Bắt Cóc Toàn Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

325 9123

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

68 328

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

10 105

Thế giới Trung Cổ - Chương 1: Tội danh mới toanh

Ghi chú: Truyện viết vào 7/2012

---------

Mình điên thật rồi.

Dù là trong giấc mơ ngông cuồng nhất, Ngô Thanh Thần cũng chưa từng nghĩ rằng, có một ngày mình sẽ mặc chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ cùng chiếc quần cũng nhàu nhĩ không kém, bên ngoài khoác thêm một lớp áo chống đạn, một lớp áo phao, trước mặt lại dựng thêm hai tấm kính chống đạn, ngồi ngay ngắn tham dự một cuộc họp khẩn cấp của Liên Hợp Quốc. Trước mặt anh là hàng hàng lớp lớp những con người, dù da vàng, da trắng hay da đen, thì trên mặt cũng treo đầy đủ mọi loại cảm xúc của nhân loại: lo âu, hoảng loạn, mừng rỡ, mong chờ, vân vân và vân vân.

Mình điên thật rồi.

Ngô Thanh Thần cúi đầu, dùng sức ấn vào cái đầu đang đau âm ỉ, cố gắng thoát khỏi cơn mơ này.

Cơn mơ hoang đường này, cũng hoang đường y như giấc mơ năm tiếng trước, khi anh còn đang ở trong một căn nhà cũ cách đây cả ngàn cây số, thậm chí còn hoang đường hơn.

---

Chẳng biết có phải lời đồn không, nhưng nghe nói khi các giám đốc kinh doanh ở chợ nội thất chào hàng cửa gỗ cho khách, ngoài việc tâng bốc về vẻ đẹp, tính thân thiện với môi trường và tốt cho sức khỏe, lý do quan trọng nhất để giới thiệu chính là âm thanh gõ cửa du dương, êm tai của nó.

Thế nhưng, bất kể là cửa sắt, cửa gỗ, hay thậm chí là cửa nhựa mà những khu chợ cao cấp một chút cũng không thèm bán, một khi đã bị gõ liên tục suốt năm phút mà không có ai trả lời, thì một yếu tố phá hoại mang tên "nổi khùng" sẽ trỗi dậy. Yếu tố này sẽ biến tiếng gõ cửa từ "cốc, cốc, cốc..." êm tai ban đầu thành "rầm, rầm, rầm..." kém êm tai hơn.

Rồi sau đó, biến thành thứ âm thanh hoàn toàn không thể liên quan gì đến hai chữ êm tai nữa: "RẦM! RẦM! RẦM! RẦM! RẦM! RẦM! RẦM!"

Hiệu quả thấy rõ.

Nửa phút sau, cánh cửa từ từ mở ra, để lộ một chàng trai trẻ tuổi vẫn còn đang ngáp.

Không ai bị đánh thức giữa giấc ngủ mà lại vui vẻ cho được. Chàng trai trẻ vừa mở cửa, dù đang ngáp, vẫn biểu lộ rõ sự bực bội và mất kiên nhẫn trên mặt.

Thế nhưng, chưa đầy một giây sau, khi vừa nhìn rõ vị khách ngoài cửa, cơn ngáp, sự bực bội và mất kiên nhẫn trên mặt anh ta lập tức biến mất, đôi mắt lờ đờ ngái ngủ cũng trợn tròn trong nháy mắt.

Chuyện này rất bình thường, không phải ai vừa ngủ trưa dậy cũng có thể thấy ngoài cửa nhà mình là hai viên cảnh sát mặt mày nghiêm nghị, cùng hai quân nhân với vẻ mặt còn nghiêm nghị hơn.

"Ngô Thanh Thần?"

Không có lời phàn nàn "sao lâu thế mới ra mở cửa", cũng chẳng có câu khách sáo "xin lỗi đã làm phiền", cửa vừa mở, viên cảnh sát đứng đầu liếc nhìn người thanh niên, rồi như vô tình bước lên một bước, chân phải đã tự nhiên chặn vào giữa khung cửa và cánh cửa.

