Bên ngoài cánh cổng, có những chiếc xe nghiên cứu tương tự xe dã ngoại và hàng tá những chiếc xe kéo (Rơ moóc) đang đỗ.
Nó cảm giác như là tôi đã đặt chân đến một trạm nghiên cứu ở Nam Cực.
Mặc dù nó vẫn còn đêm khuya, với cái đống đèn ở khắp nơi và mọi người đang hối hả (gấp rút), cảm giác nó như là một buổi chiều bận rộn hơn là buổi tối.
Tôi đang bị kéo đi bởi một người đàn ông lực lưỡng, người mà có bộ râu rậm (dày) như là người lùn vậy, với một cái vòng buộc quanh cổ tôi.
Quần áo của tôi rách tả tơi, và tôi đang đi chân trần, làm cho tôi có cảm giác đáng thương.
Mọi người đi ngang qua đều nhìn chúng tôi.
Người đàn ông đang kéo tôi dường như đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh chúng tôi.
Mặt của ông ấy đỏ bừng khi mà ông ấy đi nhanh hơn.
Không quen đi nhanh, nên tôi đã loạng choạng và té.
Đáng lẽ ra thì tôi nên điều chỉnh tốc độ cho phù hợp với những bước chân ngắn của mình, nhưng tôi lại cố giữ nhịp đi như bình thường, và với đôi chân ngắn, tôi không thể theo kịp.
"Ah!"
Tôi không thể nói, nhưng mà tôi có thể hét lên trong đau đớn.
Khi mà tôi làm thế, tiếng bàn tán ( thì thầm ) xung quanh chúng tôi ngày càng lớn dần.
Ông ấy nhanh chóng bế ( nhặt ) tôi lên từ mắt đất và chạy đến một nơi nào đó.
Tại sao ổng không làm thế từ đầu đi mà lại kéo tôi như một con chó bởi cái vòng buộc vậy?
Sau khi bị kéo trong vài phút, chúng tôi đã đến một nơi chứa đầy một đống thiết bị điện tử.
Trên nóc một chiếc xe đang đỗ, có một chiếc ăng-ten lớn và tròn.
Nhìn nó giống một nơi phù hợp cho việc nghiên cứu.
"Cô Bora! Cô có ở trong đó không?"
Ông ấy gõ cửa và gọi ai đó bên trong.
Tôi lo lắng liếc nhìn, tự hỏi rằng ai sẽ bước ra.
May mắn là, người đi ra là một cô gái trẻ với mái tóc đuôi ngựa, mang trên mình (mặc) một chiếc áo lab.
Tôi đã lo sợ rằng đó sẽ lại là một người đàn ông lạ, nhưng không phải vậy.
Tôi thở phào trong nhẹ nhõm.
"Deokgu, có chuyện gì à?"
"À, tôi có cái này muốn đưa cho cô," Deokgu nói, tay ôm lấy eo tôi và xoay tôi về phía cô gái.
"Nhà nghiên cứu, người vừa ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào tôi, bỗng trợn mắt và nói một cách gay gắt."
Nhìn như là cô ấy đã nhìn thấy một thứ gì đó mà cô ấy không nên thấy.
"Không! Làm thế nào mà anh có thể đối xử một cách thô bạo như vậy với một đứa bé? Deokgu! Tôi thực sự rất thất vọng về anh!"
“Không...Nó không phải như vậy!”
Cô ấy nhanh chóng kéo tôi lại gần cô ấy, tránh xa Deokgu, người nồng nặc mùi đặc trưng của một người đàn ông cô đơn.
Tôi đã cảm thấy khó chịu với cái mùi đó được một lúc rồi.
"Em có sao không? Trời ơi, mặt em bị bầm rồi. Và sao lại có sợi xích kim loại quanh cổ em vậy?"
Bàn tay mềm mại của cô ấy nhẹ nhàng chạm vào mặt tôi.
Tôi không kìm được nước mắt trước sự tử tế đó không biết là vì ngày hôm nay quá hỗn loạn hay vì tôi quá xúc động, nhưng nước mắt cứ thế tuôn ra.
Thường thi tôi không có xúc động như thế này đâu, nhưng mà, lạ thay, nước mắt tôi tuông ra một cách dễ dàng."
Trong lúc tôi khóc thì, cô ấy lấy từ trong túi ra một cái khăn tay và nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.
Cô ấy thật tốt bụng.
Tôi có cảm giác như mình đang dần được cảm nhận lại lòng trắc ẩn của con người, sau một thời gian dài.
