Chương III
Cậu bạn độc tài.
•
Nhất thiểm phái có một điểm yếu. Không, nói vậy cũng không đúng. Thực ra, trường phái này mạnhーphải nói là quá mạnh. Có vẻ như mặt trái của trường phái này là người sử dụng không thể nương tay. Buộc phải tung ra một đòn nhất kích tất sát. Một trường phái được tạo ra chỉ với một mục đích duy nhất là đoạt mạng địch thủ.
Cũng chẳng phải là tôi không thể nương tay. Nếu trong những trường hợp nhất định, tôi có thể làm vậy, song nếu địch thủ là một kẻ có hơi cứng cựa một chút thì buộc phải mạnh tay hơn một chút, như thế cũng đồng nghĩa với việc kẻ đó sẽ chết. Nếu đã không thể hạ địch thủ với một đòn thế căn bản thì ta buộc phải tung ra tuyệt kỹーhay nói cách khác là một đòn trảm kích tất sát. Từ đó đến giờ tôi chỉ tiếp mỗi mấy tay không tặc, nên chưa từng nghĩ đến chuyện nương tay. Kể cả một thanh kiếm điện cũng có thể đoạt mạng nếu rơi vào tay một bậc thầy kiếm thuật. Và với Nhất thiểm phái, một món đồ chơi cũng có thể trở thành một món binh khí đoạt mạng.
Quả là một "thiếu sót" mà. Tôi đang ngày một trở nên trân quý thứ kiếm kỹ này hơn.
「Trong khoảng thời gian còn lưu lại tại đây, mình buộc phải kiềm chế rồi.」
Ước nguyện của tôi là trở thành một tên bạo chúa, chứ không phải một thằng ngu. Tôi không thể hành xử một cách bất cẩn tại lãnh địa của kẻ khác được. Nếu cứ vậy mà bung lụa tại lãnh địa của tử tước Razel thì lão ta chắc chắn sẽ ngăn tôi lại. Tại nơi này, sức mạnh của một cá nhân đơn lẻ sẽ chẳng có nghĩa lý gì cả, song tôi vẫn thấy có phần cay đắng khi bản thân đang không ở trên đỉnh xã hội. Tại thời điểm hiện tại, Exner là tên duy nhất buộc tôi phải dè chừng. Nếu hắn không xuất hiện, tôi hiển nhiên sẽ là kẻ mạnh nhất khoá này.
『Giá như mình có thể đả bại tên Exner đó.』 Tôi nghĩ. Nhưng rồi, một dấu chấm hỏi hiện lên.
「Này, Liam, hôm nay chúng ta sẽ dọn dẹp bên trong dinh thự đấyーnhanh đi chuẩn bị đi chứ.」
Exner, kẻ mà trước đây luôn kinh thường tôi, hiện đang hành xử thân quen đến kỳ lạ. Hơn nữa, hắn còn gọi thẳng tên tôi nữa chứ. Tôi định là sẽ vặn lại, rồi yêu cầu hắn thêm kính ngữ vào, nhưng nghĩ lại thì bản thân cũng chỉ là một học viên bình thường tại hành tinh này. Do không muốn làm lớn chuyện, nên tôi buộc phải đáp lại một cách bình thường.
「Biết rồi. Đừng có hối.」
「Nhanh cái chân lên đi. Giảng viên hình như đang "đến tháng" đấy.」
「Vụ gì nữa vậy?」
「Chắc là bọn họ cần phải dọn dẹp bữa tiệc ngu ngốc do một kẻ nào đó đã bày ra ấy.」
「Và chúng ta là kẻ hứng sào ư? Đám gia nhân chết hết rồi à?」
「Ừm thì đây cũng là một phần trong khoá tập học mà. Mặc dù tôi cũng không hiểu lắm.」
Tên này cười nhiều hơn mọi khi thì phải, phần tự kiêu trước đó cũng mất tích luôn rồi. Kết thân với cái tên bạn cùng phòng này còn dễ hơn là tìm cách đá đít nhau nữa, song tôi cũng chẳng rõ phải đối phó với cái thái độ thân thiết đột xuất của hắn ra sao nữa. Suy cho cùng, tôi cũng đã xem hắn như một địch thủ cần phải đả bại rồiーmột kẻ mà tôi buộc phải vượt qua để khẳng định bản thân.
『Thôi thì hiện tại cứ tạm thế đã...』
Song, vẫn còn đó một vấn đề nữa. Kể từ khi tên Exner này quay ngoắt 180 độ, một sự kiện kỳ lạ khác đã diễn ra, và chuyện này còn phiền hơn cả thái độ thân thiện đột ngột của tên Exner.
Nhóm học viên nữ cùng các nữ gia nhân bên trong dinh thự đã bắt đầu chú ý đến tôi và tên Exner 2.0 này thường xuyên hơn. Bọn họ chẳng hề tỏ ra thù ghét. Là do tò mò, hay là còn có lý do nào khác nữa nhỉ? Ánh mắt kiên định, song có phần bẽn lẽn của bọn người này khiến tôi có chút bận tâm. Đỉnh điểm là khi tôi và tên Exner 2.0 dạo bước cùng nhau, bọn người đó như thể đang bốc hoả ấy.
◎
Trong lúc Liam và Kurt đang dọn dẹp bên trong dinh thự, thì lớp chọn của tử tước Razel đã tập trung bên trong một gian phòng cùng với những giảng viên, để thực hiện khoá đấu tập.
Đây là một võ đường có sức chứa rất lớn, song không giống với lần Liam tập luyện ngoài trời, tại đây chỉ diễn ra mỗi trận một lần, cũng vì thế mà bầu không khí tại đây cũng có phần thoải mái hơn.
Katerina, con gái của viên Tử tước, hiện đang diện trên mình một bộ trang phục thể thao dễ vận động và đang an vị tại một băng ghế. Peter ngồi cạnh bên cô nàng, và hiện đang vung vẩy thanh kiếm điện trên tay. Cậu này đã từ chối đấu tậpーchỉ đang đơn thuần là ngồi chơi và quan sát buổi tập.
「Peter-sama, ngài cũng nên tham gia một trận đấu tập đi chứ ạ. Ngài là một bậc thầy kiếm thuật mà, phải chứ?」
Gia tộc Razel đã quyết định rằng Katerina phải đính ước với Peter, theo lẽ đó, cô buộc phải đồng hành cùng cậu ta khi có cơ hội. Về phần Peter, cậu này trông khá cao hứng và luôn ra vẻ mỗi khi ở gần cô.
Katerina cũng khá tò mò về cậu này. 『Tên này được cho là Đương chủ tương lai của một gia tộc đang trên đà phát triển.., song hắn lại chẳng có vẻ gì là như vậy cả. Mình cũng khá nghi ngại về phần hắn là một bậc thầy kiếm thuật..』
Peter liền viện lý do, nghe cực kỳ khó tin.「Katerina-chan, là do ta quá ao trình đấy chứ. Đại loại, khi còn ở lãnh địa, ta chưa từng thua bất kỳ ai. Nếu như ta nghiêm túc, thì sẽ thành ra bắt nạt kẻ yếu mất.」
Khi nghe được lý do đó, Katerina lại càng thêm nghi ngờ.「Vậy thì ngài hãy chứng mình cho em xem đi.」
「Đàn ông bọn ta chỉ chiến đấu khi thấy việc đó là cần thiết mà thôi.」
Giờ thì Katerina lại có cảm giác Peter đang viện lý do để né trận đấu tập. Cô đảo mắt nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ thì thấy có vài nam sinh đang mang theo dụng cụ dọn dẹp lướt qua.
