Auburn IV, Hoàng đế thứ 16 của Đế chế Glick.
Bệ hạ được truyền ngôi từ vị Nữ Hoàng đời trước, nhưng Hoàng hậu của ngài ấy do cơ thể yếu ớt nên đã mất sớm. Sau đó Hoàng đế vẫn để trống vị trí Hoàng hậu, mặc dù ông vẫn giữ tước vị đó vì lý do chính trị.
Trước khi Hoàng hậu qua đời, Bệ hạ không có thê thiếp nào.
Họ được mô tả rất gần gũi và thân thiện.
Sau khi Hoàng hậu qua đời, Auburn IV đã nạp ba Hoàng phi. Ngài ấy có ba người con, một Công chúa và hai Hoàng tử.
Và cả hai Hoàng tử đều si mê Lina và trở thành nô lệ của cô ấy…
Cuốn tiểu thuyết ban đầu là một cuốn tiểu thuyết hậu cung ngược.
Seria đối mặt với vị hoàng đế có hai người con trai không được nữ chính chọn. Do đó nàng hơi lo lắng khi Lesche nói, “Chúng ta phải diện kiến Hoàng đế.”
Ở nửa sau của câu chuyện, có một cuộc đối đầu lớn giữa Hoàng đế và Lesche, Lina suýt mất mạng khi thanh tẩy Magi trong Cung điện.
Nhờ cô ấy mà Seria có phần lo lắng.
‘Họ có vẻ đều ổn.’
Seria và Lesche đang ở cung điện mà Hoàng đế cư trú. Đó không phải nơi mà nhiều quý tộc có thể bước vào và diện kiến cùng một lúc, mà là một phòng tiếp kiến mang bầu không khí riêng tư hơn. Tất cả đồ nội thất và giấy dán tường đều được sơn vàng, nhưng dù sao trông nó cũng khá thoải mái.
“Bệ hạ.”
“Ngươi đến rồi, Đại Công tước Berg.”
Giọng nói của Lesche với Hoàng đế bình thường đến kinh ngạc.
“Ngồi đi, Phu nhân Đại Công tước xứ Berg.”
“Cảm ơn, thưa Bệ hạ.”
Seria ngồi xuống ghế và nhìn vào khuôn mặt của Hoàng đế. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy khuôn mặt ngài ấy ở cự ly gần kể từ khi chiếm hữu Seria.
Hoàng đế mang dáng vẻ buồn chán hơn một Hoàng tộc nghiêm nghị, giống như một người nông dân đang bán khoai tây.
Ông ấy có những ấn tượng nhẹ nhàng. Sau khi mời trà Seria, ông ấy nhìn sang Lesche.
“Tại sao ngươi không đến ngay khi ta yêu cầu?”
“Tôi không thể đến vì lũ quỷ thường xuyên xuất hiện ở sông băng.”
Đó là một lời nói dối. Seria Stern hiểu rất rõ điều này.
“Ngoài mùa đông ra còn có mùa xuân, hạ và mùa thu. Không phải cả ba mùa đó ngươi đều có thể đến đây ít nhất một lần sao?”
“Tôi không có thời gian vì nguồn cung các cây bạc bị suy giảm.”
Tất nhiên đó cũng là một lời nói dối. Tầng hầm ở Berg luôn được trang bị đầy đủ các nhánh cây bạc. Chúng liên tục được sử dụng nhưng cũng sẽ được bổ sung ngay ngày hôm sau. Seria chớp đôi mắt nhận ra lời nói dối bất chợt của Lesche.
Hoàng đế nói sau khi nhấp một ngụm trà.
“Cho dù ta có khuyến khích cậu ta kết hôn đến mức nào đi nữa thì Đại Công tước cũng sẽ không làm. Vì vậy ta đoán cậu ta đang cố gắng làm vậy để kết hôn với Stern.”
“Nếu không phải Stern, tôi sẽ không muốn cưới ai cả.”
“...”
Ngay lúc đó, biểu cảm của Seria và Hoàng đế bắt đầu giống nhau. À không, cả quan cận thần đứng đằng sau họ lúc này cũng không thể tin vào tai mình. Seria nâng tách của mình lên để điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Hoàng đế cũng làm điều tương tự. Ông ấy hắng giọng và nhìn Seria.
“Đúng vậy đấy Phu nhân. Ta đã nghe nói về đám cưới trước đó.”
Seria chăm chú lắng nghe những lời nói về đám cưới với Kalis. Hoàng đế hất cằm về phía Lesche và tiếp tục nói.
“Có vẻ cô là người được Đại Công tước yêu thích.”
“...”
‘Hoàng đế đang nói đùa sao? Mình có nên cười không?’
Cùng lúc với suy nghĩ của mình, Seria cười một chút với bản năng sinh tồn và nịnh nọt.
Nhưng khi Hoàng đế nhìn Lesche và trao cho chàng ánh mắt khá xấu hổ. Theo ánh mắt của ông ấy, nàng cũng nhìn sang Lesche. Trong giây lát nàng cảm thấy run lên vì sợ hãi vì khuôn mặt Lesche hoàn toàn vô cảm.
“Chắc là ta đã nói đùa không vui chút nào. Ta chỉ cảm thấy vui vì được gặp lại ngươi sau ngần ấy năm.”
Hoàng đế nói, khéo léo chuyển chủ đề.
“Ta chắc là Leila cũng sẽ vui khi nhìn thấy điều này.”
“Leila?”
Đôi tai của Seria vểnh lên. Tâm trí nàng vẫn tràn ngập những cái tên của quý tộc đế chế Glick. cái tên Leila đương nhiên cũng ở đó.
Leila Berg.
Bà ấy là mẹ của Lesche. Mặc dù trong nguyên tác, chuyện về mẹ của Lesche không được nhắc đến một cách chi tiết. Không những cố tình né tránh mà ngay cả khi đến đây, Lesche cũng không trực tiếp đề cập đến. Vậy nên Seria không thể giấu được sự tò mò.
Như thể biết nàng đang tò mò, Hoàng đế cười lớn.
“Ta là bạn cùng lớp với Leila. Chúng ta biết nhau khá rõ. Bà ấy là một người bạn cùng lớp tốt bụng và thông minh. Thật tệ khi bà ấy lại bị ốm và ra đi.”
Theo thế giới bên ngoài, Cựu Phu nhân Đại Công tước được cho là đã qua đời vì bệnh tật. Khi Seria nghe được từ Linon thì đó không phải sự thật.
Nàng nhớ lại những lời vừa nghe từ Hoàng đế. Bệ hạ lúc này… Ông ấy giống như những người thân giàu lòng nhân ái và rộng lượng mà đôi khi nàng thấy trong các bộ phim truyền hình. Có lẽ vì nàng nghĩ những người họ hàng như là kỳ lân vậy, thật lạ khi nhìn thấy họ ở trước mặt mình.
Lúc này nàng có thể hiểu được thái độ của Hoàng đế đối với Lesche. Sẽ thật tốt nếu cứ tiếp tục như vậy.
“Phu nhân Đại Công tước.”
“Vâng, thưa Bệ hạ.”
Hoàng đế nhìn Seria.
“Ta là một người bạn của Thượng tế Amos. Cá nhân ta rất tôn trọng ông ấy, nhưng ông ấy đã ra đi trong khi đang bảo vệ Thánh nữ. Đó là một sự hy sinh anh dũng nhưng ta vẫn luôn cảm thấy thật tệ.”
Hoàng đế mang một biểu cảm u tối như thể ông ấy đang khóc. Đó không phải một lời nói dối khi nói ông ấy thân thiết với Amos.
“Hãy thường xuyên đến đây. Còn ngươi ở lại thêm một chút nữa. Không phải ngươi có nhiều điều muốn nói về việc chinh phục lũ quỷ sao? Howard đang than khóc và la hét ầm ĩ kìa.”
“Vậy tại sao ngài lại chấp nhận việc đó?”
Hoàng đế mỉm cười khổ sở. Seria lại có một dấu chấm hỏi trong đầu. Có phải vì ngài ấy bị Hoàng hậu Ezikel lay chuyển không?
