Boku wo Futta Oshiego ga, 1-shuukan Goto ni Deretekuru Love Comedy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuuko demo Koi ga Shitai!

(Đang ra)

Chuuko demo Koi ga Shitai!

Noritake Nao

Aramiya Seiichi là một nam sinh trung học bình thường… và tự nhận mình là một Otaku đam mê Eroge, cậu đã từ bỏ niềm tin vào con gái ở thế giới 3D vì một sự cố. Một ngày nọ, sau khi cậu đã mua một mớ v

55 157

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

185 172

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

(Đang ra)

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

Tsukikage

Liệu Kurai có thể thuận lợi từ bỏ việc làm thợ săn được không!?

30 50

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

(Đang ra)

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Xúc Tu san - 触手桑

Tóm lại, làm tròn số chính là trở thành một linh vật cao cấp hai mang được người người yêu mến!

64 85

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

26 198

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

18 154

Tập 02 - Tháng 2-2.2 : Ý nghĩa của sô-cô-la ngày lễ tình nhân là gì?

Thế là, ngày mười bốn tháng 2 đã đến. 

Như thường lệ, sau khi tan học, tôi lên xe buýt và đi đến nhà của Mebuki để dạy kèm. 

Sau khi nhấn chuông, Mebuki, hôm nay cũng mặc đồng phục thủy thủ, ra cửa chào đón tôi. 

"Chào thầy! Em đã đợi thầy mãi rồi." 

Lời chào của cô ấy không khác gì mọi ngày. 

Tuy nhiên, biểu cảm của cô ấy lại có chút gì đó phấn khích lạ thường. 

"Chào em. Hôm nay tôi lại làm phiền em rồi." 

Tôi theo chân Mebuki vào phòng của cô ấy. Trên đường đi, chúng tôi chỉ nói chuyện về những việc vặt vãnh xảy ra ở trường.

Nhưng tôi không tập trung, trong đầu chỉ nghĩ về một chuyện khác. 

Hôm nay là ngày Valentine, sự thật này cứ mãi lởn vởn trong đầu tôi không sao gạt đi được. 

Bước vào phòng của Mebuki, tôi cởi áo khoác và treo nó lên giá. 

Đang định quay lưng lại thì nghe cô ấy nói với vẻ hốt hoảng. 

"Thầy, thầy cứ đứng quay lưng vào tường như vậy nhé!" 

"Quay lưng vào? Tại sao?" 

"Đừng nhìn qua đây!! Em xấu hổ quá..." 

Xấu hổ? Cô ấy đang xấu hổ về điều gì...? 

Tôi không thể động đậy, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào chiếc áo khoác treo trên tường. 

Một lúc sau, tiếng của Mebuki lại vang lên. 

"Được, được rồi, thầy. Nhìn qua đây đi..." 

Giọng của cô ấy có chút hồi hộp. 

Tôi quay đầu lại, Mebuki đứng ngay trước mặt tôi. 

Cô ấy giấu tay ra sau lưng, dường như đang cầm thứ gì đó, lúng túng tránh ánh mắt của tôi. 

Bầu không khí này... không thể nhầm được. 

Tôi đã xem cảnh này không biết bao nhiêu lần trong phim truyền hình và truyện tranh rồi. 

Và hôm nay, chính là ngày định mệnh. 

Bây giờ, tôi sắp nhận được hộp chocolate do một cô gái xinh đẹp nổi tiếng tự tay tặng! 

Hơn nữa, không phải ở hành lang trường, trong lớp học, hay trên đường về nhà. Mà là trong phòng của cô ấy! 

Mebuki hít một hơi thật sâu, như thể đã quyết tâm, rồi nhìn thẳng vào mắt tôi. 

"Thầy... thầy ơi..." 

"Mebuki-san, có chuyện gì vậy?" 

Tôi giả vờ như không hiểu ý cô ấy và hỏi lại. 

Cô ấy chậm rãi đưa ra một chiếc hộp nhỏ giấu sau lưng. 

"Cái này, cái này, xin thầy hãy nhận lấy…" 

Đó là một chiếc hộp nhỏ được bọc bằng giấy gói màu hồng dễ thương. 

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một hộp chocolate mua từ tiệm bánh ngọt kia. 

BbWe3oN.jpeg

"Cái này... là tặng tôi sao?" 

"Hôm nay là ngày Valentine mà..." 

"Cảm... cảm ơn em..." 

Tim tôi bắt đầu đập mạnh, tôi đón lấy chiếc hộp bằng cả hai tay. 

Cảm giác như được bao quanh bởi tình cảm của cô ấy, tim tôi đập nhanh hơn và lồng ngực như muốn nghẹn lại. 

Mebuki cuối cùng đã tặng tôi chocolate ngày Valentine rồi... 

Tôi xúc động nhìn vào chiếc hộp nhỏ trong tay, đột nhiên nhận ra điều gì đó. 