Peter liền kinh ra mặt, thậm chí còn chẳng bận tâm đến việc che giấu điều đó.「Rặt một lũ thấp kém. Cái đám hèn mọn, phải làm việc cật lực để kiếm sống thì chẳng nên vác mặt đến đây.」
Theo quan điểm của Katerina, mấy nam sinh vừa lướt qua kia thậm chí còn thông thạo kiếm thuật hơn cả Peterーkẻ chỉ biết viện cớ... song cũng chẳng phải cô ưa gì đám quý tộc hạ cấp kia.
「Ngài nói phải. Em hiểu bọn chúng đã phải làm việc rất chăm chỉ để đến được đây, nên chí ít thì chúng cũng có thể vỗ ngực tự hào rằng bản thân là học viên của gia tộc Razel. Nhưng nếu được thì em mong bọn chúng có thể chọn một chốn phù hợp với địa vị của bản thân hơn.」
「Đúng chứ?」
Cũng do lũ trẻ quý tộc mỗi năm đổ về đây học tập là rất nhiều, nên Katerina cũng chẳng thấy ích lợi gì khi tập chung vào những gia tộc không đủ tầm để kết thân. Cậu trai lướt qua bên ngoài khung cửa sổ của võ đường thậm chí còn chẳng lọt vào mắt của cô.
◆
Sau khi hoàn thành công việc bên trong dinh thự. Những đứa trẻ khác trong bộ đồng phục lao công, hiện đang rủ rỉ với nhau trong lúc kéo theo trang thiết bị.
Gần đó là một võ đường, nơi tập hợp cái đám được đối xử đặc biệt và hiện đang đấu tập trong trỏng. Cái đám đấy là lũ quý tử được lão tử tước Razel chính trực kia xem trọng, thành ra cái đám đó đến từ những gia tộc liêm khiết, chính trực giống như lão ta. Mới nghĩ tới thôi đã buồn nôn.
Tôi đã dùng cả mấy tấn tiền lẫn quà cáp để lót đường, lão Brian thậm chí còn đem biếu cả chậu bonsai đoạt giải của mình, song chúng lại đối xử với tôi ra sao đây? Lão tử tước Razel kia chắc chắn là một tên quý tộc liêm khiết, luôn coi khinh đám người chuyên đi cửa sau.
『Mẹ kiếp, chết tiệt. Đáng lý ra mình không nên tới những nơi như thế này.』 Trong lúc độc thoại thì Eila tiếp cận.
「Chào đằng đó. Chuyện của cậu với Kurt sao rồi?」
「Sao là ý gì?」
「Ừm, chẳng phải cậu ấy đã thân thiện hơn được một chút rồi hay sao? Hẳn là cậu đã làm gì đó rồi, phải chứ? Nghe đâu, cậu ấy chỉ mở lòng với mỗi mình cậu thôi đấy.」
Nếu là lý do tên đó mở lòng thì chắc là do cả hai đều thông thạo kiếm thuật, chăng.
「Oi, Exner...」
「Gọi kiểu đó là sao? Hiện tại, cả hai người các cậu đã thân thiết với nhau hơn rồi mà, phải chứ?」
「Hả? Ta thân thiết với tên đó bao giờ.」
Với tôi, tên này là một địch thủ mà mình vẫn chưa hạ được. Eila cau mày, đưa khuôn mặt áp sát lại gần. Khiến tôi buộc phải giật lùi về phía sau để tránh cô nàng, song cổ vẫn lấn tới.
「Như vậy là không được đâu đấy nhéーcả hai người các cậu là bạn cùng phòng mà!! Các cậu phải cùng thảo luận để hiểu nhau hơn chứ.」
「Ta chẳng thể nào hình dung ra được viễn cảnh, tên bảo thủ kia có chuyện gì đó thú vị để mà bàn bạc.」
Ngay khi tôi vừa dứt lời, Eila liền ra sức kéo tôi đến chỗ tên Exner, kẻ đang đi trước một đoạn.「Cứ đi nói chuyện với cậu ấy đi!!」
『Con nhỏ này phiền phức thật!! Quả là khó hiểu, trông cũng chẳng giống như là đang thích mình. Hay là con nhỏ thuộc típ người cầm đèn chạy trước ô tô nhỉ?』
◆
Đêm hôm đó, trong lúc tên Exner đang học bài trên bàn họcーVề phần mình, tôi hiện đang nằm dài trên giường, nhớ lại mấy lời vô nghĩa của Eila, nên đã quyết định bắt chuyện với hắn ta... tán dốc trong lúc rảnh rỗi cũng chẳng phải ý tồi. Tôi có thể tiếp cận bằng những chủ đề đơn giản kiểu như『Tại sao cậu lại chọn gia tộc Razel để theo học?』 Rồi còn『Gia cảnh cậu như nào?』 . Nghĩ lại thì, kể từ khi đặt chân đến thế giới này, tôi chưa từng trò chuyện với bất cứ ai đồng trang lứa. Suy cho cùng, xung quanh tôi cũng chẳng có bất ai cùng tuổi.
Sau cuộc tán dốc, tôi đã nhận ra một vài chuyện.
「Trời đất, thuế má tận 60% á? Mấy người các ngươi có còn là con người không thế. Nếu là ta thì ta cũng chẳng định làm vậy nữa là.」 Tôi ôm bụng cười ngất ngải.
Tôi cứ nghĩ tên Exner này phải là một tên có kỷ cương, chính trực lắm. Nhưng hoá ra, hắn lại xuất thân từ một gia tộc bạo chúa giống hệt tôi. Đối với tôi, tên này là Kế tử của một gia tộc lý tưởng.
「Đây không phải là chuyện đùa đâu.」
「Xin lỗi nhé... đừng để bụng. Phải thừa nhận, ta khá là ấn tượng đấy.」
Gia tộc Exner hiện đang cai trị một hành tinh duy nhất, song lại chẳng có đủ nguồn lực để phát triển.
「Gia tộc của bọn tôi gầy dựng nên từ con số 0 đấy. Hiện tại thì đã có lãnh địa rồi, nhưng ngặt cái, bọn tôi lại chẳng biết phải làm gì với nơi đó cả. Không một ai trong nhà biết cách quản trị, và cũng chẳng có chư hầu nốt.」
Bằng cách lập chiến công trên chiến trường, gia tộc họ đã được ban cho một vùng lãnh thổ. Mặc dù Phụ thân của tên Exner này đã được ban cho tước vị Nam tước, song chẳng có một ai trong cái nhà đó biết cách quản trị, cũng vì thế mà tình hình tài chính lao dốc không phanh. Cai quản bọn dân đen thì có gì mà khó, song bọn họ lại chẳng thể làm được điều đơn giản đó, tóm lại cái nhà này là một đám Ác nhân chính hiệu.
Tên Exner thở dài một hơi, tỏ vẻ thất vọng.「Tôi chẳng biết phải thu thuế bao nhiêu là đủ, thậm chí còn chẳng biết phải đối đãi với người dân ra sao nữa. Tôi đã quyết định đến đây để học những kiến thức đó, nếu mà biết huấn luyện kiểu như này thì đến đâu mà chả được. Năm tới, chúng ta sẽ phải đi khai khoáng trên một vệ tinh tài nguyên. Chắc điều đó sẽ giúp tôi hiểu được cảm giác của người dân, song như thế lại chẳng thể trở thành một vị lãnh chúa được, nên đã có chút bận lòng.」
Tên này mò đến tận đây để học cách cai quản lũ dân đen của lão tử tước Razel, song tất cả những gì hắn nhận được chỉ là cảm giác vô nghĩa của đám dân đen bên dưới. Điều như vậy, chẳng hợp với tên này. Giờ thì tôi đã rõ tại sao lão tử tước Razel lại không muốn kết thân với Nam tước Exner rồiーRõ ràng là lão chẳng ưa nổi đám bạo chúa. Còn tôi thì sao ấy hả? Đơn nhiên là tôi rất khoái vụ này rồi.
