Trên chuyến xe buýt hướng Kiyomizu-dera, Watanabe Tooru kể một điển cố liên quan đến Kyoto: "Nhảy từ sân khấu Kiyomizu-dera." Ngôi chùa này được xây dựng trên núi, và việc nhảy xuống vách đá, bất chấp hiểm nguy, được tin rằng sẽ mang lại hậu phúc, giúp tâm nguyện thành hiện thực. Thậm chí nếu qua đời, linh hồn cũng sẽ được Bồ Tát tiếp dẫn về Tây Thiên Cực Lạc, không phải là chuyện xấu. Nghe nói trong 150 năm, khoảng hai, ba trăm người đã thực hiện việc này, đa số là nam giới, và thật sự có không ít người sống sót.
Kể xong điển cố, Watanabe Tooru quay sang Kunii Osamu, người đang chăm chú nhìn màn hình điện thoại di động, nói: "Cậu có muốn thử không?"
"Cậu coi tớ là đồ ngốc à?" Kunii Osamu lầm bầm. Trên màn hình điện thoại của cậu ấy là bức ảnh chụp chung ở ga Kyoto vừa rồi.
Hàng thứ nhất là Kunii và Saito, cả hai khom người, đầu ngón tay đối đầu ngón tay, tạo dáng hợp thể của Kakarot và Vegeta.
Hàng thứ hai là Kiyano, Watanabe, Mai và Hitotsugi Aoi.
Từ tư thế đứng của họ, có thể lờ mờ nhận ra bầu không khí gượng gạo lúc đó, giữa mỗi người đều cách nhau một khoảng bằng cánh tay.
"Cái này dính đến một điển cố khác: 'Trong tình yêu người ta đều là đồ ngốc'," Watanabe Tooru nói tiếp. "Địa điểm cũng ở Kyoto, nhưng là đền Kifune. Chuyện kể rằng thời Heian, nữ thi sĩ Izumi Shikibu, nổi tiếng với tài làm thơ ca, sau khi kết hôn lại lén lút tư thông với một thân vương hoàng gia..."
"Cậu lấy đâu ra nhiều điển cố thế?" Kunii Osamu, đang bị tình yêu làm cho quay cuồng, thiếu kiên nhẫn cắt lời.
"Mặc kệ cậu ta, Watanabe cậu cứ nói tiếp đi," Saito Keisuke quay đầu lại, nửa đứng, chống tay lên lưng ghế. "Izumi Shikibu và thân vương đã làm gì? Chồng bà ấy thì sao?"
Ngồi cạnh Watanabe Tooru, lớp trưởng cũng đẩy kính, tỏ vẻ nghiêm túc lắng nghe.
Đến Kiyomizu-dera, trước cổng Niomon nguy nga màu đỏ, cả nhóm lại chụp ảnh chung. Sau khi lớp chụp ảnh xong, Watanabe Tooru nhanh chóng lẩn đi.
"Cô Koizumi, để em giúp mọi người chụp ảnh!" Watanabe Tooru rõ ràng là nói với Koizumi Aona, nhưng Akiko lại không khách khí mà đưa ngay máy ảnh cho cậu.
Hai nữ giáo sư trẻ tuổi, dưới ống kính của Watanabe Tooru, hóa thân thành những thiếu nữ mười mấy tuổi, tạo dáng càng lúc càng đáng yêu.
"Chụp thế nào?" Akiko cầm máy ảnh lên xem ảnh.
"Chắc chắn không vấn đề," Watanabe Tooru tự tin trả lời. "Để chuẩn bị cho lễ hội văn hóa, em đã học chỉnh sửa video và nghiên cứu về ánh sáng."
"Cậu chụp cái gì vậy?!" Akiko bất mãn nói, "Aona, cô xem này."
"Sao vậy?" Watanabe Tooru cầm máy ảnh, chỉ vào ảnh chụp và nói: "Cô nhìn ánh sáng này, bố cục này, màu sắc này. Bây giờ là buổi sáng, chụp phong cảnh lúc này cần áp dụng ánh sáng phản chiếu từ bên cạnh để có được cảm giác lập thể và chiều sâu tốt. Cô xem, chủ thể trong ảnh – cổng Niomon – được khắc họa đẹp đẽ và quyến rũ biết bao."