"Ah."
Tôi muốn cảm ơn cô ấy, nhưng mà chả có lời nào buông ra cả.
Chỉ có những tiếng rên khó hiểu phát ra từ miệng tôi.
Giá mà tôi có thể nói được, tôi đã có thể bày tỏ rằng mình chỉ là một người bình thường, và yêu cầu trừng phạt người đàn ông đó theo pháp luật. Nhưng tôi không thể, và cảm giác bất lực ấy thật không chịu nổi.
Giờ thì tôi hiểu vì sao mà những người câm lại cảm thấy bị mắc kẹt đến thế vì không thể bày tỏ bản thân.
Cô ấy, bế tôi trên tay, nói một cách mắng nhẹ.
“Deokgu, đặt biệt khi cô ấy là con gái, anh nên đối xử với cô ấy một cách cẩn trọng hơn. Con gái thì mỏng manh hơn.”
Giọng điệu của cô gần như là đang mắng, và Deokgu, chảy mồ hôi, nói một cách cẩn trọng.
"Không, Bora... cô nên cẩn thận. Cô ấy là một quái vậy dạng người đi ra từ cánh cổng."
"Cái gì!?."
Cô ấy nhanh chóng kéo tôi ra khỏi vòng tay của cô ấy.
Tôi đã tận hưởng hơi ấm đó và theo bản năng đưa tay ra, như một dấu hiệu rằng tôi muốn được ôm thêm lần nữa.
Nhưng mà cô ấy không ôm tôi nữa và giữ khoảng với tôi, chút xa hơn so với trước.
"Vậy ra đó là lý do mà anh đã đeo vòng cổ kiềm chế cho cô ấy."
Cô ấy nhìn vào vòng cổ của tôi và nói.
Tôi nghĩ với bản thân rằng, nếu mà cô ấy nhìn vào nó, có khả năng là cô ấy sẽ gỡ nó cho tôi."
Cái tiếng 'clicking' thật sự là rất phiền.
"Đúng vậy. Nhìn bề ngoài thì cô ấy không có vẻ gì là nguy hiểm, nhưng để đảm bảo an toàn, tôi vẫn làm theo quy định của hội và đeo nó vào."
"Làm tốt lắm. Nhìn vào tóc của cô ấy và màu mắt của cổ, cô ấy chắc chắn không phải con người."
"Nếu cô ấy đeo vòng kiềm chế, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Lúc tôi giữ cô ấy trước đó, cô ấy không có vẻ gì là có năng lực hay sức mạnh đáng lo ngại."
"Có lẽ anh đã có một khoảng thời gian khá chật vật ở cổng nhỉ."
Sau đó. Cô ấy bế tôi lên và nhìn vào đầu tôi và phần dưới.
Tôi trở nên khá khó chịu với cái cách mà ánh mắt của cổ nhìn tôi, vì thế tôi đã vặn vẹo và ngọ nguậy.
Nhưng mà cô ấy không ngừng nhìn vào tôi.
Cảm giác như là hôm sẽ chả bao giờ đi đến hồi kết.
Clink, clink.
Tôi đã bị nhốt vào một cái gì đó tựa như là song sắt, và bị đưa đi đến một nơi nào đó.
Nhà nghiên cứu, tên Kim Bora, đang quan sát tôi và ghi chép gì đó lên giấy.
Mỗi lần mà tôi duy chuyển cô ấy không chậm 1 nhịp và tiếp tục ghi vào giấy.
Nhìn vào cô ấy, tôi tuyệt vọng muốn nói rằng "Thả tôi ra!".
Cái này rõ ràng là bắt cóc mà!
Cô ấy thật sự hoàn toàn phớt lờ quyền con người của tôi.
Tuy nhiên, sau khi thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương lúc nãy, tôi không thể mở miệng nói được gì.
Dù tôi có cố nói, thì cũng không thể thành tiếng Hàn một cách rõ ràng; chỉ là những tiếng rên kỳ lạ phát ra, nên cuối cùng cũng vô ích.
Hình phản chiếu trong gương lúc nãy tôi nhìn thấy hoàn toàn khác xa so với tôi ban đầu.
Nếu mà tôi có hỏi hàng trăm người đi ngang qua, chắc chắn họ sẽ nói tôi là một người khác.
Đó là kết quả không thể tránh khỏi, nếu xét đến việc đôi mắt tôi giờ đã khác.
