“Là cô.”
Trong căn hầm, nơi đã im lặng được một lúc, giọng nói vô hồn của Charlotte Holmes nhẹ nhàng vang lên.
“Chính cô đã lên kế hoạch tất cả.”
Luồng mana đen xung quanh đang cuồn cuộn đầy mãnh liệt khi cô nói vậy.
“Cô đã đẩy Adler vào tình thế nguy hiểm này, thậm chí còn tẩy não phu nhân Roylott và quý cô Helen Stoner từ trong bóng tối. Không ai khác ngoài cô có thể nghĩ ra những thủ đoạn mưu mô này cả.”
“……”
“Phải vậy không, Jane Moriarty?”
Nghe vậy, Moriarty mỉm cười.
Một nụ cười trống rỗng, vô cảm.
Nhưng trong mắt Charlotte, nụ cười đó giống như một sự chế nhạo, coi thường.
“Tôi sẽ giao cô cho cảnh sát.”
Charlotte run rẩy với bàn tay nắm chặt lại, từ từ tiếp cận Moriarty trong khi lẩm bẩm như vậy.
“Về tội gì?”
“Mưu sát Isaac Adler, tẩy não phu nhân Roylott. Còn cả âm mưu sát hại Helen Stoner.”
Nghe những lời buộc tội đó, ánh mắt Moriarty trở nên lạnh lùng hơn.
“Cô Holmes, thật lòng mà nói, tôi không hiểu làm thế nào mà cô lại đạt được điểm số tuyệt đối trong bài kiểm tra đầu vào của Học viện Thám tử August.”
Cùng với nụ cười tự mãn trên môi, cô nhìn xuống phu nhân Roylott và Helen Stoner đang nằm trên sàn.
“Cô đã thao túng điểm số à?”
“Đừng có mà ở đó nói nhảm nữa.”
“Tôi nghĩ chính cô mới là người nói những điều nhảm nhí và vô nghĩa đó.”
Charlotte tiến đến trước mắt Giáo sư Moriarty, sau đó dừng lại khi nghe những lời đó.
“Tôi đến dinh thự này để tìm người trợ lý đã vắng mặt mà thôi. Tôi chỉ tình cờ chứng kiến tội ác của cô Helen Stoner và ra tay ngăn chặn giúp.”
“…..”
“Đó chỉ là chuyện lục đục gia đình giữa hai mẹ con họ, cả tôi và Isaac Adler đều vô tình bị cuốn vào. Tóm gọn lại thì đó là toàn bộ câu chuyện đã xảy ra.”
“Mẹ kiếp…!”
Sau khi im lặng lắng nghe Moriarty nói, Charlotte chửi thề.
“Chính xác mà nói thì vấn đề ở đây là gì?”
“Thủ đoạn của vụ án này quá tinh vi và phức tạp nên không thể coi là một vụ lục đục gia đình bình thường được. Giống như có ai đó đã nhúng tay vào vậy. Một người như cô Jane Moriarty chẳng hạn….”
“Tuy nhiên, nếu phân tích nhật ký và hồ sơ bệnh án tâm thần của quý cô Helen Stoner, người hiện đang bất tỉnh, thì khả năng cao đây là một tội ác đã được tính toán từ trước.”
“Có dấu vết rõ ràng cho thấy thật sự một ai đó đã can thiệp, một cách vô cùng giả tạo.”
Khi nghe thấy một tràng suy luận của Charlotte, vẻ mặt của Moriarty thoáng chốc lộ ra vẻ khó chịu.
“Đúng là có ai đó đã ra lệnh từ đằng sau và vạch ra kế hoạch tội ác vô cùng tài tình, nhưng đáng tiếc nó đã không thể thành công. Như thể người đó chỉ đang tư vấn cho một tên tội phạm…”
“…Cô ảo tưởng hơi xa quá rồi đó, cô nhóc nhỏ nhắn à.”
Sau đó, Charlotte thì thầm với nụ cười chế giễu trên môi.
“Ảo tưởng ư? Đừng làm tôi cười chứ. Cô giáo sư đây hình như rất khó chịu khi nghe được những sự thật đó…”
“Thế cô có bằng chứng gì để chứng minh những gì cô nói là thật không vậy?”
Nghe được câu hỏi đầy ẩn ý giễu cợt và cười nhạo, Charlotte nghẹn lời và im lặng lại.
“Sao vậy hả, Charlotte Holmes ơi? Đừng bảo là cô đã ăn nói xằng bậy mà không có bằng chứng gì để chứng minh nhé?”
“…..”
“Nếu không thì sao cô không nói ra hết bây giờ đi? Bằng chứng cho thấy tôi có liên quan tới vụ án này ấy.”
Tất nhiên là không có bằng chứng.
Thực ra đã từng có… nhưng nó bị xóa rồi.
“…….”
Đôi mắt trống rỗng của Helen Stoner mở to khi cô bất tỉnh do bị siết cổ bởi chiếc vòng cổ mà phu nhân Roylott sở hữu.
Ngay cả khi cô có tỉnh lại, bộ não bị thiếu oxy trong thời gian dài của cô sẽ không thể phục hồi được nhận thức.
“…Ư.”
Phu nhân Roylott, người đang dần tỉnh lại, đã bị Helen Stoner tẩy não.
Vì vậy, dù bà có tỉnh lại hoàn toàn, bà ấy cũng sẽ không thể nhớ được những gì vừa xảy ra. Ngoài ra, cũng không thể tìm thấy bất kỳ mối liên hệ nào giữa Giáo sư Moriarty với bà, người mà dường như ngay từ đầu bà ấy không hề dính líu tới.
“…Mau thả Adler ra.”
Charlotte im lặng vì chính cô biết rõ những sự thật đó hơn bất kỳ ai khác, cô nhanh chóng nhắm mắt lại và mở miệng.
“Cô thám tử lại đang nói cái gì nữa vậy?”
“Tôi sẽ bảo anh ta làm chứng, rằng chính cô đã dàn dựng tất cả chuyện này.”
“Hahahaha.”
Sau đó, Giáo sư Moriarty bật cười không thể kiềm chế được.
“Ahahahahaha…”
Tiếng cười của cô vang vọng khắp tầng hầm một lúc lâu.
“Cô đã đi quá xa với ảo tưởng vớ vẩn của bản thân rồi đấy.”
Đột nhiên, cô ngừng cười, vừa nói vừa vuốt ve Adler, người nãy giờ im lặng nép mình trong vòng tay cô.
“Chính tôi là người đã cứu Isaac Adler khỏi nguy hiểm.”
Cô trừng mắt nhìn Charlotte.
“Sự thật đơn giản đó cô có hiểu được không vậy, Charlotte Holmes?”
“Cô có mau bỏ cái bàn tay bẩn thỉu đó ra khỏi anh ta không hả?”
Đôi mắt rực lửa của Charlotte trừng mắt nhìn lại Moriarty, người vẫn đang vuốt ve Adler, như thể cô rất muốn giết người phụ nữ trước mặt mình.
“Nếu tôi bị vuốt ve bởi một người không hề yêu tôi, chắc tôi sẽ ớn lạnh chết mất…”
“…Hmm.”
Giáo sư nhìn thấy phản ứng thú vị đó rồi lặng lẽ nhếch mép.
“Đủ rồi đấy! Mau giao anh ta ra nhanh khi tôi còn đang yêu cầu tử tế…”
-Soạt…
Đúng lúc đó, Giáo sư Moriarty lặng lẽ hất mái tóc dài ra sau và dịu dàng nhìn Adler, tựa đầu vào gần cậu hơn.
“…..”
Khoảnh khắc tiếp theo, lưỡi của họ một lần nữa hòa quyện vào nhau.
“…Dừng lại.”
Charlotte chứng kiến cảnh đó với vẻ mặt xanh xao, lẩm bẩm đầy đáng sợ.
“…..”
Tuy nhiên, hai người vẫn nhắm nghiền mắt, quấn lưỡi với nhau, trao đổi nước bọt một cách đầy thân mật.
