Sau khi mọi người tắm rửa xong và nằm vào chăn đã trải sẵn, trời đã hơn mười một giờ.
"Tắt đèn nhé?" Koizumi Aona nói một tiếng, rồi phòng hoạt động câu lạc bộ lập tức chìm vào bóng tối.
Màn cửa đã kéo lại, ánh trăng không thể lọt qua, cô ấy mượn ánh sáng từ màn hình điện thoại di động để trở về giường của mình.
Chiếc bàn gỗ sồi hình chữ nhật đã được di chuyển, mặt rộng ban đầu hướng về phía cửa sổ, giờ đây biến thành mặt dài.
Ở vị trí chiếc bàn được kéo ra, {cửa sổ, Ashita Mai, Koizumi Aona, Hitotsugi Aoi, cửa}, ba người ngủ theo thứ tự đó.
{Cửa sổ, Kiyano Rin, Kujou Miki, Watanabe Tooru, bức tường gần cửa}, họ ngủ theo thứ tự đó, ở vị trí của bàn thấp và ghế sofa của Kujou Miki.
Bàn thấp và ghế sofa cũng đã được chuyển sang một bên.
Kujou Miki đồng ý ngủ quay đầu về phía Koizumi Aona, khiến Watanabe Tooru kinh ngạc, trước đó lúc tắm chung cũng vậy.
"Ở trong trường, đây là lần đầu tiên của em, sensei thì sao ạ?" Hitotsugi Aoi quay đầu hỏi Koizumi Aona.
"Hồi cấp ba có ở một lần." Koizumi Aona nhẹ giọng đáp, "Vì động đất, người dân trong thị trấn đều tập trung lánh nạn ở trường cấp ba của cô lúc đó."
"Hồi trung học, em cũng từng ở lại trường vì tuyết rơi lớn." Watanabe Tooru nói theo.
"Cảm giác thật phấn khích." Hitotsugi Aoi cựa quậy một chút trong chăn.
"Đến giờ ngủ rồi." Koizumi Aona nhắc nhở.
Phòng hoạt động câu lạc bộ yên tĩnh trở lại, Watanabe Tooru có thể nghe rõ những tiếng thở khác nhau của năm người.
Có người rất nhanh đã ngủ, có người phải rất lâu mới ngủ được, chờ tất cả mọi người đã ngủ, anh vẫn chưa có ý định đi ngủ.
Gần 12 giờ, bình thường giờ này anh cũng đã ngủ.
Nhưng qua thứ bảy và chủ nhật này, là buổi biểu diễn kịch đã chuẩn bị từ lâu, anh biết sẽ tìm cách để hai người hòa giải trong buổi biểu diễn. Càng mô phỏng ngày đó trong đầu, bộ não càng minh mẫn, căn bản không có chút buồn ngủ nào.
Cảm thấy trong thời gian ngắn chắc chắn không thể chìm vào giấc ngủ, Watanabe Tooru dứt khoát nhẹ nhàng vén chăn lên, chuẩn bị ra hành lang trên cao hóng gió một lát.
Không khí ban đêm trong lành hơn ban ngày rất nhiều, có lẽ chỉ là do tâm lý.
Trên trời không nhìn thấy quá nhiều ngôi sao, sáng nhất là đèn của một chiếc máy bay hàng không, một đỏ một xanh, nhấp nháy.
Watanabe Tooru dựa cánh tay lên lan can hành lang, nhìn ra xa khu Shinjuku yên tĩnh nhưng vẫn náo nhiệt.
Chưa nhìn được nửa phút, từ phía hành lang tòa nhà câu lạc bộ bên kia, tiếng bước chân truyền đến.
Watanabe Tooru nghiêng mặt qua, thấy một bóng người mảnh mai đang đi tới.
Ngay cả trong bóng tối, dáng người vẫn đẹp không tả xiết, không cần nhìn kỹ cũng biết là Kiyano Rin.
Cô ấy bước ra hành lang, đi ra ngoài, ánh trăng không kịp chờ đợi đổ xuống, Watanabe Tooru cũng nhờ vậy mà nhìn rõ khuôn mặt đáng yêu của cô ấy.
Mặc một bộ áo sơ mi trắng in hình con mèo đang cuộn mình ngủ, phần dưới là một chiếc quần bảo hộ, đôi chân đẹp nhất thế giới lộ ra ngoài.
Da trắng như tuyết, dưới ánh trăng, cả người cô ấy như đang rạng rỡ.
"Tôi đánh thức cậu sao?" Watanabe Tooru hỏi.
"Phải, mà cũng không phải." Kiyano Rin ưu nhã khoanh khuỷu tay, đi đến bên cạnh anh, cùng anh nhìn ngắm khu Shinjuku về đêm, "Lần đầu tiên ngủ ở nơi xa lạ, giấc ngủ của tôi không được sâu, chỉ một tiếng động rất nhỏ cũng sẽ đánh thức tôi."
"Tôi nhớ cậu có thói quen này, cứ tưởng là không ngủ được, hóa ra là ngủ không sâu."
"Còn cậu thì sao? Lần đầu tiên ngủ cùng nhiều nữ sinh thân thiết như vậy, nghĩ chuyện hạ lưu đến mức không ngủ được sao?"
"Đúng vậy, muốn chui vào chăn của cậu, nhưng Miki lại ở giữa, hơi khó khăn."
"Cậu vén chăn lên lúc đó, thì tôi đã tỉnh rồi."
"Cậu tỉnh hay không, có liên quan gì đến việc tôi chui vào chăn của cậu đâu?" Watanabe Tooru kỳ quái hỏi.
"Chui vào rồi sao?"
"Nhẹ nhàng vén chăn của cậu lên, nhìn thấy bờ vai trắng nõn mịn màng – đây không phải nói đùa hay phóng đại, dường như thật sự có thể ngửi thấy hương thơm, chỉ nhìn thấy một chút xíu như vậy, cơ thể tôi liền nóng bừng lên."
"Quần áo của tôi đâu?"
"Tôi lại vén chăn lên một chút nữa, nhìn thấy xương quai xanh, nhiệt độ cơ thể cao hơn, cao đến đáng sợ, ít nhất 40 độ, có lẽ chỉ 39 độ, dù sao tôi đã lâu không bị cảm."
"Đừng nói bậy bạ ở đó nữa." Kiyano Rin thở dài, giọng êm tai.
"Nóng như vậy, làm sao mà chịu được? Cho nên tôi mới buông chăn ra, chạy ra đây hóng gió."
"Cậu thật sự rất thích lừa người." Trong ánh trăng, Kiyano Rin như có như không nở nụ cười xinh đẹp.
Watanabe Tooru nghiêng mặt qua, nói với khuôn mặt càng thêm thanh lệ của cô ấy trong ánh trăng: "Không phải lừa cậu, chỉ là muốn nói đủ thứ chuyện với cậu."
"Tại sao?" Kiyano Rin nghiêng mặt qua, đối mặt với anh.
Watanabe Tooru không trả lời ngay.
Anh rời mắt khỏi Kiyano Rin, nhìn về phía bầu trời đêm.
Chiếc máy bay lóe đèn hàng không đó, bay rất chậm rất chậm trong màn đêm.
"Mùa hè năm nay không đi xem đại hội pháo hoa." Anh nói.
"Đi du lịch." Kiyano Rin trả lời.
"Muốn cùng cậu đi xem, hàng năm; lễ hội cũng muốn đi một lần, nhìn cậu mặc Yukata mát mẻ ăn đá bào; tại Nagoya hoặc bất kỳ thành phố nào vào đêm khuya, vào một nhà hàng còn đang kinh doanh, còn gì nữa nhỉ? À, leo núi."
