Đã được vài ngày trôi qua kể từ khi tôi chuyển đến ký túc xá của Học viện thám tử August.
“…Điều này sẽ khiến mình phát điên mất.”
Sau khi xem qua tất cả hồ sơ học sinh mà tôi đã có được nhờ sự giúp đỡ của giáo sư Moriarty được một lúc, tôi nằm xuống giường, khẽ thở dài.
‘Rốt cuộc người đó là ai thế nhỉ?’
Tin nhắn bí ẩn xuất hiện trên tay tôi vài ngày trước.
Người gửi nó có lẽ là hôn phu của Adler trong tác phẩm gốc hoặc một ai đó với giả thuyết đã đính hôn.
Bởi vì kể từ khi tôi chiếm hữu cơ thể này, mọi liên hệ với những người phụ nữ khác đều thông qua thư tay. Nhưng liên hệ của người này lại thông qua ma thuật truyền tin được khắc trên tay Adler.
Và cái tên được lưu trong đó là ‘Hôn thê’, chính xác chỉ là hai từ như vậy.
‘Mình thực sự không nghĩ được đó là ai.’
Vấn đề là tôi hoàn toàn không biết người đó là ai.
Vị hôn thê của Adler trong tác phẩm gốc là một luật sư người Anh tên là Godfrey Norton.
Tất nhiên, ở thế giới này, giới tính của các nhân vật bị đảo ngược nên người đó có thể sẽ là phụ nữ chứ không phải đàn ông.
Tuy nhiên, không có người phụ nữ nào mang họ ‘Norton’ và làm nghề luật sư ở London này.
Ngay cả khi xem xét đến khả năng đó, tôi đã điều tra tất cả các nữ sinh thuộc chuyên ngành luật ở các học viện và kết quả là không có người nào như vậy.
Biện pháp cuối cùng là tôi đã viết thư cho những người hầu ở dinh thự đã phải nhập viện do trận hỏa hoạn gần đây. Nhưng khi người nữ quản gia trưởng đến thăm tôi, cô ấy nói rằng cô ấy cũng không biết gì cả. Cách này có vẻ đem lại nguồn tin không mấy tác dụng.
“Vài ngày nữa sẽ là ngày 21.”
Ai là người đã liên lạc và hẹn gặp tôi ở một địa điểm không xác định vào tối ngày 21?
Isaac Adler trong cốt chuyện mà tôi từng xem qua, đã qua đời theo mạch chuyện chính của trò chơi gốc dưới tay Giáo sư Moriarty nên cũng không có nhiều thông tin thực sự cần thiết.
Nói cách khác, đây là một tình huống vô cùng rắc rối kèm với việc hoàn toàn không có manh mối nào liên quan. Nó khiến tôi đau đầu.
“Không, tốt hơn hết có lẽ không nên đi gặp cô gái đó.”
Nhưng nếu nghĩ kĩ, sẽ tốt hơn nếu không gặp mặt một người mà tôi thậm chí còn không quen biết.
Rõ ràng Adler, người dù gì cũng là một tên rác rưởi, chắc chắn đã tán tỉnh cô gái đó một cách không mấy sạch sẽ.
Hơn hết, dính líu đến tôi bây giờ sẽ gây nguy hiểm cho cô ấy.
“…Ư.”
Những vết bỏng vẫn đang nhức nhối như điên là bằng chứng cho điều đó.
Vụ đốt phá dinh thự của tôi hiện đang được cảnh sát điều tra, nhưng họ vẫn chưa tìm ra manh mối nào.
Và nếu cảnh sát không thể tìm ra manh mối xác định được là do tai nạn hay gì thì chỉ có một câu trả lời hợp lý…
Đó là khủng bố có chủ đích bằng mana.
Xét tới việc không có người hầu nào là người sử dụng mana, có vẻ như ai đó từ bên ngoài xâm nhập vào dinh thự và gài bẫy tôi.
Quả nhiên, không chỉ có những người phụ nữ ở London mà trong giới pháp sư cũng có những người căm ghét Isaac Adler đến mức muốn cậu ta chết.
Thật tốt khi tôi kịp chuyển nơi ở đến đây.
“Phù….”
Nằm trên giường và sắp xếp lại những suy nghĩ phức tạp, tôi nhanh chóng thở dài và đứng dậy.
‘Mình nên giải quyết những vấn đề trước mắt đã.’
