"…Miyuki, Watanabe cậu ấy không sao chứ?"
"Kiểm tra sơ bộ, mọi thứ bình thường, nhưng nghe các cậu nói là đột nhiên ngất xỉu, vì lý do an toàn, lát nữa vẫn nên đưa cậu ấy đi bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng một lần nữa."
"Có cần liên hệ với cha mẹ cậu ấy không?"
"Aona, cậu đừng vội, chờ kiểm tra rồi nói. Vạn nhất không có chuyện gì, chẳng phải để cha mẹ cậu ấy lo lắng vô ích sao?"
Miyuki? Watanabe? Aona?
Đây là đâu?
Mở mắt ra, là một trần nhà chưa từng thấy, rõ ràng không có gì đặc biệt lắm, nhưng những đường nét gân nổi, bức tường sạch sẽ, luôn mang lại cảm giác cao cấp.
Chóp mũi, là mùi tương tự bệnh viện.
Chóp mũi… Chuyện gì thế này? Trước đây hít một hơi sâu có dài như vậy sao?
『Koizumi Aona』 vô thức sờ vào yết hầu.
Làn da trơn bóng, cổ thon dài mạnh mẽ, ngón út chạm vào xương quai xanh lồi lõm, nhưng, ngón trỏ chạm phải cái gì thế này?
Nổi lên? Khối u sao? Không, không đúng, là yết hầu!
Cùng với sự bối rối và bừng tỉnh, 『Koizumi Aona』 cảm thấy nhiều điểm bất thường hơn:
Ngực, biến mất rồi?
『Koizumi Aona』 hai tay loạn xạ vỗ vỗ ngực.
Áo sơ mi cảm giác tinh tế trơn tru, sợi tổng hợp rất cao cấp, nhưng, nhưng, nhưng!!!
Con thỏ trắng lớn siêu cấp đáng yêu ở trường cấp ba kia, biến mất rồi?!
Còn nữa, giữa hai chân, cái cảm giác khó chịu kỳ lạ đến run rẩy toàn thân kia, là gì?
『Koizumi Aona』 tay trái ấn ngực, run rẩy đưa tay phải ra, từ từ luồn vào quần.
Lông, điểm này bình thường, nhưng bên dưới, cái thứ dài dài, to to, mềm mềm, ấm áp…(Trans: Ây dô wtf ??? )
Đây là cái đó à?!
Trong tiết học sinh lý riêng của nữ sinh, giáo viên đã giới thiệu vật đó, nhưng đây không phải là thứ mà chỉ nam giới mới có sao?!
"Cứ xem cậu ấy thế nào đã? Tỉnh thì đưa đi bệnh viện."
Rèm bị kéo ra, Koizumi Aona, Akiko, Miyazaki Miyuki, ba nữ giáo sư 25 tuổi, ngẩn người.
Cảnh tượng trước mắt:
『Watanabe Tooru』 một tay sờ ngực mình, tay kia luồn vào quần, vẻ mặt vô thần.
"Rẹt" Koizumi Aona lại kéo rèm lên.
"Cái thằng nhóc này!" Akiko đỏ mặt, giọng hơi gấp, "Dám nghe tiếng chúng ta mà làm cái chuyện đó!"
"Nghe tiếng chúng ta..." Koizumi Aona không nói được nữa.
Miyazaki Miyuki từ bàn làm việc của mình cầm hộp khăn giấy lên, hơi bất mãn ném vào trong rèm trên giường:
"Đừng làm bẩn giường của tôi."
"Đúng, không được! Watanabe, không được làm chuyện đó ở trường học!" Koizumi Aona kịp phản ứng, đột nhiên kéo rèm ra lần nữa, khiển trách.
◇
『Koizumi Aona』 ngồi ở ghế phụ lái, nhìn cảnh vật xa lạ ngoài cửa sổ xe.
Bầu trời bị các tòa nhà cao tầng che khuất, khắp nơi là đèn xanh đèn đỏ, taxi thời thượng, cầu vượt đông nghịt người, và đủ loại người nước ngoài.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô ấy không kịp nhìn.
Tokyo, một trong những thành phố phồn hoa nhất thế giới, số một toàn đảo quốc!
Chưa kịp nhìn đủ, ô tô đã lái vào bãi đậu xe của một tòa nhà chung cư.