“Hãy mau dừng lại đi.”
Charlotte nhìn chằm chằm vô hồn, sau đó loạng choạng và đưa tay về phía Adler.
-Vù vù…
“Ah.”
Tuy nhiên, mana xám tràn ngập cơ thể cậu bùng lên, đẩy cô ra xa.
-Ẩm ướt…
Vì điều đó, Charlotte bất giác lùi lại. Jane Moriarty ngửa đầu ra sau, kéo dài dịch nước bọt sền sệt giữa hai người.
“Hmm…”
Moriarty nhìn vào trợ lý của cô cùng với dịch nước bọt căng ra, cô lại tiếp tục nuốt lưỡi với cậu.
“Dừng lại…”
Khi Giáo sư lặp đi lặp lại hành động đó không ngừng, tiếng kêu nghẹn ngào của Charlotte bắt đầu vang vọng.
-Vù vù…
Charlotte yếu ớt cúi đầu, toàn thân cô bị nhấn chìm trong luồng mana đen. Giáo sư Moriarty nhếch mép cười.
“…Giờ cô hiểu rồi chứ?”
Sau đó, cô mới đưa lưỡi ra khỏi miệng Adler, dùng tay áo lau môi và thấp giọng thì thầm.
“Đây không phải là thứ mà một đứa nhóc như cô can thiệp vào đâu…”
“…..”
“Ý tôi là mối quan hệ của hai người chúng tôi.”
Nói xong, cô mỉm cười đắc thắng rồi bước ra khỏi phòng.
“…Hình như người phụ nữ tên Watson đó đã đi gọi cảnh sát thì phải?”
Giáo sư lẩm bẩm trong khi nhìn về phía người trợ lý của cô.
“Cậu cũng nên rời đi nhanh. Nếu cảnh sát mà tới thì sẽ rắc rồi lắm…”
“Giáo sư.”
Adler, người vẫn đang còn ngồi trên ghế, nói nhỏ với cô.
“Một lát nữa tôi sẽ ra ngay.”
“Tại sao?”
“Không phải chúng ta cần dọn dẹp hiện trường vụ án sao?”
Ánh mắt của Adler hướng vào Charlotte, người vẫn đang bao phủ bởi luồng mana đen.
“…Tôi hiểu rồi.”
Cô cau mày nhìn anh một lúc rồi mỉm cười gật đầu.
“Thế thì tôi sẽ giao việc đó cho cậu.”
Chừng nào mana của cô vẫn còn lấp đầy cơ thể cậu, không đời nào cô gái thám tử kiêu ngạo đó có thể chạm vào được Adler.
‘Không, cô ta cần phải lo cho bản thân của cô ta trước.’
Moriarty không đặc biệt coi Holmes là một đối thủ cạnh tranh. Tuy nhiên, vì một lý do kỳ lạ nào đó, suy nghĩ về việc cô gái trẻ đó sẽ không tiếp cận trợ lý của cô lại khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm.
‘…Nhân tiện.’
Khi cô bước đi với nụ cười dễ chịu trên khuôn mặt, cô thưởng thức dư vị từ nụ hôn với Adler trong miệng và lẩm bẩm trong nội tâm. Khuôn mặt của cô dần chuyển sang hơi thất vọng.
‘Quan điểm về việc những nụ hôn rất ngọt ngào đúng là lừa bịp mà.’
Trái ngược với suy nghĩ và vẻ mặt đó, trên gò má cô lại có một chút ửng hồng.
‘Thú thực thì nó cũng không tệ lắm.’
.
.
.
.
.
“…Ư.”
Đã bao nhiêu phút trôi qua?
“….?”
Charlotte nhấc mí mắt nặng trĩu lên và nhìn xung quanh với vẻ mặt mơ hồ.
“Mình đang ở đâu…”
Điều cuối cùng cô nhớ là một luồng mana đen, giống như một ngọn lửa lớn, đã bao phủ toàn bộ cơ thể cô.
