Bạn nghĩ sao về việc sống chung nhà với một cô bạn gái nghiện game và có một tình yêu thuần khiết?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3435

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Web Novel - Chương 01: Lời mở đầu-Có một người phụ nữ lạ mặt đang ở trong nhà tôi.

---

“Geuuhhh… Geuuhhh…”

Tôi cố hét lên, nhưng thay vì giọng mình, miệng tôi lại phát ra âm thanh kỳ lạ.

Lần cuối cùng tôi uống nước là khi nào nhỉ? Năm ngoái? Hay năm trước nữa?

Chả biết nữa. Nhưng giờ cổ họng tôi hiện đang khô khốc như cái thửa ruộng vào mỗi mùa hạn hán vậy.

Nội tạng thì bị rối loạn, đầu thì đau như vừa bị ai đấy dùng búa đánh vào.

Bùm bụp.

Giờ thì tôi còn nghe thấy mấy âm thanh kỳ lạ nữa.

Đúng là đời cắm mặt xuống đất, cứ lê lết như một con giun vậy.

Mà tại sao tôi lại lê lết được đến nước này?

Có phải cuộc đời của tôi sẽ kết thúc một cách thảm hại như thế này không?

“Ugh! Bleh!”

Không thể chịu nổi cơn buồn nôn, tôi ngay lập tức bật dậy và lao thẳng vào nhà vệ sinh.

*Uweeeek!*

*Hộc… Hộc…*

Dòng chất lỏng đỏ tuôn ra như suối phun.

Tối qua mọi thứ vẫn hoàn hảo mà.

Mọi thứ đã sai ở chỗ nào nhỉ?

Tôi bám chặt lấy bồn cầu, nôn ra hết đang có mọi thứ trong bụng.

Đây là giá đỗ, đây là sườn, còn cái màu đỏ kia chắc là canh Budae-jjigae.

Có lẽ vì lâu lắm rồi tôi mới uống rượu nên cơ thể rệu rã này không thích nghi nổi với nó.

Xin lỗi vì ban nãy tôi phản ứng hơi quá lố.

Tôi chỉ đang bị say thôi.

Splash.

Tôi nhúng đầu vào bồn tắm rồi xối nước lạnh lên đầu.

“Phù. Cuối cùng cũng tỉnh táo lại rồi.”

Nhưng mà lạ ghê.

Tôi đã thành thục kỹ năng lén lút đổ bỏ rượu từ 5 năm trước rồi mà.

Sao lần này lại uống nhiều thế khi bản thân mình vốn đã không chịu nổi?

Mà tôi cũng chẳng nhớ nổi tại sao, vì đầu óc tôi hiện tại như đang bị nhuộm đen vậy, hoàn toàn trống rỗng.

Ít ra cũng may là bắt đầu từ hôm nay tôi được nghỉ liền 4 ngày.

Cho dù có say mèm, thì chẳng phải một nhân viên văn phòng hiện đại ít nhất cũng nên nhớ về ngày nghỉ của mình sao?

Nếu không phải vì cái công ty chết tiệt này, thì tôi đã có thể dễ dàng vượt qua được cơn say hiện tại.

Cho dù có say xỉn đi chăng nữa thì từng phút giây của ngày nghỉ đều quý giá, nên tôi cần phải nhanh chóng lấy lại tinh thần.

“Từ giờ là 12 tiếng cày game liên tục. Mấy thứ khác vứt hết vào sọt rác đi.”

Tôi vừa đánh răng vừa sấy tóc rồi bước ra khỏi phòng tắm.

Hông của tôi còn như thể đang lắc theo điệu nhạc disco.

Nắng xuân đã ấm áp rồi.

Thời tiết hoàn hảo để cày game.

Nếu không phải vì tôi đang say thì hôm nay đúng là một ngày thứ bảy hoàn hảo.

Nhưng mà…

Gì đây?

Rục rịch.

Tôi tưởng là đống quần áo bẩn…

Nhưng hình như có gì đó đang động đậy trên ban công.

“Whoa! Cô vừa làm tôi giật mình đấy, mà cô là ai đấy?”

Đó là một người phụ nữ.

Cuộn tròn như con mèo trên ban công, phơi mình dưới ánh nắng…

Ý tôi là…

Có một người nào đấy ngoài tôi đang trong nhà tôi.

“Hmm… Seong-hyeon… anh dậy rồi à?”

“Là cô làm tôi dậy đấy chứ.”

Đôi mắt long lanh đến chói lóa nhìn tôi và với cái miệng đang mỉm cười rạng rỡ.

Làn da trắng mịn. Đôi môi tươi tắn dù đang là buổi sáng.

Ánh nắng cứ như là hào quang xuyên qua mái tóc nâu buộc hờ hững của cô ấy.

Đây là đồ họa máy tính hay gì? Tôi thậm chí còn không thấy nổi một mạch máu nào trong lòng trắng của cô.

Cô ấy mỉm cười tươi với tôi, rồi sau đấy lông mày cô nhíu lại.

“Anh có ổn không? Trông có vẻ đau lắm nhỉ. Ực… cổ họng của em chắc chắn sẽ rất đau nếu nôn nhiều như thế.”

Thế quái nào lại có thể ổn được? Hiện đang có một người lạ mặt trong nhà tôi.

À, nói cho các bạn biết luôn là tôi vừa mới chia tay bạn gái mình hai ngày trước.

Vậy nên khả năng có phụ nữ trong nhà tôi vào sáng thứ bảy là gần như 0%.

Tôi đang mơ à?

Nhưng mà, nhìn bộ đồ cô ấy mặc sao cứ thấy quen quen…

“Đó là… đồ lót của tôi phải không?”

“Ừm… là của anh đó. Cả cái áo này nữa.”

Cô gái phất phất cái áo phông như thể đang cố khoe cho tôi thấy.

Yep. Cái áo đó cũng của tôi, cái mà tôi thường hay mặc để đi ngủ vì nó đã bị giãn ra hết rồi.

Nhưng việc đồ tôi bị trộm cũng không làm tôi bận tâm nhiều lắm.

Giờ tôi chỉ để ý một thứ khác.

Đường nét cơ thể của cô ấy hiện rõ dưới ánh nắng xuyên qua từ phía sau.

Vòng eo thon gọn, đường cong dốc xuống hông.

Từ khi nào mà đồ lót của tôi trông lại trông quyến rũ như này?

Hiệu ứng thị giác này thực sự là quá mức đặc biệt rồi.

Và ở phía trên…

Hai chấm...

"Ah... Cô che lại chút đi!”

Đột nhiên lại nhìn thấy người phụ nữ trần như nhộng trong nhà vào sáng thứ bảy, khiến tôi có cảm giác như thể mình vừa bị búa đập vào đầu.

Không. Có khi cái cơn đau đầu này là do say xỉn cũng nên.

Dù sao thì, tôi cũng cảm thấy mình như sắp chết rồi.

Nhưng có vẻ như cú sốc này là qua lại.

Vì một lý do nào đó, nụ cười của cô ấy biến mất, thay vào đó là một nét cau có.

“Sao anh lại tự dưng sử dụng kính ngữ vậy?”

“Cô là ai mà tôi dám nói chuyện thân mật?”

“Ầu… Vậy là anh thực sự không uống được rượu… Anh thực sự không nhớ gì hết sao?”

“Trước hết, cô là ai vậy?”

“Em là Park Da-hye!”

“Park Da-hye? Tôi chỉ biết Park Geun-hye thôi…”

“Aaa~ Thôi đi~ Sao anh lại tự dưng tỏ ra đáng sợ thế. Em là Kim Pok-dal! Anh thật sự không nhớ gì sao? Hay là giả vờ không biết?”

Kim Pok-dal?

Nếu là Kim Pok-dal thì tôi biết.

Người bạn quý giá nhất, không, người bạn duy nhất của tôi, Kim Pok-dal.

Dĩ nhiên, đó không phải tên thật của cậu ta.

Làm gì có ai trên đời mang cái tên ngớ ngẩn như vậy?

Đó là ID trong game.

Nhưng mà… Kim Pok-dal trong nhà tôi? Và cậu ta là một người phụ nữ?

Chết tiệt.

'Mình cứ tưởng là đang mơ… Hóa ra đây lại là thật…'

Nếu giấc mơ tối qua là thật thì phản ứng của cô ấy là có lý.

