Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

10 15

Genocide Online ~Gokuaku Reijō no Purei Nikki~

(Đang ra)

Genocide Online ~Gokuaku Reijō no Purei Nikki~

Takenoko

Vì tiêu trừ sinh hoạt hàng ngày áp lực, nàng hướng như thực tế giống như chân thực lại nắm giữ độ tự do cao kiểu mới nhất VRMMORPG xuất thủ, mà nàng nhân vật phản diện chơi đùa hành vi tại mở đầu chi

42 8489

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

402 1995

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

265 4776

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

(Đang ra)

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

FUNA

Một ngày nọ, Yamano Mitsuha rơi xuống vách đá và bị dịch chuyển đến một thế giới khác với trình độ văn minh ngang tầm của châu âu thời trung cổ. Tuy nhiên, Mitsuha biết rằng mình có thể du hành giữa h

378 1548

Release the Female Lead, Leave Her to Me

(Đang ra)

Release the Female Lead, Leave Her to Me

白迟

Các đệ tử của Ma Vương Gu Qingcheng đều chạy trốn vì một người phụ nữ tên là Fengya. Không thể đánh bại Fengya, Ma Vương Gu Qingcheng cuối cùng đã nghĩ ra giải pháp tốt nhất.

104 1176

Web novel (1-303) - Chương 28: Thù hận trở thành sức mạnh

Trong xe yên tĩnh một lát, Watanabe Tooru cảm giác đau nhức giảm đi rất nhiều, bản thân cậu dường như cũng tạm thời an toàn.

Cậu nhẹ giọng mở lời:

"Tớ đề nghị quyết định thông qua thành tích, là bởi vì Kiyano Rin cả ngày ở trường đọc sách, như vậy mới miễn cưỡng giành được hạng nhất; còn Kujou cậu, một tháng không đến trường, cũng có thể dễ dàng đứng thứ hai. Bây giờ đến trường, vị trí thứ nhất không hề nghi ngờ là của cậu."

Kujou Miki không nói gì, như thể đang ngủ.

Watanabe Tooru không nghĩ ra điều gì để nói.

Cậu muốn đứng dậy, nhưng trên bụng lại có đôi chân của người phụ nữ có thể lấy mạng cậu, nên đành phải bị động thưởng thức đôi chân và váy của thiếu nữ.

"Nếu như, tớ nói là nếu như, tớ tự nguyện nằm xuống, cảm giác như vậy cũng không tệ."

Khi ý nghĩ này lóe lên, Watanabe Tooru chạm mắt với Shizuru, ánh mắt lạnh lùng như robot của cô ta khiến cậu tỉnh táo trở lại.

Thật sự là không thể làm gì với cơ thể đang tuổi dậy thì này!

Watanabe Tooru cậu đây tuyệt đối không phải kẻ háo sắc, ban đầu ở con hẻm ga Ochanomizu, bị Kujou Miki cưỡng hôn, cậu thậm chí còn cảm thấy buồn nôn.

Nhưng mà các vị, một cơ thể thiếu niên mười lăm tuổi đều cần phải có sự hiểu biết đúng đắn chứ?

Cuối cùng sẽ bài tiết một chút chất ảnh hưởng đến đại não.

Watanabe Tooru dứt khoát nhắm mắt lại, suy nghĩ lung tung để phân tán sự chú ý, đồng thời đề phòng Kujou Miki lại đột nhiên dùng sức giẫm bụng cậu. Cứ như vậy không biết qua bao lâu, cậu ta lại ngủ thiếp đi.

Cậu vừa chịu một trận đòn, gần đây mỗi ngày lại kiên trì rèn luyện và học tập, không ngừng suy nghĩ làm thế nào để đối phó với Kujou Miki, đại não và cơ thể đã sớm mệt mỏi.

Thêm vào nhiệt độ dễ chịu trong xe, việc nằm dài trên ghế đệm êm ái, tất cả những điều này đều khiến tinh thần cậu thư giãn.

Trong thoáng chốc còn mơ một giấc mơ:

Cậu đột nhiên về quê hương Iwate, nhưng không hiểu sao trước cửa nhà lại có một cây hoa nhài lớn, sau đó cậu dùng hoa nhài để pha trà uống, cảm thấy rất thơm, còn bảo cha mẹ gửi đến Tokyo. Kết quả đến Tokyo, lại bị Kujou Miki cướp mất, cậu lại không hiểu sao khó chịu.

Sau giấc mơ hoang đường, không thực tế như vậy, cậu tỉnh lại.