"Thế nhưng mà, Watanabe," Koizumi Aona vươn tay, lướt hai lần trên màn hình máy ảnh, thân thể cô chạm vào cánh tay Watanabe Tooru, mùi hương thoang thoảng ban đầu chợt trở nên nồng nàn. "Không phóng to thì mặt hai chúng tôi đều không nhìn rõ."
"Nhưng cô nhìn ánh sáng này, bố cục này, cái này..."
"Được rồi, được rồi, đừng chỉ cấu trúc nữa." Akiko vỗ vai Watanabe Tooru, "Chụp cho hai chúng tôi đẹp và rõ ràng vào, được chứ?"
"...Rõ ràng."
Sau khi chụp được những bức ảnh làm hài lòng hai nữ giáo sư, mọi người tiến vào Kiyomizu-dera.
Địa điểm đầu tiên họ đến là Sân khấu Shimizu mà Watanabe Tooru đã nhắc đến. Đây là điểm nổi bật nhất của Kiyomizu-dera, ai cũng muốn chụp ảnh, học sinh chen chúc, du khách bình thường cũng tấp nập ở đây. Các lớp học lại một lần nữa chồng chéo lên nhau.
"Watanabe," Kunii Osamu gọi với giọng cầu khẩn.
"Không đi."
"Tại sao?!"
"Tớ đâu có chuyện gì mà phải liều chết mới hoàn thành, nhảy xuống làm gì?"
"À?" Kunii Osamu sững sờ một chút. "Ai nói với cậu cái đó, chúng ta đi tìm bạn Hitotsugi chụp ảnh chung thì sao?"
"Cái này hả, cậu nói sớm đi."
"Đương nhiên là chuyện này rồi! Thế nào?"
"Không đi."
"..." Kunii Osamu lại đi rủ rê Saito Keisuke và lớp trưởng.
Watanabe Tooru tiến lên vài bước, đứng bên lan can gỗ.
Những cây phong nhuộm đỏ cả dãy núi, nhìn đơn giản là đỏ, vàng, xanh lá đắp lên, nhưng mỗi mảnh mỗi đám đều không giống nhau, dù là màu sắc, hình dáng, hay độ đậm nhạt, chúng tự nhiên xếp chồng lên nhau, tạo nên một vẻ đẹp khó diễn tả thành lời. Gió nhẹ thổi qua, màu xanh trong trẻo hiện lên; lá phong đỏ như lửa, như máu; lá vàng như để trung hòa sự va đập của đỏ và xanh lá, như ánh nắng vàng chói thắp sáng hình ảnh. Nhìn ra xa, có thể thấy cảnh đường phố thành phố Kyoto.
Những điều trên là hồi ức sau này của Watanabe Tooru, được miêu tả sau khi nghiền ngẫm từng chữ một.
"Oa, đẹp quá—" đó mới là cảm thán thực sự lúc đó về cảnh sắc.
Đương nhiên, Watanabe Tooru cũng chỉ nghĩ vậy trong lòng, người nói câu này là bốn du khách nói tiếng Trung Quốc đứng bên cạnh.
Họ rất xinh đẹp, mặc những bộ kimono sặc sỡ, xách túi nhỏ thêu hình hạc giấy, đi guốc gỗ. Họ chụp vài bức ảnh phong cảnh, rồi đột nhiên thì thầm trao đổi, kèm theo tiếng cười khúc khích, rồi đi về phía Watanabe Tooru.
"Konichiwa," một giọng tiếng Nhật ngắc ngứ vang lên, "Có... có thể, chụp ảnh chung với chúng tôi không?"
"Được thôi," Watanabe Tooru đáp bằng tiếng Trung Quốc.
"Bạn biết nói tiếng Trung Quốc sao?" Cô gái mặc kimono màu hoa anh đào trong số đó không thể tin được, dùng tay chỉ Watanabe Tooru.
"Tôi là du học sinh."
"Thật hả?"
"Đúng vậy, bạn đã từng gặp học sinh cấp ba người Nhật nào nói tiếng Trung Quốc 'siêu' như vậy chưa?" Watanabe Tooru cười trả lời.
"Còn biết nói 'siêu', chắc chắn là người Trung Quốc!" Một cô gái, người quay đầu sớm hơn và không thấy nụ cười của Watanabe Tooru, phấn khích kết luận.