『Koizumi Aona』 không thể chờ đợi hơn, bước xuống xe, ngưỡng mộ tòa chung cư chỉ có mười tầng này.
"Đây chính là "tư" (ta) chỗ ở?"
""Tư"?" Koizumi Aona kỳ lạ lặp lại cách tự xưng của 『Watanabe Tooru』, "Hôm nay cậu sao thế? Tối qua ngủ không ngon à?"
『Koizumi Aona』 nhớ ra, hiện tại "cô ấy" là "anh ấy".
Nam sinh tự xưng, boku? Ore? Jibun? Boku?
Chắc là boku.
""Boku" (ta) ở đây sao?" 『Koizumi Aona』 lại hỏi.
"Đúng vậy, cậu sao thế?" Koizumi Aona lo lắng nói.
"À, không sao không sao." 『Koizumi Aona』 nhắc nhở mình, không thể làm những chuyện quá bất thường, nếu không giấc mơ sẽ tỉnh mất.
Một giấc mơ chân thực đến thế, từ khi sinh ra đến nay là lần đầu tiên, tuyệt đối không thể để nó kết thúc dễ dàng!
"Đúng rồi, đây là xe của mình , không, xe của cậu à?" 『Koizumi Aona』 chỉ vào chiếc ô tô vừa rồi, nói với Koizumi Aona.
Người trước mặt này trông giống cô ấy bảy tám phần, tên cũng là Koizumi Aona, thiết lập hẳn là cô ấy sau khi đi làm.
"Không tệ, không tệ, mặt mày tinh xảo, lông mi như cánh bướm khẽ lay, đôi mắt trong veo như nước hồ, mái tóc đen nhánh gọn gàng, đường nét quyến rũ chết người, đôi môi khiến người ta không kìm được muốn cưỡng hôn, còn nữa, còn nữa, cần phải nhìn nhiều nói ít."
『Koizumi Aona』 trên dưới dò xét Koizumi Aona, trong lòng dùng tất cả những từ ngữ có thể nghĩ ra được vào lúc đó để ca ngợi cô ấy.
Xưa nay chưa từng có một người phụ nữ nào lại chân thành ca ngợi một người khác như vậy.
"Ừm, không biết lương một năm bao nhiêu? Có "vẻ đẹp kinh diễm, thậm chí khiến người ta nhất thời quên cả thở", "khi đùa giỡn hờ hững với bạn, khóe mắt cong lên, lộ vẻ phóng khoáng, không ai đoán được trong lòng cô ta đang nghĩ gì" có bạn trai không?"
Koizumi Aona nhìn ánh mắt lúc thì ngưỡng mộ, lúc thì trầm tư của Watanabe Tooru, hơi nhíu mày.
"Không phải đã nói với cậu rồi sao? Đây là xe tôi, Akiko và Miyuki cùng mua một lần mà, cậu sao thế?"
"Quên."
『Koizumi Aona』 nhìn về phía hai người vừa xuống từ ghế sau, Fujiki Akiko và Miyazaki Miyuki.
Tại sao lại mơ thấy hai người họ?
Mặc dù từ nhỏ ở một thị trấn nhỏ chỉ có một trường tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, nhưng ba người họ hầu như không có qua lại.
Thôi được, dù sao cũng là mơ mà, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Nhưng tại sao mình lại mơ thấy biến thành nam sinh? Và trở thành giáo viên còn là học sinh của chính mình? Hơn nữa còn ở cùng một tòa chung cư?
Chẳng lẽ mình là "hội chứng ái kỷ" trong truyền thuyết sao?
Muốn yêu đương với chính mình, ôm, hôn, làm những chuyện đó?
『Koizumi Aona』 nhìn chính mình đối diện, rất thích, nhưng nhiều nhất chỉ có thể ôm nhau, hơn nữa thì cảm thấy ghê tởm.
Chờ vào sảnh tầng một của chung cư, cô ấy mới lấy lại tinh thần.
Không hổ là mơ, cảm giác đầu óc mình linh hoạt hơn nhiều, ngay cả cái "hội chứng ái kỷ" đã vô tình nhìn thấy từ rất lâu trước đây cũng có thể nhớ lại.
Tuy nhiên, sảnh chính trước mắt có phải quá xa hoa rồi không?
Ghế sofa rộng rãi, đèn chùm lớn, thậm chí còn có đài phun nước và cà phê miễn phí!
『Koizumi Aona』 rất muốn tiến lên chụp ảnh, kiểm tra cảm giác trơn bóng của ghế sofa, nhưng để giấc mơ kéo dài hơn, cô ấy kiềm chế sự bốc đồng của mình, ngoan ngoãn đi theo ba người kia lên lầu.
Tầng năm, phòng 501.
『Koizumi Aona』 ngồi trên bàn ăn xinh đẹp thời thượng, nhìn "chính mình" đang bận rộn sau quầy bếp, vô cùng vui mừng.
Là một cô gái tốt, mặc dù rõ ràng mình chẳng biết làm gì cả.
"Aona, cậu tốt nghiệp đại học nào?"
"Aona?" Akiko đang xem phim truyền hình phía sau chen vào, "Thằng nhóc này, điên rồi à? Ham muốn quá độ?"
"Trông không giống." Miyazaki Miyuki nói thêm.
『Koizumi Aona』 không để ý đến hai người kia, quan hệ lại chẳng tốt đẹp gì, dựa vào cái gì mà để cô ấy tương lai tự mình nấu cơm?
Koizumi Aona đang nếm thử độ mặn nhạt của súp miso.
"Waseda đấy, tôi đã nói rất nhiều lần trong lớp rồi."
"Waseda? Waseda ở Tokyo đó à?"
"Watanabe, hôm nay cậu sao thế? Có cần đi bệnh viện khám không?" Koizumi Aona bất an hỏi.
Nhưng Watanabe Tooru không trả lời câu hỏi của cô ấy, một mình lầm bầm gì đó "Waseda, mình thật là cảm động", "Không, đây là mơ mà, dù có mất Đại học Tokyo cũng không sao" kiểu mê sảng.
Khi ăn cơm, 『Koizumi Aona』 mặc dù vẫn muốn hỏi về chủ đề tình yêu, nhưng sợ lại giống vừa rồi, gây ra phản ứng quá khích từ những người trong mơ này, nên đành thôi.
Cô ấy còn muốn ra ngoài nhìn ngắm nữa, ít nhất là đi Tháp Tokyo, Disney, Ginza, Sân vận động Tokyo Dome, Tháp Skytree, Shinjuku, Roppongi một lần.
"Nếu có Thần, phù hộ tôi tuyệt đối đừng tỉnh giấc!"
Ăn xong món ăn do "chính mình" tự tay nấu, 『Koizumi Aona』 cầm lấy cặp sách, chuẩn bị về phòng 502 trước, xem phòng của mình.
Trước khi đi, cô ấy như sực nhớ ra, quay đầu nhe răng cười một tiếng, tán dương:
"Aona, nấu ăn ngon lắm nha!"
Ba người ngây ngốc nhìn cô ấy, Akiko đang lau miệng cũng ngừng động tác.
Cảnh tượng rơi vào im lặng.
"Không tốt, lẽ nào giấc mơ sắp tỉnh rồi?" 『Koizumi Aona』 nhanh chóng bước ra khỏi phòng 501.
Hành lang sạch sẽ trong suốt, cuối hành lang có một ô cửa sổ, ánh sáng từ đó chiếu vào một chậu cây cảnh không rõ tên trong phòng.
Thời không ổn định, thế giới hòa bình.
Rất tốt, chưa tỉnh lại.
『Koizumi Aona』 dùng chìa khóa mở cửa phòng 502, do dự nói một câu "Con về rồi".
Không ai trả lời, có vẻ không có thiết lập người thân.
Bố cục bên trong phòng, gần giống với phòng 501 mà cô ấy vừa đi, nhưng đồ dùng trong nhà dường như đắt tiền hơn một chút, chỉ là gu thẩm mỹ quá tệ.
Vứt cặp sách vào trước cửa, chạy thẳng đến ban công.
Rừng cây rộng lớn, bầu trời xanh thẳm, những tòa nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau.
Một làn gió thổi tới, lồng ngực một trận cảm động.
『Koizumi Aona』 dùng hai tay làm loa, hô lớn:
"A!"
Giọng nói hùng hồn, một hơi gọi rất lâu rất lâu.