(Đợi đã...?) 

Trên chiếc hộp nhỏ có dán một tấm thiệp hình trái tim, trên đó in dòng chữ: 

"Chúc mừng ngày Valentine! Cảm ơn thầy vì tất cả!" 

Điều này khiến tôi nhớ lại cửa sổ trưng bày ở tiệm bánh ngọt. Đúng rồi, tấm thiệp này thường dùng để tặng quà cho người thân hoặc bạn bè thân thiết. 

Đây không phải là lời tỏ tình. 

Mebuki tặng tôi chocolate để cảm ơn vì tôi đã làm gia sư cho cô ấy. 

Trái tim đang đập mạnh dần bình tĩnh lại. 

"Thực ra, em định chọn một hộp chocolate kỹ càng hơn, nhưng phải học nên không có thời gian..." 

"Không sao đâu, em tặng chocolate cho tôi, tôi đã rất vui rồi." 

Trái tim tôi hoàn toàn bình tĩnh trở lại. 

Là tôi đã hiểu lầm, trong ngày Valentine này, bản thân đã tự làm mình phấn khích một cách vô ích. 

Giờ là thời điểm quan trọng trước kỳ thi của Mebuki, còn có nhiều thứ quan trọng hơn cả chocolate. 

Tôi nhớ lại vào thời điểm này năm ngoái, tôi đã thích Mebuki và tự mình hào hứng một cách vô nghĩa. Suýt nữa thì lại mắc phải sai lầm đó. 

Không được hiểu lầm. 

Tôi là một gia sư, còn Mebuki là học sinh của tôi. Chuyện tình cảm gì đó hoàn toàn là không thể.

"Để trở thành một gia sư xứng đáng món quà này, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực." 

Để thể hiện sự tự giác của mình với tư cách là một gia sư, tôi lịch sự đáp lại như vậy. 

Có cảm giác như nét mặt của Mebuki có phần giảm bớt sinh khí, hay đó chỉ là ảo giác của tôi?

"Ừm, vâng..." 

Cô ấy đáp lại với giọng nhỏ. 

"Tôi sẽ thưởng thức nó một cách trân trọng." 

"Đây là chocolate của một tiệm rất nổi tiếng, chắc chắn sẽ rất ngon!" 

Mebuki lại nở nụ cười, giống như nụ cười hàng ngày của cô ấy. 

Chúng tôi gác lại tâm trạng thoải mái và bắt đầu buổi học hôm nay. 

Vì kỳ thi sắp đến, cả tôi và Mebuki đều bỏ qua chuyện ngày Valentine, tập trung hết mình vào việc học. Phần lớn bài học hôm nay là ôn tập. 

"—Vậy thì, từ tiếp theo. 'MàoYìMóCā' viết bằng chữ Hán thế nào?" 

"Viết như thế này. '贸' '易' '摩'... Ah, viết sai rồi." 

Mebuki viết sai chữ "擦" cuối cùng, và đang định đưa tay lấy cục tẩy. 

Nhưng vừa chạm vào, cục tẩy đã rơi xuống sàn. 

Tôi cúi xuống nhặt. 

Mebuki cũng đưa tay ra cùng lúc, và đầu ngón tay của chúng tôi chạm nhau trên cục tẩy. 

"Ah... xin lỗi..." 

Mebuki vội vàng xin lỗi và rụt tay lại. 

Tôi nhặt cục tẩy lên và đặt trước mặt cô ấy. 

... Có gì đó hơi lạ. 

Chúng tôi đâu phải chưa từng chạm tay, thậm chí đã từng nắm tay nhau. 

Chỉ là ngón tay vô tình chạm vào nhau, chẳng có lý do gì để xin lỗi cả. 

Hôm nay Mebuki có vẻ thiếu sức sống. 

Chẳng lẽ là do học hành quá mệt mỏi? Không, có lẽ không phải. 

Khi tôi vừa vào phòng, cô ấy trông rất vui vẻ. Hoàn toàn không có dấu hiệu mệt mỏi vì học tập hay lo lắng vì kỳ thi đang đến gần. 

Sự thay đổi tâm trạng của Mebuki bắt đầu từ khoảnh khắc ấy. 

Là lúc tôi nhận hộp chocolate và nói lời cảm ơn. 

Từ khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được sự hăng hái của cô ấy dần biến mất. 

Tại sao? Chẳng lẽ là vì tôi chỉ đơn giản đáp lại bằng một câu "Tôi sẽ nỗ lực với tư cách là một gia sư" lạnh lùng như vậy sao? 

Mebuki có mong đợi một câu trả lời khác từ tôi? 

Chẳng lẽ... cô ấy đang mong chờ một phản hồi cho lời tỏ tình? 

Nếu đúng như vậy, thì tôi đã phạm phải một sai lầm không thể cứu vãn...