Bạn thuở nhỏ của nhân vật phụ hạng C là nữ chính mạnh nhất thế giới

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

(Đang ra)

Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

Bạn nghĩ đây sẽ là một câu chuyện về phản diện hoàn lương? Không, anh chàng của chúng ta bị đưa vào tình thế không thể cứu vãn: Khi nhân vật phản diện đã cướp nữ chính khỏi tay nhân vật chính.

16 253

Thiếu Nữ Vùng Đầm Lầy!

(Đang ra)

Thiếu Nữ Vùng Đầm Lầy!

Gotou Juuzou

Thế là câu chuyện thấm đẫm nước mắt về anh - hay đúng hơn là cô ấy - bắt đầu từ đây.

2 2

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

120 1208

Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

(Đang ra)

Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

치킨소년

Hết cách rồi. Tôi đành phải tự mình ngăn chặn bad ending vậy.

76 8084

Tận Thế: Tôi nhảy qua nhảy lại giữa việc biến nam rồi biến nữ

(Đang ra)

Tận Thế: Tôi nhảy qua nhảy lại giữa việc biến nam rồi biến nữ

Tiếu Bì Đích Ngũ Hoa Nhục

3. Tận thế phi điển hình, có yếu tố Cthulhu, nhưng sẽ không xuất hiện tà thần trong tác phẩm gốc, thế giới quan do bản thân tác giả đặt ra.

66 685

WN - Chương 05: Lý do tôi muốn gặp cậu

Khu vườn Công quốc, nơi buổi tiệc trà nhỏ đang diễn ra.

“Cậu thấy thế nào? Loại trà đen này được chọn lựa từ những lá trà tốt nhất của Bloomberg.”

“Nó... nó rất ngon ạ.”

Là vùng đất nhỏ nằm ở phía nam của vương quốc, Blomberg nổi tiếng từ thời cổ đại với chất lượng lá trà thượng hạng.

Dĩ nhiên, ngay lúc này, Rudell thậm chí còn không có thời gian để suy nghĩ về điều như thế.

“Mừng là cậu thích nó.”

Nghe câu trả lời của cậu, Công nương mỉm cười rạng rỡ.

Trong mắt người khác, nụ cười đó thật ngây thơ vô tội, nhưng đối với cậu thì trông nó như của thần chết, sẵn sàng chấm dứt mạng sống cậu bất kỳ lúc nào.

“Ugh…”

Không thể diễn tả cảm xúc của mình thành lời, Rudell cất ra tiếng rên rỉ.

Thành thật thì, cậu không thể tập trung nghe những gì Công nương đang nói.

Cậu cũng không biết được mình đang dùng miệng hay mũi để uống trà.

“…”

Nhận ra rằng không thể bắt những ngón tay của mình ngừng run rẩy, cậu chuyển lực chú ý sang Công nương – người đang ngồi đối diện cậu.

Với mái tóc trắng như cánh đồng phủ đầy tuyết và đôi mắt xanh gợi nhớ đến đại dương vô tận.

Khuôn mặt tinh nghịch ấy như đang tràn ngập niềm vui, nhìn cậu cùng nụ cười nhẹ.

“…”

Nhìn cô, Rudell lại khẽ rên rỉ.

Hình tượng của cô trong quyển tiểu thuyết khác xa so với bây giờ.

Sự lạnh lùng toả ra từ cô sẵn sàng đóng băng những ai muốn tiếp cận.

Và vì tính cách trầm lặng và luôn giữ bình tĩnh của mình, cô được biết đến là một trong những người khó tiếp cận nhất trong học viện.

Cũng là lý do mà mọi người trong quyển tiểu thuyết thường gọi cô là Băng Công nương của Công quốc Lagrin.

Nhưng nhìn cô bây giờ, nó chẳng phù hợp gì với cái biệt danh đó cả.

‘Nó không giống với những gì mình đoán…’

Dĩ nhiên, cậu vẫn có chút ý tưởng về sự khác nhau giữa phiên bản tiểu thuyết và phiên bản thực tế.

Tám năm sau kể từ bây giờ.

Chính xác là vào năm Rudell 15 tuổi, mùa xuân.

Mặc dù không được đề cập trực tiếp vì sự kiện xảy ra trước khi cốt truyện bắt đầu, nhưng cậu đoán đã có điều gì đó xảy ra trong Công quốc Lagrind.

Nếu cậu nhớ đúng, sự kiện đó tác động đáng kể đến việc định hình tính cách của cô sau này.

‘Vậy ra lúc còn nhỏ, cô ấy như thế này…’

Cảm thấy mới lạ trước tính cách hoàn toàn khác xa so với tiểu thuyết, Rudell nói với cô.

“Nhân tiện… Tôi hi vọng ngài sẽ cho tôi biết lý do cho việc tôi ở đây…”

“Hả? Gì cơ?”

Công nương trông bối rối trước câu hỏi của cậu.

Cô hỏi ngược lại tôi là ý gì ? Tôi đang hỏi lý do tôi ngồi uống trà với cô mà?

Rudell muốn hét lên, nhưng cậu nuốt lại lời và nói.

“Thưa ngài,.. tại sao tôi ở đây?”

“Tại sao á? Cậu đến đây bằng 2 chân của mình mà?”

“…”

Công nương nhìn Rudell như thể cậu đang hỏi một điều hiển nhiên.

Và trước câu trả lời tự tin của cô, Rudell cạn lời.

Về nguyên tắc, cậu không thể tự mình đến đây được, nhưng đó không phải là những gì cậu cần để phản bác.

Lý do cho việc cậu ở đây.

Nói theo cách khác, cậu đang yêu cầu được biết lý do Công nương triệu tập cậu.

“Từ đã, đừng nói với tôi là cậu không được thông báo gì nhé?”

“Tất cả những gì tôi được thông báo là ngài muốn gặp tôi…”

Hiệp sĩ không nói với cậu điều gì, còn Alma chỉ thông báo rằng Công nương muốn gặp cậu.

Rudell không hề nghe được lời giải thích nào cho việc đó cả.

“Cậu biết rồi đó.”

“…”

Chỉ vậy thôi?

Nhìn Công nương đang nhấp trà, Rudell chết lặng với ánh mắt như muốn nói ‘Vậy giờ cô còn muốn gì nữa không?’

Nhưng ngay lúc đó.

“Tôi đùa thôi, là đùa. Cậu đừng nhìn tôi như thế làm tôi cảm giác mình là người xấu vậy.”

“A! Xin thứ lỗi cho tôi!!”

Rudell vội vàng cúi đầu trước Leje, người đang cười khúc khích.

Rudell đã quên mất rằng đối với Công nương, cậu chằng bằng chút bụi bẩn đang bám trên giày cô.

Cậu sẽ không thể an toàn rời đi nếu làm cô phật lòng.

“Không sao. Đừng lo lắng về nó.”

Công nương cười và vẩy tay trước lời xin lỗi của Rudell.

Và rồi, đôi mắt không thể đọc vị của cô đang chậm rãi xem xét cậu.

“Lý do tôi mời cậu đến đây rất đơn giản. Đó là…”

“Là…?”

Rudell căng thẳng trước câu nói kéo dài của cô.

Công nương của Công quốc sẽ không rảnh tới mức mời cậu để cho vui.

Cảm thấy tim mình đập nhanh và mồ hôi lạnh chảy xuống quanh cổ, Rudell nhìn cô và chờ đợi.

Trong giây tiếp theo.

“Tôi muốn làm bạn với cậu.”

“… Hả?”

Giọng nói chết lặng thoát khỏi môi cậu trước những lời của Leje.

“Liệu tôi nói phức tạp quá chăng? Tôi muốn làm bạn với cậu.”

“Không… không ,không, không. Nó không quá phức tạp đâu nhưng chờ một chút đã !!”

Rudell hét lên với Công nương, người đang nhìn cậu với ánh mắt đầy bối rối.

Đó có thể được xem là hành vi thô lỗ, nhưng Công nương chỉ mỉm cười với vẻ mặt không quan tâm.

“Làm bạn? Tôi với ngài ư?”

Đó là một câu đơn giản, ngắn gọn, nhưng Rudell lại thấy nó thật phức tạp và khó hiểu nhất thế giới?

‘Tại sao?’

Tại sao Công nương của Công quốc nổi tiếng nhất vương quốc này lại muốn làm bạn với cậu – người thừa kế gia tộc Tử tước đầy tầm thường??

Vào lúc này, não bộ của Rudell đang hoạt động hết công suất, nhưng dù cậu suy nghĩ theo nhiều hướng đi nữa, chẳng có lời giải đáp nào phù hợp cho tình hình hiện tại.

“Này là loại trò đùa với camera ẩn đúng không?”

“Camera ẩn? Đó là gì vậy?”

Công nương bối rối nhìn Rudell, người đang hỏi như thể quên mất bản thân đang ở một thế giới khác với tiền kiếp.

Tình hình hiện tại tác động mạnh vào đầu cậu đến nỗi nhưng kiến thức từ thế giới kia vô tình tuột ra khỏi miệng.

“Nghiêm túc đấy. Có gì lạ khi muốn trở thành bạn với cậu?”

“Không, không có! Thưa ngài!”

Quên mất rằng cậu phải giữ phép lịch sự tối thiểu, Rudell hét lên và đứng bật dậy khỏi chổ ngồi.

Nhưng chỉ trong một khoảng khắc.

Cậu hắng giọng và ngồi xuống, khẽ hỏi.

“Vâng, nó rất lạ. Thưa ngài, ngài là Công nương của Công quốc.”

“Thì?”

“Ngài còn thiếu điều gì mà lại muốn kết bạn với con của một Tử tước tầm thường như tôi?”

“Điều đó không được phép à?”

“Không, nó không hẳn là không được phép, thưa ngài…”

Rudell lắp bắp trước câu hỏi thẳng thừng của Công nương.

Thực tế thì không có luật cấm nào cả.

Tuy nhiên, lại một lần nữa cậu lại không thể đưa ra lời giải thích cho câu chuyện này.

“Ít nhất tôi muốn biết lý do, thưa ngài. Tôi chỉ là con của một Tử tước tầm thường. Tôi thực sự không hiểu tại sao một người như ngài lại muốn làm bạn với một kẻ như tôi.”

“Hả? Ra đó là điều cậu thắc mắc à?”

Công nương cười khúc khích trước giọng nói tuyệt vọng của Rudell.

Sau đó, cô đứng dậy và tiến lại gần cậu, đủ gần để cảm nhận hơi thở của nhau.

Với nụ cười nhạt trên môi, cô nói với Rudell, người đang có vẻ mặt căng thẳng.

“Tôi chỉ cảm giác rằng chúng ta sẽ hoà hợp.”

“…”

“Wow, biểu cảm của cậu thật tuyệt.”

Công nương thốt lên trong khi Rudell đang không nói nên lời và nhìn chằm chằm vào cô.

Mặc dù nơi này không có tấm gương nào, cậu cũng mường tượng được biểu cảm hiện tại trên mặt cậu.

Đó là biểu hiện của việc cậu không thể kiểm soát kiểm xúc của mình.

“Câu trả lời của tôi gây sốc đến vậy à? Tôi cảm giác buồn đấy.”

“Không… liệu điều đó là thật chứ?”

“Gì? Cậu vẫn chưa hết sốc à? Tôi đang nghiêm túc đấy.”

Cậu hỏi với giọng hoài nghi và Công nương nhún vai trả lời.

Cùng lúc đó, Rudell cảm thấy tất cả sức mạnh trong cơ thể đang dần cạn kiệt.

Rốt cuộc thì bấy lâu nay cậu lo lắng đến vậy để làm gì chứ?

Rudell tựa vào lưng ghế với cảm giác trống rỗng và kiệt sức.

“Vậy, cậu trả lời của cậu?”

“…”

Công nương hỏi và nhìn cậu, Rudell chợt phát ra tiếng thở dài.

Câu trả lời đã có.

Nói một cách chính xác, nó đã được định sẵn vào thời khắc cậu rời khỏi nhà.

Không có con đường nào khác cho cậu, người thừa kế của Tử tước có thể từ chối người thừa kế của Công tước.

[Sẽ dễ dàng hơn nếu cậu từ bỏ chống cự.]

Câu nói đó chợt loé lên trong đầu Rudell, cậu chậm rãi rời khỏi ghế.

Rồi, chậm rãi khuỵ xuống, cậu quỳ một chân trước Công nương.

“Tôi, Rudellheit Weinstein, xin thề trung thành với Công nương Leje El Lagrind.”

“Tốt. Vậy ta sẽ ban cho ngươi mệnh lệnh đầu tiên.”

Công nương gật đầu với vẻ mặt hài lòng, và khi Rudell lo lắng chờ đợi những lời tiếp theo của cô.

“Từ bây giờ, Rudellheit Weinstein, ngươi phải nói chuyện bình thường với ta.”

“Hả.”

Giọng nói chết lặng thoát ra từ môi cậu khi nghe mệnh lệnh.

“Có vẻ cậu đang hiểu lầm. Tôi không yêu cầu cậu phục vụ tôi. Quá nhiều người sẵn sàng làm điều đó rồi. Điều tôi cần là một người bạn, không phải người hầu.”

“Vậy… tức là…”

“Chắc là cậu sẽ không rút lại lời nói của mình đâu, đúng chứ?”

“…”

Hình như ai đó đã nói rằng câu từ như nước, một khi đổ đi thì không thể hốt lại được?

Lúc này, Rudell cảm nhận sâu sắc sự nhức nhối của lời nói và thở dài trong lòng.

“Vậy câu trả lời của cậu?”

“Vâng, thưa ngài…”

“Á À.”

“Được, thưa ngài.”

“Gọi tên của tôi!”

“L- Leje…”

Rudell có thể làm gì bây giờ khi mọi thứ đã xảy ra rồi?

Việc cậu cần làm là tuân theo lời của Công nương mà thôi.

“Tốt. Tôi rất mong đợi vào khoảng thời gian sắp tới với cậu, Rudell.”

“V-vâng… ý tôi là, được.”

Và rồi, ngày tồi tệ nhất trong cuộc sống của Rudell đã trôi qua.

tui dùng xưng hô "ta - ngươi" ở đoạn này vì cảm giác Leje đang tận dụng sự hiểu lầm của Rudell.