Bạn Thân Nhất Của Em Gái? Giờ Là Cô Bạn Nữ Của Tôi? Rồi Cái Gì Nữa Đây-?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3244

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1159

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 241

Vol 1 - Chương 13

Trans: wiee

Edit: Tamm

-------------------------------------------

Cuối cùng thì thứ sáu đã đến, vậy là tuần học đầu tiên của học kì mới cũng sắp kết thúc.

Tuy có một ngày để tôi được nghỉ, nhưng việc có khá nhiều chuyện xảy ra cho nên tuần này với tôi có hơi căng thẳng.

Giờ tôi chỉ đang muốn bật chế độ nghỉ ngơi thôi.

"Hôm nay hơi khác nơi gặp mặt thường ngày nhỉ? Nhưng em nghĩ anh nên về nhà để nghỉ đi ạ?"

Lần này, chúng tôi gặp nhau tại sảnh tòa nhà chính thay vì trước cổng trường như mọi khi.

"Anh nghĩ mình sẽ về, nhưng trước đó thì ta cần phải tìm phòng học để chuẩn bị cho các buổi học tuần sau cái đã."

"Ta không thể dùng thư viện gần phòng giáo vụ được ạ?"

"À thì, ở đó có nhiều người lắm..."

Trên thư viện luôn có những người học cùng lớp mà.

Nếu chỉ lên đó một buổi thì không vấn đề gì, cơ mà mỗi ngày như vậy làm tôi thấy không thoải mái cho lắm.

Ở trước phòng giáo vụ cũng có bàn ghế và vài tài liệu bài tập cho học sinh tự học ở đó.

Nhưng ở đó lại có thầy thể dục cứ có cơ hội lại rủ tôi vào câu lạc bộ thể thao, nên tôi chẳng muốn bị làm phiền khi đang ngồi học đâu.

Tôi không muốn bị người khác làm mất tập trung, và cũng không muốn lãng phí thời gian cho mấy chuyện không đâu.

Nếu có thể học ở nhà tôi như mọi khi thì tốt biết mấy, nhưng vì vài lý do mà hôm nay lại không dùng cách đó được.

Có một số phòng học có thể sử dụng cho đến khi trường đóng cửa, vậy nên tôi muốn tranh thủ tìm được một nơi để học luôn.

"Chà, với Rin-chan mà nói thì đây cũng giống như tham quan trường học nhỉ, cứ từ tốn thôi."

"Vâng ạ."

Dù đây chỉ là một trường công lập nhưng mà lại được chia thành nhiều tòa và mỗi tòa lại được chia thành nhiều khu, vậy nên nó khá rộng với tiêu chuẩn trường công đấy chứ.

Cũng chẳng có gì lạ khi một thằng như tôi suốt 1 năm học còn chưa từng bước chân vào nhiều lớp học khác, ngoại trừ sân thượng.

Trong khi đi xem xét từng chút, chúng tôi đã tìm được một nơi có vẻ phù hợp.

Đi nãy giờ thì tôi mới thấy rõ được đúng là trường mình nhiều phòng thật.

"Có khá nhiều phòng học bỏ trống quanh chỗ này nhỉ?"

"Phải rồi ha, có vẻ những phòng này luôn bị khóa vì không ai sử dụng cả."

Mấy phòng học ở khu vắng vẻ và lại còn bị khóa thế này, có vẻ không sử dụng được rồi.

Tôi đành từ bỏ và tiếp tục tìm những phòng khác với hy vọng chúng 'có thể sử dụng'...

"...Vậy anh định dùng phòng của câu lạc bộ kèn trống ạ?"

Một câu hỏi bất ngờ ập đến.

"Không đâu, phòng của câu lạc bộ nào thì là quyền của câu lạc bộ đó chứ."

"Phải rồi nhỉ, ta không thể cứ thế mà sử dụng phòng của họ một cách vô tư như vậy được."

Chắc rồi, vì đây là nơi đang được sử dụng bởi thành viên câu lạc bộ của họ mà.

Nên chúng tôi không có quyền sử dụng nó một cách tự nhiên được.

"Haiz, khó tìm thật..."

Tuy có nhiều phòng học rộng rãi, nhưng số lượng phòng có thể dùng lại rất hạn chế vì một vài lý do.

"...Em xin lỗi, vì đã làm phiền anh ngay từ đầu. Nếu em không đề nghị học sau giờ thế này thì mọi chuyện sẽ tốt hơn rồi..."

"Không sao đâu, nếu không tìm được thì ta có thể đến thư viện mà. Nên em đừng bận tâm về việc này Rin-chan."

Đương nhiên, mục tiêu cải thiện điểm số cho em ấy vẫn quan trọng hơn nhiều.

Nếu không thể tìm được, thì chúng tôi có thể ra thư viện học, dù thực tế là chúng tôi có thể sẽ bị người khác làm phiền.

"Anh sẽ xem qua các phòng ở tầng này, nếu không tìm được thì tuần sau đành học ở thư viện vậy."

"...Vâng ạ. Nhưng mà, có vẻ chẳng còn phòng nào dùng được, và chúng còn bị khóa mất rồi..."

Chờ chút đã, hình như tôi tìm được gì này.

"...Lớp học xã hội?"

"Em không biết là có một lớp như này đấy, và em cũng chưa từng nghe qua bao giờ."

"Ừ, anh cũng vậy. A, có chìa khóa ở đây này."

Có một chiếc chìa khóa đặt cạnh cửa sổ lối vào lớp học.

Và một tấm biển ghi dòng chữ.

[Bạn có thể tự do mở cửa và tham khảo tài liệu bên trong. Tuy nhiên, nghiêm cấm các hành vi như mang tài liệu ra khỏi phòng hoặc làm bất cứ điều gì kì lạ bên trong!]

"Có vẻ nơi này dùng được đấy. Ta vào kiểm tra đi."

"Vâng!"

Tôi cắm chìa khóa vào ổ và xoay nhẹ, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra.

Tôi mở cánh cửa trượt và nó phát ra tiếng cọt kẹt, bên trong căn phòng ánh nắng chiếu rọi qua cửa sổ làm hiện rõ đống bụi đang bay trong không khí.

"Ở đây nhiều tài liệu thật. Kệ sách dày như ở thư viện vậy."

"Chỗ này nhiều bụi bẩn quá. Mà chắc giáo viên cũng chẳng dùng tới."

Dù có treo biển ở ngoài như vậy, nhưng tôi nghĩ chắc sẽ có người làm mấy điều kỳ lạ ở đây thật đấy.

Mà không, sẽ chẳng có ai lại đi đến cái chỗ xa xôi đầy bụi bặm thế này chỉ để làm gì đó kỳ quặc đâu.

"Ở đây cũng có bàn nè!"

Phía sau giá sách được xếp ngay ngắn, là một chiếc bàn được đặt cạnh cửa sổ, có vẻ là nơi để kiểm sách.

Ánh mặt trời phía Tây chiếu rọi căn phòng qua cửa sổ, từ đây có thể nhìn thấy toàn cảnh ngoài trường và sân thể thao.

"Chỗ này tuyệt thật, có lẽ ta sẽ học ở đây ha."

"Hơn nữa nơi này còn rất yên tĩnh và sẽ không có ai làm phiền nữa."

Nếu giáo viên xã hội có tới, chắc cô ấy cũng sẽ không phàn nàn gì đâu nếu thấy chúng tôi đang học.

Tôi dùng khăn và dụng cụ vệ sinh để lau sạch mặt bàn và ghế.

"Tuyệt, vậy là chúng ta có thể học ở đây rồi."

Vì cả căn phòng đều bám bụi nên dọn dẹp hết thì lâu lắm, tạm thời thì chỉ cần vệ sinh bàn ghế mà chúng tôi dùng là được rồi.