Một cô gái khác mặc kimono màu đỏ thẫm định thần lại, nhìn Watanabe Tooru và nói: "Vậy, có thể hỏi bạn tên là gì không?"
"Watanabe," trong ánh sáng xuyên qua kiến trúc, Watanabe Tooru cười nói, "Watanabe bên bến đò."
Bốn cô gái trẻ đều "trúng chiêu", không kịp than thở về cái tên "Watanabe" mà sững sờ tại chỗ.
"Watanabe-kun." Kiyano Rin đi về phía này. Gương mặt thanh tú xinh đẹp, vòng eo thon gọn, mái tóc đen khẽ bay trong gió, sân khấu Shimizu này dường như chỉ để phụ trợ cho cô.
Watanabe Tooru nhanh chóng đón lấy, không để cô tiếp xúc với bốn cô gái trẻ: "Có chuyện gì vậy?"
Ánh mắt Kiyano Rin liếc nhìn phía sau cậu, rồi nói: "Không ngờ sân khấu Shimizu đông người thế này, e rằng rất khó có tiến triển."
"Kiyano-san có ý kiến hay, tôi cũng nghĩ vậy."
"Cho nên cậu chẳng làm gì cả, chỉ tìm du khách nước ngoài bắt chuyện à?" Kiyano Rin cười nói.
"Là các cô ấy tìm tôi chụp ảnh chung. Bắt chuyện kiểu này, ít nhất cũng phải đáng yêu như Kiyano-san thì tôi mới chủ động tấn công."
Kiyano Rin gần như đã miễn nhiễm với những lời vô nghĩa của Watanabe Tooru. Cô khoanh tay nói: "Điểm đến tiếp theo là Đền Jishu-Jinja. Theo kế hoạch, bạn Hitotsugi sẽ mời Ashita Mai cùng đi thăm viếng, chúng ta có nhiệm vụ ngăn cách những người khác."
Đền Jishu-Jinja là một ngôi đền nằm trong khuôn viên Kiyomizu-dera, là ngôi đền duy nhất ở Nhật Bản cầu duyên tình yêu, khá nổi tiếng. Nói xong, Kiyano Rin quay trở lại lớp của mình, rồi lập tức bị Tamamo Yoshimi kéo đi chụp ảnh chung.
Watanabe Tooru nhìn cảnh náo nhiệt bên kia, cảm thấy khó chịu vì Kiyano Rin nghi ngờ trí nhớ của mình, cố tình nhắc nhở cậu. Chẳng phải là kế hoạch non nớt do hai người họ nghĩ ra sao, ai mà chẳng nhớ được cái thứ đó?
"Tên đứng đầu cả nước, hãy hô vang lên!" Watanabe Tooru cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng.
"Watanabe-kun, vừa rồi vị kia là ai vậy?" Bốn cô gái trẻ vây quanh.
"Cùng một câu lạc bộ, một người bạn rất tốt," Watanabe Tooru trả lời.
"Trông xinh đẹp thật, cứ tưởng là bạn gái của cậu chứ."
"Bạn gái của tớ cũng rất xinh đẹp."
"Cậu có bạn gái ư?" Bốn người vừa khó tin vừa thất vọng.
"Đương nhiên rồi." Hiếm khi gặp được đồng hương, Watanabe Tooru liền lấy điện thoại ra, cho họ xem ảnh của Kujou Miki. Bốn người liên tục khen ngợi, không ngừng ao ước.
"Watanabe." Koizumi Aona đi tới.
Bên cạnh cô, Akiko dùng máy ảnh nhắm vào Watanabe Tooru và bốn cô gái trẻ, chụp lại cảnh này: "Lại đang đùa giỡn con gái rồi, Miyuki nói quả nhiên không sai, là một tên đào hoa."
"Là du khách đến từ Trung Quốc, tò mò về học sinh cấp ba Nhật Bản, muốn chụp ảnh chung với em." Mặc dù không quan trọng, nhưng Watanabe Tooru vẫn quyết định giải thích một chút. Vạn nhất truyền đến Kujou Miki, cô ấy cũng chẳng quan tâm ai tìm ai.