"Mùa hè đi leo núi?"
"Năm ngoái đã leo núi Takao rồi mà."
"Năm nay cũng leo núi."
"Tóm lại," Watanabe Tooru quay đầu nhìn về phía Kiyano Rin, "Muốn tiếp tục lừa cậu như tối nay, muốn nói rất nhiều chuyện với cậu, muốn cùng cậu làm rất nhiều việc."
Không khí trong lành của đêm khuya, rất dễ khiến người ta nói ra lời trong lòng.
Không tự chủ được mở rộng lòng mình, đối diện với người bên cạnh này, giống như hướng về phía những ngôi sao xa xăm lấp lánh.
Nhìn chằm chằm đôi mắt lấp lánh ngân hà của cô ấy, Watanabe Tooru nói ra câu cuối cùng:
"Tôi thích cậu."
Kiyano Rin nhìn mặt anh rất lâu, chợt cúi đầu xuống, rồi lại quay mặt đi, cùng Watanabe Tooru ngẩng lên nhìn bầu trời đêm như vừa rồi.
Chiếc máy bay trên bầu trời đêm, dù bay rất chậm rất chậm, nhưng từng chút từng chút kiên định tiến về phía trước.
"Không trả lời sao?" Watanabe Tooru khó tin, "Tôi đã tỏ tình rồi, cậu làm vậy không phải làm tôi quá đau lòng sao."
"Watanabe." Giọng Kiyano Rin nhẹ nhàng.
"Ừm?" Watanabe Tooru hạ giọng.
"Hiện tại tôi..." Kiyano Rin dường như đang suy nghĩ làm sao để miêu tả cảm xúc nội tâm lúc này, cuối cùng lại từ bỏ vì không nghĩ ra từ ngữ nào đủ thích hợp.
Cô ấy nói ngược lại:
"Có lẽ một đêm như thế này sẽ không còn nữa, nhưng nghĩ đến, có lẽ sẽ vào một đêm cuối hè nào đó trong tương lai, lại có thể trong một đêm đẹp đẽ như hôm nay, nghe cậu thỉnh thoảng thành thật và thẳng thắn, lòng tôi cũng tràn đầy cảm giác vui mừng và mong đợi."
Giọng nói xen lẫn hơi thở, trong không gian trống trải cao như tầng năm, nghe đặc biệt rõ ràng.
"Đây rốt cuộc là đồng ý, hay là không đồng ý?" Đôi mắt đen láy của Watanabe Tooru nhìn chằm chằm cô ấy.
"Cậu không phaie hiểu tâm lý phụ nữ lắm sao?" Kiyano Rin đáng yêu nghiêng đầu, trêu chọc nói: "Sao bây giờ chuyện đơn giản như vậy cũng không hiểu nữa rồi?"
"Là Đồng ý?"
"Từ chối."
"À..." Watanabe Tooru khẽ kêu thảm.
"Tuy nhiên," Kiyano Rin nâng tay phải vẫn ôm khuỷu tay trái lên, vuốt mái tóc mái lúc nào cũng đẹp, "Tôi cũng thích cậu."
"Giờ tôi nhảy xuống đây, chết ngay bây giờ, cũng không hối tiếc."
"Cậu làm vậy tôi sẽ rất bối rối đó."
"Vậy thì không nhảy nữa." Watanabe Tooru buông hai tay khỏi lan can hành lang, "Giờ sao đây? Nóng quá, có muốn đi mua đồ uống không, tôi mời."
"Có mang ví tiền không?"
Watanabe Tooru mặc quần đùi, túi quần rất lớn, nhưng trống rỗng không có tiền.
"Không có." Watanabe Tooru sờ đầu, rất dứt khoát nói.
Kiyano Rin buông tay trái đang vịn khuỷu tay phải ra, trong bàn tay sạch sẽ mảnh khảnh đó, cầm một chiếc ví tiền nhỏ gọn đáng yêu.
