“Ấy, ý là… nhà tớ cũng không cách đây quá xa, nên nếu cậu muốn thay đồ hay tắm… thì tớ nghĩ như vậy sẽ là tốt hơn thôi.”
“............”
Nghe thấy giọng đáp lễ lạnh lẽo từ phía Rin, cậu cuống cuồng nói chữa, quyết tâm không để cho hiểu lầm được kéo dài.
Suy cho cùng, cậu cũng chỉ có ý là muốn tốt cho cô. Ngoài đó ra, Haruya không hề có suy nghĩ nào khác. Nhưng liệu Rin có hiểu theo cách cậu hay không… hiện giờ không phải thứ cậu có thể biết được.
Cặp mắt hồng thường xuyên mở to đầy rạng rỡ… nay bỗng nhiên nheo lại như nhìn phía xa xăm, làm cậu không khỏi thấy bất an đến nhói lòng.
Dưới tiếng mưa tầm tã, cậu dồn sức tập trung, cuống họng bỗng vô thức mà nuốt ngược nước bọt.
Sao mà… ngặt nghèo quá. Với tự nhiên… bụng cứ… đau thắt lại.
Rin chẳng nói chẳng rằng, khuôn mặt cúi gằm xuống như muốn lảng tránh ai. Cậu vừa nghĩ như thế… thì bỗng cô đột nhiên lại bắt đầu mỉm cười.
“Ây da, xin lỗi, xin lỗi nha… Mình có đùa hơi quá.”
“Ủa? Tức là… ý gì cơ?”
Haruya chưng hửng nhìn cô mà đáp lễ, thế nhưng trường hợp này… chắc hẳn cũng phải có lý lẽ nằm phía sau.
Bởi thay vì ánh nhìn tối tăm và u ám, ánh mắt Rin giờ trông thật quá đỗi dịu dàng.
“Nhìn là tớ biết ngay cậu không có ý xấu, nhưng tớ nhé… tớ có một người bạn bị ve vãn khắp nơi, thế nên cảnh giác vẫn tốt hơn phải không nào?”
“Đùa ác thật đấy chứ… Làm ơn đừng cho mình thêm lần sau được không?”
Cậu vuốt ngực hạ hỏa, trong lòng đang cảm thấy nhẹ nhõm tận tâm can… thì đúng ngay lúc ấy, một tiếng cười giòn tan vọng tới từ bên cạnh. Tính cách Rin quả đúng hệt như một ác ma.
“Nhưng tại sao… cậu lại ngỏ ý mời người ta về nhà chứ? Đã là người khác giới, lại mới quen biết nhau… đề phòng thì mới đúng theo lẽ thường chứ nhỉ?”
Một con người chưa biết có đáng tin hay không, lại còn gặp lần đầu và không cùng giới tính. Mời họ về đến nhà, chắc chắn sẽ ẩn chứa không ít những rủi ro… ý Rin đang muốn nói nhìn chung là như vậy.
“Thì bình thường là thế… Nhưng trời lạnh thế này, với sắc mặt cậu trông chẳng có gì khỏe khoắn… Chưa kể đến nhà cậu còn cách xa nơi đây…”
“Ủa khoan… Sao mình bị đọc vị dễ thế chứ?!”
Rin hẳn đã tìm cách ém nhẹm hết tất cả, thế nên vẻ bất ngờ hiện rõ trên mặt cô, đến ngay chính chủ cũng không sao kiềm chế được.
Cô trố mắt ôm đầu, miệng chỉ biết ngao ngán mà “Ui cha…”
“Ha… ha ha. Xấu hổ thật đấy chứ… Nhưng quả nhiên là mình không dám nhận lời đâu.”
Đừng bắt mình làm phiền cậu thêm nữa… Cảm nghĩ ấy như thể in hằn trên mặt cô. Tuy không đành lòng lắm, cậu cũng cảm thấy cô đã quyết chí đến cùng.
Nhưng cứ để mặc cô dưới trời mưa lạnh lẽo, với tấm thân run rẩy như trúng gió đến nơi… phải nghĩ như thế nào cậu mới cam lòng chứ? Haruya bất chợt đứng phắt lên.
Thôi thì cho mình xin được mạn phép một chút.
Lần sau nhất quyết sẽ không dính dáng gì thêm, cậu tự nhủ lòng thế, rồi bỗng chạy vụt đi giữa cơn mưa nặng hạt.