「Nhà ngươi đến học sai chỗ rồi.」 Tôi nhếch mép, còn tên ExnerーKurt, trông có vẻ thất vọng.
「Không thể phủ nhận điều đó, nhưng vì Phụ Mẫu, tôi buộc phải học nhiều nhất có thể.」
Tôi ngồi bật dậy, quyết định cho tên nghiêm túc này một vài lời khuyên.「Đừng hấp tấp thế chứ, Kurt. Để ta dạy cho cậu vài thứ nhé.」(Không phải lỗi đâu, mà do Liam đổi cách xưng hô đấy.)
「Hở?」
「Cậu muốn học về thuế má và cách quản lý bọn dân đen, đúng không?」
Dân cư của mọi hành tinh đều có sự phân hoá rất rõ ràng, thậm chí trên cùng một hành tinh còn rõ ràng hơn. Theo lẽ đó, ta sẽ rất khó để điều chỉnh chính sách sao cho phù hợp với từng vùng. Lãnh địa của gia tộc Exner nghe cũng chẳng mấy rộng lớn, nên việc lập chính sách nhằm tập trung vào những vùng đất cụ thể cũng chẳng phải ý tồi. Song nếu chính sách quá rập khuôn, thì sẽ kích động bọn dân đen.
Nếu bọn dân đen dám khởi binh thì Đế chế sẽ can thiệp, kết quả là một đống hổ đốn. Nếu là kẻ cầm quyền, tôi sẽ cử quân đội thuộc quyền ra đó để đàn áp cuộc cách mạng. Tôi sẽ đối xử tử tế với bọn dân đen nếu chúng chịu quy phục, song nếu chúng dám bất tuân, tôi cũng chẳng ngại mà ra tay đàn áp. Nếu kẻ cai trị mà không có thực quyền thì sẽ bị bọn dân đen đè đầu cưỡi cổ. Nếu đã muốn dắt bò thì buộc phải sỏ mũi chúng.
TN: Nguyên văn 『chẳng có kẻ nào chịu chạy theo mỗi cây gậy thôi đâuーphải buộc cả củ cà rốt vào đó nữa.』 nghe khá tương đồng với kiểu dắt bò mà, phải không?
「Có vẻ như cậu đã vắt khô bọn chúng rồi, và đấy là một nước đi tồi. Cậu phải nới lỏng sợi dây ra một chút. Ở mức 60%, bọ dân đen còn chẳng có cơ hội để phát triển nữa là.」
「P-phụ thân của tôi cũng hiểu điều đó, nhưng...」 Kurt lảng mắt đi.
Nam tước Exner biết nhưng vẫn làm á, quả là một tên rác rưởi. Có vẻ như viên Nam tước đây là một tên bạo chúa hạng xoàng, nhưng thân là đồng đạo, tôi lại khá muốn kết thân với ông ta. Nói sao thì mấy đứa rác rưởi thường hay tập chung lại với nhau mà, đúng chứ? Tôi nghĩ mình nên lập thêm những mối liên hệ theo cách đó.
「Nghe đây, vấn đề này khá là quan trọng đấy. Moi tiền từ đám giàu xụ sẽ ổn áp hơn là moi từ đám nghèo rớt mồng tơi mà, đúng không?」
「Ý cậu là sao, Liam?」
「Tức là cậu phải dỗ béo bọn đó trước khi vắt khô, thế mới cải thiện được thu nhập chứ.」
「Nói thì dễ lắm.」
『Bởi vì quá tập trung vào món hời trước mắt, nên cậu mới là thứ hạng hai đấy!! Không, phải là hạng ba mới phải.』 Thân là một tên bạo chúa, tôi muốn gia tộc Exner đây phải nỗ lực hơn nữa.
「Bớt viện lý do lại!! Cứ làm đi!! Cậu có thể bóp chết bọn chúng sau khi làm vậy. Một khi xong suôi, tiền sẽ vào như nước mà chẳng cần phải động lấy một ngón tay. Chỉ cần nhẫn nại chờ đến thời điểm đó thôi. Một khi chúng đã to béo thì cậu có thể mặc sức mà đánh thuế. À quên mất, nhớ cải cách quân đội nhéーđừng có mà chểnh mãn đấy.」
Một vài tên quý tộc không muốn lãnh địa phát triển quá mức vì sợ bị đảo chính. Trên thực tế, đa phần Lãnh chúa chỉ cho giáo dục những kẻ mà họ cần, và để phần còn lại sống trong thời trung cổ. Song Thân của tôi cũng chơi trò đó. Nếu để chúng phát triển quá mức, thì sẽ rất khó để quản lý. Giới quý tộc đa phần đều không muốn chuyện đó xảy ra. Song, tôi vẫn chắc mẩm rằng cách làm của mình là tối ưu nhất.
Có vẻ như cậu ta đã bị vẻ hăng hái của tôi làm cho ấn tượng, Kurt dừng viện lý do.「Liam, cậu đã làm lãnh chúa được một thời gian rồi, đúng chứ? Cậu đã quá quen với những chuyện như thế này rồi nhỉ.」
「Vắt kiệt đám dân đen là sở trường của ta mà.」
『Thân là một đồng đạo, cũng như là một tiền bối, tôi buộc phải dạy cho Kurt một khoá. Nếu cậu ta cần thì tôi cũng sẽ giúp một tay. Đổi lại, cậu ta buộc phải giúp đỡ khi tôi gặp rắc rối.』
◎
Từng câu từng chữ của Liam như thể đã đánh thẳng vào tâm can của Kurt. Đúng vậy, cậu biết chính xác bản thân cần phải làm gì, song cậu lại thoái thác vì lý do này hay lý do nọ. Thái độ khẳng khái của Liam đã tác động đến cậu.
『Quả thực.. nếu người dân đã suy kiệt đến vậy, thì cải thiện đời sống của bọn họ sẽ là một việc cấp bách hơn. Chúng ta (ý chỉ gia tộc) phải ưu tiên thực hiện điều đó trước nhất.』
Phụ thân của Kurt, Nam tước Exner, đã được bề trên ban cho một lãnh địa suy kiệt, nơi trước kia được quản lý bởi một lãnh chúa khác. Không những vậy, mặc cho tình trạng khánh kiệt của lãnh địa, viên Nam tước vẫn buộc phải đóng thuế cho Đế chế. Tiền không có, mối quan hệ cũng không, nên ông buộc phải đặt một mức thuế khủng lên đầu người dân, kể cả người trong gia tộc cũng phải sống trong cảnh nghèo khó.
『Mình cứ thế mà từ bỏ, và nghĩ rằng đã chẳng còn cách nào để cải thiện tình thế. Mình chỉ đang cố trốn tránh trách nhiệm mà thôi.』
Kurt hiểu rằng họ phải giảm mức thuế xuống, song mọi việc lại không đơn giản như thế. Cậu cảm thấy hối hận khi đặt một áp lực vô hình lên đầu người dân, song cậu vẫn tiếp tục thực hiện điều đó với quan niệm rằng mình bắt buộc phải làm vậy. Giờ thì cậu lại cảm thấy hổ thẹn vì cách hành xử thụ động trước kia.
