◆
Trong lớp tôi có một người bạn cùng lớp tên là Toyama Yuki.
Toyama là một nam sinh trầm tính, có vẻ ngoài kém hấp dẫn, luôn đọc sách, kiểu con trai được biết đến với cái tên [anh chàng mờ nhạt].
Tôi tò mò về nam sinh có vẻ buồn tẻ này.
Hầu hết các bạn nam trong lớp, đặc biệt là các bạn thân, luôn nói chuyện và nhìn chằm chằm vào ngực tôi. Những điều họ nói đều rất ngầu và khoe khoang, như thể họ đang cố gắng thu hút sự chú ý của tôi, nhưng thực chất chẳng có gì cả.
Nếu được một chàng trai khác tỏ tình mà tôi từ chối, họ sẽ thẳng thừng nói xấu chàng trai đó, nói rằng cậu ta ngu dốt, tự tin quá mức, v.v. Nó trẻ con như một học sinh tiểu học hay sơ trung vậy.
Tôi chỉ muốn làm bạn với những cô gái trong nhóm của mình, và thành thật mà nói, tôi không có hứng thú với những chàng trai đi cùng.
Nhưng Toyama thì khác. Trong khi nhiều chàng trai đang liếc nhìn tôi thì cậu ấy lại lặng lẽ đọc sách mà không hề tỏ ra thích thú, như thể cậu ấy thậm chí không nhận ra tôi.
Tôi tình cờ gặp Toyama trên phố tối qua.
Mặc dù tôi nhìn thấy Toyama đang mua bao cao su từ máy bán hàng tự động nhưng cậu ấy vẫn không hoảng sợ và tiếp tục nói chuyện với tôi một cách thờ ơ.
Thú thật, tôi cảm thấy hơi xấu hổ khi nhìn thấy cảnh Toyama mua bao cao su.
Khi Toyama nói với tôi rằng anh trai cậu ấy sẽ sử dụng chúng, tôi rất ngạc nhiên vì thấy mình nhẹ nhõm đến thế nào.
Toyama, người toát ra bầu không khí lạnh lùng, điềm tĩnh và trưởng thành từ đầu đến cuối, là kiểu con trai mà tôi chưa từng gặp trước đây.
Đó là lý do vì sao tôi muốn biết về Toyama nên sáng hôm sau tôi đã cố gắng nói chuyện với cậu ấy nhưng tôi hơi chán nản vì không nhận được phản hồi tốt.
Kurashima Kazuhito là một tên Ikemen, được các nữ sinh yêu thích, nhưng cậu ta có tính tình coi thường mọi người và có mâu thuẫn với Toyama sáng nay. Tuy nhiên, Toyama thản nhiên gạt đi vì không quan tâm. Tôi nghĩ cậu ấy thật tuyệt vì cậu ấy rất bình tĩnh.
Nó khiến tôi nhận ra rằng chỉ cần có tính cách phù hợp thì dù có tốt hay xấu gì thì người đó đều đẹp trai.
Cậu ấy đọc loại sách gì nhỉ? Cậu ấy là kiểu người gì vậy nhỉ?
Vì thế tôi bắt đầu quan tâm đến Toyama và muốn kết bạn với cậu ấy.
◇
“Yuki, chúng ta cùng ăn trưa nhé.”
Okita Chihiro, người đang ngồi trước Toyama, quay lại và trải hộp cơm bento lên bàn trước mặt Toyama đang ngồi sau anh.
Chihiro là một trong số ít bạn bè của Toyama, có tính cách trầm tĩnh, tốt bụng và có thể hòa đồng với bất kỳ ai.
Anh ấy trái ngược với Toyama.
Hơn nữa, anh ấy còn nhỏ nhắn, đường nét trên khuôn mặt cũng thanh tú như con gái. Nếu anh ấy không mặc đồng phục nam sinh, thì sẽ bị coi là một cô gái có mái tóc ngắn.
Vì vậy anh ấy rất nổi tiếng với cả nam và nữ.
“Hôm nay Chihiro cũng mang bento tới ha. Mà cậu ăn thế này đủ no không đấy?”
“Đối với tớ thế là đủ rồi, nhưng Yuki, hai miếng bánh mì đó có đủ với cậu không?”
“Tớ vừa ăn Onigiri xong, nếu ăn quá nhiều sẽ buồn ngủ vào buổi chiều.”
Toyama, người ăn trưa nhanh giữa giờ học, nói rằng thế là đủ.
“Cậu cần phải ăn nhiều hơn nếu không cậu sẽ không phát triển lên đâu đấy?”
“Tớ không muốn bị Chihiro nói như vậy.”
Toyama tin rằng điều đó có sức thuyết phục một cách kỳ lạ khi được Chihiro, một người nhỏ con và ăn ít nói.
Mối quan tâm của Chihiro giống như một người bạn gái quan tâm đến bạn trai mình.
Phải chăng vẻ ngoài nữ tính của Chihiro đã khiến Toyama nghĩ như vậy?
──Có bạn gái là như thế này sao?
Mặc dù Toyama có bạn tình nhưng Toyama chưa bao giờ có bạn gái. Và Takai chưa bao giờ làm bất cứ điều gì giống người yêu. Suy cho cùng, Toyama là một kẻ yếu thế không được ưa chuộng.
“Dù muốn phát triển hơn nhưng dạ dày tớ lại nhỏ nên đối với tớ thế này là đủ rồi.”
“Cậu thực sự không phải là con gái sao?”
“Yuki, cậu thật tệ. Tớ cũng đang lo lắng về điều đó.”
Chihiro phồng má bĩu môi đáng yêu đến mức mọi người sẽ thắc mắc liệu anh ấy có phải là con trai thật hay không.
“Giá như Chihiro là bạn gái của tớ…….”
“Yu, Yuki! Cậu đang nói cái gì vậy? Chúng ta đều là con trai……”
“Trôn trôn thôi. Tớ cũng không có hứng thú với cậu nên đừng lo lắng. Tớ hoàn toàn bình thường mà.”
“Moou…đừng làm thế. Điều đó rất tệ cho trái tim tớ đấy.”
Đôi má xấu hổ của Chihiro hơi ửng đỏ.
“Nhưng quan trọng hơn, sáng nay cậu đã trò chuyện một cách bất thường với Uehara Marika.”
Có lẽ vì cảm thấy xấu hổ nên Chihiro đổi chủ đề.
“Aaaa…Tớ nghĩ đó là vì cả hai đã gặp nhau trên đường tối qua. Tụi tớ không đặc biệt thân thiết. Hơn nữa, tớ không hòa hợp với nhóm người đó.”
Nói xong, Toyama nhìn nhóm Uehara và Kurashima đang tụ tập. Sau đó, ánh mắt của Toyama chạm vào mắt Uehara và cô vẫy một bàn tay nhỏ trước bộ ngực đầy đặn của mình.
“Có vẻ như Uehara-san đang vẫy tay với cậu, Yuki.”
Toyama phớt lờ điều này và rời mắt khỏi nhóm Uehara. Bởi vì sẽ rất rắc rối nếu Kurashima dính líu vào lần nữa.
“Yuki, cậu có chắc là ổn không? Phớt lờ cậu ấy như vậy.”
“Ổn thôi. Tớ không muốn dính dáng quá nhiều đến họ.”
“…..nhưng có vẻ như mọi chuyện không diễn ra theo cách đó.”
──Nn?
Touyama nhất thời không hiểu Chihiro đang nói gì.
“Nè, đừng phớt lờ tớ khi tớ vừa vẫy tay với cậu chứ.”
Uehara tách khỏi nhóm và đến chỗ Toyama.
“Aaa… xin lỗi. Tớ thấy cậu trò chuyện vui vẻ, nên tớ nghĩ đến việc không làm phiền cậu.”
Toyama không thể nói thẳng rằng sẽ rất rắc rối nếu dính vào nên anh phải chọn cách nói dối một cách thích hợp.
“Và nhân tiện……hai cậu trông giống như một cặp đôi vậy. Nhìn từ xa, cả hai rất giống như đang quen nhau.”
Lần lượt nhìn Toyama và Chihiro, Uehara nói điều gì đó gây sốc.
"Hở!? Tụi tớ đều là con trai đấy. Làm sao nó có thể trông như thế được….?”
Chihiro trở nên khó chịu, nhưng cách anh ấy bồn chồn có vẻ như đang vui vẻ và hạnh phúc.
“Bởi vì Okita-kun có nhiều sức mạnh nữ tính hơn hầu hết các cô gái quanh đây.. Toyama cũng nghĩ vậy phải không?”
Uehara nói những điều đáng sợ mà không chút do dự.
“Không, không, không, đừng nói thế. Đó là một trò đùa tồi tệ, cho dù Chihiro có nữ tính đến thế nào đi nữa.”
Uehara, người có nụ cười như một đứa trẻ tinh nghịch, dường như hoàn toàn thích thú khi trêu chọc hai người họ.
──Nn?
Touyama, người cảm thấy một ánh nhìn từ đâu đó, tìm kiếm chủ nhân của ánh nhìn đó chỉ bằng đôi mắt mà không cử động đầu.
Có vẻ như đó là Takai…Người còn lại là Kurashima, người cau mày và nhìn anh. Có lẽ anh ta không thích việc Uehara tiến về phía Toyama.
Toyama thở dài và ngẫm nghĩ về sự may mắn của mình khi đêm qua anh và Uehara đã gặp nhau, khiến họ tiếp xúc với nhau.
Và Takai……cho đến nay hoàn toàn thờ ơ với Toyama trong lớp học. Tuy nhiên, hôm nay cô dường như nhận thức được Toyama. Đây có phải là do Uehara có quan hệ với anh không?
Mặc dù có vẻ biết về Takai nhưng Toyama cũng không thực sự hiểu cô. Trong khi anh đang suy nghĩ về những gì đang xảy ra thì tiếng chuông báo giờ học buổi chiều vang lên.
“Giờ nghỉ trưa sắp hết rồi, tớ đi vệ sinh đây.”
Nói đến đây, Toyama buộc phải kết thúc cuộc trò chuyện với Uehara. Anh nghĩ sẽ thật rắc rối nếu bị Kurashima nhìn chằm chằm thêm nữa.
──Lần tới gặp Takai, mình sẽ hỏi thẳng cậu ấy điều gì khiến cậu ấy lo lắng đến thế.
Touyama lẩm bẩm một mình khi bước vào phòng vệ sinh.
◇
Với tư cách là thành viên ủy ban thư viện, Touyama chịu trách nhiệm mượn và trả sách tại quầy lễ tân của thư viện sau giờ học.
Sau khi lớp học kết thúc, mọi người vội vã mượn và trả sách, nhưng lúc này Toyama đang ở một mình trong căn phòng thư viện yên tĩnh, làm việc để xếp sách trở lại kệ.
Trong lúc anh đang im lặng làm việc, cánh cửa thư viện chợt mở ra. Toyama nhìn nữ sinh vừa bước vào qua cửa.
Mái tóc đen dài vừa phải, cặp kính gọng dày, thân hình thon thả và bộ ngực mịn màng. Toyama thậm chí còn biết vị trí nốt ruồi ẩn giấu trên người nữ sinh có vẻ giản dị này. Và cô cũng khá xinh đẹp khi không trang điểm.
“Tớ muốn trả lại cuốn sách này.”
Nữ sinh đưa anh một cuốn sách là Takai, bạn của Toyama.
