Billionaire Program - Chương trình tỷ phú

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 01 - Chương 9: Buổi sáng vàng tươi

Kết thúc bữa tiệc mừng chiến thắng, tôi trở về phòng, tắm rửa, duỗi người rồi nằm sấp xuống giường, ngủ như chết gần 8 tiếng, thức dậy tập thể dục nhẹ nhàng rồi lại đi tắm.

Sau chuỗi thói quen buổi sáng lành mạnh đó, đúng thời gian đã được thông báo hôm qua, tôi đến tòa trụ sở và được dẫn thẳng vào phòng tiếp khách.

"Chào buổi sáng, em Shiguma Shido."

Mái tóc dài óng ả, đôi môi được tô màu tím nhạt, bộ váy liền đen tuyền, tất cả những chi tiết đó chỉ là phụ kiện cho sức quyến rũ áp đảo.

 "Nào, em ngồi đi. Cứ thoải mái nhé."

Chojabara Mao, người đứng đầu gia tộc thống trị nền kinh tế Nhật Bản kiêm Chủ tịch hội đồng quản trị của học viện, chào đón và chỉ bằng mắt vào chiếc ghế da trống giữa Arika và Rukako.

"Good morning, hai người."

"..." "..."

"Ơ hay, ít nhất cũng phải đáp lại lời chào chứ?"

"Trước hết, xin chúc mừng cả ba em. Chắc hẳn năm ngày qua rất vất vả phải không?"

Hai người kia chỉ im lặng, còn tôi thì kiểm tra lại mái tóc vì cảm thấy không thoải mái. Chẳng biết Chủ tịch có nhận ra tình hình hay không, nhưng cô ấy vẫn cố gắng tạo bầu không khí hòa nhã và thể hiện sự quan tâm chân thành thông qua nụ cười mỉm.

Thông thường, người ta có thể bị áp đảo bởi bầu không khí căng thẳng mà cô ấy tạo ra, nhưng trái tim tôi đã hoàn toàn bị choáng ngợp khi được thấy cô ấy trực tiếp.

"...Rất hân hạnh được gặp cô, thưa Chủ tịch. Cô còn đẹp hơn cả qua màn ảnh nữa."

"Ảra ảra... Dù chỉ là xã giao thôi nhưng cũng khiến tôi vui đấy."

"Đó không phải lời nịnh nọt đâu ạ. Khoảng vài phần trăm lý do em chọn học viện này là vì bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của Chủ tịch đấy..."

"Tch..."

"...Tch, mới sáng mà sao buồn nôn thế nhờ."

Hai cô gái ngồi hai bên cùng tặc lưỡi. Thái độ không tốt là một chuyện, nhưng tôi cảm thấy cách giao tiếp vui vẻ của mình cũng phần nào giúp hòa giải tình hình. Chúng tôi sắp phải sinh hoạt cùng nhau, nên tốt hơn hết là nên thân thiện một chút.

"Fufufu... Năm nay cũng tuyển được những học sinh rất cá tính nhỉ."

Bầu không khí căng thẳng thoáng qua đã bị xóa tan bởi lời nói của Chủ tịch.

"Tôi đã được cập nhật về tình hình tổng quát của kỳ thi tuyển sinh thông qua báo cáo của Kuremiya và các nhân viên hành chính. Dựa vào đó, tôi muốn gửi lời chào ngắn gọn đến từng em."

Đôi mắt sâu thẳm của Chủ tịch, nơi ánh sáng và bóng tối hòa quyện, hướng về phía Arika trước tiên.

"Serizawa Arika. Em là một nhà hiền triết thực sự, đã trả lời đúng nhiều câu hỏi hơn bất kỳ thí sinh nào khác. Hy vọng sau khi nhập học, em sẽ mài giũa trí tuệ tinh tế của mình trở nên thực tiễn hơn nữa."

"...Cảm ơn cô ạ."

Arika cúi đầu trong khi vẫn ngồi, có vẻ hơi căng thẳng.