Dù sao, chính tôi là người mời cô ấy tới nhà mà.

Hôm qua chúng tôi tình cờ gặp nhau, ăn uống, và rồi…

Ừm, sau khi nói lời tạm biệt thì tôi lại đột ngột nắm lấy tay cô ấy.

Rồi nói câu này.

[Đừng đi. Hãy ở lại nhà anh tối nay.]

Aghhh, ngại chết mất.

Tôi thực sự đã dồn hết can đảm để có thể nói ra câu đó.

Rồi sau khi nói câu ấy, tôi lại tưởng mình đang mơ.

Đúng là một thằng ngu.

Nhưng để bào chữa, thì đúng là có lý do để hiểu lầm.

Nghĩ mà xem.

Tình cờ gặp một đồng đội đã vào sinh ra tử trong game suốt 8 năm, và hóa ra cậu ta lại là một cô gái 20 tuổi.

Chưa kể, cô ấy còn đẹp lộng lẫy… nhìn kỹ thì thân hình cũng hoàn hảo.

Đúng là không bình thường.

Chẳng phải bình thường thì cậu ta nên là một ông chú trung niên bụng phệ ngoài 30 sao?

Quả plot-twist này chỉ đơn giản là hơi quá sức để có thể dễ dàng chấp nhận mà thôi.

“Ah, đó là ánh mắt của một người vừa mới nhớ lại chuyện gì đó! Phải không? Anh nhớ lại mọi thứ rồi hả?”

Kim Pok-dal, à không, Park Da-hye, đang vui vẻ cầm khăn lau tóc.

Mà không phải là lau tóc của cô ấy, mà là tóc của tôi.

Sao cô ấy lại tự nhiên như thế trong khi chúng tôi chỉ vừa mới gặp mặt?

‘Khoan… Nghĩ lại… Chuyện tương tự hình như cũng xảy ra hôm qua…’

Trời ạ, ký ức của tôi đúng là mờ mịt.

“Xong rồi. Để em mang nước cho anh. Nhanh đánh răng xong rồi ra ngoài nhé.”

Nghĩ lại thì, tôi vẫn đang đánh răng…

Mẹ kiếp, tôi vừa lỡ nuốt cả kem đánh răng vì ngạc nhiên.

Haiyah… Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Ký ức của tôi rối tung hết cả. Đầu thì như muốn nổ tung.

Vậy… để xem nào.

Hãy tập trung lại một chút và cố gắng để sắp xếp lại đống ký ức.

Đầu tiên, tôi cần nhớ là mình đã gặp cô ấy thế nào.

Đó có lẽ là điểm bắt đầu hợp lý.

Và điều tôi tò mò nhất lúc này là tại sao tôi lại quyết định đưa cô ấy về nhà mình.

Vừa mới hai ngày trước, tôi còn thề rằng sẽ không bao giờ hẹn hò nữa cho dù có phải chết.

Vậy thế quái nào tôi lại đưa một cô gái về nhà trong khi cả hai mới gặp nhau được một ngày?

Tôi cần biết tại sao.

Vậy nên ta hãy cùng nhau hồi tưởng về những gì đã thực sự xảy ra vào hai ngày trước.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trans Sarnius: Ừ thì... mình cũng luôn muốn dịch một bộ slice-of-life ngọt pha chút đắng, vì vậy mình đã quyết định thầu bộ này (thật ra mình muốn được dịch một bộ shoujo hay josei Âu Cổ cơ, nhưng thật sự thì không có bộ nào nổi bật lắm, với cả khoản sử dụng đại từ nhân xưng của mình còn kém nên để sau vậy). Một phần cũng là do mình lỡ rơi vào vòng luẩn quẩn kiểu: "Ah bộ này hay qué mình muốn dịch nó, à bộ này cũng hay nữa!" Dù sao thì như thường lệ chương mới của bộ nãy sẽ được đăng theo chu kỳ 1-3 ngày. See ya!

Heh, làm t nhớ đến lúc mình nôn ra mấy chất màu đỏ khi nhậu say, xong cứ tưởng mình nôn ra máu rồi la hét với đám bạn XD Nhưng hóa ra là t quên mất là trước đấy mình vừa ăn dưa hấu Aka món hầm thập cẩm: