Bạn thuở nhỏ của nhân vật phụ hạng C là nữ chính mạnh nhất thế giới

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành binh sĩ!? ~Người đàn ông được tụng xưng là Xích Tử thần~

(Đang ra)

Chuyển sinh thành binh sĩ!? ~Người đàn ông được tụng xưng là Xích Tử thần~

Shiriken

Ma thuật có tồn tại, nhưng nhân vật chính không thể sử dụng. Đây là thế giới nơi mà thánh thần và bạo lực đều tồn tại.

42 6228

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

71 913

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

(Tạm ngưng)

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

3pu

Có ai muốn tôi dịch cả Light Novel không :3

34 68

Tôi là anh trai của VTuber nổi tiếng, nhưng không hiểu thế nào tôi cũng nổi tiếng

(Đang ra)

Tôi là anh trai của VTuber nổi tiếng, nhưng không hiểu thế nào tôi cũng nổi tiếng

Ibarakino

"Sự cố của Anh trai của Wine chỉ là tai nạn"... các bạn mong đợi gì ở tôi!?

12 95

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

13 27

Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (WN)

(Đang ra)

Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (WN)

Tappei Nagatsuki

(Phần truyện dịch sẽ được đăng tải từ Arc 6 trở đi)

12 78

WN - Chương 118: Chuyện sau đó

Và rồi, một người đàn ông trung niên bước vào phòng.

Dù tóc và râu đã điểm bạc, gương mặt cũng có vài nếp nhăn nhưng đôi mắt xanh lam của ông vẫn sáng rực. Tuy đã khá cao tuổi nhưng thể hình rắn rỏi tựa một thân cây vững chãi, đứng vững trước gió bão của ông khiến người ta có cảm giác như ông chưa từng bị ảnh hưởng bởi dòng thời gian.

“Hân hạnh được gặp mặt, tôi là Wilhelm Franz.”

“Tôi là Rudellheit Weinstein.”

“Còn tôi là Leje El Lagrind.”

Trái ngược với thái độ gượng ép của những người khác, Wilhelm chào hỏi Rudell và Leje với giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng, bình thản.

Dẫu sao thì hai người cũng không thể nằm yên khi gặp một nhân vật tầm cỡ như Tể tướng của Đế quốc nên họ đã cố gắng ngồi dậy.

“Không cần phải đứng lên đâu. Dù gì thì hai người cũng là ân nhân của Đế quốc mà.”

Nhưng Wilhelm chỉ khẽ lắc đầu khi nhìn họ và tự mình ngồi xuống ghế. Nghe vậy, Rudell và Leje ngơ ngác nhìn nhau rồi cũng nằm lại xuống giường.

“Vậy thì… ngài đến tìm chúng tôi là vì chuyện gì...?”

“Ờ...”

Một người có tầm cỡ như Tể tướng của Đế quốc đích thân đến gặp thì chắc chắn đó không phải chuyện nhỏ.

Wilhelm nheo mắt nhìn hai người một lúc rồi mới mở lời:

“Trước hết, tôi đến để cảm ơn hai người.”

“Cảm ơn chúng tôi...?”

Rudell ngạc nhiên mở to mắt trước câu trả lời đó.

“Nhờ có các cậu, Đế quốc đã vượt qua được một cơn khủng hoảng lớn nên chuyện cảm ơn là điều đương nhiên thôi.”

“...”

Xét đến hậu quả của việc thi triển một ma pháp quy mô lớn, cách hành xử của ông cũng không có gì quá bất ngờ.

Đối với Đế quốc, đó chẳng khác nào được ‘hắt hơi’ mà không cần phải động tay động chân cả.

“Tất cả kẻ chủ mưu của vụ việc lần này đã bị bắt. Thương Hội Gold Rush cùng nhiều kẻ đồng lõa khác cũng đã bị bắt giữ.”

“Vậy có nghĩa là... phía Đế quốc đã có manh mối từ trước?”

“Đúng vậy.”

Nếu không có bằng chứng từ sớm thì việc phản ứng nhanh đến vậy là điều không thể.

Wilhelm gật đầu xác nhận khi Rudell hỏi sâu hơn.

“Bên cạnh đó, tôi cũng muốn gửi lời xin lỗi.”

“Xin lỗi? Ngài có chuyện gì cần phải xin lỗi chứ...?”

“Đế quốc không thể công khai ghi nhận công lao của hai người trong vụ việc lần này.”

“À...”

Ngay lúc ấy, Rudell và Leje đồng loạt thở dài một tiếng như thể đã hiểu ra.

Điều này cũng khá hợp lý, bởi cho dù có khá nhiều mối quan hệ qua lại nhưng cảm tình giữa người dân Đế quốc và Vương quốc vốn chẳng mấy tốt đẹp. Nếu công khai thừa nhận công lao của nhóm Rudell thì hoàng thất Đế quốc nhất định sẽ bị chỉ trích dữ dội vì đã để mọi chuyện đi quá xa.

Đây cũng là vấn đề về danh dự của Đế quốc.

“Tôi hiểu.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Nghe câu trả lời đó, Wilhelm nhẹ nhõm hẳn.

“Thay vào đó, tôi sẽ sắp xếp để các cậu được đãi ngộ đặc biệt trong thời gian nhóm các cậu còn ở Đế quốc.”

“Ngài không cần phải làm vậy đâu ạ...”

“Chỉ là cá nhân tôi muốn trả ơn thôi nên không cần phải từ chối đâu.”

“Nếu ngài đã nói vậy thì...”

Đã đến mức đó rồi thì họ cũng chẳng thể từ chối được nữa, Rudell và Leje đành miễn cưỡng chấp nhận ý tốt của ông.

“Không thể để bệnh nhân phải chờ lâu được, vậy nên tôi xin phép cáo lui. Tôi sẽ để lại người tại đây nên nếu cần gì cứ nói ngay nhé.”

“Tôi hiểu rồi. Chúc ngài thượng lộ bình an.”

“Cảm ơn ngài Tổng Giám mục vì đã cho tôi vào thăm.”

“Nguyện phúc lành của nữ thần ban phước cho các cậu...”

Sau khi trao đổi vài lời xã giao, Wilhelm rời khỏi phòng.

“Chúng ta cũng nên đi thôi. Còn các bệnh nhân khác đang chờ nữa.”

“Các cậu nghỉ ngơi đi nhé. Tôi sẽ báo lại cho Silfier và Kurt sau.”

Meles và Eleor để lại lời nhắn rồi rời đi.

Căn phòng nhanh chóng rơi vào tĩnh lặng. Và rồi, Rudell mở lời trong bầu không khí gượng gạo:

“Rốt cuộc là sao vậy trời…?”

“Ừ, thật đấy...”

Và thế là buổi sáng ồn ào ấy dần trôi qua.

__________________________________

Vào đêm hôm đó.

“Cạn ly!!”

Tại chỗ trọ của Rudell, có một bữa tiệc nhỏ đang diễn ra.

Ba quý tộc, một thánh nữ của giáo hội và một chiến binh đến từ bộ tộc Nord.

Nếu xét về thân phận của họ thì đây quả thực là một bữa tiệc quá mức khiêm tốn. Dù vậy, đối với họ như vậy là đủ.

“Rượu của Đế quốc không tệ chút nào.”

“Ừ, cũng tạm được.”

Ở thế giới này không có luật nào cấm người dưới tuổi vị thành niên uống rượu, nên Leje và Kurt vô tư thưởng thức ly rượu vang đỏ sẫm.

Trong khi đó, Rudell, Silfier và Eleor thì cụng ly bằng nước ép trái cây thay vì rượu.

“Mọi người đã vất vả rồi. Dù chúng ta không đạt được mục tiêu nhưng chừng này cũng có thể xem là một thành công lớn rồi.”

Giờ đây, khi giáo hội đã tuyên bố thánh chiến, việc Đế quốc và Vương quốc hợp tác là điều không thể tránh khỏi. Dù thế nào thì Đế quốc cũng không thể sụp đổ trước khi trận đại chiến trong tương lai nổ ra được.

Theo lẽ đó, tuy không nắm được manh mối về Kendrick, nhưng những chuyện đã xảy ra không hoàn toàn vô nghĩa.

“Còn tin tức nào sau lúc đó không?”

“Không, bọn chúng đã rời khỏi Đế quốc trước khi các cậu tới rồi.”

“Thôi nào, lại bàn chuyện công việc nữa à? Giờ là lúc vui chơi đấy!!”

Aitri gật đầu đáp lại câu hỏi của Rudell. Thấy vậy, Leje tỏ vẻ chán nản khoác tay Rudell rồi hét lớn.

“Rồi, rồi!”

“Nào! Cạn ly!”

Thấy cô nàng đã quậy phá như vậy, Rudell cũng chỉ đành bật cười rồi cụng ly với Leje.

“Cậu thấy sao rồi?”

“Nhờ cậu nên tôi đã khỏi hẳn rồi.”

Nếu lúc đó Kurt không ném rìu làm chệch đòn của Iandel thì có lẽ giờ đây Rudell đã không còn sống nữa.

Chỉ cần nhớ lại khoảnh khắc ấy cũng đủ để khiến lưng cậu lạnh toát.

“Xin lỗi. Là do tôi không thể cầm chân hắn...”

“Không cần phải xin lỗi đâu. Nhờ có cậu nên Silfier và Eleor mới an toàn đấy.”

Vốn dĩ Silfier không phải là người giỏi chiến đấu, còn Eleor lại thiên về phòng thủ và hỗ trợ hơn là tấn công. Nếu lúc đó không có Kurt cầm chân lũ quái vật, cả hai hẳn đã rơi vào nguy hiểm.

“Tên khốn đó... Nếu lần sau gặp lại, em chắc chắn sẽ không tha cho hắn đâu.”

“Leje, cái ly! Nó sắp vỡ rồi kìa!!”

Leje vừa siết chặt ly rượu vừa nghiến răng tức giận nhớ lại chuyện lúc trước khiến Rudell phải vội vàng can ngăn.

Phải đến khi bị nhắc nhở thì Leje mới bình tĩnh lại rồi một hơi nốc cạn yly rượu.

“Cho em thêm ly nữa!”

“Em uống nhiều lắm rồi đó...”

Loại rượu này mạnh hơn cậu nghĩ. Tuy không bằng soju ở thế giới cũ, thế nhưng nó cũng chẳng phải thứ có thể uống một hơi như thế.

“Rót nhanh coi!”

“Ugh...”

Rudell đành miễn cưỡng rót thêm rượu cho cô.

Cậu từng được nghe kể rằng những người tăng cường thể chất bằng ma pháp thì tửu lượng sẽ tốt hơn, nhưng khi nhìn Leje thế này thì mới thấy đúng thật là khó tin.

Cứ thế, bữa tiệc nhỏ nhưng rộn ràng cũng kết thúc...

“Hừm...!”

“Phù...”

Sau khi dọn dẹp xong, Rudell thở dài rồi nhìn về phía Leje đang nằm lăn lóc trên sàn.

Có đến gần chục chai rượu nằm ngổn ngang xung quanh cô. Đến mức này thì không chỉ là tửu lượng tốt nữa, phải nói rằng còn sống là một điều kỳ diệu.

“Đúng là bó tay với em luôn.”

“Hehehe...”

Rudell cau mày vì mùi rượu nồng nặc rồi bế Leje đang cười ngây ngô như thể đang mơ thấy gì đó lên. Và rồi, cậu nhẹ nhàng đưa cô về phòng.

Sau khi đẩy cửa bước vào, Rudell đặt cô lên giường một cách cẩn thận.

“Thật là, anh đã bảo em uống vừa phải thôi rồi mà...”

Dù biết cô chẳng còn tỉnh táo để nghe, cậu vẫn lẩm bẩm rồi khẽ thở dài. Ngay lúc đó, một cơn gió lạnh từ cửa sổ thổi vào. Cậu rùng mình một cái rồi ngay lập tức đóng nó lại.

“Ưm...”

Leje cũng khẽ rên rỉ và co người lại vì cảm thấy lạnh. Thấy vậy, Rudell kéo chăn đắp cho cô đến tận cổ.

“...?”

Rudell thoáng trầm ngâm khi nhìn gương mặt đang say ngủ của cô. Nếu là bình thường thì cậu đã ngăn cô uống quá chén, thế nhưng lần này cậu lại không thể.

“Anh biết... hẳn là em đã suy nghĩ nhiều lắm nhỉ?”

Trong trận chiến với Iandel, Leje gần như bị áp đảo hoàn toàn.

Rudell biết rõ sức mạnh của cô, nên việc bị áp chế chắc hẳn đã khiến lòng tự trọng cô bị tổn thương nặng nề. Cậu tin rằng chính vì điều đó đã khiến cô đã uống nhiều hơn hẳn thường ngày như thế.

“Ngủ ngon nhé.”

Cậu hy vọng mình sẽ được thấy cô quay lại là chính mình, tươi sáng và đầy sức sống như trước kia.

Vừa lẩm bẩm, Rudell vừa nhẹ nhàng xoa đầu cô rồi rời khỏi phòng.