‘Sao? Mình là người duy nhất không biết gì về Hoàng tộc. Họ là những người duy nhất biết.’
Seria không muốn nghe quá nhiều về điều mà nàng không hiểu. Vì vậy nàng đã đứng dậy
“Vậy bây giờ tôi sẽ rời đi. Thưa Bệ hạ.”
Lesche nắm lấy tay nàng khi nàng đứng dậy. Chàng cũng rời khỏi chỗ ngồi và Hoàng đế quay sang nhìn chàng.
“Ngươi đang đi đâu? Ta chưa bao giờ cho phép ngươi rời đi cả.”
“Tôi chỉ hộ tống vợ mình rồi sẽ quay lại.”
“Có phải Phu nhân đang đi du lịch lục địa không?”
“Tôi sẽ hộ tống nàng ấy ra xe ngựa. Đó là phép lịch sự cơ bản ở Berg.”
Hoàng đế có vẻ không hài lòng.
“Đi an toàn.”
***
Hoàng đế có mối hận thù. Ông ấy luôn giữ một cuốn sổ cái về Lesche và Seria như thể ông ấy đang cố gắng làm gián đoạn thời gian họ ở bên nhau.
Seria vô tình trở thành người được Đại Công tước và quan thị vệ riêng của Hoàng đế hộ tống, mặc dù nàng chỉ là đi ra xe ngựa.
Mặc dù vậy thì đây là cung điện của Hoàng đế, nên các quý tộc, quan chức và hàng trăm người có vẻ bận rộn đi qua…
Thật xấu hổ khi mọi người đều đi về phía này.
“Cứ đi đi, đến đây là được rồi.”
“Thậm chí còn có một chiếc xe ngựa.”
Seria nhanh chóng đổi hướng.
“Đi đi rồi nhanh trở về nhé.”
“Đó là ý của nàng à?”
Viên nghị thần ra hiệu.
“Tôi sẽ đưa vợ ngài ra xe ngựa.”
Viên nghị thần rất khéo léo. Bất chấp điều đó, Lesche vẫn không rời đi. Hơn nữa chàng còn nắm lấy tay Seria và đặt nó lên má mình.
“Lesche?”
Đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm xuống nàng.
“Con người rất nông cạn.”
“Sao?”
“Ta thắc mắc tại sao lại đến Cung điện. Ta muốn ở lại biệt thự với nàng,”
“...”
Seria nhìn chằm chằm Lesche. Người trưởng thành nào cũng đều hiểu điều chàng nói. Lesche bật cười khi nhìn vào đôi đồng tử nhấp nháy của Seria. Chàng ấn chặt môi vào mu bàn tay nàng trong khi mắt chàng dán chặt vào khuôn mặt của Seria.
“Ta sẽ gặp lại nàng ở nhà, Seria.”
Seria cảm thấy tim mình nhói lên khi nghe thấy giọng nói của Lesche. Miền trung đang là mùa đông, nhưng ở đây mùa xuân đang đến gần. Những ngón tay nàng vô tình co giật khi nàng cảm thấy có gì đó tan vỡ trong trái tim mình. Nó khiến nàng cảm thấy nhột như thể phần nào đó trong nàng đã được gió xuân chạm vào.
“Gặp chàng sau nhé.”
Không lâu sau Seria đã được đưa đến chiếc xe ngựa đang đợi nàng. Viên nghị thần hộ tống nàng lịch sự nói.
“Chúc người có một chuyến đi an toàn, thưa Phu nhân Đại Công tước Berg.”
Sau khi ông ấy rời đi, Seria chờ đợi một lúc trước xe ngựa. Những con ngựa được người hầu trong cung mang đến chuồng ngựa vẫn chưa đến. Thật ngạc nhiên nó lại yên tĩnh đến thế, giống như một thư viện mặc dù có rất nhiều cỗ xe và người phục vụ ở cùng một nơi.
Ngay khi đó.
“Ừm. Phu nhân Đại Công tước Berg?”
Giọng của một người phụ nữ vang lên từ phía sau Seria. Nàng quay lại và nhìn thấy một phụ nữ quý tộc đang đứng ở đó. Người mà Seria không thể biết được là một tiểu thư hay phu nhân quý tộc.