"Ngài là Đặc biệt nhất, trên hết thảy mọi thứ đều là ngài, Thần của tôi, R*san!" Watanabe Tooru đưa tay cầm lấy ví tiền.
"Nhớ trả lại tiền thừa, với cả tiền của tôi nữa."
Kéo ví tiền ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là thẻ học sinh của Kiyano Rin.
"Tóc dài đen như chì, khuôn mặt nhỏ thanh lãnh dưới ánh trăng, đóa hoa trên đỉnh núi." Vừa bình luận, Watanabe Tooru vừa lấy một đồng xu 500 yên từ trong ví tiền.
"Khen tôi cũng vô ích, nhớ trả tiền."
"Cậu tính toán chi li về tiền bạc như vậy sao? Sau này ai mà cưới cậu, chẳng phải sẽ hoàn toàn không có sự tự do kinh tế à?"
"Tôi khuyên cậu từ giờ trở đi, hãy giao 100 tỷ yên không rõ nguồn gốc đó cho tôi giữ, tránh giữ lại rồi mua nhà cho ai nữa."
"Tôi cầm của cậu có 500 yên, cậu lại nghĩ tới 100 tỷ của tôi?"
Hai người đi đến trước máy bán hàng tự động ở góc tầng năm.
Ngoài biểu tượng màu xanh lá của "đường hầm thoát hiểm", đó là nơi duy nhất sáng đèn.
Mấy con côn trùng không biết là cuối hè hay đầu thu, đậu trên kính.
Chiếc máy màu đỏ, ánh sáng chói chang quá mức đối với đôi mắt đã quen với bóng tối, Kiyano Rin chỉ nhìn thoáng qua rồi rời mắt đi.
Watanabe Tooru nhét tiền xu vào, mua trà Ô Long và Cocacola.
Lon coca và chai nước suối rơi xuống, phát ra tiếng loảng xoảng.
"Tiếng đồ uống rơi xuống vào ban đêm, dường như êm tai hơn ban ngày, mang nhiều vẻ cô tịch." Watanabe Tooru cầm lấy đồ uống, đưa chai nước suối cho Kiyano Rin.
"Nhớ trả tiền."
"Cậu đi mà!"
"Cả 100 tỷ kia nữa."
"Đó là của tôi."
Sáu giờ sáng thứ bảy, Koizumi Aona là người đầu tiên tỉnh dậy.
Vô thức nhìn về phía Watanabe Tooru, giường đã trống trơn, chắc là đi chạy bộ sáng sớm rồi.
Nhìn sang những người khác, Ashita Mai bên cạnh cô ấy đang quay mặt về phía cửa phòng học, ngủ im lìm.
Tư thế ngủ của Hitotsugi Aoi đặc biệt kỳ lạ, giống như đang tận hưởng việc tắm nắng, nhưng nhìn biểu cảm của cô ấy, chắc chắn là ngủ rất rất sâu.
Koizumi Aona đưa tay đắp chăn cho cô ấy.
Kujou Miki quay mặt về phía Watanabe Tooru, mặt ngủ vô cùng đáng yêu, phát ra tiếng thở khe khẽ.
Tư thế ngủ của Kiyano Rin chuẩn nhất, lúc ngủ như thế nào thì tỉnh dậy vẫn y nguyên như vậy.
"Quả nhiên thật sự có người ngủ vẫn không thay đổi tư thế, vẫn giữ được vẻ đẹp." Cô ấy vừa cảm thán trong lòng, vừa ngồi dậy.
"Sensei?" Kiyano Rin ngồi dậy, cô ấy lại bị đánh thức.
"Đánh thức em rồi sao?" Koizumi Aona nói nhỏ, "Ngủ tiếp đi, còn sớm mới đến bảy giờ."
Kiyano Rin chỉ lắc đầu, không có tinh thần nói chuyện.