Toyama âm thầm tiếp nhận và xử lý việc trả sách.
“Này…..”
Takai tiếp cận Toyama một cách dè dặt, như thể cô đang muốn hỏi anh điều gì đó.
“Gì thế?”
"Như cũ.”
Takai có vẻ trầm tư một lúc, nhưng nhanh chóng trở lại với khuôn mặt vô cảm thường ngày, khi kết thúc cuộc trò chuyện với Toyama, cô đi đến kệ sách tìm sách.
Mặc dù Toyama cũng muốn nói chuyện với Takai nhưng anh vẫn chọn ưu tiên công việc của ủy ban thư viện và tập trung xử lý sách.
Trong thư viện, nơi Toyama và Takai là hai người duy nhất trong phòng, một khoảng thời gian yên tĩnh và thư giãn trôi qua.
Takai đã tìm thấy một cuốn sách mà mình thích và ngồi xuống ghế bắt đầu đọc.
Toyama tiếp tục làm việc trong im lặng và cuối cùng cũng hoàn thành việc xếp tất cả những cuốn sách được trả lại lên kệ.
Anh tò mò về cách Takai nhìn anh vào buổi sáng và giờ ăn trưa và vì muốn hỏi cô nên anh đã cố gắng nói chuyện với cô.
Takai──
“Mình đã tìm thấy Toyama!”
Toyama chưa kịp nói thì cửa thư viện đột nhiên mở ra, người lao vào đã chặn cử động của anh.
Một bóng người quen thuộc ồn ào xông vào thư viện mà không đọc được bầu không khí. Toyama chỉ biết một cô gái mặc đồng phục, hở ngực và bộ ngực nở nang tạo thành khe ngực hùng vĩ, với mái tóc nhuộm sáng màu và uốn lỏng.
“Uehara-san, xin hãy im lặng trong thư viện.”
“Aaa, xin lỗi...nhưng không có ai ở đây phải không? Điều đó không ổn sao? Tớ chỉ làm ồn một chút thôi.”
Uehara dường như chưa nhìn thấy bóng dáng của Takai. Toyama chỉ vào chiếc bàn nơi Takai đang ngồi.
“Takai-san ở đây á? Tớ xin lỗi đã làm phiền cậu. Nhưng tớ không cảm nhận được bất kỳ sự hiện diện nào của cậu cả.”
Takai chắc chắn bị lu mờ trong lớp học, có lẽ vì bầu không khí và vẻ ngoài của cô hoặc có lẽ là do cô đang tập trung đọc sách vào lúc này, nhưng sự hiện diện của cô thậm chí còn mỏng manh hơn bình thường.
Takai im lặng nhìn Uehara rồi ngay lập tức quay lại cuốn sách cô vừa đọc.
“Aaa, có phải tớ đã làm Takai-san không vui không…? Tớ xin lỗi nếu tôi làm cậu tức giận. Tớ không có ý xấu đâu……..”
Takai thường như vậy. Uehara không biết điều này nên dường như nghĩ rằng Takai đang tức giận vì cô ấy vẫn vô cảm.
Đó có thể là tính cách mà nhóm cô thường đi chơi cùng, nhưng có vẻ như Uehara không thể đọc được bầu không khí của tình huống này một chút nào vào lúc này. Nhưng có lẽ cô không phải là người xấu vì cô có thể phản ánh đúng đắn và xin lỗi.
Toyama nghĩ vậy khi nhìn thấy Uehara chán nản.
“Tôi thực sự không bận tâm đâu, nên không sao đâu.”
Câu trả lời của Takai thực sự rất cộc lốc.
“Tớ rất vui….Cậu đọc sách rất nhiều trong lớp phải không Takai-san? Cậu đọc loại sách nào vậy? Cậu có thể cho tớ biết được không?”
Uehara có vẻ thích đọc sách và nhờ Takai giới thiệu. Tuy nhiên, những cuốn sách Takai đang đọc có lẽ rất khó đối với Uehara. Vì Takai thường thích đọc văn chương thuần túy. Cô đã từng giới thiệu nó cho anh và anh đã đọc nó, nhưng nó mang tính nghệ thuật cao và anh không hiểu rõ về nó.
“Uehara-san, việc nói chuyện riêng tư bị nghiêm cấm trong thư viện. Xin đừng làm phiền việc đọc của người khác.”
Toyama nói điều gì đó giống như ủy ban thư viện đã nói và đưa tay giúp đỡ Takai. Khi điều này tiếp tục, chúng ta chỉ có thể nhìn thấy tương lai khi Uehara đơn phương nói chuyện với Takai.
“Xin lỗi vì đã làm gián đoạn việc đọc của cậu. Hãy kể cho tớ vào lần tới trong lớp nhé.”
Không nghe thấy câu trả lời của Takai, Uehara đơn phương kết thúc cuộc trò chuyện và lao tới chỗ Toyama ở quầy thư viện.
“Nè, nếu tớ nói về sách với Toyama, một thành viên ủy ban thư viện, thì đó không được coi là một cuộc trò chuyện riêng nhỉ? Vậy thì, hãy cho tớ biết những đề xuất mà chúng ta đã nói đến sáng nay.”
Đúng là việc nói về sách với một thành viên ủy ban thư viện, người cũng đóng vai trò là thủ thư, không phải là một cuộc trò chuyện riêng tư. Uehara có vẻ có đầu óc nhanh nhạy đến bất ngờ.
“Ừm thì được, nhưng cậu có thể khiến Kurashima và những người khác để tớ yên được không? Tớ không muốn dính líu tới họ và gây chuyện.”
“Kazuhito rời đi trước vì cậu ta có việc phải làm nên không sao cả.”
“Tớ rất vui khi nghe điều đó.”
“Tớ xin lỗi vì đã để cậu dính dáng đến tớ sáng nay. Kazuhito không có ý đồ xấu nào cả. Cậu ta chỉ hơi ích kỷ một chút thôi.”
Có vẻ vô lý khi Kurashima Kazuhito không hề có ý đồ xấu.
“Đó không phải lỗi của Uehara-san và cậu không cần phải xin lỗi. Kurashima có vẻ thích Uehara-san nên có lẽ cậu ta ghen tị. Tớ nghĩ cái này có thể gọi là tính chiếm hữu phải không?”
“Chà…..Kazuhito rất nổi tiếng, nên tớ không nghĩ điều đó đúng…..nhưng có những lúc tớ nghĩ cậu ta hơi khó chịu.”
Nếu đã như vậy, chẳng phải tốt hơn hết là đừng ở cùng một nhóm với nhau sao? Đó là những gì Toyama nghĩ, nhưng điều đó sẽ không thể thực hiện được nếu nhóm đã được hình thành.
Việc này thực sự khá rắc rối, cho dù là việc của người khác thì Toyama cũng cảm thấy hơi có lỗi với Uehara.
“Về mặt đó, Toyama điềm tĩnh, thoải mái và nhẹ nhàng nên tớ nghĩ điều đó tốt cho mình……”
Uehara ngước nhìn Toyama qua quầy. Biểu cảm của cô dường như có một chút màu đỏ nhạt, có thể là ánh sáng của hoàng hôn chiếu qua cửa sổ.
“Tôi muốn mượn cuốn sách này.”
Toyama và Uehara nhìn nhau trong vài giây. Với tiếng ghế kêu “cạch cạch”, Takai đứng dậy và đi đến quầy lễ tân. Lời nói của cô khiến họ tỉnh táo lại.
Toyama cảm thấy lời nói của Takai không hề vô cảm như thường lệ mà chứa đựng sự tức giận.
“Hạn chót trả lại là sau hai tuần nữa.”
"Cảm ơn."
Ngay cả khi người bên kia là Takai, Toyama sẽ đối mặt với cô với thái độ kinh doanh. Điều này cũng giống nhau dù có người khác trong thư viện hay không.
Takai, người đã lấy cuốn sách, rời khỏi thư viện một cách không khách sáo.
“Takai-san có vẻ đang tâm trạng không tốt… Có phải lỗi của tớ không?”
Có vẻ như Uehara cũng cảm nhận được sự tức giận mà Toyama cảm thấy trước thái độ của Takai.
“Không……Takai luôn như vậy trong thư viện, nên tớ không nghĩ cậu cần phải lo lắng về điều đó.”
“Tớ hiểu rồi….. Takai-san có thường đến thư viện không?”
“Chà, tớ có thể gọi cậu ấy là khách thường xuyên.”
“Toyama có thường xuyên nói chuyện với Takai-san không?”
Uehara tò mò về Takai và hỏi Toyama nhiều câu hỏi khác nhau.
“Cả hai đều thích sách nên nói chuyện khá nhiều.”
“Vậy sao……Tớ chưa bao giờ thấy hai cậu nói chuyện trong lớp học, nhưng ở đây các cậu là bạn tốt. Có phải vì tớ làm phiền hai người nên mới nãy cậu ấy tức giận không?”
Toyama không hiểu rõ ý nghĩa lời nói của Uehara.
Không ai biết mối quan hệ giữa Toyama và Takai nên sẽ không có bất kỳ sự gián đoạn nào. Có lẽ nào Uehara nghi ngờ mối quan hệ của họ? Toyama đoán vậy.
“Uehara-san, cậu đang nghĩ đến điều gì kỳ lạ à? Tớ không hẹn hò với Takai.”
“Vậy à… vậy thì tớ rất vui khi nghe điều đó…”
Uehara đặt tay lên ngực với vẻ mặt trấn an.
──Cậu ấy bị sao vậy? Uehara-san hôm nay có chút kì lạ.
Ngay khi Touyama vừa nghĩ vậy, chiếc điện thoại di động đặt dưới quầy lễ tân reo lên.
──Mình quên đặt nó ở chế độ im lặng!
“Xin lỗi, Uehara-san, tớ sẽ đặt điện thoại ở chế độ im lặng.”
Nói xong, Toyama lấy điện thoại di động ra và mở màn hình điện thoại di động để xác nhận.
Một tin nhắn từ Takai hiện lên trên màn hình điện thoại, Toyama vội vàng xem nội dung.
Nhìn thấy tin nhắn được viết, Toyama không giấu được sự ngạc nhiên. Bởi vì nội dung như vậy nên anh tự hỏi liệu Takai có gửi nó vào thời điểm này không?
『Hãy làm tình hôm nay nhé. Hãy đến nhà tớ sau giờ học.』
Thông thường, Takai không gửi tin nhắn với những biểu hiện trực tiếp như 『Hãy làm tình hôm nay nhé.』. Ngay cả bản thân Toyama cũng ngạc nhiên.
“Vì vậy, xin lỗi, tớ chuẩn bị đóng cửa thư viện, nên chúng ta sẽ nói về sách vào lúc khác.”
Vì tin nhắn đó mà Toyama cảm thấy hơi xấu hổ khi nói chuyện với Uehara lúc này nên quyết định ngừng nói chuyện.
“Có chuyện gì đã xảy ra à? Cậu nhìn vào điện thoại của mình và trông rất ngạc nhiên.”
Có lẽ vì Toyama đã đọc được tin nhắn mời làm tình trước mặt Uehara nên vẻ mặt Toyama lúc này rất sốc.
“Không, không, không có gì đâu.”
Toyama chắc chắn rằng Takai hẳn đã cố tình chọn thời điểm như thế này để gửi tin nhắn trực tiếp như [Làm tình].