"Người Trung Quốc ư?" Akiko hứng thú, dùng câu tiếng Trung Quốc duy nhất mình biết nói với bốn người: "Dính số." (Trans: ??:D chắc là Xin chào bằng tiếng trung )
"Konichiwa," Bốn người đáp lại bằng tiếng Nhật ngắc ngứ, đồng thời còn bắt chước người Nhật cúi chào.
Watanabe Tooru dùng tiếng Trung Quốc nhắc nhở bốn người: "Không phải vừa nói muốn chụp ảnh chung sao? Chúng ta nhanh lên đi, còn rất nhiều người đang chờ chụp ảnh."
Xin Akiko giúp họ chụp ảnh chung, bốn cô gái trẻ vừa cười vừa nói: "Cứ tưởng có thể chụp ảnh chung với học sinh cấp ba Nhật Bản, ai ngờ lại là người Trung Quốc." Họ nói "Arigatou" với Akiko, rồi hỏi Watanabe Tooru: "Watanabe-kun, họ là giáo viên của bạn à?"
"Là giáo viên, cũng là bạn gái."
"Cả hai đều là?"
"Cả hai đều là."
"Thế nhưng mà," bốn người chỉ vào chiếc túi đựng máy ảnh đang đeo trên vai Watanabe Tooru, "Vừa rồi bức ảnh..."
"Ở Nhật Bản, có hai bạn gái trở lên là chuyện rất bình thường."
Bốn người nhìn nhau, không tin nói: "Thật hay giả? Bạn lừa chúng tôi à?"
Watanabe Tooru quay đầu lại nhìn Koizumi Aona và Akiko, dùng tiếng Nhật nói: "Thầy cô, các bạn ấy khen thầy cô xinh đẹp, nói thầy cô giống học sinh cấp ba." (Trans: Dắt như mấy con bò =)) )
Koizumi Aona khá kín đáo, mỉm cười gật đầu với bốn người; Akiko thì miệng luyên thuyên, cúi đầu dùng tiếng Nhật khen bốn người cũng đáng yêu không kém.
"Thấy chưa." Watanabe Tooru nói với bốn cô gái trẻ.
Cậu ta quá thản nhiên, bốn người đồng hương chỉ có thể nuốt nước bọt nói: "Người Nhật... Thật lợi hại, bạn cũng rất 'ngầu'."
"Ngầu"... một từ đã lâu không nghe.
Rời khỏi sân khấu Shimizu, nhóm học sinh trường Kamikawa, thành từng tốp, bắt đầu di chuyển đến Đền Jishu-Jinja. Trong mắt du khách, những cô cậu học sinh tuổi mười mấy, mặc đồng phục chỉnh tề, cũng là một phần của cảnh đẹp.
Trên đường đi, Akiko đầy hối tiếc nhắc lại: "Vừa rồi quên, tôi rõ ràng là giáo viên tiếng Anh, lẽ ra phải dùng tiếng Anh để giao tiếp với họ!"
"Không sao, thầy cô, em đã giúp thầy cô chuyển lời rồi." Để không bị vướng vào chuyện của Kunii Osamu nữa, Watanabe Tooru đã hoàn toàn tách khỏi nhóm học sinh, hòa vào nhóm giáo viên.
"Watanabe biết nói tiếng Trung Quốc à?" Koizumi Aona hỏi.
"Kiyano còn biết nói tất cả các ngôn ngữ chính thức của Liên Hợp Quốc nữa kìa, em còn cách cô ấy xa lắm," Watanabe Tooru nói.
"Học sinh quá giỏi sẽ khiến giáo viên khó xử, cậu phải giả ngốc một chút," Akiko không hề thục nữ mà ôm lấy đầu.
"Muốn giả đến trình độ như cô, dù là em, cũng là một việc rất khổ sở."
"Aona, cô đừng cản tôi, hôm nay tôi nhất định phải dạy cho cậu ta một bài học!"
Watanabe Tooru nắm chặt hai tay, làm động tác sẵn sàng vung quyền: "Thầy Koizumi, cô buông cô ấy ra đi, hôm nay em sẽ cho cô ấy biết, thế nào là 'Nghe đạo có tuần tự, thuật nghiệp có chuyên công'."
"Watanabe!" Koizumi Aona cười mắng một câu. Cô vừa phân tâm, Akiko thừa cơ thoát ra, đuổi theo đánh Watanabe Tooru.