"Isemi Rukako. Việc cố gắng tạo lợi thế trong cuộc chiến bằng chiến thuật ngoài bàn cờ là một quan điểm hiếm có. Đó cũng là cá tính của em, nên hãy phát triển nó hết mình nhé."

"Cô còn có thể nói những lời như vậy sau khi đã loại tôi một lần cơ đấy..."

Ngược lại, Rukako tỏ ra khó chịu. Có vẻ như cô ta có thù oán riêng.

"Cuối cùng, Shiguma Shido. Ừm, em..."

Sau khi quan sát tôi kỹ lưỡng từ đầu đến chân, Chủ tịch nói tiếp:

"Cực kỳ xuất sắc. Dù bản thân không trả lời đúng một câu hỏi nào, nhưng vẫn tích lũy được tài sản một cách ngoạn mục. Em đã tìm ra giải pháp tối ưu mà Kuremiya nghĩ đến."

"Chà... Hóa ra đó đúng là phương pháp mà ban tổ chức muốn nhắm đến ạ?"

Khi tôi hỏi một cách vô tư, Chủ tịch trả lời với thái độ ôn hòa nhưng đầy ý nghĩa.

"Thực ra, trước khi thực hiện chương trình tuyển sinh này, chúng tôi đã tiến hành một chương trình mô phỏng cho các học sinh hiện tại. Dù thời gian và địa điểm đã được thu hẹp đáng kể, nhưng học sinh đứng đầu cũng đã có hành động giống như em. Tạo ra một thị trường nhỏ, xây dựng một hệ thống giúp bản thân có thể nhận lợi nhuận mà không cần tự mình giải câu hỏi... Tuy nhiên, người đó vẫn song song tìm kiếm và giải câu hỏi, nên có lẽ không cực đoan như em."

Biến việc người khác giải câu hỏi thành lợi ích của mình không phải là điều quá khó, nên ngoài tôi thì hẳn cũng có người khác nghĩ ra.

"Học sinh hiện tại làm được điều đó có thể là điều đương nhiên. Nhưng một thí sinh thi tuyển làm và cho kết quả rõ ràng như vậy... thật là tuyệt vời."

"Em không phủ nhận cảm giác sung sướng khi được khen ngợi. Nhưng thành quả lần này không phải do một mình em tạo ra... Nếu không có Arika, em thậm chí còn không chắc có làm việc đó hay không."

"Nào nào, khiêm tốn đến mức đó, em Shiguma quả là cool nhỉ."

"Haha, đúng vậy. Shiguma Shido không chỉ có năng lực mà cả tính cách cũng..."

"Thôi, chúng ta dừng phần cảm nhận ở đây nhé."

"Ơ, dừng luôn ạ..."

Cùng lúc Chủ tịch cắt ngang chủ đề, vài nhân viên hành chính bước vào. Họ đặt trước mặt chúng tôi hai bộ đồng phục được gấp gọn gàng và một quyển sổ tiết kiệm màu vàng tươi, rồi nhanh chóng rút lui.

"Có lẽ hơi thô thiển cho một món quà, nhưng xin các em hãy nhận lấy."

"À phải rồi, hôm đầu tiên khi định hướng có đo kích thước cơ thể nhỉ."

"Nếu kích cỡ không vừa, xin đừng ngại nói với chúng tôi."

"Ơm... thưa Chủ tịch."

Trong khi tôi chỉ chú ý đến đồng phục, có vẻ Arika đã kiểm tra sổ tiết kiệm.

"Có 10 triệu yên được ghi trong sổ, đây là..."

"Đúng như em đoán, đó chỉ là quà mừng nhập học thôi."

...Nói sao ta? Đến mức này mà không còn ngạc nhiên nữa, có lẽ tôi đã bắt đầu quen rồi.

"Nói trước, không chỉ ba em, mà cả các học sinh trúng xét tuyển AO cũng nhận được số tiền tương tự ban đầu. Bởi vì tôi tin rằng các em hiện tại xứng đáng với khoản đầu tư đó."

"...Ôi giời, dăm ba tiền lẻ này...."

"Đúng rồi đấy, Isemi."