Tôi không nghĩ mình sẽ có thể làm được bất cứ thứ gì nếu cứ mãi suy nghĩ về những điều mà mình không thể giải quyết được.
Vì vậy, tôi sẽ làm những gì mà tôi có thể làm ngay bây giờ.
<Cậu Adler, có chuyện khẩn cấp.>
Ví dụ như là gặp giáo sư của tôi, người đã gửi tin nhắn đến cho tôi kể từ khi tôi kết nối ma thuật truyền tin với cô ấy.
<Đến văn phòng của tôi nhanh.>
Tôi có cảm giác tôi có thể thấy rõ những khó khăn đang chờ đợi mình ở tương lai.
…..
“Cậu đến rồi đấy à, Adler?”
Khi nhanh chóng đến văn phòng của giáo sư Moriarty, tôi thấy giáo sư đang ngồi thẳng trên ghế và lặng lẽ vẫy tay.
“Có chuyện gì khẩn cấp sao giáo sư?”
“Thật ra thì cũng không có gì khẩn cấp lắm.”
Nhìn cô ấy, tôi hỏi một câu. Trong khi đó, cô ấy nở một nụ cười và đáp.
“Tôi chỉ muốn gặp cậu nên mới liên lạc mà thôi.”
“Vậy à? Thế thì tôi đi đây.”
“Trò chuyện và tâm sự với vị giáo sư luôn cảm thấy buồn chán chết đi được là một trong những nhiệm vụ chính của một thực tập sinh đấy, cậu Adler.”
Cô búng ngón tay và cánh cửa văn phòng đã khóa lại.
“Tôi đang tò mò liệu giáo sư có phải cũng là một người sử dụng mana chăng?”
“Chà, cậu nghĩ sao?”
‘Mana không xác định’ được cho là đã được sử dụng lên hoàng tử trong vụ án vừa qua, ‘lời nguyền’ của cô ấy, v.v..
Có rất nhiều dấu hỏi chấm mà tôi thắc mắc về cô ấy.
“Chúng ta sẽ thảo luận về việc đó sau. Giờ thì hãy tiếp tục cuộc trò chuyện lần trước nhé?”
“Cuộc trò chuyện lần trước?”
“Là cái tổ chức tội phạm mà cậu nói đấy. Thứ sẽ nhấn chìm toàn bộ London trong tương lai.”
Xét theo phản ứng của giáo sư Moriarty thì việc đó có lẽ là không thể vào lúc này.
“Tôi thực sự rất mong đợi khi nghe cậu đang tạo ra một tổ chức đáng sợ như vậy. Nhưng mà đã nhiều ngày rồi vẫn chưa thấy có tiến triển gì cả.”
“Bởi vì một tổ chức như thế không thể được tạo ra chỉ trong một đêm, thưa Giáo sư.”
“Hmmm…”
Khi Moriarty nghe tôi nói vậy, cô ấy có vẻ hơi thất vọng và lục lọi gói đường trên bàn làm việc.
“Làm thám tử chắc hẳn rất tuyệt nhỉ. Khách hàng tự đến tìm và họ còn có thể quảng cáo một cách hợp pháp.”
“……”
“Tuy rằng việc tư vấn tội phạm làm với cậu rất vui, nhưng cứ chờ đợi mãi thế này thì sẽ hơi chán.”
Bây giờ tôi thấy đôi vai cô ấy rũ xuống và đôi mắt trông vô hồn.
Nhìn cô ấy như vậy làm tôi nhớ tới Holmes trong bản gốc khi không có vụ án và trở nên buồn chán với mọi thứ.
“Không còn cách nào khác nữa sao?”
Thực sự thì những lo lắng của cô ấy cũng đã chiếm trọn suy nghĩ của tôi suốt những ngày qua.
Giáo sư Moriarty sẽ sớm trở nên nổi tiếng khắp thế giới nhờ bài báo về định lý nhị thức mà cô ấy xuất bản cách đây vài ngày, nhưng hiện tại cô chỉ là giáo sư mới trong năm đầu.
Còn tôi, trợ lý của cô ấy, một kẻ rác rưởi và xấu xa khét tiếng ở London.
Vì vậy, tóm lại là chúng tôi thiếu thương hiệu để quảng bá.
Chưa nói đến việc thành lập tổ chức, việc tìm được khách hành để tư vấn tội phạm cũng là một thách thức đối với chúng tôi.
Nếu tình trạng này kéo dài trong vài tuần, thậm chí vài ngày thì sự quan tâm của Moriarty đối với việc tư vấn tội phạm chắc chắn sẽ giảm sút trầm trọng.