“Ngồi đây chờ mình lát.”
“Ế, tự nhiên… đi đâu vậy thế hả?!”
Giả vờ không nghe thấy tiếng Rin từ phía sau, cậu dốc sạch quyết tâm mà chạy tiếp.
Mưa ướt nhẹp cả người, nhưng cậu vẫn chạy tới… cắm đầu chạy tới thẳng một góc của công viên.
Máy bán hàng tự động đã nằm ngay trước mắt. Cậu dừng lại tức thì, nhét ngay vào trong đó 150 yên… mua một ca cao nóng đem về cho cô bạn.
… Cạch cạch.
Lon ca cao rơi xuống, kèm tiếng “Bíp” xác nhận giao dịch đã thành công.
Con số 777 từ màn hình hiện lên. Nếu tiếp theo ra thêm một chữ số 7 nữa, cậu sẽ được mua thêm một lon không tính tiền.
Nhưng với Haruya, cậu chẳng kì vọng gì vào cái tính năng ấy.
Thực tế mà nói thì, cậu còn chưa từng thấy bốn số đều trùng nhau.
Lại sắp sửa không có trùng nhau gì hết này. Ướt từ đầu đến chân, cậu đang thầm nghĩ thế… thì bỗng bất ngờ thay, chữ số cuối lại chính là số 7.
Tiếng “Bíp” rộn ràng kêu, và đồng thời chiếc nút cũng bừng sáng. Có vẻ như… cậu đã trúng giải rồi.
Ế? Thật luôn?!
Haruya sững người, miệng nửa mở nửa khép. Cậu chắc chưa từng biết mùi trúng thưởng trước đây, nên dù trúng đi nữa… cậu cũng chẳng dám tin rằng đây là hiện thực.
Vẻ thất thần lộ rõ trên mặt Haruya, nhưng phần thưởng vẫn đang chờ đưọc cậu đón lấy.
Vội vàng cầm trên tay lon nước dành cho mình, cậu cất chân chạy tới chỗ Rin ngồi trú mưa.
-----
“Ơ, trời mưa thế này… mà cậu vẫn cất công mua nước ư?”
Chuyền cho Rin lon ca cao còn ấm, cậu tức thì nhoẻn miệng cười trước tiên, một nụ cười sung sướng đầy ắp sự mãn nguyện.
Rin chỉ biết nhát gừng mà đáp lại “Cảm ơn,” lấp đầy trong giọng nói là những sự ngượng ngùng.
“Mình thích uống ca cao, thế nên mình mừng lắm. Cơ mà sao cậu chọn nước tăng lực thế kia?”
Thấy cậu giữ đồ uống ướp lạnh cho bản thân, trong khi mua cho cô một lon đồ uống nóng… Rin không khỏi dấy lên sự tò mò. Chờ câu hỏi ấy sẵn, Haruya tức thì phấn khích trả lời ngay.
“Là thế này… Mình mới trúng thưởng bên máy bán hàng kia đấy!”
“Cái gì? Có thật không?”
“Thật vậy đó. Thế nên mình chọn loại đồ uống đắt nhất luôn.”
“Thì ra là vậy à. Vì thế cậu mới trông sung sướng như ban nãy. Biết nói làm sao nhỉ… Hơi chút trẻ con chăng?”
“Thì nói vậy… cũng đúng, nhưng trúng giải lần đầu… cảm giác thực sung sướng không gì so được luôn!”
Cậu giơ lon đồ uống mà mỉm cười thật tươi, dẫu lý do lớn nhất phải kể đến “lần đầu.”
Rin bỗng chợt thở phào mà nhìn xuống dưới chân. Rốt cuộc sao nãy cô lại phải ngượng ngùng chứ? Để ý một chút thì… mặt với tai cô đã đỏ lựng hết cả lên.
“Ủa? Sao thế?”
“À, không… Không có gì!”
Cô vội mím chặt môi, bật nắp lon đồ uống mà nhấp nhẹ một ngụm.
Ngoài trời vẫn cứ mưa, và nhiệt độ vẫn tương đối lạnh lẽo… thế nhưng không hiểu sao, tấm thân cô lại thấy như vậy vẫn chưa đủ. Cô cần thêm gì đó… gì đó để làm nguội nhiệt lượng đang bừng lên.