"Vâng... là tôi..." Người thanh niên bất giác lùi lại, tay trái đang vịn cửa buông thõng xuống một cách lúng túng, kéo kéo chiếc quần nhàu nhĩ trên người.

"Chuyển đến đây vào ngày 3 tháng 5 năm 2011?"

"Vâng..." Chàng trai đã được xác nhận tên là Ngô Thanh Thần, chuyển đến đây vào ngày 3 tháng 5 năm 2011, nuốt nước bọt.

"Tốt nghiệp trường Tiểu học Thành Tây, huyện Giang? Năm lớp bốn từng đánh nhau với bạn học trong lớp vì mâu thuẫn lời qua tiếng lại, đầu lông mày trái bị thương? Có một vết sẹo dài 7 milimet?"

"Cái gì... Vâng... vâng..." 

Một trận ẩu đả nhỏ từ mười mấy năm trước, bây giờ mới tới điều tra sao? Hay là vết thương âm ỉ mười mấy năm, giờ mới phát tác? Vấn đề này khiến Ngô Thanh Thần có chút ngỡ ngàng. Không biết tự lúc nào, hai tay anh đã rời khỏi chiếc quần nhàu nhĩ, bắt đầu vô thức, và tất nhiên là vô ích, chỉnh lại chiếc áo sơ mi cũng nhàu nhĩ không kém.

Dường như hoàn toàn không nhìn thấy sự hoảng hốt và căng thẳng của Ngô Thanh Thần, viên cảnh sát đối diện cứ nhìn chằm chằm vào đầu lông mày trái của anh một lúc lâu, rồi mới cúi đầu, đối chiếu với mấy trang tài liệu nhàu nát trong tay, hỏi liên tiếp một loạt câu hỏi.

Một vài câu rất đơn giản, chỉ là về quá khứ hoặc hiện tại của Ngô Thanh Thần, như tốt nghiệp, công việc, nghỉ việc. Những câu này rất dễ trả lời, Ngô Thanh Thần chỉ có thể điền vào chỗ trống bằng những từ nghèo nàn như "vâng", "đúng vậy", "hình như vậy".

Một vài câu khác thì phiền phức hơn nhiều, phần lớn là về những vết tích nhỏ do Ngô Thanh Thần đánh nhau, làm việc ngoài trời, sinh hoạt trong nhà, hay thậm chí là do cơ thể tự nhiên hình thành.

Ví dụ: Đốt đầu tiên của ngón áp út tay trái có phải có một vết sẹo hình bán nguyệt dài 5 milimet? Mặt sau cẳng tay phải, cách khuỷu tay 13 centimet có phải có hai nốt ruồi đen, đường kính lần lượt là 0.3 và 0.2 milimet không?...

Những câu hỏi như vậy, dĩ nhiên Ngô Thanh Thần không thể nào nhớ rõ được.

Bất kỳ người bình thường nào cũng không thể nhớ rõ hoàn toàn.

May thay, đối với loại câu hỏi này, viên cảnh sát trung niên và một quân nhân khác không biết đã ghé lại gần từ lúc nào cũng không mấy để tâm đến câu trả lời của Ngô Thanh Thần, họ chỉ dựa theo mô tả trong mấy trang tài liệu, đối chiếu cẩn thận với cơ thể anh.

Chuyện gì thế này? Công an bắt người mà cũng cần phải xác minh danh tính kỹ lưỡng đến vậy sao? Khoan, bắt người? Tại sao lại bắt mình? Không, không phải, phải là dựa vào đâu mà bắt mình?

Đột nhiên nhận ra điều này, Ngô Thanh Thần có chút tức giận. Càng tức giận hơn là viên cảnh sát trung niên trước mặt cứ săm soi anh như khỉ trong rạp xiếc, hết lần này đến lần khác yêu cầu anh xắn ống quần lên, rồi lại hết lần này đến lần khác yêu cầu anh nghiêng đầu đi.

Cuối cùng, khi viên cảnh sát trung niên yêu cầu Ngô Thanh Thần "tay trái giơ cao lên một chút, cao thêm chút nữa" lần thứ bảy hay thứ tám gì đó, Ngô Thanh Thần hoàn toàn bùng nổ!