Ý thức vừa tỉnh táo, cậu lập tức cảm thấy mắt bị vật gì đó che kín, trong lòng giật mình, vô thức đưa tay hất vật trên mắt ra.

Rất thuận lợi, tay của cậu không bị trói chặt.

Đây là một công viên nhỏ ven đường, cậu nằm trên một chiếc ghế dài.

Trời cũng chưa muộn lắm, chắc là khoảng một giờ trước bữa tối, có những bà nội trợ vừa mua thức ăn về đang cho bồ câu ăn cùng lũ trẻ.

Gần đó có mấy nữ sinh tiểu học đeo cặp sách gần bằng nửa người, trên cổ treo bình nước to hơn cả chân, đang xì xào bàn tán về cậu.

Watanabe Tooru nhìn vào tay mình, thứ che trên mặt cậu lại là tất dài!

"Ha ha ha ha!" Nhìn thấy vẻ mặt ngây ngô của cậu, đám học sinh tiểu học cuối cùng cũng phá ra tiếng cười giòn tan như chuông bạc.

Tiếng cười làm lũ bồ câu đang mổ vụn bánh mì mà bà nội trợ và lũ trẻ vứt trên mặt đất giật mình, chúng hơi đập cánh, nhưng không bay đi mà tiếp tục tranh giành thức ăn.

Cậu thì không để tâm lắm, có thể không đổ máu mà xuống được xe của Kujou Miki, đã là một điều đáng mừng.

Ký ức về việc Miyano bị đâm sáu nhát, tiêm Succinylcholine mà chết lần trước vẫn còn rất rõ ràng trong đại não cậu.

Watanabe Tooru nhìn quanh trên ghế dài, phát hiện chiếc cặp sách của mình ở tay phải, khóa kéo cặp sách mở ra.

Có một cuốn sổ ghi chép lộ ra trong tư thế bị nhét một cách tùy tiện, kẹp giữa là một cây bút.

Watanabe Tooru cầm lên xem, cuốn sổ là sổ tích lũy từ vựng tiếng Anh của cậu, bút là chiếc bút chì kim 0.5 milimét cậu mua ở tiệm tạp hóa duy nhất trong gia đình, kiểu dáng hơi cũ kỹ, nhưng rất bền.

"Cảm ơn tiểu thư đây nhé, đã nhịn xuống ý nghĩ trực tiếp ném cậu từ trên xe xuống, lại cứu cậu một mạng."

"Ngủ còn nắm bít tất trong tay, tiểu thư đây rất hài lòng, tặng cho cậu."

Hai câu này viết rất to, lãng phí cả hai trang giấy – Watanabe Tooru không dám dùng cục tẩy để xóa.

Ai biết sẽ lại bị xử lý vì chuyện này, cho dù không bị xử lý, chịu vài cú đấm cũng không đáng.

Chờ khi cậu có đủ thực lực đối kháng Kujou Miki, đừng nói mấy chữ này, ngay cả đôi tất ở nhà, đôi tất trong tay, cậu cũng sẽ ném hết vào lò thiêu!

Nhưng bây giờ... Watanabe Tooru gấp đôi tất trong tay lại, bỏ vào cặp sách.

Lấy điện thoại di động ra kiểm tra định vị, đã rời khỏi khu Shinjuku, đi vào khu Chiyoda – khu vực của những người giàu có.

Một căn nhà bất kỳ trong khu vực này, biết đâu có thể mua được cả ngôi làng mà cậu sinh sống.

Watanabe Tooru chỉnh sửa lại chiếc áo sơ mi bị nhăn nheo, chiếc áo khoác đồng phục bị nhăn do ngủ, rồi rời khỏi công viên.

Mấy nữ sinh tiểu học kia vẫn còn đang cười cậu.

Có lẽ ngày mai, câu chuyện cậu dùng tất dài làm bịt mắt sẽ được truyền bá ở một trường tiểu học nào đó – cậu lại có thêm một lý do để hận Kujou Miki.

Tìm được ga tàu điện gần nhất, đi tàu điện về phòng trọ, giấu kỹ đôi tất dài, Watanabe Tooru tự phạt mình rèn luyện đến nửa đêm, vì đã yếu đuối mở lời xin tha chỉ sau hai cú đấm.

Ý chí lực vẫn còn kém xa so với sự vĩ đại trong nhân cách của cậu!

