Cánh cửa phòng học bật mở, Kiyano Rin ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Koizumi Aona ủ rũ cúi đầu đi tới.
Nàng thu tầm mắt lại, tiếp tục xem sách.
Koizumi Aona đặt mông ngồi lên ống thép của chiếc ghế, hai tay nâng cằm lên, nhìn chằm chằm chiếc tủ lạnh đối diện, thẫn thờ.
Trong một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn, câu lạc bộ quan sát nhân loại chỉ có tiếng Kiyano Rin lật trang sách.
Cách cửa sổ, tiếng nhạc cụ, tiếng hò hét của các câu lạc bộ thể thao, dường như vọng đến từ đáy biển sâu thẳm.
"Kiyano bạn học." Koizumi Aona ngập ngừng mở lời.
"Chuyện gì?" Kiyano Rin không ngẩng đầu đáp.
"Vừa rồi, tôi ở phòng học âm nhạc trông thấy Ashita Mai."
"Thật sao." Kiyano Rin thờ ơ nói.
"Thật xinh đẹp a."
Lần này, Kiyano Rin ngay cả lời cũng không nói.
"Người xinh đẹp như vậy, thế mà nguyện ý làm tình nhân của Watanabe Tooru, còn có Kiyano bạn học cậu..."
Koizumi Aona càng nói, trong lòng càng bực bội.
Nàng dứt khoát ghé vào trên bàn gỗ sồi, không nhúc nhích nhìn chằm chằm cửa phòng học.
"Cậu thích Watanabe rồi?" Kiyano Rin nói.
"A?" Koizumi Aona giật nảy mình, ngồi thẳng người, liên tục xua tay, "Không có không có! Làm sao có thể! Tôi ngay cả lời cũng chưa nói với hắn!"
Kiyano Rin từ chối cho ý kiến, đôi mắt thanh lãnh nhìn xem sách trong tay:
"Người chưa từng nói chuyện mà vẫn thích Watanabe, trường này chỗ nào cũng có, đương nhiên, tôi cũng vậy."
"Cậu thích hắn tôi biết mà."
Kiyano Rin ngẩng mắt nhìn Koizumi Aona: "Ý của tôi là, người yêu thích tôi cũng đồng dạng ở khắp nơi."
"Ý đó hả, xin lỗi."
"Cho nên, cậu không cần vì thích Watanabe mà sinh ra gánh nặng trong lòng." Nói xong, Kiyano Rin lần nữa nhìn về phía sách trong tay.
"Tôi thật không có thích hắn a!" Koizumi Aona tăng cường ngữ khí, nhấn mạnh nói.
Lo lắng Kiyano Rin không tin, nàng lại bổ sung:
"Mà lại Kiyano bạn học cậu thử nghĩ xem, tôi thế nhưng là biết hắn có tình nhân, làm sao có thể thích dạng người như vậy?"
"Thật sao?" Kiyano Rin lật thêm một trang sách.
"Ừm ân." Koizumi Aona dùng sức gật đầu.
"Khi thích một người, cậu có thật sự hiểu rõ điều đó không?"
"Cái gì?"
"Thế giới này có những trường hợp vừa nhìn thấy một người, lập tức ánh mắt tỏa sáng, yêu đối phương ngay lập tức, nhưng cũng có trường hợp ở chung rất lâu, rồi tại một khoảnh khắc nào đó, đột nhiên ý thức được mình thích đối phương."
"Không hiểu lắm."
"Ví dụ như, cậu và ai đó cùng nhau, vì lễ hội văn hóa ngày mai mà bận rộn suốt cả đêm."
"Suốt cả đêm?"
"Không có chuyện gì xảy ra cả."
"Vậy thì tốt rồi."
"Chỉ là trò chuyện về tiến độ phim ảnh, nguồn gốc bão, cửa hàng nào có cơm hộp giá rẻ ăn ngon, cứ thế là một buổi tối trôi qua. Buổi sáng, người kia đi rồi, cậu vào phòng tắm, nghĩ đến chuyện lễ hội văn hóa, nước nóng chảy qua cơ thể, trong khoảnh khắc đại não thả lỏng, cậu đột nhiên ý thức được: A, mình có khả năng thích người này."
