Boku ga Kimi no namae wo yobu kara

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

26 157

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 27

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 223

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7467

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 178

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 173

Toàn tập - Chương 1: Tuổi thơ

1

Khi tôi bảy tuổi, mối quan hệ giữa cha mẹ càng ngày càng xấu dần đi. Thậm chí có thể nói rằng họ đang đếm ngược đến ngày ly hôn cũng được.

Mẹ tôi là một nhà khoa học, và bà là người đi đầu trong lĩnh vực khoa học ảo, một lĩnh vực chưa được thế giới biết đến rộng rãi tại thời điểm đó. Và đương nhiên những lý thuyết và công nghệ tiên tiến nhất sẽ đi kèm với nghĩa vụ bảo mật, vậy nên mẹ có rất ít điểm chung với bố tôi, một người chồng nội trợ chuyên nghiệp. Hơn nữa, chênh lệch về trí tuệ, học lực và trình độ giữa hai người cũng rất lớn. Nói ngắn gọn thì, bố cảm thấy rất tự ti với mẹ.

Mẹ thì đi làm, còn bố thì lo việc nhà. Hai người nhẽ ra đã chọn một cuộc sống như vậy sau khi đã chấp nhận, nhưng khi đã trải nghiệm cuộc sống đó rồi, một cảm giác kì lạ đã hình thành trong tim bố. Thêm nữa, việc nhìn mẹ sống mỗi ngày tràn đầy sức sống mà không phải lo âu có lẽ cũng đã khiến cho nội tâm bố tôi trở nên rất phức tạp.

Mẹ về nhà rất muộn, thường là khi tất cả chúng tôi đều đã say giấc trên giường. Dù vậy, mỗi khi tôi rời nhà để đến trường thì mẹ đều thức dậy và dặn tôi đi đường cẩn thận, nhưng bố tôi bảo sau đó thì mẹ lại lên giường ngủ.

Thỉnh thoảng vào những ngày nghỉ, mẹ sẽ dạy tôi đủ thứ trên trời dưới đất lúc rảnh rỗi. Dù nói vậy nhưng có vẻ mẹ không giỏi việc dạy người khắc cho lắm, và tất cả những gì mẹ dạy tôi đều là kiến thức chuyên môn của các nhà khoa học. Lúc đó do còn là học sinh tiểu học nên tôi không hiểu được chút nào, vì thế nên tôi chỉ có thể nghe mẹ nói như nghe những câu thần chú bí ẩn nào đó, và bố thường sẽ nói “Em nói những điều đó con bé không hiểu đâu” để cản mẹ lại.

 Mặc dù nghe giống như khoe khoang nhưng mà hồi đó thì tôi khá là thông minh. E rằng tất cả đều là nhờ mẹ hết. Vì vậy nên tôi thích nghe mẹ nói hơn bố tôi nghĩ nhiều.

Bố hiểu công việc của mẹ, nhưng ông ấy không hề hài lòng với thái độ không giống một người mẹ bình thường của mẹ tôi. Khi bố và tôi ở riêng với nhau, ông ấy thường hay hỏi tôi nghĩ như thế nào về mẹ. Có lẽ là bố muốn nghe tôi biểu thị sự bất mãn với mẹ.

Cá nhân tôi mà nói thì tôi không hề ghét mẹ một chút nào hết.

Chắc hẳn mẹ không biết phải nói gì với tôi lúc còn nhỏ.

Nhưng thân là một người mẹ, bà nghĩ rằng mình phải giao tiếp với con và phải có trách nhiệm giảng dạy. Và đó chắc hẳn là một cách để mẹ thể hiện tình yêu của mình.

Đương nhiên là hồi đó thì tôi chưa thể suy nghĩ được phức tạp đến như thế. Nhưng giọng nói, ánh nhìn và biểu cảm của mẹ mỗi lần bà nói về những điều khó hiểu thật sự đã khiến tôi lúc nhỏ cảm thấy an tâm.

Có lẽ lúc đó trong lòng bố đã tồn tại “hình ảnh về gia đình lý tưởng”.

Và mẹ con tôi đều không thể đứng vừa vào trong bức hình đó.

Lúc đầu thì tôi không hề nhận ra mối bất hoà giữa cha mẹ mình. Tôi luôn nghĩ rằng gia đình mình rất hoà thuận, mặc dù khi so sánh với những gia đình khác thì có hơi khác biệt một chút, nhưng dù sao thì vẫn là một gia đình tràn ngập hạnh phúc.

Cơ hội đầu tiên để tôi nhận ra rằng mọi chuyện không hề như tôi nghĩ là giấc mơ khá khó chịu mà tôi bắt đầu mơ thấy khi còn học năm nhất tiểu học.

Và theo tôi nhớ, đó cũng là lần đầu tiên tôi tình cờ gặp gỡ thế giới song song.

2

Dạo gần đây, tôi thỉnh thoảng lại mơ thấy một giấc mơ vô cùng khó chịu.

Lúc đó trời tối mịt, chắc hẳn cũng đã qua ngày mới rồi. Tôi đột nhiên mở mắt, do cảm thấy bầu không khí có gì đó khác thường nên tôi lặng lẽ chui ra khỏi chăn, đi ra phía phòng khác.

“Em không thể về nhà sớm hơn sao?”

Tôi nghe thấy giọng của bố, ông đang trách móc mẹ vì bà vẫn về nhà muộn như thường lệ.

“Dạo gần đây em toàn như thế này cả. Anh biết là công việc của em rất vất vả, nhưng mà ít nhất thì mỗi tuần em cũng phải ăn cơm tối ở nhà được một bữa chứ… Chẳng lẽ như thế là quá khó sao.”

A, lại là giấc mơ này. Giấc mơ về cuộc cãi vã của bố mẹ ở phòng khách. Tuy nói là cãi nhau nhưng toàn là bố nói một mình mà thôi. Mẹ thì im lặng không nói gì, đứng yên một chỗ nghe ba nói, và đôi khi bà đáp lại một cách ngắt quãng với giọng rất khẽ.

“Ngày nghỉ thì em vẫn ăn ở nhà mà.”

“Ý anh là ngày em đi làm ấy.”

“Vậy thì anh nói mỗi lần một tuần là đâu có đúng, phải là một lần trong những ngày em đi làm chứ.”

“Vấn đề không phải thế…”

Bố tôi thở dài đầy bất lực. Cảm giác như tôi có thể phần nào hiểu được nỗi niềm của bố. Rõ ràng là nếu mẹ tôi đổi cách nói thì mọi chuyện đã tốt hơn rồi, nhưng với cái tính cách của bà thì không bao giờ có chuyện ấy được.

Và rồi bố hỏi mẹ tôi đầy tức tối.

“…trong mắt em thì công việc với con gái, cái nào quan trọng hơn hả?”

Lần này thì đến lượt tôi muốn thở dài. Không được đâu bố ơi. Bố không thể nói như thế được. Mẹ tôi cũng vô cùng ngạc nhiên, hỏi ngược lại.

“Em thật sự phải trả lời cái câu hỏi nhàm chán đó của anh sao?”

Dường như bố đã nhận ra cái sai của mình, ông hạ giọng đáp lại “Anh xin lỗi”. Nhưng sau đó ông lại nói thêm “Nhưng mà”, và rồi hai người lại tiếp tục cãi nhau.

Tôi đã rất sợ hãi và buồn, cố giữ cho nước mắt không trào ra và về lại phòng ngủ, cuộn mình trong chăn và nhắm mắt lại. Cứ ngủ đi, và mai mọi chuyện sẽ ổn thôi – tôi tin chắc là vậy.

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage