Bạn Thuở Nhỏ Tôi Là Thẩm Quan Tòa Án Dị Giáo

Truyện tương tự

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

6 19

Trở thành Xác Suất của Giáo sư Moriarty

(Đang ra)

The Author's POV

(Đang ra)

The Author's POV

Entrail_JI

Sau này tôi sẽ hối hận những lời này…

4 12

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

5 8

My Childhood Friend Became an Inquisitor - Chương 02 Sự Tước Đoạt (1)

Kể từ chap này tôi xin phép đổi thành cô thay vì nàng nha tại để nó dễ đọc

======

Cậu là ai? Tớ không nhớ là có cậu ở ngôi làng này.”

“……”

“Ah, cậu là người ở trong nhà mái vàng đúng không? Cái người mà lúc nào cũng ốm lì ấy.”

002

Sự Tước Đoạt (1)

“Ôi, Ailim……”

Nghe Anne nói vậy, người chỉ huy Thánh quân liền khẽ làm dấu thánh bằng cách tự bẻ cong cổ tay phải của mình.

Dù còn trẻ và có một vóc dáng khiêm tốn, nhưng cô lại chính là một ngôi sao trong số các Thánh Thẩm —nổi tiếng với sức mạnh đáng sợ cùng những hành động quyết đoán. Vì vậy, tuy thiếu kinh nghiệm, cô vẫn được xem là người có năng lực ngang ngửa với những cựu chiến binh dày dặn hơn mình cả hằng thập kỷ.

Đương nhiên, có một tâm hồn sùng đạo và cao quý như vậy, sẽ chẳng bao giờ nói dối. Thế nên, người chỉ huy ấy, cũng không mảy may chút nghi ngờ gì đối với những lời nói của cô — nhưng sự ngỡ ngàng của ông lại tỷ lệ thuận với đức tin của mình.

“Thưa ngài, ý ngài là ngay cả đến ngài cũng không thể chịu đựng được cái thứ bóng tối đó? Vậy nó, có thể mạnh mẽ đến mức nào cơ chứ?”

“Đúng thế. Dù thật đáng xấu hổ, khi ta vẫn chưa thể xác định được nguồn gốc của sức mạnh đấy.…Thế nhưng ta thấy được, bàn tay tà thần đã bao phủ toàn bộ ngôi làng này rồi.”

“Có lẽ, Ailim lại đang thử thách chúng ta một lần nữa……”

Trong bầu không khí nặng nề ấy, họ im lặng một hồi lâu. Rồi người chỉ huy cởi giáp mũ mình ra, để lộ khuôn mặt. Dẫu khó chịu, nhưng vị Thánh Thẩm vẫn mang chiếc giáp mũ đó, như thể muốn che đi cảm xúc hiện tại.

Không hề bình thường, bởi chẳng có lấy một hồi đáp nào từ phía nơi Anne, nhưng người chỉ huy vẫn kiên quyết, nhanh chóng tiếp tục, dù có đôi chút bối rối.

“Vì vậy nên, để chứng minh bản thân xứng đáng với những ân sủng của Người, chúng ta không được phép lẩn tránh những thử thách mà Người đã đặt ra.”

“Đúng vậy.”

Ít nhất cuối cùng thì lần này cũng đã nhận được lời hồi đáp.

“Chúng ta nhất định sẽ vượt qua hết tất cả…”

 Những điều cô nói ra, thường tựa lưỡi đao sắc bén, thế nhưng giờ đây lại chỉ như một làn sương mù mờ mẫn. Cảm thấy được điều gì đó còn hơn thế nữa, người chỉ huy do dự, trước khi lên tiếng đề cập.

“Ngài vẫn ổn chứ?”

“Huh?”

“Ngôi làng đó… chẳng phải là quê hương của ngài sao?”

“…”

Khi đã đứng trước vầng quang của Chúa, thì không được phép che giấu đi quá khứ của mình. Bởi, làm sao một người có thể ngợi ca ánh sáng trong khi vẫn mãi ẩn náu trong bóng tối được?

Quá khứ Anne, cũng hệt như danh tiếng của mình vậy. Ai cũng biết, cô đã sống một cuộc đời gần như chẳng liên quan gì đến tôn giáo từ thuở ấu thơ, ở một ngôi làng nông thôn nhỏ bé.

Tất nhiên, chẳng người nào lại lên tiếng vì cái quá khứ ấy cả, vậy nhưng lần này là đặc biệt. Bởi lẽ nếu mọi chuyện cứ tiếp tục tiếp diễn, thì cô chắc chắn sẽ phải tự tay đốt đi quê hương của mình.

“Đó chính là lý do tại sao ta mới phải là người thực hiện.”

 Anne nói một cách kiên định. Khiến quyết tâm thoáng chốc tưởng chừng lung lay của cô, nhanh chóng vững vàng trở lại. Đây mới đích thực, là một Thánh Thẩm mẫu mực.

“Dẫu đã quá muộn……nhưng nếu còn những người có thể cứu được, ta vẫn sẽ cứu. Và với những người không thể……”

Cô siết chặt lòng bàn tay mình lại khiến chúng nát tươm trong vô thức. Thế nhưng vì có được cơ thể Thánh, nên không một giọt máu nào chảy ra từ tay cô. Dù có bị đâm bởi móng của chính mình

Tuy vậy, nỗi đau đấy cũng là quá đủ để đánh thức lên lý trí cô.

“Ta cần phải ban sự giải thoát cho họ, bằng chính đôi tay này.”

“……Tôi xin lỗi vì đã nghi ngờ niềm tin của ngài, Thánh Thẩm Anne.”

“Ta hiểu.”

Người chỉ huy làm dấu thánh giá một lần nữa trước khi rời đi, Anne nằng nề dõi theo bóng lưng ông, rồi đưa ánh mắt đến toàn bộ doanh trại.

Cheng. Cheng. Cheng.

Hồi chuông ngân vang, cùng báo hiệu của một cuộc diễu binh, thanh tẩy tâm hồn của mọi tín đồ. Vậy nhưng, Anne lại xuất hiện một vết đen, thứ chẳng dấu hiệu nguôi ngoai.

Đội quân bắt đầu di chuyển đi như một thể thống nhất. Các hiệp sĩ thì mang áo giáp cho ngựa, những người lính thì chuẩn bị vũ khí, tất cả đều sẵn sàng cho thời điểm phán xét.

Với tư cách là một Thánh Thẩm, Anne phải là người đứng ở tuyến đầu. Tiên phong đập tan đị bóng tối bằng cây chùy của mình, dẫu cho những gì còn lại ở phía sau chỉ là những cái xác, của những kẻ thù và đồng đội nguyện một lòng trung thành.

Đó chính là số phận mà cô đã chấp nhận gánh chịu, thế nhưng giờ đây, sức nặng bộ giáp lại đang đè nặng lên vai cô.

“Thánh chiến!”

Có lẽ, là do chiếc giáp áo và giáp mũ ấy quá đỗi thanh khiết, lộng lẫy, khiến cô cảm thấy bản thân chẳng hề xứng đáng.

Bởi vì, hôm nay là ngày Anne đã nói dối Chúa—lần đầu trong đời.

*

Tôi trở về làng cùng trái tim nặng trĩu như thể chẳng có dấu hiệu nào sẽ tan biến.

Nghĩ lại, thì đây đã nhiều năm kể từ lần cuối Anne về thăm làng. Liệu cứ để cậu ấy rời đi như vậy mà không chào hỏi gì, có ổn không? Nhưng dù có muốn, thì tôi cũng đâu thể ngăn cậu ấy được.

Thở dài, chẳng thể ngồi mãi vậy, tôi đã rời đi, khỏi nơi mình gặp Anne và về nhà.

“Chuyến tiếp theo, mình cần…”

Ngay cả khi, tự lẩm bẩm để đẩy bản thân tiến lên, tôi vẫn chẳng có được tí năng lượng nào. Nhưng không thể cứ để mình đắm chìm trong ưu phiền, nên tôi đã buộc cơ thể đứng dậy.

Tôi là thương gia. Ờ thì, cũng chẳng phải là một thương gia lớn gì đâu, chỉ là một người bán hàng rong nhỏ lẻ, một mình với chiếc xe ngựa thôi.

Lý do tôi thậm chí còn không cần đến lính đánh thuê, là bởi ngôi làng cũng gần thủ phủ, chưa kể còn nằm trong lãnh thổ của giáo đoàn. Nên dù lợi nhuận chả đáng bao nhiêu, nhưng ít rủi ro và gánh nặng. Vì thế tất cả những gì tôi cần là sự kiên trì để tiếp tục đi theo con đường này.

 Nếu không phải hôm nay, có thể Anne và tôi sẽ chẳng bao giờ chạm mặt.

Nhưng để chọn giữa, bị bạn thuở nhỏ bắt gặp đang ở cùng hôn thê hay để cậu ấy tự mình nghe dân làng nói tôi đã đính hôn.

Thì cái nào mới tốt? Không, chẳng có cái nào là tốt hết, bởi cả hai điều đấy chúng đều tệ.

Và tệ nhất là chính tôi. Kẻ đã từ bỏ tình đầu và phá vỡ lời hứa dưới cái mác vỏ bọc “hiện thực” để hợp lí hóa hết tất thảy.

“Haiz……”

Ngay cả một gã vô vọng như tôi cũng cần kiếm ăn, vì vậy tôi phải di cơ thể minh đi để tìm những vật dụng cấp thiết cho chuyến tiếp theo.

Một chút thịt khô, búp bê rơm và những cuốn sách cũ khó tìm… Hầu hết chúng là những món đáng mua nhưng đáng mua vì rẻ tiền chứ chả phải là hữu dụng. Đúng mấy món chỉ những kẻ giống tôi sẽ bán.

Không phải là tôi chưa từng mơ ước trở thành một thương gia vĩ đại, nhưng một kẻ mù chữ, vô học như tôi làm sao có thể chứ? Khi đã buông bỏ đi điều sáng chói nhất còn nằm trong tay, thì việc buông bỏ đi tiếp những giấc mơ khác cũng không còn quan trọng nữa.

Đúng thế, một tên như tôi không đời nào lại xứng với cậu cả. Anne, câu chẳng hợp với ngôi nhà tồi tàn và những món trang sức chỉ đáng giá vài xu này đâu, cậu hợp hơn với dinh thự cùng những món trang sức lấp lánh.

Những thứ mà tôi không thể cho. Nếu đã buông bỏ, tốt nhất tôi cũng không nên mong đợi bất cứ điều gì.

Để rũ rời tâm trạng, tôi vờ đắm mình trong công việc.

 Khi đang đóng gói một bó khác, vô tình tôi trượt tay và khiến con búp bê rơm rơi xuống.

“Huh?”

Các nét may sơ sài và những phần bông bị rỉ ra ngoài. Đó rõ ràng là một sản phẩm lỗi. Thôi sao cũng được, tôi với tay nhặt nó lên…...

“……!”

Một linh cảm khó tả khiến tôi đánh rơi con búp bê một lần nữa

Nỗi sợ chết. Giống như lần đó, lần mà tôi còn nhỏ, khi đi qua rừng bằng con đường tắt và gặp phải sói. Nhưng vì sao?

Những thứ tôi không để ý, bởi mãi nghĩ ngợi và đắm chìm vào công việc, giờ cũng đã cảm nhận thấy được. Cái âm thanh khủng khiếp của một thứ gì đó to lớn đang tiến gần và tiếng hô đồng nhất ngày càng to hơn sau mỗi lần lặp lại.

“Vì Ailim!”

“Vì Chúa chúng ta!”

Tại sao Thánh quân lại ở đây?

Mở cửa sổ, tôi thấy đám mây bụi mờ nhanh chóng tiến đến cùng những ánh bạc lấp lánh bên trong. Biểu tượng trên cột đã xác nhận điều tôi nghi ngờ.

Các chiến binh đáng kính luôn khiến tôi thấy an tâm khi họ đánh bại lũ cướp và quái vật. Nhưng giờ đây, nhìn những bóng hình quen thuộc ấy, tôi lại bị một nỗi sợ hãi, kinh hoàng bao trùm.

Có lẽ vì là bản năng. Tôi đã cảm thấy họ không còn là những người bảo hộ thân thiện và đáng tin cây nữa. Một sự chối bỏ sâu sắc trào dâng từ trong tôi.

Tâm trí tôi đã trống rỗng. Không còn biết phải làm gì, tôi theo phản xạ cúi người xuống bệ cửa sổ và cầu Chúa rằng họ sẽ không nhìn thấy mình.

Nhưng chẳng phải họ là những người thực hiện ý muốn của Chúa sao?

“Waaaaaaah!!”

Tiếng hô xung trận đang lớn dần. Tôi có nên chạy? Không. Con ngựa thồ của tôi không thể chạy nhanh hơn các hiệp sĩ của Thánh quân được.

Trốn, tôi cần trốn. Nhưng trốn ở đâu? Ngôi nhà nhỏ này làm gì có nơi nào để trốn chứ. Tựa như một chú chim ngốc nghếch vùi đầu, tôi cố áp chặt người mình xuống sàn nhất có thể.

Khi làm vậy, mắt tôi vô tình chạm phải con búp bê rách nát, tồi tàn nằm trên sàn. Khuôn mặt tươi cười của nó dường như đang muốn nói với tôi:

=Mày sẽ sớm có kết cục giống tao thôi.=

Trong cơn kinh hoàng tột độ, tôi thậm chí còn không thở được. Tiếng vó ngựa giờ đang vọng lên ngay bên ngoài cùng những hàng rào yếu ớt đã bị tan nát của ngôi làng.

Dẫu biết chắc rằng chẳng thể nào là cậu ấy, nhưng không hiểu sao, một tiếng hô quen thuộc lại vọng vào tai tôi.

“Hãy phán xét tất cả những kẻ dị giáo-!!”