Tối qua bị Watanabe Tooru đánh thức, sau đó ngủ, Hitotsugi Aoi thỉnh thoảng nói mê hoặc cựa quậy, sẽ đánh thức cô ấy, sáng nay lại bị Watanabe Tooru đánh thức, giờ là Koizumi Aona.
Giờ hoàn toàn là đang trong bộ dạng thiếu ngủ.
Hai người rời khỏi giường, để không đánh thức những người khác, không dọn chăn màn, cứ để tùy tiện như Watanabe Tooru.
Nhẹ nhàng thay quần áo, hai người không đi vào phòng vệ sinh chuyên dụng, mà đi đến bồn rửa nhạc cụ trước phòng học âm nhạc tầng ba.
Ngoài cửa sổ hành lang, có thể nhìn thấy sân chạy và sân bóng chày.
Trên sân chạy, Watanabe Tooru một mình chạy vòng quanh.
"Watanabe thật sự rất kỉ luật." Koizumi Aona bóp kem đánh răng.
"À..." Kiyano Rin ngáp một cái, cô ấy không có chút hứng thú nào với thể dục thể thao.
Hai người vừa rửa mặt, vừa nhìn Watanabe Tooru trên sân chạy để giết thời gian.
Rửa mặt xong, hai người đi đến phòng nấu ăn, chuẩn bị làm bữa sáng.
"Cà ri đơn giản, thêm một bát canh là được rồi." Kiyano Rin buộc tạp dề quanh eo nhỏ, "Em thái thịt."
"Ừm, để cô vo gạo." Koizumi Aona vén tay áo lên, để lộ cổ tay mảnh khảnh.
Hai người phối hợp nhịp nhàng, món ăn dần được hình thành, bắt đầu toả ra hương thơm lừng.
"Cà ri sắp xong rồi." Koizumi Aona quay đầu nói với Kiyano Rin.
"Bên em cũng vậy." Kiyano Rin dùng cái đĩa nhỏ đựng một chút canh, nếm thử hương vị.
Koizumi Aona nhìn gò má của cô ấy, không kìm được nói: "Kiyano thật sự rất xinh đẹp đó."
"Nếu không xinh đẹp, bạn Watanabe hôm đầu vào câu lạc bộ cũng đã không cứ nhìn chằm chằm vào chân em như vậy."
Koizumi Aona nhớ lại chính mình, khi sử dụng cơ thể của Watanabe Tooru, đã nhìn chằm chằm khuôn mặt Kiyano Rin, lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt.
May mắn là chuyện mình cảm thấy xấu hổ, người ta cũng không quá nhớ kỹ.
"Canh cũng được rồi." Kiyano Rin hài lòng gật đầu, đặt đĩa nhỏ xuống.
Trong phòng hoạt động câu lạc bộ, tất cả chăn màn trên sàn đều đã được dọn dẹp, bàn gỗ sồi đã được đặt lại như cũ.
Sáu người ngồi bên bàn ăn bữa sáng, cửa sổ mở ra, gió mát buổi sáng theo mùi cà ri bay vào, và tò mò đọc kịch bản Kiyano Rin đặt trong tay.
"Canh ngon quá, cà ri ăn mãi không chán!" Hitotsugi Aoi mặt đầy hạnh phúc.
"Ăn hết vẫn còn nữa nhé." Koizumi Aona thân thiết nói.
"Ừm!" Hitotsugi Aoi gật đầu, "Vì lễ hội văn hóa, được ở lại trường cùng mọi người tập trung, thật ý nghĩa làm sao! Tối qua mãi mới có thể ngủ được!"
"Trông cậu thần sắc vẫn rất tốt." Watanabe Tooru nói.
"Vì tôi ngủ rất say!" Hitotsugi Aoi đắc ý nói.
Đúng lúc này, Kiyano Rin ngáp một cái.
"Bạn Kiyano ngủ không ngon sao?" Hitotsugi Aoi hỏi.