Kế với đó là khoảnh khắc cô mất kiểm soát bởi thứ cảm xúc mà cô chưa từng trải qua trong đời, để rồi cô khiến bản thân bị bất tỉnh.
‘Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?’
Một tình huống nguy hiểm mà ngay cả mạng sống của cô, hoặc thậm chí là mọi thứ xung quanh cô đều sẽ bị nuốt chửng bởi lượng mana mãnh liệt đó.
Nhưng, giờ cô vẫn ổn.
Tại sao?
“Cô Holmes đã tỉnh rồi à.”
“Ah.”
Những câu hỏi nghi hoặc đó ngay lập tức được giải đáp lúc cô nhìn thấy nụ cười của một chàng trai quen thuộc trước mặt.
“Cô đã gặp nguy hiểm đó.”
Adler nắm tay cô, lặng lẽ mỉm cười khi nói điều đó.
“Cô Holmes đã thức tỉnh mana từ khi nào vậy? Thật sự nó khiến tôi rất ngạc nhiên.”
Nhìn thấy quần áo cậu bị rách nát và những vết sẹo cháy đen trên da. Rõ ràng, cậu đã cứu cô một lần nữa.
“…Tôi thật không đủ tư cách.”
“Vâng?”
“Tôi không có đủ tư cách để làm thám tử.”
Charlotte nhìn cậu một cách trống rỗng, dần cúi đầu và lẩm bẩm.
“Khi tôi nhận ra mọi chuyện thì đã quá muộn.”
“…..”
“Đáng trách hơn nữa là thay vì cứu anh, tôi lại tiếp tục làm tổn thương anh.”
Cô chầm chậm ngẩng đầu lên và nhìn cậu.
“Adler.”
Một giọng nói yếu ớt thoát ra khỏi miệng cô.
“Tôi không có đủ tư cách để giải những câu đố của anh.”
“…Cô Holmes lại đang nói gì nữa vậy?”
Tuy nhiên, Adler bắt đầu động viên cô.
“Cô Holmes đã làm tốt hơn những gì tôi mong đợi gấp nhiều lần.”
“Tôi không cần anh an ủi. Tôi…”
“Cô không chỉ vạch trần toàn bộ thủ đoạn của Giáo sư Moriarty, mà còn ép cô ấy phải trực tiếp nhúng tay vào vụ án.”
“…..”
“Hơn hết nữa, sự liên quan của Giáo sư trong vụ án sẽ được ghi lại vào hồ sơ.”
Bàn tay của Adler nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối bù của Charlotte.
“Tuy đó chỉ là một thành tựu nhỏ.”
“….”
“Nhưng đối với một người chưa từng nhúng tay trực tiếp vào bất kỳ vụ án nào như Giáo sư, đây sẽ là hồ sơ đầu tiên mang hàm ý về sự góp mặt của cổ.”
Trước cái chạm ấm áp đó của cậu, Charlotte ngây người nhìn Adler.
“Khi những thành tựu này tích lũy dần theo năm tháng, cô Holmes nghĩ ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng?”
Nhìn Charlotte, Adler nở một nụ cươi dịu dàng, tràn đầy sự ân cần.
“Nếu xét theo ý nghĩa trên, vụ án này là chiến thắng của cô Holmes đấy.”
Ngây người nhìn nụ cười tươi như nắng mùa hạ đó,Charlotte từ từ mở miệng.
“Anh đang suy tính gì vậy?’
“Vâng?”
“Tại sao anh… lại tốt với tôi như vậy?”
Giọng cô hơi run run.
“Anh là kẻ thù của tôi, thế nên việc tôi gây khó dễ cho anh cũng như vị giáo sư đó là điều dễ hiểu. Anh cũng đã giúp tôi rất nhiều lần…”
“Bởi vì tôi rất yêu cô Holmes.”
“Nói dối.”
Rồi đột nhiên, giọng nói của cô trở nên lạnh lùng.
“Người anh yêu là Jane Moriarty.”
“…Holmes.”