Người thanh niên từ lúc mở cửa đến giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra...

Người thanh niên từ lúc mở cửa đến giờ vẫn chưa có cơ hội chủ động nói một lời nào...

Người thanh niên từ lúc mở cửa đến giờ vẫn bị phớt lờ nhân phẩm, phớt lờ quyền được biết, phớt lờ quyền sở hữu nhà ở, khi nghe thấy viên cảnh sát trung niên lải nhải, mặt mũi đáng ghét, giọng điệu hách dịch yêu cầu lần thứ bảy, thứ tám "tay trái giơ cao lên một chút, cao thêm chút nữa", liền lập tức giơ tay trái lên...

Chỉ cao lên một chút... không cao thêm chút nữa...

Cứ như vậy, cảnh sát và quân nhân có được sự phối hợp họ cần, còn Ngô Thanh Thần cũng bày tỏ được sự bất mãn và tức giận của mình.

Cách thức kín đáo này lại không làm lãng phí chút thời gian nào. Dù việc kiểm tra của viên cảnh sát và người quân nhân kia có thể xem là khá tỉ mỉ, nhưng tiến độ vẫn rất nhanh.

Chỉ khoảng ba, năm phút, hai tay, cẳng tay, cẳng chân, những bộ phận không quá nhạy cảm của Ngô Thanh Thần đã bị hai người họ săm soi kỹ lưỡng mấy lượt. Tập tài liệu trong tay viên cảnh sát trung niên cũng đã lật đến trang cuối cùng. Cuối cùng, ông ta lần đầu tiên đưa ra một yêu cầu cần Ngô Thanh Thần phối hợp hơn một chút: "Ngô tiên sinh, mời anh vén áo sơ mi lên, còn một chỗ cuối cùng."

Ngô Thanh Thần, người vẫn đang rất muốn nổi giận, tiếp tục kín đáo, và tiếp tục tuân theo yêu cầu này.

Lúc vén áo lên, động tác của Ngô Thanh Thần khá nhẹ nhàng.

Đây hoàn toàn là bản năng của cơ thể.

Có lẽ do tư thế ngủ trưa không được "oai hùng" cho lắm, bị khóa kéo của chăn hay cúc áo cấn vào, Ngô Thanh Thần cảm thấy bụng hơi đau, nên khi vén áo lên, anh tự nhiên tránh vị trí hơi đau đó.

Vì đang cúi đầu, cộng thêm cảm giác cũng không thực sự nhạy bén, Ngô Thanh Thần đang chuyên tâm vén áo nên không hề phát hiện, hai viên cảnh sát và hai quân nhân từ lúc mở cửa đến giờ vẫn luôn cực kỳ nghiêm nghị, gần như không có biểu cảm gì, ngay khoảnh khắc Ngô Thanh Thần vén áo lên, gần như đồng loạt lộ ra ánh mắt kinh ngạc.

Theo ánh mắt của bốn người, Ngô Thanh Thần vừa ngẩng đầu lên lại cúi xuống:

Vị trí đang bị năm cặp mắt nhìn chằm chằm không có nốt ruồi đen, không có sẹo, không có vết sưng, không có bất kỳ dấu vết tương tự nào đã kiểm tra trước đó, chỉ có một cái lỗ lõm tròn nhỏ, đường kính khoảng 5 milimet, sâu 10 milimet...

Tên khoa học là rốn.

Ngoại trừ da có sạm đi một chút so với hồi mười tám tuổi, đây hoàn toàn chỉ là phần bụng của một thanh niên bình thường.

Nhưng mà...

Lạ nhỉ? Ngô Thanh Thần cẩn thận quan sát bụng mình, lạ thật, sao lại có một vệt đỏ? Hình như chính chỗ này hơi đau!

Thế là, Ngô Thanh Thần giơ tay phải lên, nhẹ nhàng ấn thử.

Tiếp đó là một loạt tiếng hít vào đồng đều.

"Làm gì đó!" "Bỏ xuống!" "Dừng tay!" "Bỏ tay ra!"

Ngô Thanh Thần còn làm tốt hơn: anh giơ cả hai tay lên.