Kujou Miki liếc nhìn Kiyano Rin, thấy cô ấy thần sắc hơi mệt mỏi, biết rõ là do cô ấy không quen ngủ nơi xa lạ, nhưng vẫn trêu chọc nói:
"Lần đầu tiên được ngủ gần Watanabe như vậy, chắc hẳn sẽ không ngủ được ngon rồi."
"Sai rồi." Kiyano Rin bình tĩnh dùng thìa ăn cơm cà ri, "Đây không phải lần đầu tiên tôi ngủ cùng Watanabe."
"Hửm?" Kujou Miki nhìn về phía Watanabe Tooru.
Không chỉ cô ấy, ba người khác cũng nhìn qua, ngay cả gió cũng thổi tóc mái của Watanabe Tooru.
"Sao tôi không biết gì vậy?" Watanabe Tooru nghi ngờ hỏi.
Anh nghĩ lại cẩn thận, hoàn toàn không có nhớ về việc đã ngủ cùng Kiyano Rin, nhưng Kiyano Rin cũng sẽ không nói dối.
Chẳng lẽ Kiyano Rin lần nào đó đã lén lút ngủ bên cạnh anh?
Điều đó cũng không thể, không ai có thể lén lút chạy đến bên cạnh anh, trừ khi anh cố ý không phát hiện.
"Không hổ là người đàn ông có ba cô bạn gái." Kiyano Rin trêu chọc nói.
"Là một bạn gái, hai tình nhân." Dù tối qua họ nói chuyện rất nhiều như bạn bè, nhưng Kujou Miki cũng không để hai người kia vào trong lòng.
Chỉ vì Watanabe Tooru, nên về mặt thể xác mới không cảm thấy khó chịu.
"Sao tôi không nhớ có chuyện ngủ cùng với cậu?" Watanabe Tooru thật sự không nghĩ ra.
"Kiyano và Watanabe ngủ cùng nhau, chẳng phải rất bình thường sao?" Câu này vừa nói ra, Hitotsugi Aoi lại nghĩ đến Ashita Mai bên cạnh.
Mai senpai xinh đẹp như vậy, dáng người đẹp như vậy, cũng đã ngủ cùng Watanabe... Ý thức được sự thật này, Hitotsugi Aoi cảm thấy ngay cả cà ri cũng không còn ngon nữa.
Bốn người bao gồm cả Watanabe Tooru, nhìn Hitotsugi Aoi, nhưng Hitotsugi Aoi đang chìm đắm trong nỗi buồn nhàn nhạt, không chú ý đến cảnh này.
Kiyano Rin thu tầm mắt lại, nói với Watanabe Tooru: "Lễ hội văn hóa năm ngoái, khi cơn bão đã qua, cậu đến nhà tôi, tôi đã ngủ bên cạnh cậu một đêm."
"..."
"Thật sao, Darling~?" Kujou Miki cười hỏi Watanabe Tooru.
"Mặc dù đúng là có chuyện này, nhưng cách nói của cậu rất dễ khiến người khác hiểu lầm!"
Watanabe Tooru nói với Kiyano Rin xong, lại giải thích với Kujou Miki:
"Lúc đó hôm sau là lễ hội văn hóa, phim vẫn chưa dựng xong, tình cờ lại gặp nhau ở cửa hàng tiện lợi, nên anh liền đến giúp, kết quả chính cô ấy mệt quá ngủ thiếp đi. Anh cũng không đụng vào cô ấy, cứ vùi đầu dựng phim thôi."
"Đồ đàn ông vô nhân tính." Kiyano Rin lạnh nhạt nói.
Kujou Miki nhìn mặt cô ấy, cười hỏi: "Hôm nay tâm trạng cậu hình như rất tốt?"
"Đúng vậy." Kiyano Rin bưng bát canh lên, mãn nguyện uống một ngụm.