Tôi, một người tóc đen, chiều cao trung bình, ngoại hình điển hình của một người Hàn Quốc, giờ đã biến thành một đứa trẻ có mái tóc xanh và đôi mắt xanh lục.
Chiều cao của tôi cỡ một đứa trẻ học tiểu học.
Ngoại hình của tôi đã trở nên thật sự rất đẹp.
Nếu tôi lớn lên với diện mạo như thế này, chắc chắn tôi sẽ trở thành một mỹ nhân khuynh nước khuynh thành với tiềm năng to lớn.
Nếu mà tôi kết hôn và có con, chúng có thể dễ dàng bay khắp thế giới hàng trăm lần.
Nhưng mà tôi không hề vui vẻ.
Giá mà tôi có thể giao tiếp được, dù chỉ một chút... Tôi nắm lấy song sắt và phản kháng, muốn được thả ra, nhưng không một từ tiếng Hàn nào phát ra từ miệng của tôi.
Khi nào thì tôi có thể nói chuyện lại lần nữa?
Hay là vì cơ thể này không phải con người nên tôi không thể nói?
Trong khi tôi đang suy nghĩ, Kim Bora lặng lẽ tiếp cận tôi khi cô ấy nhìn thấy tôi ngọ nguậy.
"Em có muốn ăn cái này không?"
Cô ấy lục lội thứ gì đó trong tay áo rồi lấy ra một cây kẹo mút.
Cô ấy hình như nghĩ tôi như là một đứa nhóc.
Tôi không phải là người sẽ mắc bẫy những trò lừa rõ ràng như thế.
"Ah.. Ah"
Nhưng mà khi tôi lấy lại nhận thức, thì tôi đã ngậm cây kẹo mút, và tỏ ra một vẻ mặt thoả mãn.
Ờ thì, tôi đã không ăn gì cả ngày dài và tôi đang đói, nên là có lẽ nó cũng chả quá tệ để ăn một cây kẹo mút.
Tự hợp lý hóa mọi thứ, tôi vui vẻ mút cây kẹo mà Kim Bora đã đưa cho mình.
Khi vị ngọt lan tỏa trong miệng, tôi cảm thấy khá hơn một chút so với lúc trước khi còn nằm dưới đất.
Nhìn tôi, Kim Bora cảm thấy mãn nguyện.
Sau đó, cô ấy lấy điện thoại ra và chụp một đống tấm ảnh của tôi và cây kẹo mút trong miệng.
Tôi không bận tâm nếu cô ấy chụp một hai tấm, nhưng có vẻ cô ấy đang chụp nhiều hơn thế, nên tôi dùng lòng bàn tay che mặt để tránh ống kính.
Sau đó, tôi chôn mặt tôi xuống đất.
Nếu cô ấy muốn nhiều tấm ảnh của tôi hơn thì, tôi đành phải lấy nhiều kẹo hơn từ cô ấy.
"Hehe, nếu em lộ mặt thì liệu chị có thể lấy thêm một số ảnh của em được không?"
Kim Bora, thấy tôi chống cự việc bị chụp hình, liền bĩu môi nói.
Tôi, không muốn để cô ấy thấy mặt mình, lại ngẩng đầu lên nhưng quay lưng về phía điện thoại.
Ở trong cơ thể này đã đủ tệ rồi, mà còn bị chụp hình thì thật quá sức chịu đựng.
Có vẻ như cuối cùng cô ấy cũng nhận ra tôi không thích bị chụp ảnh.
Cô ấy từ tốn đặt điện thoại xuống bàn rồi từ từ tiến lại gần tôi.
“Bang hội bọn mình cuối cùng cũng có được một con quái vật dạng người... Dễ thương quá trời, chị chỉ muốn véo má em thôi.”
Có gì đó là lạ trong ánh mắt của Kim Bora.
Bình thường tôi cũng sẽ chẳng để ý đến những chuyện thế này đâu, nhưng mà lần này nó lại khiến tôi lạnh sống lưng.
Clink, clink.
Trong chiếc xe đang lắc lư, tôi chỉ mong thời gian này trôi qua thật nhanh mà thôi.
Việc ở một mình với cô này thật là khó chịu.
Dù cô ấy có biết cảm giác của tôi hay không, chiếc xe chở tôi vẫn lắc lư, hướng về một nơi vô định.
Tôi chỉ mong thời gian này qua nhanh.
-------TL Note
Các ứng dụng được dùng trong chapter này :
ChatGPT (lấy mẫu so sánh)
Diffchecker
Ai Check Lỗi Chính Tả