“Cô là…?”
“Ôi trời!”
Người phụ nữ nắm lấy tay của Seria ngay lập tức.
“Là tôi. Marlesana Polvas. Phu nhân Công tước Polvas.”
‘Nữ Công tước Polvas? Ồ!”
Seria ngay lập tức mở to đôi mắt. Đó là Nữ Công tước đã được nàng cứu bằng cách leo lên ngọn đồi từ lãnh thổ Berg, đồng bằng Connes.
“Bây giờ tôi xin chính thức nói lời cảm ơn người. Tôi và Polvas mắc nợ Stern và Berg rất nhiều.”
“Vâng.”
“Ôi trời!”
Đôi mắt của Nữ Công tước Polvas sáng lên.
“Tôi nghĩ người sẽ hạ mình xuống và nói rằng đó không phải vấn đề lớn. Nhưng tôi đã nhầm rồi.”
“Đó không phải vấn đề lớn đâu.”
Nữ Công tước bật cười. Thái độ của cô ấy rất độc đáo. Chẳng phải đó là điều mà hầu hết các quý tộc xung quanh Seria đều như vậy sao? Họ rất khác nhau bên trong và bên ngoài. Seria Stern giống như một kẻ làm hài lòng họ.
Đã lâu rồi nàng mới gặp một Nữ Công tước có thái độ thẳng thắn như vậy. Nàng tự nhiên cảm thấy yêu mến cô ấy.
“Vâng đúng vậy. tôi đã tỉnh lại vài ngày sau đó. Tôi định nói lời cảm ơn người, nhưng họ nói lâu đài Đại công tước quá ồn ào vì vừa nhận được sự chấp thuận của Hoàng gia. Vậy nên tôi chỉ gửi người một món quà vì nghĩ người sẽ mất trí nếu tôi đến thăm. Tôi đã hối hận sau khi gửi nó. Món quà của tôi hẳn đã bị chôn vùi rồi phải không?”
“À…”
‘Thành thật thì tôi không biết món quà của Nữ Công tước Polvas đã được gửi đến. Vì như cô ấy nói, những món quà đổ về từ khắp Berg do sự chấp thuận của Hoàng gia cho cuộc hôn nhân của chúng tôi.’
Khi Seria mỉm cười ngượng nghịu, Nữ Công tước nói đã với giọng hiểu biết.
“Không sao đâu, thưa Phu nhân. Tôi chỉ rất vui khi được gặp người như thế này.”
Nữ Công tước cởi chiếc mũ đang đội và đưa nó cho người hầu bên cạnh, rồi đưa một tay lên trước ngực. Sau đó, cô ấy dùng tay còn lại vén gấu váy lên rồi khuỵu gối.
Đó là một cái cúi đầu thấp. Đây là một lời chào nhằm bày tỏ sự cảm kích sâu sắc nhất đối với Phu nhân của đế chế Glick.
Nhưng có điều gì đó đã thu hút sự chú ý của Seria trước lời chào lịch sự đó.
‘Mái tóc màu hồng?’
Nữ Công tước tóc hồng?
Nhìn lại, Seria nhớ ra Nữ Công tước này cũng đang đội một chiếc mũ khi cô ấy bị tấn công. Khi đó Seria không có thời gian để xem xét kỹ màu tóc của cô ấy. Đó là một màu hồng rất hiếm…
Seria hỏi để đề phòng.
“Phu nhân, có phải mắt cô có màu hồng không?”
“Sao? Vâng, đúng vậy. Tôi có màu mắt khác thường.”
Nữ Công tước vỗ hai bàn tay lại với nhau.
“Ôi, Phu nhân! Người mới đến thủ đô. Tôi muốn mời người một tách trà để tỏ lòng biết ơn của tôi. Người có thường xuyên tham dự một bữa tiệc trà không? Nếu không…”
Seria chớp đôi amtứ khi nghe thấy giọng nói huyên thuyên của Nữ Công tước.
‘Người này… Có phải cô ấy cũng xuất hiện trong nguyên tác không?’
** Còn tiếp **