“Mình sẽ bảo vệ cậu bằng ma thuật.”
Ngày 18 tháng 5 hôm ấy, một ngày bình thường như bao ngày bình thường khác trong cuộc đời học sinh cao trung của mình, cho tới câu nói đó được thốt ra.
Chiếc kệ đựng giày trông cũ mèm và cần được thay thế, đang được tạm bợ dán lại bằng vài miếng băng keo sơ sài. Đã quen mùi meo suốt cả tháng vừa ra rồi, thế mà khi tôi vừa hít một làn hơi mốc thoang thoảng, vừa cầm lên đôi loafer của mình, tôi chợt khựng lại.
“Xi…n lỗi?”
Mặc dù chưa từng trò chuyện bao giờ, tôi có thể đoán được được từ bộ đồng phục thủy thủ duyên dáng được điểm tô bằng một sợi ruy băng màu đỏ; cô ấy là cùng năm nhất với tôi. Trong khi đúng là mái tóc hạt dẻ của cô ấy được thắt bởi một sợi ruy băng đỏ khác ở phía sau gáy, nó quá ngắn để có thể gọi là mái tóc đuôi ngựa. “Dàn nội thất” của cô khiến người ta nghĩ đến một ngôi sao điện ảnh danh giá: một khuôn mặt nhỏ nhắn , mắt to cùng một làn da trắng đến mức nhìn có vẻ như trong suốt vậy. Trái ngược với một dáng người khá khiêm tốn của tôi, cô ấy mang vẻ kiều diễm mà có thể khiến bất kì ai trong ngôi trường này mà đi ngang qua cô, họ sẽ không thể cưỡng lại việc ngoảnh mặt lại mà nhìn một lần nữa. Cô ấy chắc chắn là người con gái lộng lẫy nhất mà tôi từng gặp.
“À đúng rồi, đúng là sẽ thật khó hiểu nếu như đương không có người nói là mình đang được bảo vệ nhở!”
Khóe miệng hơi khẽ nhếch lên, cô gái mà tôi mới gặp lần đầu đập tay lên vai tôi như thể đã thân nhau từ lâu lắm rồi vậy. Ngay cả không tính tới việc chúng tôi không thân thiết với nhau, mang trên mình một vẻ ngoài và tính cách như thế, tôi không nghĩ là sẽ có nhiều người có thể cảm thấy thoải mái khi ở cạnh cô.
“Nhưng cậu biết đấy, mình không thể để cậu tự lực cánh sinh như thế này được. Cậu gần như không có tí nào mà.”
Khuôn mặt của cô trở nên nghiêm túc khi cô nói tiếp.
“Kháng ma thuật, ấy.”
Đó không phải là cụm từ mà chúng ta có thể nghe thấy mỗi ngày.
Kinh nghiệm chỉ vỏn vẹn mười lăm năm cuộc đời của tôi, đáng buồn thay khiến tôi khôig thể chuẩn bị trước một cách phản ứng phù hợp cho một lời tuyên bố kì dì như thế; cho nên tôi không còn cách nào khác ngoài việc đơ mặt ra nhìn người con gái nói ra câu nói đó.
Tệ hơn nữa tôi là một con người nhút nhát. Trong khi bạn của tôi, Masato, sẽ không đồng tình với một lời đánh giá như thế, sự thật rằng tôi không biết cách tương tác với người mà tôi mới gặp lần đầu là một điều không thể bàn cãi được. Dù gì đi chăng nữa, đầu tôi nó cứ quay mòng mòng trong khi, trong vô vọng, tìm cách đưa ra một cách phản ứng phù hợp lúc này.
Thấy vậy, cô ấy lẩm bẩm mấy từ có vẻ như là “yup, cậu ấy còn không nhận ra kháng ma thuật của cậu thấp đến cỡ nào,” nhằm xác nhận lại sự đánh giá của bản thân về tình hình hiện tại.
Trước một tình huống kì lạ như thế, tôi cuối cùng cũng nhớ ra tên của nhân vật đang đứng trước mặt mình.
“Cậu không lẽ nào là Miki Kouzuki?”
“Là mình đó!”
Việc tôi biết tên cô khó có thể làm Kouzuki bất ngờ được. Chuyện bình thường thôi; cô ấy nổi tiếng mà.
