「...Senri-san? Cậu đang làm gì ở đây vậy?」
Vẫn còn quá sớm để đóng cửa thư viện. Vì lý do gì đó, Tsukishima-san đã ra sau trường, nơi mà mọi người thường xuyên tránh lui tới nếu không có lý do cụ thể.
「...Tch, được. Bọn này sẽ đi. Nhưng nếu cậu không chịu thay đổi thái độ thì đừng mong bọn này dừng lại… Đi thôi, Iori-san.」
Dẫn theo đứa con gái trông có vẻ là thủ lĩnh trông như sắp khóc nức lên kia, cả hội rời đi. Tôi không biết tại sao, nhưng chúng có vẻ miễn cưỡng khi Tsukishima-san xuất hiện… Cô ấy là bạn Shiori, cũng như tôi. Có lẽ chúng bỏ đi vì cùng là con gái. Hay có lẽ vì một lý do nào đó. Thôi kệ đi, đau đầu lắm.
「Để cậu phải thấy chuyện khó coi mất rồi. Tsukishima-san thì sao? Cậu đang làm gì ở đây?」
「Tớ là người hỏi trước. Senri-san cậu vừa làm gì với những người đó?」
Biểu cảm trên gương mặt cô hiện một nét cương quyết rõ rệt. Dường như không thể tránh né câu hỏi này.
「...Mấy người đấy gọi tớ ra để nói chuyện. Nhưng không có gì đáng kể đâu.」
「...Được rồi. Nếu cậu đã như vậy thì tớ cũng không thắc mắc thêm nữa.」
「.......」
Trước những lời ấy, tôi chỉ có thể đáp lại bằng sự im lặng.
「Tớ nghe một ai đó nói là Senri-san bị gọi ra sau trường, nên tớ chạy vội qua đây.」
「Một ai đó?」
「Yukine-san.」
Vậy là cô ấy đã để ý. Vì thay vì tự thân tới, cô ấy lại đặc biệt cử Tsukishima-san tới chỗ tôi. Đây là đang quan tâm tới tôi đấy à?
「Chẳng lẽ lại liên quan đến Shiori-san nữa ư?」
「Chịu. Shiori chỉ đóng một phần nhỏ, đúng hơn là lũ tùy tùng của cô ta tự hành động theo ý mình hơn. Dường như là vở diễn của chúng ta có hiệu quả rồi.」
「Nếu là vậy, những người đó hẳn đã… Tớ xin lỗi, vì lời đề nghị thiếu suy nghĩ của tớ đã đẩy Senri-san vào rắc rối…」
「Không sao đâu. Chuyện này xảy ra suốt ấy mà. Kể cả Tsukishima-san và tớ không làm gì thì chúng cũng gây sự với tớ thôi.」
「Kể cả vậy…Tớ xin lỗi.」
Tsukishima-san cúi thấp đầu xin lỗi. Thật sự chẳng có lý do gì để cô ấy làm vậy, nhưng khi cô nhìn tôi với ánh mắt đó…Tôi không biết phải đáp lại thế nào.
Rốt cuộc, kẻ kỳ lạ vẫn là tôi ư?
Khi mà tôi tỏ ra thù địch với những kẻ ban nãy, lời nói tuôn ra từ tôi thật dễ dàng. Ấy vậy bây giờ, tôi chẳng đáp lại được điều gì. Tôi không như Shiori. Tôi không phải một con quái vật. Dù tôi nghĩ là vậy, nhưng tôi không ngu ngốc tới nỗi không nhận ra sự bất thường bên trong tôi.