Watanabe Tooru đương nhiên không thể hoàn thủ, đành coi Koizumi Aona là tấm khiên. Cậu vừa tránh né, vừa nói: "Thầy Akiko, cô còn như vậy, em sẽ đi mách hiệu trưởng, nói cô thể phạt học sinh!"
"Đừng nói hiệu trưởng, Bộ trưởng Bộ Giáo dục và Khoa học cũng không cứu được cậu đâu!"
Cảnh tượng giống hệt diều hâu vồ gà con. Watanabe Tooru trốn sau lưng Koizumi Aona, tay khoác lên vai cô: "Thầy Koizumi! Mau ngăn cô ấy lại, có người muốn bắt nạt học sinh yêu quý của cô!"
Koizumi Aona nghiêng đầu, giả vờ vô cùng bối rối: "Thầy cũng muốn giúp em, nhưng dù sao đi nữa, Watanabe, vừa rồi em quá đáng rồi."
"Sao lại thế này?! Rõ ràng em thích thầy như vậy!"
"Đã nói với em nhiều lần rồi, không muốn nói như vậy!" Koizumi Aona nói Watanabe Tooru một câu, rồi đưa tay ngăn Akiko lại: "Được rồi, được rồi, nhiều người nhìn lắm rồi."
Akiko hừ một tiếng: "Aona cô cứ bao che cho cậu ta đi, thằng nhóc này không biết đã nói 'thích' với bao nhiêu cô gái rồi."
"Em đã nói không phải như thế!"
"Không có đâu, em chỉ thích thầy Koizumi Aona thôi!"
"Watanabe-kun, cậu cứ đợi đến năm lớp mười một chia lớp đi, khi cậu rơi vào tay tôi, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là 'tình yêu chính xác của giáo viên'." Akiko cố ý cười gằn nói.
"Thầy Koizumi, cô ấy nói tình yêu của thầy là sai lầm."
"Được rồi, được rồi, hai người đủ rồi!"
Trong lúc ồn ào, cuối cùng họ cũng đến Đền Jishu-Jinja. Là một ngôi đền cầu duyên, chỉ cần là nam nữ trẻ tuổi đến đây, không ai muốn bỏ lỡ nơi này. Chẳng hạn như rút quẻ, đá bói tình duyên, v.v.
Cái gọi là đá bói tình duyên, thực ra là hai khối đá cách nhau mười mét. Nghe nói nếu có thể nhắm mắt lại, đi từ một khối đến khối kia, tình yêu sẽ thành công. Nhắm mắt lại, phải chăng ám chỉ tình yêu là mù quáng?
Trở nên mù quáng, mất đi lý trí, mà vẫn kiên trì mục tiêu đi thẳng về phía trước, kết hợp với hiện trạng, quả thực có lý. Nhưng mười mét cũng coi nhẹ tình yêu quá rồi, ít nhất cũng phải một nghìn mét mới đúng.
Là một người đã có bạn gái, Watanabe Tooru hoàn toàn không hứng thú với chuyện này, dù có hứng thú cũng không đến lượt cậu – người quá đông. Du khách thì khỏi nói, chỉ riêng học sinh trường Kamikawa đã xếp hàng dài dằng dặc, ai bảo hôm nay có nhiều lớp đến Kyoto như vậy chứ.
Đúng, đây cũng là lỗi của tình yêu.
Đại đội dừng lại ở đây, vừa vặn thực hiện kế hoạch. Watanabe Tooru trong lòng nói lời xin lỗi với Kunii Osamu, người đang loay hoay dò dẫm đi về phía khối đá kia.
Saito Keisuke cùng bốn nam sinh khác của lớp B, nín cười đưa ra những chỉ dẫn hoàn toàn ngược lại cho Kunii Osamu.
"À? Bên phải? Chắc chắn không? Bên trái? Rốt cuộc là đâu? Đằng sau?!"
Watanabe Tooru rời khỏi đám đông, đi về phía chính điện của đền thờ. Kiyano Rin, Ashita Mai và Hitotsugi Aoi, họ đã đến rồi.
Hitotsugi Aoi dựa theo kế hoạch, dùng lý do "bây giờ đông người quá, chúng ta đợi thêm chút nữa đi" để thuyết phục Ashita Mai ở lại đây, sau đó "ngẫu nhiên gặp" Watanabe Tooru cũng có ý định đi thăm viếng.