“Tôi đã nhìn thấy bằng chính mắt mình. Anh không thể rũ bỏ được cô ta…”
Adler, người đã đổ mồ hôi lạnh trong giây lát khi nhìn thấy đôi mắt cô trở nên sắc lẹm và nham hiểm. Cậu cụp mắt xuống và nhẹ nhàng nói.
“Tất nhiên là tôi không thể rũ bỏ cô ấy được.”
“Gì cơ?”
“Tôi không thể nào mà thách thức cô ấy.”
Cùng lúc đó, sắc mặt cậu trở nên nghiêm nghị.
“…Không, không ai ở London có thể thách thức được Giáo sư.”
“…Tôi biết rất nhiều người.”
“Ngay cả khi toàn bộ Hiệp sĩ của Nữ hoàng có đến, họ sẽ biến mất không dấu vết chỉ bằng một cái phủi tay từ Giáo sư.”
Adler lắc đầu với Charlotte.
“Không ai có thể chống lại được cô ấy cả.”
Sau đó, một giọng nói kiên quyết vang vọng khắp phòng.
“…Ít nhất đó là điều tôi đã tin cho đến bây giờ.”
Câu nói đó vang lên khiến Charlotte cảm thấy bị mất niềm tin một lần nữa, Adler nở một nụ cười nhẹ trên môi và nắm chặt tay cô hơn.
“Tuy nhiên, tôi vừa thay đổi đổi một lúc trước.”
Adler vừa nói, vừa kéo tay cô đặt lên ngực cậu.
“Hãy kiểm tra mạch mana trong cơ thể tôi đi.”
Đôi mắt Charlotte mở to đầy hoài nghi.
“Cái này là…”
“Là mana của cô Holmes đấy.”
Chỉ một lúc trước, cơ thể cậu còn chứa đầy mana xám xịt của Giáo sư Moriarty.
“Vì tôi đã dùng toàn bộ cơ thể để ngăn cho luồng mana điên cuồng của cô Holmes không mất kiểm soát. Thế nên, nó đã hòa vào mạch mana trong cơ thể tôi.”
Thế nhưng, giờ thì đã khác.
“Một nửa cơ thể tôi là của giáo sư, nửa còn lại là của cô Holmes.”
Đúng như cậu nói, mana xám của giáo sư và mana đen của Charlotte được chia đôi một cách hoàn hảo bên trong cơ thể Adler.
“Đợi đã, nếu cứ thế này thì cơ thể anh sẽ…”
“Charlotte Holmes.”
Charlotte nhìn Adler với vẻ mặt nhợt nhạt khi cô cảm nhận được hai luồng mana đang tranh giành quyền thống trị một cách quyết liệt bên trong cơ thể cậu.
“Không có ai khác ngoài em cả.”
Adler ngắt lời của Charlotte và sát lại gần cô hơn.
“Em chính là kẻ thù không đội trời chung với Giáo sư Moriarty.”
“…Ah?”
“Chỉ có mana của em mới có thể sánh ngang và chống lại mana của cô ấy.”
Một lúc sau, thân nhiệt ấm áp của Adler lan tỏa khắp cơ thể cô.
“Em là người duy nhất có thể lật đổ vương quốc của Giáo sư Moriarty và kéo cô ấy xuống khỏi ngai vàng.”
Adler nhẹ nhàng ôm Charlotte vào lòng, nghiêng đầu thì thầm vào tai cô bằng giọng trầm lắng.
“Em là niềm hy vọng của London.”
Khoảnh khắc cô nghe thấy những lời đó, hơi thở cô như ngừng lại.
“Thế nên, hãy nghỉ ngơi đi.”
Adler nhìn Charlotte, mỉm cười và vỗ nhẹ vào lưng cô.
“Anh sẽ sớm đến với câu đố tiếp theo.”
“…..”
“Sau đó, anh sẽ gây ra nhiều tội ác xấu xa và khủng khiếp hơn nữa.”
Adler, người đã chiếm trọn hết ánh nhìn của Charlotte, nhẹ nhàng khẽ nói thêm lần nữa.
“Hãy trở thành người mà anh đã hình dung nhé.”