"Sao ta không ngồi nghỉ chốc lát nhỉ, với lại em cũng có chuyện muốn nói với anh."

"Vậy ta nghỉ chút ha."

Chúng tôi sắp xếp lại bàn với bốn chiếc ghế xung quanh.

Bỏ chiếc ba lô sang một bên và cùng nhau ngồi xuống.

"Được rồi!"

Trong khi đang nghĩ vẩn vơ, Rin-chan nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh tôi.

"Ể?"

"Ể?"

Trong thoáng chốc, cả hai tỏ ra bất ngờ trước nhau.

"Rin-chan, em ngồi cạnh anh cũng được."

"Hình như em chọn sai chỗ ạ?"

"À không, anh nghĩ ta nên ngồi đối diện."

"Chẳng phải như thế sẽ khó dạy em hơn ạ?"

Em ấy không có ý định di chuyển trong khi nói thế.

"Phải ha... Hmmm."

Mà cứ tạm thời vậy đi, nếu tôi ép đổi chỗ đột ngột như vậy sẽ làm em ấy hoảng mất.

Cuối cùng thì tôi và Rin-chan quyết định ngồi cạnh nhau. Hai ghế bên kia dùng để đặt cặp sách của cả hai.

"Thế, việc em muốn nói là gì?"

"Hôm nay có bảng kết quả đánh giá năng lực rồi, nên em muốn báo lại với anh."

Nói xong, Rin-chan lấy ra một mảnh giấy dài quen thuộc.

"Xếp thứ 14 trường...? Tuyệt quá còn gì?!"

"Vâng!"

Khi tôi bắt đầu nhìn bảng điểm của em ấy, nó cũng đánh giá có khả năng 50% em ấy sẽ tốt nghiệp.

Từ đó giờ, em ấy đã không ngừng nỗ lực để đạt kết quả như vậy ha.

"Nếu em có thể duy trì thứ hạng như này, thì em có thể nhắm tới một trường đại học công lập đó, hãy cố gắng hết sức nhé!"

"Vâng. Dù em vẫn còn chưa nghĩ đến chuyện tương lai sau này..."

"Nếu em chưa có mục tiêu thì chỉ cần đặt một mục tiêu cao ra là được. Còn nếu em muốn làm gì đó thấp hơn, thì không cần phải lo lắng. Nhưng sẽ rất đau đớn nếu em không thể làm những gì mình muốn đấy."

Tôi nói trong khi nhìn vào bảng kết quả, em ấy tiến bộ được như vậy thật đáng mừng.

Thật không dễ để tiến bộ hay duy trì điểm số như thế này, em ấy đã rất cố gắng rồi, tôi nghĩ mình sẽ không phụ lòng mong đợi của em gái đâu...

Đột nhiên, một bên vai tôi nặng trĩu.

"Nii-san..."

"Hửm, sao thế--?!"

Rin-chan nhẹ nhàng tựa đầu vào vai tôi.

"Em học hành chăm chỉ không chỉ là muốn một bảng điểm đẹp đâu. Mà đó còn vì là anh đã rất tâm huyết chỉ dạy em đấy ạ."

"P-Phải rồi. Em đã rất cố gắng nhỉ?"

"Chỉ vậy thôi ạ? Dù em đã cố gắng thế mà."

"..."

Tôi nghĩ mình biết em ấy muốn gì.

Nên tôi nhẹ nhàng đặt tay xoa đầu em ấy.

bd8fde2b-9085-4a5a-ad75-2cc1b251c2a6.jpg

"Hãy cố gắng hơn nữa nhé."

"Vâng!"

Em ấy trả lời chắc nịch với giọng nói đầy vui vẻ.

Nếu mọi người mà thấy cảnh này, chắc tôi không biết phải giải thích thế nào là chúng tôi đang học nữa.

Khi xoa đầu em ấy, tôi tự hỏi đây có phải thời điểm phù hợp để bắt đầu buổi học không? Nhưng việc tìm được nơi yên tĩnh như thế này đúng là tốt thật.