Ánh mắt Kiyano Rin vẫn nhìn sách, nhưng nhìn thần sắc của nàng, rõ ràng đang nghĩ đến điều gì khác.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ vẩy vào làn da thủy nộn của nàng, khiến cơ thể nàng xung quanh mang theo một vòng vầng sáng màu trắng.
Nàng chính là thiếu nữ thiên quốc, dùng giọng nói của thiếu nữ thiên quốc, kể một câu chuyện bình thường.
Koizumi Aona không phân rõ, mình là bị lời nói của Kiyano Rin gợi lên suy nghĩ, hay là bị vẻ đẹp của nàng rung động, hoặc cả hai, nàng ngây ngốc đứng đó rất lâu.
"Cho nên," ánh sáng một lần nữa trở lại trong đôi mắt Kiyano Rin, "Cậu không cần vì xấu hổ, mà phủ nhận kịch liệt sự thật mình thích Watanabe."
Koizumi Aona cũng lấy lại tinh thần, lần nữa nhấn mạnh:
"Thật sự chỉ là có một chút để ý thôi! Hắn thế nhưng là học trò tôi!"
Mặt nóng quá, chuyện gì xảy ra vậy? Nhìn chằm chằm Onee-sama lâu quá sao?
Kiyano Rin không nói thêm gì nữa.
Là một người nói dối, trừ khi có chuyện chính sự, trong các trường hợp khác, người mà nàng còn nguyện ý tiếp tục trò chuyện, chỉ có Watanabe Tooru một mình —— Kujou Miki thì là cãi nhau.
Có thể cùng Koizumi Aona giao lưu nhiều như vậy, đã là nể tình Watanabe Tooru.
Câu lạc bộ quan sát nhân loại trở lại tĩnh mịch, nhưng lần này, Koizumi Aona không còn có thể nhìn chằm chằm một nơi nào đó quá lâu, sợ Kiyano Rin hiểu lầm mình đang tương tư đơn phương.
Muốn rời đi, nhưng bỏ chạy, chẳng phải cũng nói rõ mình để ý sao?
Cho đến khi tiếng chuông báo hiệu vang dội, Koizumi Aona đang bị dày vò cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Kiyano Rin khép sách lại, ưu nhã đứng dậy, mái tóc dài nghiêm nghị chập chờn, mọi cử động đều khiến Koizumi Aona mười sáu tuổi ngưỡng mộ.
Hai người một trước một sau đi về phía lớp học.
Trên đường, Koizumi Aona thoáng để ý xung quanh, bắt gặp những cô gái nhìn "chính mình" với biểu cảm quả nhiên không thích hợp.
Khi "chính mình" nhìn sang, các nàng ngượng ngùng tránh đi ánh mắt.
Watanabe Tooru cái tên này thật đúng là được hoan nghênh a.
"Cái đó, Kiyano bạn học." Nàng nói với bóng lưng phía trước.
"Chuyện gì?"
"Nhiều người như vậy thích Watanabe Tooru, cậu không quan tâm sao? Tôi thấy cậu hình như chẳng hề tức giận." Koizumi Aona tò mò hỏi.
Cũng là con gái, nàng đại khái không chịu nổi bạn trai mình quá được hoan nghênh, nhưng mà... không được hoan nghênh hình như cũng không được.
Thật là khiến người ta phiền não.
"Nếu như vì được người khác thích mà phải tức giận, Watanabe bạn học đại khái đã phát điên rồi."
Koizumi Aona không hiểu ý của nàng.
Dường như phát hiện sự nghi ngờ của nàng, Kiyano Rin dừng bước, nghiêng mặt qua nói:
"Watanabe chỉ được nữ sinh hoan nghênh, còn tất cả mọi người đều thích tôi."
Nửa khuôn mặt đó, khiến Koizumi Aona nhớ tới nơi mình yêu thích nhất trong nhà —— ánh nắng chiều, bóng cây mai lay động trên hành lang.
Đây là một cảnh tượng bình thường, nhưng lại mang hương vị của quê nhà, là khoảng thời gian đẹp nhất trong lòng nàng.
