–Mùa hạ.
Với tôi thì mùa hạ luôn là mùa quan trọng nhất, rực rỡ nhất trong cả bốn mùa.
Khi lội ngược dòng ký ức, nhìn lại ba mươi mùa hạ đã qua trong đời, tôi chợt tìm thấy một mùa hạ rực rỡ hơn cả.
Tôi nhặt mảnh hồi ức ấy lên, ngắm nhìn nó thật kỹ.
Một mùa hạ chìm trong xanh thẳm. Biển trời bao la như hòa làm một.
Đó chẳng phải kỷ niệm về mối tình đầu ngây ngô thời cấp hai, cũng chẳng phải lần đầu có bạn gái năm 23 tuổi.
Mảnh hồi ức ấy thuộc về mùa hạ thứ 25.
Mùa hạ bên em vừa là mùa hạ ngắn nhất, nồng nhiệt nhất, vừa là chuỗi ngày đầy ắp những lạ lùng.
Lúc đó, tôi đã hoàn toàn lạc lối giữa dòng đời. Trong thế giới mịt mù đêm tối, tôi chỉ biết ngồi ôm gối, khép chặt lòng mình sau những đổ vỡ.
Khi bị dồn đến bước đường cùng, con người ta sẽ làm gì?
Hẳn sẽ có người bi quan rồi buông xuôi, nhốt mình lại trong nỗi cô đơn. Hẳn sẽ có kẻ vùng vẫy đấu tranh, tự tìm cho mình một lối thoát giữa màn đêm mà bước tiếp.
Thế nhưng, một kẻ chẳng có trí tuệ hay dũng khí như tôi chỉ biết bỏ việc, ngày ngày chạy trốn khỏi thực tại phũ phàng mà thôi.
Cứ thế, tôi vứt bỏ gần như tất cả những gì mình gây dựng. Với hai bàn tay trắng, tôi đến tĩnh dưỡng tại vùng biển Jodogahama ở Iwate. Và tại đây, tôi đã có một cuộc gặp gỡ định mệnh với cô gái bí ẩn mang tên “Shirakisawa Honoka”.
Khi ấy em là một thiếu nữ xinh đẹp, là một sinh viên đại học 19 tuổi. Nếu gọi em là “cô bé”, không biết em có giận không nhỉ?
Em phóng khoáng vô cùng nhưng lại gò bó đến lạ, tuy nổi bật nhưng cũng thật dịu dàng, dù mạnh mẽ nhưng lại rất mong manh. Nếu tôi không để mắt đến, dù chỉ một chút thôi, có lẽ em sẽ biến mất không chừng.
*
Tôi vẫn nhớ như in ngày mồng một tháng tám năm đó, cái thời mà smartphone vẫn chưa phổ biến.
Đó là một ngày hè nắng nóng như đổ lửa, chỉ cần đứng yên thôi mà lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi.
Thân hình mảnh mai của em nổi bật giữa nền trời xanh trong, được điểm xuyết bởi mây trắng.
Em dùng một tay giữ mũ, tay kia nắm lấy tay tôi, cất giọng nói địa phương đầy đặc trưng:
“Chào mừng anh đến với Iwate.”
Dù sao đi nữa, tôi cũng có thể chắc chắn một điều. Rằng nhờ gặp được em, tôi đã thực sự được cứu rỗi. Rằng nhờ gặp được em, trái tim thương tổn của tôi đã được chữa lành, và một lần nữa biết yêu.
Nhưng chuyện gì cũng có đầu có cuối. Trước hết, có lẽ tôi nên kể lại những gì đã xảy ra trước khi gặp được em.
Và bây giờ, xin các bạn hãy lắng nghe—-