anh ấy có vẻ rất tốt bụng.)
Vì đây là một công ty trò chơi đang phát triển nhanh chóng nên ban đầu tôi lo lắng rằng có thể nơi đây sẽ có rất nhiều người có tính cách mạnh mẽ. Có vẻ như tôi đã nghĩ nhiều rồi.
"Hashiba, cậu có muốn trở thành nhà sản xuất không?"
Ngay sau khi tôi thở phào nhẹ nhõm, Horii-san đã hỏi tôi điều này.
"Ồ, vâng, em đang nhắm tới điều đó."
Tôi bối rối trước câu hỏi bất ngờ. Nhưng vòng vo cũng chẳng ích gì nên tôi trả lời một cách kiên quyết.
"Tôi hiểu rồi, từ những gì cậu đã làm trước đây, sự phát triển này khá tự nhiên. Cố lên nhé."
"Cảm ơn lời động viên của anh."
"Nhưng mà......"
Horii-san đột nhiên trở nên nghiêm túc thay vì vẻ mặt dịu dàng trước đó.
“Tôi hiện đang là nhà sản xuất, nhưng nếu hỏi tôi cảm thấy thế nào về nghề này thì thực ra đó là một mớ hỗn độn giữa yêu và ghét. Tất nhiên hào quang rực rỡ thì không hẳn là không có nhưng mà thật sự phần nhiều là cay đắng ."
Tôi không hề có chút biểu cảm nào.
Tôi mơ hồ biết nhà sản xuất là loại công việc như thế nào. Nhưng nghe những lời đó từ một người đang làm công việc này thực sự nặng nề.
"Nên một nửa trong tôi thấy vui cho những người mới đang hướng tới công việc này. Nửa còn lại thì muốn khuyên những người mới nên từ bỏ. Tuy nhiên…."
Lúc đó, vẻ mặt của Horii-san trở lại dịu dàng như bình thường.
"Tôi đã nghe về cậu từ cô ấy... Ý tôi là Kanou. Cậu có vẻ là một người rất biết cách đưa ra quyết định và sức nặng của việc mang trách nhiệm đó. Đó là lý do tại sao tôi vô cùng hoan nghênh sự gia nhập của cậu."
Suy cho cùng thì đây cũng chỉ là lời nói xã giao trót lời đầu môi. Cho dù Horii-san hay Kanou-sensei thì cũng không có gì khác nhau.
Tôi lập tức cúi đầu.
"Cảm ơn anh rất nhiều. Em cũng sẽ cố gắng học hỏi và nâng cao bản thân."
"Nâng cao bản thân à, nghe cũng được đó. Cho dù là vì bản thân hay người khác, quan trọng là vẫn phải có lý do để phấn đấu."
Dù mới bắt đầu nhưng tôi rất biết ơn khi được học những bước đi đầu tiên của một nhà sản xuất tại công ty này.
(Nhưng...... rõ ràng mọi thứ không chỉ có vậy.)
Tất nhiên vừa rồi tôi nghĩ rằng công ty này ít ra cũng khá tiến bộ khi không chú trọng vào thâm niên mà là dựa vào năng lực để có thể thăng tiến, nhưng giờ tôi đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của mình. Đây là một chiến trường, nếu bạn không kỷ luật bản thân và làm việc chăm chỉ, bạn sẽ ngay lập tức bị tụt lại phía sau.
Anh ấy có một mặt đáng sợ bên dưới sự chu đáo. Đó là điều tôi nhận ra qua cuộc nói chuyện nãy giờ.
“Nhân tiện, hôm nay cũng sẽ có thêm một người nữa gia nhập, cậu đã nghe chuyện đó chưa, Hashiba?”
Horii-san đột nhiên hỏi tôi. Nhưng tôi không biết nó nói về cái gì.
Người duy nhất biết về toàn bộ chuyện của Succed Soft là Kanou-sensei. Tôi phải nói rằng cô ấy là người duy nhất ngang hàng với tôi để có được công việc bán thời gian này. Nếu hỏi tôi đã nghe điều gì trước đó, tôi chỉ có thể nói thế này…
"Hả…Không, không hề."
Tôi đã trả lời thành thật.
"Kỳ lạ thật, có 2 sinh viên của khoa Điện ảnh đã qua vòng phỏng vấn, cậu là một trong số đó. Cậu thực sự chưa từng nghe nói tới chuyện này sao?"
Hai? Có ai khác đã vượt qua cuộc phỏng vấn ngoài tôi không?
"Đây là lần đầu tiên em nghe nói về điều đó... "
Ngay khi tôi vừa định nói “Ai vậy?”
"Xin lỗi, em đến trễ!"
Cánh cửa phòng họp bật mở, một cô gái thở hổn hển bước vào.
Mái tóc nâu sáng dài ngang vai của cô ấy bồng bềnh đầy năng lượng. Chiếc khăn buộc vào ba lô và chiếc áo khoác màu cam của cô ấy tỏa sáng rực rỡ.
Phớt lờ sự ngạc nhiên của chúng tôi, cô gái hít một hơi thật sâu và vỗ nhẹ vào ngực. Sau đó cô nàng nhanh chóng thẳng lưng, tiếp theo là cúi đầu chín mươi độ.
"Thật xin lỗi! Thật xin lỗi vì ngày đầu tiên đi làm em lại đến muộn, em sẽ không tái phạm đâu!"
Nghe có vẻ hơi lỗi thời, hay tôi nên nói là thật sự lỗi thời. Giọng điệu xin lỗi của người này rất giống giọng điệu của mấy nhân viên cấp dưới khi phạm lỗi gì đó trong mấy công ty kiểu cũ.
Khi đám đông đang chết lặng, đối phương nhanh chóng ngẩng đầu lên và nhìn quanh phòng. Rồi ngay khi ánh mắt đó dừng lại ở tôi.
"Ah......"
Với vẻ mặt như thể đã phát hiện ra điều gì đó, cô gái bắt đầu trượt điện thoại di động của mình.
Sau đó, có lẽ đối phương đã nhấn vào một bức ảnh nào đó và so sánh ngoại hình của tôi với hình ảnh trên điện thoại di động.
"Là Hashiba-sensei! Không thể nhầm lẫn được!"