Kiyano Rin có một vẻ mặt đáng trân quý và đáng ngưỡng mộ như vậy, đối với điều này, Koizumi Aona chỉ có thể nói:
"...Tôi đại khái đã hiểu."
Bởi vì người thích Kiyano Rin còn nhiều hơn, nếu muốn tức giận, thì Watanabe Tooru sẽ tức giận nhiều hơn.
Hơn nữa hắn còn có hai cô bạn gái siêu cấp đáng yêu, mỗi người đều tức giận... Quả nhiên sắp phát điên.
Hai người tiếp tục đi về phía phòng học lớp mười một ban bốn.
Buổi chiều, Koizumi Aona vẫn nghĩ chuyện này.
Mặc dù Kiyano Rin khẳng định mình thích Watanabe Tooru, nhưng Koizumi Aona không cho là như vậy, nàng thật sự chỉ là có một chút để ý... Dù sao hắn đẹp trai như vậy, mình lại cứ tiếp xúc thân thể của hắn.
Nói đi thì cũng phải nói lại, nàng rõ ràng ngay cả tay con trai cũng chưa sờ qua, giờ lại làm chuyện vịn chỗ đó đi tiểu.
Nếu như Watanabe Tooru là độc thân, mình xem ra vì chuyện này, có thể giật dây tương lai của mình ra tay với hắn.
Nhưng hắn không chỉ là tra nam, còn có ba cô bạn gái, mấu chốt là mỗi người đều xinh đẹp như vậy...
Cho dù Watanabe Tooru có đẹp trai đến mấy, nàng cũng sẽ không nghĩ đến chuyện gì với hắn!
Sau khi tan học, Koizumi Aona đi theo sau Kiyano Rin, hai người tiến về câu lạc bộ quan sát nhân loại.
Hôm nay tiếp tục kể chuyện xưa, Watanabe Tooru và Kujou Miki lần đầu hẹn hò, địa điểm là Thủy cung Shinagawa.
"Tôi có chút sợ hãi Kujou Miki này, chỉ là đụng một cái đã muốn giết người." Nghe xong câu chuyện, Koizumi Aona nói, "Kujou Miki này quả thực là ma nữ, Watanabe Tooru rốt cuộc làm sao thu phục nàng nha?"
"Chỉ cần có yêu, hết thảy cũng không thành vấn đề." Những lời này là một con mèo nói.
Nó dương dương tự đắc co rúc ở góc ghế sofa, Kiyano Rin và Koizumi Aona tiến đến cũng không phát hiện.
"Mèo, mèo nói chuyện rồi?!" Koizumi Aona sợ đến suýt chút nữa đứng bật dậy khỏi ghế.
Ánh mắt Kiyano Rin lấp lánh, ngón tay vịn cằm: "Watanabe bạn học?"
Con mèo nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi ghế sofa, ưu nhã đi đến trước mặt Kiyano Rin, ngồi xuống trước mặt nàng.
"Là tôi." Watanabe Tooru biến thành mèo nói.
"Cậu, cậu, cậu, làm sao có thể?" Koizumi Aona nói không nên lời trọn vẹn câu.
"Chuyện này nói ra thì dài, vào một ngày mưa lất phất... Kiyano bạn học?" Đế giày ngăn trước mặt con mèo.
"Nhìn đủ rồi sao?" Giọng nói băng lãnh của Kiyano Rin truyền tới.
"Nhìn cái gì? Có thể hay không mời cậu lấy chân ra trước? Như vậy tôi không dễ nói chuyện."
Kiyano Rin hạ thấp độ cao của chân, đế giày trong phòng gần như muốn áp vào mặt con mèo.
"Thật xin lỗi, tôi sai rồi." Con mèo cúi đầu xuống.
Kiyano Rin nhấc chân ra: "Lên bàn mà nói..."
Ngay khoảnh khắc nàng nhấc chân ra, con mèo lại ngẩng mặt lên: "Mặc dù có một chút thất vọng, nhưng đối với Kiyano bạn học kiên trì mặc quần an toàn, cá nhân tôi 100% tán thành."
Kiyano Rin không nói một lời, mặt lạnh băng, tay chỉ bàn gỗ sồi.
Con mèo nhẹ nhàng nhảy lên, nhảy đến trên bàn.
