Vài ngày sau, vào buổi tối, tôi đang ở trong phòng mình và dạy kèm trực tuyến cho Mebuki.
Ngày hôm đó, biểu cảm trên màn hình máy tính bảng của cô ấy trông vui vẻ hơn bình thường. Dù đang trong giờ học, nhưng cô ấy lại trông rất vui vẻ và phấn khởi.
Sau khi kết thúc buổi dạy kèm, trong lúc trò chuyện phiếm, tôi nhân cơ hội hỏi:
"Mebuki-san, trông em có vẻ rất vui. Có chuyện gì vui à?"
Cô ấy gật đầu mạnh mẽ như thể muốn nói "Đúng rồi, hỏi hay lắm."
"Hôm nay ở trường có một bài kiểm tra nhỏ, và em đã đạt điểm tuyệt đối ở tất cả các môn!"
"Thật sao? Giỏi quá!!"
"Nhưng, nhưng chỉ là một bài kiểm tra nhỏ thôi mà... Không có câu hỏi nào khó cả."
Đúng như cô ấy nói, những bài kiểm tra bất ngờ ở trường thường đơn giản hơn so với các kỳ thi định kỳ như thi giữa kỳ, độ khó cũng thấp hơn nhiều .
Nhưng ngược lại, đó cũng là một bài kiểm tra để đánh giá mức độ nắm vững kiến thức cơ bản của học sinh. Đạt được thành tích tốt trong những bài kiểm tra này chứng tỏ việc học rất vững vàng, và cũng sẽ ảnh hưởng đến hồ sơ học tập.
Việc đạt điểm tuyệt đối trong những bài kiểm tra nhỏ này thực sự có ý nghĩa lớn.
"Mebuki-san, chúc mừng em. Giáo viên ở trường chắc hẳn cũng rất ngạc nhiên, phải không?"
"Giáo viên chủ nhiệm của em cũng khen ngợi rằng thành tích của em đã tiến bộ rất nhiều so với học kỳ trước."
"Vậy thì tốt quá. Sắp đến cuộc họp phụ huynh rồi nhỉ?"
"Dự kiến tuần sau em sẽ cùng mẹ đến trường."
Bây giờ đã là tháng mười một. Đây là thời điểm mà hầu hết các thí sinh quyết định chính thức về nguyện vọng vào trường nào. Sau khi xác định nguyện vọng, sẽ phải chuẩn bị nộp đơn nhập học, và việc chuẩn bị cho kỳ thi sẽ càng bận rộn hơn.
Tất nhiên, nguyện vọng vào trường không phải là quyết định mà học sinh có thể tự đưa ra. Nó cần phải tổng hợp ý kiến của học sinh, giáo viên chủ nhiệm và phụ huynh để đưa ra quyết định.
"Với thành tích hiện tại của em, việc đỗ vào Tokinozaki là rất khả thi. Lấy đó làm mục tiêu thì hoàn toàn hợp lý. Em hãy tự tin bày tỏ nguyện vọng của mình nhé."
"Vâng! Với thành tích hiện tại của em, mẹ cũng sẽ đồng ý thôi!"
Sau khi nói một cách tự tin, đột nhiên cô ấy cúi đầu xuống, trông có vẻ lo lắng.
"Thầy hãy tiếp tục hướng dẫn em học tập nhé. Không có thầy em không thể học nổi."
"Hử? Em nói không thể học nổi là sao?"
"À, ý em là nếu không có thầy, em không thể tự học một mình được. Một mình học, em sợ thành tích sẽ lại tụt dốc..."
"Với thực lực hiện tại, Mebuki-san hoàn toàn có thể tiến tới mục tiêu đỗ đại học một mình. Em đã có đủ năng lực rồi."
"Thật... vậy sao..."
"Nhưng, tôi vẫn muốn tiếp tục làm gia sư cho Mebuki-san."
Nghe câu này, Mebuki ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào tôi.
"Tôi muốn chứng kiến toàn bộ quá trình chuẩn bị cho kỳ thi của Mebuki-san. Ngược lại, dù em có nói không cần gia sư nữa, tôi cũng sẽ cầu xin em cho tôi tiếp tục."
Khuôn mặt Mebuki lại trở nên sáng rỡ, nở một nụ cười vui vẻ.
"Vậy thì, em sẽ thuê thầy làm gia sư cho đến khi em đỗ đại học. Bây giờ nếu thầy nói muốn nghỉ việc, em sẽ không cho phép đâu nhé?"
"Tôi hiểu rồi. Khi Mebuki-san đã quyết định nguyện vọng, em sẽ bận rộn hơn, nên hãy chuẩn bị tinh thần nhé."
"Tất nhiên! Em sẽ nghe theo sự hướng dẫn của thầy!"
Cô ấy nói như thể tự cổ vũ bản thân, rồi như chợt nhớ ra điều gì,
"Cho đến khi em đỗ đại học, xin thầy hãy luôn quan tâm đến em... Eito-sensei."
Tôi không tự chủ mà nhìn vào đôi mắt của cô ấy.
Có vẻ như đây là lần đầu tiên Mebuki gọi tôi bằng tên của mình?
"Vậy... Vậy thì tối nay em xin phép ngắt kết nối."
Mebuki dường như để che giấu sự xấu hổ của mình, liền ngắt kết nối.
"Hẹn gặp lại vào tuần sau!"
Tôi nói trong giây phút cuối cùng, rồi hình ảnh của Mebuki biến mất khỏi màn hình máy tính bảng.
Bất ngờ khi được gọi bằng tên, tôi không thể kiềm chế cảm xúc phấn khích của mình trong một lúc.
Tại sao lại như vậy nhỉ? Ngay cả khi tôi ở trước mặt gia đình cô ấy, tôi vẫn gọi cô ấy là "Hinata-san". Gọi tên nhau là điều hoàn toàn bình thường.
Nhưng không hiểu sao, tôi cảm thấy khoảng cách giữa tôi và Mebuki gần lại hơn. Điều này có lẽ nghĩa là cô ấy rất công nhận và tin tưởng tôi với vai trò gia sư.
"Hinata..."
Tôi bất giác lên tiếng gọi tên cô ấy.
Không, chi là...
"Hinata..."
Cô ấy là học sinh của tôi, nên gọi tên như vậy cũng không có gì lạ.
Nhưng cách tôi gọi, liệu có thực sự chỉ là cách gọi của một gia sư với học sinh?
Để nhận ra cảm xúc của mình, tôi lại một lần nữa nhắc lại cái tên đó.
"Hinata"
"Thầy."
"Wa a a a!?"
Âm thanh đột nhiên phát ra từ máy tính bảng khiến tôi không kìm được mà hét lên.
Có lẽ là do quên không ngắt kết nối trực tuyến, hình ảnh của Mebuki lại xuất hiện trên màn hình.
"Hi... không phải, Mebuki-san!?"
"Em muốn hỏi về một vấn đề ngữ pháp tiếng Anh mà em quên chưa hỏi lúc nãy... Có chuyện gì xảy ra sao?"
"K-Không có gì! Không có gì cả!!"
Mebuki nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ.
"Hmm~... Mặt thầy đỏ quá... Có phải thầy đang cười ngớ ngẩn khi xem sách ảnh của Nagisa Nana không~?"
"Tôi, tôi không xem đâu. Mà này, sao em còn nhớ chuyện sách ảnh đó vậy?"
"Hehe, vậy thì coi như em quên chuyện sách ảnh đó đi. Thầy đang cười ngớ ngẩn khi nghĩ về ai đó, đúng không?"
"Sao em nghĩ thầy đang cười ngớ ngẩn chứ?"
"À, thầy không phủ nhận nhỉ."