Đồng tử của cậu sáng rực lên trong bóng tối, nhuốm một màu xám không xác định.
“Anh yêu em, Holmes.”
Tất nhiên, đối với Charlotte Holmes với thời điểm này, thứ màu xám bẩn thỉu đó trong mắt Adler đã cho biết rõ Adler thuộc về ai.
.
.
.
.
.
“Vậy thì… hãy giữ sức khỏe nhé.”
Nói xong, tôi đứng dậy và bắt đầu đi ra ngoài, lặng lẽ dịu đôi mắt đỏ ngầu trong khi tập trung mana.
‘Kết quả tốt hơn mình nghĩ.’
Mặc dù đó là một sự cố xảy ra do sự hiểu lầm và ngu ngốc của tôi, nhưng kết quả lại khá là thuận lợi.
Bởi Charlotte Holmes, người được cho là chỉ thức tỉnh mana trong giai đoạn cuối của trò chơi, giờ đây đã thành công thức tỉnh mana sớm hơn.
Nếu cô ấy tiếp tục trau dồi khả năng sử dụng mana, cô ấy có thể đối đầu trực tiếp với trùm cuối – Moriarty khá sớm.
「 Xác suất của ???: 15% ➝ 0% 」
Cộng với việc phu nhân Roylott và Helen Stoner bị bất tỉnh, xác suất kỳ lạ này cũng đã giảm xuống.
Thực tế là Vụ án Bí mật của dải lốm đốm có thể gây nguy hiểm cho thế giới này, là do sự mâu thuẫn logic được bên phát triển trò chơi thêm vào, và bằng một cách nào đó, nó đã kết thúc tốt đẹp.
‘…Vậy thì, đã đến lúc mình cần tìm hiểu tại sao tốc độ xói mòn lại tăng lên.’
Việc còn lại bây giờ là xác định nguyên nhân khiến tốc độ xói mòn tăng lên trước khi cảnh sát kịp đến nơi này.
‘Khoan đã, mình nên giải thích hoàn cảnh hiện tại của mình cho giáo sư như thế nào đây?’
-Soạt…
“….?”
Khi tôi đang định nhanh chóng di chuyển ra ngoài và đổ mồ hôi lạnh với ý nghĩ nên giải thích màu sắc của mạch mana trong cơ thể tôi như thế nào cho giáo sư. Đột nhiên, tôi cảm thấy một sự hiện diện đáng sợ phía sau lưng.
“Hmm?”
Khoảnh khắc tôi quay lại nhìn xem đó là gì, thế giới bất chợt xoay vòng trước mắt tôi.
“….?”
Trong nháy mắt, tôi đã nằm trên sàn.
“Gì thế này..?”
“Là Baritsu.”
Do chưa nắm bắt được tình hình nên tôi đang làm vẻ mặt ngơ ngác. Kế sau đó, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía trên người tôi.
“Đó là một môn võ thuật của Nhật Bản, và nó cũng là chuyên môn của tôi.”
“…Cô Holmes?”
Charlotte Holmes đang ngồi đè trên ngực tôi, giữ chặt hai cánh tay tôi lại.
“Cô đang tính làm gì thế…?”
Tôi ngước nhìn cô ấy với vẻ thắc mắc, một tin nhắn từ hệ thống bất chợt xuất hiện trước mặt tôi.
「(!) Cảnh báo!
-Xác suất của ???: 0% ➝ 20% 」
“ Anh đoán xem.”
Đằng sau dòng tin nhắn đó, đôi mắt của Charlotte Holmes càng ngày càng trở nên đen tối hơn.
“Chẳng phải anh thích câu đố lắm hay sao?”
Cô ấy có đang thực sự ổn không?
Góc ngoài lề: Baritsu là một phương thức tự vệ được phát triển bởi Edward William Barton-Wright vào cuối thế kỷ 19, kết hợp các kỹ thuật chiến đấu từ phương Tây và phương Đông. Bartitsu đã kết hợp các kỹ thuật chiến đấu từ Jujitsu, boxing, savate và gậy, đồng thời được giới thiệu tại London vào những năm 1890.