Đáng lý ra, cậu đến đây để học cách quản lý lãnh địa, và cậu đã mong rằng mình có thể kết thân với viên Tử tước Razel. Nhưng rồi, cậu lại chẳng nhận được trình độ giáo dục cân xứng, và cũng không lập được bất cứ mối quan hệ nào... ngoại trừ cậu trai cùng phòng.
Kurt thúc mình tiến về phía trước, cảm nhận được một chút hi vọng le lói.「Cải cách quân sự cũng tốn rất nhiều tiền. Chỉ mỗi vấn đề tài chính cho quân đội không thôi cũng đã là cả một vấn đề rồi. Bọn tôi không thể chi thêm được nữa, thế thì phải giải quyết ra sao đây?」
『Tại sao mình lại hỏi xin lời khuyên từ một đứa nhóc cùng tuổi chứ?』
Cậu cảm thấy điều này thật nực cười, song Liam vẫn bình thản đáp. Thái độ của cậu ta chẳng có vẻ gì là đang mỉa mai, và cậu ta cũng chẳng nói với tư cách là một đứa trẻ cùng tuổi, mà là trên cương vị của một vị Lãnh chúa.
「Ai bảo với cậu là phải mở rộng quy mô? Cứ giảm nó xuống. Chất lượng quân trang lẫn nghiệp vụ của binh sĩ mới là thứ quan trong nhất. Thay vì duy trì một trăm đơn vị chiến hạm cổ lỗ sĩ, cứ mua loại mới nhất về mà sài.」
「Quả thực, tôi cũng rất muốn làm thế, nhưng bọn tôi hiện tại không có tài lực để thực hiện điều đó. Người dân không thể chịu thêm bất cứ khoản thuế nào nữa.」
Không hiểu sao, Liam lại tỏ ra khá thích thú khi nghe vậy.「Cậu quả thực đã vắt kiệt chúng nó nhỉ?」
Kurt cảm thấy hổ thẹn khi gia tộc Exner bắt buộc phải làm thế.「Bọn tôi làm gì còn lựa chọn nào khác chứ.」
「Thế thì đi vay tiền đi. Nhưng phải đảm bảo trả nợ cho đúng hạn đấy. Ta cũng đã gặp không ít rắc rối với mấy vấn đề kiểu đó. Hừm, đừng hiểu lầm, đấy là nợ của Song Thân ta gây ra.」 Liam nhíu mày khi thấy Kurt ca thán về khả năng của mình.
「Gia tộc Exner làm gì có uy tín đến vậy. Có thể bọn tôi sẽ mượn được một khoản ở đâu đó, nhưng làm gì có ai chịu cho bọn tôi vay một khoản tiền khủng lồ chứ. Thêm nữa, hợp đồng mua bán lúc nào cũng ngốn rất nhiều tiền. Bất khả thi.」
Với cùng một lý do, cậu vẫn tiếp tục thoái thác. Gia tộc Exner không uy tín và không ai chịu giúp đỡ bọn họ, nên chẳng có cách nào để mượn tiền. Kurt chịu chết trước vấn đề đó, nhưng rồi Liam nói một số thứ rất lạ lùng.
「Ta sẽ bàn chuyện này với Echigoya của mình.」
「Echigoya? Là ai vậy?」
「Thương nhân độc quyền của gia tộc Banfield. Nếu cậu muốn, ta có thể giới thiệu cho.」
Khi nghe thấy thế, Kurt liền mở to mắt ngạc nhiên. Về cơ bản, Liam sẽ đứng ra bảo lãnh cho họ vay tiền.
「Thế có ổn không? Nếu gia tộc Exner vỡ nợ, cậu sẽ gặp rắc rối đấy.」
「Ta không nghèo đến mức đó. Hừm, ta thích cái cách cậu bốc lột bọn dân đen. Thân là một Ác nhân, ta nên thân thiết với nhau hơn.」 (Nếu ai không để ý thì Liam luôn xưng Ta thay vì chúng ta..)
「Ác nhân?」 Kurt nghiêng đầu, tỏ vẻ lúng túng.
『Nói vậy có hơi kỳ lạ. Trong tất cả những vị quân chủ mà mình từng gặp, quả thực Liam là người cần mẫn nhất.』
Đôi đồng tử của Liam nhíu lại.「Đám Lãnh chúa, phần đa chỉ rặt một lũ ác nhân, song lão tử tước Razel có lẽ là ngoại lệ. Để ta nói thẳng, mấy tên đạo đức giả luôn khiến ta phải buồn nôn. Vậy, cậu thuộc kiểu nào?」
Kurt bị choáng ngộp trước thái độ khẳng khái của Liam. 『Trong khi cai quản mọi thứ bằng sự khoan dung, mà cậu ấy vẫn tự nhận mình là một tên ác nhân ư? Chắc là cậu ấy đang đề cập đến quyết tâm rồi.』
Xác định rằng Liam là một hình mẫu quân chủ lý tưởng, Kurt củng cố quyết tâm.「Tôi muốn được như cậu, Liam.」
Liam nhếch mép, lộ rõ hàm răng trắng sáng.「Chiếu cố nhau nhé, Kurt!! Ta sẽ hợp lực cùng nhau vượt qua khó khăn như những tên đồng đạo cùng chung chí hướng. Được rồi... vấn đề tiền bạc đã xong, chuyển sang mảng chính trị đi. Trước tiên, thuật lại tình hình địa chính trị cho ta xem. Ta sẽ cùng cậu nghĩ ra cách vắt kiệt đám dân đen kia một cách hiệu quả nhất.」
「Được.」
『Mỏ của cậu ta hỗn thật. Mồm thì luôn bảo rằng sẽ vắt khô bọn dân đen, song lại luôn nghĩ cách chăm lo cho bọn họ...』
Theo Kurt, quan nhân sinh của Liam khá kỳ lạ, nhưng cậu quyết định ngó lơ cái tật xấu đó. Theo cậu, Liam là ví dụ hiếm hoi về một vị quân chủ anh minh/nhân từ. Hơn nữa, cậu ấy lại còn sẵn sàng chìa tay ra để giúp đỡ một gia tộc đang phải chật vật phát triển như nhà Exner nữa.
「Cậu không phiền nếu tôi liên lạc với Phụ thân mình trước chứ? Vấn đề này, tôi không thể tự mình quyết định được.」
「Được, vậy thì sẵn đây ta cũng sẽ liên hệ với Thương nghiệp Henfrey luôn.」
Sau cuộc thảo luận này, Kurt và Liam đã trở nên thân thiết hơn, mặc dù cả hai hoàn toàn đối nghịch.
◎
Thomas, người đứng đầu Thương nghiệp Henfrey, cảm thấy có hơi rắc rối sau cuộc điện đàm với Liam-sama.
「Hmm, phải giải quyết vấn đề này ra sao đây..?」 Ông lẩm bẩm.
「Có chuyện gì vậy ạ?」 Một trong những viên trợ lý của ông lên tiếng hỏi.
「Ta nhận được yêu cầu giới thiệu cho Nam tước Exner vay một khoản.」 Thomas lên tiếng giải thích.
「Một quý tộc suy kiệt ư? Ngài không định chấp thuận đâu, đúng chứ ạ?」
Nếu là thông thường, Thomas sẽ không bao giờ chấp thuận yêu cầu này, song lần này ông định sẽ thông qua.
「Gia tộc Banfield đã đứng ra bảo lãnh, nên ta không thể từ chối được.」
Viên trợ lý nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu.「Gia tộc Banfield đã đứng ra bảo lãnh rồi, thì chúng ta sẽ không gặp vấn đề khi thu hồi khoản vay đâu, đúng chứ ạ?」
Thomas ước rằng mình có thể khước từ viên Nam tước kia, song ông lại chẳng thể làm điều đó... lý do là vì Thương nghiệp Henfrey có mối liên kết với gia tộc Banfield. Ông đã thu được kha khá lợi nhuận từ lãnh địa của gia tộc Banfield, thế nên làm sao ông có thể từ chối ngài ấy được? Tuy nói là vậy, song vấn đề không nằm ở mỗi gia tộc Banfield và Exner không.
「Thú thực, cho gia tộc Exner vay cũng chả sao cả. Tất nhiên, nếu Liam-sama đã mở lời thì ta sẽ làm vậy. Song tin đồn luôn lan như cháy rừng. Rồi đám quý tộc có ý định ăn quỵt sẽ tìm đến và sâu xé chúng ta. Bọn chúng sẽ bảo rằng『Nhà ngươi cho đám mới nổi đó mượn được, còn bọn ta thì không hửm?』 và còn hơn thế nữa.」
Viên trợ lý nọ nghệt mặt.「Quả thật là còn đám người đó nữa nhỉ?」 Cậu ta đã hình dung ra được chính xác kịch bản bào tiền của đám quý tộc. Đám quý tộc nghèo sẽ bỏ trốn khi mượn được tiền.
Mặc dù đã được Liam-sama chống lưng, song vẫn còn rất nhiều kẻ tỏ ra khinh thường bọn họ. Có gia tộc Banfield chống lưng thì tuyệt phải biết, song rõ ràng là vẫn tồn tại những mặt bất cập.
「Mà thôi, ta cũng không thể từ chối Liam-sama được. Nhanh liên hệ với Nam tước Exner đi.」
☆
Theo cách đó, tôi đã giới thiệu đồng phạm của mình là『Thomas Henfrey』 cho gia tộc Exner. Bành chướng được phe cánh đã đẩy tôi lên tận chín tầng mây, chẳng thể nào nhịn cười được nữa.
「Bạn bè quả là một thứ tuyệt vời. Khi ta gặp khó khăn thì họ sẽ tìm đến để giúp đỡ.」
Hiện tại, tôi và Eila đang dọn dẹp bên trong điền trang. Vì những đứa khác đã được phân công đi làm việc khác, nên chỉ còn mỗi tôi và cô nàng này.
Eila cũng mỉm cười đáp lại.「Thật mừng quá, cuối cùng thì cả hai người các cậu cũng chịu thân thiết với nhau hơn rồi.」 Cô nàng này quả thực là kiểu người hấp tấp, song cũng nhờ có cổ mà tôi mới kiếm được một tên đồng đạo chất lượng, nên phần nào đã quyết định sẽ nhắm mắt làm ngơ cho thái độ của cô nàng.
「Ta phải cảm ơn cô. Có vẻ như ta đã hiểu sai về Kurt.」
Tôi cứ nghĩ cậu ta là một kẻ chính trực, liêm chính. Nhưng thực ra, cậu ta lại là một kẻ khá nhẫn tâm (hay chí ít là vậy) sẵn sàng vắt cạn bọn dân đen đến tận giọt máu cuối cùng.
Eila vẩy tay, trông có phần xấu hổ.「Đừng khách sáo thế chứ. Tớ cũng thấy vui khi hai cậu thân thiết với nhau hơn mà.」
「Vậy nếu không phiền, hãy kể ta nghe về tình cảnh của cô đi?」
Đảm bảo gia tộc của cô nàng này cũng dây vào mấy vụ xấu xa đây, hi họng có thể kết thêm mối quan hệ có lợi.
「Chẳng phải tớ đã kể với cậu rồi sao.」
「Chi tiết hơn đi.」
Trong một thoáng, Eila có vẻ hơi khó chịu, nhưng rồi cô nàng cũng bắt đầu thuật lại tình cảnh của bản thân trong lúc làm việc.
「Vì bản thân không mấy khi can thiệt vào việc của gia đình, nên tớ cũng chẳng rõ nữa. Hình như tớ sẽ được đẩy đi kết hôn với một cậu trai nào đó có địa vị tương xứng thì phải. Tất cả chỉ có vậy thôi.」
Eila là thứ nữ của một gia tộc Nam tước, nên địa vị của cô nàng cũng ở tầm Kurt.
「Chà, có lẽ cô nên kết hôn với Kurt đi. Tên đó vẫn chưa đính ước đâu.」
「Thế thì có lỗi với Kurt quá. Với cả, tớ còn chẳng có quyền quyết định chuyện đó nữa cơ.., mấy chuyện kiểu này thường là do gia tộc quyết định ấy.」
「Không hửm?」
「Lẽ thường tình mà.」
Gia tộc Razel cũng có ý sắp xếp hôn sự cho con gái mình. Nữ nhân xuất thân quý tộc thường bị ép vào một cuộc kết hôn sắp đặtーsong chuyện này cũng thật kỳ lạ. Tại một thế giới, nơi sở hữu công nghệ du hành không gian và vũ khí hình người mà ta lại không thể tự chọn cho mình một đối tượng kết hôn.
「Xin lỗi vì ta đã hỏi mấy thứ hiển nhiên nhé.」
「Cậu chỉ đang lo lắng cho tớ thôi mà, đúng chứ? Không sao đâu, tớ chẳng bận tâm đến chuyện đó đâu.」 Eila mỉm cười trấn an.
Trong lúc cả hai đang tán gẫu, thì nghe thấy một giọng nói phát ra từ phía sau của một toà nhà gần đó.
「Có chuyện gì thế nhỉ?」
Tôi ló đầu ra mép tường để xem thử, thì thấy Katerina đang ở đó. Cô ả đang núp ở đằng sau toà nhà, và ôm chặt một tên đàn ông khác. Chất giọng của cô ả ngắt quãng từng hồi.
「Không được đâu ~ Lỡ bị ai đó phát hiện thì sao?」
「Không sao đâu. Nếu có thì anh sẽ chặn họng bọn chúng.」
Tôi đã rất tức giận khi thấy hai đứa chúng nó hú hí ở chỗ này, song cảm giác ấy sớm bị sự ngạc nhiên lấn áp. Eila núp bên cạnh và quan sát cặp đôi kia. Sắc mặt kia như thể đang ngầm ngụ ý rằng "mình đã thấy một thứ không nên thấy mất rồi". Cả hai mau chóng thụt đầu vào trong.
「Người ở cùng cô ấy đâu phải Peter đâu, tớ có nghe nói rằng bọn họ sẽ sớm đính ước. Như thế chẳng phải có hơi nguy hiểm hay sao?」 Eila nói lên suy nghĩ của tôi về vấn đề này. Theo những gì tôi đã chứng kiến, thì con ả Katerina rõ ràng là đang ngoại tình. Quả tim tôi bỗng lạnh toát khi nhớ lại cái cách mà con ả vợ cũ đã cắm sừng mình ở kiếp trước.
「Thật không ngờ, con gái của lão tử tước Razel lại là loại người này.」 Tôi tộc mạch, bắt đầu cảm thấy thương hại cho tên Peter kia.