Koizumi Aona lùi về phía giá sách, cẩn thận từng li từng tí đi tới, rồi trốn ra sau lưng Kiyano Rin.
"Kiyano bạn học, cậu không sợ sao?" Nàng run rẩy hỏi.
Kiyano Rin không để ý đến nàng, đối với Watanabe Tooru biến thành mèo nói: "Chuyện gì xảy ra?"
"Ở một nơi không thể cử động, không thể nói chuyện, không nhìn thấy gì suốt ba ngày, muốn khóc tôi đã đeo mặt nạ mèo." Mèo Watanabe có đôi mắt như viên thủy tinh.
"Lời nói dối."
Mèo Watanabe chớp mắt, ý là "Chờ một lát sẽ giải thích cho cậu".
Kiyano Rin gật đầu, ý là "Cho phép cậu chờ một lát giải thích".
Koizumi Aona đi đi lại lại dò xét một người một mèo, nghi ngờ tương lai thế giới động vật có phải hay không vốn dĩ biết nói chuyện, bằng không vì sao Kiyano Rin tuyệt không sợ hãi?
"Chuyện thật là càng ngày càng thú vị." Kiyano Rin cười lên, mang theo một tia vui sướng.
Watanabe Tooru là người, hay là mèo, những điều đó sao cũng không đáng kể.
Hai người có thể lần nữa nói chuyện phiếm, lần nữa dùng ánh mắt giao lưu, cảm nhận được sự tồn tại của nhau, quan trọng hơn bất cứ điều gì.
Nàng gần như đã bắt đầu chán ghét cuộc sống học đường không có Watanabe Tooru, chỉ mong chờ khoảng thời gian mỗi sáng sớm đó.
"Bây giờ cậu có thể nói gì?" Kiyano Rin hỏi.
"Tôi đối với Kiyano bạn học tưởng niệm." Khóe miệng mèo Watanabe hơi cong lên, mê người đến mức hận không thể ôm hắn vào lòng, "Quả thực tựa như hoa đào rơi đầy sân, thật dày một đống lớn."
"Đã bị quét dọn rồi." Kiyano Rin tinh tế dò xét mèo Watanabe.
Bộ lông trắng thuần, thân hình tinh tế thon dài, bộ râu xinh đẹp, đôi mắt trong suốt, toàn bộ đáng yêu đến mức không có thuốc chữa.
"Rõ ràng buổi sáng vẫn còn đó... Được rồi, Kiyano bạn học cậu đáng yêu bao nhiêu, tôi liền mơ tưởng cậu bấy nhiêu."
Kiyano Rin đưa tay nhéo nhéo tai mèo: "Chúng ta không phải bạn bè sao? Tưởng niệm tôi như thế có được không?"
"Hoa đào đầm nước sâu ngàn thước, nói cũng đúng hữu nghị."
"Tai cậu sờ tới sờ lui rất dễ chịu."
"Cảm ơn, cậu sờ tôi cũng rất dễ chịu."
Koizumi Aona dần dần buông lỏng, giữa mèo và người, cậu một câu tôi một câu, nhìn rất cân đối, rất ấm áp, hẳn không phải là sự kiện quái lạ gì.
"Cậu thật là Watanabe Tooru?" Nàng từ sau lưng Kiyano Rin đi tới, tò mò hỏi.
"Cũng không phải là rất muốn gặp Koizumi Aona bạn học mười sáu tuổi của tôi, hoan nghênh đi vào tương lai, tôi là trí tuệ nhân tạo tiểu Tooru, bởi vì Kiyano Thần tưởng niệm mà sinh ra, mục đích là cho nàng... Kiyano bạn học, cậu đang làm gì? Như vậy tôi không dễ nói chuyện."
Kiyano Rin buông tay, để miệng mèo Watanabe bị vặn bung ra khép lại: "Xem ra cần phải đánh răng thật kỹ."
"Đương nhiên." Mèo Watanabe ưỡn bộ ngực lông xù, "Muốn khóc tôi coi như biến thành mèo, vẫn giữ lại thói quen của con người."
"Ví dụ như vừa rồi ngồi xổm trước mặt tôi, nhìn lén tôi dưới váy?"
"Không có gì, bởi vì chưa từng làm mèo, cho nên tôi ngồi xuống mới ý thức được, như thế có thể nhìn thấy quần bó màu trắng của cậu, a, quần bó đáng yêu."
"Nói thật." Kiyano Rin gật gật đầu, "Cậu phát hiện ra rồi, lựa chọn mặt không đổi sắc tiếp tục nhìn?"
"Quần bó đáng yêu quá mà."
Kiyano Rin dùng ngón trỏ và ngón cái nắm lấy gáy mèo Watanabe, xách hắn lên, đặt ngang tầm mắt mình.
"Tôi nghe nói, mèo dù có rơi từ nhà cao tầng xuống cũng sẽ không chết." Kiyano Rin đối mặt với mèo Watanabe.
Phần gáy bị xách lên, mèo Watanabe thảm hại nói: "Meo ~"
Hắn liếm liếm móng vuốt.
"Linh hồn Watanabe Tooru trở về rồi?"
Mèo Watanabe gật gật đầu với nàng, vẻ mặt thành khẩn.
Kiyano Rin buông hắn ra: "Kỹ thuật bắt chước tiếng mèo kêu của cậu kém đến mức làm người ta thất vọng."
"Tôi cố ý."
Kiyano Rin xoa đầu mèo, đối với Koizumi Aona nãy giờ không xen lời nói: "Cơ thể có cảm giác không đúng chỗ nào không?"
Koizumi Aona cử động một chút, đáp: "Không có, mọi thứ bình thường."
Kiyano Rin gật gật đầu, đối với mèo Watanabe đang được xoa rất thoải mái nói: "Cậu ăn đồ ăn cho mèo, hay là đồ ăn bình thường?"
"Không ăn."
"Không cần ăn uống và bài tiết?"
"Ừm... Không biết có phải là ảo giác của tôi không, sao cảm giác cậu có chút vui vẻ?" Mèo Watanabe hỏi.
"Con người nuôi mèo, yêu mèo, nhưng lại thiến nó, cậu nói là vì sao?"
"Giảm xác suất mắc bệnh."
"Để nuôi thuận tiện." Kiyano Rin đưa ra câu trả lời của mình.
"Không hổ là Kiyano tiểu thư không ôm mong đợi gì ở người khác, rất phù hợp với phong cách của cậu. Tôi hiểu rõ vì sao cậu vui vẻ, thiếu nữ, cậu định trở thành Master của tôi sao?"
"Ân." Kiyano Rin gật đầu, "Nuôi một con mèo biến thành người, là một cuộc quan sát nhân loại chưa từng có."
"Bổ ma cũng nhờ cậu rồi?"
"Cậu nói cái gì?" Mặc dù không hiểu, nhưng có thể phát giác được trong đó không có ý tốt.
"Tôi nói, rất xin lỗi, mặc dù vô cùng vô cùng muốn cùng cậu ký kết khế ước, để cậu trở thành thiếu nữ ma pháp, nhưng tôi không thể rời khỏi bản thể quá xa."
"Bản thể là chỉ tôi sao?" Koizumi Aona chỉ mình.
Mặt Kiyano Rin lạnh xuống, ngay cả những bông hồng bên cửa sổ cũng biết chủ nhân của chúng hiện tại rất không thoải mái.
Mèo Watanabe duỗi ra vuốt mèo, như an ủi vỗ vỗ tay nàng đặt trên đầu mèo của mình: "Trước đây không phát hiện cậu lại thích mèo đến vậy."
"Tôi nhớ nàng không phải thích mèo, là thích cậu." Koizumi Aona nói.
"Thật sao?!" Mặt mèo chấn kinh.
"Cái này nhìn là biết ngay mà, Kiyano bạn học nàng không nỡ bỏ cậu, muốn đem cậu mang về nhà."
"Thì ra là thế." Mèo Watanabe khoanh tay, có phần chấp nhận gật đầu, "Không hổ là tiểu Koizumi lão sư, hiểu biết thật nhiều."
"...Cậu đang đùa tôi?" Koizumi Aona cũng không ngốc.
Trans: Hiểu sao ảnh minh hoạ của Main có con mèo và có 2 Koizumi Aona chx :)