Từ tư thế đầu hàng tiêu chuẩn này có thể thấy, bốn tiếng quát đó nghiêm khắc đến mức nào.

Không có tiếng cười nào, cứ như thể hai bàn tay giơ lên của Ngô Thanh Thần cũng có thể bắn ra đạn gây chết người, hoặc trong hành lang sáng sủa này đang ẩn giấu một sát thủ vô hình. Bốn người họ lúc thì nhìn chằm chằm Ngô Thanh Thần, lúc thì đảo mắt dò xét khắp nơi, lúc lại nhìn nhau từ trên xuống dưới. Một lúc lâu sau, khi không phát hiện ra điều gì bất thường, họ mới thở phào nhẹ nhõm.

"Từ bây giờ, cậu không được cử động lung tung..." So với vài chục giây trước, sắc mặt viên cảnh sát trung niên có chút tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi. Có lẽ cảm thấy yêu cầu này quá chung chung, ông ta ngừng lại một chút rồi bổ sung: "Cứ như bình thường là được, nhưng biên độ động tác cố gắng nhỏ một chút."

"Vâng... vâng..."

Trông mình nguy hiểm đến thế sao? Áo sơ mi không một cái túi của mình có thể giấu súng, hay trong rốn mình có thể moi ra một con dao?

Khoảnh khắc bị bốn người đồng thanh quát lớn, Ngô Thanh Thần còn tưởng giây tiếp theo mình sẽ bị bắn chết tại chỗ, đầu óc trống rỗng, hai chân suýt nữa không đứng vững. Lúc này, dù giọng của viên cảnh sát trung niên đã khá ôn hòa, Ngô Thanh Thần vẫn cảm thấy toàn thân cứng đờ, ngay cả lưỡi cũng hơi líu lại.

"Được rồi, bỏ tay xuống đi. Bụng cậu sao vậy? Khó chịu à? Cảm giác thế nào?" Một quân nhân khác đứng bên cạnh Ngô Thanh Thần phát hiện động tác bỏ tay xuống của anh khá cứng nhắc, bèn bất giác giơ tay phải lên, dường như muốn vỗ vai anh để anh thả lỏng một chút, nhưng rồi lại như nhớ ra điều gì đó, cứng rắn thu tay về.

Ngô Thanh Thần vẫn không phát hiện ra sự thay đổi này, chỉ thật thà trả lời: "Ừm, hơi hơi ạ, chắc là bị cấn vào, cảm giác giống như... giống như..."

"Giống như bị vấp cành cây, ngã đè lên một hòn đá, may là hòn đá rất tròn, chỉ bị cấn một cái, chưa đến mức gọi là đau?"

"Hả..." Sao lại vô lý thế được? Ngô Thanh Thần vô cùng kinh ngạc.

Sự miêu tả này chính xác đến mức quá đáng.

Bởi vì, đây chính là cảnh cuối cùng trong giấc mơ trưa của Ngô Thanh Thần.

Buổi trưa, Ngô Thanh Thần có một giấc mơ kỳ quái và hoang đường.

Trong mơ, Ngô Thanh Thần đột nhiên đến một vùng nông thôn thường thấy trong các bộ phim có bối cảnh phương Tây cổ đại. Bầu trời xanh biếc, mây trắng bồng bềnh, những ngọn đồi nhấp nhô trải dài đến tận chân trời; cỏ xanh mơn mởn, suối chảy róc rách, gió nhẹ thổi qua mấy cây cổ thụ xào xạc.

Điều phi lý là, trong một bức tranh đẹp đẽ như vậy, Ngô Thanh Thần không cưỡi ngựa, bên cạnh cũng chẳng có cô thiếu nữ tóc vàng mắt xanh ngây thơ nào, mà tay lại cầm một dụng cụ hoàn toàn xa lạ, đứng giữa một đám thực vật chưa từng thấy bao giờ, bên cạnh còn có hai người lạ mặt...

Cùng lúc đó, anh mồ hôi nhễ nhại, mặt mày lấm lem, toàn thân đau nhức... hình như đang làm một công việc đồng áng nào đó chưa từng nghe nói đến.