"Hả, tôi á?"
Người này đột nhiên tôn vinh tên tôi bằng cách thêm hậu tố -sensei vào. Sau đó, như thể được điều gì đó thôi thúc, cô ấy bước về phía tôi với những bước chân táo bạo
"Cuối cùng thì em cũng đã gặp được sensei! Em luôn muốn gặp anh, Hashiba-sensei!"
Rồi đối phương nắm lấy tay tôi bằng cả hai tay.
"Em vẫn còn nhiều thiếu sót nên từ giờ mang được anh chỉ giáo thêm!"
Nhìn thẳng vào tôi với đôi mắt sáng ngời, cô ấy đột nhiên chào tôi.
"Ừm, cái này... tôi......"
Tôi tưởng mình là người duy nhất của khoa Điện ảnh đến đây làm việc bán thời gian, nhưng hóa ra còn có một người nữa. Hơn nữa, rõ ràng tôi không biết cô ấy, nhưng bằng cách nào đó cô ấy nhận ra tôi.
Các yếu tố khác nhau của thời điểm này đã nhiều đến mức bất ngờ, nên tất nhiên tôi không thể nào load hết toàn bộ ngay bây giờ được.
Tâm trí của tôi hoàn toàn không biết phải nói gì và hỏi người đó những câu hỏi gì. Căng phòng bao trùm trong im lặng.
Trong lúc tôi đang bối rối không biết phải làm gì thì Horii-san cười cay đắng.
"Ừm, tên cô ấy là Takenaka-san. Hashiba-kun, có vẻ như cậu... không nhận ra cô ấy ha."
"Em không nhớ nữa."
Tôi chỉ có thể lắc đầu bối rối.
6
"Hể! Kanou-sensei chưa nói với Hashiba-sensei về chuyện này sao?"
"Ừ, nhưng mà đừng có gọi anh là Hashiba-sếni được không?"
"Tất nhiên là vì em rất tông trọng nên mới phải gọi anh như vậy rồi!"
Sau màn chào hỏi và giới thiệu, chúng tôi quyết định đi ăn. Thế là chúng tôi rời văn phòng và đến một quán cà phê cách đó không xa.
Matsuhira-san và tôi đều gọi bánh mì kẹp thịt và đồ uống. Mặt khác, Takenaka-san đã gọi ngay Burger Combo và thêm hai chiếc burger nữa. Lượng thức ăn tương đương với lượng thức ăn của một vận động viên, và chúng tôi chết lặng.
Takenaka-san...... tên đầy đủ là Takenaka Rio.
Nhưng chưa có ai phát âm đúng tên đầy đủ của cô ngay lần gặp đầu tiên. Đó là lý do tại sao khi viết e-mail hoặc ghi chú, em ấy dường như viết nó bằng katakana.
Con bé là sinh viên năm nhất mới vào khoa Điện ảnh năm nay. Em ấy mới bắt đầu nhập học nên vẫn còn rất nhiều nét của một học sinh trung học.
" Takenaka-san năng động thật đó, cứ như vẫn còn là học sinh vậy".
Matsuhira-san vui vẻ nói.
"Điều đó không đúng! Em đã 18 tuổi rồi! Điều này có thể khiến mọi người ngạc nhiên nhưng em đã thật sự đã trở thành phụ nữ rồi đó."
Cắn một miếng chiếc burger trên tay, Takenaka-san bất mãn đáp lại.
“Vậy chúng ta hãy quay lại chủ đề hiện tại.”
"Ồ, xin lỗi! Em có thói quen xấu là không thích dong dài. Anh muốn nói gì thế?"
Cách diễn đạt của em ấy có vẻ có chút gì đó không đúng, nhưng không sao cả.
"Anh thắc mắc làm sao em biết về anh?"
Thật khó để hỏi câu hỏi mà tôi rất tò mò. Bởi vì nhịp điệu của cuộc trò chuyện trước đó gần như luôn nằm trong tay đối phương nên rất khó tìm được cơ hội để nói.
Ngoài ra, việc một cô gái lần đầu gặp đã biết tên và mặt tôi, tôi không thể nghĩ ra khả năng nào khác ngoài một chiêu trò đáng ngờ. Khi tôi đang lo lắng không biết mình sẽ trả lời thế nào nếu biết được lý do, tuy nhiên con bé đã bật cười khi nghe câu hỏi của tôi.
"Đúng rồi! Đáng lẽ em phải trả lời anh sớm mới phải!"
Đột nhiên đứng dậy, em ấy một lần nữa nắm chặt tay tôi bằng cả hai tay.
"Này, đừng có phấn khích như vậy!"
"Em thực sự tôn trọng anh, Hashiba-sensei! Đó là lý do tại sao em rất vui được gặp anh ở đây!"
Huh? Tôn trọng nghĩa là gì?
"Ừm, chúng ta gặp nhau ở đâu rồi phải không, Takenaka-san?"
"Không, chưa từng! Đây chỉ là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau! Nhưng có lẽ em chắc sẽ nằm trong top những người trên thế giới biết rõ về sensei!"
Bất kể sự khiêm tốn, con bé này đang nói về cái gì vậy?
“Trước đây anh đã từng làm Doujin game, phải không?”
"Đúng thế ......"
“Và năm ngoái, anh đã đăng một bộ phim hay lên Niconico Douga phải không?”
"Đúng vậy. Làm sao em biết anh có liên quan đến cả hai chuyện đó?"
Tôi đã sử dụng những nghê danh khác nhau, vậy thì tại sao đối phương lại biết?
"Đã có rất nhiều cuộc thảo luận trên mạng về cùng một nhà sản xuất cho cả hai tác phẩm! Sau khi nghe về điều đó, em đã thử điều tra."
"Ra là thế ......"
Thực ra nếu thực sự muốn tìm kiếm thì có một số manh mối có thể sử dụng, chẳng hạn như bài hát của Nanako hay tranh của Shinoaki. Nhưng em ấy thật sự đã lần theo được manh mối đến mức có thể phát hiện được tôi.
“Rồi em nghe nói chúng đều được làm bởi những sinh viên khoa Điện ảnh của Geidai. Thế là em quyết định vào trường này, thi tốt nghiệp xong thì tiếp tục thì vào khoa Điện ảnh vào tháng 4! Sau đó, em bắt đầu điều tra sâu hơn. Em đã tìm đến Kanou-sensei để biết thêm thông tin và nài nỉ cô ấy giới thiệu cho em một công việc bán thời gian tại Succed Soft!”
Có vẻ do lo lắng vì cuối cùng cũng được gặp tôi hôm nay đến nỗi con bé không thể ngủ được và cuối cùng lại đến muộn.
"Thật giống như một giấc mơ vậy, được làm việc cho cùng một công ty với Hashiba-sensei. Vậy nên từ nay về sau, xin nhờ anh chiếu cố!"
Đó là một câu chuyện thú vị
Trên thực tế, tôi cũng hâm mộ những người trong Thế hệ Bạch kim, tôi đã có cơ hội thực hiện giâc mơ của mình và giờ tôi đã ở đây. Vì thế tôi rất hiểu cảm giác của em ấy.
Nếu ngay từ đầu em ấy chọn những thứ như lời văn của Tsuryuki, nhạc của Nanako hay tranh của Shinoaki thì việc đu thần tượng tương đối dễ dàng.
Nhưng ngay từ đầu, em ấy đã nhắm đến người đứng sau ánh hào quang là tôi. Tôi vừa không thường xuyên xuất hiện nhiều trên mạng và cũng giấu danh tính của bản thân rất kỹ.
(Thật là một cô gái kỳ lạ.)
Cô ấy giống như một chiếc ô tô quên phanh. Nhưng cảm giác được ai đó ngưỡng mộ mình nhiều như vậy cũng không phải là cảm giác tệ.
"Dù sao thì đừng gọi anh là "sensei" nữa."
"Tại sao vậy? Trong lòng em thì anh là một người vô cùng đáng được tôn trọng, việc anh thể hiện sự tôn trọng đó thì có gì sai đâu."
(Hoặc là con bé này không hiểu những gì mình nói, hoặc đây là con người cực kỳ bướng bỉnh.)
Như tôi đã đề cập nhiều lần trước đây, Geidai là nơi đầy rẫy những kẻ lập dị. Họ không chỉ có phong cách riêng mà nhiều người trong số họ còn bướng bỉnh.
Tôi đoán có lẽ con bé thuộc loại này. Trong trường hợp đó, có cố gắng thay đổi cũng vô ích, xem ra chỉ còn cách dần làm quen để thích nghi thôi.
Lần đầu gặp nhau, tôi đã lo lắng về tương lai.
"Nhìn hai người làm tôi ghen tị đó. Làm sinh viên đại học thật vui."
Matsuhira-san mỉm cười vui vẻ khi nhìn hai chúng tôi nói chuyện qua lại, hay tôi nên nói là trò hề.
"Không, em xin lỗi! Em có hơi quá khích! Em thực sự xin lỗi vì đã bơ Matsuhira-san!"
Takenaka-san nhanh chóng buông tay tôi ra và cúi đầu xin lỗi.
"Vì chúng ta làm việc cùng một công ty nên từ giờ chúng ta vẫn là đồng nghiệp, vậy nên hãy cố gắng nói chuyện được với nhau càng nhiều càng tốt."
"Wow! Thật là một lời khuyên hữu ích, cảm ơn senpai rất nhiều!"
Matsuhira-san lên tiếng vốn xuất phát từ sự quan tâm. Tuy nhiên, câu trả lời của đối phương khiến tôi không chắc liệu em ấy có muốn tiếp tục cuộc trò chuyện hay không.
"Xin lỗi, bọn em thật sự đã quá nói chuyện quá hăng say rồi."
Dù bị dắt mũi bởi con bé nhưng tôi vẫn xin lỗi Matsuhira-san.
"Không sao đâu, gặp được thần tượng thì ai cũng sẽ như vậy thôi."
Như Matsuhira-san đã nói, anh ấy không có vấn đề gì với câu chuyện của chúng tôi.
(Anh ta chỉ hơn mình một tuổi, nhưng thực sự rất trưởng thành.)
Khác hẳn với thanh niên khoa Nhiếp ảnh nào đó mà tôi biết. À thì tất nhiên anh ấy có một khía cạnh rất trưởng thành trong những tình huống khác nhau.
"Tốt, sắp đến lúc quay lại bộ phận R&D và giải thích công việc rồi. Horii-san chắc cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."
"Vâng."
Chúng tôi nhanh chóng đứng dậy đi theo Matsuhira-san.
Khi quay lại bộ phận R&D, chúng tôi ngay lập tức được bố trí một bàn làm việc riêng.
Tất nhiên đó là một khu vực khác với những nhân viên bình thường. Thay vào đó, một chiếc giá sách nhỏ được bố trí ở khu vực sinh hoạt chung cũng như ổ bút.
Nhưng thật biết ơn khi có được khu vực riêng của mình trong công ty game đầy tham vọng này. Tôi từng làm việc trong một công ty nơi tôi có không gian riêng tư, nhưng có rất nhiều sự khác biệt trong thiết bị tôi được cung cấp.
(Nghĩ lại thì với việc phải ngồi trên một cái ghế được sửa chấp vá ngày xưa thì đây cứ như một giấc mơ vậy.)
Tất nhiên, những chiếc ghế lần này cũng là của một thương hiệu nước ngoài nổi tiếng và chúng khá chắc chắn.
Công ty cấm chúng tôi vào các tầng ngoài phòng R&D, nhưng chúng tôi có thể tự do di chuyển trong phòng. Ngoài ra, tuyệt đối cấm lấy thông tin bí mật nội bộ ra khỏi công ty. Dù sao thì tôi cũng đã được thông báo về điều này khi được thông báo rằng bản thân đã vượt qua cuộc phỏng vấn.
Tôi sẽ bắt đầu làm việc từ ngày mai. Tôi rất mong được hỗ trợ phòng R&D vì Dù công việc chủ yếu là chủ yếu về việc gỡ lỗi và các nhiệm vụ linh tinh khác.
