Ngay sau đêm Giáng sinh, không khí cuối năm đã bao trùm hoàn toàn.
Các cửa hàng trên phố đều trang trí bằng các vật dụng truyền thống để đón chào năm mới, khiến người ta cảm nhận rõ ràng rằng năm nay sắp kết thúc.
Hôm nay, tôi đã dạy buổi học cuối cùng của năm tại nhà của Mebuki.
Trường học cũng đã nghỉ đông, và buổi học chỉ mất khoảng một giờ để ôn lại nội dung của học kỳ trước.
"Học kỳ hai này em đã rất cố gắng. Nỗ lực của em đã mang lại kết quả."
"Hồi mùa hè em còn hơi thiếu tự tin, nhưng dạo gần đây cảm thấy dễ dàng hơn rồi."
Bây giờ chỉ mới hơn hai giờ chiều. Bầu trời mùa đông bên ngoài trong xanh rực rỡ.
"Mebuki-san, hôm nay em có dự định gì không?"
"Em định tổng vệ sinh. Gia đình chị gái sẽ đến ở vài ngày trong dịp năm mới, nên phải dọn dẹp nhà cửa thật sạch sẽ trước khi họ đến."
"Bây giờ em đang sống với mẹ phải không? Vệ sinh cả căn nhà nghe có vẻ vất vả đấy."
"Hôm nay chị gái em sẽ đến ngay để giúp…"
"Em có cần tôi giúp không?"
"Làm sao em dám phiền thầy được! Hơn nữa, thầy cũng nên dọn dẹp phòng của mình trước đi."
"Ờm… tôi… tôi mỗi năm đều dùng giẻ lau bụi mà."
Nghe tôi nói xong, cô ấy nhìn tôi chằm chằm.
"Không phải mỗi năm, mà là mỗi tuần đều phải làm chuyện đó chứ."
"Là… là vậy sao… Tôi sẽ cố gắng hơn…"
Tôi đứng dậy chuẩn bị ra về, cầm lấy túi của mình. Mebuki cũng rời khỏi kokatsu, chuẩn bị tiễn tôi ra cửa.
Đúng lúc đó, từ phía hành lang vang lên tiếng bước chân, sau đó là tiếng gõ cửa.
"Hina-chan~ Chị đến dọn dẹp đây~"
"Chị!"
Mebuki mở cửa, và trước mặt là một thiếu nữ xinh đẹp trong bộ đồng phục thủy thủ màu đen... Không, là một mỹ nhân đang đứng đó.
Đó là Akari-chan - chị gái của Mebuki.
Đã lâu không gặp, chị ấy vẫn trẻ trung như một nữ sinh cao trung. Thật khó tin rằng chị ấy đã hai mươi bốn tuổi và là một người mẹ có con rồi.
"Eito-kun cũng ở đây à! Xin chào~! Em đang dạy học à?"
"Xin lỗi vì đã làm phiền. Vừa mới xong tiết học, em đang chuẩn bị về."
"Ơ~ Em đã định đi rồi à? Chị đã cất công mặc đồng phục thủy thủ này chỉ để gặp em mà~"
"Chị mới biết em ở đây thôi mà?"
Phản xạ tự nhiên, tôi đáp lại lời đùa cợt của chị ấy như mọi khi.
"Nghe nói hai người chuẩn bị tổng vệ sinh, nên em cũng ngại ở lại lâu. Nhưng em cũng muốn giúp dọn dẹp một chút."
"Eito-kun, em muốn giúp sao!?"
"Chị à, không thể để thầy giúp chúng ta dọn dẹp được, thật ngại quá!"
"Không sao đâu, Mebuki-san. Hôm nay về nhà em cũng chẳng có việc gì, nên em có thể giúp đến chiều tối."
Akari-san cũng gật đầu đồng ý.
"Có một số việc cần sức lực, nếu Eito-kun giúp thì thật tuyệt. Chị sẽ cảm ơn em thật nhiều."
"Nếu em có thể giúp được gì, cứ nói với em."
"Vậy thì quyết định rồi nhé, Hina-chan, chị sẽ ‘mượn’ Eito-kun một chút nhé~"
"Thầy không phải là thứ để chị mượn tùy tiện đâu. ──Thầy ơi, đừng quá gắng sức, cứ thoải mái mà nghỉ ngơi nhé."