Điều phi lý hơn nữa là, trong thế giới của giấc mơ, những người đồng bạn nói chuyện với nhau hoặc nói chuyện với Ngô Thanh Thần, anh lại không hiểu một chữ nào, đứng giữa đám cây cũng hoàn toàn không biết mình phải làm gì.

Sau khi loay hoay một cách mơ màng một lúc, theo lẽ thường, Ngô Thanh Thần bước ra khỏi đám cây, đặt dụng cụ xuống, tìm một bãi cỏ nằm nghỉ.

Rồi không biết bao lâu sau, một trong hai người lạ đột nhiên cũng bước ra khỏi đám cây, đứng bên bãi cỏ bắt đầu nói chuyện với Ngô Thanh Thần. Nói chưa được mấy câu, có lẽ vì Ngô Thanh Thần mãi không hiểu, và dĩ nhiên cũng không trả lời, người lạ đột nhiên nổi giận, vung vẩy dụng cụ trong tay.

Ngô Thanh Thần có chút sợ hãi, đứng dậy định bước nhanh đi, lại vô tình vấp phải cành cây, ngã đè lên một hòn đá, may là hòn đá rất tròn, chỉ bị cấn một cái, chưa đến mức gọi là đau.

Giấc mơ đến đúng lúc này thì Ngô Thanh Thần bị một cuộc điện thoại không quan trọng đánh thức. Cúp máy xong, anh chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, định ngủ tiếp, nhưng cứ cảm thấy đầu óc hơi căng, nằm trên giường một cách mơ màng không biết bao lâu, cuối cùng bị tiếng "RẦM RẦM RẦM" ngoài cửa đánh thức.

Đó chính là giấc mơ kỳ quái của Ngô Thanh Thần buổi trưa, cảnh cuối cùng giống hệt như lời miêu tả của người quân nhân.

Sự kinh ngạc không thể che giấu trên khuôn mặt Ngô Thanh Thần cuối cùng đổi lại một tiếng ho của viên cảnh sát thứ hai, người vẫn luôn đứng trong hành lang, sát tường. Viên cảnh sát tóc đã điểm bạc này nói với người quân nhân còn lại, người cũng luôn đứng trong hành lang: "Không cần hỏi nữa chứ? Ở đây... rất không thích hợp."

"Không cần nữa. Trong thành phố, các anh đúng là chuyên gia, nhưng... anh cũng biết đấy, tình huống thế này, không phải một mình tôi không yên tâm, cẩn thận mấy cũng không thừa." Người quân nhân thứ hai lắc đầu, giơ tay phải đang cầm điện thoại từ sau lưng lên, nhanh chóng bấm số: "Vâng... đã xác nhận... có... có... có... vâng... vâng!"

Cúp điện thoại, người quân nhân này gật đầu với viên cảnh sát tóc đã điểm bạc đang lộ vẻ dò hỏi. "Hiện tại vẫn thuộc phạm vi của các anh, anh ra tay đi."

Viên cảnh sát tóc bạc gật đầu, bước đến trước cửa, rút thẻ cảnh sát từ trong túi ra. "Ngô Thanh Thần tiên sinh, hỗ trợ công an điều tra là nghĩa vụ và trách nhiệm của mỗi công dân. Hiện có một vụ án trọng đại cần sự phối hợp của anh. Mời anh thu dọn đồ đạc cá nhân và lên xe cùng chúng tôi."

Nghe thấy "vụ án trọng đại", Ngô Thanh Thần chẳng muốn "lên xe cùng chúng tôi" chút nào.

Có lẽ vì quá căng thẳng, môi Ngô Thanh Thần khẽ run. Sơ ý một chút, câu "tôi phạm tội gì" định nói ra khỏi miệng lại biến thành: "Tội của tôi phạm rồi à?"

Không một ai bật cười vì câu nói này. Từ phía cầu thang đột nhiên vang lên một giọng nói khác: "Đúng vậy, tội của cậu phạm rồi, mà còn khá lớn đấy... Tình nghi bắt cóc toàn nhân loại... Sao nào? Tội danh này đủ lớn, lại còn mới toanh, phải không?"