Uehara và Takai, Toyama không hiểu hôm nay hai người họ có mục đích gì với mình.
“Có vẻ cậu đang bận và tớ không muốn làm phiền cậu nên tớ sẽ quay lại lần nữa.”
Nói rồi Uehara rời khỏi thư viện.
──Dù sao đi nữa, hôm nay mình có thể ở một mình với Takai, mình sẽ hỏi cậu ấy về tin nhắn này sau.
Khi tiễn Uehara rời khỏi thư viện, Toyama nhìn xuống tin nhắn Takai đã gửi.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở thư viện, Toyama từ trường đi thẳng đến Tư gia Takai.
Đứng trước cửa, Toyama đưa tay ấn nút liên lạc nội bộ. Đột nhiên, ánh sáng phía bên kia cánh cửa bật sáng, trên tấm kính mờ chiếu lên một bóng người.
Ngay khi cánh cửa được mở khóa với âm thanh [gacha], Toyama lùi lại khỏi cửa. Anh đã mong đợi Takai sẽ bước ra, nhưng người lén nhìn ra ngoài cánh cửa đang mở không phải là điều mà Toyama mong đợi.
“Araa, cháu là bạn của Yumi à?”
Một người phụ nữ xinh đẹp khoảng 30 tuổi, trang điểm nhẹ nhàng, ăn mặc thời trang, từ cửa bước ra, trên người toát ra mùi nước hoa.
“À, vâng ạ… Takai-san có nhà không ạ? Cháu là Toyama, bạn cùng lớp của cậu ấy.”
“Ara ~ cháu là bạn trai của Yumi phải không? Có vẻ như không thể coi thường con bé đó được.”
Toyama lo lắng không biết nên xác nhận hay phủ nhận việc Toyama được gọi là bạn trai của Takai.
“Cô sẽ gọi cho con bé, cháu đợi ở đây trước nhé.”
Người phụ nữ quay vào nhà mà không hỏi nhiều về mối quan hệ của anh với Takai.
Takai đã nói rằng chị gái cô là sinh viên đại học nên có lẽ người phụ nữ này là mẹ của Takai. Bà ấy có vẻ không ngạc nhiên lắm, mặc dù thực tế là có một chàng trai đang đến thăm con gái mình vào lúc trời đã gần tối.
Một lúc sau, người phụ nữ được cho là mẹ của Takai quay lại lối vào.
“Tên cháu là Toyama-kun phải không? Yumi sẽ xuống sớm thôi, nên xin hãy vào trong và đợi ở phòng khách.”
“Okay. Cháu hiểu rồi ạ.”
“Vậy cô sắp ra ngoài nên hãy chăm sóc Yumi nhé. Ồ, và hãy nhớ sử dụng biện pháp tránh thai nhé.”
──Buhh!?
Bà ấy dường như biết Toyama đang định làm gì. Đúng như dự đoán, bà ấy sẽ không nghĩ rằng đó là một [người bạn] sẽ đến thăm.
Người phụ nữ có vẻ là mẹ đưa ra nhận xét gây chấn động và nhanh chóng rời đi, để lại Toyama trước lối vào.
Tuy nhiên, kiểu cha mẹ nào lại chấp nhận việc con gái họ quan hệ tình dục với một người lạ mà họ mới gặp lần đầu……? Họ là kiểu cha mẹ thấu hiểu hay là thờ ơ? Toyama đang đấu tranh để đưa ra quyết định.
“Chà, cô ấy nói mình có thể vào, nên mình sẽ vào ngay bây giờ.”
Toyama, người biết rõ cách bài trí ngôi nhà của Tư gia Takai, bước vào phòng khách không chút do dự.
Trong phòng khách, Takai mặc bộ đồ ngủ đang ngồi trên ghế sofa.
“Này, cậu không nói với tớ là mẹ cậu đang ở nhà đấy”
“Không thể nào khác được. Tớ cũng không nghĩ người đó sẽ về nhà. Tớ không biết chính xác người đó đang nghĩ gì.”
“Và có vẻ như cô ấy nghĩ tớ là bạn trai của cậu. Cô ấy bảo tớ dùng biện pháp tránh thai.”
“Người đó nghĩ rằng chỉ cần tớ không có thai thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Việc Takai gọi mẹ cô là [người đó] vài phút trước cho Toyama biết rằng hoàn cảnh gia đình cô rất phức tạp.
“Hãy vào phòng tớ thay vì nói về chuyện này.”
Takai đứng dậy khỏi ghế sofa, vòng tay qua cánh tay Toyama và áp ngực vào đó. Tuy không lớn nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại trên cánh tay mình.
Bình thường cô không có hành vi mời gọi như vậy nhưng hôm nay Takai rất hung hãn. Toyama được đưa đến phòng Takai với vòng tay ôm lấy anh.
Ngay khi anh đến phòng Takai, Toyama bị đẩy xuống giường và cô ngồi lên trên anh.
“C, có chuyện gì thế? Hôm nay cậu có gì đó lạ lắm, Takai.”
Takai không trả lời câu hỏi mà lặng lẽ hôn Toyama. Một nụ hôn nồng nàn, khác hẳn thường ngày. Toyama say mê đáp lại nụ hôn của cô một lúc.
Takai đã yêu cầu Toyama phải mạnh mẽ và quyết liệt hơn bình thường, sau khi hành động xong, họ mệt mỏi nằm trên giường.
“Này, hôm nay cậu có chuyện gì vậy? Cậu đã lạ từ sáng nay rồi. Có phải Uehara-san có liên quan không?”
Toyama hỏi Takai điều gì đã khiến cô bận tâm.
“Nó không liên quan gì đến Uehara-san. Và tớ vẫn như mọi khi, không có gì thay đổi cả.”
Kể từ khi Uehara bắt đầu tiếp cận Toyama, thái độ của Takai chắc chắn đã trở nên kỳ lạ.
“Có thể nào…… là cậu đang ghen tị…… hay gì đó?”
Đây là lý do duy nhất mà Toyama có thể nghĩ ra. Dù không phải là người yêu nhưng họ có thể có một số tình cảm dành cho nhau vì da kề da.
“…..Chúng ta chỉ có mối quan hệ thể xác thôi. Tớ không có cảm xúc đó…”
Mặc dù Takai phủ nhận nhưng cô có vẻ như bị nghẹn lời trong giây lát.
“Tớ hiểu rồi…..Okay. Chắc tớ hiểu lầm thôi.”
Sau đó, Takai ngủ thiếp đi mà không nói một lời. Nhưng tay cô vẫn nắm tay Touyama.
◇
Pipipi! Pipipi! Pipipi!
Đưa tay ra khỏi chăn và dụi đôi mắt ngái ngủ của mình, Toyama tắt chuông báo thức trên chiếc điện thoại đang đổ chuông.
“Fuaa… Buồn ngủ quá… oops, mình phải dậy sớm nếu không sẽ muộn mất.”
Hôm qua, Takai đã yêu cầu điều đó mãnh liệt hơn bình thường và họ đã làm điều đó ba lần liên tiếp. Toyama cảm thấy cơ thể đau nhức và mệt mỏi.
Máu ở nửa thân dưới của Toyama tụ lại khi anh nhớ lại chuyện ngày hôm qua và anh bắt đầu cảm thấy tràn đầy sinh khí trở lại.
“Mình nên làm một lần rồi đi học...."
Toyama không phải là một người đàn ông có ham muốn tình dục không thể nguôi ngoai, nhưng anh sẽ không dừng lại cho đến khi bắn được một phát.
Toyama kéo quần cùng với bộ đồ ngủ của mình xuống để bắt đầu tạo ra sức mạnh của riêng mình bằng cách sử dụng Takai rối loạn của đêm qua làm nguồn cảm hứng.
“Onii-chan! Nếu không dậy sớm sẽ muộn đấy!”
Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, Toyama vội vàng đắp chăn lên phần thân dưới của mình.
──Chết tiệt! Nhỏ có nhìn thấy nó không!
──K, không, không sao đâu….. Mình lấy chăn che phần dưới nhanh nhất có thể, và mình chỉ vừa kéo quần xuống.
Người đột nhiên xông vào là Natsuki, em gái của Toyama.
“Này, anh có đang nghe không đấy? Nếu anh không nhanh lên, chúng ta sẽ muộn học mất.”
“Na, Natsuki, anh nghĩ anh đã nói với em rồi là em phải gõ cửa trước khi vào phòng anh mà.”
Dù Toyama không khóa cửa cũng có tội không kém nhưng các thành viên trong gia đình đều có sự riêng tư của riêng mình.
“Ahahaha, lỗi em. Nhưng tại sao Onii-chan lại có vẻ lo lắng thế? Anh đang làm chuyện gì đó mà không muốn bị nhìn thấy à? Anh đủ trưởng thành rồi ha, Onii-chan? Heehee.”
Cách nói của Natsuki có phần khó chịu, nhưng vì cô nói đúng nên việc đưa ra một lời bào chữa khập khiễng cũng giống như thừa nhận điều đó, nên Toyama quyết định không tranh cãi và giữ im lặng.
“Anh chuẩn bị dậy bây giờ, nên Natsuki, em có thể rời đi.”
“Không nhá? Nếu em không để mắt tới anh, Onii-chan sẽ lại ngủ quên mất.”
Dù Natsuki có dễ thương và đáng yêu đến đâu thì Toyama cũng không đủ biến thái để hưng phấn trước mặt gia đình mình. Hiện tại, nửa thân dưới của anh đã hoàn toàn xẹp xuống nhưng vẫn không có gì để mặc. Không thể ra khỏi futon trước mặt Naki.
“Không, anh đã nói là không sao mà.”
“Vậy thì hãy ra khỏi futon lẹ lên.”
Vì lý do nào đó mà Natsuki rất bướng bỉnh và không chịu rời khỏi phòng.
“Không… anh lạy em đó, rời khỏi phòng anh đi. Năn nỉ luôn….”
Với tốc độ này, họ sẽ thực sự muộn mất.
Toyama cầu xin rằng việc tìm hiểu cũng chẳng ích gì.
"Hở? c, chuyện đó… em đùa thôi, nhưng Onii-chan thực sự vậy á…? Em rất xin lỗi ạ!”
Với khuôn mặt đỏ bừng, Natsuki vội vã rời khỏi phòng.
“Fuuu...cuối cùng em ấy cũng rời đi.”
Natsuki dường như đã nhận ra điều đó, nhưng vẫn tốt hơn là bị nhìn thấy với thằng nhỏ trần trụi của mình. Kể cả nếu bị phát hiện thì cũng có thể coi đó chỉ là suy đoán của Natsuki và được coi là vô tội.
Natsuki dường như đã đoán được chuyện gì đang xảy ra, nhưng sẽ tốt hơn là nhìn thấy anh để trần nửa thân dưới. Ngay cả khi cô hiểu thì đó cũng có thể coi đó chỉ là suy đoán đúng đắn của Natsuki và vẫn có thể coi là vô tội.
“Chết tiệt, mình thực sự sẽ đến muộn mất.”
Toyama vội vàng rời khỏi giường, chuẩn bị đến trường, nhanh chóng ăn xong bữa sáng, rửa mặt rồi đi về phía cửa ra vào.
“Onii-chan đợi em với. Em đến với anh ngay mà.”
Natsuki là học sinh sơ trung năm ba cùng trường với Toyama. Vì sơ trung và cao trung học cùng một trường nên đường đến trường cũng giống nhau.