Thế là tôi bước ra khỏi phòng của Mebuki và đứng ngoài hành lang.
Khi chỉ còn hai chúng tôi, Akari-san thay đổi nét mặt nghiêm túc và nói.
"Thật ngại quá khi nhờ em đột ngột như vậy. Những lúc thế này có đàn ông giúp đỡ thật là tốt." rất hữu ích."
"Đừng bận tâm, chị cần em làm gì nào?"
"Cuối năm nhà có khách đến, nên chị muốn dọn dẹp phòng để họ ở."
Đi thẳng xuống hành lang từ phòng của Mebuki. Ở phía bên kia của tầng hai là phòng của Akari-san.
Mặc dù mỗi lần đến dạy học tôi đều thấy cánh cửa đó, nhưng chưa lần nào tôi bước vào.
Tôi hơi căng thẳng khi bước theo sau Akari-san vào phòng.
"Chị vừa lau sàn xong, cẩn thận kẻo trượt đấy."
Đúng như chị ấy nói, sàn gỗ sạch bóng không một hạt bụi.
Rèm cửa được kéo kín, căn phòng tối om, chỉ có vài tia sáng yếu ớt lọt qua khe hở.
Một chiếc giường kê sát tường, cạnh cửa sổ là một chiếc sofa đôi. Cả giường và sofa đều được phủ khăn chống bụi, trong phòng không có chút hơi thở của cuộc sống, như thể thời gian đã ngừng lại.
"Phòng của Akari-san bây giờ không dùng đến sao?"
"Thỉnh thoảng khi về nhà chị có ngủ ở đây, nhưng một năm cũng chỉ có vài lần thôi. Căn phòng này cơ bản là để không."
Akari-san kéo rèm, ánh sáng rực rỡ lập tức tràn ngập khắp căn phòng.
"Chị muốn thay đổi cách sắp xếp nội thất một chút để cả gia đình ba người có thể ở lại. Chỉ cần di chuyển giường và sofa là đủ chỗ để ngủ rồi. Đồ đạc khá nặng, nếu em giúp thì thật sự rất tốt."
"Một mình chắc chắn không làm nổi. Cứ để em lo."
"Cảm ơn em! Vậy chị đi thay đồ cho tiện di chuyển, chờ chị một chút nhé."
Akari-san nói "Chị sẽ quay lại ngay" rồi bước ra khỏi phòng.
Tôi một mình chờ đợi, tùy ý ngắm nghía kệ sách.
Trên kệ có vài cuốn sách giáo khoa từ thời cấp ba. Chắc là sách Akari đã dùng khi còn là học sinh cao trung.
Tôi như đang chiêm ngưỡng một chiếc hộp thời gian, nhìn những gáy sách giáo khoa đã nằm đó từ bao năm.
Akari-san vẫn chưa quay lại. Thay đồ mà lâu thế này sao?
Tôi đang băn khoăn không biết có nên đi gọi chị ấy hay không, thì cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân từ hành lang.
"Akari-san, em đợi lâu lắm rồi."
Tôi quay lại nhìn về phía cửa.
Cùng lúc đó, cánh cửa phòng mở ra và người bước vào.
"Chị à, em không thể mặc vừa bộ này…"
Người bước vào không phải là Akari-san mà là Mebuki. Là Mebuki Hinata, em gái của chị ấy.
Cô ấy đang cúi đầu nhìn xuống bộ đồ mình đang mặc, dường như chưa nhận ra tôi. Cô nhanh chóng bước vào phòng ấm áp, rồi mới ngẩng đầu lên, và chúng tôi chạm mắt nhau.
Mebuki đang mặc đồ bơi. Là bộ đồ bơi màu xanh đậm mà cô ấy mặc ở trường.
Hơn nữa, đó là loại đồ bơi có phần eo cắt kiểu chữ V, làm nổi bật đường nét của đùi. Đây là kiểu đồ bơi cũ mà trường học gần đây không còn sử dụng nhiều nữa.
"............"
"............"
Mebuki như thể bị đóng băng trong thời gian, đứng yên tại chỗ.
Tôi cũng cứng đờ tại chỗ, không nói nên lời.
Chúng tôi nhìn nhau, cả hai đều bất động, không ai nói gì cả.
Sống với mẹ sao máy dịch ra dì nhỉ?? cái này chắc ai cx bt