Became the Last Princess of the Brown Bear Kingdom

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi muốn làm nước mắt của cậu

(Đang ra)

Tôi muốn làm nước mắt của cậu

Shiki Taiga

Đạt Top 1 hạng mục Đầu truyện mới trên Kono Light Novel ga Sugoi! 2023

4 615

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

103 3615

Ariel Dalton muốn được tốt nghiệp!

(Đang ra)

Ariel Dalton muốn được tốt nghiệp!

람쥐썬더z

Năm học thứ 5 cứ thế lại bắt đầu, nhưng cuộc sống của Ariel người chỉ muốn tốt nghiệp lại từng chút một thay đổi.

7 137

Volume 01 - Chapter 01: Prologue

Thành phố Yekaterinburg thuộc Liên Bang Xô Viết

Tại một con ngõ phố nào đó thấp thỏm trong đô thị, một nhóm binh sĩ Nga chậm rãi kéo lê những tử thi trên mặt đất đi xử lý.

Chúng, chỗ xác chết nồng nặc mùi tanh tưởi kia từng là gia đình Sa Hoàng mà người người ca ngợi như vị đấng Chúa trời. Họ đi đến đâu cũng được thần dân của “Đế chế” tôn thờ, reo mừng không xiết.

 Anh sĩ quan trong đó, lặng lẽ đứng quan sát chỗ thi thể sắp bị thiêu hủy kia với cảm xúc lẫn lộn. Anh nở nụ cười toe toét, có phần châm biếm.

“Thật là lãng xẹt.”

Người đồng đội thấy vậy đâm ra tò mò, hỏi:

“Đồng chí Yakov, ý của đồng chí là sao?”

“Nhìn kìa! Gia đình Sa Hoàng cả đó, những kẻ đáng ra được Chúa bảo vệ. Giờ đây chết thê thảm dưới làn đạn của ta.” - Yakov trả lời.

Sa hoàng cuối cùng của Đế quốc Nga, Nicholas II, Hoàng hậu và các công chúa, hoàng tử đã thiệt mạng.

Vị Chúa đáng ra bảo vệ họ không còn. Tất cả đều bị quân Bolshevik xử bắn trong khu nhà bí mật.

Hiện tại, họ chỉ là những cái xác lạnh ngắt, đợi chờ mục nát theo thời gian trôi. Mảnh người chi chít lỗ đạn, máu chảy loang lổ.

“Thực đúng là vậy.”

“Cuối cùng, cũng chỉ là giống vô loài như ta. Đâu phải bậc vĩ nhân gì. Ít nhất chúng vẫn hưởng thụ đủ loại giàu sang, xa hoa, phú quý trên cõi đời trước khi chết.”

Yakov Yurovsky, viên chỉ huy cuộc xử bắn của những công nhân Xô Viết, nói bóng gió như thể chế nhạo. Cơn tức giận của anh vẫn chưa nguôi ngoai đi phần nào.

“Anh nói đúng, đồng chí ạ. Nếu thực sự được thần linh bảo vệ, chẳng phải đám này đã sống lại rồi sao?”

“Heh heh heh. Nếu họ sống lại, ta sẽ kết liễu chúng tiếp thôi. Nhưng điều này quá vô tưởng, không sống được đâu. Đồng chí thấy chưa! Vậy là lần nữa tôi đúng, tôn giáo không gì khác ngoài thuốc phiện của nhân dân.”

Nếu Chúa thực sự tồn tại, liệu Ngài có chấp nhận để mặc người đứng đầu Giáo hội Chính thống giáo Nga và con cháu phải lĩnh cái kết bi thương như này không? Câu trả lời chắc chắn là không. Suy cho cùng, vị Chúa đó chẳng qua chỉ là ảo tưởng hão huyền.

Rồi cả những giáo điều của vị Chúa đó răm dạy cũng không khác gì ngoài lời nói dối. Như thuốc phiện của nhân dân.

Yakov nhếch mép mà cười mỉa mai.

“Ồ, may mắn là họ ra đi theo cách này. Nhẹ nhàng hơn chút.”

“Ừm. À này, cậu nhất định phải phạt nặng đám súc sinh vì không có cơ hội giở trò đồi bại với tử thi của công chúa đấy. Chúng ta không thể để danh dự của Cách mạng bị hoen ố bởi chúng.”

“Nếu như bọn họ còn sống, mọi chuyện sẽ chẳng tốt đẹp gì. Trong hàng ngũ ta có không ít những tên lưu manh, tội phạm hay cát cứ muốn làm ô uế công chúa.”

Nghĩ đến đây, viên sĩ quan liền quay người lại, hy vọng khoảng thời gian loạn lạc này sẽ sớm kết thúc. Bây giờ, họ chỉ cần đốt hết chỗ xác này rồi chôn chúng , bằng cách nào cũng được.

Lý do cho sự cẩu thả tột độ của họ lại rất đơn giản. Họ đã làm xong việc đưa Sa Hoàng về địa ngục như mong muốn.

Nhưng binh đoàn Bạch Vệ kia đang tiến về Yekaterinburg một cách thần tốc, có lẽ sẽ tiến vào không ít ngày nữa.

Mặc dù tất cả đã chết và không còn quan trọng nữa. Quân Bạch Vệ có đến cũng đâu thay đổi được số phận chứ? Kể cả khi thành phố có rơi vào tay bè lũ phản cách mạng đi nữa.

Tất cả những gì mà binh đoàn kia tìm được chỉ còn thi thể bị biến dạng, mớ mó đến mức khó có thể nhận ra. Vô phương cứu chữa...

Bất thình lình, các nhân viên Cheka xử lý thi thể như muốn hét lên. Khuôn mặt họ bất chợt tái nhợt khi nghe tiếng sột soạt từ sau lưng mình.

“Nhìn kìa! Chuyện đéo gì đang diễn ra vậy?”

Công chúa, vốn tưởng đã bị giết chết bởi lưỡi lê của quân Bolshevik sau khi họ bắn trượt, giờ đây trồi dậy từ hố chôn tập thể, toàn thân nhuốm đỏ máu trong ánh mắt hoang mang tột độ từ hai người hành quyết.

"Chuyện này là sao! Không thể nào!"

"Công chúa... Vừa sống lại!"

Điều này không thể xảy ra, bởi ngay cả khi Người bằng cách nào đó có thể sống sót bằng cách giấu trang sức chắn trên người. Cô cũng chắc chắn sẽ tắt thở khi bị lưỡi lê nhọn hoắt kia đâm xuyên động mạch.

Nhưng.

"Đó là... Công chúa. Công chúa còn sống!"

Chuyện hoang đường này thực sự đã xảy ra. Không ai đủ tỉnh táo để quan sát Người nữa, tất cả chỉ còn vẻ run rẩy, bàng hoàng tột độ.