Hô xong, 『Koizumi Aona』 cứ ngỡ mình sắp chết, kết quả chỉ là hít thở nhẹ hai lần, hơi thở lập tức bình ổn lại.
Đây chính là mơ sao? Quá đỉnh!
Cô ấy càng ngày càng hưng phấn, chạy về phòng khách, ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa mềm mại.
Sờ bên trái, sờ bên phải, mặc dù không hợp gu thẩm mỹ, nhưng đồ đắt tiền sờ vào sờ ra thật thoải mái!
『Koizumi Aona』 đặt chân lên bàn thấp trước sofa.
"Ừm?" Chiếc TV đối diện thu hút sự chú ý của cô ấy.
Trong căn hộ xa hoa, đồ dùng đắt tiền, chiếc TV này mang lại cảm giác lạc lõng, trông rất rẻ tiền.
Là do sức tưởng tượng của mình không đủ sao?
Ngồi một lát, 『Koizumi Aona』 vỗ hai lần vào ghế sofa, lưu luyến đứng dậy.
Căn hộ dù tốt, nhưng phải tranh thủ thời gian.
Đang nghĩ xem nên đi Ginza hay Shibuya trước, cô ấy đến gần phòng ngủ, chuẩn bị thay quần áo.
"À!" Đó là một chiếc giường lớn đến mức khoa trương.
『Koizumi Aona』 căn bản không kịp suy nghĩ nữa, lấy lại tinh thần, cơ thể đã nằm lì trên giường.
"Cho dù là mơ, cũng quá khoa trương. Quá mềm, à, mùi cũng rất tuyệt, không được, muốn chết mất."
Vừa rồi còn chuẩn bị ra ngoài chơi, kết quả chớp mắt đã lăn lộn trên giường năm phút đồng hồ.
Như vậy vẫn chưa đủ, 『Koizumi Aona』 thực sự không nỡ rời giường, bọc lấy chăn nằm yên không nhúc nhích.
Một lát sau, cô ấy tìm kiếm trong các túi quần áo, lấy ra một chiếc điện thoại di động.
Nghiên cứu một lát cách sử dụng, dựa theo hướng dẫn, cẩn thận mở khóa bằng vân tay.
"Quá đỉnh, rõ ràng luôn dùng máy sửa chữa, chỉ nghe nói đến mở khóa bằng vân tay, không ngờ cũng có thể cụ thể hóa trong mơ!"
Mở khóa ba lần liền, cô ấy mới bắt đầu xem các ứng dụng trong điện thoại.
Ngoài một vài ứng dụng thông thường, cô ấy chỉ nhận ra Line, nên vô thức ấn mở cái này trước.
Lịch sử trò chuyện trống rỗng, danh sách liên lạc thì có vài người, nhưng cũng không nhiều.
Tùy tiện tìm một cái tên nữ sinh, nhấn vào, nghĩ nghĩ, nhập "Ngài tốt".
"Chuyện gì?"
『Koizumi Aona』 khoanh chân ngồi trên giường, bọc lấy chăn.
"Xin hỏi ngài là tiểu thư Kiyano sao?"
"Phải"
"Có thể cho tôi một tấm ảnh của ngài không?"
Chờ một lúc lâu, không có tin nhắn.
Có vẻ người trong Line, chỉ biết hồi đáp đơn giản nhất, nhưng đã rất giỏi rồi!
Đóng Line lại, chọn ứng dụng khác để chơi.
"Cái này là ứng dụng gì? Amazon? Còn có thể mua đồ?"
『Koizumi Aona』 điều chỉnh tư thế, nằm lì trên giường, ôm gối đầu vào lòng, chân đá qua đá lại.
"Không biết có tiền không? Thử xem!"
Tìm kiếm TV, tùy tiện chọn một cái. ONY Z9D, 100 inch, dài 2.258 mét, rộng 1.393 mét, dày 0.504 mét.
Tổng giá trị đã bao gồm thuế 700.500 yên!
Vẫn nhắc nhở thanh toán bằng vân tay.
『Koizumi Aona』 mắt không chớp, dán mắt vào giá cả trên màn hình, sau đó, cẩn thận đặt tay lên.
Xoay tròn hai vòng, thanh toán thành công.
"Quá đỉnh, quá đỉnh!"