"Các cậu muốn đi thăm viếng à?" Watanabe Tooru thần sắc tự nhiên.
"Đúng vậy, Watanabe-kun cũng muốn đi sao?" Kỹ năng diễn xuất của Hitotsugi Aoi kém xa cậu.
Thời thế tạo anh hùng, biển cả luyện thủy thủ, không phải chỉ nói suông.
"Ừm, đi cùng nhé?"
"Được, được!"
Bốn người giả vờ ngẫu nhiên gặp mặt, đi đến cuối hàng thăm viếng. Thăm viếng nhiều nhất là hai người một nhóm, Hitotsugi Aoi đương nhiên đứng cùng Ashita Mai.
Watanabe Tooru quay đầu nhìn lại, xếp sau cậu và Kiyano Rin, quả nhiên là học sinh Kamikawa không quen biết, lại còn là một nam một nữ, thật là khiến người ta ao ước.
Watanabe Tooru không có việc gì đứng tại chỗ. Kiyano Rin thì say sưa quan sát cuộc đối thoại giữa Hitotsugi Aoi và Ashita Mai, thỉnh thoảng gật đầu.
Hàng di chuyển rất nhanh, chỉ một lát đã đến lượt họ. Hitotsugi Aoi và Ashita Mai tiến lên.
Watanabe Tooru và Kiyano Rin dựa theo kế hoạch, cố gắng đứng cách họ xa nhất có thể, để học sinh Kamikawa phía sau cũng cách xa hơn, hoàn toàn không thể nghe được cuộc đối thoại của hai người kia. Không phải thổ lộ, chỉ là nhân lúc cầu nguyện, kể một ít lời mập mờ.
Mức độ mập mờ được kiểm soát ở mức vượt trên sự ngưỡng mộ của học muội đối với học tỷ, nhưng lại thấp hơn tình yêu. Để Ashita Mai nhận ra ý định thực sự của Hitotsugi Aoi, trên cơ sở đó, trong những chuyến đi sau này, Ashita Mai rất có thể sẽ tiếp tục đồng ý lời mời của Hitotsugi Aoi để đi chơi, chứng tỏ cơ hội rất lớn. Đồng thời, đây cũng là thời gian để Ashita Mai suy nghĩ trước khi thổ lộ.
Trên đây, chính là kế hoạch của Hitotsugi Aoi và Kiyano Rin. Cơ hội này có một sơ hở lớn nhất, đó là có Watanabe Tooru ở đó, Ashita Mai sẽ đồng ý tất cả mọi yêu cầu. Watanabe Tooru luôn khuyên Hitotsugi Aoi từ bỏ, cũng là vì không đành lòng thấy cô bé nhìn thấy hy vọng rồi lại tuyệt vọng. Còn Kiyano Rin, chắc hẳn cô không quan tâm Hitotsugi Aoi thất bại hay thành công, chỉ muốn từ quá trình này học được một chút phương pháp để Watanabe Tooru yêu mình.
Trừ Watanabe Tooru, Kiyano Rin không có bạn bè, không thích người nói dối, Hitotsugi Aoi cũng không ngoại lệ.
Trong lúc suy nghĩ miên man, hai người đã thăm viếng xong, Hitotsugi Aoi đỏ mặt bẽn lẽn, Ashita Mai thì sắc mặt bình thản.
"Cậu đoán cô ấy nói gì?" Watanabe Tooru tiến lên.
"Tò mò, lát nữa tự mình hỏi trực tiếp," Kiyano Rin ném một đồng xu năm yên vào hộp.
"Trực tiếp biết đáp án, cuộc sống sẽ bớt đi rất nhiều niềm vui, đoán thử xem?"
Kiyano Rin không phản ứng, vỗ hai lần vào tay, nhắm mắt lại cầu nguyện. Watanabe Tooru lấy ra ví tiền, lấy đồng xu 500 yên đã chuẩn bị sẵn từ lâu, quăng vào hộp tiền. Đây là kế hoạch của riêng cậu: Đền Jishu-Jinja đã tồn tại từ trước khi Nhật Bản thành lập, đồng xu có mệnh giá lớn nhất, cộng thêm Thần Kiyano ở bên cạnh, nhất định có thể thay đổi vận!
"Hệ thống, mở!"