...Chẳng lẽ tôi vừa bị hỏi một câu gài bẫy sao?
"Nào thầy, hãy nói thật với em, thầy đang nghĩ về ai mà cười ngớ ngẩn thế. Nếu không nói, em sẽ ghẹo đó~"
"Mebuki-san, Halloween qua rồi. Em không phải định hỏi ngữ pháp tiếng Anh sao?"
Sau khi tôi cố gắng chuyển chủ đề, cô ấy nở một nụ cười ngượng ngùng như một đứa trẻ bị ngăn cản khi định nghịch ngợm.
"Vấn đề ngữ pháp trong buổi học hôm nay—"
"Ừm, phần đó là như thế này—"
Vừa cố kiềm chế nhịp tim đang đập mạnh, tôi vừa trả lời câu hỏi của Mebuki.
—Mebuki Hinata kết thúc buổi học trực tuyến với Eito và ôn lại ngữ pháp tiếng Anh.
Lúc này điện thoại cô reo lên. Đó là cuộc gọi từ chị gái của cô, Akari.
"Alo, chị hả? Có chuyện gì vậy? Sao chị gọi muộn thế?"
"Chị gọi mấy lần nhưng toàn vào hộp thư thoại. Hina-chan, tối rồi mà em còn đi chơi à?"
"Đâu có. Em đang học chăm chỉ chuẩn bị thi đây mà. Em vừa học xong với thầy thôi."
"Ồ, ra là tối nay em ở cùng với Eito-kun một mình. Thảo nào em không bắt máy."
"M-Một mình gì chứ, là học trực tuyến mà!"
"Thôi được rồi. Chị gọi là vì lo lắng cho việc Hina-chan phải vất vả chuẩn bị cho kỳ thi, nhưng nghe giọng em vui vẻ thế này, chị yên tâm rồi."
"Không phải vì học với Eito-sensei mà vui đâu, là do việc học tiến triển tốt nên em mới vui thôi!"
"Uh-huh? "Eito-sensei’ hả?"
"Không, không phải...!! Em chỉ đùa thầy ấy thôi nên mới gọi thế!"
"Thì ra là em đã trêu chọc Eito-kun, Hina-chan, chắc vui vẻ lắm nhỉ~"
"Ư ư ư... chị đang trêu em đó hả..."
Hinta đang phụng phịu thì giọng chị cô bỗng trở nên dịu dàng.
"Hina-chan, hồi kỳ một em luôn lo lắng, nhưng giờ đây mỗi ngày em đều trông rất vui vẻ, chị mừng lắm."
"Nhưng học thi vất vả lắm đó? Vui vẻ gì đâu, có phải kỳ lạ lắm không?"
"Không kỳ lạ đâu. Chắc là vì Hina-chan đang rất hạnh phúc."
Nghe đến đây, Hinata cảm thấy như bị ai đó chạm đến lòng mình. Rõ ràng hạnh phúc là điều chẳng mấy liên quan đến một học sinh đang ôn thi.
Ngay cả khi đã kết thúc cuộc gọi với chị gái, Hinata vẫn tiếp tục suy nghĩ.
Nếu mình thực sự cảm thấy hạnh phúc, thì là vì lý do gì? Có phải do việc học tiến triển tốt không?
"Nhắc mới nhớ, lúc nãy thầy ấy thực sự đang nghĩ về ai mà cười ngớ ngẩn nhỉ?"
Hinata đột nhiên nhớ đến câu hỏi đó. Hiện tại, người thầy thích là ai...?
Cô vừa nghĩ, vừa vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng lại thấy bóng mình phản chiếu trên tấm kính đêm.
"Đó, đó là chuyện của quá khứ rồi đúng không..."
Dù trong đầu phủ nhận, nhưng tim cô vẫn đập nhanh ngay lập tức.
Cảm giác đó... thật sự rất hạnh phúc.