Cô đơn giản là có sức hút. Như bao mỹ nhân khác, từ giây phút nhập học ở đây, cô ấy đã thu hút biết bao cái nhìn từ những nam sinh khác khắp mọi nơi trong ngôi trường này. Tuy vậy, dần dần, số người theo đuổi cô bắt đầu bớt dần đi.
Nguyên nhân bắt nguồn từ một lời đồn được lan truyền.
Lời đồn rằng cô gái này đang bị ảo tưởng - tự nhận mình là ma pháp sư.
“Vậy kháng ma thuật là gì thế?”
“Đúng như cái tên của nó đấy. Đó là khả năng chống lại ma thuật của bản thân. Lượng miễn nhiễm của bản thân trước ma thuật. Mình tự hỏi tại sao cậu lại như thế á. Có thể có điều gì bất thường với tinh thể chăng?”
Xem kìa, cô ấy bắt đầu những điều mà tôi không thể giải mã được.
“… và ma thuật là cái quái gì thế?”
“Hở? Hiiragi, cậu chưa nghe ma thuật bao giờ à? Cậu có chơi video game bao giờ chưa đấy?”
Một cách nào đó, cô ấy cũng biết tên tôi.
“Không, ý tôi muốn hỏi là---“
Cái thứ gì tương đương trong đời thực mà cậu gọi là “ma thuật” ấy?
… đó là điều tôi định hỏi, nhưng tôi khựng lại giữa chừng. Nếu lời đồn rằng cô tin tưởng bản thân là một ma pháp sư là sự thật, thốt ra câu hỏi ấy cũng chỉ làm đoạn đối thoại nhanh chóng trở nên gượng gạo. Nói cho cùng cách nói ấy gần như là bác bỏ sự tồn tại của ma thuật ngay từ đầu. Sau khi suy nghĩ thêm một chút, tôi quyết định hỏi một câu khác.
“Ai có thể sử dụng ma thuật? Cậu có thể không?”
“Ồ, ai cũng có thể dùng ma thuật hết. Kể cả khi mọi người không nhận ra, chúng ta đang dùng ma thuật mọi lúc. Đương nhiên, mình cũng không phải là ngoại lệ.”
“Mình không nhớ là từng dùng ma thuật, cơ….”
“Như mình nói đấy, cậu chỉ đang không nhận ra thôi. Trong thế giới này, có những ma pháp sư hùng mạnh nhưng lại không nhận ra năng lực của bản thân mình.”
“Vậy… à…”
Có vẻ như.. lời đồn là thật. Sẽ tốn một khoảng thời gian để có thể hình dung ra cách có thể tương tác với cô ấy đây
“Chính xác. Đúng như mình ngờ ngợ, Hiiragi, cậu có tiềm năng về ma thuật đấy.”
Tôi không hiểu được nền tảng từ đâu mà cô đưa ra lời thẩm định đó, nhưng khi cô nói ra câu đó, khóe miệng nhoẻn lên cười vui vẻ.
“Cậu vừa bảo là mình không có kháng ma pháp hay gì mà?”
“Đó chính xác là lý do tại sao cậu có tiềm năng! Không có mối liên kết một một chắc chắn nào , nhưng cực kì đơn giản để một người trở thành ma pháp sư nếu họ ở bên một ma pháp sư khác.”
“Hở….”
“Một phản hồi thiếu nhiệt tình thế cũng không thành vấn đề! Mình hiểu cảm giác của cậu khi không hiểu mình đang nói gì, nhưng không sao đâu! Mình sẽ dạy cậu ma thuật, bắt đầu từ những phép cơ bản nhất! Khi cậu đã có kinh nghiệm thực tế rồi, cậu sẽ dần hiểu đâu vào đấy thôi!”
Tôi vẫn không biết nên đáp lại thế nào, nên trong lúc ấy, tôi tiếp tục việc đặt đôi loafer tôi đang cầm xuống sàn.
“Nghĩ lại thì mình chưa giới thiệu bản thân rõ ràng nhỉ. Mình là Miki Koouzuki đến từ lớp 1-3. Rất vui được gặp cậu~”
“…Mình là Kouta Hiiragi, học lớp 1-2.”
Với một nụ cười vô tự lự, Kouzuki chìa tay của mình ra.
Khi tôi cũng đáp lại theo tự nhiên, Kouzuki nằm tay tôi chặt như thể không muốn để tôi trốn khỏi đây vậy. Sự mềm mại từ đôi tay cô đi kèm với một nụ cười duyên dáng, tôi có thể thấy tim tôi đang đập liên hồi bên trong ngực mình.
Sao trách tôi được nhỉ? Nếu cô ấy mà không nói về ma thuật hay những thứ như thế, vẻ đẹp của Kouzuki chắc chắn sẽ khiến cô nổi bật ngay cả với người đồng giới.
“…Vậy mình đi được chưa, Kouzuki?”
“Ồ, chưa được đâu. Cậu hãy gọi mình bằng tên đi. Hay một biệt danh cũng được.”
Tôi trước giờ vẫn chưa gọi một người phụ nữ nào bằng tên hay biệt danh cả. Liệu lần đầu của tôi sẽ bị một cô gái, gặp qua một câu chuyện đáng tranh cãi như việc va quẹt ô tô , lấy đi?
… Là vậy, phải không. Tôi là kiểu người thường sẽ xuôi theo dòng nước chảy.
“Cậu biết không, tên cũng gần giống như thần chú vậy. Gọi một người bằng họ cũng tạo ra ma thuật. Nhưng nếu làm vậy, chúng ta sẽ bị nguyền rủa không bao giờ có thể thành bạn được. Cậu có theo kịp chứ?”
Sự thật là tôi vẫn không theo kịp. Tất cả những thứ tôi lượm lặt được là, cô ấy không muốn tôi gọi cô bằng họ của mình. Nhưng thế là đủ rồi.
“Vậy Miki nhé?”
“Hmm… vẫn kì sao á…. nhưng mình nghĩ là vừa đủ chấp nhận được. Vậy còn cậu, Kouta, mình đoán là cậu sẽ phản đối việc một cô gái tự dưng nói chuyện với mình một cách quá thân mật. Chúng ta sẽ chỉnh lại dần dần cũng được.”
Có vẻ như cô ấy ít nhất cũng biết tính trước cho tương lai.
“Vậy giờ cậu có thể cho mình số điện thoại và ID LINE của cậu nhé?”
Theo yêu cầu, tôi trao đổi thông tin liên lạc với cô. Nếu dưới điều kiện bình thường, đây có lẽ là một điều đáng để ghen tị. Nhưng trong khi đúng là như vậy trên bề mặt, dưới tảng băng là một chuyện hoàn toàn khác khi đối diện, theo một kiểu nào đó, phiền phức khi tự gọi bản thân là ma pháp sư. Đó là kết luận tôi đạt được.
Trong khi vẫn giả vờ không để ý, Kouzuki hỏi tôi mà không rời mắt khỏi màn hình điện thoại.
“Kouta, cậu nghĩ bản thân là khá bình thưởng nhỉ?”
Đương nhiên.
“Bởi vì mình không đấy. Không tính tới ma thuật, bản thân mình cũng đủ khác biệt rồi.”
“Tại vì người ta nói mình không có tham vọng…”
“Nhưng đây là ở một cấp bậc hoàn toàn khác rồi.”
Tôi không có dự định sẽ dính dáng sâu hơn bây giờ, nên tôi không để tâm đoạn đối thoại này lắm. Sau khi tôi lưu bạn bè với cô ấy trên LINE với tên “Magus”, tôi nghĩ rằng cuộc nói chuyện đã đến hồi kết, vì vậy tôi đặt chân vào đôi loafer của mình.
“Ừm, mình có thể đi chưa?”
“Ồ, đợi mình xíu. Mình để quên cặp mình trong lớp rồi, để mình chạy đi lấy nó cái.”
Trong khi tôi đang mắt chữ A mồm chữ O như một thằng khờ, Kouzuki lóe lên một nụ cười tinh nghịch.
“Mình sẽ về chung với cậu chứ. Mình vừa nói là mình sẽ bảo vệ cậu mà?”
Nói rồi, cô ấy thật thà huých vào vai tôi.
Và đó là lần đầu tôi cũng về nhà cùng một người con gái, một điều mà tôi cực kì mong đợi từ giây phút tôi nhập học nơi này; nó đã bị lấy đi bởi một nhân vật tự nhận là ma pháp sư
Ngày hôm sau, thứ sáu ngày mười chín.