「Tsukishima-san. Có lẽ đã đến lúc chúng ta kết thúc vai diễn này rồi.」
「...! Senri-san, có điều gì không ổn ở tớ ư?」
「Không, ở bên Tsukishima-san rất vui…Ừm, thật lòng tớ cảm thấy vậy. Nhưng cạnh tớ chẳng có lợi lộc gì. Thậm chí cậu sẽ bị mấy kẻ đó, hoặc không. Tớ dù sao thì đi đâu cũng bị ghét.」
「Tớ không thấy phiền đâu.」
「Tớ thì có… Hơn nữa, bản thân tớ cũng chẳng tuyệt vời gì. Cậu thấy rồi phải chứ? Biểu cảm của những kẻ đó. Tớ là kẻ không ngần ngại ghim ác ý vào người khác. Tớ đang thiếu mất chiếc bánh răng để có thể trở nên bình thường.」
Vậy nên tôi luôn phải giữ thăng bằng, bởi chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi tôi sẽ dễ dàng chệch khỏi quỹ đạo.
「...Senri-san, vẻ mặt của cậu khi ấy rất đáng sợ.」
「Có lẽ vậy.」
「Tớ có thể làm gì được không?」
Không thể. Tôi không thể làm gì cho SHiori, và Shiori cũng không thể làm gì cho tôi. Rốt cuộc, ngay cả sau khi hẹn hò vẫn chẳng có gì thay đổi.
「......」
Ấy vậy, không hiểu sao, trái tim tôi đau dữ dội. Cứ thế này tôi sẽ chết trong cô đơn. Bị mọi người vu oan, dần dần mục ruỗng và biến mất. Chuyện đó không quan trọng. Tôi đã chấp nhận số phận ấn từ rất lâu trước đây.
Nhưng vì lý do gì đó, trái tim của tôi đau.
….Không ổn. Đây hẳn là do tôi đã tự chiều hư bản thân.
「Mọi thứ ổn cả mà. Tớ luôn đứng về phía Senri-san.」
「Phe phái, kẻ thù, đồng minh, chẳng cái nào quan trọng. Tớ chỉ…」
「Dù con người Senri-san có như thế nào tớ cũng sẽ không thấy thất vọng đâu. Tớ chỉ muốn biết thôi. Tại sao trông cậu luôn thật buồn. Điều gì đã làm tổn thương cậu.」
Tsukishima-san nhìn tôi. Đôi mắt ấy không một tắc buông rời, chỉ nhìn mình thôi.
「——Tớ muốn biết nỗi đau của cậu.」
Những câu từ sáo rỗng. Y chang một người từng nói vậy với tôi. Tôi đã tin tưởng những câu từ đó rồi nhận lại sự phản bội… Nhưng tôi thật yếu đuối. Không ổn chút nào. Khi tôi bị nhìn bằng đôi mắt thẳng thắn ấy, tôi đau đớn nhận ra điểm yếu của mình.
Làm ơn hãy dừng lại đi, tớ xin cậu.
「...Nếu là vậy, Tsukishima-san. Tớ xin cậu một ân huệ được không?」
「Bất cứ điều gì.」
Tsukishima-san nhìn tôi. Tôi nắm lấy tay cô và kéo cô lại ôm chầm lấy.
「S-Senri-san!?」
「Cậu còn nhớ lời hứa của chúng ta trước đấy chứ, một cái ôm trao đổi cho hộp bento? Tớ thất hứa mất rồi… Không đúng, xin lỗi. Đó chỉ là cái cớ thôi. Sự thật là, tớ muốn được nũng nịu một chút…」
Sự yếu đuối trào ra. Phải chi cứ trào ra, trào mãi như vậy rồi nó sẽ biến mất, được thì thật tốt biết mấy.
「...Ổn cả mà, cậu hãy cứ nũng nịu… bao nhiêu tùy thích. Tớ không biết điều gì đang vướng mắc trong Senri-san. Nhưng nếu cái ôm này có thể khiến cậu phấn chấn lên một chút, thì cậu có thể bất cứ điều gì với tớ.」
Tsukishima-san ôm lại tôi. Tôi ôm cô ấy. Đã rất lâu kể từ lần cuối tôi thể hiện con người yếu đuối của mình trước mặt người khác. Nhưng hiện tại, tôi chỉ muốn được nũng nịu trong hơi ấm này.