Chủ tịch nhanh nhạy bắt lấy lời nói khó chịu của Rukako.

"Chúng tôi hoan nghênh ba em đầy tài năng, không bị ràng buộc bởi các giá trị hiện có. Sau khi tốt nghiệp, mong các em sử dụng năng lực đã được rèn luyện để mang lại lợi ích đa chiều cho xã hội. Chúng tôi sẽ đầu tư khi cần thiết để các em trở thành những con người như vậy. Nhưng chừng này vẫn chưa đủ, phải không?"

Tôi nhận ra sự nhiệt huyết âm thầm bùng cháy trong thái độ luôn ôn hòa của Chủ tịch.

"Hãy khiến chúng tôi đầu tư nhiều hơn nữa, đến mức vốn liếng cạn kiệt. Hãy giúp chúng tôi tạo ra những triệu phú tương lai. Chúng tôi tin rằng chính khoản đầu tư đó sẽ dẫn đến một tương lai tốt đẹp hơn."

"..." "..."

"Vì vậy, xin đừng làm chúng tôi thua lỗ nhé~"

Trước lời kết đầy ẩn ý của Chủ tịch, Arika và Rukako lại im lặng.

"À... Nhân tiện, nếu cái này trở thành số âm thì sẽ ra sao ạ?"

Tôi cố gắng làm dịu bầu không khí bằng cách đặt câu hỏi... nhưng tiếc là nó lại phản tác dụng.

"Thật đáng tiếc khi phải thông báo điều này... lúc đó các em sẽ không thể ở lại học viện này nữa."

Chủ tịch nhíu mày thể hiện vẻ buồn bã.

Ây dà... Nếu muốn ở lại học viện này, có vẻ như chúng tôi phải tiếp tục đối mặt với tiền bạc rồi.

$

"Cậu sẽ quay lại Mỹ một lần phải không?"

Vừa ra khỏi tòa trụ sở, trong lúc tôi đang duỗi thẳng lưng, Arika hỏi về kế hoạch sắp tới.

"Như tôi đã nói trong bữa tối hôm qua, phải. Nếu có thể không cần quay lại đó thì tốt... nhưng những thủ tục phiền phức như gia hạn visa không tha cho tôi."

"Dù có thể hoãn thời gian gia hạn nhưng cũng mệt nhỉ."

"Đành chịu thôi. Chí ít tôi không có ý định gặp mặt họ hàng."

Khi tôi nói xong với giọng tự mỉa, cô ấy lộ vẻ mặt nghiêm túc. Arika đúng là người tốt.

"..Nè..."

"Gì vậy, sao tự dưng trông nghiêm túc thế... Không lẽ định mời tôi hẹn hò? Cuối cùng cô cũng chấp nhận Shiguma Shido này rồi à? Nếu vậy thì tôi sẽ..."

"Không, không phải vậy."

"Ư, phòng thủ chặt quá..."

Tôi buông vai như diễn viên sân khấu hài kịch. Arika nhìn tôi, ấp úng, có vẻ đang do dự điều gì đó...

"...Tôi đã luôn định sẽ làm mọi việc một mình. Dù là kỳ thi tuyển sinh hay bất cứ việc gì, tôi đã nghĩ mình sẽ tạo ra kết quả một mình. Tôi cảm thấy mình phải làm vậy, nhưng... vụ lần này giúp tôi nhận ra rằng điều đó là không thể."

"Bỏ qua chuyện có thể hay không, tôi nghĩ đó là một con đường khó khăn."

"Ừm... Vì vậy, tôi quyết định sẽ dừng việc đó lại."

Arika vừa thả lỏng vai vừa mỉm cười với tôi.

"Tôi sẽ trở thành người được người khác tin tưởng và hợp tác. Trở thành người có thể tin tưởng và hợp tác với người khác. Vẫn giữ vững sự đúng đắn, đồng thời mở rộng quan điểm hơn. Vì việc lèo lái đất nước này không thể làm một mình được."

Lời tuyên bố đi kèm với nụ cười thanh thản, như thể cuối cùng cô ấy đã có thể trút bỏ gánh nặng mình đã mang.

"Vì vậy, Shiguma-kun cũng..."

"Tôi cũng sao?"

"...hãy tìm điều gì đó khác ngoài việc được nuôi."

Nhân cơ hội này, Arika lại đề cập đến tương lai của tôi, điều mà trước đây cô ấy đã nhắc đến.

"Nếu đã vượt qua được kỳ thi tuyển sinh thì cậu có đủ khả năng để làm được điều đó mà."

Cô ấy khen ngợi một cách thuận tiện, nhưng... trước nụ cười tự nhiên của cô ấy, thật khó để phủ nhận.

Tìm điều gì đó chỉ mình tôi có thể làm trong học viện bị chi phối bởi tiền bạc. Đối mặt với tiền bạc, nếu là Shiguma Shido trước khi đến đây, chắc chắn tôi đã kiên quyết từ chối.

"Được rồi. Nếu Arika đã nói vậy, tôi sẽ tự lừa mình. Tôi sẽ đi đường vòng một chút... Nhưng đó chỉ là tạm thời thôi. Tôi chưa từ bỏ việc được Arika nuôi đâu nhé!"

Nhưng giờ đây tôi chấp nhận một cách thẳng thắn, và chỉ có thể cố nói đùa một chút...

"...Nếu vậy thì tốt rồi."

Arika chỉ nói vậy, hơi ngượng ngùng rồi quay mặt đi.

...Đó là phản ứng cho câu trả lời nào nhỉ?

Tôi không hỏi thêm. Quả là tôi vẫn thông minh vô phương cứu chữa.

$

Sau khi chia tay Arika, đang đi bộ đến bến taxi gần nhất từ học viện Chojabara thì...

"... Cô đang định về Kobe à?"

...tôi lên tiếng với Rukako, người đang ngồi trên vali nhôm.

".................................Đi chết đi."

"Ngay cả Arika lúc giận cũng không nói với tôi những lời thô tục như vậy..."

"Mối quan hệ của mấy người thế nào kệ mấy người... Sao cậu có thể nói chuyện thoải mái như vậy chứ?"

"Vì học sinh đậu kỳ thi tuyển sinh chỉ có ba người thôi. Cứ là địch thủ mãi thì không ổn lắm."

Tôi còn hỏi thêm "Cái túi giấy hàng hiệu kia được giao đến à?" nhưng cô ta không trả lời, chỉ kiểm tra tóc mái bằng gương tay.

"Có thể Rukako không muốn nghe điều này từ một thằng đã không chọn cô, nhưng..."

Nếu cô ta không nghe, thì cứ coi đó là lời độc thoại to tiếng cũng được.

"Vì từ xuân này chúng ta sẽ cùng học trong một khuôn viên, nên tôi muốn biết thêm về Rukako, và nếu có thể thì muốn trở nên thân thiết hơn. Không cần phải liên quan đến tiền bạc gì cả. Tôi không có ý định giảng đạo hay thay đổi cách suy nghĩ của Rukako. Chỉ là một mối quan hệ có thể trò chuyện về những điều nhỏ nhặt. Tôi muốn bắt đầu từ đó... không được sao?"

".................."

"...Chừng nào Rukako cảm thấy thoải mái thì hãy cân nhắc nhé."

Tôi thử đề nghị một cách liều lĩnh, rồi quay lưng đi. Chờ taxi cùng với người mà mình không muốn nhìn mặt chắc là khó chịu lắm. Tôi có thể đón ở nơi khác cũng được.

"...Nè."

"Ồ, cô đã sẵn sàng trò chuyện một chút rồi à?"

Tuy nhiên, chắc tâm trạng đã thay đổi đáng kể, Rukako khẽ gọi tôi lại.

Dù sau khi nhập học mới hòa giải cũng được, nhưng nếu cô ấy muốn nói chuyện ngay bây giờ thì tôi rất vui.

Vì vậy, tôi lại quay mặt về phía Rukako, chờ đợi những lời tiếp theo.

"Cái thư điện tử về top 30 gì đó... thực ra là Shido gửi phải không?"

"...........................Hả? Không phải Rukako đã tung tin đó sao?"

"Nếu cậu đang diễn kịch thì thôi đi. Không phải tôi. Tôi thậm chí còn chưa nghĩ đến việc đó."

Rukako tiến lại gần tôi.

"Ai là người được lợi nhất từ việc đó? Shido và Serizawa Arika, những người muốn kiếm tiền bằng cách tạo ra thị trường!"

"Khoan, tôi không hiểu cô đang nói gì cả..."

"Ai có đủ can đảm để tung tin đó? Trong số các thí sinh, chắc chỉ có mỗi Shido mà thôi!"

Dù có giải thích thế nào thì chắc trong đầu Rukako đã xác định được thủ phạm rồi.

"Việc các người không nhặt phải những câu hỏi đã được trả lời đúng, nghĩ kỹ thì cũng lạ. Ngay từ ngày đầu tiên đã có những câu hỏi như vậy mà? Không thể là ngẫu nhiên được... Việc đó cũng do Shido đề xuất à? Cậu đã dạy ai đó cách cản trở? Mà không để Serizawa Arika biết?"

"..."

"Lý do cậu không ngăn Serizawa Arika tham gia trò chơi là vì đã dự đoán được cô ta sẽ thua? Hay là vì thấy cô ta thua còn thuận lợi hơn? Muốn cho tôi thắng để tôi cảm thấy hài lòng và không nghĩ đến chiến thuật nào khác?"

Tôi nuốt nước bọt và hít một hơi thật sâu để điều hòa hơi thở.

"Tại sao cậu có thể làm được đến mức đó mà lại không loại tôi...? Tại sao chứ hả?"

"Chiến thuật loại bỏ ai đó bằng số tiền thừa, dù tôi có đồng ý thì Arika cũng sẽ không cho phép đâu."

"...Ý là cậu muốn làm tôi nhục nhã?"

Rukako bộc lộ biểu cảm như thể đang bị bóp cổ khó thở, và rồi...

...cô ta vòng tay ôm lấy lưng tôi, siết chặt như một đứa trẻ đòi hỏi tình yêu từ cha mẹ.

Cảm giác mềm mại và mùi hương hoa cỏ khiến tư duy bình thường của tôi bị cản trở.

Dù cố gắng tìm kiếm sự nhất quán trong hành động của Isemi Rukako, tôi vẫn không tìm được câu trả lời.

Tôi không hiểu. Tôi hoàn toàn không hiểu tại sao cô ta lại làm điều này.

214768af-9d3f-4cd5-a3aa-50efe446331f.jpg

"Việc tôi làm thế này... chắc là ngay cả Shido cũng không đoán được đâu nhỉ?"

"......"

"...Tôi sẽ vạch trần Shido. Sẽ lột bỏ chiếc mặt nạ của cậu, và lần này chắc chắn sẽ khiến cậu trở thành của tôi. Phương tiện không nhất thiết phải là tiền bạc. Dù phải làm bất cứ việc gì, tôi cũng phải có được Shido..."

Bộp!

Ngay sau khi tôi bị đẩy ra một cách thô bạo, cô ấy lên một chiếc taxi màu đen chạy ngang qua. Người tài xế taxi trung niên chớp mắt vài cái rồi tỏ vẻ vô tư, nói đùa rằng "Đúng là tuổi trẻ" trước khi xếp vali nhôm của cô ta vào cốp xe.

Qua cửa kính ghế sau, đôi mắt cô ta không rời khỏi tôi dù chỉ một lần.

"...Isemi Rukako à, vạch trần là điều không thể đâu."

Giọng nói đó dễ dàng bị tiếng ồn của xe cộ trên quốc lộ đông đúc át đi.

Đồng thời, tôi ngừng là Shiguma Shido.

Kẻ giả mạo (Faker) chỉ hoạt động bằng nghĩa vụ và lòng trung thành, bắt đầu tiến về phía sân bay Haneda.