Eila có hơi chùn bước trước thái độ có phần lạnh lùng của tôi.「Quả thật, chuyện này khá đáng ngờ. Và xét đến việc bị chúng ta bắt tại trận thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt đẹp cho cam.」 Cô nàng đưa tay lên che miệng, rồi bật cười khoái trá. Rõ ràng là chẳng mấy bận tâm đến chuyện này.
「Nữ nhân các cô đều như vậy à?」 Tôi hỏi cô nàng.「Ta hiểu mấy cuộc hôn nhân chính trị sẽ chẳng có tình yêu nào trong đó, song cô không nghĩ chuyện này đã vượt quá giới hạn rồi, hay sao?」
Eila chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.「Không đâu, đấy không phải thứ nên làm đâu. Lén la lén lút kiểu đó khá là nguy hiểm đấy. Nếu muốn nạp thiếp, hay tình nhân gì đó, thì cậu sẽ phải bàn bạc với chính thất để thống nhất, hoặc là chờ cho đến khi có người nối dõi.」
Tại Đế chế, có rất nhiều cặp đôi hành xử như thể đối tác kinh doanh, chỉ hợp tác với nhau để sản xuất ra Kế tử. Song Thân (ý chỉ Phụ Mẫu, đấng sinh thành) của tôi cũng là một trong số đó. Bọn họ kết hôn, song lại sống ly thân. Tại thế giới này, những chuyện như vậy cũng chẳng phải chuyện hiếm.
「Vậy ra là chẳng có ai kết hôn vì tình yêu à.」 Tôi đi đến kết luận, song lại bị Eila phủ nhận.
「Không phải vậy đâu. Vẫn còn có những quý tộc kết hôn vì tình yêu đấy chứ, hoặc chí ít là không suy xét đến lợi ích thu về từ đối phương. Suy cho cùng, tình yêu là một thứ rất mãnh mẽ. Nó có thể vượt qua mọi nghịch cảnh!!」
「C-cô nghĩ vậy ư?」 Tôi có hơi kinh ngạc trước tuyên bố có phần hùng hổ của cô nàng. Nói đoạn, tôi lại lén nhìn con ả Katerina, tên Peter kia quả là đáng thương.
Nghe đâu tên Petack kia khá là tài năng, đồng thời cũng là một vị Lãnh chúa được kính mến, nên khi nghĩ tới chuyện tên đó sẽ phải kết hôn với con ả kia là tôi lại thấy thương hại. Tôi chẳng phải kiểu sẽ nói chuyện này với tên Peter kia, và cá nhân tôi cũng chả muốn gây phiền hà cho lão tử tước đang chứa chấp mình. Vì lẽ đó, tôi đã quyết định sẽ giữ kín chuyện này.
Thêm nữa, tôi cũng chẳng ưa gì tên Peter đó, thật chẳng thể hửi nổi cái nhân cách của gã, cũng chẳng ưa nổi cái gia tộc chính trực mà gã xuất thân nốt. Gã và cái tính cách tử tế kia là đối trọng trực tiếp với một tên bạo chúa như tôi.
Katerina và tên tình nhân kia trao cho nhau một nụ hôn nồng thắm. Thấy thế, Eila sượng chín mặt, cánh tay không ngừng kéo áo tôi.「Đi thôi nào, Liam. Ta qua chỗ khác làm việc đi..」
「Được thôi. Hừm, thật tình, tên Peter kia thậm chí còn chẳng biết gì về chuyện này nữa. Quả không hổ là một gã hề.」
TN: tạo hình của Peter là một tên hề luôn đấy. Nên Liam nói cũng có phần đúng.
♢
Sau khi hoàn thành công việc, tôi hướng đến sảnh ăn để dùng bữa tối thì chạm mặt Kurt.
Khi thấy tôi, cậu ta liền vẩy tay.「Ở đằng này này, Liam!!」
「Rồi rồi. Đừng có làm quá lên như thế.」
Tên này thực sự đã đứng bật dậy, mỉm cười và vẩy tay về phía tôi. Hắn điển trai vượt quá quy chuẩn. Tất cả những thiếu nữーcó cả mấy tên con trai nữa (wtf)ーđến tập học tại gia tộc Razel đang nhìn về phía hắn. Một vài đứa trong cái đám này còn đỏ hết cả mặt.
Tôi nhận lấy phần ăn tại quầy phục vụ, rồi tiến thẳng đến chỗ cậu ta đang ngồi. Khay thức ăn của cả hai trông y hệt nhauーphần ăn trông như ẩm thực phương tây ở kiếp trước. Miếng thịt này chỉ là một loại protein tổng hợp cùng một số chất dinh dưỡng khác, song vị cũng không đến nỗi tệ. Thú thực, trông nó sao thì vị nó y như vậy luôn. Nhưng, món này vốn dĩ chẳng hợp để phục vụ quý tộc, thứ này tượng trưng cho cách đối đãi mà chúng tôi nhận được. Mặc dù chúng cung cấp đủ dưỡng chất, song lại chẳng hợp với phẩm giá của tôi.
Tôi bắt đầu dùng bữa, rồi đoạn Kurt đánh tiếng bắt chuyện.
「Chúng ta ở đây cũng được một năm rồi nhỉ. Năm tới, tất cả sẽ phải đi khai khoáng ở vệ tinh tài nguyên đấy.」
「Tất cả những gì họ dạy trong năm nay là để chúng ta phục vụ như những gia nhân.」
Chúng tôi được đối đãi tốt hơn những gia nhân chính thức của gia tộc Razel, nhưng vấn đề là: để đứng ở đây chúng tôi đã phải trả rất nhiều tiền, nên cá nhân tôi khó lòng mà chấp nhận được. Trình độ giáo dục lẫn huấn luyện đối chiến chỉ dừng lại ở mức tối thiểu, nhưng tôi lại phải bỏ dở rất nhiều thứ, thật phí thời gian.
Dẫu vậy, Kurt trông đâu có vẻ khá hứng thú với việc khai khoáng.「Chí ít thì nó cũng có cải thiện khả năng thao khiển.」
Phụ thân của cậu ta, Nam tước Exner với tư cách là một Thao khiển viên đã gây dựng nên gia tộc, nên hiển nhiên là Kurt phải thấy húng thú với Kị sĩ cơ giới rồi.
「Liệu ta có thể xem đây là huấn luyện không, chỉ đi khai khoáng bên ngoài thôi mà, phải chứ?」
「Thế còn tốt hơn là cứ rù rú ở chốn này.」 Kurt chẳng có vẻ gì là muốn phàn nàn về cách đối xử hà khắc của gia tộc Razel, mà thay vào đó, cậu ta lại còn khá hứng thú với việc khai khoáng nữa chứ. 「Hơn nữa, cậu cũng đi cùng mà, tôi có thể hỏi xin lời khuyên mỗi khi cần. Và tôi quả thực rất biết ơn điều đó.」
Dạo gần đây, Kurt với thái độ nghiêm túc, rất hay hỏi tôi về chuyện quản trị. Cậu ta nghiêm túc học hỏi và tiếp thu rất nhanh, nên thân là một bậc tiền bối, tôi thấy khá là tự hào.
「Không biết gì thì cứ hỏi ta. Nếu trong khả năng, ta sẽ giúp cậu.」
「Cảm ơn cậu rất nhiều. Gặp được cậu, quả là cái duyên của tôi.」
『Sùng bái ta hơn nữa đi!!』 Cảm tưởng hả hê vô cùng, đấy là cho đến khi tôi nghe được một chuyện gì đó rất kỳ lạ phát ra từ đằng sau.