『Senri à. Suy cho cùng, anh cũng như em mà thôi. Ngay cả khi anh cố đóng giả làm con người, anh vẫn sẽ mãi không được hạnh phúc.』
Vì lý do gì đó, tôi nhớ lại câu nói của Shiori. Ahh, bao giờ tôi mới có thể thoát khỏi lời nguyền của cô ta?
「Tớ không thật sự biết con người thật của Senri-san, Chuyện gì đã xảy ra giữa cậu và Shiori-san hồi sơ trung. Cảm nhận thật lòng của cậu về tớ. Thứ đồ ăn mà cậu thích. Những việc cậu làm vào ngày nghỉ. Senri-san có lẽ còn nhiều bí mật nữa.」
「...Đúng là vậy. Do đó cậu nên tránh xa một kẻ như tớ.」
Tôi đã học được cách làm quen với cô đơn. Nỗi cô đơn chỉ là một phần trong cuộc sống thường nhật. Tôi đã có thể sống cô đơn tới giây phút trút hơi thở cuối cùng với một trái tim không còn đau thường…chi ít, mọi thứ nên là vậy.
「Nhưng tớ muốn hiểu về cậu. Ngay cả khi cậu có thể không cần dựa vào bất cứ ai, tớ không muốn bỏ cậu lại một mình.」
「Tại sao?」
「...Tại sao nhỉ? Đơn giản lắm, nhưng tớ lại chẳng biết diễn đạt kiểu gì.」
Tsukishima-san bật cười. Cô ấy bật cười và ôm tôi chặt hơn, ép cơ thể tôi chạm vào cô ấy.
「Đây là lần đầu tiên tớ chạm vào cơ thể một chàng trai lâu tới vậy. Có lẽ tớ dễ thương hơn mình tưởng nhiều.」
「Là sao?」
「Tớ không nghĩ là mình có nét thiếu nữ tới vậy, một cái ôm đủ khiến tớ bối rối rồi đỏ hết cả mặt.」
「Tsukishima-san vẫn luôn dễ thương mà.」
「...Tại cái kiểu dẻo mép đấy mà bảo sao lúc nào cậu cũng vướng phải mấy tình huống lạ gì đâu.」
Tsukishima-san buông tay tôi ra. Hơi ấm tôi cảm nhận được dần phai đi… Trong tôi đọng lại một chút cảm giác tiếc nuối.
「Tớ muốn hiểu hơn về Senri-san. Tớ muốn biết về gánh nặng của cậu, và nhiều chuyện nữa.」
「Nhưng—」
「Không nhưng nhị gì hết. Nên tớ mong cậu có thể tiếp tục mối quan hệ giả dối này với tớ thêm chút nữa. Không chỉ cho Shiori, mà cho cả tớ nữa.」
Tsukishima-san hít một hơi thật sâu, như thể cô đang cố trút lượng nhiệt tụ lại trong cơ thể mình ra.
「Vậy thì lần tới, tớ sẽ để cậu chạm vào ngực tớ.」
Rồi một lần nữa, Tsukishima-san bật cười.
「Được rồi…cảm ơn cậu.」
Và rồi, tôi đáp. Không hiểu sao, tôi cảm thấy gánh nặng trên vai tôi đã nhẹ bớt phần nào.
◇
Tôi từng thích món cà ri của mẹ tôi.
「...Trái tim mình vẫn còn rộn ràng.」
Ngồi trên giường ngủ, tôi thở dài. Bên ngoài ô cửa sổ, thế gian đã nhuốm mình trong thức đen tuyền của màn đêm, quãng thời gian nơi tôi mau chóng chìm sâu và giấc ngủ. Không sao rũ bỏ được sự bồn chồn bên trong, tôi đã đứng ngồi không yên trên giường suốt hàng tiếng trời.
「Rốt cuộc, bên trong mình là vậy.」
Sự trống rỗng mà tôi tưởng vẫn luôn ở trong tôi. Hóa ra là một cô gái bình thường, buồn tẻ. Chỉ là một cô gái không ngủ được vì trái tim còn thổn thức sau một cái ôm đơn thuần. Đó là tôi.
