Boku no Meikko wa Yandere deshita

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 10

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 29

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1958

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2275

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

Web Novel - Chương 05

Chương 5: Quần chíp và quần lót

-Sáng hôm sau, tôi đã không thể nào ngủ được trước những chuyện tối hôm đó. Vì mọi người sắp thức dậy rồi, nên tôi cũng đi xuống từ căn gác xếp. Đương nhiên, tình trạng thể chất và tinh thần của tôi điều ở mức tồi tệ vì mất ngủ

“Oji-san, chào buổi sáng! Nè nè, chúng ta cùng ăn sáng ở một nhà hàng nào đi!”

Đó là Asari-chan, người nhảy nhót một cách tăng động dù mới thức dậy. Hành động đó khá là ngây thơ, rất hợp với một đứa trẻ, không hề mang bất kì thứ gì u ám hay cảnh giác nào với tôi. Nếu Nana-chan cũng như thế thì tôi không phải chịu cảnh này rồi

“Uhn, xin lỗi Asari-chan. Oji-san này khá là nghèo nên việc ăn bên ngoài là không thể”

“Eh!, là thật sao? Nhưng…đây, nếu là tiền thì cháu có đây”

Asari-chan lấy vài đồng lẻ mười yên từ trong túi của con bé ra và đưa cho tôi. Vì quá đỗi dễ thương, nên tôi vô tình xoa đầu con bé

“Cảm ơn, Asari-chan. Nhưng, cháu hãy giữ nó nếu lần tới đi nhà hàng nha? Hôm nay, Oji-san đây sẽ chuẩn bị vài thứ-”

Lúc đấy, Akira-chan, người cảm thấy tuyệt vọng khi vừa mới tỉnh dậy, cũng đi xuống từ căn gác xếp. Và, cô bé tiến tới gần tôi, kéo áo tôi và giục tôi vào nhà vệ sinh

“Akira-chan, có chuyện gì sao?”

“A, ano…cháu….em làm ướt giường rồi…”

Cô bé nhìn chán nản đến mức khi phải nhìn và ngửi nó. Hôm qua, cô bé từng ra dáng của một onee-chan khi xử lí vấn đề tôi bị rò rỉ, nên có lẽ vụ việc hôm nay khiến con bé khá là sốc

-Nhưng, Akira-chan. Không phải do em tè dầm đâu, nó chính là tinh trùng về sự biến thái của anh đó…Xin lỗi, thực sự xin lỗi cháu!

Cảm giác tội lội của tôi bị thúc đẩy một cách mãnh liệt, nhưng tôi không thể nói ra sự thật mà chỉ có thể cổ vũ Akira-chan một cách tử tế

“Nó ổn thôi. Anh sẽ không nói với ai đâu, đó chắc là do sự hồi hộp khi mới tới đây lần đầu ý. Nhưng em nên thay quần áo đi nha? Anh sẽ giặt chúng ngay thôi”

“Un…uhn…hức hức…onii-chan, em xin lỗi”

Akira-chan xin lỗi tôi với đôi mắt đỏ hoe và cởi bồ đồ ngủ ra, đưa quần chíp và quần lót của em ấy cho tôi mà không do dự. Một vẻ đẹp tinh khiết, đẹp đẽ mà không hề có một tạp chất nào xâm phạm đã công kích trực tiếp vào mắt tôi!

Tôi không thể nào rời khỏi được. Tôi phải dồn toàn bộ ham muốn với mấy đứa cháu gái của mình lại lên tới tĩnh mạch máu! Nhưng việc này lại xảy ra quá sớm, nên sự ham muốn của tôi khá khó để kiểm soát lại

Khi cô bé quay lưng đi, cặp mông mềm mại, đáng yêu của cô bé đến 100% khi cô bé vô tình để trưng ra cho tôi thấy, rồi cô bé mặc cái quần lót mà cô đang cầm và tới phòng khách

*Gacha*

Tôi nhanh chóng phản ứng với tiếng cửa mở một cách chậm chạp và theo phản xạ tôi quay lưng lại để che thứ tôi đang cầm trên tay. Nhưng không kịp được. Khi tôi rụt rè quay lại-

“O-onii-chan!?”

Đó là Makoto-chan! Cô bé dường như không biết chuyện gì đang xảy ra, và dường như cô bé nhận ra rằng tôi đang hành động một cách kì lạ. Điều này trở nên khó khăn hơn khi tôi không biết cô bé sẽ nghĩ gì về việc này nữa

“Makoto-chan, e, etto, đây là…”

“…Em định thử làm một bữa sáng với những gì có trong tủ lạnh…Nhưng, xin lỗi onii-chan. Em biết. Anh….định làm những điều e-ecchi và….cháu cảm giác anh làm những điều như thế với Nana-chan, phải không? V, vì thế, cháu cũng biết chút ít về…”

AAAAAA!! Tôi làm cái lề gì thốn vào sáng nay thế này!? Và còn bị một cô bé nhìn thấy nữa. Đối với những người khác mà nói, thì Makoto-chan đang quay mặt đi trước mắt tôi trong khi cảm thấy xấu hổ với mấy thứ đó, rồi cô bé lấy cái quần chíp trên tay tôi

“C-cái này có lẽ là….quần chíp của Akira-chan, nhỉ? Vì sẽ rất tệ nếu như nó dính phải vết bẩn…do đó, anh sẽ lấy cái này thay cho cái đó được không?”

Makoto-chan đã lấy cái quần chíp đã được cuộn lại và sau đó cô bé lau cái quần chíp của Akira-chan trong khi quay mặt đi. Những người có kiến thức như tôi cũng không dám tin vào điều này, đúng như mong đợi

“Eh!? T-thứ đó sao…anh không có định làm điều đó, anh không có làm điều gì ecchi-”

Tôi cố gắng che đậy nó nhưng Makoto-chan đã nhận thấy

“Onii-chan, em sẽ không nói với Akira-chan, tất nhiên cả Nana-chan nữa, vì thế onii-chan không cần phải lo đâu. Vì em là một onee-chan nên em hiểu Nana-chan khá rõ. Không lẽ, quần lót của em không đủ?”

“K-không phải, không phải như thế! Thay vào đó-”

*Pính pong*

Ai tới đây vào sáng sớm thế này? Nếu như đó không phải là Reika-san thì ai có thể tới đây nhỉ?

Tôi đã nghĩ rằng đây chính là cơ hội để dừng cuộc nói chuyện này, nhưng tôi không nghĩ rằng chính cái âm thanh đó đã khiến cho một nội chiến vô cực khác sẽ xảy ra

*Cốc cốc*

“Nè anh họ! Mở cửa nhanh lên đi! Vợ của anh, Momoko đã tới đây để giúp đỡ anh nè!”