「Kur x Lia? Là Kur x Lia, đúng không?」
「Cậu bị ngu à? Phải là Lia x Kur mới phải.」
「Hả? Gu gì mặn vậy chế? Có bị dần không thế?」
Những cái thứ kỳ quặc đó là sao, mấy cái từ " Kur x Lia" hay "Lia x Kur" như chú ngôn phát ra từ đằng sau kia là sao thế? Kurt cũng nghiêng đầu chịu chết, rõ ràng là cậu ta cũng chẳng rõ.
Trong lúc cả hai vẫn còn đang bối rối, Eila tiếp cận.「Hai cậu vẫn ổn chứ?」 cổ hỏi, cảm giác có hơi năng nổ quá mức cần thiết. Kurt tử tế chào lại.
Eila thuộc típ người hoạt bát, cũng vì thế mà cô nàng đã làm thân được với tất cả mọi người. Nhưng vào một thời điểm nào đó, khi tôi kịp để ý thì những âm thanh kỳ quặc kia đã im bật.
Kurt mở lời.「Eila trông vui vẻ hơn mọi khi nhỉ. Có chuyện gì vui à?」
「Mn, mà, chuyện này chuyện nọ ấy mà. Quan trọng hơn, chúng ta sắp được đi khai khoáng ngoài không gian rồi, đúng chứ?」
Có vẻ như cổ đến đây để hỏi xem liệu cả bọn có thể lập nhóm cùng nhau hay không thì phải.
「Tôi thì không thành vấn đề. Còn cậu thì sao, Liam?」 Kurt quay lại chỗ tôi.
「Sao cũng được.」 Khi nghe thấy thế, điệu cười của Eila tươi hơn trông thấy. Tôi không rõ tại sao cô nàng lại vui vẻ đến thế, nhưng đúng là cổ đang có tâm trạng tốt.
「Thế thì quyết vậy nhé. Rất mong hai cậu chiếu cố!!」
Nói xong, Eila ngay lập tức rời đi để lấy phần ăn tại quầy.
◆
Trong lúc Liam và Kurt đang dùng bữa tại sảnh ăn, một ai đó vẫn luôn lén lún quan sát cả hai.
「Heheheheeee ~」
Trong lúc cô đang lén lún theo dõi cả hai cậu trai, một cô nàng khác tiếp cận cô.
「Chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?」 Một cô nàng khác thì thầm.
「Vẫn chưa phải lúc.」 Cô đáp.
「Ừm, vậy khi nào thì mọi chuyện mới tiến triển tiếp đây?」 Một cô gái nọ tỏ ra thất vọng, song Giám sát giả vẫn không rời mắt khỏi hai cậu trai kia.
「Tớ sẽ đẩy nhanh tiến độ khi cả bọn ra bên ngoài không gian.」
Ngọn lửa đam mê trong mắt cô vẫn nhiệt huyết như mọi khi.
◆
Chúng tôi sẽ tiến ra không gian với tư cách là phi hành đoàn của một con tàu hình hộp. Bận trên mình một bộ đồ không gian đã qua sử dụng, cả bọn hiện đang đứng bên trong một nhà chứa những cỗ máy hình người được sử dụng cho việc khai khẩn. Ở đây có vô số chủng loại, và thứ tôi sắp thao khiển là loại cao tám mét. Thiết kế của thứ này khá đơn giản, gồm một buồng thao khiển hình cầu và bốn chi nối liền.
TN: cho những ai vẫn chưa thể hình dung ra được, thì cứ nghĩ nó như một quả banh tenis có cắm bốn cái que ở bốn góc và hồ biến thành hình người đi.
「Bộ đồ này bốc mùi mồ hôi quá.」 Bộ đồ tôi đang mặc có chất lượng cực tệ, chức năng cũng chỉ ở mức tối thiểu, thua xa loại mà tôi vẫn thường mặc.
Kurt chỉ biết cười gượng.「Đây cũng là cơ hội tốt để hiểu thêm cảm giác của những công nhân thợ mỏ mà.」
「Cậu nhìn đời bằng một con mắt à?」
「Tôi nghĩ, chúng ta nên tận dụng tối đa cơ hội này để hiểu thêm về cuộc sống của người dân.」
『Tuyệt, phải biết ơn vì ta đã được trao cho cơ hội hiếm có này, mình bật khóc vì sung sướng mất thôi!! Có cái quần què mà ta sẽ nói vậy đấy. Thứ này thật vô nghĩa.』
「Hừm, nếu không hành động thì cũng chẳng có nghĩa lý gì đâu.」
Hiểu được cảm giác của đám dân đen cũng chẳng khiến ta thay đổi quyết tâm trở thành một tên bạo chúa đâu.., tôi tuyệt nhiên vẫn sẽ bám vững vào dự định ấy. Song nếu một tên con trai như tôi còn cảm thấy khó chịu với bộ đồ này thì hẳn nữ giới còn tệ hơn. Bộ trang bị này rặt một đống tạp nham đã giảm hiệu xuất đáng kể, và máy móc dùng trong khai khẩn cũng đang trong tình trạng tương tự. Cỗ máy hình người đã bị hư hỏng đáng kể, trông cái nào cái nấy cũng rất lỗi thời. Cả bọn hiện đang chuẩn bị, song Eila lại có phần chán nản.
「Tớ chẳng muốn mặc bộ đồ vấy mùi của người khác đâu!! Bọn họ không thể để ta tự chuẩn bị đồ hay sao chứ?」 Cô nàng phàn nàn. Tôi cũng có cảm giác y chang.
Viên Kị sĩ máu nóng thì đang lơ lửng chổng ngược trong môi trường vô trọng phía trước mặt chúng tôi. Cùng lúc đó, những Cỗ máy hình người đang đứng trên tường và trần nhà. Trong môi trường vô trọng, nơi chúng ta không thể xác định được trên dưới, viên Kị sĩ máu nóng cất tiếng, vẫn năng nổ như mọi khi.
「Đừng có mà phàn này với ta!! Đây là một cơ hội để các cô các cậu hiểu thêm về cảm nhận của những con người thấp cổ bé họng đấy!! Đồng thời, các cô các cậu cũng phải học điều đó trên cương vị là một viên quý tộc!!」
Cả bọn im lặng lắng nghe viên Kị sĩ máu nóng kia hăng hái phát biểu.
「Lợi nhuận mà các cô các cậu thu được, đều đến từ những công nhân phải lao động trong tình trạng thiếu vật tư. Bỏ tiền ra là có tất cả, song các cô các cậu đây tuyệt đối không được quên rằng mọi vấn đề đều có thể giải quyết một cách dễ dàng bằng tri thức và sự cần mẫn!! Các cô các cậu sẽ cần phải tìm ra giải pháp cho mọi tình huống, thứ vốn chẳng thể giải quyết được bằng những thứ sẵn có!! Các cô các cậu phải trân trọng sự cống hiến của từng cá nhân. Nói cách khác, hãy tự mình cảm nhận đi. Thế mới khiến khoá huấn luyện này có ý nghĩa.」
Có vẻ như Kurt đang rất nghiêm túc tiếp thu mớ kiến thức đó.「Đúng vậy, nếu có thể cải thiện tình trạng ở đây mà chẳng phải bỏ ra một đồng nào thì trải nghiệm này thực sự rất xứng đáng.」
Mặt khác, Eila lại chẳng có vẻ gì là hứng thú, hoặc cũng có thể là do cô nàng đã từ bỏ rồi.「Mà thôi, làm gì có thứ gì giúp cải thiện tình trạng khai khoáng. Nếu đã không thu được gì thì tớ thà rút lui còn hơn. Còn cậu thì sao, Liam?」
Eila và Kurt đồng loạt nhìn về phía này, nên tôi quyết định nói cho ra ngô ra khoai, mặc dù chuyện đó rất phiền phức. Điều mà viên Kị sĩ máu nóng kia nói, đa phần là đúngーmột cá nhân phải luôn cố gắng tìm tòi và giải quyết vấn đề bằng những tri thức và quyết tâm của bản thân, thay vì cứ vung tiền qua cửa sổ. Sự thật thì luôn mất lòng. Song vấn đề là... thái độ nhiệt tình, tinh thần đồng đội kia luôn khiến tôi buồn nôn.