Thậm chí cả ngay lúc này, nhìn cô ấy đang nhai những cục đường với vẻ mặt u ám thì thật sự trông chằng khác gì Holmes mỗi khi không có các vụ án.
“Có một cách.”
“….Gì cơ?”
Nhưng thật may mắn là sau mấy ngày đắn đo, tôi đã nghĩ ra được một ý tưởng khá hay.
“Có một cách để đặt nền móng cho tổ chức của chúng ta và đồng thời cũng sẽ tìm được khách hàng đầu tiên.”
“…..”
“Chúng ta có thể làm ngay bây giờ.”
Khi tôi đề cấp đến ý tưởng đó, giáo sư Moriarty ngừng nhai đường và đôi mắt cổ lại sáng lên lấp lánh.
“Adler, cậu luôn cho tôi thấy một thứ gì đó thực sự mới mẻ.”
“Giáo sư đừng tâng bốc tôi vậy nữa.”
“Vậy cách đó là gì?”
Tôi đáp lại bằng cách giơ ra một tập tài liệu mà tôi đã cất trong túi.
“Giáo sư chỉ cần đóng dấu vào đây.”
“Ồ, cuối cùng cậu cũng định biến tôi thành nô lệ t*nh dục của cậu à.”
“Xin hãy dừng việc quấy rồi tình dục tôi bằng lời nói đi, thưa Giáo sư Moriarty.”
Giáo sư Moriarty nhận lấy tài liệu tôi đưa với vẻ mặt phấn khích rồi lặng lẽ nghiêng đầu.
“Đây là cách mà cậu nói?”
“Vâng, thưa Giáo sư.”
“Hmm…”
Phản ứng của cô ấy như vậy là điều dễ hiểu.
“Một câu lạc bộ mô phỏng tư vấn tội phạm. Người phụ trách sẽ là tôi, còn cô chỉ cần là người quản lý thôi. Ít nhất thì nó cũng sẽ khá thú vị”
Tài liệu tôi đưa cho cô ấy không gì khác là giấy phép thành lập câu lạc bộ.
“Làm thế nào mà đây lại là cách mà cậu nói đến?”
“Giáo sư vẫn chưa hiểu à?”
“Thành thật mà nói thì không, tôi không hiểu.”
Moriarty, người đang nhìn xuống giấy phép và gõ tay lên bàn, nhanh chóng bắt đầu nói.
“Tức là vì hiện tại chúng ta không có thương hiệu quảng bá nên cậu đang cố gắng sử dụng cách này để tìm kiếm nhân tài mà tổ chức cần đúng không?”
“Đại khái là vậy.”
“Nhưng, dù thế nào đi nữa thì có vẻ sẽ khá liều lĩnh nếu đưa ra một thông báo như vậy trong Học viện, nơi tập trung rất đông thám tử.”
Tất nhiên, những gì cô ấy nói đều có lý.
Nếu một ‘câu lạc bộ mô phỏng tư vấn tội phạm’ được mở tại học viện thám tử hàng đầu châu Âu, những người có thể tham gia câu lạc bộ cùng lắm chỉ vì tò mò sẽ là những thám tử có nhiều thời gian rảnh rỗi hoặc là vì yêu thích sự mới lạ.
“Ngay cả khi một học sinh thực sự quan tâm đến tội phạm mà tới câu lạc bộ thì cũng không thể phân biệt được họ. Việc nhận yêu cầu tư vấn sẽ còn khó khăn hơn nữa.”
“……”
“Và nếu có những học sinh có ý định phạm tội như vậy ngay từ đầu, việc họ theo học tại Học viện thám tử cũng rất phi lý.”
Đối mặt với logic đúng đắn của giáo sư Moriarty, người đã bác bỏ đề xuất của tôi…
“…Hahaha.”
Trước khi tôi kịp nhận ra, tiếng cười khúc khích đã thoát ra khỏi môi tôi.
“Sao cậu cười thế, Adler?”
Điều này là do logic thông thường đó không được áp dụng tại học viện này.
“Không có gì đâu, thưa Giáo sư.”
Học viện thám tử August.
Sân khấu chính của trò chơi và là nơi mà nhân vật chính – Holmes, sẽ nhập học sau một năm nữa. Nơi này cũng là nơi chứa đầy các thủ phạm đứng sau hàng loạt sự cố xảy ra khoảng một năm sau đó.
Và tôi chắc chắn…
Mặc dù chúng tôi có thể sẽ không thu hút được hết sự chú ý của tất cả bọn họ nhưng tôi tin rằng nhất định chúng tôi có thể thu hút sự quan tâm của ít nhất một người đến câu lạc bộ này.
Người đó chính là thủ phạm thực sự đằng sau câu chuyện gốc ‘Red mana League’ – người phụ nữ thông minh thứ tư ở London.
Ngay cả khi cô ấy không ở đẳng cấp của Đại tá Moran, tay sai ban đầu của Moriarty trong bản gốc thì cô ấy cũng phù hợp trở thành thành viên của tổ chức chúng tôi.
“Xin hãy nhanh chóng đóng dấu giấy phép đi, thưa Giáo sư.”
“Dù tôi đã nói như vậy rồi mà cậu vẫn muốn làm theo cách này sao?”
“Nếu cô không hài lòng thì có thể giết tôi.”
Khi tôi nói những lời đó với đôi mắt nhìn thẳng vào cô ấy, Moriarty bắt đầu lắc đầu sang hai bên với một nụ cười yếu ớt.
Một thói quen thường thấy ở cô khi cô đang suy nghĩ sâu sắc về điều gì đó hoặc bị thu hút bới thứ gì đó.
Cô ấy đang nghĩ gì về tôi ngay lúc này khi cổ nhìn chằm chằm vào mắt tôi mà không che giấu đi thói quen đó.
“Xin hãy yên tâm.”
Tôi cảm thấy hơi ớn lạnh nhưng tôi vẫn cố giữ bình tĩnh.
Sự kiện sắp tới mà tôi đem đến sẽ khiến giáo sư Moriarty hài lòng.
“Kể từ bây giờ, tôi sẽ biến London thành thiên đường dành riêng cho cô, thưa Giáo sư thân mến.”
Dù tôi nói thế nhưng chỉ một nửa trong số đó là sự thật.
Bởi vì cô gái trẻ thiên tài sống ở số 221B Phố Baker cũng sẽ được nhận một tấm vé để vào thiên đường đó.
“Đây là tấm vé để tôi bước vào phải không, cậu Adler?”
Tất nhiên, người bước vào đầu tiên sẽ là giáo sư Moriarty, người đang nhướn mày và đóng dấu vào tờ giấy phép.
“Cảm ơn giáo sư.”
Đã đến lúc chiêu mộ những thuộc hạ sẽ tham gia vào ‘cuộc đi bộ trên dây’ giữa hai thiên tài London.
.
.
.
.
Tối hôm đó, tại sảnh Học viện thám tử August -
“Tại sao lại có nhiều người tụ tập ở đó thế?”
“Lần này có ai mới chuyển đến à?
“Không, là vì mọi người đều tập trung lại hết ở chỗ bảng thông báo rồi.”
Những học sinh đã học xong bắt đầu thì thầm với nhau, để ý đến đám đông đang vây quanh bảng thông báo.
“…Kệ họ đi. Chỉ là những thám tử tập sự đang hào hứng vì điều gì đó thôi mà.”
“Nhưng nhìn thấy nhiều người vậy khiến tớ tò mò.”
“Thôi thì đi coi thử xem sao.”
Và ở phía sau đám đông đó,
“……..”
Một cô gái nhìn chằm chằm vào bảng thông báo với vẻ mặt lạnh lùng.
CẬU LẠC BỘ MÔ PHỎNG TƯ VẤN TỘI PHẠM
Mục đích của Câu lạc bộ mô phỏng tư vấn tội phạm là dàn dựng tạo ra thủ phạm của một vụ án mô phỏng. Địa điểm phỏng vấn là tại văn phòng của Giáo sư Moriarty nằm trên tầng 3 ….
Ánh mắt của cô dán chặt vào phần được viết bằng chữ lớn màu đỏ nằm dưới tấm bảng.
*Những học sinh có thể sử dụng mana đỏ sẽ trực tiếp đậu mà không cần phỏng vấn. Ngoài ra được miễn tất cả các phí hoạt động.
“…Đây có phải là sự trùng hợp không nhỉ?”
Cô gái thấp giọng lẩm bẩm, nhẹ nhàng vuốt ve nốt ruồi trên trán rồi bắt đầu tiến về phía địa điểm phỏng vấn trên tầng 3.
“Ra là ở đây cũng có những người cùng suy nghĩ giống mình.”