Sau khi giới thiệu bản thân với phòng R&D và sắp xếp xung quanh bàn làm việc, một ngày đã kết thúc. Khi tôi bấm giờ ra về và chuẩn bị rời đi, tôi tình cờ thấy Matsuhira-san vẫn đang làm việc nên đã thắc mắc hỏi
“Anh vẫn ở lại sao, Matsuhira-san?”
Anh ấy chỉ đơn giản cười trừ.
"Chà, vẫn còn việc phải làm. Tôi đoán hôm nay sẽ phải làm thêm giờ."
"Ra thế ......"
Cũng là công việc bán thời gian đó, nhưng anh ấy phụ trách một lĩnh vực khác với chúng tôi.
"Mọi người đi cần thận nhé."
"Senpai đã vất vả rồi!!"
Takenaka-san và tôi cúi đầu chào và kết thúc ngày làm việc bán thời gian đầu tiên trong tâm trạng lo lắng.
7
Tôi nghĩ bây giờ đã đến giờ cao điểm. Nhưng nếu tôi rời văn phòng sớm một chút, tôi sẽ có thể ngồi cùng Takenaka-san trên đường về. Con bé cũng thuê một căn hộ gần trường đại học, nên có lẽ từ giờ trở đi chúng tôi sẽ gặp nhau nhiều hơn trên đường đi làm.
Tôi ngồi tại chỗ trong mười phút, rồi mất ba mươi phút để đến ga gần nhất từ Abenobashi. Tôi luôn cảm thấy trường đại học rất xa trung tâm thành phố, vì vậy tôi cũng có thể cân nhắc việc chuyển đi trong tương lai.
"Hooo~ Ahh...... buồn ngủ quá đi mất~"
Takenaka-san đang ngủ gật bên cạnh tôi, vừa ngáp dài vừa nói.
"Em có vẻ rất buồn ngủ ha? Vậy em ngủ một lát đi, đến nhà ga anh sẽ đánh thức."
Takenaka-san vui vẻ trả lời
"Cảm ơn!"
"Anh không buồn ngủ à, sensei?"
Em ấy hỏi lại tôi.
"Anh... không thực sự buồn ngủ. Nếu có thì anh lại thấy lo lắng hơn."
"Lo lắng sao?"
"Ừ. Dù sao thì đó cũng là công ty mà anh đã muốn làm việc từ lâu hoặc đơn giản đó là bản chất của ngành này."
Đó là một công ty trò chơi. Nó không phải cái công ty vá chổ nọ lấp chổ kia của ngày xưa mà là tập hợp những thứ mà tôi hằng mong ước, và những con người trong công ty này giỏi đến mức tôi muốn làm việc với họ từ tận đáy lòng mình.
Mặc dù chỉ là công việc bán thời gian nhưng cuối cùng tôi cũng đã cố gắng thể hiện để vào đây. Việc tôi rất lo lắng là điều tự nhiên và tôi đã căng thẳng suốt cả ngày.
“Đó là lý do tại sao anh không cảm thấy mệt mỏi hay buồn ngủ. Nhưng khi về đến nhà, có lẽ sự mệt mỏi sẽ tan biến ngay lập tức”.
Nghe tôi nói, Takenaka-san đáp lại
“Em hiểu rồi.”
Rồi em ấy nói tiếp
“Đối với em, công ty này thực sự nổi tiếng và em cảm thấy tuyệt vời, nhưng em không cảm thấy quá lo lắng”.
"Công nhận nó thực sự... tuyệt vời. Nghĩ lại thì em thật sự vô cùng can đảm đó."
Tôi nghĩ thà giữ được tâm trí bình thường còn hơn là quá lo lắng đến mức không làm được việc gì.
“Bởi vì em chưa được khám phá nhiều về thế giới. À, nhân tiện…”
"Nhân tiện?"
"Em vui mừng được gặp anh hơn là được nhận vào Succed Soft."
Đôi mắt của con bé thực sự sáng lên khi nhìn chằm chằm vào tôi.
“Có điều này anh muốn nói với em, Takenaka-san.”
"Gì vậy, sensei?"
"Dù sao thì, chúng ta sẽ còn gặp mặt nhau dài dài nên em có thể ngừng gọi anh là sensei trong lúc này được không?...... Xin em đó!"
Tôi chỉ muốn em ấy đừng gọi tôi bằng cái danh hiệu đáng xấu hổ như vậy nữa. Kết quả là đối phương đột nhiên có đôi mắt ươn ướt và tỏ ra buồn bã.
"Sao vậy~ Không được à? Em chưa bao giờ nghĩ đến việc gọi anh bằng cái gì khác ngoài sensei cả."
...... Ít nhất hãy nghĩ đến một số lựa chọn khác.
"Ừm, thường thì sẽ có gọi là Hashiba-san hoặc Senpai hay gì đó tương tự."
"Hể, ...... Nhưng mà thế thì bình thường quá."
"Thì cái anh cần ở đây là sự bình thường mà ......"
"Em hiểu. Vậy ít nhất hãy để em suy nghĩ thêm một cách gọi khác. Em sẽ quyết định trong vòng 30 giây. Anh có thể đợi một chút được không?"
"Được thôi."
Tôi không biết con bé sẽ đưa ra cách gọi đặc biệt gì, nhưng trong mọi trường hợp, điều đó là đủ để tránh việc tiếp tục gọi tôi là sensei.
Takenaka-san vắt óc trong ba mươi giây, đặt tay lên ngực để suy nghĩ, và rồi...
"Được rồi, quyết định rồi! EM sẽ gọi anh là Paisen!
"Hể?"
"Vậy là được rồi, nó gần hơn senpai một chút, và nó mang lại cảm giác đặc biệt. Vậy nhé, paisen!"
"Paisen ...... à ......"
Con bé đã thay đổi cách gọi từ sensei sang paisen. Tôi có cảm giác như có những seiyuu từng gọi nhau như vậy trong các vở hài kịch ngày xưa.
“Vậy cũng được.”
"Thật tuyệt! Từ bây giờ em sẽ gọi bạn là paisen! Em chắc chắn rằng mình sẽ học hỏi anh nhiều thứ trong tương lai, vậy nên mong được anh chiếu cố!"
"Anh cũng sẽ cố hết sức."
Sau khi tôi gật đầu đồng ý, em ấy hét lên "Thật tuyệt!" và vui vẻ làm tư thế chiến thắng.
(Còn nhiều điều hơn thế nữa phải không? ...... Nhưng mà ......)
Những người khen ngợi công việc của tôi đa số là bạn bè của tôi. Công việc sản xuất cũng vậy.
Gần đây tôi có một số nhà sản xuất đang được chú ý vì tác phẩm của mình nhưng đa số mọi người vẫn chưa để ý đến điều này này. Tất nhiên, với vị trí của tôi thì điều đó khá khó xảy ra.
Nhưng vẫn có những cô gái như Takenaka-san nhìn theo một góc nhìn khác và tìm đến tôi. Điều này vừa truyền cảm hứng cho sự tự tin trong tôi, vừa khiến tôi hạnh phúc.
Tôi liếc nhìn vẻ ngoài của em ấy.
Tôi đã không thể xem xét kỹ lưỡng vẻ ngoài của đối phương do ấn tượng đầu tiên quá mạnh mẽ. Nhưng con bé trông rất dễ thương, và tôi hơi choáng ngợp vì trước đây tôi đã không nhận ra điều đó.
Nó khác với Saikawa-một kouhai khác mà tôi quen. Cảm giác nhanh nhẹn, hoạt bát thể hiện sức hút trực tiếp, loại con gái này rất được mọi người ưa chuộng.
Một cô gái như vậy khao khát tôi và nói rằng rất vui khi gặp tôi, nên tất nhiên tôi không thể không phấn khích. Bởi vì nội tâm của tôi thực chất là cuộc sống xám xịt chú gần ba mươi tuổi......
(Không, không, mình không thể có những suy nghĩ kỳ cục như vậy được.)
Tôi nhìn thẳng về phía trước, để tâm trạng lấy lại bình tĩnh. Đối hâm mộ của em ấy cuối cùng là sản phẩm của tôi chứ không phải tôi với tư cách là một con người.
Ngoài ra, lúc này tôi vẫn còn nửa vời. Chỉ cách đây vài ngày tôi mới quyết tâm cố gắng bắt kịp mọi người bằng cách đặt mục tiêu trở thành nhà sản xuất.
Thật xấu hổ khi quay lại và mỉm cười với các cô gái.
Tôi sẽ chỉ phải thu mình lại và giải quyết nó. ......
"Này, thôi nào, không phải chứ?"
Cuối cùng tôi đã tìm thấy thứ gì đó ấm áp trên vai mình. Không biết chuyện gì đang xảy ra, tôi quay đầu lại và ngay lập tức choáng ngợp khi biết được lý do.
"Hooah, Paisen, em xin lỗi......Em buồn ngủ quá, nên xin hãy cho con mượn vai trước khi chúng ta đến nhà ga......"
Nói với vẻ mặt mệt mỏi, em ấy tựa người vào vai tôi. Và sau đó bắt đầu thở hổn hển và thở phào nhẹ nhõm.
(Bình tĩnh, mình phải cố gắng bình tĩnh......!!!)
Hơi thở phả vào vai tôi cùng hơi ấm ấm áp khiến tôi choáng váng. Trong khi đó, tôi duy trì tâm trí bình tĩnh như một tu sĩ và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ ô tô tối đen.
8
Thế là kết thúc đêm đầu tiên bắt đầu công việc bán thời gian.
Sáng hôm sau, tôi định chia sẻ công việc bán thời gian của mình với mọi người trong ngôi nhà chung. Nhưng ở bàn ăn sáng, người đầu tiên lên tiếng lại không phải là tôi.
"Này, Kyouya, nghe mình nói này!"
Đó là Tsurayuki đang khóc.
“Trước đây ít nhất mình cũng có tự tin vào khả năng của bản thân. Nói thế nào nhỉ? Cho dù không đạt điểm tuyệt đối ngay thì cũng không sao. Đó là những gì mình đã nghĩ trước đây, cậu có thể hiểu được mà, phải không?"
"Ừm, tất nhiên rồi."
"Cảm ơn cậu! Vậy chắc Kyouya thực sự biết tôi nhỉ? Khi làm việc với một người rất hiểu mình, mình cũng sẽ có mong muốn sáng tạo lớn hơn."
“Nhưng cậu đã bỏ chạy một lần phải không?”
"Thật phiền phức! Sau đó mình đã trở lại rồi đó thôi, vậy thì có sao đâu? Điều quan trọng hơn là có thứ này mình muốn cậu xem qua, làm ơn!"
Tsurayuki đáp lại lời chỉ trích của Nanako ngay tại chỗ, đồng thời lấy ra một chồng bản thảo từ phong bì.
"Đây là gì?"
“Đó là dấu đỏ mà tổng biên tập đánh vào bản thảo đầu tiên, hay bản thảo gốc mà mình nộp.”
Cái này thường được gọi là “Bản thảo bị từ chối”.
Tất nhiên, không thể hoàn thiện bản thảo của một cuốn tiểu thuyết sau khi viết bản thảo đầu tiên. Mặc dù có những người viết bản thảo đầu tiên đã hoàn hảo, nhưng hầu hết người viết đều phải viết bản thảo thứ hai hoặc thứ ba và tiếp tục sửa lại trước khi hoàn thành.
Vì vậy, việc nội dung bị thay đổi mạnh mẽ ngay trong giai đoạn bản thảo đầu tiên là điều không có gì lạ. Tôi cũng đã nghe nói về nhiều tác phẩm từng ở trong trường hợp này.
“Nói cách khác, trên đó có rất nhiều bút đỏ chỉnh sửa?”
Tsurayuki im lặng gật đầu và gãi tóc.
"À—vấn đề là ở đó! Từ cách viết cho đến cách viết lời thoại, vị trí của cảnh và nội dung, người biên tập gần như đã đánh dấu toàn bộ chúng bằng bút đỏ! Ngay cả cậu cũng sẽ mất tự tin nếu nếu thấy tâm huyết của mình bị người ta làm điều đó!"
"Uhm ......"
Tôi chắc chắn sẽ có lúc phải đối mặt với tình huống này.
"Không, thực ra mình không nghĩ việc cố chấp đến cùng là một ý hay. Mình sẽ sửa đổi nếu điều đó thật sự hợp lý, cố gắng cải thiện những gì chưa đạt tiêu chuẩn. Nhưng nên nói thế nào mới đúng đây nhỉ.... Dù sao cũng khó mà chấp nhận được những nhận xét kiểu này."
Nanako cầm lấy bản thảo gốc và sau khi lật qua vài trang.
"Công nhận, mấy cái nhận xét này thật kinh khủng."
"Gì đây?"
Nanako chỉ vào một trang bản thảo
"Toàn bộ trang được đánh dấu bằng một dấu gạch chéo lớn và nó chỉ có một lời nhận xét ‘Viết lại’. ......'"
"Wow, điều đó thực sự đáng sợ."
Sẽ ổn hơn nếu có hướng dẫn cụ thể về cách sử chữa. Nhưng nếu bạn nghe người biên tập nói rằng toàn bộ đoạn văn có vấn đề và bạn phải viết lại toàn bộ thì đó sẽ là một đòn giáng mạnh vào lòng tự trọng của bạn.
"Dù sao thì có vẻ bên đó cũng hơi gay gắt quá rồi. Du sao có vẻ biên tập viên chưa đọc phần sau mà muốn tập trung sử chữa từng phần một."
"Ừ... mỗi lúc như vậy thì mình đều cảm thấy đau bụng dữ dội."
Tsurayuki gục đầu thất bại.
Tôi thậm chí còn cảm thấy hơi tiếc cho cậu ấy.
Giữa lúc mọi người đang chán nản, Shinoaki nhìn Tsurayuki với vẻ mặt lo lắng.
"Nói đi, Shinoaki, có chuyện gì thế? Cậu chưa nói một lời nào cả."
“Ồ, điều này…… luôn có cảm giác giống như cùng một tác giả light novel, nhưng nó hoàn toàn khác.”
Shinoaki trả lời với một nụ cười như thường lệ.
"Này, chẳng phải việc bị yêu cầu chỉnh sửa là chuyện bình thường sao?"
“Đúng vậy, mặc dù thường xuyên có những thứ cần phải thay đổi, nhưng đó chỉ là một phần nhỏ. Về cơ bản, biên tập viên sẽ khen ngợi tác giả kiểu như làm tốt lắm, phải không?”
“Ừ, phải ha....... Cảm ơn nha, Shinoaki.”
Tsurayuki, người có vẻ mặt tuyệt vọng, ôm đầu.
"Này, Kyouya...... Có lẽ mình không thể làm được nữa. Mặc dù đã rất cố gắng rất nhiều để đạt được đến mức này."
"Bình tĩnh lại nào. N=Nhìn theo hường khác thì biên tập của cậu đã đọc bản thảo rất kỹ, có nghĩa là ông ấy rất nhiệt tình. Hãy coi như cậu đã may mắn gặp được một người có tâm."
Trong thời gian còn làm nô lệ cho công việc, tôi đã có cuộc trò chuyện với tác giả viết light novel.
Theo người đó, có vẻ như có một số biên tập viên phụ trách chỉ đưa ra những lời khen ngợi lịch sự đầy tính thảo mai để lấy lệ chứ chả đưa ra được lời khuyên hữu ích nào. Thật khó khăn khi có một biên tập viên như vậy phụ trách và mọi trách nhiệm đều đổ lên đầu tác giả.
Thoạt nhìn, có vẻ khó hòa hợp với một biên tập viên nghiêm khắc luôn vạch lá tìm sâu. Tuy nhiên, chỉ khi có yêu cầu tiêu chuẩn cao thì một tác phẩm hay mới có thể được ra đời. Để mà nói về lâu về dài thì điều đó vẫn có thể xem là tốt hơn, tất nhiên nếu tác giả là thiên tài sẵn rồi thì chuyện về biên tập viên không phải điều đáng để quan tâm.
“Đó là lý do tại sao dù vất vả nhưng cậu vẫn phải làm việc chăm chỉ. Mình nghĩ biên tập viên nghĩ rằng cậu có thể làm tốt hơn nữa ở những phần đó nên muốn xem thử cậu có thể thật sự làm được điều đó hay không.”
"Vậy sao...?"
Tsurayuki dường như gặp khó khăn trong việc thay đổi tâm trạng.
"Được rồi, vậy mình sẽ cố gắng hơn nữa thử xem. Kyouya nói không sai, suy cho cùng thì không thể nào chỉ vì thắng được giải Tân bình mà chủ quan được, mình vẫn cần phải chứng minh bản thân không còn là ngôi sao đang lên mà phải trở thành một ngôi sao sáng".
"Đúng vậy, chỉ cần không nhận thất bại, nhất định sẽ vượt qua."
“Mình sẽ cố gắng hết sức… Mình nhất định sẽ vượt qua và viết một tác phẩm hay để thuyết phục được biên tập viên phụ trách.”
Thật không dễ để đôi mắt của Tsurayuki lấy lại tinh thần.
Nhưng những giai đoạn phàn nàn với mọi người như thế này thực ra vẫn được coi là thứ yếu. Nếu cứ giữ trong lòng mà không nói cho ai biết thì rất có thể bi kịch lần trước sẽ xảy ra.
(Mình sẽ không để bi kịch đó xảy ra lần nữa.)
Dù là tôi hay những người khác, chúng ta đều tìm ra cách khám phá con đường riêng của mình mà không cần dựa vào nhau. Nếu làm được điều đó thì chúng ta sẽ tránh được thảm kịch lần trước.
"À mà, nhân tiện, Kyouya."
Nanako mở miệng để thay đổi chủ đề.
"Mình muốn nói với cậu về chuyện hợp tác."
"Hả? Không phải chúng ta đã nhận được thư về lần cộng tác trước sao?"
Kể từ mùa xuân này, Nanako liên tục nhận được lời mời cộng tác tại NicoNico Douga. Nó vừa được thảo luận vài ngày trước, tôi đã đưa ra những ý tưởng và gợi ý của riêng mình về cách trả lời.
Thế nên tôi tưởng cô ấy đang nói về chuyện đó.
"Không, không phải vậy. Đúng hơn, đó là một lời mời hợp tác mới."
"Đã có lời mời tiếp theo rồi sao, điều đó thật ấn tượng."
Có vẻ như Nanako đã là một ca sĩ nổi tiếng rồi. Vì chúng tôi nhận được yêu cầu tiếp theo trong một khoảng thời gian ngắn như vậy nên tôi nghĩ chúng tôi có thể cẩn thận lựa chọn người để hợp tác.
"Đó là một người tên là Kajiberi P."
"Ồ, vâng... Kajiberi ......."
Sau khi lặp đi lặp lại tên Nanako, tôi hét lên.
"Không thể nào, cậu đã được mới hợp tác với Kajiberi P!"
"Này, có chuyện gì thế? Mình không hiểu lắm...?"
Nanako và hai người còn lại ngạc nhiên trước tiếng hét của tôi.
(Ừm, bởi vì người đó...... sẽ là một tên tuổi lớn trong mười năm nữa.)
Ban đầu anh ấy đã tải các bài hát Vocaloid lên NicoNico. Sau đó thì bắt đầu chuyển sang sáng tác theo yêu cầu cho các công ty âm nhạc thần tượng, dần dà âm nhạc của anh ta dần được nhiều người biết đến hơn.
Trong tương lai nơi tôi từng sống, người đó đã được mời tham gia sự kiện đêm giao thừa.
N@na cũng là một ngôi sao lớn. Tuy nhiên, khi nói đến Kajiberi P-người cũng bắt đầu từ NicoNico thì có thể ở cùng đẳng cấp hoặc thậm chí là hơn hẳn đối phương.
(À, nhưng bây giờ anh ta vẫn chưa nổi tiếng lắm.)
Các bản Vocaloid của anh ấy chắc hẳn chỉ đạt được được triệu lượt xem kể kể từ cuối năm 2008. Cho đến lúc đó, nói thẳng ra là anh ấy không nổi tiếng, cũng không có hoạt động nào đáng chú ý.
Vì điều này nên tất nhiên mọi người không hiểu tại sao tôi lại ngạc nhiên đến thế.
"Ừ, cái này... Kajiberi P có những bài nhạc phối khí vô cùng chất lượng. Đó là lý do tại sao mình nhớ tên anh ấy."
"Ồ, thì ra là vậy. Nói thật thì đến bản thân mình cũng phải tự hỏi người này là ai đó"
...... À thì anh ấy thực sự không được nhiều người biết đến vào thời điểm này.
"Nhưng Nanako, thành thật thì mình khuyên cậu nên chấp nhận lời mời hợp tác này. Đảm bảo là cậu sẽ có được rất nhiều lợi ích từ điều đó."
“Ừm, thật hả.”
Nanako đã thể hiện một phản ứng khó hiểu, nhưng ngay sau đó.
“Vì Kouya đã đánh giá cao người đó như vậy thì mình cũng nên thử xem.”
Có vẻ như cô ấy đã quyết định hành động.
"Suy cho cùng thì mình chỉ đưa ra ý kiến thôi, quyết định cuối cùng vẫn là nằm ở cậu."
"Được rồi, vậy mình sẽ nghe nhạc của anh ấy thật kỹ trước khi quyết định."
Đúng rồi. Nếu cô ấy dựa dẫm vào tôi quá nhiều, cô ấy sẽ không thể nào trở thành người mà tôi từng biết trong tương lai. Tôi phải giữ vững quan điểm đưa ra lời khuyên của mình, nếu không tôi sẽ tước đi quyền tự chủ của cô ấy.
"Có vẻ như mọi người luôn hướng tới điều gì đó tốt đẹp."
Shinoaki nói với tôi với một nụ cười nhẹ.
"Ừ, chắc là những nỗ lực trước đó đang dần có kết quả."
Tiếp theo, tôi phải mạnh mẽ hơn, đủ mạnh mẽ để dẫn dắt mọi người tiến về phía trước.
(Nói thì dễ, nhưng việc đó là tùy thuộc vào mình.)
Việc tôi có thể tận dụng được những kinh nghiệm có được ở Succed Soft hay không còn tùy thuộc vào mức độ chăm chỉ của tôi.
9
Sau bữa sáng, mọi người lại tiếp tục công việc của mình như thường lệ. Vì phải làm việc bán thời gian trong ngày nên tôi đã rời khỏi nhà chung sau khi chuẩn bị sẵn sàng từ sớm.
Khi đang đi dọc con đường đến ga, có người gọi cho tôi.
“Là Kawasegawa.”
Không biết cô ấy muốn gì, tôi nhấn nút bắt máy.
"Alo, có chuyện gì thế?"
Hóa ra giọng nói trả lời tôi ở đầu dây bên kia đặc biệt trầm.
"Bộ có gì mới có thể gọi được cho cậu sao?"
Tôi không thể không cười lớn về điều đó.
"Này! Có gì buồn cười sao?"
"Xin lỗi, vậy sao lại gọi cho mình?"
Kawasegawa ngay từ đầu đã không giỏi điều khiển máy móc và cô ấy gần như chỉ gọi khi có chuyện gì đó xảy ra.
Nhưng cô ấy bất ngờ gọi điện khi chúng tôi không hoạt động cùng nhau trong một thời gian và bắt đầu hoạt động riêng.
Lúc đó, tôi đã nói với cô ấy một điều đương nhiên:
“Này, Kawasegawa, có chuyện gì thế? ".
Cô thở dài thật sâu.
“Nếu không có chuyện gì thì cậu không thể gọi được à?”
Cô ấy đã trả lời tôi như vậy. Sau đó, Kawasegawa thỉnh thoảng vẫn gọi cho tôi như vậy dù không có chuyện gì.
"Mặc dù cậu là một người tốt, nhưng đôi khi cậu có thể hơi xấu tính."
"Chà, tôi không thể phủ nhận điều này ...."
Nhưng thật buồn cười khi thấy Kawasegawa phản ứng như vậy, ngay cả tôi cũng cảm thấy tính cách của mình không quá thành thật.
“Về điều tôi sắp nói…”
Kawasegawa đến gặp tôi về nội dung công việc bán thời gian trước đây của cô ấy.
Như tôi đã nói trước đây, công việc bán thời gian hiện tại của cô ấy là trợ lý giám đốc tại một công ty sản xuất.