Thứ Bảy và Chủ Nhật, Watanabe Tooru dậy lúc 6 giờ sáng;

Từ 6 giờ đến 6 giờ 30 nâng tạ tay, cho đến khi đài phát thanh bắt đầu phát nhạc tập thể dục, bắt đầu tập thể thao theo nhạc;

Trải qua 15 năm ở thôn, từ khi học tiểu học, hàng năm vào kỳ nghỉ hè, trường học sẽ yêu cầu học sinh mang thẻ ghi chép luyện tập tập thể dục đến đóng dấu, đến ngày cuối cùng nếu tất cả các ô đều được đóng dấu, sẽ nhận được phần thưởng như đồ ăn vặt hoặc văn phòng phẩm.

Watanabe Tooru chưa từng đi lần nào, vì không thích vận động.

Nhất định phải dậy sớm, cậu thà nằm trên tấm chiếu Tatami ngẩn người còn hơn là rời giường.

Nhưng bây giờ cậu đã tự lập cho mình một lịch trình làm việc và nghỉ ngơi nghiêm ngặt, điều này cậu học được từ nhân vật chính Gatsby trong cuốn «The Great Gatsby» mà Kiyano Rin đã cho cậu mượn.

Cậu nhất định phải ép buộc bản thân làm những điều không muốn làm, để bản thân trở nên phi thường.

"Vận động xoay người, vận động kéo dãn, vận động nhảy, vận động chạy bộ..."

Từ 7 giờ đến 8 giờ thuộc lòng tiếng Anh và ngữ văn;

Từ 8 giờ 30 đến 11 giờ đi thư viện, nghiêm túc đọc một cuốn tiểu sử nhân vật hữu ích cho cuộc sống, đồng thời không ngừng suy nghĩ xem trong sách có gợi ý nào để "trả thù Kujou Miki" không;

Từ 2 giờ chiều đến 4 giờ học tập, bao gồm sinh học, xã hội hiện đại, toán học, mỹ thuật;

Tiếng Anh và ngữ văn bình thường cậu đã đủ cố gắng, buổi sáng cũng đã đọc rồi, nên không để ở đây.

7 giờ tối, đi đến bể bơi công cộng gần đó vừa mở cửa, bể bơi dài năm mươi mét, nhất định phải bơi tròn mười vòng khứ hồi;

Sau đó vì vận động dữ dội làm bụng rất đói, liên tục hai ngày ăn bữa ăn khuya.

9 giờ tối, bắt đầu nghe phát thanh tiếng Anh, đồng thời nâng tạ tay hoặc chống đẩy - hít đất;

11 giờ đúng giờ đi ngủ.

Lập ra thời gian biểu như vậy, Watanabe Tooru rất dễ dàng kiên trì được hai ngày, nhưng cậu sợ rằng chỉ có thể kiên trì được hai ngày, nên trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc chiến lâu dài với sự ì ạch.

"Ngay cả bản thân mình còn không khống chế được, làm sao có thể tìm Kujou Miki báo thù chứ?"

Cậu tự cổ vũ bản thân như vậy.

Trong khi sống nghiêm ngặt theo thời gian biểu, nội tâm Watanabe Tooru dần dần trở nên phấn khích.

Trước 7 giờ sáng thứ Hai vừa rồi, Kujou Miki tùy tiện đồng ý làm bạn gái của cậu. Giờ thì, 7 giờ sáng thứ Hai tới sẽ sớm đến thôi.

Phần thưởng hoàn thành chinh phục Kujou Miki là 200 ngàn điểm, gấp 40 lần của Tamamo Yoshimi. Vậy phần thưởng vòng quay may mắn thì sao? Có thể cũng là 40 lần không?

Đây cũng là điều cậu đáng được nhận chứ?

Nếu không phải may mắn, quét ra thuốc trị thương, cậu đã sớm chết dưới tay Kujou Miki rồi – hiện tại vẫn còn nguy cơ bị giết bất cứ lúc nào, huống chi là "chinh phục".

"Hy vọng có thể nhận được phần thưởng đáng kinh ngạc!"

Mang theo sự mong đợi đó, sáng Chủ Nhật, Watanabe Tooru bị người ở tầng dưới khiếu nại, lý do là vào sáng ngày nghỉ lúc sáu rưỡi làm thể thao khiến sàn nhà rung bần bật.

Cậu xin lỗi xong, cam đoan sau này sẽ ra công viên bên ngoài tập.

Buổi chiều, Watanabe Tooru lại nhận được khoai tây cha mẹ gửi đến, cậu làm món cà ri thịt bò khoai tây, mùi vị không tệ, vì gia vị cà ri dùng loại bán ở siêu thị.

Ăn xong bữa tối, ngủ một giấc, thứ Hai liền sẽ đến.