Buổi sáng ấy, ngay trước tiết chủ nhiệm, tôi đang dựa lưng vào ghế, rã rời trước trải nghiệm lạ thường ngay hôm qua. Làm quen một người mới luôn khiến tôi cảm thấy mệt mỏi, nhưng khi người đó không những là một cô gái xinh đẹp đầy nhiệt huyết mà còn là một người tự nhân mình là ma pháp sư, tôi nghĩ ai cũng sẽ bị rút hết năng lượng như tôi sau đó thôi.
Khi ngẩng mặt lên, tôi có thể thấy bụi phấn đang rơi đều từ rìa của tấm bảng đen và bay phấp phới khắp căn phòng. Nó thường được dọn sạch mỗi ngày, nên chắc là tượng tượng của tôi thôi, nhưng tòa nhà cũ kĩ, lạc hậu này trông tối tăm, bụi bặm lạ thường.
Tôi kể lại câu chuyện này với bạn, người đang nằm dài trên bàn phía trước tôi. Sau khi hời hợt lắng nghe câu chuyện cổ tích của tôi, cậu ta bảo.
“Thường thì tao sẽ nghĩ là người ta để ý đến mày đó Kou.”
Với đôi mắt nhằm hờ, Masato Yahara, lười biếng cho tôi một câu trả lời thô kệch. Thô là vậy, có vẻ như cậu ta cũng để tâm của câu chuyện của tôi đấy. Nếu mà không thì cậu đã không thèm phản hồi rồi.
Ở một ngôi trường cao trung truyền thống như nơi này, mái tóc uốn nhuộm nâu rõ ràng là đang vị phạm quy định của nhà trường. Không chỉ thế, cậu ta còn thường xuyên hút thuốc và ăn cắp vặt nữa. Nếu chỉ dựa trên vẻ bề ngoài, sẽ không lạ gì nếu nói cậu ta là thành viên của một nhóm idol nổi tiếng nào đó, nhưng thái độ của cậu thể hiện một cấp bậc cá biệt đến mức không một học sinh nào dám lại gần cậu ta
“Nhưng Miki cũng không hẳn là bình thường nhỉ?”
“Mày không sai; con đó bị điên rồi. Mày có chắc là nó sẽ không giết mày như một nghi thức tế lễ nào đó chứ?”
Cậu ta cười giễu cợt, nhưng tôi đã quen với tính cách này rồi.
“Giết tao ư? Cô ta không có vẻ giống như mày đâu.”
“Tao không quái nào hiểu được. Ả nhất định có một mưu đồ thâm độc nào đó. Nếu nó bình thường, tao có thể coi như đó là cố gắng trong tuyệt vọng để giành lấy sự chú ý của mày, nhưng đây không phải trường hợp như vậy với ả. Dù nó muốn gì đi nữa, đó hẳn là một lý do hoàn toàn kì quặc.”
Masato thúc tôi bằng ngón cái của cậu.
“Nhưng ngay cả khi mày nghĩ giống như vậy, mày cũng không thể nào từ chối nó nhỉ?”
Tôi không thể phản bác được. Vốn tôi là một người không thích đối đầu căng thẳng mà.
“Này, thôi thì cố gắng hết sức nhỉ? Cùng lắm là mày sẽ có một tương lai khoe khoang rằng thời cấp ba đã quen được một đứa nóng bỏng.”
Dẫu không trực tiếp liên quan tới mình, lời khuyên của Masato không có vẻ là vô trách nhiệm.
Tuy vậy, thường thì cậu ta ít khi hoàn toàn sai trong những chuyện thế này lắm. Cậu ta có “não” và linh cảm của cậu cũng thường khá sắc sảo. Mặc dù phần lớn những thứ tuôn ra từ miệng cậu khá là gay gắt, nhưng nếu bỏ qua cách thức nói chuyện mơ hồ thường thấy, những điều còn lại từ cậu khiến người nghe, như tôi, được khai sáng theo một cách nào đó.
Một vật hiến tế ư.
Thật đáng sợ khi nghĩ điều đó trông có vẻ là đáng tin đến mức nào.
Trong khi tôi đang vùi đầu xuống bàn, Masato bỗng dưng rời mắt khỏi tôi và lẩm bẩm:
“Ahhh… Mình muốn giết ai đó ghê.”
Đây giống như kiểu câu cửa miệng của cậu vậy. Khi mà cuộc đối thoại trở nên trầm lặng, cậu ta sẽ lầm nhẩm chúng như thể cậu vừa nhớ ra điều gì vậy. Mặc dù đây không phải thói quen đáng để ca ngợi gì, nhưng nếu mà tôi để tâm tới điều đó, chắc hẳn chỉ tạo ra vực sâu ngăn cách chúng tôi thôi.
“Cả vậy, việc cô ta tán tỉnh mày dù cho chưa biết mày bao giờ… có vẻ như cô gái của chúng ta, Miki Kouzuki đang khiến cả những tin đồn trở nên xấu hổ . Nói về ma thuật là một chuyện, nhưng một người có thể làm chuyện này không phải là người bình thường.”
“Mày biết không, cả hai, mày và cô ấy, đều kì lạ theo một cách giống nhau đấy.”
“Kouzuki và TAO ư?”
Masato cau mày, suy ngẫm một lúc, nhưng không lâu sau, câu trả lời bằng một biểu cảm nghiêm túc không hề giống bình thường.
“Không, không đâu.”
“Mày không ư?”
“Chúng tao không. Mà nói thật, chắc tao và nó sẽ giống như chó với mèo vậy.”
Tôi cũng không hiểu lắm, nhưng khi biết về khả năng linh tính của Masato, tôi không có lý do gì để nghi ngờ cậu cả.
Khi cuộc trò chuyện của tôi đã đến hồi kết, chuông vào tiết sáng bắt đầu vang lên. Mặc dù trường chúng tôi có chuông để thông báo tiết chủ nhiệm chuẩn bị bắt đầu, tôi chưa thấy nó có hiệu nghiệm với những lớp khác bao giờ cả. Cho đến giây phút giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp, tụi học sinh thường vẫn sẽ tiếp tục đi vòng vòng và nói chuyện phiếm như thường.
Nhưng lớp chúng tôi lại khác.
“Mọi người, hãy nhớ chuông đã reo rồi. Mong mọi người hãy về chỗ của mình.”
Lớp trưởng lớp tôi, Shuuichi Akiyama, đưa ra mệnh lệnh. Mặc dù cả lớp không thích viễn cảnh phải nghe theo chỉ dẫn của một học sinh đồng trang lứa, họ cũng không thấy nó đáng để làm ầm ỉ nên cũng đành chấp nhận. Đó đơn thuần là cách lớp tôi hoạt động.
Masato ghét cách làm việc đó từ sâu thẳm trái tim cậu.
“Má, nếu mà vậy không chừng mối quan của chúng tao sẽ giống như giữa tao và "con" đó đấy.”
“Như mày và lớp trưởng? Không thể nào.”
Masato và Akiyama có một mối quan hệ tồi tệ. Mặc dù học sinh cá biệt và học sinh ưu tú đa số chẳng ưa gì nhau, họ sẽ thường cố tình tránh tương tác và đơn giản là làm ngơ mệnh lệnh của đối phương.
Nhưng hai người họ liên tục nhảy vào họng nhau làm cho sự khinh miệt của cả hai với nhau trở nên rõ ràng.
.
Minh họa thì tới đâu mình add tới đó, chừng nào full thì mình tổng hợp up chung một lần luôn. Chứ coi trước minh họa mất vui~
Khuôn mặt đẹp kiểu Hàn Quốc => mắt mũi miệng thường vừa vặn với cả khuôn mặt Cơ thể tinh thần =)) Joke một lần vì nó vui :)) Thường gọi là mối quan hệ trực tiếp á, có thể là nhân quá, If A then B, vân vân. Ý ở đây là không phải lúc nào cũng thế. Ở Nhật chỉ thân lắm người ta mới gọi bằng tên, và thân dữ hơn người ta mới gọi bằng biệt danh. fender-bender: Là từ lóng chỉ va quẹt ô tô :)) Yeah ai chạy bị là sẽ hiểu chứ ~ LINE là phần mềm gửi tin nhắn tức thời, rất là phổ biến ở Nhật. Mọi người biết ở dưới tấm bảng có một thanh để hứng phấn rơi không, nó đó. Tức rất xấu hổ ấy.