『Koizumi Aona』 vứt điện thoại sang một bên, úp mặt vào gối đầu, liều mạng hét lên, chân mạnh mẽ đạp vào không khí.
Thở dốc một chút, xoa dịu sự kích động, cô ấy lập tức cầm điện thoại lên.
Đồ gia dụng, 60.000 đèn đứng, mua thanh toán thành công!
"Ha ha ha!"
Đồ trang sức, vòng cổ 160.000, mua thanh toán thành công!
"À!" 『Koizumi Aona』 vụt một cái ngồi dậy!
Mua! Mua! Mua!
Top 50 bán chạy nhất! Mua hết!
Nửa giờ sau, 『Koizumi Aona』 nằm thỏa mãn trên giường, cảm thấy dù "giấc mơ Tokyo" này dừng lại ở đây, cũng không có gì tiếc nuối.
"Hắc hắc, hắc hắc." Tâm trạng cực kỳ mãn nguyện, miệng vô thức phát ra tiếng cười, cô ấy ngủ thiếp đi.
Khoảnh khắc sau, anh mở mắt ra.
Watanabe Tooru nhìn chiếc giường lớn xốc xếch của mình, chiếc chăn rơi trên sàn.
Vừa rồi, tất cả những gì 『Koizumi Aona』 đã làm, anh đều "nhìn" thấy.
Chưa kịp phàn nàn về hệ thống, anh lập tức nghĩ rằng thời gian hoạt động còn một tháng, cứ tiếp tục như vậy chỉ một "nụ cười" thôi cũng đủ gây ra rắc rối ngập trời.
Nhất định phải để giáo viên Koizumi của lớp 11, biết rõ tình hình nghiêm trọng, ít nhất là không được cười bừa bãi.
Cũng đừng tìm bừa người để xin ảnh!
Nghĩ vậy, Watanabe Tooru chuẩn bị nhắn tin trên điện thoại, ghi xuống những điều cần lưu ý.
Nhưng, vừa cầm điện thoại từ bên cạnh lên, cơn buồn ngủ dữ dội lại ập đến.
Xong rồi.
Thân thể Watanabe Tooru lay động hai lần, cô ấy mở mắt.
"Không được không được! Suýt chút nữa thì cười tỉnh giấc!"
『Koizumi Aona』 vẫn chưa thỏa mãn sờ sờ điện thoại di động, nhưng không tiếp tục chìm đắm vào "mua sắm ảo", quyết định tranh thủ thời gian, đi dạo Tokyo thật đã đời.
Đầu tiên là thay quần áo, thay quần áo...
Thay quần áo cho nam sinh!
"Không sao, là mơ! Là mơ! Là mơ!"
Chuẩn bị tâm lý thật tốt, 『Koizumi Aona』 xuống giường, mở tủ quần áo chạm đất.
Hiện ra trước mắt, không phải quần áo, mà là một căn phòng nhỏ hình chữ nhật.
Ánh đèn sáng rõ nhưng không chói mắt, hai hàng trái phải, toàn bộ là đủ loại quần áo, trong hộc tủ, còn có thắt lưng, cúc áo, đồng hồ và các vật dụng khác.
『Koizumi Aona』 kinh ngạc há hốc mồm, bước vào vương quốc mơ màng này.
Tay lướt qua từng bộ quần áo, mỗi bộ đều mới tinh.
Cuối cùng, là một chiếc gương toàn thân, 『Koizumi Aona』 lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của mình trong mơ.
Hoàn toàn phù hợp với yêu cầu "vẻ đẹp kinh diễm, thậm chí khiến người ta nhất thời quên cả thở", "khi đùa giỡn hờ hững với bạn, khóe mắt cong lên, lộ vẻ phóng khoáng, không ai đoán được trong lòng anh ta đang nghĩ gì" của chính cô ấy!
"Quá đẹp trai á! Tớ thích cậu! Thích cậu! Mua, mua!"
『Koizumi Aona』 chu môi, cố gắng hôn lên tấm gương.
Trong vô thức, suýt chút nữa đưa lưỡi ra.
Nhưng ngay khi sắp đưa ra, liếm tấm gương, khoảnh khắc đó, cô ấy đột nhiên tỉnh táo lại.
"Không đúng, chuyện tốt thế này, phải để cho tôi của tương lai làm!"