「Nhưng Senri-san cần một người như mình.」
Dù chúng tôi có giả vờ làm người yêu tới mức nào đi nữa thì tất cả cũng chỉ là một vai diễn. Cậu ấy sẽ không bao giờ cần tôi trong một mối quan hệ thật sự. Cậu ấy sẽ không bao giờ mở cửa trái tim với tôi.
Đó là những gì tôi nghĩ… Vậy nên tôi mới nói rằng tất cả chỉ là diễn.
Khẳng định rằng tất cả là vì Shiori-san chỉ là một cái cớ, thực tế, tôi đề nghị giả làm người yêu vì tôi không muốn bị tổn thương. Tôi không có đủ can đảm để trực tiếp tỏ tình.
Nhưng cậu ấy đã cho tôi thấy mặt yếu đuối của cậu.
Những câu từ tưởng chừng như chẳng thể chạm tới ai đã chạm tới cậu ấy.
「Đôi mắt lạnh lùng ấy. Cậu ấy thốt ra những câu từ nhằm tổn thương người khác, nhưng vẫn nở được một nụ cười.」
Tôi không chứng kiến tất cả ngay từ đầu. Nhưng Senri-san vẫn luôn mỉm cười như thể lúc ấy cậu ấy là một người khác. Có lẽ đó mới là bản chất của Senri-san…Không, có lẽ là không phải. Đó chỉ là một khía cạnh của cậu ấy, không thể toàn bộ được.
「Chắc chắn Senri ở giữa hai khoảng đấy. Bình thường và bất bình thường… Shiori-san muồn lôi kéo một Senri-san như vậy về phía cô ấy.」
Vậy thì tôi sẽ làm điều ngược lại. Mỗi khi nào Senri-san sắp phạm phải sai lầm, tôi sẽ dịu dàng ở bên cậu ấy. Nếu làm khiến cho cậu ấy dựa vào tôi như hôm nay…chẳng phải như vậy mới tuyệt biết bao sao?
「...Đần hết sảy.」
Dù tôi có suy nghĩ sâu xa tới đâu về các vấn đề phức tạp, thì suy cho cùng, tôi đơn giản là đang bị cuốn hút bởi một chàng trai u ám và lạnh lùng. Tất cả lý do khác chỉ là phụ tố. Đơn thuần là một tình yêu, một ý thích.
「Nhưng đâu phải nói dối.」
Tôi, người bên ngoài có vẻ lộng lẫy nhưng bên trong hoàn toàn trống rỗng. Một cô gái có mục đích sống duy nhất là để đáp ứng kỳ vọng của người khác. Một cô gái bình thường có khẩu vị thiên về cà ri nhà làm theo công thức đơn thuần trên hộp hơn là một thứ công thức cầu kỳ nào đó trên mạng.
Đó là tôi.
Một tôi trống rỗng.
「Nhưng hiện tại, tràn lấp trong em là tình yêu dành cho anh.」
Cái từng là trống rỗng trong tôi giờ đã dễ dàng bị phủ lấp…Ahh, mình muốn gặp anh ấy quá đi mất. Mình muốn anh ấy ôm mình trong vòng tay. Mình muốn được anh ấy dựa dẫm. Mình muốn anh ấy chỉ nhìn một mình mình mà thôi, mình sẽ mọi thứ có thể. Không đời nào mình trao anh ấy cho bất cứ ai.
Dù cho có phải làm tổn thương người khác
Dù cho anh ấy có phải chịu tổn thương.
…Mình muốn anh ấy thuộc về mình.
「Có lẽ mình đang sai. Nhưng biết sao giờ?...Mình đang hạnh phúc quá.」
Tôi từng thích món cà ri của mẹ tôi.
Tôi chắc chắn là yêu mất rồi.
Cái me gì đây Shiori ver2 à