“Chỉ dựa vào những gì học ở trường là không có ích gì cả.”
Tuy nhiên, khi đến hiện trường, cô nhận ra rằng có những ứng dụng và cách sử dụng tại chỗ khác nhau cho những địa điểm khác nhau. Cô nghe nói rằng ngay cả khi đã ghi nhớ trước một mức độ nhất định các thuật ngữ và cách sử dụng thì đó vẫn không phải là một lợi thế.
“Tôi nghĩ rằng nếu bản thân học chúng ở khoa thì tôi có thể giúp đỡ ở hiện trường mà không gặp vấn đề gì…… Nhưng tôi quá ngây thơ, tôi vẫn phải học lại từ đầu.”
"Có vẻ nó thật sự quá khó khắn nhỉ."
"Dù sao đó không phải là vấn đề lớn. Nghiêm trọng hơn chính là bầu không khí."
"Bầu không khí? Ngột ngạt lắm à?"
Khi tôi hỏi, Kawasegawa thở dài thườn thượt.
“Chà, tình hình hiện tại có vẻ là vậy.”
Công ty sản xuất mà cô nàng làm việc bán thời gian đã hứa hẹn sẽ tạo ra những tác phẩm chất lượng.
Ngành công nghiệp điện ảnh Nhật Bản đang trong thời kỳ suy thoái và chưa bao giờ có cơ hội làm được một bộ phim tầm cỡ. Vì vậy, các công ty chuyển sang làm quảng cáo và những thứ tương tự để cầm hơi. Tuy nhiên, các nhân viên muốn làm phim hơn là quảng cáo được cho là đã bày tỏ sự bất bình một cách công khai.
“Tôi có thể thông cảm với họ, nhưng nói điều đó một cách công khai không phải là ý kiến hay”.
"Đúng vậy, kết quả là nhân viên càng ngày càng chán nản."
Có vẻ như hai trong số ba người vào công ty cùng lúc với Kawasegawa đã rời đi.
“Vậy là cậu cũng cảm thấy hơi thất vọng phải không?”
Khi nghe cô ấy nói vậy, tôi nghĩ cô ấy cũng cảm thấy thất vọng.
"Tôi? Tôi không nghĩ vậy. Tôi thậm chí còn cảm thấy lẽ ra mình nên rời đi sớm hơn nếu muốn, vì vậy đừng so sánh tôi với họ."
Tôi không nghĩ đó là điều đáng lo ngại chút nào.
“Đó là lý do tại sao gần đây tôi đã hỏi thẳng. Nếu có công việc nào mà không ai muốn đảm nhận thì tôi sẽ nhận. Tất nhiên là tôi vẫn chưa tìm được việc làm, nhưng nếu cứ tiếp tục, tôi sẽ có thể lấy một cái. Tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội đó.”
Cô ấy thậm chí còn tích cực theo đuổi công việc, đúng như mong đợi ở cô ấy.
"Sau đó thì sao? Còn cậu thì sao? Cậu đang làm việc nghiêm túc ở công ty game à?"
Dù sao thì tôi cũng đã nói với cô ấy rằng ấn tượng đầu tiên của tôi về công ty khá tốt.
"Mà kệ đi. Cậu ít nhất còn có một công việc bán thời gian ổn định nên chắc đó là một công ty tốt. Nếu công ty tôi đang làm việc bị phá sản, cậu có thể giới thiệu tôi với họ được không?"
“Kawasegawa muốn làm việc ở một công ty game sao?”
“Điều đó không có gì lạ phải không? Tôi nghe nói ngày nay ngày càng có nhiều trò chơi chú trọng vào chất lượng câu chuyện.”
Chính nhờ tầm nhìn rộng lớn mà tôi đã gặp được Kawasegawa trong tương lai. Có lẽ tôi cũng sẽ thấy cô ấy làm việc tại một công ty trò chơi trong tương lai ở dòng thế giới của tôi.
“Dù sao thì hiện tại cũng không cần phải lo lắng nữa, thấy cậu như vậy tôi cũng an tâm.”
"Cậu đang lo cho mình à."
"Đương nhiên. Làm sao tôi có thể quên được yêu cầu giúp đỡ trước đó của cậu chứ."
Thành thật mà nói, những lời đó đã chạm vào trái tim tôi một chút.
"...... Cảm ơn."
"Không sao đâu. Chúng ta đừng nuôi dưỡng những cảm xúc tiêu cực trong lòng nhau. Tạm biệt."
Sau đó cô chỉ cần cúp điện thoại. Tôi lại đi bộ đến nhà ga.
Cô ấy là một sinh viên hàng đầu trong khoa của mình. Nhưng vì buộc phải đối mặt với một thực tế khó chịu trên phim trường nơi lẽ ra cô nàng đang trên đường đạt đến đỉnh cao. Và thật không may, đó không phải là thứ có thể khắc phục được bằng nỗ lực của chính mình.
“Nhưng Kawasegawa làm việc rất chăm chỉ.”
Người ta thường cảm thấy bi quan, nhưng cô ấy đã cố gắng vượt qua bằng những ý tưởng của riêng mình. Không còn nghi ngờ gì nữa, điều này cũng mang lại cho tôi lòng can đảm.
Tôi cảm thấy hơi cô đơn khi thấy mọi người vui vẻ thảo luận về tương lai khi nắm bắt được những bước khởi đầu của thành công.
Tuy nhiên, sau khi nghe mọi người nói và nhận ra rằng họ chắc chắn có những ý tưởng và nút thắt riêng và đang cố gắng vượt qua, tôi cảm thấy mình đang bị mắc kẹt ở một nơi nhỏ.
Nó khiến tôi cảm thấy xấu hổ vì bị mắc kẹt ở một nơi nhỏ bé.
"Hãy cố gắng lên dù con đường còn rất xa."
Thật khó để tìm được một môi trường nơi bạn có thể học các kỹ năng. Vì vậy chúng ta hãy cố gắng hết sức để tiến về phía trước càng sớm càng tốt.
Từ tận đáy lòng, tôi muốn trở thành con người thật sự, con người mà Takenaka-san khao khát trở thành.
Viết tắt của Research and Development (Nghiên cứu và phát triển)