Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sayonara Princess

(Đang ra)

Sayonara Princess

Nakanishi Kanae

Mình sẽ nói lời "tạm biệt" với con người cũ kỹ của mình, và trở thành một phiên bản mới mẻ và dễ thương hơn

2 7

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

230 739

Góc nhìn thứ nhất toàn tri

(Đang ra)

Góc nhìn thứ nhất toàn tri

gosogdolu; 고속도루

Và rằng thế giới sẽ đi đến hồi kết vào 10 năm sau.

400 698

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

18 371

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

22 506

Quyển 4: Nghỉ hè (phần đầu) - Chương 127: Bạn có thích chuyện thường nhật không? (2)

“Sakurai-kun này, cậu rất hay để ý người khác nhỉ.”

“Ể, t-thật à…?”

Sakurai hơi ngượng ngùng gãi đầu.

“Ừm, cậu thực sự rất hay để ý đó.”

“Vậy sao…”

Sakurai nhìn ra xa, ngước mắt lên bầu trời.

“...Sakurai-kun, quả nhiên là dịu dàng thật đấy.”

“Mà, nếu Mizuki gặp khó khăn thì không thể làm ngơ được, phải không.”

Sakurai mỉm cười với Mizuki. Khóe mắt Mizuki hoe đỏ, cô nhìn Sakurai bằng ánh mắt như thể đang ngắm nhìn thứ gì đó vô cùng yêu dấu, rồi khẽ mỉm cười.

“A ha ha ha, Sakurai-kun, đó không phải là điều ai cũng làm được đâu đấy?”

“Ể, t-thật à? Đâu có chuyện đó.”

Sakurai nhìn Mizuki với vẻ ngạc nhiên từ tận đáy lòng.

“Vì dịu dàng đến thế, nên Sakurai-kun mới đào hoa có phải không…?”

Mizuki khẽ co chân lại, gục mặt vào đầu gối, giọng thoáng chút mong manh. Cô liếc nhìn Sakurai.

“Ể, t-tớ mà đào hoa á!?”

Nghe những lời của Mizuki, Sakurai ngửa người ra sau, thốt lên một tiếng ngớ ngẩn.

“C-Cậu đào hoa lắm đó, Sakurai-kun!”

“Tớ mà đào hoa nỗi gì! Tớ đây chẳng có ai theo đuổi cả!”

Sakurai lắc đầu nguầy nguậy, một mực phủ nhận.

“Sakurai-kun đào hoa lắm mà…!”

“Đã bảo là không mà!”

Mizuki phồng má, dùng ngón tay di di nghịch đất.

“Ít nhất thì, tớ cũng biết một người thích Sakurai-kun đấy…”

“Ể, ểể!? Không đùa đấy chứ!?”

Mizuki với vẻ mặt đầy gợi cảm, má ửng hồng nhìn Sakurai.

“Người dịu dàng như Sakurai-kun không có nhiều đâu mà.”

“Vậy… sao.”

Ánh mắt Mizuki và Sakurai giao nhau.

“R-Rốt cuộc ai là người thích tớ chứ…”

“…”

Thình thịch, thình thịch, họ thu hẹp khoảng cách đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương. Với vẻ mặt căng thẳng, họ kề sát mặt nhau nơi bóng tối nhập nhoạng.

“Đ…”

Mizuki hé môi,

“Điều đó thì tớ không thể nói được!”

“Ể, ểể!?”

Cô làm dấu X bằng tay.

“Có người thích Sakurai-kun đấy, nhưng tớ không nói đâu!”

“C-Cái gì cơ chứ!”

Mizuki cười “e he he” với vẻ mặt vui sướng.

“Vậy tớ về đây.”

“Ể, Mizuki. Chẳng phải cậu đang có chuyện phiền muộn sao?”

Sakurai lo lắng nhìn Mizuki vừa đứng dậy.

“Ừm, không còn nữa rồi.”

Mizuki nói xong liền quay người bỏ đi.

“H-Hết thật rồi à…”

Sakurai bị bỏ lại một mình, khe khẽ lẩm bẩm tại chỗ.

------

Tan học――

“Sousuke, hôm nay đi mua sắm với tớ điー!”

“Tự dưng vậy, Yuki.”

Sakurai giải quyết cho xong công việc ở câu lạc bộ Phát thanh, rồi cùng Arai tan học về.

“Thôi nào, tớ đi mua sắm đây, cậu đi theo cho tớ!”

“Đừng có tự ý quyết định thế chứ!”

Sakurai mỉm cười trách Arai.

“Với lại~ hôm nay chỉ có tớ với Sousuke hai đứa thôi~”

Arai dụi dụi, áp sát người vào Sakurai.

“N-Này, đã bảo là đừng có làm thế trước mặt người khác mà, Yuki!”

“Vậy nghĩa là không phải trước mặt người khác thì được chứ gì?”

“Tớ có nói vậy đâu!”

Sakurai nhẹ nhàng đẩy Arai sang một bên.

“Dù cậu có nói vậy, Sousuke cũng sẽ không đối xử thô bạo với tớ đâu nhỉ…”

Arai cúi đầu lí nhí.

“Hửm, cậu vừa nói gì à?”

“Chẳng có gì sất! Mau đi mua sắm thôi!”

“Cậu này, đừng có kéo nữa.”

Sakurai cười bất đắc dĩ, bị Arai kéo đi mua sắm.

“Oa~ Sousuke, Sousuke, nhìn cái này đi!”

Arai và Sakurai đến một trung tâm thương mại lớn gần đó rồi bước vào một cửa hàng quần áo rộng thênh thang. Arai ngắm nhìn quần áo xung quanh, đôi mắt long lanh khi thốt lên những lời cảm thán.

Arai cầm mấy bộ quần áo nhìn Sakurai.

“Sousuke, tớ vào thử đồ nhé, được không?”

“Ừ, đi đi.”

“Trong lúc tớ thử đồ cậu không chạy đi đâu mất đấy nhé?”

“Không đâu, không đâu, làm gì có chuyện đó chứ.”

“A ha ha,” Sakurai vừa cười vừa xoa đầu Arai.

“Vậy tớ đi thử đồ đây nhé!”

“Ừ, đi đi.”

Arai đi về phía phòng thử đồ.

“Bộ này thế nào, Sousuke!?”

“Ồ ồ, dễ thương đấy.”

Arai trong chiếc váy liền thân ngắn có đính diềm xếp, xoay một vòng tại chỗ.

“E he he, dễ thương thật.”

Trước lời khen ‘dễ thương’ từ Sakurai, Arai cười không khép được miệng.

“Biết nói sao nhỉ, trông khác hẳn cậu mọi khi, có chút nữ tính, lại còn dễ thương… thì phải.”

“Ểể~, gì cơ~?”

Arai nghe thấy lời Sakurai nói, tinh ý áp sát lại gần cậu.

“Ểể~ Sousuke, nói lại lần nữa đi mà~?”

“Không, ý tớ là trông nữ tính…”

“S-a-u-đ-ó-c-ơ.”

“Thì là dễ thương đó…”

Sakurai quay mặt đi, lí nhí nói.

“A~, dễ thương à~, Sousuke cũng thấy tớ dễ thương đó nha~, hể~, ghê quá đi~!”

“Ghê cái gì mà ghê!”

Arai trêu chọc Sakurai, cười “ni hi hi hi”.

“Vậy tớ đi thử bộ khác đây.”

“Ồ ồ, đi đi.”

Arai lại đi về phía phòng thử đồ.

Sau đó, Arai lại tiếp tục thử đủ loại quần áo khác nhau rồi cho Sakurai xem, mỗi lần được khen dễ thương, gò má cô lại bất giác giãn ra.

Arai và Sakurai đã có một khoảng thời gian vui vẻ hòa thuận bên nhau.