「Hai người bị ngu à? Các người nghĩ cái đám người mò đến tận đây để làm việc toàn bọn não phẳng hay lười chảy thây không à? Không hề nhé. Là do gia tộc Razel chủ ý tạo ra tình trạng này đấy, với mục đích khiến cho đám công nhân phải cật lực lao động để cải thiện đấy. Kêu đám người dưới đáy xã hội kia cải thiện tình trạng này, không khác nào đang ám chỉ tên Lãnh đạo đang chểnh mãn trên cương vị của mình. Nếu bọn chúng muốn thay đổi tình trạng này, thì đã đi hỏi ý kiến của đám công nhân và có những điều chỉnh dựa theo những phản hồi đó rồi. Nhưng không, và điều đó có nghĩa rằng: ngay từ đầu, bọn đó đã chẳng có ý định thay đổi tình trạng ở đây rồi.」
Đây là trách nhiệm của đám thượng tầng, những kẻ hưởng lợi từ thành quả lao động của kẻ khác. Trong trường hợp của mình, tôi đã có Trác giả kim, nên sẽ rất vô nghĩa nếu đem so sánh với cơ cấu chính quyền của gia tộc Razel. Theo lẽ đó, áp dụng thứ này chỉ tổ rước thêm rắc rối.
「Um, Liam-kun...」 Eila lên tiếng, điệu cười thường ngày có phần cứng ngắc.「Giảng viên đang lườm cậu kìa.」
Kurt trông có phần bẽn lẽn.「Khuyên thật, cậu đừng nên lỗ mãn như thế nữa.」
Viên Kị sĩ máu nóng đã lườm tôi được một lúc rồi, nên tôi cũng lườm lại. 『Đừng có mà xấc xược, trừ phi ngươi sẵn sàng nhận lấy hậu quả. Ta sẽ giết ngươi đấy!!』
「Ta không có ý định thay đổi quan điểm của mình. Nếu bọn thượng tầng để phần thay đổi cho lũ bên dưới thì kẻ sai sẽ là chúng. Đám người phải động não và cố gắng là lão tử tước Razel và đám chư hầu của lão.」
Cũng vì nhớ lại mớ ký ức trước lúc bị xa thải ở kiếp trước, nên tôi đã cọc lên. Tất cả đống công việc ngoài giờ đều đổ lên đầu tôi, bao gồm cả cách cải thiện hiệu xuất công việc. Tên sếp chỉ toàn yêu cầu tôi là 『hãy dùng cái đầu đi』, hay 『làm việc chăm chỉ hơn đi』. Song mọi đề xuất liên quan đến tiền bạc đều bị gạt phắt đi chỉ trong vòng một phút ba mươi giây, mặc cho tôi đã giải trình hết lời rằng: điều này là cần thiết cho tương lai. Nếu những đề xuất của tôi được triển khai và đi vào hoạt động, đám thượng tầng sẽ hưởng lợi rất nhiều từ chúng, còn tôi thì chẳng được cái mẹ gì cả. Song, chẳng rõ tại sao, tôi vẫn tiếp tục tin rằng nếu cố gắng hết sức, tôi sẽ được bọn chúng công nhận. Rặt một tên ngu xuẩn. Chẳng cần phải nói, chuyện đó chưa từng xảy ra.
Nếu cắm đầu làm việc như một thằng ngu, ta sẽ chỉ nhận được một cái bằng khen. Theo tôi, ta chỉ nên làm những thứ mình được trả công. Nếu tên sếp muốn thêm, thì xì thêm tiền ra đây. Còn nếu không thì đừng có mà yêu sách. Tôi rất muốn quay ngược thời gian, trở về khi đó để vả cho "Tôi" đó một phát và bảo rằng: 『Nếu đã không được công nhận thì đừng có làm.』
Song, nhận ra bản thân đang so sánh kiếp trước với thể chế của gia tộc Razel, tôi quyết định nhẫn nhịn cho hết khoá huấn luyện, cứ ngỡ viên Kị sĩ máu nóng kia sẽ khiển trách mình, song ổng chỉ tiếp tục triển khai khoá khai khẩn.
「Tất cả lên tàu!!」
Tôi trèo lên khoang thao khiển của Cỗ máy hình người và nhận ra chỗ này chật vờ lờ. Bên trong chẳng đủ khoảng không để trở mình, rồi khi nắm lấy cần thao khiển, cỗ máy bắt đầu lão đảo. Hình như là do thứ này ít khi được bảo trì. Khung cảnh bên ngoài cổ máy được chiếu lên chiếc mũ bảo hộ, tôi thấy viên Kị sĩ máu nóng cũng trèo lên khoang thao khiển của một cỗ máy, rồi cánh cửa khoang của con tàu hình hộp mở ra.
《Khi tất cả đã sẵn sàng, các cô các cậu sẽ rời tàu theo lệnh. Một khi đã ra bên ngoài, hãy hành động theo chỉ dẫn của ta!!》
●
Một nhóm máy móc hình người nhảy ra khỏi con tàu hình hộp. Giống như phần đa, con của tôi cũng tiếp cận bề mặt của vệ tinh tài nguyên.
「So với Avid, thứ này dễ thương chán.」
Khi tiếp đất, đa số đều ngả sấp mặt. Với đám quý tử trước đây chưa từng thao khiển, chức năng của những đơn vị này chỉ ở mức tối thiểu, khó lòng mà điểu khiển một cách thoải mái được.
Chỉ có Kurt và Eila là ngoại lệ. Giống như tôi, Kurt tiếp đất khá thoải mái, còn Eila thì cũng ô kê, song vẫn còn chốc do dự lẫn chậm chạp. Theo tôi thấy, Kurt thao khiển tốt hơn, song lại phải tập trung cao độ. Còn về phần còn lại, rặt một đám thảm hại.
Viên Kị sĩ máu nóng tiếp đất kế bên và lên tiếng thông qua kênh liên lạc nội bộ. 《Ái chà, có vẻ như nhóc đủ trình để to mồm đấy nhể. Nếu sau này có cần việc làm thì cứ đến tìm ta. Ta sẽ thuê nhóc với mức đãi ngộ tốt.》
Dù có là đùa thì tôi cũng chẳng thể cười, song cũng không thể phản bác vì cũng chẳng muốn lãnh lấy hậu quả, nên tôi quyết định sẽ ngoan ngoãn thuận theo.
「Nếu ông định thuê ta thì sẽ tốn kha khá đấy.」
《Hừm, đấy là chỉ khi nhóc chứng mình được mình không phải loại chỉ có mỗi cái mõm. Thôi được rồi, tất cả tập trung lại!!》
Tất cả học viên bên trong những cỗ máy hình người tập hợp lại, mặc dù một số vẫn còn đang chật vật. Rồi cứ thế, khoá học khai khoáng bắt đầu.