“Natsuki, tất cả là do em cản trở anh thức dậy, nên nhanh lên.”
Toyama rời khỏi Natsuki vẫn đang lười biếng và nhanh chóng bước ra khỏi lối vào.
“Muuu ~ Onii-chan là một người anh tồi tệ, vì đã bỏ rơi một cô em gái dễ thương như vậy một cách tàn nhẫn.”
Ngay khi Natsuki đuổi kịp anh từ phía sau, một vật mềm mềm đã đập vào cánh tay trái của Toyama. Natsuki ôm lấy cánh tay anh. Toyama có thể cảm nhận được vật mềm mại đó là bộ ngực của cô, bộ ngực phát triển tốt đối với một học sinh sơ trung.
Toyama nghĩ rằng ngực của em gái mình lớn hơn Takai và cô đã trưởng thành ổn định nhưng Toyama cố gắng không để ý đến điều đó khi suy nghĩ như một người cha.
“Nào, Natsuki, sắp đến lúc chúng ta phải chia tay rồi, nếu các bạn cùng lớp nhìn thấy em, họ sẽ hiểu lầm đấy.”
Gia đình Toyama sống gần trường nên họ có thể đi bộ đến trường mà không cần đi tàu hoặc xe.
Anh bắt đầu nhìn thoáng qua những học sinh khác xung quanh họ.
“Natsuki không ngại bị người khác nhìn thấy đâu á?”
“Không, em nên quan tâm đến những thứ đó. Anh em gái mà nắm tay nhau thì thật lạ.”
"Là vậy ạ?”
“Các học sinh khác cũng bắt đầu đến nên anh sẽ buông tay ra.”
Nói rồi, Toyama mạnh mẽ kéo tay Natsuki ra khỏi tay mình.
“Onii-chan thật xấu tính ~ ”
“Em, em học những từ đó ở đâu vậy?”
Đó không phải là một từ mà học sinh sơ trung cũng như học sinh cao trung sẽ sử dụng. Toyama đọc rất nhiều sách nên anh khá hiểu biết.
“À rée? Toyama?”
Ngay khi Toyama chuẩn bị đến cổng trường, anh nghe thấy một cô gái gọi mình từ phía sau.
──Có cô gái nào gọi cho mình vào buổi sáng không?
Nhìn về phía sau, Toyama nhìn thấy một mỹ thiếu nữ quen thuộc trong mắt anh.
──Aaa…..nghĩ lại thì, có một cô gái đã bắt đầu thân thiết với mình ngày hôm qua.
“Chào buổi sáng, Uehara-san.”
“Chào buổi sáng Toyama….. hay đúng hơn…… mỹ thiếu nữ này là ai? Chẳng lẽ nhỏ là?……bạn gái của cậu?”
Uehara nhìn Natsuki đang đứng cạnh mình và tỏ ra khó chịu.
“Nn? À, đây là em gái tớ. Học sinh sơ trung.”
“Aaaa, rất vui khi nghe điều đó đấy…….Chị là bạn cùng lớp của anh trai em và tên chị là Uehara Marika.”
Uehara chào Natsuki với ánh mắt nhẹ nhõm.
“Onii-chan… đây là bạn gái của anh à?”
Natsuki nhìn Uehara với ánh mắt thù địch.
“Không, không, cả hai chỉ là bạn cùng lớp thôi.”
“Vậy sao…… vậy thì ổn thôi. Tên em là Toyama Natsuki, em gái của Toyama Yuki. Uehara-senpai, xin hãy chăm sóc cho anh trai em nhé.”
Natsuki cúi đầu.
“Waaa, Toyama, em gái cậu lịch sự quá. Và rất dễ thương nữa. Natsuki-chan, chị cũng rất vui được gặp em.”
“Vâng, em rất mong được thân thiết với chị. Nhân tiện…..Uehara-senpai, ngực của chị to thật đấy. Làm ơn đừng cám dỗ anh trai em bằng chúng nhé.”
Natsuki nói với Uehara một cách bình thường rằng nếu một người đàn ông nói điều đó sẽ bị coi là quấy rối tình dục.
“E, em đang nói cái gì vậy!? Uehara-san, tớ xin lỗi, em gái tớ hơi kỳ lạ.”
“K, không, ổn mà. Tớ không bận tâm đâu…ahaha.”
Uehara nói với vẻ mặt cứng nhắc mặc dù cô đã nói với anh rằng cô ổn với điều đó.
Nếu Natsuki tiếp tục ở gần Uehara, ai biết cô sẽ nói gì nữa.
“Nhìn kìa, em phải đi ngay bây giờ đấy.. đi đi.”
Sau khi bước vào cổng trường, toà nhà cao trung và sơ trung ở hai hướng khác nhau.
Toyama, người lo lắng rằng Natsuki có thể lại nói điều gì đó kỳ lạ, tiến về phía lớp học cùng với Uehara như muốn trốn thoát.
“Tớ thực sự xin lỗi vì những gì đã xảy ra với em gái tớ vừa rồi.”
Toyama xin lỗi Uehara khi họ bước về phía lớp học.
Nhưng vì những lời nói kỳ lạ của Natsuki, Toyama, người không thể bắn một phát vào buổi sáng, càng ý thức hơn về bộ ngực khủng quá mức của Uehara.
“Ahaha, em gái của Toyama quả thực rất thú vị. Tớ không ngờ em ấy lại đột nhiên nhắc đến ngực của tớ.”
Nói xong, Uehara ôm ngực mình bằng cả hai tay như muốn nhấn mạnh chúng. Toyama cố gắng bình tĩnh để không nhận ra điều đó.
“Tớ sẽ dừng lại ở nhà vệ sinh trước khi vào lớp.”
Cảm thấy hơi xấu hổ, Toyama không chọn vào lớp cùng Uehara mà thay vào đó lấy cớ đi vệ sinh.
“Okay, gặp cậu ở lớp.”
──Fuuu…… Sáng nay mình hơi mệt rồi.
Toyama cảm thấy muốn trốn học và nghỉ một ngày, vì thể lực của anh đã suy giảm do hành động căng thẳng ngày hôm qua với Takai và anh đã bị Natsuki vắt kiệt về mặt tinh thần.
Vì hành vi kỳ lạ của Natsuki vào buổi sáng, Toyama đã nằm xuống bàn ngay khi bước vào lớp.
“Chào buổi sáng Yuki. Sáng nay trông cậu có vẻ mệt mỏi, cậu ổn chứ?”
Một nam sinh dễ thương ngồi ở ghế trước Toyama quay lại và gọi anh với giọng lo lắng.
“Aaa, Chihiro…Chào buổi sáng. Có rất nhiều chuyện đã xảy ra vào buổi sáng nay.”
Khuôn mặt của Chihiro thật dễ chịu khi nhìn vào. Nụ cười không hề xấu xa của anh ấy cho thấy anh ấy thực sự lo lắng cho Toyama.
“Trông cậu có vẻ hơi hốc hác, nhưng cậu có chắc mình ổn không? Đừng thúc ép bản thân quá.”
Sở dĩ trông anh có vẻ hơi hốc hác đơn giản là vì anh ngủ không đủ giấc.
“Aaa, tớ chỉ hơi thiếu ngủ một chút thôi. Vậy nên hãy để tớ ngủ cho đến khi SHR bắt đầu.”
“Ừm, okay. Tớ sẽ đánh thức cậu khi giáo viên đến.”
“Trông cậy vào cậu. Nhân tiện… Chihiro thực sự trông giống bạn gái của tớ đó.”
“C, cậu đang nói cái gì vậy!? Tớ là con trai đấy!”
“Không… Nhìn thấy Chihiro như thế này, tớ bắt đầu nghĩ rằng ngay cả con trai cũng sẽ ổn thôi.”
Sự nữ tính của Chihiro thực sự không phải chuyện đùa. Sự dịu dàng của anh ấy thậm chí có thể khiến Toyama bị anh mê hoặc dù cùng giới tính.
“Tại sao các cậu lại bắt đầu âu yếm và trêu chọc nhau vào sáng sớm thế này?”
Cũng giống như ngày hôm qua, Uehara làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa Toyama và Chihiro.
Toyama nhìn quanh, nghĩ rằng sẽ rắc rối nếu Kurashima nhìn thấy mình, may mắn là anh ta vẫn chưa đến lớp.
“Chào buổi sáng ạ, Uehara-san!!”
Chihiro chào Uehara một cách lịch sự, như thể anh đang nói chuyện với một Senpai.
“Okita-kun, chào buổi sáng. Chúng ta là bạn cùng lớp nên đừng quá trang trọng khi chào hỏi.”
“Vậy thì, Chào buổi sáng, Uehara-san! Thế này được không?”
“Okita-kun…cậu dễ thương quá! Cậu rất chi là dễ thương luôn, tớ muốn ôm cậu ghê. Cậu thực sự là con trai à?”
“Nghĩ lại thì Chihiro cũng đã được nói điều tương tự khi gặp em gái tớ trước đây.”
Chihiro quen với Natsuki vì anh ấy đã đến thăm Tư gia Toyama nhiều lần.
“Okita-kun, cậu cũng gặp em gái của Toyama rồi à?”
“Theo cách cậu nói thì có vẻ như Uehara-san cũng đã gặp em ấy rồi.”
“Tớ gặp em ấy lần đầu tiên vào sáng nay, nhưng em ấy đột nhiên nói với tớ 『Ngực của chị to quá』.”
Uehara cười vui vẻ khi nhớ lại sự việc sáng nay. Tuy nhiên, lời nhận xét không cần thiết của Natsuki dường như không xúc phạm cô, đó là một tin tốt.
“Yuki, em gái cậu vẫn như mọi khi…”
Chihiro cũng vô tình cười khúc khích.
“Thật buồn cười khi tớ nhớ lại lần đầu tiên Chihiro gặp nhỏ em tớ.”
“Yuki, đừng nhắc tớ về điều đó. Thật là xấu hổ…… mouu.”
Chihiro phồng má lên và làm ầm lên.
“Eee?! Chuyện gì thế, Okita-kun? Em gái của Toyama đã nói gì với cậu thế?”
Uehara nghiêng người về phía trước với vẻ thích thú. Bộ ngực tuyệt đẹp của cô tiếp tục lộ diện trước mặt Toyama.
──quá gần.
Touyama xua tan những suy nghĩ linh tinh của mình trong khi nhớ lại lời của Natsuki và quay mặt khỏi ngực Uehara.
『Anh thực sự là con trai à? Anh gắn cu vào hả?』
“Đó là những gì nhỏ nói.”
──Phụttt!
Uehara cười chảy cả nước bọt.
“Ue, Uehara-san, điều đó không vui chút nào cả.”
“X, xin lỗi…đợi đã…ahahaha!…Em gái của Toyama thực sự rất thú vị…kufu.”
Tiếng cười của Uehara dường như đã chạm đến thần kinh và thật buồn cười khi thấy cô nhịn cười. Ngay cả Toyama cũng không khỏi bật cười vào thời điểm đó.
“Muuu…điều này thật xấu hổ.”
──Nn?
Nhiều ánh mắt đổ dồn vào Toyama và bạn bè của anh. Có lẽ là vì họ đang vui vẻ với Uehara, người rất nổi tiếng với các chàng trai. Trong số đó có ánh mắt của Kurashima, người đã đến lớp học trước khi anh kịp nhận ra.
Anh cũng để ý đến Takai……và đưa mắt nhìn theo cô, nhưng hôm nay cô có vẻ thờ ơ với anh.
──Mặc dù vậy……có gì đó nổi bật.
Sẽ chẳng là gì đối với Uehara và những thành viên thuộc nhóm thượng đẳng khác, những người thường là trung tâm của sự chú ý. Nhưng Toyama, người không quen với việc bị nhìn theo cách đó, cảm thấy như thể mình đang bị nhìn với những cảm xúc đan xen như ghen tị và thành kiến, điều này khiến anh có chút khó chịu.
“Gần đến giờ giáo viên tới rồi, Uehara-san, cậu nên về chỗ ngồi đi.”
Để tránh ánh nhìn từ các bạn cùng lớp, Toyama ngừng cuộc trò chuyện.
“Aaan, tớ muốn nghe thêm một chút về nó. Tớ sẽ đến chơi lần nữa vào giờ ăn trưa.”
Toyama không ghét Uehara, nhưng nếu nổi bật như thế này thì anh muốn tránh dính líu đến cô. Toyama không nói thành tiếng điều đó.
“Hôm nay tớ có nhiệm vụ của ủy ban thư viện trong giờ ăn trưa nên tớ sẽ không ở lớp.”
"Ồ vậy ư? Vậy thì tớ sẽ đến thư viện chơi trong giờ nghỉ trưa.”
Có vẻ như Uehara đang định đến thư viện. Ban đầu Toyama nghĩ rằng Uehara sẽ bỏ cuộc nếu Toyama phụ trách công việc của ủy ban thư viện trong giờ nghỉ trưa, thay vì ở lại lớp. Kết quả là một câu trả lời bất ngờ.
“Uehara-san, thư viện không phải là nơi để chơi đâu.”
Toyama cố gắng nói với giọng điệu như một thành viên ủy ban thư viện.
“Nghe này, không phải cậu đã nói rằng cậu muốn giới thiệu một cuốn sách hay thứ gì đó sao? Toyama cũng nói rằng đó không phải là một cuộc trò chuyện riêng tư.”
──Uehara-san, cậu nhớ rất rõ những điều đó.
“Nhưng, giờ nghỉ trưa rất ngắn, lại có nhiều người trả sách nên tớ nghĩ không còn nhiều thời gian.”
Thực tế, thời gian nghỉ trưa rất ngắn nên không có thời gian để từ từ chọn sách nên chỉ có một số ít học sinh đến mượn sách.
“Eee, vậy à? Không còn cách nào khác……Tớ không muốn làm phiền cậu nên tớ sẽ dừng lại.”
Dù sao đi nữa, Toyama cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì bữa trưa hôm nay dường như vẫn diễn ra như thường lệ.
"Ừm, xin lỗi. Hãy đến sau giờ làm nhiệm vụ của tớ và tớ sẽ giúp cậu.”
“Ồ, vậy sao hôm nay cậu không về nhà với tớ sau giờ học nhỉ? Chúng ta hãy đến quán cà phê uống chút trà và nói chuyện nhé.”
Toyama hơi bối rối khi Uehara đưa ra lời đề nghị bất ngờ. Cho dù anh có từ chối thì lần sau chắc cô cũng sẽ nhắc lại.
Toyama đặc biệt không muốn bị Uehara ghét. Anh chỉ không muốn trở thành trung tâm của sự chú ý mỗi khi chơi với cô và muốn dành thời gian yên tĩnh và bình yên.
Khi Toyama đang suy nghĩ về điều này, bóng dáng của Chihiro xuất hiện.
“Vậy… Vì Uehara-san đã nói vậy nên tớ có thể đưa Chihiro đi cùng được không?”
Để không trở thành tình huống chỉ có hai người, Toyama để lại chủ đề trò chuyện cho Chihiro. Nếu đi cùng nhau, Uehara có lẽ sẽ không phiền đâu.
“Xin lỗi, Yuki. Hôm nay tớ có việc phải làm và phải về sớm nên không thể đi chơi với cậu được.”
Tại sao lại vào lúc này?! Toyama, người đã lạc đường, không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận lời đề nghị.
Tuy nhiên, tùy thuộc vào cách anh nghĩ về điều đó, nếu Uehara nhận thấy cô không thích ở bên Toyama, cô sẽ không nói chuyện với anh trong tương lai.
Anh không có ý định bị ghét, nhưng nếu Uehara coi anh là một người không thú vị, cô sẽ chơi với nhóm ban đầu của mình bất kể Toyama từ đó.
Toyama, người hay nghĩ về những điều ngược đời như vậy, ngay từ đầu đã là một người u ám.
“Không phải vậy sao…thật đáng tiếc Chihiro không thể đến, nhưng…. Uehara-san, hôm nay chúng ta hãy cùng nhau về nhà nhé.”
"Thật ư!? Vâng! Vậy thì tớ rất mong được gặp cậu sau giờ học.”
Uehara quay lại chỗ ngồi với nụ cười thực sự hạnh phúc thay vì diễn xuất.
“Haaa… cuối cùng cậu ấy cũng rời đi… Tớ thậm chí còn không có thời gian để chợp mắt.”
Tương lai việc Toyama ngủ gật trong lớp đã là điều chắc chắn.
“Uehara-san có vẻ rất mong chờ điều đó. Vui vẻ nhé, Yuki.”
Chihiro không đưa ra bất kỳ giả định kỳ lạ nào, nhưng dường như muốn Toyama tận hưởng niềm vui từ tận đáy lòng. Toyama thực sự vui mừng vì anh ấy là bạn của mình.
Thành thật mà nói, chính vì Chihiro coi Toyama như một người bạn nên anh ấy không nổi bật lắm trong lớp.
Vì vậy, để tránh bị người khác chú ý, anh không nên tránh mặt Uehara sau giờ học mà hãy đối xử bình thường với cô. Nếu không, sẽ thật thô lỗ với Uehara, người đã mời anh. Đó là điều mà Toyama đã quyết định trong đầu.
Các thành viên ủy ban thư viện thay phiên nhau phụ trách các công việc của thư viện trong giờ ăn trưa và sau giờ học. Hôm nay Toyama phụ trách giờ nghỉ trưa.
Giờ nghỉ trưa chỉ có 50 phút nên thời gian làm việc thực tế khoảng 30 phút. Toyama vội vàng ăn xong bữa trưa và đi đến thư viện.
“Chihiro, tớ sẽ đến thư viện.”
“Okay, gặp lại sau.”
Toyama không biết chi tiết, nhưng các trường lớn hơn có giáo viên là thủ thư và công việc chính là quản lý thư viện trường, và thủ thư làm việc trong thư viện khi học sinh đang ở trong lớp.
“Miyamoto-sensei, cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ. Em sẽ bắt đầu nhiệm vụ của mình ngay bây giờ.”
“Toyama-kun, cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ. Cô sẽ nghỉ ngơi trước nên hãy trông chừng quầy nhé. Cô sẽ đặt những cuốn sách được trả lại lên kệ sau.”
"Vâng, hiểu rồi ạ.”
Người phụ nữ nói vậy và rời khỏi thư viện chính là giáo viên phụ trách thư viện, Miyamoto Saya.
Với mái tóc đen dài và cặp kính, cô là một mỹ nhân trí thức. Không chỉ trong số các nam sinh mà còn giữa các giáo viên nam. Vì vậy, khi Miyamoto-sensei trực ở quầy lễ tân của thư viện, thường có rất nhiều nam sinh đến gặp cô để mượn và trả sách.
Và bây giờ, Sensei nổi tiếng đang nghỉ ngơi, chỉ còn lại một vài học sinh trong thư viện đang đọc sách.
Giờ ăn trưa đang đến gần, tiếng cửa mở thô bạo vang lên trong thư viện yên tĩnh, Toyama thở dài khi nhìn thấy vị khách không mời ở cửa.
“Oi, Toyama! Chuyện gì đang xảy ra vậy!?”
Ngay khi bước vào thư viện, Kurashima nói lớn. Các nữ sinh đang học đều giật mình. Cậu ta có biết đây là đâu không?
“Kurashima, xin hãy im lặng trong thư viện, cậu đang làm phiền người khác đấy.”
"Tôi không quan tâm, tôi đang hỏi cậu định làm gì!"
“Kurashima, cậu không nghe thấy tôi bảo cậu im lặng sao? Nhìn xung quanh mình đi.”
Những học sinh còn lại trong thư viện đang nhìn chằm chằm vào Kurashima, người đang lớn tiếng hét vào mặt Toyama.
“Chậc!”
Kurashima tặc lưỡi lớn tiếng và rời khỏi thư viện.
Kurashima thực sự là một người ích kỷ. Anh ta có vẻ thành công vì đẹp trai, nửa nổi tiếng và quen được chiều chuộng.
“Mọi người xin lỗi đã làm phiền.”
──Tại sao mình lại phải là người xin lỗi?
Toyama nhìn cánh cửa thư viện nơi Kurashima đã rời đi và thở dài.
“Làm tốt lắm, Toyama. Bây giờ cô sẽ tiếp quản nên em có thể quay lại lớp học của mình.”
“Okay, hiểu rồi ạ. Xin hãy tiếp quản, Sensei.”
Miyamoto-sensei trở lại sau giờ nghỉ và thông báo rằng công việc hôm nay của Toyama đã kết thúc.
Vì sau đó anh có lớp học buổi chiều, nhưng chuyện vừa xảy ra với Kurashima, anh thực sự muốn về nhà.
“Nghĩ lại thì, Toyama-kun. Cô thấy Kurashima-kun đang đứng bên ngoài thư viện, em ấy đang đợi em phải không?”
──Cái tên…Kurashima, mình tưởng cậu ta sẽ lặng lẽ rời đi, nhưng cậu ta đang đợi mình…..Chuyện này đang trở nên rắc rối đây.
"Không, nó không giống thế ạ……”
“Vậy à… nhưng, có vẻ như em ấy đang tức giận, em có chắc là mình ổn không?”
“Vâng ạ, tụi em vừa cãi nhau vì một chuyện ngớ ngẩn, nên không sao đâu ạ.”
Có lẽ là do Kurashima biết được Uehara sẽ đi chơi với Toyama sau giờ học nên cảm thấy không vui.
Toyama, người đang vướng vào một việc thực sự ngu ngốc, cảm thấy khó chịu.
“Nếu có vấn đề gì, hãy báo ngay cho Sensei.”
Suy cho cùng thì đó là tranh chấp về một nữ sinh và Toyama quá xấu hổ để thảo luận với cô. Toyama không khỏi ôm đầu đau khổ.
“Em sẽ làm vậy, cảm ơn Sensei rất nhiều ạ.”
Toyama đi về phía cửa thư viện với những bước chân nặng nề. Mở cửa và đi ra ngoài cẩn thận đồng thời quan sát tình hình bên ngoài.
──À ré? Cái tên Kurashima đó không có ở đây…….Cậu ta chờ đợi có mệt mỏi và bỏ cuộc không?
Với suy nghĩ này, Toyama đi dọc hành lang về phía lớp học của mình, nhưng trên đường đi đột nhiên có người tiếp cận từ phía sau.
“Touyama, tôi đang dần mất kiên nhẫn chờ đợi. Tôi có vài điều muốn nói với cậu.”
Toyama quay lại, chính Kurashima đã gọi anh. Có phải cậu ta đang trốn ở đâu đó không?
"Vậy có chuyện gì? Vì lớp học sắp bắt đầu nên xin hãy nhanh lên.”
Vẫn còn khoảng 5 phút nữa mới bắt đầu tiết học.
“Tôi muốn cậu từ chối đi cùng Marika.”
Chà, Toyama biết Kurashima sẽ nói về chuyện đó, nhưng anh ta nghĩ mình là ai mà đột nhiên yêu cầu anh từ chối?
Toyama bắt đầu tự hỏi liệu thần kinh kiêu ngạo của Kurashima có vấn đề gì không.
“Đó có phải là điều Uehara-san yêu cầu Kurashima-kun làm không? Nếu không thì đó không phải việc của cậu.”
“Marika không nói gì cả. Cậu đã ép Marika đi cùng phải không? Cậu ấy là một người ngọt ngào dễ tính, có lẽ cậu ấy không thể từ chối cậu được. Cậu ấy không phải là loại người mà một kẻ u ám như cậu có thể chơi cùng.”
──Cậu đang nói về cái thá gì vậy? Tôi hơi bối rối về ý của cậu đấy.
“Có vẻ như cậu hiểu nhầm rồi, chính Uehara-san đã mời tôi.”
“Không bao giờ! Đừng có xà lơ ở đây!”
“Xà lơ hay không thì cứ hỏi Uehara-san là biết.”
Kurashima bắt đầu lẩm bẩm với chính mình, nói những điều như, [Không thể nào có chuyện đó]……[tại sao cậu ấy lại]……[với một gã như vậy?]
“Cậu xong chưa? Tôi quay lại lớp học vì lớp học sắp bắt đầu rồi.”
Toyama mạnh mẽ chấm dứt cuộc trò chuyện, nói rằng anh sẽ đến muộn nếu Kurashima không có câu hỏi nào nữa, và anh ta cũng không thể làm phiền anh được.
“O, oi! Chờ đã! Tôi vẫn chưa nói chuyện xong với cậu đâu!”
Kurashima dường như muốn nói điều gì đó, nhưng Toyama chọn cách phớt lờ anh ta và đi về phía lớp học.
Toyama bước nhanh đến lớp, khi trở về chỗ ngồi, anh thở dài nằm xuống bàn.
“Yuki, trông cậu có vẻ mệt mỏi, cậu ổn chứ? Làm thành viên ủy ban thư viện có thực sự khó đến thế không?”
Chihiro có vẻ lo lắng khi nhìn thấy Toyama kiệt sức.
“Không, công việc của ủy ban thư viện không đến nỗi tệ, nhưng còn có rất nhiều thứ khác…”
──Tên ngốc đó thực sự là một mối phiền toái, mặc dù mình đã không thể ngủ ngon vì ai đó.
“Tớ hiểu rồi, tớ không hiểu, nhưng làm tốt lắm. Chúng ta vẫn có lớp buổi chiều nhưng hãy nghỉ ngơi một chút đi.”
Chihiro mỉm cười khích lệ Toyama.
Toyama muốn cho Kurashima uống nước bẩn từ móng tay của Chihiro, nhưng anh cân nhắc lại rằng điều đó sẽ quá tốt cho anh ta.
“Chihiro……cậu thực sự là một chàng trai tốt. Nghiêm túc mà nói, tớ sẽ rất vui nếu cậu là bạn gái của tớ đấy.”
Sức mạnh tinh thần của Toyama vốn bị Kurashima làm hao mòn đã được Chihiro chữa lành.
“Đ, đó là lý do tại sao tớ nói mình là con trai mà. Tớ cảm thấy xấu hổ khi cậu nói……điều đó hết lần này đến lần khác.”
Chihiro nhút nhát trông giống như một thiên thần trong mắt Toyama. Mặc dù anh ấy là con trai.
“Chà, đùa thôi mà. Tớ ngủ trước đây, nào giáo viên đến nhớ đánh thức tớ nhé.”
Toyama được Chihiro chữa lành vết thương quyết định đi ngủ một lát để lấy lại năng lượng.
Chẳng lẽ khi tỉnh dậy, anh thấy mình đang nằm trên giường của chính mình trong phòng riêng? Toyama bị cám dỗ để thoát khỏi thực tại và ngủ quên trong lớp, hy vọng hôm nay chỉ là một giấc mơ.
Bị mất ngủ vì cuộc tình đêm qua với Takai, hành vi kỳ lạ của Natsuki vào buổi sáng và hành vi khó chịu của Kurashima vào buổi chiều, thể lực và tinh thần của Toyama đã suy giảm đáng kể kể từ ngày hôm qua, Toyama đã cố gắng hoàn thành lớp học buổi chiều trong khi liên tục ngủ gật trong lớp.
Toyama có hẹn với Uehara đi chơi sau giờ học.
Tuy nhiên, Kurashima đã phát hiện ra chuyện này và Toyama đã vướng vào chuyện này trong giờ nghỉ trưa. Cậu ta ghen tị đến mức nào? Cậu ta có bị ám ảnh bởi Uehara không?
Vì hoàn cảnh này, Toyama thực sự không cảm thấy thoải mái khi đi chơi riêng với Uehara. Hơn nữa, người hâm mộ của cô rất đông, không chỉ trong khoá của họ mà còn từ khoá dưới đến khoá trên. Nếu họ biết chuyện này thì chắc chắn sẽ rắc rối lắm.
Toyama cảm thấy khủng hoảng vì cuộc sống yên bình của anh đang bị đe dọa kể từ khi anh dính líu đến Uehara.
Toyama không ghét Uehara. Thực tế là anh thích cô. Suy cho cùng, cô là một mỹ thiếu nữ dễ thương, dáng người nổi bật và tính cách dịu dàng.
Mong muốn được gần gũi với Uehara, hẹn hò và quan hệ tình dục với cô được coi là điều tự nhiên đối với một người đàn ông. Trên thực tế, có lẽ có rất nhiều chàng trai vây quanh cô với cảm xúc như vậy. Và Kurashima chắc chắn là ví dụ điển hình nhất cho điều này.
Đối với Toyama, nếu phải cân nhắc khả năng làm bạn với Uehara hoặc bị đe dọa hòa bình, anh sẽ làm điều sau mà không do dự. Điều này là do Toyama hài lòng với mối quan hệ của mình với Takai.
Mối quan hệ với Takai không phải là những lời nói đường mật như thích hay yêu nhưng khi anh chồng lên cơ thể cô, Toyama cảm thấy rất hài lòng.
Mặc dù Toyama chỉ mới có kinh nghiệm với Takai nhưng phản ứng cơ thể giữa họ khá tốt.
Vì những lý do này, Toyama có rất ít lý do để đặc biệt thân thiết với Uehara.
Anh thậm chí còn nghĩ rằng mình muốn có một người bạn như Chihiro, người mà anh có thể nói chuyện thẳng thắn.
Với Uehara, có lẽ họ có thể trở thành bạn tốt. Nhưng rào cản đẳng cấp ở lớp học đang cản đường. Kurashima và Toyama không hợp nhau. Đó là sự thật.
Toyama──
“Toyama, cậu có nghe tớ nói không thế?”
Ai đó chạm vào vai Toyama từ phía sau, khiến Toyama tỉnh lại.
──Uehara-san?
“Aaa, xin lỗi. Tớ hơi lơ đãng.”
Uehara dường như đã tiếp cận Toyama nhiều lần nhưng anh vẫn ngồi yên tại chỗ và không phản ứng gì cả. Có lẽ anh đã nửa mơ nửa tỉnh.
“Tớ tưởng cậu đang ngủ vì cậu không trả lời tớ, Toyama.”
“Tớ đang nghĩ về Uehara-san một chút, nhưng có lẽ tớ đang nửa mơ thôi.”
“Eee? Ý cậu là gì…..ờmm……về tớ?”
Uehara lộ ra vẻ mặt có phần ngạc nhiên, hai má hơi ửng hồng, ngượng ngùng cúi đầu xuống.
“Chà, ờm……tớ chỉ đang nghĩ xem mình muốn đi đâu với Uehara-san sau giờ học. Không phải là tớ đang tưởng tượng ra điều gì kỳ lạ đâu.”
Toyama lo lắng rằng mình có thể bị hiểu lầm nhưng chắc chắn rằng anh đang nghĩ về Uehara.
“À, ra là vậy…….vậy cậu đã quyết định chúng ta sẽ đi đâu chưa?”
Uehara có vẻ hơi thất vọng.
“Ừm, Uehara-san nói muốn hỏi tớ về giới thiệu sách, nên tớ nghĩ chúng ta có thể đến hiệu sách.”
“Hừmm, hình như có một hiệu sách lớn ở phía trước nhà ga phải không? ờm… nó tên là gì nhỉ?”
“Aaaa, cậu đang nói đến Hanseido.”
“Aaa! Vâng, chính là nó..Hanseido. Hãy đi đến đó."
Sau khi quyết định đi đâu, Toyama vội vàng chuẩn bị rời đi và đứng dậy khỏi chỗ ngồi, vừa nhìn xung quanh, anh và Uehara song song hướng về phía cửa lớp học.
Suy cho cùng, sự kết hợp giữa Toyama và Uehara là rất hiếm và rõ ràng là họ đang thu hút sự chú ý của các học sinh khác. Điều tự nhiên là Uehara quyến rũ và Toyama giản dị có dòng dõi khác nhau đến thế.
──Nghĩ lại thì, mình chưa hề thấy Kurashima ở quanh đây…..
Touyama đã cảnh giác rằng mình có thể vướng vào một cuộc tranh cãi trước khi trở về nhà với Uehara, nhưng có vẻ như mọi chuyện đã kết thúc trong sự lo lắng vô căn cứ.
──Và Takai…
Có vẻ như cô ấy không còn ở trong lớp nữa.
Đọc sách trong thư viện sau giờ học là thói quen hàng ngày của Takai nên lẽ ra cô ấy nên ở trong thư viện.
Khi Toyama và Uehara bước ra cửa và chuẩn bị rời khỏi lớp thì một học sinh khác bước vào lớp, họ dừng lại trước cửa.
──Takai!?
Với mái tóc đen và cặp kính, cô bước vào lớp, liếc nhìn Touyama và Uehara đang đứng ở cửa rồi thản nhiên đi ngang qua.
Toyama và Uehara lần lượt rời khỏi lớp học cùng Takai.
Takai đã nghĩ gì khi thấy Toyama và Uehara đi chơi cùng nhau?
Bản thân Takai cho biết họ không phải người yêu mà chỉ là bạn tình nên không có cảm giác đó.
Đó là lý do tại sao Toyama cũng không quan tâm.
“Nghĩ lại thì, tớ hiếm khi nói chuyện với Takai-san. Toyama có vẻ đã nói chuyện với cậu ấy một chút trong thư viện phải không? Cậu ấy là kiểu người nào?"
Touyama không biết tại sao Uehara lại quan tâm đến Takai, nhưng cô dường như không nghi ngờ mối quan hệ của Toyama với Takai và đang thăm dò anh.
“Tớ và cậu ấy chỉ nói chuyện về sách nên tớ không biết nhiều về cậu ấy.”
Toyama cũng biết rất ít về Takai, ngoại trừ hoàn cảnh gia đình cô rất phức tạp. Bản thân Takai không muốn nói về chuyện đó.
“Tớ hiểu rồi…Tớ tự hỏi liệu tớ có thể nói chuyện với cậu ấy nếu tớ trở nên quen thuộc hơn với sách không?”
“Uehara-san muốn trò chuyện với Takai-san?”
“Chà, chúng ta là bạn cùng lớp và chúng ta nên làm quen với nhau, phải không? Nhưng Takai-san thường ở một mình và tớ không biết phải nói gì, nên tớ nghĩ nói về sách có thể là một khởi đầu tốt.”
Đúng như dự đoán, Uehara là một người tốt và không có thành kiến với ai.
Toyama không hiểu tại sao Uehara lại vướng vào vòng luẩn quẩn với Kurashima.
“Tớ hiểu rồi…..đó là lý do tại sao cậu lại hỏi tớ về sách à.”
Điều đó giải thích cho hành vi của Uehara, người dường như không thích đọc sách.
“Không, không phải thế, chỉ là……Toyama….. việc đó……”
Uehara đang bồn chồn, trông như thể rất khó để nói điều gì đó.
"Hở? Tớ gì cơ?”
"Không có gì! Đồ ngốc!"
──Mình có làm gì cậu ấy dỗi không?
Toyama, người không có khả năng cảm nhận được sự tinh tế trong trái tim thiếu nữ, mặc dù từng có kinh nghiệm với phụ nữ nhưng chưa từng có bạn gái và là một người thiếu động lực, u ám.
Hai người vừa thay giày đi trong nhà vừa trò chuyện rồi bước ra khỏi cổng trường. Toyama, người cảm nhận được ánh mắt của các học sinh khác, một lần nữa cảm nhận được sự nổi tiếng của Uehara.
Uehara dường như không đặc biệt bận tâm bởi sự chú ý, và mọi ý định và mục đích đều hướng đến cô với vẻ không trang điểm và tự nhiên.
──Mình hiểu rồi… Đây có phải là thứ được gọi là quyến rũ không?
Chỉ khi họ bắt đầu nói chuyện theo cách này, Toyama mới nhận ra sức hấp dẫn của Uehara.
Toyama và Uehara rời trường và đi bộ 20 phút là tới nhà ga.
“Vậy Uehara-san thích loại sách nào?”
Hanseido, nơi Toyama và Uehara đang đến, là một hiệu sách lớn có tầng bán hàng lên đến tầng năm, vì vậy họ phải quyết định trước thể loại sách nào họ muốn đọc để tránh khỏi rắc rối khi phải tìm kiếm chúng.
Có rất nhiều thể loại tiểu thuyết, bao gồm Light Novel và tác phẩm văn học. Có vẻ như không có thời gian để dạo qua từng khu vực bán hàng này.
“Hừmm….Tớ thường không đọc tiểu thuyết…..Tớ chỉ đọc chúng để làm bài tập báo cáo sách thôi.”
Sau đó, Toyama thu hẹp phạm vi thành Light Novel và tác phẩm văn học, có phong cách nhẹ nhàng hơn.
“Cậu thích gì về thể loại nào? Ví dụ như Romance hay Mystery?” <Tluc: Lãng mạn, Huyền bí.>
“Tớ đoán là mình thích những câu chuyện Romance. Tớ thường xem những bộ phim lãng mạn. Tớ cũng thích những bộ phim Fantasy như phiêu lưu. Tớ không thích những bộ phim Horror hay Grotesque.”
Sở thích của Uehara rất chung chung.
Nếu Uehara có yếu tố Otaku, Toyama có thể giới thiệu những tác phẩm Romcom và Shoujo Manga, vì vậy Toyama có thể lên kế hoạch ghé thăm tầng bán hàng những thứ này.
Toyama là một Otaku thích xem Anime và thích đọc Light Novel. Anh không có ý định giấu chuyện này với Uehara, và nếu cô nói rằng cô không thể có mối quan hệ Otaku với anh thì mối quan hệ đó coi như kết thúc. Không cần thiết phải ép buộc mối quan hệ với người có sở thích không phù hợp.
Trong khi hỏi sở thích của Uehara, Toyama tiến về phía trước và trong nháy mắt, họ đã đến trước nhà ga.
Toyama không sử dụng nhà ga vì anh đi bộ đến trường, nhưng khu vực xung quanh nhà ga khá sầm uất, có đủ mọi thứ từ hiệu sách lớn đến cửa hàng điện tử.
Cách phía trước nhà ga đó vài phút đi bộ là trung tâm Hanseido.
“Waa, hiệu sách này lớn thật đấy.”
Trước tòa nhà có tên Hanseido, Uehara rất ngạc nhiên.
Ngày nay, người ta nói sách giấy không bán chạy, cũng có những cửa hàng và quán cà phê 100 yên cho thuê nhưng thật tuyệt vời khi có cả một tòa nhà năm tầng làm hiệu sách.
Nhắc đến những gì Uehara nói trên đường, cả hai chuyển sang khu Light Novel.
“Đối với một người không quen đọc sách như Uehara-san, tớ nghĩ Light Novel sẽ là một lựa chọn tốt?”
Toyama đưa Uehara đến cửa hàng Light Novel.
“Waa! Có thể để loại Ecchi này trên trang bìa được không?”
Trước khu vực bán hàng với những cuốn sách bìa đầy màu sắc xếp chồng lên nhau, Uehara mở to mắt nhìn những hình minh họa trên bìa các cuốn Light Novel.
Toyama được nhắc nhở rằng Light Novel vẫn là tác phẩm giải trí hướng đến nam giới.
“Tớ nghĩ có rất nhiều tiểu thuyết có bìa như thế này. Đặc biệt là trong những thể loại được gọi là [Isekai]. Trong những tác phẩm Romcom, họ thường mặc đồng phục học sinh.”
“Heee……nhưng ảnh minh họa dễ thương quá. Ý tớ là, bộ ngực của nhỏ rất lớn! Không có học sinh cao trung nào có bộ ngực to thế này. Có phải tất cả các nữ chính trong tiểu thuyết đều có bộ ngực to không?”
──Không, Uehara-san, tớ nghĩ cậu cũng to rồi.
Toyama không thể nói thành tiếng rõ ràng, nhưng anh nhìn vào bộ ngực của Uehara, bộ đồng phục được nâng rộng lên và gật đầu nhẹ.
“Chà, ngoài đời thì ngực to là chuyện bất thường nhưng trong tiểu thuyết thì đây là kích thước bình thường.”
Toyama chỉ vào ảnh minh họa của một cô gái trên bìa cuốn Light Novel được xếp trên kệ.
“Eee!? Bộ ngực đó to lắm. Nếu điều này là bình thường thì con gái ở thế giới thực gần như sẽ bị gọi là ngực nhỏ mất.”
“Chà, đó là công việc sáng tạo. Tớ nghĩ các tiêu chuẩn được điều chỉnh phù hợp với thị hiếu và sở thích của người mua tiểu thuyết.”
Đối tượng mục tiêu của Light Novel bao gồm từ học sinh sơ trung, cao trung cho đến người lớn đang đi làm, nhưng chủ yếu là nam giới.
“Hừmm…con trai thích ngực to à? Cậu cũng thích ngực to sao, Toyama?”
Uehara ngước lên và hỏi Toyama một câu hỏi khó có thể trả lời được.
“Không, chà, tớ không ghét……nó, nhưng tớ cũng thích những cái nhỏ nữa.”
Bộ ngực duy nhất mà Toyama biết là của Takai, nhưng rõ ràng cô ấy không lớn đến thế.
Nhưng chúng mềm mại và nhạy cảm. Nếu anh muốn véo nó, anh có thể làm được điều đó. Vì vậy Toyama nghĩ rằng nó không cần phải quá lớn.
“FumuFumu, Toyama cũng thích những cái nhỏ….”
Uehara nhìn xuống và nhìn vào bộ ngực của chính mình.
Có vẻ như Uehara đã hiểu lầm rằng Toyama thích những cái nhỏ hơn.
“Nghĩ lại thì, Uehara-san, cậu có thấy ổn với những ảnh minh họa như thế này không? Tớ biết một số người thấy chúng thật kinh tởm.”
Đánh giá từ cuộc trò chuyện, Toyama nhìn vào ảnh minh họa trên trang bìa một cách bình thường và có vẻ như cô thấy ổn với điều đó.
“Tớ thực sự không bận tâm về điều đó. Ý tớ là, tớ thích nó. Tớ cũng đọc một số manga mà.”
“Tớ mừng là Uehara-san không ghét những ảnh minh họa dễ thương. Bây giờ tớ có thể giới thiệu cho cậu đủ loại sách rồi.”
“Tớ chưa thảo luận chủ đề này với bất kỳ ai khác. Nhưng tớ không thích khi những chàng trai khác nhìn chằm chằm vào ngực mình hoặc nhìn tớ với ánh mắt bẩn thỉu. Nhưng Toyama không nhìn tớ như vậy khi nói chuyện với tớ nên tôi cảm thấy an toàn.”
Quả thực, Uehara và Toyama có thể nói chuyện bình thường dù không ngại nói về ngực to và ngực kém.
Đối với các bạn nam, nữ đang học sơ trung, cao trung, đây là chủ đề mà họ tránh né vì ngại nói đến.
“Còn nhớ hôm qua tớ đã nói rằng Toyama trông giống người lớn không?”
Nghe có vẻ giống như điều gì đó cô đã nói. Toyama bắt đầu tìm kiếm ký ức về cuộc trò chuyện với Uehara trong thời gian này.
"Bằng cách nào đó…"
“Trong lớp, những đứa con trai xung quanh đều trẻ con và có những động cơ thầm kín. Vì vậy, tớ thực sự không muốn dính líu đến họ quá nhiều, nhưng tớ và các cô gái trong nhóm đó hợp nhau đến mức tớ không thể thoát ra được.”
Nhóm do Kurashima dẫn đầu và Toyama đã có ý tưởng chung về nó sẽ như thế nào.
Sở dĩ Toyama có vẻ bình tĩnh là vì có sự hiện diện của Takai. Vì Toyama có thể giải phóng ham muốn tình dục của mình thường xuyên nên Toyama không cần phải cố gắng hết sức để quyến rũ những cô gái khác.
“Dù sao thì Kurashima cũng là trung tâm của nhóm. Đẳng cấp và tất cả những thứ đó thực sự rắc rối.”
Khả năng bị tẩy chay hoặc bắt nạt là rất cao nếu một người rời bỏ đẳng cấp của mình. Nếu học sinh muốn sống suôn sẻ ở trường, họ phải tham gia vào một nhóm nhất định.”
“Chà, nhưng cậu không thể làm khác được phải không? Đó là cách các nhóm hoạt động. Tớ nghĩ cậu có thể làm tốt ở đó.”
“Tớ ghen tị với cậu, Toyama. Cậu được tự do và không bị ràng buộc bởi những điều đó.”
“Nhưng bù lại, tớ chỉ có một người bạn duy nhất là Chihiro. Cuối cùng, đó là một sự đánh đổi.”
“Sự đánh đổi là gì?”
“Tớ rảnh vì không bị ràng buộc vào một nhóm nào, nhưng tớ không có bạn bè nên rất phiền phức khi phải đi dã ngoại hay tham gia bất kỳ sự kiện nào. Nhưng Uehara-san có rất nhiều bạn bè nên cậu có thể thoải mái tham gia các sự kiện mà không lo bị cô đơn, nhưng việc bị ràng buộc vào một nhóm có thể mang lại sự bất tiện. Một cái gì đó giống thế?”
“Toyama……thực sự trưởng thành. Đó là điều tớ thích ở cậu.”
Nó không giống như việc trở thành người lớn. Toyama tin rằng khi một người không hòa nhập được với trường học, một mô hình thu nhỏ của xã hội, người đó sẽ không đủ tư cách làm người.
“Tớ không phải là người lớn. Tớ chỉ chạy trốn khỏi những điều rắc rối. Tớ nghĩ một người trưởng thành có thể học cách hợp tác và hòa nhập trong lớp. Đó là lý do tại sao Uehara-san trưởng thành hơn tớ rất nhiều.”
“Mọi chuyện là như vậy à? Tớ thực sự không hiểu nó.”
“Tớ đọc rất nhiều, nên tớ biết cũng nhiều, nhưng tớ nghĩ mình chỉ là một học sinh cao trung xấc xược.”
“Fuufu, chắc chắn là một chàng trai logic và táo bạo.”
Uehara mỉm cười hạnh phúc.
“Cậu có thể phủ nhận phần đó mà?”
“Vì tớ là người trung thực nên tớ không thể nói dối.”
“Đó là sự thật, tớ không thể phủ nhận rằng cậu thành thật. Uehara-san là người không có động cơ thầm kín.”
“Cái đó chỉ ở trước mặt Toyama thôi. Với nhóm đó, tớ phải cẩn thận, và bề ngoài thì tớ đang bịa đặt rất nhiều thứ.”
Trước Toyama, dường như Uehara không có mặt trước hay mặt sau.
Uehara có vẻ cũng đang phải trải qua rất nhiều khó khăn. Đó có phải là xã hội đẳng cấp mà cô vẫn không thể thoát khỏi?
“Đáng lẽ tớ phải giải thích về cuốn sách, nhưng chúng ta đang đi chệch hướng, vậy chúng ta nên làm gì đây, Uehara-san?”
Như Uehara đã nói, Toyama khá thích lý luận.
Bản thân Toyama cũng cảm thấy hơi xấu hổ khi một người bạn cùng lớp đánh giá cao mình.
“Tớ muốn một cuốn sách có thể giúp tớ trưởng thành như Toyama!”
“Vậy thì, nếu cậu đọc hết sách trong thư viện trường, cậu có thể nâng cao kiến thức hời hợt của mình như tớ.”
“Tớ tự hỏi liệu mình có trở thành một người cô độc như Toyama không, có lẽ tớ sẽ không thích điều đó.”
“Tớ không phủ nhận mình là tên cô độc, nhưng không phải vì tớ đọc sách đâu nhé? Cô Độc là thuộc tính của riêng tớ mà.”
“Tớ không thể quyết định liệu đó có phải là một trò đùa tự ti hay không.”
Nói đến đây, Uehara cười khúc khích.
Nụ cười của cô là kiểu biểu cảm mà bất kỳ người đàn ông nào cũng phải say mê. Đây là loại biểu cảm không thể nhìn thấy trong lớp học, nó chỉ xuất hiện trước mặt Toyama Yuki.
Cuối cùng, Toyama và Uehara rời Hanseido mà không mua gì cả. Uehara nói rằng cô muốn nói chuyện nhiều hơn nên họ chuyển đến một quán cà phê, nơi họ có một cuộc trò chuyện thú vị và kết thúc một ngày.
Mục tiêu ban đầu của việc chọn sách đã được giải quyết bằng việc Toyama chọn một cuốn sách từ thư viện trường và cho Uehara mượn. Mặc dù không có tác phẩm nào có nội dung và bìa quá đặc sắc nhưng trong thư viện trường vẫn có những cuốn Light Novel.
Sự ngạc nhiên của Uehara khi biết được điều đó và điều đó thật tuyệt vời đến nỗi khuôn mặt của Toyama phải nở nụ cười toe toét khi nhớ lại điều đó.
◇
Ngay sau khi Uehara và Toyama cùng nhau đến Hanseido, cô bắt đầu xuất hiện thường xuyên trong thư viện khi Toyama đang làm nhiệm vụ với tư cách là thành viên ủy ban thư viện.
“Toyama! Tớ đến để trả lại cuốn sách.”
Cuốn sách mà Uehara trả lại là một cuốn Light Novel Romcom khiến mọi người phải đặt câu hỏi [Có thứ như vậy trong thư viện trường không?] Bây giờ Uehara dường như hoàn toàn bị ám ảnh bởi việc đọc sách và thường đến đây để mượn sách.
Lần đầu tiên Toyama chọn một cuốn tiểu thuyết Romance về tình yêu thuần khiết cho Uehara đọc, cuốn tiểu thuyết này rất thú vị và được đón nhận nồng nhiệt. Sau đó, anh giới thiệu những tác phẩm Romcom và những cuốn sách liên quan đến lãng mạn khác mà cô thấy dễ đọc một cách đáng ngạc nhiên.
“Những cô gái trông giống nữ chính trong Romcom thường không tồn tại. Con trai mơ tưởng quá nhiều về con gái rồi.”
Và điều cũng thường xảy ra là Uehara để lại một nhận xét rất thực tế cho một cậu bé đang mơ mộng rồi rời khỏi thư viện.
Uehara đang vững bước trên con đường trở thành một Otaku.
Takai là cư dân của thư viện dù Toyama có ở trong thư viện hay không, vì vậy có thể nói rằng cô luôn ở đó sau giờ học. Gần đây Uehara đã nói chuyện với cô rất nhiều.
“Nè nè Takai-san, cuốn tiểu thuyết này thú vị đấy. Cậu đọc nó chưa?"
Uehara đưa cho Takai một cuốn tiểu thuyết tình yêu thuần khiết, người đang liếc nhìn nó và Toyama nhìn họ với một nụ cười.
“Tôi không đọc những thứ như vậy. Uehara-san, cậu không được phép nói chuyện trong thư viện. Đừng nói chuyện với tôi nữa vì nó cản trở khả năng đọc của tôi.”
Mô hình trao đổi của họ là như thế này, Takai đơn phương kết thúc sau khi trao đổi một hoặc hai lời.
Takai không đọc tiểu thuyết lãng mạn dành cho tuổi thanh thiếu niên. Takai thích những câu chuyện người lớn lầy lội nhưng Uehara vẫn chưa hiểu được sở thích của cô ấy.
Uehara không nản lòng trước thái độ cộc lốc của Takai và cố gắng tìm hiểu sở thích đọc sách của cô ấy mỗi lần họ gặp nhau.
“Haa…… Tớ cũng không thể hiểu được sở thích của Takai-san hôm nay. Những cuốn sách Takai-san đọc trong thư viện quá khó đối với tớ.”
Hầu hết những gì Takai đọc trong thư viện đều là văn học và triết học thuần túy. Ngưỡng này quá cao đối với Uehara, người vẫn còn là người mới bắt đầu.
“Toyama nè, cậu có biết Takai thích đọc loại sách nào không? Nói cho tớ nghe về nó đi."
“Cậu có muốn thử đọc cuốn sách Takai đang cầm không?”
“Thứ đó quá khó hiểu đối với tớ! Tớ đang nói về những cuốn tiểu thuyết tổng quát hơn.”
“Nếu cậu muốn làm bạn với Takai, cậu phải hỏi cậu ấy.”
Tất nhiên Toyama biết Takai thích gì. Tuy nhiên, Toyama cho rằng sẽ thật vô nghĩa nếu Uehara không tự mình hỏi Takai nên Toyama đã không nói cho cô biết.
“Mooou…cậu thật keo kiệt, Toyama!”
Toyama hy vọng Takai sẽ cởi mở hơn với Uehara và trở thành bạn của cô ấy. Takai cảm thấy mối quan hệ của cô với anh lấp đầy trái tim cô điều gì đó mà cô đã đánh mất trong môi trường gia đình phức tạp của mình.
Nhưng nó chỉ là tạm thời. Cái hố đã được lấp đầy sẽ sớm mở ra. Toyama chỉ là một nam sinh cao trung và những gì anh có thể làm cho Takai đều có giới hạn. Anh chỉ có thể đáp lại rất nhiều để trả lời khi được hỏi.
Takai không nói ra cảm xúc thật của mình với Toyama. Takai có lẽ không muốn Toyama đóng một vai như vậy.
Nhưng Toyama nghĩ rằng nếu cô có một người bạn cùng giới có thể đối xử không thành kiến với cô, như Uehara, thì điều gì đó sẽ thay đổi. Giá như có ai đó ít nhất chịu lắng nghe cô…… có lẽ chuyện gì đó sẽ được giải quyết và Toyama sẽ không còn cần thiết với cô nữa.
Toyama nghĩ điều đó ổn. Đó là bình thường.
◇
Trong giờ ăn trưa, khi Toyama phụ trách thư viện, không có học sinh nào khác trong thư viện ngoài Takai và họ chỉ có một mình.
“Tớ muốn mượn cuốn sách này.”
Toyama, người đã xem xong cuốn sách Takai mang đến, đưa cuốn sách cho cô.
“Thời hạn trả sách là hai tuần.”
Takai không lấy cuốn sách mà nắm lấy cổ tay Toyama và kéo anh sang một bên. Toyama nghiêng người về phía trước, mặt anh đủ gần để hôn Takai. Trên người cô có một mùi hương thoang thoảng.
Sau đó, Takai đưa đôi môi duyên dáng của mình đến gần tai Toyama và thì thầm.
“Nè, Yuki.”
“C, cái gì?”
“Tại sao cô gái đó lại làm phiền tớ?”
“Ý cậu là Uehara-san?”
Bản thân Uehara dường như muốn thân thiết với Takai, và Toyama quyết định sẽ không ngại nói với Takai những gì cô ấy đã nói.
“Cậu ấy muốn làm bạn với cậu, Takai.”
"Tại sao?"
“Cậu hỏi tớ thì tớ cũng không biết. Tớ cũng hiếm khi giao lưu với các bạn cùng lớp.”
“Hừmm….cậu ấy là một cô gái kỳ lạ.”
“Cậu có nghĩ vậy không? Cậu ấy không có thành kiến, cậu ấy là một cô gái tốt.”
“…..cậu có thích cậu ấy không, Yuki?”
"Hở? Tớ không có chút tình cảm nào với cậu ấy cả…”
“Có phải vậy không?”
"Chuyện gì vậy? Đột nhiên hỏi tớ điều này.”
"Không có gì."
“Sao cậu không tử tế hơn một chút với Uehara-san, Takai?”
Lời nói của Toyama không nhận được phản hồi nào từ Takai.
Không rõ Takai nghĩ gì về Uehara nhưng rõ ràng là cô quan tâm đến cô ấy. Ngày mà cả hai có thể nói chuyện tốt đẹp có thể đã gần kề.
Natsuki dùng từ “ikezu”. Eng: Tiết chủ nhiệm đầu giờ. Tluc: Ở trường cấp 3 xưa tôi học thì nó là “10 phút đầu giờ”. Tluc: Kinh dị, Nghịch dị. Tluc: Cơm choá ?, Truyện tranh thiếu nữ. Tluc: Chuyển sinh, Tái sinh, Dịch chuyển đến dị giới. Tluc: Anh em cùng cha khác ông nội của Haruka-kun bên Hitoribocchi à :v